Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023
Hồn quê biết bao giờ vơi cạn
Ai chẳng có một quê hương để nhớ thương, để tìm về nguồn
cội. Mỗi người trong cuộc đời này đều mang trong trái tim mình hình bóng quê
nhà, nơi tuổi thơ một thời ấp yêu kỷ niệm. “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta
đi đất đã hóa tâm hồn”. Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết về làng quê như thế,
đó là nơi sinh ra và lớn lên của mỗi đời người gắn bó với bao kí ức hoài niệm,
là một thứ vô hình vô dạng nhưng lại in sâu trong mỗi tâm hồn của chúng ta. Có
phải từ cội rễ ấy mà hình ảnh cái làng quê nghèo thân thuộc vẫn luôn tồn tại và
tỏa sáng trong trái tim của người con xa xứ – nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi Ai người trước đã qua Ai người sau chưa đến Ngẫm trời đất vô cùng Một mình tuôn giọt lệ. Trần Tử Ngang Khi k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét