Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2023

Lá hoa cồn

Lá hoa cồn

Ba cõi 
Bây giờ gió thổi hai nơi
Xuống sông cá nhảy lên đồi sim rung
Nhìn em thấy tóc múa tung
Mới hay ba cõi vô cùng cả ba
Một ngàn cái tấm hào hoa
Trút tình phong nhã đẻ ra một nàng
Để cho thiên hạ mơ màng
Dưới gầm trời đó - đây nàng muôn năm
Bây giờ còn lại 
Bây giờ còn lại hai tay
Trang đầu xưa mở thu rầy đi xa
Buồn sông nước cũ cây già
Gió lang thang mỏi hiên tà phố xanh
Bỏ xiêm trút áo đầu cành
Thiên nhiên kết tập nguyên hình cong cong
Bây giờ còn lại hai chân
Bước tìm lối cỏ tử phần hoang liêu
Tên em là tiếng sáo diều
Hồn em ấy giọng gió kiều diễm ru
Bây giờ rắc lá mù u
Xuôi giòng sông lạnh sông Thu bốn bề
Bây giờ còn lại hai con
Tên là con mắt rất tròn con ngươi
Giữa đêm khép mở bùi ngùi
Nhìn mơ hồ thấy một người xa xa
Bây giờ đành chịu xa nhau
Em về ngõ trúc hái rau trong vườn
Đêm đêm nằm ngủ trên giường
Giữa đêm trở giấc môi hường hé ra
Bây giờ đành chịu chia xa
Em vào hang núi tôi ra hố ngàn
Gửi linh hồn lại nhân gian
Ôi Người Hải Ngoại ôi Nàng Phương Tây
Bờ tồn sinh (I) 
Trăm năm trong cõi sinh tồn
Cá bờ mương nhảy xô hồn xuống hang
Biết bao là gái lộn đàng
Nhớ nhung như nhớ lang thang mây chiều
Ôm đầu tức tưởi đổ xiêu
Cánh tồn hoa hoạt hiện nhiều lửng lơ
Một ngàn cỏ lá cồn trơ
Đẩy ngang ngửa nhịp nước cờ chiêm bao
Giấn thân thể giấn bước vào
Sịch mành sực tỉnh hàng rào chắn ngang
Bờ tồn sinh (II) 
Bây giờ con chuột lạc đường
Trút dâu biển dưới gậm giường của em
Thấy trăng sáng ở ngoài thềm
Nhớ xa xôi những thác ghềnh đổ sông
Mùa ve mưa lũ kiếm chồng
Gánh nhan sắc nặng tấm mồng một giêng
Chàng heo hút đợi đầu hiên
Thiếp đờ đẫn đóa mộng huyền lắt lay
Điêu linh một cuộc ai bày
Bốn chân giường sập tội này tại ai
Chị em 
Chị em nước mắt đầm đìa
Đã chia phố thị còn chia thôn làng
Trả hương rượu sớm chiều càng
Trả màu ly biệt lên đàng càng chia
Chia màu 
Con người là để chửa hoang
Khóc rưng rức để hai hàng xa nhau
Khép hang hở để nghiêng đầu
Hốt hoa rụng để chia màu chửa hoang
Chiều chiều (II) 
Chiều chiều gửi một trang đi
Đầu đuôi lệch lạc còn ghi hoài hoài
Gửi đi một chút hằng ngày
Hằng nga sẽ bảo ngày dài như đêm
Chiều thu chiều chiều 
Chiêm bao cơn chuộng cơn chiều
Cơn mê sảng mộng cơn liều giấn cơn
Đầu đuôi cơn cuộc giận hờn
Oán sầu mộng mỵ oán hờn chiêm bao

Cho trời 
Cho trời một giọt mù sương
Nửa xin cho đất máu hường cho tim
Nửa câu kiều diễm Sphinx
Tồn sinh dị ngữ vong tình sử xanh
Cô thơ 
Cô thơ áo đỏ vẽ bùa
Nàng Thơ Việt vẫn thêu thùa áo thơ
Tử sinh trình diện giữa tờ
Chép từ phố hội cuối bờ ghép qua
Cồn hoa lá 
Mép bờ nước mọc nguyên tiêu
Tờ điên hoa giậy trăng Chiều Dã Man
Đất về lịch sử thênh thang
Cồn Hoa Lá trút cho hàng ngữa nghiêng
Cồn hoa trút lá 
Cong cong cồn liễu mép rìa
Cảo thơm kỳ mộng sắp lìa phố hoa
Du dương bạc mệnh giang hà
Lừng vang cung bậc một Toà Tiểu Khê
Quít chanh ế ẩm mang về
Chợ đêm tăm tối đêm đề huề dâng
Khế chua phụng hiến Chư Thần
Tình Tiên như giấm mắt đầm mưa xuân
Thành thân gió cữ trăng tuần
Tiền Đường kim nhật hồng quần khứ niên
Đầu non 
Buông cầm xuống bến rêu rong
Sầu trăng mạn bủa ở trong thân mình
Ngàn sao thiên cổ nguyên hình
Đổ sương bóng xuống triều bình bồng dâng
Đầu non du nhạc xanh ngần
Ngồi nghe hai ngả khép dần vòng vây
Bó tay buổi hội sau này
Mở năm ngón nhỏ ngước mày xin thưa...
Đi về 
Đi về trong thế kỷ sau
Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình
Đất buồn dưới gót thênh thênh
Em về đất thượng bỏ bình nguyên sao
Hồ in bóng rụng anh đào
Phố xanh đời phượng còn bao nhiêu hồng
Bây giờ em có buồn không
Màu trăng nước đó còn trông thấy gì
Emily 
Lũng hẹp chiều hoang gái dại về
Rộng chân trời bão gió dồn khe
Khóc ngang ngửa mộng ôi nhà cửa
Tình luỵ lên ngàn hết chở che
Giết chết rừng sâu thẳm động vàng
Gầm beo rú cọp giữa đêm vang
Xa trời xa lạ xa lìa đất
Đo suốt khung đời không hẹn sang
Đi khắp càn khôn vũ trụ nào
Biển về đâu lại gãy ngàn sao
Con đường đổ lộn chôn và lấp
Tơ tóc liên tồn tập tuyết mao
Gái chết hôm qua chết bữa này
Quay vòng quỹ đạo giữa vòng tay
Vẽ hai hàng cỏ trong nguồn sử
Man dại xuân nguyền thệ cuối mây
Gái khóc 
Ôm thân thể bó linh hồn
Khóc nhan sắc bỏ sai cồn lũng hoang
Màu tơ tóc xõa đưa ngang
Bay ngần sương rộng tuyết dàn chiêm bao
Với môi với miệng đêm nào
Trong kỳ mộng bến xanh trào mưa xuân
Ngậm cười xoang điệu thanh tân
Buồn rơi bóng xuống một tuần thướt tha
Tháng gần năm đã rời xa
Mùa măng chớm mọc rớt hoa phương trời
Nhớ nhau bờ cỏ rối bời
Từng đêm chết lạnh em ngồi vén xiêm
Giai nhân ca khúc 
Giờ vũ điệu về bay lá cỏ
Chiều thanh thiên gió chạy quanh vòng
Giờ tuổi trẻ mộng là xanh hay đỏ
Hay vô ngần sầu giậy ở bên trong
Trời đông buốt ngày mai em sẽ bỏ
Cuộc nô đùa thoáng hiện nước long lanh
Bờ thủy thảo cát lầm ai có dọ
Biết bao giờ trùng ngộ nối thiên duyên
Ai sẽ đếm một lầm trong hai lỡ
Một lần vai quang gánh nặng xa miền
Xuân sẽ khóc màu xuân xanh chẳng ở
Tuyết Khê Đầu phủ lạnh lá kim nguyên
Sầu chi thế người kia không thể rõ
Đường vu vơ sương nọ sẽ lên lời
Về vội vã sẽ muộn màng bóng thỏ
Níu hai tay khôn đọ với tay đời
Em đi mất nghĩa là không trở lại
Và muôn năm kỷ niệm chẳng mơ màng
Hình tơi tả xương rời vai ngọc ấy
Máu lìa da muôn thuở một thân nàng
Gió sớm 
Gió sớm đã nghe trời xứ lạ
Mưa tàn còn tưởng bóng ma quen
Khó ghi rất mực nhưng mà vẫn
Dễ tạc vô ngần há dám quên

Hờn trăng xứ sở 
Bây giờ xuân gãy nhành con
Con chim hoàng phượng hao mòn lạp hy
Hờn trăng xứ sở sai kỳ
Kết chùm bông hỏi tiếng gì lời mương
Rừng ma rú quỷ chán chường
Đập thung lũng rút hồn nương tử về
Trận tiền hỗn độn sơn khê
Vòng quay quỷ đạo ê chề hột sương
Lá cây 
Lá cây rụng cánh chuồn chuồn
Lá cây là lá cỏ nguồn thu mưa
Đầu non lưng hạt nắng trưa
Nai rừng mỏi gối xin chừa lang thang
Duỗi dài bốn cẳng nằm ngang
Nhớ thương tháng cũ bước quàng hụt hao
Những người con gái tiêu tao
Ngõ ra quốc sắc lối vào thiên hương
Ái ân vừa đủ chán chường
Nhìn chân ngón chợt thấy đường quanh co
Lá trút hoa cồn 
Cuối năm rào giậu khép hàng
Trên thân thể mọc Cô Nàng đi tu
Thiên thanh thái thậm tạc thù
Mắt xanh mày dựng thiên thu thái hằng
Tình vân nhứ mạo mô lăng
Lên từ cung bậc giá băng năm đầu
Một hàng chậm một hàng mau
Rừng ôi nhớ biển trước sau khôn hàn
Tấm thân vũ trụ điêu tàn
Hùm beo rống ngục doanh hoàn nở môi
Người về cõi đất xa xôi
Nhớ xuân địa ngục không lời gọi em
Hoa cồn kiều diễm gió lên
Lá cồn em mọi còn nên trao gì
Chiêm bao phấn diện biên thuỳ
Đêm sầu mộng dại truy tuỳ mê mông
Một vùng xuôi ngược biển đông
Tam thu chểnh mảng thần thông tựu trường
Trình tâu Hắc Đế U Vương
Già Lam Bản Xứ khuếch trương mối sầu
Mộng trường nhất niệm thiên thâu
Tam thu diệu hữu nguyên màu già mông
Một vùng xuôi ngược biển đông
Liễu Thuý Kiều 
Tặng năm Gia Tĩnh
Kia kia Liễu xuống tự trời
Gió tuôn dàn rộng lên ngồi Khe Hoa
Trổ ngầm trong Tiết Tháng Ba
Mạch là Quốc Sắc nguồn là Thiên Hương
Kia kia Quốc Sắc lộn đường
Mảnh Thiên Hương ngọt môi hường Bình Khang
Khe tuôn Kỷ Niệm Thôn Làng
Đầm hai Mắt Lệ mơ màng Xuống Lên
Kia kia cay đắng khôn đền
Bù thân cho Tấm đo Ghềnh Kỷ Nguyên
Lỗi từ một cõi bề trên
Trời xây Tứ Tượng khép tên tử tù
Kia kia tâm phúc khôn bù
Dập dìu Quân Nhạc sợ Mù Sương Mai
Xuân xanh Liễu muốn còn dài
Ầm trang sử lịch gãy hai sơn hà
Đi đời của cải nhà ma
Thuý dâng Triều Mộng đổ ra Đoạn Trường
Logos 
Rêu trời phủ xuống hiên xanh
Một bờ chim én vây thành sang thu
Sương Hy Lạp phượng lên mù
Ba mươi thế kỷ cầm dù dưới mưa
Đầu sông nước gọi cây mùa
Gốc du sung đẩy sóng đùa phăng trôi
Cành nguyên thuỷ mọc xa trời
Chùm xuân xanh thổi lại đời lang thang
Bừng tuôn phôi dựng đoạn trường
Tấm Nương Tử lạc loài nương náu người
Một hoàng hôn đợi hai môi
Một bình minh đón hai đời biệt ly
Một đêm bếp núc ly kỳ
Nghe trong thớ củi mộng gì đi hoang
Hai tay chấp nối điêu tàn
Trong mình mẩy phó thác vàng son cho
Lời con ký chú sang đò
Mai sau về giữa cánh so phiêu bồng
Chín phương trời tuyết ra bông
Trong nguồn thủy thảo đất đồng khai nguyên
Đầu Sơ Mộng cuối phi tuyền
Ngàn năm mai trúc chim chuyền bữa naỵ
Mù sương Chợ Lớn 
Đi lên chợ lớn mười lần
Mở ra chợ nhỏ một trần gian thôi
Xuống lên lớn núi nhỏ đồi
Phù vân cho suối biển trời cho khe
Nàng thơ đẹp 
Khi thơ đẹp tới chín tầng
Thì Nàng Thơ bỗng sượng sần cả ra
Tha hồ thằng quỷ con ma
Đến gùn ghè gạ gẫm mà hoá điên
Thưa rằng đại thánh tề thiên
Nghìn xưa âu cũng chỉ điên chừng này
Ngày mai anh chết 
Ngày mai anh chết đi đâu
Trên trời Thượng Đế xót đau vô cùng
Phán truyền khắp cõi Thiên Cung
Vùng sa lệ khóc mịt mùng như mưa
Ngựa về 
Ngựa về nham thạch miêu cương
Một ngày mưa nắng đất mường tượng em
Mặt mày chống cự bão đêm
Rừng thiêng cưỡng bức tuổi tên sa mù
Sơn tuyền thiết lập hội thu
Từ xuân tảo mộ tạc thù tiểu khê
Nhớ Chế Mân 
Bây giờ tôi rất yêu ngài
Bởi vì ngài rất yêu nàng Huyền Trân
Yêu từ cổ xuống tới chân
Suốt miền thân thể như gần như xa
Quận Thành đem đổi làn da
Hỏi sao lạ rứa? - hào hoa thưa rằng
Có chi mô
Có chi mô
Nàng tuy nhỏ bé mà to bằng trời
Ô Ri tuy rứa mà rồi
Gẫm ra cũng thể như tôi đó mà
Trăm năm trong cõi người ta
Thân còn chẳng tiếc lọ là Ô Ri
Riêng công chúa nọ Ly Kỳ
Là tôi tiếc suốt li bì càn khôn
Nói với tuổi mọt sách 
Sách ăn mòn mỏi thân ta
Thân ta máu gặm mòn da xương rồi
Sách còn tờ mộng trang môi
Miệng còn rớt hột rạng ngời nữa chăng
Nói với tuổi trốn học 
Người ta trốn lính đi tu
Em nay trốn học đi tu ắt là
Em mười bảy? Em mười ba
Em mười bốn định tu là mười lăm?

Ông trời chịu thua 
Bây giờ tôi rất có quyền
Hỏi ông trời: - chớ thuyền quyên là gì?
Mà nhân gian nhớ li bì
Từ thiên thu tới tâm kỳ càn khôn
Trời rằng: ngươi rất có quyền
Hỏi như rứa đó... nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng ta không đủ thẩm quyền đáp đâu
Ở bên rìa mép 
Vai đeo tờ giấy vẽ bùa
Chân mang guốc nhọn ghé chùa trộm hương
Hai tay buông bắt vô thường
Đốt xương ngón ngón quẹo đường cong cong
Thái thanh viễn lộ hà tòng
Càn khôn tội lỗi đi vòng chúng em
Phượng thành 
Lên mù sương xuống mù sương
Khóc trong tri dũng cuối đường hở hang
Đổ xiêu trời biển điêu tàn
Một sân lầm cát khôn hàn âm thanh
Ý trong tờ vẽ trắng ghềnh
Rừng ong bay mất phượng thành ve kêu
Rứt bông 
Mưa rừng xuống biển dã man
Rứt bông đầu nhánh dung nhan lộn màu
Rụng từ tiếng hạc bay mau
Ồ thưa xứ sở trước sau xin về
Rằng tôi trót ở thôn quê
Từ yêu thôn nữ đốt que củi hồng
Rằng thưa hoàng hậu vui lòng
Cùng nhau đi dạo ra đồng chiều nay
Sa mạc phát tiết 
Em xin về giữa thiên thâu
Non ngàn lũng lạ nước đầu khe truông
Con chim sầu tuyết băng nguồn
Mở heo hút cỏ phơi truồng đá xanh
Trên vòm thời đại đi quanh
Bách quần quỹ đạo tan vành nguyệt hoa
Đổi hang hùm đuổi theo ma
Gãy đàn quỷ đực khóc òa quỷ nương
Em làm thôn nữ bờ mương
Dựng vòm cổng mọc cỏ vườn chăn hoa
Viễn phương là khách không nhà
Bó chân ngồi xuống nhìn ra thân mình
Chân trời trút lụy điêu linh
Kết vòng đổ quán xiêu đình rụng hiên
Đêm gầm bất tuyệt thiên nhiên
Càn khôn chết lịm dưới phiền sương gieo
Em xin về gót mang theo
Dấu sơ nguyên rộng mây trèo cửa thu
Duỗi thân thể muối sương mù
Ầm cơ giới hận thân tù chung thân
Thưa em trời chẳng cho gần
Đường vô hạn trắng tử phần ban trưa
Đêm vần vũ bạc phau xưa
Hồn sa mạc phát tiết mưa ra ngoài
Tặng chị 
Người đi nón ngả yêu đào
Gót mơ từ cực sắc màu hiến dâng
Quận đi vẽ mộng xa dần
Mỵ dàn hoa lộc sông hằng chảy xuôi
Thu trang chiều 
Cơn chiều lấm tấm hạt mưa
Cơn mai lổ đổ sương lùa qua song
Chiều nay gió tạnh mơ mòng
Hoàng hôn lơ lững đi vòng loanh quanh
Thuý 
Anh hoa phát tiết dập dồn
Mở linh hồn tại thể tồn từng cơn
Mở triều giập gió cô đơn
Mù sa sáu cõi xuống cồn hở hang
Thuý xin về lúc 
Thuý xin về lúc cây xanh
Gió vần vũ gãy đổ cành sau lưng
Con chim mùa phượng điệp trùng
Nắng vây trời hạ mịt mùng sang đông
Thuý xin về lúc cây xanh
Gió vần vũ giậy xô cành trời xuân
Con chim triều biển điệp trùng
Mông lung tiếng gọi một vùng thiên di
Trẫm ghé thăm 
Trẫm ghé thăm em
Một bận này
Mai sau Trẫm sẽ
Nhớ hôm nay
Một lần Trẫm ghé
Thăm em thế
Suốt một bình sinh
Trẫm nhớ hoài
Em mở hai hàng
Cỏ mọc ra
Trẫm nhìn thơ mộng
Cỏ chan hòa
Um tùm một cõi
Hương lồng lộng
Phơ phất tà xiêm
Phe phẩy hoa
Trẫm một mình nhớ nhung hoàng hậu của trẫm 
Trẫm ở bên trời
Trẫm nhớ em
Trên trời trẫm nhớ
Trẫm thương thêm
Trẫm buồn như thể
Trời buồn thảm
Trẫm khóc vô ngần
Trẫm nhớ em
Trẫm nhớ đêm nay
Trẫm một mình
Trẫm sầu ủ rũ
Trẫm nín thinh
Trẫm không dám gọi
Trẫm buồn ngủ
Trẫm sẽ chiêm bao
Trẫm một mình
Trẫm nhớ em 
Trẫm nhớ em như
Nhớ một người
Rất gần mà cũng
Rất xa xôi
Vì sao? Quả thật
Trẫm không biết
Giải thích thế nào
Cho rõ ra
Chỉ biết rằng em
Đẹp quá chừng
Khiến linh hồn Trẫm
Nhớ mông lung
Nhớ xa vắng quá
Như người lạ
Nhớ một người xa lạ quá chừng
Trẫm sẽ làm thơ 
Trẫm sẽ làm thơ
Suốt Sinh Bình
Trẫm làm thơ suốt
Cõi Bình Sinh
Trẫm tặng riêng Em
Là Em Mọi
Hoa ở Trên Ngàn
Em rất xinh
Trẫm sẽ cho em
Trang mộng này
Trao vào em giữ
Ở trong tay
Sinh bình em sẽ o bồng bế
O bế bình sinh
Kỷ vật này
Trời hỏi 
Hỏi rằng: giờ có chịu đi
Về Thiên Đường ngắm mấy dì Tiên Nga
Thưa rằng: thà sống với ma
Miễn là được thấy lại toà Mông Rô
Xuống hang 
Bây giờ đầu rộng tơ đan
Tóc em là liễu hai hàng xuống vai
Bỏ sông bỏ bến chạy dài
Rứt ngang ngửa ruộng sơ khai khe ngồi
Em là người lạ em tôi
Mừng vui như thể nước trôi hai bờ
Lạc về rú động truông trơ
Đời đi mất bỏ bóng mờ xuống hang
Xứ sở 
Xứ sở bấy giờ hoa huyện trôi
Vẻ ngân về đất trắng cây đời
Mặt nước xuôi triều Giang Nam Hạ
Ngoảnh đầu núi dựng Thượng Du rơi
Bấy giờ trăng mọc rất xanh xao
Vườn liễu kiêu - nắng lục năm nào
Bát ngát hai miền hồng hạnh gọi
Mắt buồn Hy Lạp phượng chiêm bao

Bùi Giáng
Nguồn: thivien.net
Theo https://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

XXXXVăn học miền Nam: Tổng quan 3

Văn học miền Nam: Tổng quan 3 Phần 15 Văn học Từ giai đoạn trước sang giai đoạn sau 1963 người ta có thể ghi nhận nhiều chuyển biến quan...