Thử thách
CHƯƠNG 1
Dù đã gần bảy giờ chiều, trời vẫn còn oi bức lạ. Con đường một chiều Phan Đình Phùng tràn ngập xe cộ đủ loại. Người nào người nấy đầy vẻ mệt nhoài. Lượt khẽ nheo mắt. Ánh sáng mặt trời vẫn còn khó chịu. Đến trước cổng chùa Kỳ Viên, Lượt ngừng lại. Nó ngó dáo dác chung quanh. Vừa thoáng thấy một thiếu niên đồng tuổi với nó đang đi bên kia đường Lượt la to:
- Bích! Bích!
Nghe gọi, Bích chạy qua. Hai cậu bé mừng rỡ xiết tay nhau.
Lượt nói:
- Tối mai tao đi rồi!
Bích ngạc nhiên.
- Ủa! Sao mày đi mua quá vậy? Mày đi một mình à?
Lượt gật đầu:
- Phải! Tao đi một mình!
Bích buồn buồn nói:
- Mày may mắn quá!
Ngừng một lát, Bích tiếp:
- Mày được đi du lịch Nha Trang thích quá! Nha trang đẹp lắm
mày ơi! Mày có nhớ mấy câu thơ này không:
Khánh Hòa đẹp lắm ai ơi!
Vào Nam ra Bắc ghé chơi Khánh Hòa.
Lượt và Bích là đôi bạn nghèo rất thân. Ba của Lượt chết từ
lâu, hiện Lượt ở với mẹ. Lượt chả có anh em gì cả. Mẹ Lượt hằng ngày đi buôn
bán kiếm tiền sống qua ngày và nuôi Lượt ăn học. Hai mẹ con Lượt sống an vui
trong cảnh nghèo dưới một mái nhà lụp xụp trong khu chợ Bàn Cờ. Lượt có rất ít
bạn, chỉ có một mình Bích là bạn thân. Thình lình, tuần rồi, Lượt được mẹ cho
hay bác Hoàng, anh ruột của ba Lượt, hiện ở Nha Trang gọi Lượt ra đó nghỉ mát
trong dịp hè. Lượt chưa biết mặt bác Hoàng ra sao cả. Mẹ Lượt cũng chưa gặp bác
Hoàng gần hai chục năm nay rồi. Lượt chỉ được nghe mẹ nói. Lượt còn một người
bác ruột đang làm ăn ở Lào. Từ trước đến nay, mẹ con Lượt chả nhận được tin tức
gì của bác Lượt cả.
Biết Bích buồn vì mình sắp được hưởng cảnh sung sướng du lịch
ở Nha Trang thơ mộng. Lượt an ủi bạn:
- Tao ra đó chơi chỉ một tháng thôi. Tại bác tao gọi... Hơn nữa
tao muốn gặp bác ruột tao.
Bích nói:
- Tao nhận thấy bác mày lạ quá! Từ lâu bác mày chả liên lạc
thư từ gì với mày, cả lúc bác mày về Việt Nam. Bây giờ bất ngờ bác mày lại mời
mày...
- Bác tao có cắt nghĩa điều này rồi... Bác tao cho biết sau
nhiều năm buôn bán ở Lào, bác tao đã tạo được một tài sản khá lớn. Hiện bác tao
vừa xây xong một biệt thự thật đẹp ở xóm Bóng thuộc vùng ngoại ở Nha Trang. Bác
tao ra ở chỗ đó. Sở dĩ từ lúc về Việt Nam, bác tao không liên lạc với má tao là
vì bác tao muốn tạo sự bất ngờ, bác tao muốn chờ xây cái biệt thự đó xong xuôi
đã... Bác tao hiện chỉ còn mẹ con tao là bà con ruột thịt.
Nghe Lượt giải thích xong, Bích hỏi:
- Nhưng tại sao bác mày không mời má mày?
Lượt đáp:
- Tại vì má tao bận đi bán. Hơn nữa, bác tao muốn gặp riêng
tao... có lẽ để tìm hiểu tao.
Lượt và Bích đi song song đến ngã tư Phan Đình Phùng - Cao Thắng.
Vừa đến cạnh ngọn đèn xanh đỏ chỉ dẫn lưu thông, Bích khẽ nói nhỏ với Lượt:
- Lại người đó nữa!
Lượt ngạc nhiên:
- Ai?
- Người theo dõi tụi mình suốt hai ngày nay. Tao nhận thấy hễ
gặp mày là gặp luôn người đó.
Hoảng hốt, Lượt quay nhìn ra phía sau. Bích thì thầm:
- Người đang đứng cạnh sập báo đó!
Theo lời chỉ dẫn của Bích, Lượt thấy ngay người khả nghi đang
theo dõi bọn Lượt. Người ấy mặc áo bỏ ra ngoài, đầu đội nón nỉ, mặt xương, mũi
hơi quặp. Tuổi người ấy độ bốn mươi.
Từ hơn hai ngày nay, kể từ lúc Lượt nhận được tin bác mời ra
Nha Trang, Bích nhận thấy người đó luôn theo sát Lượt như bóng với hình.
Tuy nhiên, Lượt chưa có vẻ tin lời Bích:
- Mày chắc người đso theo dõi mình không? Vả lại, mình có gì
đâu mà theo dõi!
Bích quả quyết:
- Chắc chứ! Tap để ý nếu mình đi, người đó đi; nếu mình ngừng,
người đó ngừng.
Như muốn chứng tỏ Bích nhận xét sai lầm người lạ lấy thuốc ra
hút rồi quay lưng đi thẳng.
Lượt cười:
- Đó! Mày thấy chưa! Người đó đâu có theo dõi mình!
Bích khẽ nhăn trán:
- Biết đâu đó là bác mày?
Lượt cười to:
- Sai rồi mày ơi! Bác tao năm nay gần sáu mươi tuổi rồi, còn
người đó chỉ độ bốn mươi là cùng, làm sao là bác tao được!
Bích vẫn còn nghi ngờ:
- Hay là... đó là người của bác mày mướn để canh chừng mày.
Lượt vỗ vai Bích:
- Thôi mày! Đừng nghi bậy nữa! Hơi đâu để ý chuyện không đâu
cho mệt. Khi ra tới Nha Trang tao viết thư ngay cho mày.
Bích nói:
- Làm sao ra đó mày biết đường đi tới chỗ ở của bác mày được?
Lượt đáp:
- Có người đón, bác tao dặn thế.
- Nhưng làm sao biết mặt mày mà đón được?
- Bác tao dặn tao đến cạnh sập báo độc nhất ở cạnh ga rồi sẽ
có người đến đón.
Chợt nhớ mẹ đang đợi ở nhà, Lượt nói với Bích:
- Thôi! Tao về nghe! Tao phải sửa soạn đồ đạc để tối mai lên
đường.
Hai đứa trẻ xiết tay nhau.
Bích nói:
- Nhớ viết thư cho tao nghe mày!
Lượt cười:
- Nhớ chứ! Tao sẽ gửi hình phong cảnh Nha Trang cho mày.
Bích cười theo:
- Nhớ gửi cả hình mày nữa nghe!
Hai đứa cười vang. Tình bạn thắm thiết hơn cả bao giờ. Đường
phố đã lên đèn.
o O o
Chiều hôm sau lúc gần bảy giờ rưỡi, Lượt được má dẫn ra ga xe
lửa đi chuyến tốc hành Saigon - Nha Trang. Lần đầu tiên Lượt bước chân đến ga
Saigon nên cảnh tượng đối với Lượt khá lạ lùng. Các hành khách hối hả xách vali
lên các toa xe đang sắp nối đuôi dài dằng dặc. Bây giờ, Lượt mới cảm thấy hơi sợ.
Lần đầu tiên trong đời, Lượt phải xa mẹ và phải đi một mình hàng trăm cây số
ngàn suốt một đêm trường trên một chuyến xe lửa tốc hành. Lượt ngập ngừng không
muốn bước lên xe. Nhưng tiếng còi hụ chát chúa đã nổi vang rền báo hiệu giờ xe
chạy. Lượt đành phải giã từ mẹ bước lên một toa xe tìm chỗ ngồi.
Đoàn xe từ từ chuyển bánh, nhanh dần, nhanh dần. Lượt thấy mẹ
đứng yên bất động trên sân ga. Bóng mẹ Lượt nhỏ dần rồi mất hút trong đám đông.
Lượt rơm rớm nước mắt. Vì chưa xa mẹ bao giờ, Lượt thấy buồn lạ lùng. Theo như
lời các hành khách đã từng đi Nha Trang độ tám giờ sáng hôm sau, tàu sẽ tới Nha
Trang.
Lượt xách vali tiến đến ngồi trên một băng dài. Cạnh trái Lượt
là một bà cụ đang nhai trầu bỏm bẻm. Cạnh phải Lượt là một ông độ năm mươi tuổi
đang đắm mình vào một cuốn sách.
Lượt mở vali lấy một cuốn sách hình ra xem nhưng Lượt chỉ xem
được thoáng sơ qua mà thôi.
Con tàu chạy càng lúc càng nhanh. Chỉ vài phút sau, tàu đã ra
đến ngoại ô Saigon. Gió lùa vào toa tàu làm Lượt cảm thấy lạnh. Nhớ lời mẹ dặn,
Lượt lấy áo len ra mặc vào. Chiếc đèn độc nhất của toa tầu không đủ sức soi
sáng rõ mọi vật. Xem hình một hồi, Lượt cảm thấy chóng mặt. Lượt để cuốn sách
hình trên đùi. Thình lình, linh tinh báo Lượt biết có chuyện lạ, Lượt ngẩng đầu
nhìn ra phía trái, các người đồng hành đang ngồi im lặng đọc báo, nhưng ở cuối
toa tàu, một người đang đứng hút thuốc... và dòm Lượt chằm chặp.
Lượt sợ hãi, run toàn thân. Rõ ràng quá, Lượt không thể nào lầm
được: đúng là người theo dõi Lượt mấy ngày nay.
Lượt cố gắng xoá bỏ các ý nghĩ lo lắng trong đầu và cho đó chỉ
là sự tình cờ. Lượt lại mở cuốn sách hình ra xem. Những hình ảnh nhảy múa loạn
xạ trước mắt nó. Lượt lại cảm thấy người ấy đang theo dõi mình từng cử chỉ một.
Lượt ngẩng đầu lên. Cặp mắt sắc sảo của người lạ đang chiếu vào toàn thân Lượt.
Lượt cảm thấy ớn lạnh xương sống. Biết Lượt đang nhìn mình người lạ khẽ quay
sang phía khác rồi bước nhanh qua toa tàu bên.
Bây giờ Lượt đã tin lời Bích: chính người đó đang theo dõi
rình mò Lượt. Nhưng tại sao vậy? Lượt có làm gì đâu? Lượt chỉ ra Nha Trang thăm
bác mà!
Nhiều hàng khách đã ngã mình trên ghế ngủ ngon lành. Giờ này,
chắc mẹ cũng đã lên giường ngủ. Lần đầu tiên, mẹ ngủ một mình vắng con. Bao
nhiêu ý nghĩ dồn dập trong đầu làm Lượt cảm thấy choáng váng. Lượt lo âu nhìn
chung quanh. Người lạ khả nghi đã biến mất. Quá lo âu và mệt nhọc, Lượt thiếp
đi lúc nào không hay.
Lúc Lượt tỉnh dậy thì trời bắt đầu sáng. Chuyến xe lửa tốc
hành đang ngừng ở một ga nhỏ. Lượt thấy một số hành khách xuống tàu qua một tàu
nhỏ đang đậu cạnh bên. Xa xa, ngôi tháp cổ di tích của dân tộc Chiêm Thành đập
vào mắt Lượt. Thấy lạ, Lượt hỏi ông khách cạnh bên thì được ông khách đó cho biết
đây là ngã ba Tháp Chàm, những hành khách chuyển tàu là những hành khách đi Đà
Lạt. Chỉ còn độ hai giờ nữa là đến Nha Trang. Lượt quan sát chung quanh, người
lạ theo dõi Lượt đêm qua lại xuất hiện trong tầm mắt Lượt. Người ấy đang nhìn
Lượt vẫn với cặp mắt đáng sợ y như đêm qua.
Hai giờ sau.
Đoàn tàu từ từ tiến vào ga Nha Trang. Lượt là một trong những
hành khách xách vali xuống đất trước tiên. Lượt sốt ruột muốn gặp xem bác ruột
nó như thế nào, đang ngỡ ngàng nhìn chung quanh, Lượt bỗng nghe như ai đang gọi
mình:
- Ê! cậu bé kia!
Quay về hướng tiếng gọi, Lượt thấy một người đàn ông mặc quần
kaki xanh và áo sơ mi trắng đang len lỏi qua đám đông hành khách tiến về phía
Lượt. Người ấy ngừng trước Lượt và hỏi:
- Mày là Lượt phải không?
Lối hỏi thiếu thiện cảm làm Lượt ngạc nhiên và hơi sợ. Không
lẽ đây là bác Hoàng, người bác ruột mến yêu của Lượt sao? Cách phục sức cẩu thả,
đôi ria mép, cặp mắt nhìn Lượt không chút cảm tình, đã làm Lượt vỡ mộng. Lượt
tưởng là sẽ được bác âu yếm đón tiếp. Nào ngờ đâu... bỗng nhiên nó lại liên tưởng
đến người theo dõi nó trên chuyến tàu đêm qua. Nó quay nhìn một vòng chung
quanh. Hành khách đang vội vã sắp hàng trình giấy ra cửa.
- Mày là Lượt phải không? Sao tao hỏi không trả lời!
Giọng nói cáu kỉnh giận dữ của người ấy làm Lượt giật mình trở
về thực tại. Nó nói lắp bắp:
- Có phải ông là bác Hoàng
Người ấy cười mỉa:
- Không phải! Tao là Đán đi đón mày.
- Ông là người của bác tôi.
- Phải! Tao là tài xế riêng của bác mày. Bác mày giao tao
trông coi mày trong suốt thời gian mày ở Nha Trang.
Người gì thật là khó chịu! Lượt chưa biét tính sao thì ông
Đán giật vali trong tay Lượt và nói:
- Thôi đi chứ! Xe chờ ở cổng đó.
Lượt đi theo ông Đán. Một thắc mắc bỗng loé lên trong đầu, Lượt
hỏi:
- Tại sao ông nhận được mặt tôi?
- Tại bác mày đã cho tao biết hình dáng mày.
Lượt ngạc nhiên:
- Ủa! Bác tôi chưa gặp tôi lần nào mà, bác tôi không có hình ảnh
của tôi nữa, tại sao bác tôi biết hình dáng tôi được?
Ông Đán lại cau có:
- Mày đừng hỏi lôi thôi! Đi theo tao nếu mày không muốn đi lạc
giữa Nha Trang này.
Nói tới đây, ông Đán đổi giọng có vẻ dịu hơn:
- Lấy giấy trình ra cửa đi!
Lượt theo ông Đán bước ra khỏi trạm kiểm soát sau khi trình
giấy. Ông Đán dẫn Lượt tiến đến một chiếc xe hơi đang đậu ở vệ đường.
Lượt hỏi:
- Xe hơi của bác tôi phải không ông?
Ông Đán không trả lời, mở cửa xe và nói:
- Mày lên ngồi đi, để vali bên cạnh đó!
Chờ Lượt lên ngồi xong xuôi, ông Đán mới lên xe và rồ máy chạy.
Nhìn qua tấm kính chiếu hậu, Lượt bỗng lại thấy ớn lạnh cả
xương sống. Người lạ theo dõi Lượt suốt đếm qua đang đứng ở vệ đường nhìn đăm
đăm theo xe Lượt và Lượt thấy dường như người ấy đang mỉm cười, một nụ cười hết
sức tinh quái.
TẬP 2
C
hiếc xe hơi lướt nhanh trên các đường phố Nha Trang. Ông Đán
lái xe chả nói lời nào cả. Nhìn qua cửa kính Lượt thấy thành phố Nha Trang nhỏ
hơn Saigon, không rộn rịp bằng nhưng thơ mộng hơn. Một lúc sau Lượt cảm thấy dường
như ông Đán cố ý lái xe chạy vòng quanh thành phố Nha Trang. Nhưng Lượt chả
nghi ngờ gì cả. Nó cho đó là bác Hoàng của nó dặn ông tài lái như thế để nó coi
được cả thành phố Nha Trang. Tuy nhiên, Lượt hơi thắc mắc là tại sao nó chưa thấy
được biển cả. Nó đã từng nghe nói Nha Trang là miền quê hương cát trắng, nằm
ven biển Thái Bình.
Lượt hỏi ông Đán:
- Biển đâu hả ông?
Ông Đán không trả lời. Mặt ông ta tối sầm lại.
Chợt nghĩ đến người lạ mặt rình mò mình ở Saigon và suốt đêm
qua, Lượt lại giật nảy mình. Nhìn ông Đán qua thái độ lạ kỳ của ông ta, nhớ người
lạ với đôi mắt dễ sợ, Lượt bỗng nhiên có ý nghĩ so sánh hai người này và linh
tính báo cho Lượt biết hai người này có liên hệ với nhau. Lượt sợ hãi. Nó khẽ lẩm
bẩm vài câu kinh Phật để trấ an tinh thần. Bỗng nhiên, một tượng Phật vĩ đại ở
trên một đồi cao đập vào mắt Lượt. Lượt nhỏm dậy. Tượng Phật này to hơn tượng
Phật ở Thích Ca Phật Đài Vũng Tàu nhiều. Lần này, ông Đán có vẻ thiện cảm hơn.
Như biết ý Lượt, ông nói:
- Thích Ca Phật Đài Nha Trang đó!
Lượt nói:
- Bữa nào ông cho tôi ra đây chơi nghe.
- Ừ!
Lượt không để ý tới lời "ừ" đầy gượng gạo của ông
Đán.
Ô kìa! Biển cả! Biển cả đang reo vui! Biển cả đẹp vô ngần! Biển
cả đang vẫy tay chào Lượt, người du khách bé nhỏ ở Saigon mới ra. Lượt thấy con
đường xe đang chạy dường như là con đường đẹp nhất Nha Trang. Con đường thật rộng
lớn, nằm ven bờ biển với những hàng dừa xanh đang chải tóc. Gió biển mằn mặn mà
mát làm sao!
Liếc nhanh qua vệ đường bên phải, Lượt thấy tấm bảng đề tên
"Duy Tân". Con đường Duy Tân dường như dài vô tận, đi mãi chả thấy dứt.
Ông Đán chăm chú lái xe không nói thêm lời nào nữa.
Lượt thấy con đường Duy Tân hẹp dần. Nhà cửa bên kia đường có
vẻ lao động hơn. Đường càng lúc càng khó đi, đầy ổ gà. Ông Đán cho xe chạy chầm
chậm. Tuy vậy, Lượt vẫn thấy chiếc xe như đang nhún nhẩy trên đường. Một lát
sau, bỗng nhiên Lượt thấy xe ngừng. Tiếng ông Đán nổi lên:
- Xuống đi!
Lượt đang ngỡ ngàng chưa kịp xuống thì ông Đán quát to:
- Tới rồi! Xuống đi! Còn ngồi làm gì vậy?
Ông Đán thật khó chịu. Từ lúc gặp ông này đến giờ, Lượt rất
ngạc nhiên trước thái độ thiếu thiện cảm thật lạ lùng của ông này. Dù sao đi nữa,
Lượt vẫn là cháu ruột của bác Hoàng mà ông Đán lại là người giúp việc của bác
Hoàng! Một thắc mắc to lớn hiện lên trong óc Lượt. Lẽ dĩ nhiên Lượt chưa có đủ
dữ kiện để tự giải đáp thắc mắc của mình.
Xuống xe, Lượt ngó chung quanh. Như muốn không cho Lượt kịp
quan sát, ông Đán nắm tay Lượt lôi đi thật nhanh.
Trước sức mạnh của ông Đán, Lượt chỉ còn kịp nhảy xuống chiếc
cano đang nằm trên bờ biển mà không bị té xuống nước. Ông Đán nhanh nhẹn mở máy
cho cano ra khơi ngay. Thoáng chốc, đất liền đã mất hút trong tầm mắt Lượt. Ông
Đán lầm lì điều khiển cano.
Dù biết ông Đán khó chịu, Lượt vẫn cứ hỏi:
- Ông đưa tôi đi đâu vậy?
Lượt phải lập lại câu hỏi mấy lần, ông Đán mới càu nhàu trả lời:
- Đi về nhà bác mày!
Lượt lại hỏi tiếp:
- Chiếc cano này của bác tôi phải không, thưa ông?
- Của tao! Bác mày đã cho tao.
Bác Hoàng tiếp đãi Lượt lạ lùng quá. Chắc bác muốn thủ cháu
đây mà1 Hay là... Lượt đã bị bắt cóc. Biết đâu người ta biết bác Lượt giàu, người
ta bắt cóc Lượt để đòi tiền chuộc. Lượt run toàn thân khi nghĩ đến điều này.
Bây giờ, chung quanh Lượt toàn là biển cả và đồi núi xanh thẳm. Lượt đang bị
bác thử thách hay đang bị bắt cóc? Nếu bị thử thách, Lượt sẽ cố gắng xứng đáng
để bác vừa lòng, nhưng nếu bị bắt cóc, Lượt sẽ phải làm gì? Nhìn ông Đán, nhớ lại
người lạ theo dõi mình. Lượt lại thấy dường như hai người này có liên hệ với
nhau. Thôi rồi, Lượt bị bắt cóc rồi! Bác Lượt đời nào lại cho người theo dõi Lượt
kỳ vậy. Lượt nhìn quanh tìm cách thoát thân. Chiếc cano phóng vun vút nhanh như
cá. Lượt tuyệt vọng. chả có cách gì thoát cả trừ khi nhảy xuống biển làm mồi
cho cá. Ông Đán vẫn giữ thái độ lầm lỳ dễ sợ.
o O o
Ngọn núi phía trước mặt Lượt rõ và to dần. Lượt đã thấy rõ
các tảng đá, những cây cối trên núi. Chắc nơi đây là sào huyệt của bọn gian! Lượt
sẽ bị giam ở núi này, đúng ra là một hòn đảo nằm cheo leo giữa biển khơi.
Ông Đán cho cano từ từ cặp bến. Ông để cano vào một khe núi rồi
kéo Lượt phóng lên bờ. Lượt cố gắng quan sát để tìm cách thoát thân. Đảo vắng
hoe, trừ cây và đá. Ông Đán nắm chặt tay Lượt, lôi Lượt đi trên các tảng đá
rong rêu trơn trợt. Lượt suýt ngã xuống biển mấy lần nếu không nhờ ông Đán giữ
kịp. Biết không thể trốn nổi giữa hòn đảo hoang vu này, Lượt đành phải tạm
buông xuôi theo ông Đán. Thình lình, một hang núi sâu thăm thẳm hiện ra trước mặt
Lượt. Lượt chưa kịp hỏi thì ông Đán đã giải thích:
- Hang đó xuyên sâu vào lòng núi cả cây số. Tao nghe nói xưa
kia nơi đó là sào huyệt của một bọn cướp biển tung hoành ngang dọc một thời ở
vùng biển Nha Trang.
- Hiện giờ hang đó có ai ở không thưa ông?
- Không! Hang đó đã bị bỏ hoang gần trăm năm nay rồi.
Chỉ nói với Lượt vài câu xong, ông Đán không nói thêm câu nào
nữa dù Lượt đã cố gắng hỏi thêm mấy lần về hang đó.
Sau khi trèo qua một dãy tảng đá trơn trợt nằm ven biển, Lượt
thấy có nhiều nhà cửa hiện ra. Lượt hơi yên tâm vì dù sao đây không phải là đảo
hoang.
Ông Đán dẫn Lượt vào một ngôi nhà khá to có vóc dáng một biệt
thự. Ngôi nhà này nằm riêng một vùng, cách xa các ngôi nhà kế cận hàng trăm thước.
Vừa bước vào nhà ông Đán la to:
- Bà nó đâu? Thằng nhỏ đây nè!
Lượt thấy một bà tuổi khoảng bốn mươi ở sau nhà chạy lên.
Gương mặt bà ấy trông thật phúc hậu. Vừa thấy Lượt, bà Đán rối rít:
- Cháu đó à! Đi mệt không cháu? Ngồi nghỉ đi cháu, để bác lấy
nước dừa cho cháu uống. Ở đây dừa nhiều lắm, cháu tha hồ uống.
Bà Đán nói không kịp thở. Thái độ vồn vã của bà Đán trái nghịch
hẳn thái độ khó hiểu của ông Đán.
Không chờ Lượt nói gì hết, bà Đán lấy cho Lượt một trái dừa
thật to.
Đang khát nước, Lượt uống nước dừa ngon lành. Nước dừa trong
mát, cùi dừa béo ngậy thấm vào cổ Lượt làm Lượt khoan khoái quên hẳn những lo
âu vừa qua.
Thình lình, Lượt nghe bà Đán nói:
- Này ông! Thằng bé này đâu có vẻ gì du đãng!
Lượt giật mình. Nó hỏi ngay:
- Thưa bác, ai nói cháu du đãng?
Ông Đán không cho bà Đán trả lời. Ông nói to:
- Đâu phải nói về mầy! Uống nước đi. Rồi tao chỉ phòng ngủ của
mày cho!
Lượt chưa cần biết phòng ngủ của mình vội, Lượt chỉ cần gặp
ngay bác ruột nó. Lượt nói:
- Thưa ông! Bác của cháu đâu? Cháu muốn gặp bác cháu.
Ông bà Đán giật mình, bà Đán có vẻ ngạc nhiên"
- Ủa! Bác trai chưa cho cháu biết gì à?
Nghe vợ nói, ông Đán cau mặt. Ông nói nhát gừng:
- Chưa có thì giờ nói kịp!
Quay về phía Lượt, ông Đán tiếp:
- Bác mày đi vắng! Ông ấy đi từ chiều hôm qua.
Đến Lượt ngạc nhiên:
- Bác cháu đi rồi à? Bác cháu nói chính bác đón cháu mà!
Ông Đán nói:
- Phải! Bác mày tính ở với mày tại đay suốt thời gian mày ra
đây chơi. Nhưng... vào giờ chót bác mày gặp một áp phe lớn... phải đi ngay...
Bác Lượt làm áp phe? Áp phe gì?
Như biết ý Lượt, ông Đán nói:
- Tao không biết bác mày làm áp phe gì mà đi hoài đi hủy ít
khi có ở nhà lắm!
Bà Đán xác nhận lời của chồng bà đúng:
- Ông Hoàng đi hoài cháu à, ông ít có mặt ở nhà lắm.
Lượt hỏi bà Đán:
- Bác có biết bác cháu đi đâu không?
- Bác cũng không rõ... không chừng ông đi Saigon.
- Bác cháu đi Saigon! Chắc bác cháu thế nào cũng ghé thăm má
cháu.
Ông Đán nói:
- Không chắc bác mày đi Saigon đâu! Bác mày có dặn là mày hãy
ở đây vui vẻ cho đến lúc về.
- Bác tôi có về kịp trước khi tôi về Saigon không thưa ông?
- Làm sao biết được. Thôi, theo tao, tao chỉ chỗ ngủ cho...
Trở về bản tính hồn nhiên, Lượt nói:
- Chút nữa được không ông? Bây giờ tôi muốn đi tắm biển.
- Được! Đi tắm đi! Nhưng đừng đi xa quá nghe!
Lượt chạy nhanh ra biển... Sóng biển tấp vào chân bờ. Bờ biển
thật nhiều đá. Lượt cảm thấy đau nhói ở chân. Tuy vậy, Lượt vẫn thấy thích vô
cùng. Nó nhảy ào xuống biển. Nước biển làm mắt Lượt cay xè. Tắm biển thú ghê! Lội
nước một hồi, Lượt chạy lên bờ, lần theo các tảng đá đi về phía ông Đán để
cano. Lần này, nó đi có vẻ nhanh và vững hơn lúc nãy. Nhà cửa đã mất hút sau những
lùm cây rậm rạp và những tảng đá khổng lồ. Lượt tiến dần qua thế giới hoang vu
của đảo này. Khi đi ngang cái hang mà lúc nãy ông Đán nói là sào huyệt của bọn
cướp biển xưa kia, Lượt đứng lại, cố giương mắt quan sát tận trong cùng hang.
Hang tối mờ mờ. Lượt chả thấy rõ gì hết. Lượt dự định bữa nào sẽ thám hiểm hang
này. Bây giờ đi quan sát bên ngoài cho biết đã. Đảo này thật lạ, chia làm hai
thế giới, bên kia có nhà ở, bên đây hoang vu với cái hang bí mật. Tới chỗ để
cano, thấy chiếc cano đang tròng trành trên nước, Lượt bèn nhảy lên và một ý
nghĩ bỗng loé trong đầu Lượt: dùng cano này trốn về đất liền! Lượt chưa kịp quyết
định thì một tiếng quát nổi lên:
- Lượt! Mày xuống cano ngay!
Hoảng hốt, Lượt nhìn lên bờ: ông Đán đang nhìn nó có vẻ hết sức
giận dữ.
- Tao nói mày có nghe không? Không được lên cano!
Trước thái độ giận dữ của ông Đán, Lượt hoảng hồn. Nó nhảy
ngay xuống nước và lội vào bờ.
Lượt hỏi:
- Chiếc cano này không phải của bác tôi?
- Phải! Tao đã nói là của tao mày, mày quên rồi sao?
Lượt mới nhớ lại ông Đán đã nói với nó rồi. Chiếc cano thật đẹp.
Ông Đán có được chiếc cano thật đẹp.
Lượt hỏi:
- Bác tôi đã cho ông chiếc cano này?
- Phải! Tao cấm mày leo lên đó nữa nghe! Nhớ chưa!
Lượt không nói gì nữa. Nó lẳng lặng đi. Ông Đán hỏi:
- Mày đi đâu nữa vậy?
- Tôi đi về nhà!
Tại sao ông Đán lại giận dữ khi Lượt trèo lên cano? Có gì hại
đâu? Ông Đán đối với Lượt đầy vẻ khó hiểu và khó chịu. Trái lại bà Đán có vẻ dễ
chịu cảm tình hơn. Trước hai thái độ nghịch nhau này, Lượt chả hiểu gì cả.
Vừa thấy Lượt về, bà Đán có vẻ mừng rỡ:
- Cháu! Đói bụng chưa cháu. Vô đây ăn cơm rồi bác chỉ phòng
riêng của cháu cho.
Bà Đán có vẻ ân cần, từ lời nói đến hành động.
Chờ Lượt ăn cơm xong, bà Đán dẫn Lượt đi xem phòng riêng dành
cho Lượt trong suốt thời gian Lượt nghỉ mát ở Nha Trang.
Nhà bác Hoàng thật rộng, chia ra nhiều phòng và lại có lầu nữa.
Bà Đán dẫn Lượt lên lầu. Cầu thang đầy bụi chứng tỏ trên làu không có người ở.
Thấy lạ, Lượt hỏi:
- Thưa bác! Bác Hoàng của cháu không lên lầu bao giờ hả bác?
Lượt gọi bà Đán bằng bác xưng cháu vì thấy bà Đán có vẻ thân
mật và cảm tình hơn ông Đán. Nghe Lượt hỏi, bà Đán đỏ mặt, trả lời ngượng ngập:
- Phải! Bác cháu đi hoài chả lên đây bao giờ... bác cháu chỉ ở
tầng dưới mà thôi.
Gian phòng dành cho Lượt khá tiện nghi, có giường ngủ bàn viết
và đặc biệt có một cửa sổ nhìn ra biển.
Chỉ chỗ ngủ cho Lượt xong, bà Đán hỏi Lượt:
- Lượt có muốn viết thư gửi về Saigon không?
Lượt đáp:
- Thưa bác có! Cháu gửi cho máu cháu.
- Cháu cứ viết đi... rồi đưa cho bác để bác đưa bác trai gửi
cho.
Chờ bà Đán xuống nhà xong, Lượt ngồi phịch xuống giường. Bác
Hoàng tiếp đón Lượt thật lạ lùng. Như thế này thì đâu phải Lượt bị bắt cóc! Nếu
bị bắt cóc Lượt bị giam một chỗ chứ? Hơn nữa, nếu đã bị bắt cóc thì người ta
đâu cho gửi thư về nhà? Như thế nhất định Lượt không bị bắt cóc, Lượt hoang
mang.
Nhìn qua cửa sổ Lượt thấy biển cả như một tấm thảm màu xanh
đang nhún nhảy dưới ánh sáng mặt trời. Biển thật đẹp! Quê hương Việt Nam thật đẹp,
hình cong như chữ S nằm ven biển cả tuyệt vời. Biển cả làm Lượt bớt hoang mang.
Nó lấy giấy viết thư ra. Nó phải viết cho má nó, cho Bích người bạn thân của
nó. Nó sẽ không viết những nỗi lo âu, nghi ngờ của nó hiện giờ. Nó chỉ viết chỉ
tả những niềm vui nó hưởng được cho mẹ nghe mà thôi. Nó sợ mẹ lo, mẹ buồn.
Trong bức thư gởi mẹ, Lượt kết luận rất vui:
" Má à! Ở đây sướng lắm. Phòng của con nhìn ra biển cả đẹp
lắm. Sáng nay, khi vừa tới đây, bác Hoàng cho con đi tắm ngay. Tắm biển thích lắm
má ơi. Để khi về, con sẽ mua quà biếu mà..."
Lượt không kể cho mẹ nghe một chút gì về sự lo nghĩ của nó.
Viết thư xong, Lượt lại đi tắm biển. Khi vừa ra khỏi nhà, chợt
một ý nghĩ loé lên trong đầu, Lượt bèn quay trở lại. Ông bà Đán đi đâu vắng cả.
Căn nhà rộng lại càng có vẻ hoang vu lạ thường. Lượt đi nhè nhẹ quan sát cả
gian nhà. Lượt thấy nhiều phòng cửa đóng kín mít. Dòm qua các lỗ khóa, Lượt thấy
các gian phòng đó cũng đầy bụi, không có phòng nào chứng tỏ là phòng của bác
Hoàng cả. Thật là lạ! Theo sự nhận xét của Lượt, bác Hoàng không có ở đây, bác
Hoàng ở chỗ khác. Tại sao người ta đưa Lượt đến đây? Đây có phải chính là Nha
Trang không? Bao câu hỏi dồn dập nổi lên trong đầu Lượt!
Thình lình Lượt nghe tiếng chân người đag nhè nhẹ đi về phía
Lượt. Hoảng hồn, Lượt lách mình núp vào một cái cột nhà rồi chạy ra ngoài và nhảy
ùm xuống biển.
Ông Đán hiện ra, mặt ông cau có giận dữ. Nhìn theo Lượt, ông
lẩm bẩm:
- Thằng nhỏ thật khó chịu! Con muốn khó chịu thì ta sẽ khó chịu
với con, con ơi!
TẬP 3
H
ai ngày trôi qua không có gì lạ cả. Lượt đã hưởng trọn vẹn những
ngày nghỉ mát. Mỗi ngày Lượt tắm biển hai lần, sáng và chiều. Tắm xong, Lượt nằm
phơi nắng trên cát. Bà Đán đối với Lượt rất tử tế. Bà lo lắng cho Lượt từng
chút. Đến ngày thứ ba, da Lượt bị phỏng nắng rộp lên. Bà Đán phải lấy dầu thoa
cho Lượt và khuyên Lượt đừng đi tắm nữa để da bớt phrong, Lượt nghe lời bà Đán.
Nhờ không đi tắm, rảnh rang Lượt mới có thì giờ đi dạo quanh nhà. Chung quanh
nhà Lượt ở là một khu vườn khá rộng cây cối um tùm.
Lượt đang thơ thẩn thì bỗng tiếng quát của ông Đán nổi lên:
- Mày làm gì ở đây vậy?
Lượt giật mình tưởng ông Đán quát Lượt. Lượt chưa kịp phản ứng
thì một giọng nói trong trẻo, đúng là một giọng nói con gái, nổi lên:
- Ông buông tôi ra! Ông buông tôi ra!
Lượt bèn núp vào một lùm cây cố ngó qua phía phát xuất tiếng
nói... Ông Đán đang nắm chặt tay một cô gái tuổi độ mười bốn. Cô gái đó dẫy dụa
có vẻ tuyệt vọng.
Lượt nghe ông Đán nói giận dữ:
- Mày có biết đây là đất tư không? Mày vào đây làm gì?
Cô gái van lơn:
- Tôi không có làm gì hết? Tôi vào đây hái lá dừa làm đồ
chơi.
Ông Đán có vẻ mất bình tĩnh. Ông nghiến răng ken két:
- Thật không? Mày hái lá dừa thật không? Ai bảo mày vào đây
dò xét?
- Không có ai bảo cả!
- Mày vào đây rình mò cái gì? Ai bảo mày?
- Thưa ông! Tôi xin thề: không có ai bảo tôi vào đây cả!
- Mày nói láo! Tao sẽ có cách bắt mày phải nói sự thật.
- Tôi vào đây hái lá dừa để làm kèn.
Lấy lá dừa làm kèn! Lượt mới nghe nói lần đầu.
Thình lình, Lượt nghe tiếng ông Đán bỗng nổi to dữ dội:
- Mày chạy hả! Cút mau đi! Lần sau tao gặp mày ở trong này nữa
thì đừng có trách tao nghe!
Liền lúc đó, Lượt nghe tiếng chân chạy huỳnh huỵch về phía
mình, và một bóng người đổ nhào vào Lượt. Cả hai té lăn kềnh. Cô gái có vẻ đau.
Lượt phải đỡ cô gái ấy dậy, Lượt trấn an cô gái:
- Cô đừng sợ! Ông Đán đi rồi!
Cô gái vẫn còn sợ hãi:
- Ông Đán là ông lúc nãy phải không?
- Phải! Tôi núp sau cây này nên thấy rõ tất cả. Tôi không ra
mặt vì ông ấy đang giận.
Cô gái đứng im lặng, Lượt hỏi làm quen:
- Cô tên gì? Cô ở đây hả?
- Em tên Ngọc Bích! Còn anh?
Cô gái trùng tên với bạn thân của Lượt ở Saigon.
- Tôi tên Lượt.
Ngọc Bích mỉm cười, để lộ hàm răng trắng ngần.
- Anh cũng leo rào vào đây?
Lượt lắc đầu.
- Hay anh nhảy ở các tảng đá kia xuống?
Lượt đáp:
- Không! Tôi ở trong nhà này. Nhà này là nhà của bác tôi.
Vừa nghe Lượt nói, Ngọc Bích có vẻ hoảng hốt:
- Vậy người bắt Bích lúc nãy là...
Lượt không chờ Ngọc Bích nói hết câu:
- Người lúc nãy là người giúp việc của bác tôi.
Ngọc Bích lo âu:
- Vậy Bích phải ra khỏi đây ngay...
Lượt nói:
- Bích không có gì phải sợ nữa. Ông ấy sẽ không nói gì với
Bích nữa đâu.
Bản tính anh hùng của con trai nổi dậy. Lượt thấy cần phải bảo
vệ người bạn gái mới quen. Hơn nữa Ngọc Bích có làm gì đáng tội đâu? Cô ấy chỉ
vào đây hái lá dừa làm đồ chơi thôi mà!
Lượt cười trấn an Ngọc Bích:
- Bích đừng sợ gì hết. Từ giờ trở đi Bích là bạn của tôi.
Ngọc Bích có vẻ nghi ngờ:
- Bích sẵn sàng kết bạn với anh, nhưng với điều kiện ông lúc
nãy không làm dữ với Bích.
Lượt gật đầu:
- Tôi ở đây nghỉ hè với bác tôi, tôi có quyền có bạn. Vả lại
ông ấy chỉ là người giúp việc của bác tôi. Bích không có gì phải sợ cả. Bích cứ
đường hoàng ra vào đây bằng cổng chính, vì Bích là bạn của tôi. À! Bích ở gần
đây không?
Ngọc Bích chỉ tay ra phía trái:
- Nhà Bích ở cách đây không xa lắm, về hướng này, hướng có
cái hang bí mật.
Nghe Ngọc Bích nhắc đến cái hang bí mật, lòng hiếu kỳ của Lượt
nổi dậy, Lượt hỏi:
- Cái hang đó có gì mà bí mật?
- Vì chưa có ai dám vào đó... Hang đó bỏ hoang gần trăm năm
nay. Người ta nói hang đó có những đường hầm xuyên dưới đáy biển.
Lượt là một đứa trẻ gan lì, thích mạo hiểm, hễ nghe có cái gì
bí mật nguy hiểm là nó cứ muốn dấn thân khám phá cho kỳ được nhưng nó chuẩn bị
hết sức thận trọng các cuộc dấn thân. Vì thế, khi biết ở đây có cái hang bí mật,
Lượt muốn tìm cách vào đó thám hiểm...
Lượt nói với Ngọc Bích:
- Bữa nào mình vào đó xem, chắc thích lắm.
Ngọc Bích góp ý:
- Bích cũng vậy, muốn vào đó xem lắm nhưng ba Bích cấm gì
nguy hiểm lắm. Ba Bích nói ở trong đó đất dễ sụp lắm, mình vào trong đó không
chừng bị đất sụp bít lối ra phải chết dần chết mòn trong đó.
- Ba Bích làm gì ở đây?
- Ba Bích làm nghề chài lưới.
- Bích có theo ba đi chài lần nào không?
- Có chứ! Bích đi thường lắm. Ra tới ngoài khơi kia...
- Bữa nào Bích nói với ba Bích cho tôi đi theo một lần cho biết
được không?
Ngọc Bích cười:
- Được chứ! Chỉ sợ anh chịu cực không nổi thôi.
- Có gì mà cực! Đi cho biết mà.
Chợt thấy trời đã sắp trưa, Ngọc Bích nói:
- Thôi trưa rồi, Bích về!
Lượt nói:
- Chiều Bích lại chơi nghe...
Ngọc Bích gật đầu. Thấy cô bé chực leo rào phóng ra ngoài, Lượt
nói:
- Bích ra ngoài bằng cổng chính đi.
- Thôi! Để Bích leo ra cũng được. Để chiều ba giờ Bích tới,
Bích dẫn anh đi câu.
Chợt nhớ ra điều gì, Lượt hỏi vội vã:
- Bích tới đây chỉ hái lá dừa thôi à? Có ái gởi Bích đến đây
dò xét không?
Ngọc Bích ngạc nhiên. Cô bé mở tròn xoe mắt nhìn Lượt:
- Anh cũng nghĩ Bích như ông lúc nãy hả? Bích thề với anh là
Bích chỉ vào đây hái lá dừa thôi. Tại sao anh lại hỏi Bích như vậy?
Lượt lắc đầu:
- Không có gì cả. Thôi Bích về đi. Chiều nay ba giờ Bích nhớ
đến nghe. Tôi đón Bích ở cổng.
Chờ Ngọc Bích leo rào phóng ra ngoài xong, Lượt quay trở về
nhà.
Tuy mới quen Ngọc Bích, Lượt chả có nghi ngờ gì Ngọc Bích cả.
Gái ở miền biển có khác, lanh lợi và gan lỳ không kém gì con trai. Lượt hỏi
Bích câu lúc nãy chỉ vì vô ý thức mà thôi, bất chợt Lượt nhớ tới lời của ông
Đán. Tại sao ông Đán lại tố cáo Ngọc Bích đến nhà bác Lượt rình mò theo lệnh của
một người khác?
Ông Đán có gì phải dấu?
Nhà bác Hoàng cũng bí mật không khác gì cái hang trên đảo.
TẬP 4
N
gười lạ theo dõi Lượt ở Saigon suốt mấy ngày liền, rồi lại
theo dõi Lượt suốt đêm trên chuyến tàu tốc hành Saigon - Nha Trang, thái độ khó
chịu của ông Đán, sự vắng mặt khó hiểu của bác Hoàng, căn nhà rộng rãi hoang vắng
mà ông bà Đán nói là nơi ở của bác Hoàng, Lượt nhận thấy tất cả không có vẻ
bình thường. Có cái gì bí mật đang bao trùm cá nhân bác Hoàng. Tại sao bác
Hoàng mời cháu ruột ra đây chơi rồi lại đối xử kỳ lạ như thế này? Lượt quyết tự
mình khám phá bí mật đang ám ảnh Lượt.
Sực nhớ lời hẹn với người bạn gái mới, Lượt chạy ra ngoài cổng
ngồi đợi. Ngọc Bích đến rất đúng hẹn. Lượt bèn dẫn Ngọc Bích vào nhà. Nhưng Ngọc
Bích vẫn e ngại, cô bé hỏi Lượt:
- Ông hồi sáng có nhà không anh? Ông đó dữ quá.
Lượt nói:
- Bích đừng sợ gì hết. Bích là bạn của tôi mà.
Lượt vừa mới nói xong, thì ông Đán ở trong nhà đi ra. Thấy Ngọc
Bích, mặt ông ta tối sầm lại. Ông ta lại la to:
- Lại mày nữa! Mày đến đây làm gì? Hồi sáng tao đã nói...
Ngọc Bích run sợ, cô bé tính quay lưng chạy về thì Lượt nắm
tay kéo lại.
- Bích ở lại đây!
Lượt bỗng trở nên dạn dĩ trước ông Đán. Nó không còn sợ ông
Đán nữa.
Nó nói chắc nịch:
- Ngọc Bích là bạn của tôi. Tôi dẫn Bích vào nhà...
Ông Đán mở tròn xoe mắt ngó Lượt:
- Sao? Mày nói sao?
Lượt bình tĩnh lạ thường:
- Ngọc Bích là bạn của tôi! Bây giờ tôi và Bích đi dạo biển.
Lượt nắm tay Ngọc Bích dẫn ra ngoài. Ông Đán ngó theo Lượt với
vẻ vô cùng giận dữ. Ông ta chừng như muốn hành động quyết liệt nhưng nghĩ sao,
ông ta lại thôi. Ông ta hậm hực quay lưng vô nhà...
Ngọc Bích nói với giọng thán phục:
- Anh hay ghê! Anh không sợ ông đó...
Lượt sợ ông Đán sao được? Ông Đán là người giúp việc của bác
Hoàng mà... tuy nhiên...
Lượt và Ngọc Bích dắt nhau đi về phía hoang vu của đảo.
Vừa thấy chiếc cano lộng lẫy, Ngọc Bích hỏi Lượt:
- Chiếc cano này của bác anh?
- Không? Ông Đán nói là của ông ấy.
Ngọc Bích nghi ngờ:
- Bích không tin là chiếc cano này của ông Đán.
Ý nghĩ của Ngọc Bích đúng như ý nghĩ của Lượt: cả hai đều
nghi ngờ lời xác nhận về chiếc cano của ông Đán.
Ngọc Bích nói:
- Ba Bích chỉ có một chiếc thuyền mà thôi. Chiếc cano này đẹp
quá. Anh vào buồng lái chưa? Anh thấy động cơ chưa? Chiếc cano này ít nhất bốn
mươi gút.
- Bốn mươi gút, như thế là bao nhiêu cây số một giờ?
- Đó là danh từ chuyên môn ở ngành hàng hải, chạy bốn mươi
gút tức là mốn mươi hải lý một giờ.
Lượt cố nhớ lại những điều nó đã học được ở lớp học. Nó hỏi
Ngọc Bích:
- Một hải lý bằng gần hai cây số phải không Bích?
- Một ngàn tám trăm năm mươi hai thước. Anh có xem thấy động
cơ không?
- Ông Đán không cho tôi lên cano.
Ngọc Bích không nói gì nữa. Cô bé khẽ nheo mắt nhìn thẳng ra
khơi. Cô bé có vẻ suy nghĩ. Chợt nhớ ra điều gì, cô bé nói với Lượt:
- Mình đến các tảng đá kia tìm hào đi. Hào ở đây đặc biệt lắm,
không giống ở Saigon đâu.
Nhờ Ngọc Bích, Lượt đã biết chuyện lạ ở vùng biển. Ngọc Bích
dẫn Lượt đến một tảng đá chỉ cho Lượt thấy một chỗ lồi hơi to như một đồng tiền
ở sát mặt nước. Chỗ lồi này có màu xanh xám. Nếu không nhìn kỹ thì không thể
nào thấy được vì màu của nó trùng với màu đá.
Ngọc Bích nói:
- Đó là loại hào đặc biệt ở đây. Thịt nằm phía dưới bám vào
đá như cái giác hơi.
Ngọc Bích lấy trong túi ra một con dao. Hết sức nhanh nhẹn
vào khéo léo, cô bét lướt dao xuống phía dưới nậy con hào lên. Cô bé cầm con
hào trong tay, thịt hào phẳng và xám.
Lượt hỏi:
- Ăn được không?
- Được chớ! Loại hào này ăn sống được, ngon lắm.
Ngọc Bích lấy dao nậy thịt hào ra đưa cho Lượt:
- Anh ăn thử xem!
Không ngon lắm, nhưng dư vị nước biển làm mát cả miệng, Lượt
nếm ngon lành.
Ngọc Bích nói:
- Phải chi anh có dao, Bích và anh đi tìm hào này, vui lắm.
Còn gì thú bằng khi đi tìm hào phải nghiêng mình trên giòng
nước biển trong veo dưới ánh nắng mặt trời chiếu trên lưng!
Lượt thấy thích vô cùng.
Nó chấp thuận liền:
- Bích đợi tôi một lát nghe! Tôi chạy về lấy dao.
Lượt chạy như bay về nhà. Nó phóng trên nước, lướt trên đá. Tới
nhà, Lượt vừa tính mở cửa vào thì...
- Tôi đã nói với bà thằng nhỏ này lộn xộn lắm!
Tiếng ông Đán vang lên rõ ràng. Nhờ tình cờ, Lượt đã nghe được
cuộc đối thoại giữa ông bà Đán.
Ông Đán:
- Tôi đã nói với bà thằng nhỏ này lộn xộn lắm.
Bà Đán:
- Tại sao ông cho nó lộn xộn?
Ông Đán:
- Tại nó luôn luôn rình mò khắp nơi.
Bà Đán:
- Thằng bé đến đây nghỉ hè, không lẽ lại nhốt nó cả ngày
trong phòng không cho đi đâu hết sao
Ông Đán:
- Nó lại quen với con nhỏ Ngọc Bích, con gái lão Sáu chài lưới
ở xóm trên.
Ông bà Đán nói chuyện y như hai diễn viên đang trình diễn một
vở kịch trên đài phát thanh.
Bà Đán:
- Hai đứa nhỏ còn trẻ con ham chơi biết gì.
Ông Đán:
- Bộ bà nói chúng con nít không biết gì hả? Sáng nay tôi gặp
con nhỏ Ngọc Bích nhảy rào vào đây rình mò.
Bà Đán:
- Sao ông bảo nó vào đây hái lá dừa?
Ông Đán:
- Thì tôi nghe nó nói vậy, nhưng làm sao tin nó được, biết
đâu có người sai nó vào đây do thám. Tôi thấy nó lanh lắm.
Bà Đán:
- Ai mà sai nó vào đây do thám. Không lẽ ba nó?
Ông Đán:
- Không phải ba nó đâu. Tôi nghĩ cảnh sát... người ta thường
cho con nít do thám để khỏi bị nghi ngờ.
Vừa nghe hai tiếng cảnh sát, Lượt giật nẩy mình. Tại sao ông
Đán lại sợ cảnh sát. Trong nhà này có gì, cảnh sát phải cho người vào đây do
thám? Ngọc Bích là ai?
Lượt sợ run toàn thân, nó ớn lạnh cả xương sống. Lượt tính chạy
trốn nhưng nghị lực đã giữ nó lại. Nó phải đứng lại để nghe hết cuộc đối thoại
giữa ông bà Đán.
Bà Đán:
- Ông hay nghi bậy quá! Lượt và Ngọc Bích chỉ là hai đứa trẻ,
chúng chả biết gì hết. Tôi thấy thằng Lượt dễ thương lắm.
Ông Đán:
- Chắc bà nhớ anh Lãm đã từng cho mình biết thằng Lượt là một
đứa bé nguy hiểm.
Bà Đán:
- Tôi thấy thương thằng bé.
Ông Đán:
- Bổn phận của mình là canh chừng nó. Bà đừng nghĩ gì khác...
Bà Đán:
- Mình có thể làm khác được không?
Ông Đán:
- Không! Mình phải tuân lệnh anh Lãm.
Bà Đán:
- Tất cả khó khăn đều do bác thằng Lượt tạo ra. Tôi không hiểu
tại sao bác nó lại mời nó...
Ông Đán;
- Có lẽ ông Hoàng từ chối không được. Thằng Lượt đòi đến Nha
Trang chơi và ông Hoàng bắt buộc phải chấp thuận...
Lượt quá ngạc nhiên. Tất cả những điều ông bà Đán nói chuyện
với nhau đều sai, hoàn toàn sai.
Tại sao bác Hoàng lại nói dối với người giúp việc của mình
như thế?
Tại sao bác Hoàng hết sức tha thiết mời cháu lên đây chơi rồi
lại bỏ đi trong ngày cháu đến?
Bác Hoàng bí mật quá!
Tại sao ông Đán lại nói phải tuân lệnh anh Lãm?
Lãm! Người này là ai mà có vẻ còn hơn quyền bác Hoàng nữa?
Lãm! Lãm! Lượt lẩm bẩm tên này và cố gắng ghi nhớ và óc.
Chợt một tia sáng bất ngờ loé vào óc Lượt: người bí mật theo
dõi Lượt ở Saigon và trên chuyến tàu.
Lãm!... Người bí mật!... cảnh sát!.. Bác Hoàng! Ông Đán! Bao
nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu làm Lượt choáng váng. Nó không còn nghe những
gì ông bà Đán nói với nhau bên kia cánh cửa nữa. Nó cố gắng lấy lại bình
tĩnh...
Giọng ông Đán bỗng trầm hẳn xuống:
- Tôi sợ con nhỏ Ngọc Bích cho thằng Lượt biết.
Ông Đán hạ thấp giọng nhỏ quá, Lượt nép mình vào cửa cố gắng
lắng nghe mà vẫn nghe không được.
Thình lình, Lượt nghe bà Đán nói to có vẻ sợ:
- Nếu thế thì nguy quá!
Và ông Đán tiếp theo ngay;
- Để tôi ra biển xem tụi nó đang làm gì?
Lượt hoảng hốt... Chạy trốn... không kịp mà nếu để ông Đán
nghi ngờ nghe lén cũng nguy! Lượt chỉ còn vài giây đồng hồ để giải quyết tình
trạng nguy hiểm.
Lượt mím môi suy nghĩ. Chỉ nháy mắt Lượt mở cửa đi vào. Nó chạm
ngay mặt ông Đán. Vừa thấy nó ông Đán nói to:
- Mày đó à? Về làm gì đó?
Lượt trả lời bình tĩnh:
- Tôi về lấy con dao ra biển kiếm hào.
Vừa nghe Lượt nói xong, bà Đán bèn chạy lấy ngay một con dao
đưa cho Lượt.
Bà nói:
- Nè cháu!
Bà Đán lúc nào cũng có nụ cười với Lượt.
Ông Đán có vẻ nghi ngờ:
- Mày mới về à?
Ông nhấn mạnh tiếng mới. Biết rõ sự lo âu của ông Đán, Lượt
nói trấn an:
- Tôi mới về tức thời.
Lượt nhấn mạnh hai tiếng tức thời.
Ông Đán hỏi:
- Mày đi chơi với con Ngọc Bích?
- Phải! Tôi và Ngọc Bích đi tìm hào.
Vừa nghe Lượt nói, bà Đán bèn ngó chồng.
- Đó! Ông thấy không! Hai đứa nó chỉ biết vui thôi mà.
Lượt hiểu rõ tất cả ý nghĩa trong lời nói của bà Đán.
Lượt chạy lên phòng riêng. Lượt ngã mình nằm dài trên giường,
nó cần vài phút nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần.
"Tôi sợ con nhỏ Ngọc Bích cho thằng Lượt biết..."
"Nếu thế thì nguy quá!" Ngọc Bích có thể cho nó biết
chuyện gì mà bà Đán lại lo là "nguy quá"? Nhờ dữ kiện này, Lượt thấy
tin tưởng người bạn gái mới quen của mình hơn. Nhất định Ngọc Bích sẽ giải đáp
thành thực các thắc mắc của Lượt. Nhưng Lượt phải hỏi Ngọc Bích như thế nào?
Lượt lấy lại bình tĩnh. Phải ra biển gặp Ngọc Bích! Lượt
phóng xuống nhà chạy như bay ra chỗ hẹn. Ngọc Bích đã biến mất, chỉ có sóng vỗ
ào ào...
TẬP 5
L
ượt đoán có lẽ vì Lượt ở nhà lâu quá, Ngọc Bích chờ không được
phải ra về. Lượt bèn tìm hào một mình.
Tuy nhiên, Lượt chỉ quên hiện tại chốc lát mà thôi. Bí mật
đang dằn vặt nó mấy ngày nay lại trở về với nó. Nó leo lên ngồi trên một tảng
đá, hai tay ôm cằm, trán nhăn lại, nhìn ra biển cả mênh mông cho đến lúc trời sập
tối.
Lượt mang hào tìm được về cho bà Đán. Bà Đán khen Lượt rối
rít. Cả ông Đán nữa... Thật là lạ. Ông Đán lại cũng khen Lượt nữa. Trong suốt bữa
ăn, ông đối với Lượt rất là thiện cảm. Thái độ của ông Đán làm Lượt lại càng
thêm hoang mang. Ăn xong, khi vào phòng riêng, Lượt ngồi một mình tự hỏi không
biết cuộc đối thoại Lượt tình cờ nghe được cách đây vài giờ có đúng hay không,
hay đó chỉ là do sự tưởng tượng phóng đại của mình.
Nếu Lượt viết thư kể cho mẹ nghe chuyện này, không biết mẹ có
tin Lượt không? Nghĩ đến mẹ, Lượt thấy ấm cả lòng.
Trời đã tối hẳn. Lượt tắt đền đi ngủ. Nếu như thường, nó đã
ngủ ngon một mạch cho đến sáng. Nhưng có lẽ vì quá nhiều suy nghĩ về tình trạng
hiện tại. Lượt trằn trọc mãi ngủ không được. Bao nhiêu câu hỏi: "tại
sao?" "Thế nào?" cứ quấn quít rối bời trong đầu nó. Lượt thao thức
mãi. Thình lình, giữa đêm tối yên lặng âm u, Lượt nghe tiếng động cơ cano nổ
ngay bờ biển trước nhà. Lượt ngồi nhổm dậy chạy ra cửa sổ cố mở to mắt xem chuyện
gì. Trời tối mịt. Dù hết sức cố gắng Lượt chả thấy gì cả. Một lát sau, Lượt
nghe nhiều tiếng xì xào, trong đó có tiếng nói của ông Đán, rồi tiếng cửa mở và
tiếng chân người... Có lẽ là bác Hoàng về chăng? Biết đâu bác sốt ruột vì có
cháu ở đây nên mới về gặp giữa đêm khuya như thế này. Lượt đã tỉnh ngủ hẳn. Lượt
đứng dậy mở cửa phòng tính đi xuống nhà. Nhưng... cánh cửa vẫn không nhúc nhích
dù Lượt vặn nắm cửa mấy lần. Người ta đã khóa cửa phòng và nhốt Lượt trong đó.
Tại sao vậy? Tại sao ông Đán lại nhốt Lượt không cho Lượt gặp bác Hoàng? Lượt bỗng
cảm thấy tức dữ dội. Nó muốn hét to lên, hét thật to cho bác Hoàng biết nó đang
bị nhốt trong này. Nhưng, Lượt đã cố gắng tự chủ được, Lượt trở vào nhìn qua cửa
sổ. Dù cặp mắt cố gắng hết sức để xuyên thủng bóng đêm, Lượt vẫn không thấy gì
hết. Lượt cố lắng tai nghe... tiếng người lao xao hòa với tiếng sóng biển tạo
thành một âm thanh lạ lùng giữa hòn đảo bí mật này. Biết đâu không phải là bác
Hoàng, mà là một người khác? Nhưng dù bác Hoàng hay một người khác, tại sao người
ta lại nhốt Lượt trong phòng?
Lượt không dám đốt đèn vì sợ ánh sáng làm người ta biết Lượt
còn thức. Lượt mò mẫn mở vali lấy ra chiếc đèn bấm Lượt mang theo từ Saigon.
Cầm cái đèn bấm, Lượt tiến ra phía cửa và chiếu ánh sáng vào ổ
khóa.
Lượt quan sát thấy chìa khóa vẫn còn nằm trong ổ khóa ở phía
ngoài. Có lẽ người ta đã quá vội nên quên cả lấy chìa khóa. Nếu Lượt tìm cách lấy
được chìa khóa thì Lượt sẽ ra khỏi phòng dễ dàng và biết đâu nhờ đó Lượt sẽ
khám phá được nhiều điều hay, Lượt suy nghĩ.
Lượt cho vòng tròn ánh sáng xuống dần phía cửa, cánh cửa cách
mặt đất khoảng hai phân. Thấy vậy, Lượt bèn quyết định hành động.
Nó lấy một tờ giấy cạt tông đút phía dưới cửa. Nó đẩy tờ giấy
đó ra ngoài chỉ chừa một chút xíu ở trong vừa đủ lấy tay kéo vào mà thôi.
Kế đó, nó lấy một cây bút chì đút vào ổ khóa tìm cách đẩy chỉ
khóa rớt xuống. Nhưng dù cố gắng, Lượt vẫn không thành công, chiếc chìa khóa
bên ngoài vẫn không nhúc nhích. Lượt chán nản, tính bỏ cuộc, Lượt ra phía cửa sổ
ngồi thở dốc.
Một lát sau, cố gắng dồn hết mọi nghị lực, Lượt làm việc trở
lại. Công việc này đúng là đòi hỏi nhiều kiên nhẫn và khéo léo. Một tay chiếu
đèn bấm, một tay sử dụng cây bút chì, Lượt nhẫn nại tìm cách đút chìa khóa vào
khớp để đẩy nó rớt ra ngoài.
Vừa đến lúc Lượt chán nản tột độ thì chìa khóa từ từ được đẩy
ra ngoài một cách hết sức tốt đẹp. Lượt đã thành công. Sự kiên nhẫn của Lượt đã
được đền bù.
Lượt thận trọng đẩy chìa khóa ra ngoài. Chỉ chốc lát chiếc
chìa khóa rớt xuống đất nàm trên tờ giấy cạt tông Lượt để lúc nãy.
Lượt kéo tờ giấy vào lấy chìa khóa.
Chỉ cần quay chìa khóa hai vòng, Lượt mở được cửa phòng ra
ngoài. Tim Lượt đập thình thịch. Lượt đi nhè nhẹ ra ngoài.
Tối om và im lặng. Lượt đóng cửa phong lại và đặt chìa khóa
và ổ khóa để mọi người khỏi nghi ngờ nó đã đi ra ngoài.
Lượt đi chân không về phía cầu thang và tiến từ từ xuống nhà.
Lượt đi hết sức thận trọng. Chân chạm đất mà Lượt cũng không hay. Lượt đi ra
phía cổng. Tất cả bây giờ đều im lặng hoàn toàn. Ông bà Đán dường như không có
trong nhà. Nhờ bóng đêm Lượt lấy lại bình tĩnh đi mạnh dạn ra bờ biển. Chiếc
cano lạ đang nằm ven bờ biển. Lượt mò mẫm đến gần. Khi tiến sát cano, Lượt đọc
thấy được giòng chữ vẽ trên cano: Nguyễn Văn Hoàng. Đúng rồi! Bác Hoàng đã về
nhà, nhưg bác Hoàng không chịu gặp cháu. Bác đã nhốc cháu trong phòng. Tại sao
vậy? Tại sao? Tại sao? Lượt muố điên lên, nó chả hiểu gì cả.
Trong nhà hiện không có ai hết. Như thế bác Hoàng đã đi với
ông bà Đán, nhưng đi đâu?
TẬP 6
L
ượt ngồi trên cát nhìn ra biển tối đen. Gió biển thổi lạnh buốt
làm Lượt run lên cầm cập. Tuy nhiên, Lượt vẫn cố gắng ngồi chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ độ nửa giờ sau, Lượt nghe tiếng cano trở về.
Trong bóng đêm, chiếc cano hiện ra càng lúc càng to dần. Đúng là chiếc cano của
ông Đán. Khi cano vừa cặp bến, Lượt phóng mình núp nhanh bên một tảng đá, nhưng
bóng đêm đã cản trở Lượt rất nhiều, Lượt chả thấy rõ gì hết, Lượt chỉ thấy bóng
ba người khiêng những thùng khá to lên bờ. Chốc lát có lẽ đã khiêng hết, ba người
ấy lại lên cano rồi mở máy chạy ngay ra khơi. Lượt chạy nhanh lên một tảng đá
cao nhứt nhìn theo. Dù chân chạm phải những hòn đá nhọn đau nhói, Lượt vẫn
không để ý, nó cố gắng với bất cứ giá nào theo dõi cho được hướng đi của cano.
Lượt mệt nhoài. Gió biển thổi lướt vào da mặt Lượt. Lượt ngồi bó gối theo dõi
các chuyến đi về của cano. Lượt đếm đúng ba lần. Đến lần thứ ba, Lượt thấy cano
không di chuyển nữa nên Lượt vội vàng chạy về nhà và vào ngay phòng ngủ. Nó
khóa cửa phòng lại và đút chìa khóa ra ngoài nhờ kẻ hở phía dưới cửa.
Nó muốn làm như chìa khóa bị rớt xuống đất. Nó phải làm như
thế gì không còn cách nào khác hơn.
Ngồi cạnh cửa sổ, Lượt cố gắng lắng nghe những tiếng động dưới
nhà.
Tiếng ông Đán nổi rõ giữa đêm khuya:
- Ngày mai phải không?
- Phải, ngày mai!
Tiếng đáp lại của một người nổi lên the thé, đúng là giọng một
người đàn ông nói giọng nữ.
Lượt nghe tiếng động cơ cano nổ dòn rồi nhỏ dần... nhỏ dần đến
lúc mất hẳn trả lại sự im lặng cho đêm khuya.
Lượt leo lên giường, kéo chăn đắp và nhắm mắt lại làm như đã
ngủ mê. Đúng như Lượt tiên đoán, chỉ vài phút sau, Lượt nghe nhiều tiếng chân
bước nhè nhẹ lên lầu và dừng lại trước cửa phòng Lượt. Lượt nghe ông Đán càu
nhàu vài tiếng khó hiểu, rồi tiếng động chìa khóa quay trong ổ khóa. Lượt run
toàn thân nhưng cố gắng bình tĩnh. Nếu ông Đán nghi ngờ thì...
Lượt nhắm mắt, thở đều hòa như một người đang ngủ thật sự.
Lượt nghe ông Đán thì thầm:
- Nó ngủ rồi?
Giọng bà Đán nhẹ như ru:
- Thằng bé dễ thương quá mà sao ông cứ nghi ngờ nó?
Lượt nghe tiếng cửa phòng kép lại và tiếng chân bước ra khỏi
phòng.
Thế là thoát! Lượt thở phào. Mưu kế của Lượt đã thành công.
Lượt duỗi hai tay hai chân và cố gắng tìm giấc ngủ. Lần này
nó muốn ngủ thật sự. Giữa lúc nó đang chập chờn, một ý nghĩ bỗng loé sáng vào đầu
nó như điện xẹt: trong mấy lần di chuyẻn, chiếc cano đều hướng về phía cái hang
bí mật trên đảo, cái hang mà ông Đán nói xưa kia là sào huyệt của bọn cướp biển.
o O o
Sáng hôm sau, Lượt thức dậy rất trễ. Lượt vừa xuống nhà thì
bà Đán gọi nó hết sức vồn vã:
- Cháu! Đánh răng xúc miệng đi cháu. Rồi ăn quà sáng, bác làm
sẵn cho cháu đây.
Lượt thấy mến bà Đán. Nhiều lúc nó đã coi bà Đán như là một đồng
minh đắc lực của nó trong việc khám phá bí mật này dù bà Đán đã đồng ý nhốt nó
trong phòng và dường như có dấu diếm điều gì.
Lượt ăn bánh mì chấm cà phê sữa ngon lành. Bà Đán nhìn nó ăn
với vẻ hết sức âu yếm. Chờ Lượt vừa ăn xong, bà Đán nói:
- Cháu! Có thư ở Saigon gởi ra nè! Có lẽ thư của má cháu...
Lượt mừng rỡ:
- Dạ, cám ơn bác!
Lượt cầm bức thư chạy ngay lên phòng riêng. Nó muốn đọc thư mẹ
một mình và trả lời cho mẹ ngay.
Khi Lượt tính xé thư ra thì nhận thấy nhiều vết keo lạ dính
trên bao thư. Nó quan sát kỹ, thấy dường như thư đã bị bóc rồi được dán lại.
Ai đã xem bức thư của Lượt? Ông Đán? Bà Đán? Hay má Lượt đã
vì một lý do nào đó đã bóc thư ra rồi dán lại?
Lượt chờ nhận được bức thư thứ hai của mẹ rồi mới trả lời các
câu hỏi đó. Nếu lần thứ hai thư vẫn bị bóc như thường, nhất định thủ phạm là
ông bà Đán vì má nó không có lý nào lại làm như vậy một lần nữa.
Trong thư, mẹ dặn Lượt phải ráng ăn ở ngoan ngoãn cho bác vừa
lòng. Lượt thấy thương mẹ quá. Mẹ lúc nào cũng lo lắng từng chút cho con. Lượt
nhất định sẽ không cho mẹ biết những điều lo nghĩ của mình. Lượt vừa tính viết
thư trả lời mẹ thì một hòn đá nhỏ bị ai liệng rớt vào phòng Lượt một cái bịch.
Lượt thấy một mảnh giấy bao ngoài một hòn sỏi đang nằm ở chân giường.
Lượt cầm lên và mở mảnh giấy. Một giòng chữ dịu dàng hiện ra:
Bích không thể vào nhà được. Bích đợi anh ở chỗ hôm qua. Sẽ
giải thích nhiều với anh.
Ngọc Bích.
Vì muốn biết tại sao hôm qua Ngọc Bích lại bỏ về nửa chừng,
Lượt vội vàng chạy đến chỗ hẹn ngay.
Vừa đến chỗ hẹn, Lượt thấy Ngọc Bích đã đứng đó tự bao giờ.
- Anh có nhận được viên sỏi của Bích?
- Có! Vì thế tôi đến đây ngay!
Ngọc Bích thận trọng quan sát chung quanh rồi nói với Lượt:
- Hôm qua Bích phải thất hứa với anh bỏ về nửa chừng là vì...
Lượt nói:
- Bích làm tôi đi kiếm hào có một mình.
Ngọc Bích nghiêng đầu:
- Bích phải bỏ đi là vì trong lúc anh về nhà lấy dao, ông Đán
đã đến đây. Ông ấy la Bích và nói nếu Bích ở đây chờ anh, ông ấy sẽ đập Bích vỡ
sọ. Ông ấy không muốn anh quen với Bích.
"Phải! Ông Đán không muốn Lượt quen với Bích là đúng vì
sợ Bích nói với Lượt điều bs mật mà Lượt cần biết. Nhưng Bích biết điều bí mật
gì? Làm thế nào để Bích hiểu rõ thắc mắc của Lượt?"
- Ông Đán làm Bích hết hồn! Trong lúc Bích đang chờ anh thì
ông Đán đứng sau lưng Bích từ bao giờ... Bích không hiểu ông ấy đến bằng ngã
nào?
Lượt có vẻ sy nghĩ:
- Ông ấy chỉ có thể đến trong thời gian tôi đi lấy dao...
Lượt không muốn cho Bích biét Lượt phải vào phòng riêng nghỉ giây
lát vì khủng hoảng tinh thần bởi những điều Lượt nghe lóm được.
Nhớ đêm qua, Lượt hỏi Bích:
- Bích thấy ông ấy theo hướng nào tới đây?
- Bích đã nói với anh là ông ấy đứng sẵn ở phía sau lưng
Bích. Theo Bích, ông ấy đến đây bằng ngã khác...
"Đúng! Ông Đán phải đến đây theo ngã khác mà ngã khác
đso phải là ngã tắt thì mới nhanh như thế được. Nhưng ngã tắt nào?"
Lượt lại quan sát chung quanh. Vừa thấy cái hang, Lượt hỏi
Bích:
- Bích có nghĩ là ông ấy đến đây từ phía cái hang kia không?
Ngọc Bích gật đầu.
"Nếu ông Đán từ phía hang tới thì..." Lượt vừa thấy
một tia sáng phát ra từ ngõ tối. Đêm qua Lượt thấy cano di chuyển về phía cửa
hang mấy lần.
Lượt bỗng nhiên nói to:
- Tôi với Bích đến cửa hang xem thử coi.
Ngọc Bích gật đầu chấp thuận liền nhưng vẫn e ngại:
- Bích sợ ông Đán thấy.
Lượt cả quyết:
- Bích không sợ gì cả, có tôi!
- Nhưng cũng nên thận trọng...
Hai đứa trẻ leo các tảng đá đi lần đến cửa hang. Nơi đây khá
cao, đứng từ đó có thể quan sát cả một vùng đảo và một vùng biển mênh mông. Lượt
nghĩ ông Đán hôm qua phải dùng ngã tắt mới đến đuổi Bích nhanh chóng được. Ngã
tắt đó nhất định có liên hệ với cái hang này. Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu,
Lượt hỏi Ngọc Bích:
- Bích dám thám hiểm hang sâu không?
Ngọc Bích trả lời ngay:
- Dám chớ! Bích đã tính thám hiểm lâu rồi nhưng ba cấm vì sợ
đất lở và hơn nữa chưa có đồng chí.
Lượt cười:
- Bây giờ có rồi phải không?
Ngọc Bích cũng cười theo Lượt. Tiếng cười hai đứa trẻ vang
lên giữa vùng đảo hoang vu.
Ngọc Bích nói:
- Đúng là mình thám hiểm trung tâm quả đất y như truyện của
Jules Verne vậy.
Lượt mỉm cười:
- Mình sẽ không vào sâu đâu... để tránh nguy hiểm. Nhưng,
nhưng như thế cũng thú lắm phải không Bích?
- Phải!.. nhưng phải có đèn bấm chứ anh vì trong đó tối lắm.
Chiều nay mình vào hang nghe.
- Mấy giờ?
- Hai giờ! Chiều nay gặp nhau ở đây đúng hai giờ nghe.
- Dạ!
- Thôi bây giờ mình chia tay. Chiều nay gặp lại.
Hai đứa trẻ từ giã nhau...
"Nhưng như thế cũng thú lắm phải không Bích" Tuy
nói thế nhưng Lượt lại nghĩ khác. Nó muốn tìm được cái chìa khóa mở cửa bí mật
của bác Hoàng khi vào thám hiểm hang.
TẬP 7
L
ượt đến chỗ hẹn trước tiên. Trời trưa ngay thật đẹp, trong vắt
Lượt ngồi trên một tảng đá đợi Ngọc Bích. Nhìn ra khơi, hút tầm mắt, Lượt thấy
vài chiếc tàu đang di chuyển. Biển cả thật đẹp và thật hùng vĩ. Lượt ngồi độ mười
phút thì Ngọc Bích đến. thấy Lượt, Ngọc Bích nói:
- Chắc anh đợi lâu lắm? Bích đến trễ.
Lượt mỉm cười:
- Không! Bích đâu có đến trễ! Tại tôi đến sớm. Bích vẫn giữ ý
định thám hiểm hang sâu chứ?
- Bộ anh muốn nói Bích chưa chi muốn bỏ cuộc à?
Lượt cười:
- Không! Nào, mình đi! Tôi có đem theo đèn bấm đây.
Hai đứa trẻ mạnh dạn bước vào hang. Lượt và Ngọc Bích đi thận
trọng từng bước một. Hang chỉ rộng lớn độ mười thước đầu mà thôi, sau mười thước
đó, lòng hang có thắt lại như một đường hầm. Đất ẩm ướt. Không khí trong hang lạnh
lẽo nghịch hẳn không khí oi bức bên ngoài, Lượt bỗng cảm thấy ớn lạnh. Nó nói với
Ngọc Bích:
- Bích tính đi tới nữa không? Hay mình đi ra?
Ngọc Bích cương quyết:
- Đi ra sao được anh? Mình phải đi tới chớ mình chưa khám
pahs được điều gì mà!
Hai đứa trẻ đi sâu vào hang. Tối om! Lượt phải chiếu đèn bấm
mới thấy đường. Ánh sáng làm một đàn chuột chạy tung toé. Không khí càng lúc
càng nặng nề khó thở.
Đang đi, Lượt ngừng lại. Nó thì thầm với Ngọc Bích:
- Có phải mình là người đầu tiên vào đây không, từ khi bọn cướp
biển không còn hoạt động?
Ngọc Bích ngẩng đầu nhìn Lượt.
- Làm sao biết được hả anh?
Lượt và Ngọc Bích thận trọng tiến tới. Chúng đi dè dặt từng
bước một. Độ vài phút sau, chúng thấy đường hầm tách ra làm đôi theo hình chữ
Y. Ngọc Bích hỏi Lượt:
- Anh! Mình đi theo hướng nào?
Ngần ngại giây lát, Lượt quyết định theo hướng phải. Đường hầm
phía phải có dốc xoai xoải tương đối dễ đi. Lượt và Ngọc Bích thấy lòng đường hầm
dần dần lại mở rộng ra chứ không co thắt lại nữa. Nhiều mô đất hiện ra trước mặt
hai đứa trẻ.
Thình lình, Ngọc Bích nói có vẻ ngạc nhiên:
- Hang này đâu có bỏ hoang? Anh xem kìa?
Lượt ngạc nhiên trước lời nói của Ngọc Bích:
- Điều nào chứng tỏ em nói hang này không bị bỏ hoang?
- Kìa!
Theo ngón tay chỉ của Ngọc Bích, Lượt cúi xuống đất lượm một
tàn thuốc đang cháy dở.
Lượt nói:
- Đúng rồi! Hang này có người. Và hiện có người đang ở trong
hang... người đó mới ở đây.
Sự phát giác hang có người không bị bỏ hoang làm Lượt và Ngọc
Bích vững tâm hơn nhưng lại lo sợ hơn, vững tâm vì hang này có người không sợ
các tai nạn bất trắc như thú dữ, lo sợ vì chưa biết người trong hang này là ai,
lành hay dữ.
Ngọc Bích đưa ý kiến:
- Anh có nghi ông Đán vào đây không?
Không trả lời, Lượt hỏi lại Ngọc Bích:
- Mình tiếp tục đi hay trở lại?
Cả hai đều chấp thuận tiến tới. Chúng có vẻ thận trọng hơn
trước. Đi được một chốc, cả hai khám phá được thêm một điều mới. Lần này do Lượt
thấy trước. Những vết giầy mới tinh đang nổi rõ trên mặt đất ẩm ướt.
Hai đứa trẻ ngó nhau. Chúng do dự chưa biết phải hành động ra
sao thì...
Lượt bỗng tắt đèn bấm, nắm tay người bạn gái kéo núp vào một
mô đất nhô ra ở vách hang. Lượt thì thầm bên tai Ngọc Bích:
- Bích có nghe gì không?
Nhiều tiếng động ở phía cuối đường hầm nổi lên đều đều rót
vào tai hai đứa trẻ. Những tiếng động càng làm hang tăng thêm vẻ âm u huyền bí.
Ngọc Bích xúc động, thở hào hển:
- Cái gì vậy anh?
Tiếng động càng lúc càng rõ hơn. Trong bóng tối âm u, một luồng
ánh sáng chợt xuất hiện ở một ngõ quẹo đường hầm. Luồng ánh sáng này như đang
lướt nhẹ nhàng trong không khí và tiến dần về phía Lượt và Ngọc Bích. Hai đứa
trẻ núp mình vào mô đất không động đậy.
Ánh sáng và tiếng dộng kỳ dị làm Ngọc Bích run sợ. Cô bé phều
phào:
- Ma! Có lẽ ma anh ơi!
Lượt trấn tĩnh Ngọc Bích:
- Bích đoán sai rồi! Ma không biết hút thuốc.. mà không biết
đi giầy...
- Nhưng...
- Bích đừng nói nữa, họ tới rồi!
Lượt kéo Ngọc Bsch núp sát mình vào vách hang hơn nữa.
Một người đang đẩy một chiếc xe cút kít trên có một thùng gỗ
có vẻ khá nặng. Một người cầm đèn bấm đi theo cạnh bên. Người đẩy xe là ông
Đán. Người cầm đèn bấm đi theo là... Lượt lấy tay dụi mắt. Lượt làm sao quên được.
Chính là người bí mật đã theo dỡi Lượt. Dù cố gắng nén xúc động, Lượt vẫn cảm
thấy tim mình đập thình thịch.
Khi hai người đi qua khỏi chỗ núp vài chục thước, Lượt kéo Ngọc
Bích chạy vội theo. Ngọc Bích hỏi Lượt:
- Họ chở thùng gì vậy?
Lượt không trả lời nói với Ngọc Bích:
- Mình theo dõi họ, xem họ làm gì.
Hai đứa trẻ thận trọng từng bước một theo dõi ông Đán và người
bí mật.
Thình lình Lượt thở ra:
- Ngừng lại Bích!
Ông Đán và người bí mật bỗng nhiên ngừng lại. Ông Đán giơ cao
đèn bấm cho vòng ánh sáng chiếu trên cao và hai bên vách hầm. Lượt và Ngọc Bích
chưa biết ông ta muốn làm gì thì...
Ông Đán nhanh nhẹn bấm nút kéo cửa sắt đóng cái rầm. Cửa sắt
kín bít bùng ngăn cách hoàn toàn Lượt và Ngọc Bích với thế giới bên kia. Lúc
vào hang Lượt không chú ý cửa sắt này. Có lẽ đây là một hệ thống buôn lậu đại
qui mô có tổ chức hết sức khoa học, và có lẽ do bác Hoàng điều khiển? Trời ơi!
Không lẽ bác Hoàng của Lượt lại đi buôn lậu?
Bản năng sinh tồn nổi dậy Lượt nhào tới đập cửa sắt và đồng
thời kêu to vang dội. Cái cửa sắt khổng lồ không nhúc nhích. Tiếng kêu của Lượt
chỉ bị dội lại chớ không vượt qua bên kia. Lượt cố tìm cách mở cửa nhưng mở
không được.
Ngọc Bích hoảng hốt tột độ:
- Mình bị nhốt trong này rồi! Làm sao bây giờ hả anh?
Mặt cô bé xanh như tàu lá. Lượt nắm chặt tay Ngọc Bích. Nó cố
gắng bình tĩnh:
- Họ không thể nào nghe mình kêu được!
Tuy nói thế, Lượt lại nghĩ khác:
"Nhưng như thế cũng may, vì nếu lỡ họ nghe được thì
không biết số phận chúng sẽ ra sao? Chúng dám bị thủ tiêu lắm. Các tổ chức buôn
lậu thường giết những người nào biết được bí mật của chúng". Lượt rùng
mình khi nghĩ đến điều đó. Tiếng nói run run của Ngọc Bích lại vang dội bên
tai;
- Làm sao bây giờ hả anh?
Lượt là người chủ trương cuộc thám hiểm này. Lượt phải chịu mọi
hậu quả. Bao nhiêu trách nhiệm phải nhận lãnh hết. Làm sao bây giờ? Lượt mím
môi suy nghĩ..
Ông Đán và người bí mật đi vào hang từ ngõ nào? Biết đâu
không phải do ngõ Lượt và Ngọc Bích vào? Như thế, nếu ra ngõ cũ không được thì
theo ngõ đó nhất định sẽ tìm được lối thoát.
Lượt quyết định quay trở lại. Hai đứa đi thật nhanh vì chúng
tôi còn sợ sệt gì nữa, ngoài vấn đề tìm cho được lối ra. Thình lình một con chuột
phóng vào chân Ngọc Bích làm cô bé la "oái" và suýt bị té xuống đất nếu
Lượt không đỡ kịp. Ngọc Bích bây giờ có vẻ sợ rõ. Mặt cô bé xanh xám trong bóng
tối.
Hai đứa trẻ dò dẫm đi. Thỉnh thoảng Ngọc Bích lại hỏi Lượt:
- Anh! Anh chắc mình tìm được lối ra không anh?
Hễ Ngọc Bích hỏi như thế, Lượt trả lời ngay một cách cương
quyết là chắc chắn tìm ra lối thoát được, tuy trong thâm tâm, nó còn lo sợ hơn
cả Ngọc Bích nữa.
Vòng tròn ánh sáng phát xuất từ chiếc đèn bấm trong tay Lượt
nhún nhảy trên mặt đường hầm. Đường hầm càng lúc càng ẩm ướt làm nổi bật rõ các
vết chân mà Lượt và Ngọc Bích vừa đi qua để lại.
Cả hai đứa đi được khoảng hai trăm thước cũng chả thấy tia
sáng gì hy vọng cả. Đường hầm vẫn sâu hun hút và tối âm u. Nếu không nhờ chiếc
đền bấm, Lượt và Ngọc Bích chả thấy gì hết. Ngọc Bích phều phào:
- Chắc mình đang đi dưới đáy biển? Không lẽ ông Đán từ dưới
đáy biển đi lên?
Ngọc Bích vừa nói xong thì... Một tiéng ầm nổ vang. Đất dường
như chuyển mình và rơi trên đầu hai đứa lộp bộp đồng thời nước từ đâu tràn
vào...
Lượt hoảng hốt la to:
- Bích! Coi chừng...
Lượt vừa nói xong, thì một tiếng ầm khác dữ dội hơn lại nổi
lên và những tảng đất khổng lồ rơi vào mình Lượt. Lượt ngã nhoài xuống đất.
TẬP 8
L
ượt chỉ bị đau mà thôi. Nó chưa bất tỉnh. Lượt có gắng ngồi dậy.
Nhưng chiếc đèn bấm đã rơi khỏi tay nó từ bao giờ. Bóng tối đã trở về hoàn
toàn. Lượt chả thấy gì hết. Nó chỉ nghe tiếng nước chảy "ục! ục!" từ
xa dội về. Bây giờ Lượt mới cảm thấy sợ thực sự, nó gọi to:
- Ngọc Bích! Ngọc Bích! Bích ở đâu? Bích có nghe không?
Vài tiếng rên nho nhỏ đáp lại lời gọi của Lượt.
- Bích bị thương phải không?
Không nghe tiếng trả lời, Lượt bò trên đất tìm Ngọc Bích. Đất
bây giờ ướt nhẹp, bùn trơn trợt. Một tay Lượt chạm vào mặt Ngọc Bích. Ngọc Bích
đã bất tỉnh, Lượt mò mẫm chung quanh tìm đèn bấm. May mắn Lượt gặp được chiếc
đèn bấm chưa bị hư.
Vừa bật đèn lên, Lượt thấy Ngọc Bích nằm xoài trên mặt đất, một
giòng máu tươi đang chảy trên trán. Mặt đất đã biến mất dưới một màu nước đen xịt.
Nước biển đã tràn vào hang.
"Chạy mau đi? May ra còn kịp!" Bản năng sinh tồn
ích kỷ hối thúc Lượt. Nước dâng lên đến mắt cá. Ngọc Bích vẫn nằm bất động. Lượt
muốn quay trở lại, chạy trốn để khỏi bị chết đuối nhưng tình cảm và lý trí đã
làm Lượt bỏ ý định đó. Lượt không thể nào bỏ rơi cô bạn gái của mình được. Cùng
thoát hoặc cùng chết cả! Thời gian đã cấp bách quá rồi. Nước dâng lên thật mau.
Phân nửa người Ngọc Bích đã bị ngập dưới nước. Lượt nghiêng mình sát mặt Ngọc
Bích:
- Bích! Bích!
Ngọc Bích vẫn bất động.
Nước vẫn dâng đều. Làm sao bây giờ? Trước tình thế nguy hiểm,
Lượt run sợ vô cùng. Nó phải cứu cho được bạn dù với bất cứ giá nào. Nó phải chịu
hoàn toàn trách nhiệm về tình trạng này.
Lượt đỡ Ngọc Bích dậy. Nước đã dâng tới đầu gối nó. Nó rọi
đèn chung quanh. Nó thấy một cây đà to đang trôi trên mặt nước. Cứu tinh đây rồi!
Cây đà này sẽ cứu được Ngọc Bích. Lượt cố gắng hết sức đặt Ngọc Bích nằm trên
cái bè bất đắc dĩ rồi từ từ đẩy bè đi tới. Nước dâng càng lúc càng cao. Nước
dâng mãi, dâng hoài. Nước đã lên tới ngực Lượt, Lượt đi rất khó khăn, lại còn
phải đẩy chiếc bè nặng nề nữa.
Thình lình, Lượt hụt chân. Mặt đất đã vượt khỏi chân Lượt. Lượt
phải vừa lội vừa đẩy bè. Vì hụt chân bất ngờ, Lượt đã đánh rơi chiếc đèn bấm xuống
nước. Nguồn ánh sáng hy vọng đã tắt!
Tay nắm cái đà có Ngọc Bích nằm trên, Lượt lội trong bóng
đêm.
Lượt cảm thấy nước vẫn dâng đều. Chỉ chốc lát nước sẽ tràn ngập
hầm. Lượt và Ngọc Bích cả hai sẽ chết ngộp mất tích. Tuy nhiên LƯợt vẫn không
tuyệt vọng. Nó không có ý nghĩ bỏ rơi Ngọc Bích nữa. Nó quyết phải đi tới cùng,
nó phải cứu cho được Ngọc Bích hoặc là chết.
- Phải đi tới cùng...
Lượt la to trong bóng đêm để lấy lại can đảm.
Thình lình, cũng bất ngờ như lúc bị hụt chân, chân Lượt bỗng
chạm đất. Lượt mừng rỡ. Mực nước đã xuống rõ ràng. Lượt còn nhận thấy đường hầm
đang lên dốc nữa. Như thế chỉ cần ráng đi một chút nữa là thoát khỏi bị chết ngộp
trong nước. Bóng tối vẫn chế ngự hoàn toàn. Để tránh nguy hiểm cho Ngọc Bích,
Lượt tiến ra phía trước kéo bè đi tới thay vì ở phía sau đẩy như lúc nãy. Một
tay kéo bè, một tay quơ qua quơ lại phía trước, Lượt đi như một người khiếm thị.
Bỗng Ngọc Bích rên khe khẽ.
Sau gần một giờ chìm trong nước lạnh buốt, Lượt cảm thấy mệt
tột cùng, đôi chân cứ muốn xụm xuống. Lượt cảm thấy cả thân mình như bị tê liệt
hoàn toàn.
Thình lình, đất lại mất hút dưới tầm chân của Lượt. Thôi rồi!
Lần này thế là hết! Lượt đã đuối sức rồi! Cả hai sẽ bị chôn vùi trong hang này.
Nước lại tràn vào nữa sao? Chắc lại sụp đất nữa? Đang nằm trên cây đà, dường
như Ngọc Bích đã hơi hồi tỉnh. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ngọc Bích rên khe khẽ
vài tiếng rõ rệt:
- Má ơi!... má ơi!....
Tiếng gọi trong cơn mê sảng của Ngọc Bích đã làm Lượt hồi
sinh khi sắp gần kiệt lực. Lượt hỏi Ngọc Bích:
- Bích! Bích tỉnh rồi phải không?
Ngọc Bích khẽ cựa mình:
- Anh Lượt đó hả? Mình đang ở đâu hả anh?
Lượt nói nho nhỏ:
- Bích đừng sợ! Chả có gì hết! Vừa xảy ra một tai nạn đất sụp!
Nhưng chúng ta sẽ thoát...
Ngọc Bích lại rên:
- Em đau đầu quá!
- Bích đừng động đậy! Sắp ra khỏi đây bây giờ...
Sắp ra khỏi đây bây giờ? Nhưng làm sao ra khỏi đây được? Câu
hỏi này đã làm Lượt càng thêm tuyệt vọng. Tuy nhiên, Lượt lại cảm thấy mực nước
đang hạ xuống dần dần, hạ xuống một cách rõ rệt.
Mực nước từ ngang vai Lượt xuống dần tới giữa ngực Lượt. Lượt
càng đi tới, mực nước càng xuống thấp. Lượt lại cảm thấy đường hầm càng lúc
càng lên dốc. Chốc lát chiếc bè đã nằm sát mặt đất không còn nước để di chuyển
nữa. Lượt cố gắng đẩy bè tới nhưng vẫn không được, Lượt gọi Ngọc Bích:
- Bích! Bích! Bích có nghe tôi gọi không?
Bích cựa mình, Lượt đỡ Bích ngồi dậy.
- Bích có sao không? Đầu có bể không?
Bích trả lời yếu ớt:
- Không sao anh à! Chỉ hơi đau thôi.
Lượt cố gắng bình tĩnh:
- Bích rán đi được không?
Lượt nắm tay Bích dẫn Bích đi tới. Đất càng lúc càng khô ráo.
Lượt đã quen đi trong bóng tối và đi rất tự nhiên.
Không khí càng lúc càng trở nên dễ thở và ít nặng nề hơn. Lượt
cảm thấy không khí trong lành hơn và có mùi biển ở ngoài. Lượt mừng rỡ. Nếu
đúng như Lượt nghĩ, lối thoát sẽ không còn bao xa nữa.
Quả nhiên, trước mặt Lượt hiện ra một vùng ánh sáng: đúng rồi!
Ánh sáng của mặt trời, ánh sáng của tự do, của giải thoát!
Lượt reo lên:
- Ngọc Bích! Kìa! chúng ta đã thoát rồi! Hết lâm nguy rồi!
Ngọc Bích cũng mừng rỡ không kém Lượt. Cô bé quên cả đau
buông tay Lượt chạy nhanh tới phía trước.
Lượt chạy theo bén gót Ngọc Bích. Chỉ còn ba chục thước...
hai chục thước,... mười thước... thoát!
Lượt ngã nhoài trên cát nghỉ mệt. Ngọc Bích ngồi cạnh bên. Sức
sống đã trở về với Lượt. Lượt hỏi cô bạn gái:
- Bích thấy người thế nào?
Ngọc Bích mỉm cười:
- Không sao đâu anh! Bây giờ Bích hết sợ rồi! Ghê quá! Bích bất
tỉnh lâu không anh?
Một vết trầy khá to nổi trên mặt Ngọc Bích. Lượt hỏi:
- Bích có đau không?
Ngọc Bích đáp:
- Hơi hơi, không có gì đáng ngại đâu anh.
Ngọc Bích ngập ngừng nói tiếp:
- Cám ơn anh đã cứu mạng Bích.
- Có gì mà Bích cám ơn. Mình cùng chung trách nhiệm mà. Hơn nữa
đó là bổn phận...
- Nhưng anh có thể bỏ rơi Bích và thoát nguy một mình.
- Thôi! Bích đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Bây giờ mình phải tìm cách
về nhà. Bích có biết mình đang ở đâu không?
Làm sao Ngọc Bích không biết được. Ngọc Bích là người sinh đẻ
ở đây mà.
Ngọc Bích dẫn Lượt đi ven biển. Mặt trời đã xuống thấp tận
chân trời. Có lẽ đã gần bảy giờ chiều rồi. Lượt và Ngọc Bích đã bị kẹt trong
hang suốt mấy tiếng đồng hồ. Lượt và Ngọc Bích lấy nước biển rửa những chỗ dơ
và trầy trụa trên người.
Ngọc Bích lo âu:
- Nếu ba Bích biết Bích vào hang thế nào Bích cũng bị đòn.
Suy nghĩ một lát, Ngọc Bích nói tiếp:
- Bích sẽ nói với ba Bích bị té vào đá... Còn anh?
- Tôi cũng nói như vậy... Bích nhớ rán giữ kín đừng cho ai biết
nghe?
Hai đứa dẫn nhau về nhà. Tới một ngã rẽ, hai đứa chia tay
nhau và hẹn sáng mai sẽ gặp lại ở chỗ hẹn cũ.
Nhìn Ngọc Bích đi khuất sau các tảng đá xong, Lượt theo con
đường mòn đi về nhà. Vừa thấy Lượt, bà Đán la to có vẻ ngạc nhiên:
- Trời ơi! Cháu đi đâu mà ra như thế này?
Lẽ dĩ nhiên, Lượt phải nói dối. Nó nói với bà Đán nói bị trợt
chân té từ trên một tảng đá cao xuống đất.
Bà Đán âu yếm săn sóc Lượt nhưng Lượt từ chối:
- Bác để cháu lên phòng nghỉ! Cháu mệt quá...
Lượt đã bớt cảm động trước những sự vồn vã của bà Đán vì...
ít nhất bà Đán cũng là đồng lõa của hai người: ông Đán và người bí mật. Nhưng
bà Đán đồng loã về vụ gì?
- Cháu hãy ăn đi đã! Bác nấu cho cháu cháo cá biển ngon lắm!
Ăn đi rồi nghỉ!
Lượt không nói nhưng nó vẫn cố gắng ăn. Ăn xong, Lượt lên
phòng riêng ngay.
Lượt không nằm nghỉ, Lượt tựa tay vào cửa sổ phòng nhìn ra biển
cả. Nhiều ý nghĩ quay cuồng trong đầu Lượt. Nhiều câu hỏi xuất hiện làm Lượt muốn
bể cả đầu... Tại sao bác Hoàng lại mời Lượt vào ở một ngôi nhà bác không bao giờ
có mặt? Tại sao bác không cho Lượt gặp mặt? Bác Hoàng muốn gì? Người bí mật
theo dõi Lượt là ai? Ông Đán và người đó làm gì trong hang?
Câu hỏi cuối cùng Lượt đã giải đáp được khá dễ dàng. Những
chiếc cano di chuyển ban đêm và sự kiện xảy ra trong hang đá chứng tỏ sự suy luận
của Lượt đúng: đó là một ổ buôn lậu. Cái hang bí mật, nếu đúng xưa kia là sào
huyệt bọn cướp biển, thì bây giờ là sào huyệt của bọn buôn lậu và cách tổ chức
máy móc trong hang - cái cửa sắt - đã cho biết đây là một cơ sở buôn lậu qui mô
tổ chức rất khoa học, nhà chức trách khó khám phá nổi.
Nhưng họ buôn lậu gì? Súng ống? Thuốc phiện Cần sa? Thuốc nổ?
Lượt run lên khi nghĩ đến điều này. Lượt càng run hơn nữa khi một câu hỏi khác
bất ngờ loé trong đầu Lượt: phải chăng bác Hoàng của Lượt là đảng trưởng của đảng
buôn lậu này?
Không! Không! Bác Hoàng không thể nào đi buôn lậu được! Nếu
bác Hoàng đi buôn lậu, đời nào bác lại mời người cháu ra đây để tiết lộ bí mật?
Lượt ngã xuống giường thiếp đi.
o O o
Sáng hôm sau, Lượt đã thức dậy rất trễ. Lượt uể oải xuống
nhà. Lượt gặp ông Đán đang ngồi trầm ngâm cạnh bà Đán. Vừa thấy Lượt, ông Đán hỏi
Lượt với giọng hằn học:
- Hôm qua mày bị té à? Có bị gãy cổ không?
Lượt không đáp chỉ gật đầu. Bà Đán đối với Lượt thiếu vẻ vồn
vã thường lệ. Ăn qua loa miếng bánh mì xong, Lượt cho ông bà Đán biết nó đi tắm.
Hôm nay nó đã có chủ định. Nó quyết theo dõi hành động của ông Đán suốt ngày
hôm nay. Lượt làm bộ đi tắm. Vừa ra khỏi nhà nó liền núp ngay vào một lùm cây rậm
rạp và dòm vào nhà. Quả nhiên chỉ độ mười phút sau, Lượt thấy ông Đán đi ra với
vẻ hết sức vội vã. Mặt ông Đán đầy vẻ lo âu.
Lần này Lượt nắm vai chủ động. Ông Đán không ngờ bị Lượt theo
dõi. Ông đi thẳng về phía hang. Lượt theo ông Đán bén gót. Tới cửa hang ông Đán
đứng ngần ngừ giây lát rồi đi thẳng vào. Sau vài phút do dự, Lượt cũng vào hang
luôn. Lượt hết sức thận tọng đề phòng ông Đán biết mình bị theo dõi. Ông Đán đi
sâu vào hang. Ông rọi đèn bấm để rõ đường. Tới chỗ cửa sắt hôm qua, ông Đán mở
khóa, đẩy cửa qua một bên và tiến về phía đất sụp hôm qua. Lượt thấy ông Đán đứng
yên lặng quan sát chỗ đất sụp, hồi lâu rồi ông quay trở lại. Hết hồn, Lượt núp
sát mình vào một khe hở trong hang. Tới gần Lượt, ông Đán dừng lại, quẹo sang
bê phải. Lượt theo sát ông Đán. Lượt vô cùng ngạc nhiên. Đêm qua Lượt và Ngọc
Bích quên thám sát chỗ này. Ông Đán quẹo vào một nơi rất rộng, y như một gian
phòng. Lượt thấy nhiều thùng gỗ đang chồng chất lên nhau gần đầy cả phòng. Ông
Đán lựa một thùng vác ra ngoài. Thấy đã đủ, Lượt chạy bay về nhà. Lượt đã hiểu.
Người ta đã giấu đồ lậu trong hang rồi đem tiêu thụ dần dần. Như thế, ông Đán,
người bí mật, bác Hoàng đều là những người buôn lậu! Và Lượt nghỉ hè trong nhà
những người buôn lậu. Dù chứng cớ đã rõ ràng, Lượt vẫn khôn tin bác Hoàng là
người buôn lậu, linh tính cho Lượt biết bác Hoàng không dính dấp với tổ chức
này. Lượt muốn điên lên vì các câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu.
Lượt quên bẵng giờ hẹn với Ngọc Bích. Vừa về đến nhà, nó thấy
Ngọc Bích đang đứng chờ ở một hốc đá. Ngọc Bích nói:
- Anh trễ quá! Bích chờ anh gần một giờ rồi.
Lượt nửa muốn im lặng nửa muốn nói với Ngọc Bích. Lượt có thể
tin tưởng hoàn toàn Ngọc Bích không?
- Bích không cho nhà biết vụ đêm qua? Lượt hỏi.
Ngọc Bích nói quả quyết:
- Bích không nói gì hết. Tại sao anh nghi Bích vậy?
- Bích không cho ai biết những điều mình thấy trong hang?
Ngọc Bích có vẻ giận.
- Bích xin thề! Anh không tin Bích gì cả!
Lượt không nghi ngờ gì Ngọc Bích cả. Lượt hỏi là để hỏi vậy
thôi. Để chuộc lỗi làm Ngọc Bích giận, Lượt nói:
- Tôi luôn luôn tin Bích! Tôi hỏi là để cho rõ thôi. Bích đừng
giận. Vì nhiều chuyện xảy ra quá nên nhiều lúc tôi rối trí hỏi lung tung.
Lượt cố gắng nói mãi, Ngọc Bích mới hơi bớt giận. Mặt cô bé
đã tròn, khi giận lại càng tròn thêm, tròn quay như vòng tròn.
Lượt dẫn Ngọc Bích đến ngồi trên một tảng đá nhìn ra khơi.
Sáng nay Lượt chưa tắm biển. Nhưng Lượt còn đầu óc đâu mà hưởng thú tắm biển.
Lượt rút lấy bức thư mẹ gởi ra đọc. Những lời mẹ viết làm Lượt lấy lại được
tinh thần. Chợt nhớ lại, sự nghi ngờ của mình về bức thư, Lượt nói với Ngọc
Bích:
- Bích xem! Tôi nghi ông Đán xem lén thư mẹ tôi gởi cho tôi!
Cầm bức thư với phong bì Lượt đưa cho Ngọc Bích xem thật kỹ.
Ngọc Bích nói với Lượt:
- Chắc ông ấy sợ cái gì bị tiết lộ bí mật chớ gì?
Vừa nói xong, Ngọc Bích bỗng la lên:
- Nguyễn Văn Lượt! Nơi nhận: Biệt thự Nguyễn Văn Hoàng, xómg
Bóng Nha Trang!... lạ quá!
- Lạ cái gì?
- Tại sao má anh gởi thư về xóm Bóng không gởi về đây? Tại
sao người ta không cho biết địa chỉ của anh ở đây?
Câu hỏi của Ngọc Bích đã làm Lượt hiểu rõ ràng. Lượt run run
hỏi Ngọc Bích:
- Đây không phải là xóm Bóng Nha Trang?
Đến Lượt Ngọc Bích ngạc nhiên:
- Bộ anh không biết hả? Đây chỉ là một hòn đảo ngoài khơi Nha
Trang. Xóm Bóng ở cách đây gần chục cây số. Muốn đến xóm Bóng phải vào đất liền.
Đúng rồi! Đúng đây là điều ông bà Đán sợ Ngọc Bích cho Lượt
biết: Lượt không phải ở xóm Bóng Nha Trang nơi mà mẹ Lượt tưởng Lượt đang nghỉ
hè.
Bí mật mới này giải thích được gì?
TẬP 9
C
húng ta nên bình tĩnh, Ngọc Bích thì thầm, chúng ta hãy cố gắng
nhận xét lại từ đầu... Bích gặp được anh là điều hết sức tình cờ nếu không... nếu
không chắc chắn chín trăm chín mươi chín trên một ngàn anh sẽ cứ tưởng đây là
xóm Bóng Nha Trang chớ không phải là một hòn đảo ngoài khơi Nha Trang. Một điều
may mắn hơn nữa là Bích đọc được thư má anh. Nếu không Bích sẽ không bao giờ
nói cho anh biết đây không phải là xóm Bóng.
Lượt khẽ lắc đầu:
- Nhưng có thể một người khác cho tôi biết!
Ngọc Bích nói to:
- Ai cho anh biết mà anh biết được! Anh xem đó, chung quanh
đây hoang vu, nhà này cách nhà kia hàng cây số. Ông Đán hoặc bác anh đã khéo chọn
chỗ này.
Vì đã đến trưa, Lượt và Ngọc Bích chia tay nhau và hẹn sẽ gặp
lại vào lúc một giờ.
Đến một giờ, hai đứa thận trọng kéo nhau vào một nơi hết sức
kín đáo để bàn chuyện. Những cây cỏ thật cao, những tảng đá bao quanh chỗ hai đứa
đứng. Từ đó, chúng có thể nhìn ra ngoài nhưng ở ngoài không thể nào nhìn thấy
chúng được.
Lượt đã quyết định thuật lại từ đầu câu chuyện cho Ngọc Bích
biết những nhận xét, những khám phá và cả những lo âu của mình nữa. Dù chưa tìm
được bí mật, Lượt đã cảm thấy dễ chịu phần nào vì nó đã có bạn chia sẻ những lo
lắng với nó.
Nó nói:
- Bích biết không, tôi có thể nhờ Bích gởi thư dùm tôi, như
thế tôi có thể kể hết mọi chuyện cho mẹ tôi, hoặc tôi có thể báo cảnh sát,
nhưng tôi không muốn vì... tôi sợ bị lầm!
Ngọc Bích cười thông cảm:
- Tại sao anh nói vậy? Sao anh không nói là vì bác Hoàng của
anh...
Ngọc Bích đã nói trúng tim đen của Lượt.
Lượt gật đầu xác nhận:
- Bích nói đúng. Tôi chưa tin rằng bác tôi làm việc mờ ám.
Lượt ngần ngừ giây lát rồi nói tiếp:
- Bác tôi mời tôi đến đây thì đáng lẽ bác tôi phải săn sóc chớ,
đằng này...
Ngọc Bích ngắt lời Lượt:
- Mình hãy trở lại từ đầu... Người ta đã đưa anh đến đây và
đã chủ ý làm anh cùng mẹ anh tin đây là xóm Bóng Nha Trang. Mẹ anh đã viết thư
cho anh và gởi về xóm Bóng chớ không gởi về đây. Như thế có một ông Hoàng nhận
thư ở xóm Bóng rồi trao cho ông Đán đem thư về đây cho anh.
Lượt ôm đầu suy nghĩ:
- Nếu bác tôi chỉ huy nhóm buôn lậu này thì không lẽ bác tôi
lại để tôi ở đây... vì biết đâu tôi có thể thấy được bí mật của bác.
Ngọc Bích mỉm cười hỏi Lượt:
- Anh có thể nào tìm ra đáp số một bài toán nếu anh thiếu
phân nửa đề bài không?
- Không!
- Vậy thì trong vấn đề phức tạp này, phân nửa đề bài anh thiếu
là ở xóm Bóng.
Lượt hỏi:
- Như thế, tôi phải đi xóm Bóng!
- Phải!
- Nhưng làm sao tôi đi được? Ông Đán đời nào để tôi đi!
- Anh không cần xin ông Đán. Anh đi lén. Chỉ cần suốt một buổi
là đủ.
- Nếu ông ta nghi ngờ thì sao?
- Dễ quá mà, anh chỉ càn nói anh đi lạc trong rừng...
Ngọc Bích tính toán thật nhanh. Cô bé nói tiếp:
- Tôi về nhà một lát, anh chờ tôi ở đây. Tôi đưa anh ra bến
đò. Đò sẽ đưa anh vào đất liền. Nơi đò cập bến là cầu Đá Nha Trang. Ở đó, anh
đón xe ngựa đi ra chợ, đến chợ, anh hỏi thăm xe ngựa đi xóm Bóng. Tới xóm Bóng
anh sẽ tìm thấy nhà bác Hoàng của anh ngay. Anh có tiền đi xe không?
- Có! Má tôi có cho tôi tiền túi dù bác tôi có dặn không cần.
- Tôi cũng có để dành được chút đỉnh. Tôi sẽ đem đến cho
anh...
Lượt ngạc nhiên:
- Bích cho tôi?
- Anh có coi Bích là bạn của anh không?
Ngọc Bích nói với giọng hết sức chân thành. Lượt và Ngọc Bích
bỗng nhiên im lặng không nói một lời nào. Hai con chim vỗ cánh bay tung lên trời
cao. Tình bạn thân thiết tràn ngập tâm hồn. Lượt có nhiều bạn nhưng lần đầu
tiên Lượt mới có được một người bạn chân thành đúng nghĩa, lần đầu tiên Lượt mới
biết bạn là gì. Người ta không dùng lý trí để hiểu tình bạn, người ta chỉ cảm
thấy được mà thôi.
Lượt cảm động:
- Cám ơn Bích nhiều lắm! Bích có thể...
Biết ý Lượt, Ngọc Bích chận ngay lời Lượt:
- Bích muốn đi theo anh để hướng dẫn anh nhưng không thể được,
ba Bích khó lắm, Bích không thể nào về trễ được. Vụ thám hiểm hang, Bích bị rầy
quá xá, may mà ba Bích không biết Bích vào hang. Thôi, anh chờ Bích ở đây nha,
Bích về nhà, độ nửa giờ Bích trở lại.
o O o
Y như lời hẹn, đúng nửa giờ sau Ngọc Bích trở lại. Vừa thấy
Lượt, Ngọc Bích nói:
- Tôi mang tiền cho anh.
Ngọc Bích dúi tiền vào tay Lượt. Lượt do dự không muốn nhận.
Trong khi chờ đợi Ngọc Bích, Lượt đã quyết định không lấy tiền của Bích. Lượt
ngập ngừng nói không ra lời:
- Bích... Bích...
Biết s Lượt, Ngọc Bích nói cương quyết:
- Anh phải nhận. Biết đâu anh sẽ cần dùng nhiều khi đến xóm
Bóng. Nếu anh không nhận Bích sẽ cho ba Bích biết tất cả.
Lượt hoảng hốt:
- Bích đừng làm thế!
- Bích sẽ nói...
- Bích đã hứa,...
Ngọc Bích khẽ hất mái tóc ra đằng sau:
- Bích sẽ nói vì biết đâu nếu cứ giữ mãi tình trạng này sinh
mạng của anh sẽ bị đe dọa.
- Dù sao đi nữa không có ai muốn hại tôi cả, nếu hại đã hại rồi.
- Làm sao biết được? Nếu ông Đán biết anh biết tất cả thì làm
sao? Anh không biết tại sao bác anh lại đưa anh đến đây thì làm sao giải quyết
vấn đề được vì đó là chìa khóa mở cửa bí mật.
Cảm thấy Lượt đã bị thuyết phục, Ngọc Bích tấn công dồn dập:
- Anh nhận đi! Chúc anh thành cơng.
Lượt nhận tiền của Ngọc Bích rồi gật đầu:
- Cám ơn Bích! Tôi đi ngay.
Ngọc Bích dẫn Lượt ra bến đò. Lượt chưa biết phải hành động
gì ở xóm Bóng cả: tùy cơ ứng biến? Lượt sẽ gặp bác Hoàng chăng? Làm thế nào bác
Hoàng biết Lượt được? Bác Hoàng có giải thích rõ cho Lượt biết thái độ kỳ lạ của
bác hay không? Hay Lượt giữ bí mật tông tích của mình để dò xét cho kỹ? Lượt ở
xóm Bóng luôn hay phải trở về đảo này để đối đầu với ông Đán? Lượt có phải nhờ
cảnh sát giúp đỡ và che chở không? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập làm Lượt hoang
mang lo sợ.
Khi Lượt chuẩn bị xuống đò và đất liền, Ngọc Bích căn dặn Lượt:
- Trừ khi cấp bách lắm, nếu anh thấy cần phải báo cảnh sát
anh hãy trở về đây và ghé nhà Bích.
- Nhà Bích?
- Phải! Mình sẽ thuật tất cả chuyện. Ba Bích sẽ lo tất cả thủ
tục cho mình.
Chợt nghĩ ra điều gì, Ngọc Bích lại nói:
- Nếu anh gặp gì khó khăn ở xóm Bóng cần phải giải quyết gấp,
anh có thể gặp chú ruột của Bích ở Hà Ra. Chú ruột Bích có tiệm sửa xe đạp ở
đó, tiệm Mỹ Châu. Anh nhơ nghe! Chú Bích tên Hậu.
Lượt lẩm bẩm:
- Chú Hậu, tiệm Mỹ Châu ở Hà Ra.
Ngọc Bích lại còn dặn thêm:
- Đến tiệm Mỹ Châu anh thấy ông nào mặt tròn quay có bộ râu
cá chốt là chú Hậu của Bích đó.
Đò từ từ ra khơi. Ngọc Bích đưa tay vẫy chào. Bỗng nhiên Lượt
thấy lòng thắt lại: Lượt chợt cảm thấy mình sắp sửa dấn thân vào một cuộc phiêu
lưu kỳ lạ và nguy hiểm.
TẬP 10
Đ
ò vừa cặp bến Cầu Đá, Lượt phóng ngay lên bờ. Theo như lời dặn
của Ngọc Bích, Lượt đi xe ngựa ra chợ Nha Trang. Đến chợ, Lượt chuyển xe đến
xóm Bóng. Lượt sốt ruột, nó muốn tìm ngay được nửa đề toán còn lại hầu có thể
tìm ra đáp số vấn đề bí mật này.
Cầu xóm Bóng thật dài. Chiếc xe ngựa chạy cọc cà cọc cạch chậm
làm sao, Lượt không còn đầu óc nào để ngắm cảnh nữa. Nó chỉ muốn tới ngay biệt
thự Nguyễn Văn Hoàng, biệt thự của bác nó. Những ngày nghỉ hè của Lượt không
còn gì là thú vị vô tư nữa. Những ngày đó đã đẩy Lượt vào một cuộc dấn thân
nguy hiểm chưa biết đi tới đâu. Đến bây giờ Lượt vẫn còn nghi ngờ: biết đâu là
một thử thách mà bác Lượt đã dành cho Lượt?!
Qua khỏi cầu, Lượt thấy ngay ngôi tháp cổ đang sừng sững trước
mặt. Lượt biết ngay đây là Tháp Bà, một di tích của dân tộc Chiêm Thành. Khi học
sử, Lượt thấy thương dân tộc Chiêm Thành vô cùng. Bây giờ, thấy tận mắt di tích
của dân tộc này, Lượt cảm thấy thấm thía thương cảm hơn. Di tích còn đó nhưng
dân tộc ở đâu? Trong niềm xúc cảm đó, Lượt bỗng thấy thương dân tộc Việt Nam vô
cùng, Lượt quyết gắng công học hành cho giỏi, quyết bảo vệ văn hóa Việt Nam đến
cùng, hầu gì giữ dân tộc tính và làm rạng danh giòng giống Tiên Rồng.
- Tới xóm Bóng rồi cậu.
Tiếng nói người phu xe làm Lượt giật mình trở về thực tại sau
mấy phút đắm mình vào giấc mộng lý tưởng tuyệt vời.
Lượt đi thủng thẳng tìm biệt thự Nguyễn Văn Hoàng.
Trời lúc này thật nóng, mồ hôi Lượt chảy đẫm cả áo.
Biệt thự Nguyễn Văn Hoàng kia rồi! Ngôi biệt thự toạ lạc trên
một vùng đất thật rộng, chung quanh cây cối um tùm.
Sau vài phút do dự, Lượt đi thẳng vào biệt thự. Một đứa bé trạc
tuổi Lượt hiện ra trước mặt Lượt. Lượt núp ngay vào một lùm cây quan sát. Đứa
bé ấy đang đổ xăng vào đám cỏ khô. Đổ xăng xong, nó ngắm nghía một hồi rồi lấy
một bao quẹt ra. Thấy hành động nguy hiểm, Lượt không kịp suy nghĩ, phóng ngay
tới chặn đứa bé lại:
- Đừng đốt! Đừng đốt! Nguy hiểm lắm!
Ngạc nhiên, đứa bé quay lại nhìn Lượt. Nó nói:
- Chà! Mày ở đâu mà ngang quá vậy? Có gì dính dớm đến mày mà
mày cản tao?
Lượt nói dịu dàng:
- Tôi sợ anh làm cháy nhà!
- Cháy nhà! Kệ tao! Nhà tao chứ bộ nhà mày hả?
Câu nói của đứa bé làm Lượt ngạc nhiên: nhà tao chứ bộ nhà của
mày hả? Như thế nghĩa là thế nào? Phải chăng bác Hoàng có một đứa con trai?
- Mày ở đâu mà dám ngang nhiên vào nhà tao vậy? Đi ra ngay!
Vừa nói xong, không chờ Lượt phản ứng, thằng bé liền thoi thẳng
vào mặt Lượt một cú tay như trời giáng. Vì quá bất ngờ, Lượt đã lãnh trọn quả đấm
đó. Lượt choáng váng. Thừa thắng, thằng bé giơ chân đá vào người Lượt. Một lần
bất ngờ thôi chớ! Lần thứ hai đâu dễ! Lượt trườn mình qua một bên tránh được cú
đá của thằng bé và bắt đầu phản công. Như con hổ vừa thức dậy sau một cơn ngủ
mê, Lượt đấm đá thằng bé túi bụi! Hai đứa vờn nhau bề ngoài có vẻ bất phân thắng
bại, nhưng thằng bé bối rối thấy rõ. Nó đánh chả có phương pháp gì cả. Lượt
đánh rất có phương pháp. Dù đang đánh nhau, Lượt lúc nào cũng bình tĩnh. Thừa
lúc thằng bé sơ hở, Lượt khóa chặt tay nó lại và đẩy nó tựa vào gốc cây. Lượt
nói:
- Mày chịu thua chưa?
Thấy thàng bé không trả lời, Lượt khẽ bẻ trẹo tay nó. Thằng
bé la "oái" một tiếng rồi nói rối rít:
- Tao chịu thua rồi! Tao đầu hàng rồi! Mày buông tao ra!
Lượt thả thẳng bé ra. Nó ngồi phịch xuống đất. Trông nó có vẻ
thiểu não vô cùng. Lượt ngồi cạnh bên với tư thế sẵn sàng đối phó bất trắc. Lượt
cảm thấy nó vừa gặp may mắn. Thằng bé này nhất định sẽ cho nó biết nhiều chuyện
lạ. Lượt hỏi thằng bé:
- Mày không sợ cháy nhà hả?
Thằng bé không trả lời, nhìn Lượt đăm đăm.
Một lát nói hỏi lại Lượt:
- Mày ở đây hả? sao tao không thấy mày?
- Tao mới đến đây sáng nay. Còn mày?
- Được một tuần.
Đúng thời gian Lượt từ giã Saigon đến Nha Trang này!
Lượt hỏi:
- Tao nghe nói biệt thự này của ông Nguyễn Văn Hoàng phải
không?
- Phải!
Lượt do dự một lúc rồi hỏi tiếp:
- Ông ấy là ba mầy?
Thằng bé cười mỉa mai:
- Ba tao à? Cái lão già quê mùa đó...
Chợt nhớ ra điều gì, thằng bé hỏi Lượt:
- Mày đánh hay quá! Mày học ai vậy?
Lượt mỉm cười:
- Tao không có học võ, học ai cách đánh lộn hết, nhưng... tao
biết cách tự bảo vệ,... à, ông Hoàng không phải là ba mày hả?
- Không! Lão đó là bác tao!
- Bác mày thật hả?
- Tao không rõ? Tao chưa từng gặp mặt ông ấy bao giờ. Tao chỉ
biết ông ấy mời tao đến đây nghỉ hè...
Bác Hoàng còn có một đứa cháu thứ hai nữa? Nhưng tại sao bác
lại cho một đứa ở ngay nhà bác, còn đứa kia bác lại tống ra một hòn đảo ở ngoài
khơi Nha Trang? Lượt cố gắng hết sức bình tĩnh. Nó hỏi thằng bé:
- Bác mày tốt quá! Nhưng tại sao tao thấy mày có vẻ ghét bác
mày?
- Ghét ai? Ghét lão ấy à?
Cháu gì mà cứ kêu bác mình là lão ấy, lão nọ!
Thằng bé thêm:
- Tại sao mày bảo tao phải thương lão ấy?
- Vì là bác mày?
- Bác tao à?
Lối nói chuyện của thằng bé làm Lượt càng thêm nghi ngờ.
Lượt hỏi:
- Bộ bác ghét mày lắm phải không?
Thằng bé cười:
- Không? Trái lại là khác! Mày coi tao phá phách lung tung,
lão ta chả la tao gì hết...
- Mày không sợ bác mày đuổi mày sao?
- Lão ta đuổi thì càng tốt chứ sao?
- Bộ mày không thích ở đây hả?
- Thích chớ. Ở chỗ sang trọng như thế này ai không thích?
- Thế tại sao mày lại muốn bác mày đuổi?
Thằng bé bỗng nhiên trả lời Lượt với giọng kẻ cả:
- Làm sao mày biết được? Chuyện người lớn mà.
Lượt nhìn đăm đăm về phía biệt thự. Lượt giật mình. Nó lấy
tay dụi mắt. Đúng rồi! Lượt không thể nào lầm được, người đó chứ ai!
Lượt hỏi:
- Người đó là ai vậy? Bác mày phải không?
- Không! Đó là ông Lãm, thư ký riêng của lão Hoàng.
Lãm, chính là người bí mật đã theo dõi Lượt. Lãm chính là người
ông Đán sợ coi như người điều khiển.
Lượt mừng rỡ. Có lẽ Lượt đã tìm thấy phân nửa đề toán còn lại
rồi.
Lượt hỏi tiếp:
- Mày ở Saigon hả?
- Phải!
- Ở Saigon mày ở chỗ nào?
- Ở Bàn Cờ! Tao ở với mẹ tao. Ba tao chết gần mười năm nay rồi.
Lượt muốn điên lên, sao hoàn cảnh thằng bé giống Lượt quá!
Thình lình:
- Lượt!
- Dạ tôi đây nè!
Không phải Lượt trả lời mà chính thằng bé trả lời. Thằng bé đứng
dậy:
- Mày chờ tao một lát, tao ra ngay...
- Mày tên Lượt hả?
Thằng bé đang chạy quay đầu lại:
- Phải! Tao tên Nguyễn Văn Lượt!
o O o
Lượt sững sờ kinh ngạc. Không lẽ ở đời này có hai người trùng
họ, trùng tên và trùng cả hoàn cảnh, trùng cả nơi ở! Kỳ quá!
Nhất định hai người tên Lượt phải có một người là Lượt thật,
một người là Lượt giả.
Có lẽ như thế cũng... nhất định phải như thế này... người ta
đã để một tên Lượt giả vào nhà bác Hoàng, còn Lượt thật trao cho ông Đán canh
giữ. Người ta đã đánh lừa bác Hoàng! Tại sao vậy? Để làm gì? Người ta đã thuyết
phục ra sao mà thằng bé đó đã chấp thuận giữ vai trò Lượt giả? Nhiều câu hỏi lại
dồn dập xuất hiện trong đầu Lượt. Nhưng Lượt cố trán tĩnh được. Nó phải chờ thằng
bé trở lại. Nhất định thằng bé này là chìa khoá của vấn đề.
Một lát sau, thằng bé chạy trở lại. Nó vừa thở vừa nói với Lượt:
- Ông Lãm gọi tao... tao không cho ông ấy biết có mày ở
đây... vì ông ấy không muốn tao dẫn bạn vào trong này.
Một ý nghĩ loé trong đầu Lượt, Lượt nói vui vẻ:
- Mày có thể nói với ông ấy được vì tao biết ông ấy quá mà.
Thằng bé ngạc nhiên:
- Nhưng tại sao lúc nãy mày hỏi ông ấy là ai?
Lượt mỉm cười bí mật:
- Tao thử mày... xem mày có giữ được bí mật không?
Thằng bé càng ngạc nhiên hơn nữa:
- Sao? Mày biết? Ông Lãm nói với mày?
Lượt gật đầu, nói quả quyết:
- Tao biết tất cả! Tao biết mày không phải là cháu ông Hoàng,
tên mày không phải là Nguyễn Văn Lượt, mày không có ở Bàn Cờ.
Thằng bé ngạc nhiên tột độ. Nó đứng sững mắt mở tròn xoe nhìn
Lượt. Nó lắp bắp nói không thành tiếng.
Lượt mỉm cười ngó thằng bé chằm chặp. Lượt muốn thôi miên đối
thủ. Mãi một lúc sau, thằng bé mới nói được:
- Tại sao mày biết hết vậy?
Thằng bé có vẻ sợ rõ.
Lượt nói chậm rãi:
- Ông Lãm là bạn thân của ba má tao. Hôm qua tình cờ tao nghe
lén được họ nói chuyện. Nhờ thế, tao biết mày giữ vai trò Lượt giả. Do đó hôm
nay tao đến đây để gặp mày.
Lượt đã khéo léo chinh phục được thằng bé. Thằng bé không
nghi ngờ gì Lượt cả, nó thú nhận:
- Đúng tao không phải tên Lượt. Tao tên Hùng. Mày biết tại
sao tao đến đây không?
- Tại sao?
- Tại... ông Lãm đến gặp ba má tao và nói với ba má tao là
ông ấy cần một đứa bé trạc tuổi tao vài ngày để giả làm cháu của một lão già
điên.
- Lão già điên?
- Ông Lãm bảo thế! Ba má tao đã chấp thuận cho tao giữ vai
trò đó vì ông Lãm có trả cho ba má tao tiền. Mày biết không? Nhà tao nghèo, hơn
nữa tao lại được nghỉ hè sang trọng mà còn giúp ích cho người khác nữa...
- Mày bảo làm thế là giúp ích người khác hả?
- Chứ sao! Tao đóng vai trò đó để lão già điên đó tin là cháu
Lượt của lão còn sống.
"Để lão già điên đó tin cháu Lượt của lão còn sống!"
Lượt muốn nện cho thằng bé một bạt tai nhưng nói cố dằn lại. Nó cố giữ một vẻ mặt
hết sức bình tĩnh để khai thác thằng bé. Nó nói chuyện trên trời dưới đất với
thằng bé, thỉnh thoảng nó mới chen vào vài câu hỏi liên quan đến vấn đề của nó.
Thằng bé vô tình bị rập vào bẫy. Nó khai hết mọi chuyện với Lượt.
Nhờ đó, Lượt đã biết rõ như sau:
Theo ông Lãm, bác Hoàng là một ông lão già có một đứa cháu độc
nhất bị chết hồi năm ngoái. Đứa cháu này tên là Lượt ở khu Bàn Cờ Saigon.
Cũng theo lời tên Lãm, từ khi mất đứa cháu cưng, bác Hoàng trở
nên mất trí điên khùng. Hiện nay bác Hoàng đã hết nhưng chưa hoàn toàn hết hẳn.
Thỉnh thoảng bác vẫn nổi cơn điên và nhất là vẫn còn tin cháu bác còn sống. Nên
mỗi độ hè về, bác Hoàng vẫn trông chờ cháu bác ở Saigon ra đây nghỉ hè với bác.
Thằng Hùng đã giả Lượt làm cháu bác Hoàng.
- Ông Hoàng rất bình thường, chả có gì điên cả, trừ tin tao
là thằng Lượt cháu của ổng.
"Trời đất! Lượt nghĩ trong bụng, bác Hoàng chả có vẻ gì
điên cả vì bác là người bình thường chứ sao! Đó là âm mưu thâm độc của tên Lãm
để bác Hoàng không nhìn được cháu."
Lượt đã nhận thấy Hùng chỉ là thằng bé đáng thương, chả có gì
đáng trách trong vụ này cả. Cũng như Lượt, thằng bé này chỉ là nạn nhân của tên
Lãm.
Mặt trời đã xuống tận chân trời. Gió mát thổi hiu hiu. Không
khí đã bớt oi nồng.
Lượt hỏi dịu dàng:
- Có điều tao hơi lạ là...
- Là sao?
- Là... ông Hoàng đã coi mày như cháu, tại sao mày lại có vẻ
ác cảm với ông ấy?
Hùng nhún vai:
- Đó là do lệnh của ông Lãm. Tao phải làm đủ mọi cách để lão
già ấy ghét bỏ tao.
- Tại sao vậy? Tao không hiểu gì cả.
- Mày không hiểu là phải! Vì chuyện lạ lùng rắc rối lắm, mặc
dù bề goài có vẻ giản dị. Tao phải cố gắng làm sao cho lão già ấy ghét tao tột
độ để lão ấy đuổi tao đi. Khi lão ấy đuổi tao đi rồi, lão ấy sẽ bình phục như
thường, lúc ấy lão sẽ trở về với đời sống bình thường, trong óc lão không còn
nghĩ đến đứa cháu nữa.
Lượt đã hiểu tất cả, Hùng đã cho Lượt biết rõ mọi chuyện. Lượt
giơ tay cho Hùng bắt:
- Thôi! Tao về nghe! Trễ rồi.
- Bữa nào rảnh lại đây chơi nghe mày?
- Ừ!
Lượt chạy nhanh ra ngoài. Nhìn lại ngôi biệt thự lộng lẫy của
bác Hoàng, thấy Hùng không còn trông theo nữa, Lượt mới đi chầm chậm. Nó suy
nghĩ dữ dội. Tên Lãm đã không cho nó gặp bác và còn tìm cách làm bác nó thù
ghét nó nữa. Tại sao vậy? Chỉ có một câu trả lời độc nhất là: tại vì quyền lợi!
Lượt lẩm bẩm nói một mình:
- Bác Hoàng giàu có... bác đã già... bác muốn gặp cháu... nếu
cháu bác ngoan đúng ý bác, bác sẽ trao gia tài. Tên Lãm là thư ký của bác
Hoàng, chắc là người tin cẩn của bác Hoàng. Tên ấy nghĩ là gia tài của bác
Hoàng sẽ về tay nó nếu bác Hoàng ghét cháu ruột bác.
Nhờ làm thư ký riêng cho bác Hoàng, tên Lãm đã đọc được các
điện tín gởi cho bác Hoàng. Nhờ thế nó đã biết rõ giờ đi và giờ đến của Lượt. Tên
Lãm đã giao cho ông Đán, trong ổ buôn lậu của nó trông coi Lượt. Tên Lãm đã tìm
thằng Hùng giả Lượt và đã theo dõi Lượt trên chuyến xe lửa tốc hành Saigon Nha
Trang.
Tới đây, thình lình Lượt đã giải đáp được lý do tại sao lúc vừa
xuống tàu hỏa, ông Đán lại nhìn ra ngay Lượt. Chính nhờ tên Lãm chỉ, ông Đán mới
nhận ra ngay Lượt.
Lượt suy nghĩ:
- Thư Lượt nhận được của mẹ đã bị kiểm duyệt, ngược lại chắc
chắn thư Lượt gửi mẹ cũng bị kiểm duyệt luôn.
Lượt kết luận:
- Cuối cùng, nếu tất cả đều thuận buồm xuôi gió đúng như dự định,
bác Hoàng sẽ đuổi người cháu giả ra khỏi nhà và quyết định không nhường gia tài
cho người cháu mất nết ấy nữa. Còn mình cháu ruột đích thực của bác sau những
ngày nghỉ hè kỳ cục sẽ trở về Saigon không bao giờ thấy được mặt bác. Lúc đó,
tên Lãm chỉ còn một mình, hưởng thụ gia tài của chủ hết sức dễ dàng.
Chiều xuống tự bao giờ, ánh nắng đã mất hẳn.
Lượt chưa biết phải đối phó ra sao.
Bác Hoàng chả biết gì cả về vụ bác bị đánh tráo cháu ruột của
bác. Nhưng cò ổ buôn lậu ở nhà ông Đán, bác Hoàng có liên hệ gì không? Bác
Hoàng có phải là thủ lãnh ổ buôn lậu này? Làm sao gặp được bác Hoàng để kể cho
bác nghe rõ câu chuyện? Hay tại ty cảnh sát? Nhưng làm sao người ta tin được? Đối
phó với bọn buôn lậu nguy hiểm lắm, bị chết như chơi.
Hay là Lượt tìm gặp chú Hậu chú của Ngọc Bích ở Hà Ra để xin
ý kiến. Chú Hậu mặt tròn quay có râu cá chốt... Lượt hơi tức cười khi nhớ tới lời
mô tả của Ngọc Bích.
"Anh có thể về ngang nhà Bích, gặp ba Bích..." Đúng
rồi, phải về nhà Ngọc Bích... nơi đó đáng tin cậy hơn cả.
Lượt quyết định: trở về đảo và đến nhà Ngọc Bích ngay.
Đường trở về Lượt đã thông thạo, nó không còn bỡ ngỡ nữa. Chỉ
độ nửa giờ sau, nó về đến đảo. Theo lời chỉ dẫn của Ngọc Bích, Lượt tìm đến nhà
cô bé.
Nhưng khi vừa quẹo vào con đường mòn dẫn đến nhà Ngọc Bích,
Lượt bỗng giật mình quay lại. Một bàn tay nắm chặt vai nó. Ông Đán hầm hầm nhìn
nó:
- Mày trở về ngay! Không được la gì hết, nếu la tao đập bể sọ.
Ông Đán đẩy mạnh Lượt đi tới. Lượt ngã chúi xuống đất.
TẬP 11
Ô
ng Đán đẩy Lượt vào bếp. Vừa thấy Lượt bà Đán la lên:
- Trời ơi! Cháu đi đâu vậy hả Lượt?
Ông Đán nghiến răng:
- Bà có biết tôi thấy nó ở đâu không?
Bà Đán có vẻ ngạc nhiên:
- Thấy ở đâu?
- Tôi thấy nó ở bến xe đi xóm Bóng. Tôi theo dõi nó về đây.
Bà Đán sững sờ ngó Lượt, Lượt nhìn bà Đán.
Ông Đán quát to:
- Mày có đi xóm Bóng không?
Thấy Lượt im lặng không trả lời, bà Đán nói:
- Cháu nói đi cháu!
Ông Đán lại quát nữa:
- Mày đến xóm Bóng làm gì hả, ranh con?
Trước thái độ dữ dằn của ông Đán, Lượt run sợ câm như hến.
Thình lình, ông Đán lấy một cây roi mây quất vào lưng Lượt một cái như trời
giáng. Lượt đau đớn quặn người lại.
Ông Đán lại giơ roi mây lên:
- Mày chịu nói chưa?
Thấy Lượt vẫn im lặng, ông Đán chực đánh Lượt nữa thì bà Đán
nhảy vào đứng giữa hai người. Bà Đán nói với ông Đán:
- Ông không nên đánh nó dữ vậy! Nó chỉ là trẻ con mà!
Ông Đán càu nhàu:
- Trẻ con mà láu lỉnh xảo quyệt thế à?
Lượt đâu có láu lỉnh xảo quyệt? Lượt tính trả lời thì ông Đán
lại tiếp:
- Nó phải nói cho tôi biết là nó đến xóm Bóng làm gì? Nếu
không...
Ông Đán xô tay đẩy bà Đán ra, tính hành hung Lượt nữa nhưng
bà Đán không chịu. Bà nói to:
- Ông không cso quyền đánh nó nữa. Ông chỉ có quyền báo cho
bác nó biết mà thôi.
Câu nói của bà Đán có mãnh lực làm dịu bớt cơn giận của ông
Đán. Ông Đán quăng roi mây vào một góc rồi nói:
- Được! Tôi sẽ báo tin cho anh Lãm biết! Chiều nay anh ấy đến
đây.
Lãm! Lượt run toàn thân khi nghe ông Đán nói đến tên này. Làm
sao bây giờ? Bị kẹt rồi! Theo như lời nói của bà Đán vừa rồi, bà Đán chả hay biết
gì cả.
- Đi theo tao!
Lượt riu ríu theo ông Đán. Bây giờ Lượt là tù nhân của ông
Đán.
Thấy vậy bà Đán nói:
- Ông đem nó đi đâu vậy?
- Tôi nhốt nó.
- Nhưng nó chưa ăn gì mà...
- Kệ nó... mai nó ăn luôn...
Ông Đán nắm chặt tay Lượt, tống Lượt vào một gian phòng và
khóa cửa lại.
Tối om! Lượt mò mẫm trong bóng đêm. Phòng trống trơn chả có
gì hết. Thất vọng, Lượt ngồi phịch xuống đất. Nó chán nản hơn cả bao giờ... Thế
là hết! Nó đã thua cuộc rồi sao? Làm thế nào để bác Hoàng biết bác đang bị người
ta lừa?
Một lúc sau, quen dần với bóng đêm, Lượt nhìn thấy được ở
trên cao gần sát mái có một lỗ hở đưa ra bầu trời! Lượt đã nhìn thấy lỗ hở này
khi còn tự do đi dạo chung quanh nhà.
Lượt phóng mình lên ba bốn lần nắm được thành lỗ hở. Nhưng lỗ
hở quá nhỏ đối với thân mình Lượt, nên Lượt không thể nào thoát ra bằng nơi này
được.
Lượt lại mò mẫm ra cửa phòng. Cửa phòng khóa chặt. Thôi, thế
là chỉ còn chờ đợi! Chờ đợi tên Lãm! Lượt thấy ớn lạnh cả xương sống: Lượt đã
thấy sợ thực sự. Tên Lãm này sẽ đối xử Lượt như thế nào? Đánh đập Lượt? Hay thủ
tiêu Lượt?
Thình lình, Lượt đứng bật dậy: một giọng huýt gió thoang thoảng
rót vào tai Lượt. Lượt mơ chăng? Ảo tưởng chăng? Lượt cố lắng nghe... Tiếng
huýt gió lên bỗng xuống trầm theo một nhịp điệu rõ rệt: đúng là tiếng huýt gió
của Ngọc Bích rồi. Nhưng tại sao Ngọc Bích biết Lượt về vào giờ này?
Lượt bỗng tràn ngập hy vọng. Nó phóng mình nắm thành lỗ hở cố
thò đầu ra ngoài và huýt sáo đáp lại Ngọc Bích. Dường như Ngọc Bích có trả lời
Lượt. Lượt nín thở, lắng nghe. Tiếng huýt gió tái đi tái lại mấy lần, càng lúc
càng gần Lượt. Tim Lượt đập thình thịch. Làm thế nào liên lạc được với Ngọc
Bích bây giờ? Làm thế nào cho Ngọc Bích biết Lượt đang lâm nguy?
Bỗng nhiên, Lượt buột miệng kêu gọi trong khoảng không:
- Ngọc Bích! Ngọc Bích!
Lượt cố gắng lắng nghe: chỉ có tiếng gáy u sầu của một con dế
mèn cô đơn đang nổi lên giữa đêm khuya. Rồi tiếng huýt gió lại trở về, cách
nhau từng khoảng khắc, lúc đầu to dần, lúc sau nhỏ dần rồi mất hẳn. Ngọc Bích
đã đi rồi! Ngọc Bích không nghe hiểu được tiếng kêu cứu của tù nhân. Lượt muốn
la thật to, thật to hơn nữa để kêu gọi Ngọc Bích, nhưng cổ đã tắt nghẹn. Lượt
vuốt mồ hôi trán, ngồi phịch xuống đất. Lượt ôm đầu thất vọng. Tiếng huýt gió của
Ngọc Bích đã mất rồi. Người ta chỉ còn nghe tiếng gáy đều đều từng chập của con
dế mèn cô đơn.
Quá thất vọng, Lượt điên cuồng phóng mình lên lỗ hở và kêu
lên thảm thiết:
- Ngọc Bích! Ngọc Bích!
Chỉ có tiếng gáy dế mèn đáp lại lời Lượt.
Thình lình, Lượt nghe tiếng chìa khóa lách cách rồi tiếng cửa
phòng mở nhẹ. Lượt vội nhảy xuống và đứng thủ thế. Trong bóng tối Lượt chảy thấy
gì hết.
- Lượt ở đâu vậy cháu?
Gióng nói êm như ru rót vào tai Lượt. Đúng là giọng nói của à
Đán. Lượt hơi an lòng. Nó hỏi:
- Bác muốn gì?
Bà Đán thì thào
- Cháu lại đây mau! Cháu phải trốn ngay chớ không thì...
Lượt đã thấy rõ bóng bà Đán.
Bà Đán nắm tay Lượt:
- Cháu phải trốn thoát trước khi họ đến.
Bà Đán nói thật nhỏ vừa đủ lọt vào tai Lượt. Lượt tin tưởng
bước theo bà Đán. Tuy nhiên, Lượt chả hiểu gì hết. Nhiều câu hỏi lại xuất hiện
quay vòng tròn trong đầu Lượt.
- Tại sao bác lại cứu cháu? Tại sao vậy bác?
- Bác chưa thể giải thích cho cháu rõ được, cháu phải ra khỏi
đây ngay. Họ sắp tới rồi.
- Nhưng bác nói với họ làm sao về việc cháu trốn thoát?
- Bác sẽ nói dối với họ rằng cháu la hét, bác mở cửa xem cháu
ra sao, cháu thừa dịp đó tông cửa chạy trốn thoát.
- Họ có làm gì bác không?
- Không! Không! Cháu yên trí, đừng lo gì cho bác. Họ không
làm gì bác đâu.
Bà Đán nói giọng cảm động:
- Cháu hãy đến gặp ngay bác cháu...
Lúc này không phải lúc để nghe những lời giải thích, nhưng Lượt
bị ám ảnh bởi một ý nghĩ, nó phải hỏi:
- Bác cháu có phải là người buôn lậu không bác?
Bà Đán không trả lời Lượt, bà hối thúc Lượt:
- Nhanh lên cháu, kẻo không kịp!
Cả hai đã đi khỏi nhà. Bà Đán xiết chặt tay Lượt. Bấy giờ, Lượt
thấy chả cần tìm hiểu gì nữa. Vấn đề quan trọng đối với Lượt là làm sao trốn
thoát khỏi lưới của bọn ông Đán.
Lượt thì thầm:
- Cám ơn bác!
Lượt vừa đi được mấy bước, nó định tìm đến nhà Ngọc Bích thì
tiếng cano dồn dập tới thật bất ngờ. Lượt chưa kịp phản ứng thì một luồng ánh
sáng chiếu ngay vào người nó và đồng thời tiếng ông Đán nổi lên:
- Nó kìa! Nó trốn kìa!
Hoảng hốt, Lượt chạy thật nhanh trong bóng đêm, bất kể đá nhọn
nghiến vào da thịt nó.
Tiếng la to của ông Đán vọng vào tai Lượt:
- Mày trở lại ngay! Nếu không tao giết mày!
Măc lời đe doạ của ông Đán, Lượt vẫn chạy bất kể. Nó vừa thở
vừa chạy. Một nhanh cây quất vào nó, nó chả thấy đau đớn gì cả. Nó chỉ có mục
đích độc nhất: trốn thoát khỏi nanh vuốt của ông Đán. Nhưng tiếng chân chạy của
ông Đán vẫn theo sát nó. Lượt điên cuồng chạy như bay.
Thình lình, Lượt chạm vào một chướng ngại vật bất ngờ... đó
là một bức tường đá được bóng đêm che khuất. Lượt ngã nhoài xuống. Lượt đau đớn
nằm im dậy không nổi. Lượt rờ đầu, thấy ướt nhẹp. Chắc là máu!
- Nó ở gần chớ không ở xa đâu?
- Mình phải bắt nó cho kỳ được.
Đúng là giọng nói của hai người: Đán và Lãm. Hoảng sợ, Lượt
co rúm người lại. Lượt cảm thấy lần này khó thoát nổi hai tên này. Hai tên Đán
và Lãm đang chạy tới gần Lượt. Tiếng chân thình thịch của hai người càng lúc
càng rõ hơn.
Lượt cố gắng ngồi dậy đi ven theo bức tường đá. Vừa qua được
bên kia, Lượt hụt chân, lăn tròn xuống dưới như bao cát. Lượt không ngờ bên kia
là một cái dốc nguy hiểm. Lăn xuống cuối dốc, Lượt vẫn nằm im không động đậy dù
Lượt vẫn còn tỉnh táo. Toàn thân Lượt đau nhừ. Lần này chắc Lượt không còn cách
gì trốn thoát khỏi hai tên Đán và Lãm. Đang lo âu, Lượt bỗng nghe ông Đán hét
to:
- Trời ơi!
Tên Lãm tiếp theo:
- Ái cha!
Hai người đã va đầu vào bức tường đá. Hai tiếng la kinh hoàng
vang dội giữa đêm khuya nghe ghê rợn não nề. Lượt nằm im chờ đợi. Nhưng nó chả
thấy gì lạ xảy ra nữa hết. Im lặng hoàn toàn.
Quá mệt mởi, Lượt thiếp đi và ngủ ngon lành giữa rừng sâu.
o O o
Lượt tỉnh dậy. Trời vẫn còn tối. Chung quanh Lượt núi rừng âm
u. Đêm qua Lượt đã vô tình chạy về phía hoang vu của đảo. Khi biết rõ địa thế
mình đang đứng, Lượt thất vọng. Thế là nó hết hy vọng gặp được Ngọc Bích rồi.
Nó chỉ có cách sống chui rúc ở nơi hoang vu này vì nó biết thế nào hai tên Đán
và Lãm cũng chăng lưới chờ đón nó ở phía bên kia và lát nữa đây khi trời sáng,
thế nào bọn đó cũng sẽ rảo thanh vùng này để tìm Lượt. Làm sao bây giờ? Phải
chi ở đất liền thì còn hy vọng trốn được, chớ ở đây thì... Lượt chán nản tột độ.
Làm thế nào vào đất liền được bây giờ?
Lượt đi từ từ ra ven biển. Trong tầm mắt Lượt, vài con tàu
đang lướt sóng. Trời sáng dần dần.
Nếu Lượt vào được đất liền, Lượt sẽ đến gặp ngay bác Hoàng
thì mọi việc sẽ êm xuôi. Nhưng Lượt đang ở giữa hòn đảo, cách đất liền Nha
Trang mấy cây số ngàn. Phải chi Lượt là nhà vô địch bơi lội? Phải chi? Phải
chi? Bao nhiêu câu phải chi xuất hiện liên tục trong đầu Lượt.
Lượt vừa đi vừa suy nghĩ, tìm mưu kế. Chưa bao giờ nó thấy bị
bí như lần này.
Đang lúc bế tắc, Lượt bỗng thấy xuất hiện trước mặt một chiếc
thuyền đánh cá. Chiếc thuyền đánh cá này thuộc vào hạng to, có thể lướt sóng
vào đất liền dễ dàng. Lượt thấy một ông lão đang ngồi ăn cơm với hai người
thanh niên trên một tảng đá.
Lượt đi lần lại, nhờ vị trí thuận tiện, Lượt núp vào lùm cây
và nghe lóm được cuộc nói chuyện của ba người.
Ông lão nói:
- Sáng nay giao cá rồi trưa mình ghé Hà Ra thăm bác Chín.
- Minh đi ngay hả ba?
- Ờ! Đi ngay chứ!
Theo cuộc đối thoại của cha con ông lão, Lượt biết chắc chiếc
thuyền này sắp sửa vào đất liền. Lượt bỗng thấy hy vọng. Nhưng làm thế nào xin
được quá giang vào đất liền bây giờ?
Lượt nghĩ cách trốn lên thuyền. Nhưng nghĩ kỹ lại, cách đó
không ổn vì thế nào cũng bị lộ tẩy dễ dàng.
Cuối cùng, Lượt đành phải bạo dạn đi thẳng tới ông lão xin
phép quá giang vào đất liền. Một việc hết sức bất ngờ cho Lượt, ông lão đã chấp
thuận dễ dàng. Lượt cảm thấy sự may mắn bắt đầu đến với mình.
Khi thuyền vừa tách bến hơn trăm thước, Lượt thấy ông Đán một
tay cầm roi, một tay dắt chó dữ trong rừng xuất hiện đang đứng chỉ về phía Lượt.
Chắc ông Đán tức lắm!
TẬP 12
N
hờ may mắn, Lượt thoát khỏi đảo vào được đất liền. Nó tức tốc
đến Hà Ra tìm chú Hậu. Nhờ lời chỉ dẫn của Ngọc Bích, Lượt tìm được ngay tiệm sửa
xe Mỹ Châu và chú Hậu. Biết Lượt là bạn của Ngọc Bích, chú Hậu vồn vãn mời Lượt
vào nhà. Vì thời gian quá cấp bách Lượt không kịp giải thích cho chú Hậu rõ. Nó
nói:
- Cháu sẽ trình bày cho chú rõ rau. Thưa chú! Nhà chú có điện
thoại không, cho cháu gọi nhờ một tí!
Chú Hậu vui vẻ:
- Có! Có chớ! Cháu muốn gọi gi thì cứ gọi!
- Thưa chú, Cháu muốn nhờ chú gửi giùm cháu cho Ngọc Bích một
bức thư.
Chú Hậu cười:
- May quá, trưa nay chú ra đảo thăm ba Ngọc Bích đây, cháu cứ
viết đi, chú gửi cho, giấy viết đây này!
Lượt viết thư cho Ngọc Bích xong, nó bèn mở cuốn niên giám điện
thoại tìm số điện thoại của bác Hoàng. Nó tìm ra ngay và quay số. Nó muốn nói
chuyện trực tiếp với bác Hoàng nhưng nó lại quên vai trò của tên Lãm bên cạnh
bác Hoàng.
Lượt nghe tiếng chuông reo ở đầu giây bên kia và tiếng thì thầm:
- A lô?
Lượt cảm động nói run run:
- Tôi muốn gặp ông Hoàng...
- Tôi là Hoàng đây! Tôi đang được hân hạnh tiếp chuyện với vị
nào? Một giọng nói êm dịu trả lời Lượt.
- Thưa bác! Cháu là Lượt, cháu ruột của bác đây!
- Mày đi chơi đâu vậy?
- Không! Cháu là cháu đích thực của bác đây! Cháu muốn gặp
bác ngay! Quan trọng lắm!
- Vậy hả? Được! Cháu đến gặp bác ngay! Hiện cháu đang ở đâu?
- Cháu đang ở nhà một người quen ở Hà Ra.
- Cháu đến gặp bác ngay! Bác đợi...
Mừng rỡ, Lượt vội chào chú Hậu và đi qua xómg Bóng gặp bác
Hoàng, nhưng vừa bước vào cổng biệt thự, Lượt hoảng hốt la lên:
- Lãm!
Không chờ Lượt la lên tiếng thứ hai, tên Lãm chạy tới giơ gậy
cao su đập vào đầu Lượt những cú như trời giáng. Lượt ngã xoài xuống đất bất tỉnh.
Tên Lãm bồng Lượt chạy nhanh vào và quăng Lượt vào chiếc xe hơi đang đậu gần
góc sân.
Quang cảnh vắng tanh! Không ai có thể thấy được gì cả.
o O o
Lượt tỉnh dậy, người mệt nhoài, đầu nặng chình chịnh. Tuy
nhiên, nó vẫn còn nghe rõ tiếng nói của hai người: tên Lãm và Đán.
Tên Lãm nói:
- Tao không hiểu nó đến được xóm Bóng bằng cách nào... tao
nghe nó gọi điện thoại...
Tên Đán hỏi:
- Anh biết nó sẽ gọi điện thoại?
- Tao đoán... tao canh điện thoại từ ban sáng... tao chận đầu
nó đập nó chết giấc rồi đem nó về đây.
Lượt mở he hé mắt nhìn chung quanh. Nó thấy bà Đán đang loay
hoay làm bếp! Thôi rồi! Nó lại bị bắt về đảo rồi! Làm sao bây giờ?
Thấy Lượt đã tỉnh, tên Đán đá Lượt một cái và nói:
- Đứng dậy, thằng chết bầm! Mày muốn nằm đó ăn vạ hả?
Lượt cố gắng đứng dậy. Đầu nó choáng váng khó chịu vô cùng.
Nó biết hoàn cảnh hiện tại của nó rất khó khăn, bất lợi. Hai tên Lãm và Đán dám
thủ tiêu nó lắm.
Lượt nhìn chung quanh tìm kế thoát thân. Thật bất ngờ, nó
phóng tới thoi vào mạng mỡ tên Lãm rồi chạy nhanh lên lầu. Tên Lãm quên cả đau
đớn rượt theo Lượt. Tên Đán cũng chạy theo bén gót.
Lượt chạy vào phòng mình và đóng cửa lại. Tiếng đập cửa ầm ầm.
- Mở ra! Mở ra! Không tụi tao phá cửa...
Lượt tuyệt vọng nhìn chung quanh. Nó biết không thể nào thoát
được. Nó nghiến răng chờ đợi.
Chỉ vài phút sau, hai tên Lãm và Đán phá được cửa xông vào.
Tên Đán bẻ tréo tay Lượt dẫn xuống nhà. Tên Lãm cầm gậy cao su đi theo sau.
Tên Đán gầm gừ:
- Bây giờ thì hết thoát nghe con! Tưởng con chạy đi đâu chứ
chạy vào đó thì kể như đời tàn!
Tên Đán đẩy mạnh Lượt:
- Đi nhanh lên! Mày mà bày trò gì nữa thì chết nghe!
Hai tên Lãm và Đán dẫn Lượt vào bếp, nơi bà Đán đang nấu cơm.
Bà Đán nhìn Lượt có vẻ thương hại, đôi mắt bà rơm rớm lệ.
Tên Đán trói Lượt vào một cái cột. Tên Lãm hỏi:
- Ai nói cho mày biết đây không phải là xóm Bóng?
Lượt đáp:
- Ngọc Bích.
Vừa nghe Lượt nói Ngọc Bích, tên Đán nhìn bà Đán:
- Đó, bà thấy không! Con nhỏ đó gây rắc rối cho mình.
Tên Lãm ra hiệu cho tên Đán ngừng nói rồi hỏi tiếp Lượt:
- Mày đến xóm Bóng làm gì? Đã gặp ai? Mày có nói chuyện với
ai không?
Lượt im lặng, không trả lời nữa. Nó câm như hến. Tên Lãm bèn
giáng vào Lượt một bạt tai nẩy lửa. Lượt thấy đom đóm xuất hiện trong mắt.
- Mày không nói hả, tên ngoan cố!
Tên Lãm lại bạt tai Lượt mấy cái nữa. Lượt nhắm mắt chịu đựng,
thình lình...
- Đủ rồi! Tôi đã hiểu chuyện các ông rồi! Các ông đã lừa tôi
nói là ông Hoàng nhờ coi giùm đứa cháu...
Giọng bà Đán êm dịu nhưng cương quyết rót vào tai Lượt. Lượt
nhớ lại cuộc đối thoại giữa bà Đán và ông Đán mà nó tình cờ nghe lóm được khi về
nhà tìm dao để nậy hào: bà Đán đã tin tưởng ông Hoàng gởi nhờ trông nom đứa
cháu ruột ở đây. Tên Lãm đã nói dối.
Lượt nghe bà Đán tiếp:
- Tôi đã hiểu tất cả... kể từ đêm qua, tôi biết cháu Lượt
đang bị hiểm nguy...
Không chờ bà Đán nói tiếp, Lượt la lên:
- Người ta đánh tráo tôi để đoạt gia tài.
- Câm mồm ngay!
Tên Lãm giơ tay định tát Lượt thì bà Đán gạt ra:
- Ông không có quyền đánh nó!
Tên Đán giận dữ:
- Trời! Bà làm gì vậy? Bà điên hả?
Bà Đán bình tĩnh:
- Tôi không có điên! Tôi yêu cầu hai ông không được hành hạ
thằng bé này nữa!
Bà Đán thở ra:
- Bây giờ hai ông hãy giải thích cho tôi nghe tại sao lại có
chuyện này.
Liền lúc đó...
- Tất cả mọi người ở trong nhà này ai ở đâu đứng yên chỗ đó!
Cảnh sát đã bao vây tất cả rồi!
TẬP 13
- C
ác anh hãy còng ngay người này lại!
Chưa kịp ngạc nhiên và phản ứng, hai tên Lãm và Đán đã bị
còng ngay tức khắc. Người vừa ra lệnh nói với Lượt lúc đó vừa được cởi trói:
- Em hết sợ rồi! Tôi là thanh tra Phát đên đây bắt bọn gian
và giải thoát cho em.
Lượt bình tĩnh nhìn chung quanh. Ngọc Bích đang đứng giữa chú
Hậu và một người, đúng rồi chính là ba của Ngọc Bích. Cạnh ba người một ông
trên năm mươi tuổi sắc mặt hồng hào, tóc hoa râm đang nhìn Lượt chằm chặp. Ôn
đó tiến về phía Lượt.
- Bác là bác Hoàng của cháu đây, Lượt!
Lượt sà ngay vào lòng bác Hoàng. Bác Hoàng đích thực đây rồi!
Bác của cháu đây rồi!
Bác Hoàng tiếp:
- Nhờ người bạn gái của cháu, Ngọc Bích đó, nhờ chú và ba của
Ngọc Bích, bác mới đến kịp cứu cháu. Khi đọc thư cháu do chú Hậu trao, Ngọc
Bích liền đưa cho ba nó xem và mọi người liền báo cảnh sát. Nếu không... cháu
nên cám ơn những người đó.
Lượt nhìn Ngọc Bích nói nho nhỏ:
- Cám ơn Bích!
Ngọc Bích chạy đến bên Lượt vuốt nhè nhẹ những chỗ bầm trên
vai Lượt...
Lúc đó hai tên Lãm và Đán đứng co rúm như hai con gà bị rút
xương giữa những người cảnh sát.
Thanh tra Phát hỏi bác Hoàng:
- Trong hai người này, ai là thư ký riêng của ông?
Bác Hoàng có viẻ giận dữ, bác chỉ tên Lãm:
- Tên này! Tôi gặp nó ở Lào... tôi cứu nó khỏi cảnh đói rét
khốn khổ... tôi tin cậy nó,... thế mà nó phản tôi...
- Cám ơn ông! Thanh tra Phát nói.
Thanh tra Phát quay sang các người cảnh sát đi theo:
- Các ông mang những người này về ty.
Thấy thanh tra Phát chỉ cả bà Đán, Lượt hoảng hốt:
- Không! Không! Bà Đán đã che chở tôi, đã cứu tôi... bà chả
biết gì hết...
Lượt muốn trả ơn người đàn bà đã có lòng tốt đối với nó dù nó
biết người đàn bà đó thế nào cũng có dính dáng với tổ chức buôn lậu.
Lúc bấy giờ tên Đán bỗng lên tiếng:
- Vợ tôi không biết gì hết, vợ tôi vô tội! Xin các ông tha
cho...
Thanh tra Phát nói:
- Chúng tôi buộc lòng phải mời bà này theo, nếu xét bà ấy vô
tội, chúng tôi sẽ thả ngay.
Cảnh sát đưa tên Đán, tên Lãm và bà Đán xuống cano. Cano trực
chỉ ngay vào đất liền.
Bây giờ chỉ còn bác Hoàng, Lượt, Ngọc Bích, chú Hậu và ba Ngọc
Bích.
Bác Hoàng nói với Lượt:
- Bây giờ bác đưa cháu về xóm Bóng, nơi đó mới chính là nhà của
bác.
Bác Hoàng bắt tay ba Ngọc Bích, và chú Hậu:
- Cám ơn hai ông nhiều lắm! Ơn này tôi không bao giờ dám
quên.
Nhưng, dù thoát khỏi hiểm nguy, Lượt bỗng cảm thấy buồn lạ.
Phải chăng cuộc đời là thế? Mới quen được một người bạn chân thành thì lại phải
xa người đó ngay?
Có lẽ đoán được ý nghĩ của Lượt, bác Hoàng mỉm cười:
- Bác sẽ cho cháu về đây thường để thăm Ngọc Bích. Nếu ba Ngọc
Bích bằng lòng, bác sẽ cho phép cháu mời Ngọc Bích lên chơi xóm Bóng.
Vừa nghe bác Hoàng nói xong, Lượt mừng rỡ nhìn Ngọc Bích. Hai
đứa trẻ nhìn nhau thông cảm trong tình bạn chân thành.
TẬP 14
B
ác Hoàng bước vào phòng riêng của Lượt, một gian phfong nho
nhỏ thật xinh. Bác Hoàng nói:
- Bác đã trả thằng bé giả cháu về nhà nó rồi. Nó vô tội. Nó
chỉ là nạn nhân của tên Lãm.
Bác Hoàng quàng vai Lượt:
- Cháu giỏi lắm! Trong vụ này, cháu đã can đảm hành động như
một người lớn. Cháu đã trở thành người lớn rồi. Cháu xứng đáng lắm. Mẹ cháu mừng
lắm.
Lượt cười với bác:
- Bác khen cháu quá, làm cái mũi cháu nở to như quả trứng gà
đây này.
Hai bác cháu nhìn nhau cười vang dội cả gian phòng.
Thình lình bác Hoàng nói:
- Bác đã đánh điện mời má cháu ra đây rồi, chỉ một vài ngày nữa
là má cháu ra tới.
Lượt mừng rỡ:
- Ủa! Bác mời cả má cháu nữa à?
- Mời chứ! Sở dĩ trước bác chưa muốn mời má cháu là vì bác muốn
thử thách cháu xem cháu hành động ra sao khi vắng mẹ. Bây giờ thì bác đã thấy
rõ rồi, cuộc thử thách bất đắc dĩ vừa rồi có giá trị gấp ngàn lần cuộc thử thách
do bác tạo ra.
Một luồng gió mát lướt nhẹ qua mặt Lượt.
Lượt nghe văng vẳng sóng biển ở ngoài khơi vọng về tiếng reo
vui Nha Trang cát trắng tuyệt vời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét