Như chuyện thần tiên 1
CHƯƠNG 1
Quang cảnh hiện ra trước mắt những người thủy thủ từ chiếc xuồng
máy lên du thuyền tuy không có gì lạ lùng nhưng vẫn làm họ rùng mình, sợ hãi.
Không khí và cảnh vật trong chiếc du thuyền đang trôi bềnh bồng trên mặt biển
xanh này có bao trùm một vẻ gì quái đản, rùng rợn. Ông Phó Trưởng tàu và hai
người thủy thủ sững sờ nhìn nhau. Họ như không cả tin tưởng ở mắt nhìn của họ.
Du thuyền không có người. Không có lấy một người. Cảnh trong
lòng thuyền vẫn bình yên, không có qua một dấu vết nào của sự xáo trộn náo động
đã qua. Cũng không thấy có dấu vết gì trong du thuyền chứng tỏ ở đây trong những
ngày qua đã có một chứng bệnh kinh khủng làm chết hết những người sống trên du
thuyền. Không có người sống mà cũng không thấy có xác chết trong du thuyền.
Và mặt biển thật lặng. Từ nhiều ngày nay, biển vẫn lặng, vẫn
đẹp như hôm nay. Những mảnh buồm trắng của chiếc du thuyền quí phái ôm gió chiều
đưa thuyền lướt ôm trên mặt nước xanh, bánh lái của du thuyền được gài hướng
theo mũi thuyền đi về hướng Nam về quần đảo Phi Luật Tân. Tuy trên du thuyền
lúc này không thấy có qua một người nào mà mọi vật trên du thuyền vẫn trật tự,
sạch sẽ gần như hòan toàn. Du thuyền được bỏ hoang giống hệt như trường hợp chiếc
tàu tên là Marie Céleste từ bao lâu nay vẫn được gọi là “con tàu ma” và làm cho
những người liên can đến hàng hải thắc mắc. Tàu Marie-Céleste được tìm thấy
trôi dạt trên mặt biển mà trên tàu không có qua một người nào.
Sau phút ngạc nhiên, ông Phó Trưởng Tàu ra hiệu cho hai thuỷ
thủ theo ông đi tìm trong du thuyền. Lòng du thuyền thật xinh thật ra cũng chẳng
có nhiều chỗ để những người lên tàu phải tìm kiếm lâu la. Họ chỉ cần nhìn qua
là biết ngay trên thuyền không có người ẩn nấp. Phòng máy của du thuyền sạch và
ngăn nắp, gọn gàng như trước đó vài tiếng đồng hồ có tay người dọn dẹp. Phòng
ngủ của du thuyền ở dưới cũng sạch như li như lai. Hai giường ngủ được trải nệm
trắng đàng hoàng. Tủ lạnh đựng lương thực của thuyền còn đầy ních thực phẩm. Bồn
nước ngọt của thuyền cũng vậy. Những người bí mật nào đó từng sống trên du thuyền
này mới chỉ dùng hết hai phần mười số lương thực và nước ngọt dự trữ của họ.
Trong tủ áo, những người lên du thuyền tìm thấy vài chiếc quần jeans, vài cái
áo mưa để sẵn để dùng tới trong những ngày biển động và trời mưa. Trên một tay
ghế có vắt một chiếc soutien-gorge, loại áo tắm biển gọi là bikini của đàn bà.
Trong bầu không khí đặc biệt của chiếc du thuyền bằng gỗ có máy và có cả buồm gồm
mùi verninồng nồng và mùi nước biển, mùi ét-xăng, những kẻ lên thuyền còn ngửi
thấy phảng phất một thứ mùi quyến rũ, dị kỳ nữa. Đó là mùi của đàn bà, làm bằng
mùi da thịt, mùi tóc đàn bà trẻ, nồng nhựa sống và nước hoa.
Bàn ăn của chiếc du thuyền không người này không bày sẵn những
dĩa thức ăn như trên chiếc Marie-Céleste khi được người khác tìm thấy, nhưng
cũng thấy có hai ly cà phê bằng nhựa. Một ly còn gần đầy cà phê.
Ông Phó Thuyền Trưởng Tàu, một thủy thủ già gần nửa đời trôi
dạt trên các đại dương tuy từng chứng kiến nhiều tai nạn kỳ lạ trên biển, nhưng
cũng chưa từng bao giờ tưởng tượng có ngày mình lại gặp một chiếc du thuyền
lênh đênh giữa biển mà không có người lái. Tất phải có người đưa chiếc du thuyền
này từ một hải cảng nào đó tới đây chứ? Du thuyền, cũng như tàu buôn, không thể
một mình tự đi ra khơi. Chỉ có điều cần tìm, cần biết là những người trên thuyền
này đã… ra sao, còn sống hay đã chết mà thôi. Cũng có thể là có một chiếc tàu
nào khác đã tới bắt hết những người trên du thuyền này đi. Ông Phó thuyền trưởng
tàu bước tới dàn bếp gaz mới tinh ở cuối phòng. Trên bếp còn đặt siêu nước pha
cà phê. Ông đặt tay lên siêu nước và thấy còn nóng. Điều đó cho ông biết chắc
chưa đầy một tiếng đồng hồ trước đây thuyền này còn có người.
Rời dàn bếp ông đi qua chiếc bàn nhỏ, nơi còn trải mấy tấm bản
đồ và có một quyển sách dày bià cứng. Nghĩ rằng đây là quyển Nhật Trình của du
thuyền, ông mở ra đọc vài trang đầu rồi lật nhanh đến trang cuối. Nét chữ viết
bằng mực đen trên những trang Nhật Trình của du thuyền là nét chữ đàn ông, bay
bướm, lả lướt nhưng cũng quắc thước, cương nghị. Người thủy thủ già chú ý đọc
những dòng chữ cuối cùng của trang Nhật Trình và ngẩn ngơ lắc đầu. Trong gần bốn
mươi năm trong nghề, chưa bao giờ ông được đọc một trang Nhật Trình kỳ lạ đến
như thế…
… những vùng sâu thẳm màu xanh thẩm, những ánh bạc huyền diệu
sáng lên, tắt đi như mời gọi. Tiếng gọi thiêng liêng từ đáy đại dương làm tôi
rung động từng tế bào… Say… Say…
Trước khi gập quyển sách lại, ông Phó Trưởng Tàu nhặt một vật
nhỏ dài bằng hai đầu ngón tay. Vật ấy nằm giữa hay trang giấy: một sợi tóc đàn
bà, dài mượt, đen nhánh. Ông nhìn ngây sợi tóc và tưởng tượng đến người đàn bà
nào đó đã sống trên du thuyền này.
– Ông sếp… Ông coi này…
Tiếng một thủy thủ vang lên sau lưng làm ông Phó Trưởng tàu
quay lại. Người thủy thủ đưa ra trước mặt ông một cái sắc da anh vừa tìm thấy ở
dưới một chiếc giường. Sắc đựng đầy giấy bạc đô-la xanh, những tờ giấy 20, 50,
và 100.
– Trong này có tới 100.000 đôn là ít…
Nét mừng rỡ hiện rõ trên mặt người thủy thủ:
– Tìm được số tiền đô la này, mình sẽ có tiền thưởng cũng lớn
lắm, xếp ơi.
Theo luật hàng hải quốc tế, ai tìm được những chiếc tàu bị đắm
hay những đồ vật giá trị trôi dạt trên biển đều phải nộp cho những toà án hàng
hải nhưng sau đó đều được hưởng tiền thưởng tùy theo trị giá những thứ tìm lại
được.
Ông phó tàu lắc đầu:
– Bộ chú mày muốn lấy tiền thưởng ngay lập tức hay sao đây?
Còn đợi đưa ra toà án hàng hải nữa chứ? Còn lâu lắm mới được cầm tiền thưởng. Đừng
vội vàng… Vả lại, ở đây cũng đâu có quán rượu, có gái mà chú mày cần tiền?
Ông cầm lấy cái sắc đầy tiền trong hai bàn tay đưa lên của người
thủy thủ và đóng khoá lại. Một tay ông cầm cái sắc, tay kia ông cầm quyển sổ Nhật
Trình và ra hiệu cho hai thủy thủ trở lên boong.
Ông chỉ tay lên cột buồm:
– Các chú có biết cái này là cái chi không? Đó là cái buồm.
Ngày xưa, khi chưa có máy móc người ta vẫn dùng cái buồm nay để đi biển và người
ta vẫn vượt những đại dương băng băng. Hai chú ở lại đây trổ tài hạ buồm xuống
và quấn nó lại. Còn tôi vì không muốn đứng đây sét nét mấy chú tôi trở về tàu
trước. Tôi sẽ nộp ngay ông Thuyền Trưởng cặp bạc này, các chú yên trí là tiền
thưởng của các chú, nếu có ngày các chú được hưởng sẽ không bị ai lấy trộm mất
nửa đồng. Tôi sẽ bảo ném dây và các chú ràng du thuyền này vào với tàu mình.
Cách đó vài trăm thước, trên mặt biển lặng sóng, ông Thuyền
trưởng chiếc tàu chở hàng tuy là tàu Việt Nam nhưng mang cờ hiệu tàu Panama, đứng
trong ánh nắng chiều vàng nhìn người phụ tá của ông đi một mình trở lại trên
chiếc xuồng máy nhỏ. Ông cũng nhìn thấy hai người thủy thủ ở lại trên du thuyền
đang hạ buồm của du thuyền xuống. Biết trước những việc phải làm ông cho mệnh lệnh
dây ràng sang cho du thuyền.
Khởi hành từ Đà Nẵng chở cá khô và mắm sang Mã Lai, họ trông
thấy chiếc du thuyền này trước đó nửa tiếng đồng hồ và đã tránh sang bên phải
hai độ để tàu khỏi chạm vào du thuyền. Ông Phó thuyền trưởng chiếu ống nhòm
nhìn sang du thuyền và nhận thấy trên boong du thuyền, cả trong phòng máy của
du thuyền, không có qua một bóng người nào. Ông cũng nhận ra thấy tai lái của
du thuyền được gài cứng để du thuyền chỉ một hướng theo gío đi thẳng về Nam.
Nhưng tình trạng này cũng không làm ai ngạc nhiên. Ở những vùng duyên hải, họ
thường gặp những du thuyền loại này. Chủ nhân, hoặc ít nhất những người trên loại
du thuyền này toàn là những ông bà nhà giàu chán sống đầy đủ trên bãi đất nên
đua nhau lênh đênh trên mặt biển chơi. Có khi trên du thuyền chỉ có mỗi một người.
Vào những ngày biển êm và trời đẹp như hôm nay, và vào giờ này chủ nhân của du
thuyền có thể đang bận rộn nấu ăn bữa chiều trong căn bếp nhỏ dưới lòng du thuyền.
Nhưng khi tàu hú còi gọi ba lần mà vẫn không thấy ai hiện trên boong du thuyền,
ông Phó đã báo động với ông Chánh. Chiếc tàu hàng sau khi làm một đường vòng
kính bán nguyệt, đã chặn đường gió của du thuyền, làm cho cánh buồm đang căng
gió của du thuyền chùng xuống mà vẫn không thấy bóng người trên du thuyền. Hai
ông Chánh, Phó tàu hàng bỗng cảm thấy lo âu, sợ sợ như sắp phải chứng kiến một
tai nạn. Họ cho máy chạy giựt lùi để giữ cho tàu ngang với du thuyền, sau đó một
chiếc xuồng được thả xuống biển, do ông Phó tàu lên xuồng cùng với hai thủy thủ
để sang du thuyền xem có chuyện gì lạ xảy ra bên đó.
Tình Nữ, Đà Nẵng Việt Nam. Đó là hàng chữ đọc thấy trên nền
trắng mát của thân du thuyền. Tình Nữ? Tên thuyền thơ mộng dữ. Ông Chánh đứng
nhìn sang du thuyền và sự tò mò của ông càng tăng khi ống thấy người phụ tá của
ông một mình trở lại tàu. Người nào đó trên du thuyền mang tên Tình Nữ kia chắc
là đau nặng nằm liệt dưới ca bin? Ông cũng thắc mắc không hiểu trong trường hợp
nào một chiếc du thuyền mỏng manh như thế này, loại du thuyền được chế tạo với
mục đích đưa người ta đi chơi ở ven biển, lại đi xa bến của nó là Đà Nẵng đến tận
đây?
Ông Phó bước lên khoang, tay xách cái sắc da và quyển sổ. Ông
Chánh hỏi trước:
– Ở bên ấy họ đau hay là chết mất cả rồi?
– Biến mất. Không có qua một người nào bên đó cả.
Ông Phó trả lời bằng vẻ mặt và giọng nói của kẻ vừa nhìn thấy
ma mà vẫn còn nghi ngờ:
– Họ tan biến đi trong không khí. Vụ này y hệt vụ tàu ma
Marie Céleste vậy. Thật lạ lùng.
Ông nói tiếp bằng một giọng chen lẫn xúc động:
– Theo nhận xét của tôi, họ phải là hai người trên du thuyền,
một người đàn ông và một người đàn bà. Lạ nhất là trước đây một tiếng đồng hồ,
còn có ít nhất là một người trên thuyền.
– Chờ ràng dây xong, mình trở sang đó xem xét kỹ một lần nữa.
Ông có thấy gì lạ trong sổ Nhật Trình của họ không?
– Toàn ghi những chuyện lẩm cẩm gần như không dính líu gì tới
cuộc hải hành…
Ông Phó tàu đưa cuốn Nhật Trình cho ông Chánh và mở cái sắc:
– Ông coi cái này hấp dẫn hơn này… Toàn đô la xanh. Nếu những
người nào đó trên du thuyền có gặp trở ngại, chắc chắn không phải là vì họ thiếu
tiền…
Ông Chánh nhìn những sấp giấy bạc màu xanh nằm trong lòng sắc
với vẻ khả nghi của người nhìn những tờ bạc giả. Ông cầm vài tờ lên xem kỹ hơn,
nhưng không, đó là giấy bạc thật. Toàn là đô la thật của Hoa Kỳ. Đôi lông mày rậm
của ông nhíu lại. Như vầy là nghĩa lý gì? Ông cầm cuốn sổ Nhật Trình đi vào
phòng làm việc của ông. Ông Phó xách túi bạc vào theo.
Ông Chánh ngồi vào bàn, đặt quyển sổ bìa cứng lên bàn và lật
tìm những trang cuối. Những dòng chữ bay bướm nhảy múa dưới mắt ông:
– Tình yêu… tình yêu… tình yêu như cái chết…
Người Trưởng tầu càng thắc mắc và khó hiểu hơn. Câu cuối cùng
của tập Nhật Trình này giống như câu cuối của một quyển tiểu thuyết tình nào đó
ông đã đọc ngày xưa. Ông còn nhớ mang máng đó là chuyện của hai người trẻ tuổi
yêu nhau tha thiết nhưng định mệnh tàn nhẫn làm cho một người chết vì tai nạn,
người yêu còn sống tự ý đi vào cái chết với niềm tin chắc rằng sau khi chết, ở
trong cái chết, họ sẽ gặp lại nhau…
Ông lật ngược và đọc nhanh những trang cuối của tập Nhật
Trình. Xong, ông từ từ gấp cuốn sổ lại và đi trở ra đứng trên khung cửa sổ nhìn
về phiá chiếc du thuyền.
Vài phút yên lặng trôi qua, ông Chánh từ từ nói:
– Khi nào các thủy thủ trở về tàu, ông lại ra lệnh cho tàu
mình tiếp tục đi, ông Phó…
Ông Phó ngạc nhiên:
– Mình không quay trở lại sao ông?
– Quay trở lại làm chi? Đem du thuyền trở về Đà Nẵng ư? Hay
quay lại để tìm xem có xác người nổi quanh đây không ư? Vô ích. Chúng ta cứ đi.
Chúng ta đem tàu này sang Manila cũng được…
– Nhưng thưa ông… chắc chắn phải có người ở quanh đây. Khi
tôi lên du thuyền, ấm nước dùng để pha cà phê của họ vẫn còn nóng, cà phê còn
trong ly. Du thuyền chỉ chạy có 2 hải lý 1 giờ. Tôi chắc chắn họ chưa bỏ thuyền
được lâu. Nếu chúng ta quay trở lại, thế nào cũng tìm thấy họ.
Ông Chánh lắc đầu:
– Không. Chúng ta sẽ không tìm thấy gì đâu. Ông tin tôi đi.
Mặt trời đỏ ối xuống trên biển làm cả mặt biển có màu vàng.
Tuy không quay trở lại hẳn đất liền nhưng con tàu chở hàng cũng chạy vòng trở lại
và đánh một vòng tròn năm cây số quanh chỗ họ bắt được du thuyền Tình Nữ. Họ đặt
một thủy thủ canh chừng trên cao với ống nhòm cực mạnh. Thủy thủ này có nhiệm vụ
chiếu ống nhòm nhìn quanh và báo động khi thấy một vật gì lạ có thể nghi là người
trôi trên biển. Họ là những thủy thủ nhà nghề và họ biết biển cả đòi hỏi những
gì ở họ. Nhưng công lao tìm kiếm của họ đều vô ích. Họ không tìm thấy gì hết,
không nhìn thấy gì ngoài những vùng nước bạc mênh mông như sa mạc, màu nước mỗi
lúc một thẫm dần cùng với mặt rời lặn xuống…
Khi đêm xuống hẳn, họ ngừng cuộc tìm kiếm để tiếp tục cuộc
đi, ông Chánh mở chiếc cặp da trước mặt hai viên sĩ quan của tàu và cùng đếm số
tiền Mỹ Kim tìm thấy trên du thuyền. Số tiền lên tới 98,000 Mỹ kim. Tiền được bỏ
vào sắc và đặt trong kép sắt của tàu, khoá kín.
Khi ông Chánh làm xong bản báo cáo trường hợp tìm thấy chiếc
du thuyền mang tên Tình Nữ bên trên không có người và ghi vụ này trong sổ Nhật
Trình của tàu, kim đồng hồ chỉ mười một giờ đêm. Ông Chánh trở vào giường ngủ với
quyển Nhật Trình kỳ lạ cuả chiếc du thuyền Tình Nữ. Ông nằm đọc quyển Nhật
Trình này để suy nghĩ, để cố tìm ra những sự gì bí mật, rùng rợn hay huyền diệu
đã xảy ra trên du thuyền.
Ngọn đèn đọc sách ở đầu chiếc giường nhỏ thủy thủ được bật
lên. Ông Chánh mở quyển sổ và thấy một sợi tóc nằm ngang trang giấy. Ông nhẹ
hai ngón tay cầm sợi tóc lên soi vào ánh đèn. Sợi tóc đàn bà, dài và đen nhánh
mịn và mượt. Ngay cả giờ đây, khi rời xa da thịt, sợi tóc như vẫn còn sống.
Đúng như lời ông Phó nói: trên du thuyền phải có hai người, một người đàn ông,
và một người đàn bà. Sợi tóc này cho ông Chánh biết rằng ít nhất người đàn bà
trên du thuyền đó phải là một người đàn bà đẹp, quyến rũ, đa tình nữa. Ông chợt
nhớ đến cái tên Tình Nữ của du thuyền. Đem một người đàn bà đa tình như người
đàn bà có sợi tóc này trong lòng chiếc du thuyền nào cũng phải được đặt tên là
Tình Nữ. Nếu ông còn trẻ, nếu ông lênh đênh một mình với một người đàn bà đẹp,
đa tình trên chiếc du thuyền đó, ông cũng phải đặt tên thuyền là Tình Nữ.
Ông Chánh cảm thấy hơi hối tiếc. Hồi nãy, ông đã ở lại trên
chiếc tàu chứ không chịu cùng sang du thuyền với ông Phó để kiểm soát lại thật
kỹ du thuyền lần thứ hai. Nếu ông qua đó, có thể ông sẽ tìm thấy những dấu vết
gì đó mà ông Phó của ông không tìm thấy. Ông vẫn tin ở sự sáng suốt của người
phụ tá của ông nhưng trong một vụ ly kỳ như vụ mất tích có màu sắc tình ái huyền
bí này, người đi tìm dấu vết không chỉ cứ sáng suốt là đủ. Mà còn cần nhiều tưởng
tượng nữa. Phải là người biết yêu thương, từng yêu đương, từng sung sướng, và
đau đớn vì tình yêu mới nhìn thấy tình yêu ở nơi có tình yêu, hoặc ở nơi từng
có tình yêu mà nay đã vắng những người từng yêu nhau ở đó.
Ông Chánh tự tin rằng nếu ông lên du thuyền, lên ngay lúc mới
tìm thấy du thuyền kia sáng mai thì muộn mất rồi, những dấu vết trên đó có thể
đã bị những thủy thủ lên đó trước ông làm mất; ông có thể đóan biết được một số
những sự việc đã xảy ra đưa đến sự mất tích của tất cả mọi người trên thuyền.
Chắc chắn đã có một tấn thảm kịch xảy ra trên đó, và thảm kịch chắc chắn cũng mới
xảy ra chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ trước khi tàu ông gặp du thuyền. Và
cũng đúng như lời ông Phó nói: chắc chắn trước đó một giờ đồng hồ còn phải cóí
t nhất là một người trên du thuyền, bằng cớ không thể chối cãi được là ấm nước
pha cà phê trên bếp còn nóng, cà phê còn trong ly.
Và giờ này, trong lòng chiếc du thuyền trống, tràn đầy bóng tối,
không một người, đang được keó theo con tàu này trên biển kia, biết đâu lại chẳng
nhẹ nhàng di chuyển những bóng ma? Biết đâu linh hồn của kẻ chết chẳng còn
vương vấn nơi đó…?
Người thủy thủ già cố gắng gạt những hình ảnh tưởng tượng ra
khỏi óc để chú ý vào việc đọc tập Nhật Trình Tình Nữ…
Chương 1
Ngày… tháng… năm…
Trời nóng bức và người khó chịu, dù là ở trên biển. Các, bạn
tôi và cũng là người cộng tác với tôi đã về Saigon. Các về để tìm liên lạc với
những người Mỹ thể thao thích săn bắn dưới nước với mục đích đưa họ ra Nha
Trang và Đà Nẵng này để chúng tôi có việc làm. Nghề của tôi và Các là nghề thợ
lặn và lối thể thao săn bắn dưới nước là một kiểu chơi của những người ngoại quốc
giàu tiền, người Á Đông chưa mấy ai biết chơi trò này. Nên khách của hai chúng
tôi toàn là người ngoại quốc, đa số là người Mỹ.
Nếu nước ta thanh bình, không cần nhiều, chỉ cần an ninh tối
thiểu của người du khác được bảo đảm thôi, chắc chắn sẽ có nhiều du khách ngoại
quốc tới thăm viếng nước ta. Nước ta có biển, có rừng, có núi, có đủ các thứ
thú dữ và cá lạ. Nhưng tiếc thay, chiến sự dai dẳng mãi làm cho người ngoại quốc
có lý do để ngán sợ không tới chơi Việt Nam. Trước đây mấy năm, trong thời miền
Nam còn tương đối thanh bình, Các và tôi mở ra văn phòng hướng dẫn săn bắn dưới
biển này và có đông khách, chúng tôi sống được ung dung với cái nghề mà chúng
tôi thích. Nhưng từ đầu năm nay, thời vàng son của hai chúng tôi qua đi, du
khách tới thật vắng. Do đó hôm nay mới có việc Các phải về Saigon tìm mối thân
chủ hoặc là tìm công việc khác. Các nghe nói có một hãng Nhật Bản đang định tìm
những chiếc tàu Nhật bị phi cơ đồng minh đánh đắm ở biển Việt Nam trong thời thế
chiến thứ hai vừa qua để vớt lên, Các nghĩ rằng chúng tôi có thể làm công cho
hãng này. Trong vùng duyên hải này, chúng tôi biết khá nhiều nơi có tàu Nhật Bản.
Bây giờ là 10 giờ sáng và tôi ngồi trên một chiếc xuồng kiểm
soát lại dàn máy lặn của tôi. Người thợ lặn phải dượt lặn mỗi ngày và lúc nào
cũng phải tin chắc ở sự hữu hiệu ở dàn máy lặn của mình, chỉ một sơ thất nhỏ là
tính mạng mất luôn. Xuồng tôi đậu gần một cầu tàu vắng và tôi nghe tiếng xe hơi
chạy vào cầu tàu.
Một chiếc xe Falcon tuyệt đẹp dừng lại giữa cầu xi măng.
Nhưng khi người thiếu phụ từ trong xe hơi bước ra, tôi thấy chiếc Falcon không
còn đẹp nữa. Người thiếu phụ này mới thật đẹp, thật lộng lẫy và quyến rũ. Chiếc
Falcon mờ nhạt đi bên cạnh nàng.
Nàng bận đầm để lộ cánh tay trần và cặp đùi dài, thon. Nhìn
xa, tôi đoán biết là bộ ngực nàng phải nở và cặp đùi nàng phải rắn chắc lắm.
Tôi cũng nghĩ tuy nàng là thiếu phụ nhưng chưa có con, dáng đi của nàng mềm mại
nhưng vẫn chưa phải là cái mềm của những người đàn bà từng sinh nở.
Ra khỏi xe, đứng trên nền xi măng bắt đầu có hơi nóng nàng
nhìn về phiá tôi. Rồi nàng gỡ cặp kiếng đen ra khỏi mắt và đi về phiá tôi. Tôi
có cảm giác như cả một khối mật ong ngọt thơm đến gần tôi khi nàng đi tới.
– Chào ông — Nàng gật đầu và nói: — Tôi xin lỗi. Ông có phải
là ông Hoàng Chương?
Tôi đứng dậy:
– Dạ, phải.
Tôi thắc mắc không hiểu sao nàng lại biết tên tôi và nàng gặp
tôi có việc gì. Nếu nàng định mướn tôi dẫn nàng làm những cuộc lặn dưới biển
xanh này để bắn cá thì tuyệt vời quá. Nghề của tôi ít nhất cũng có cái thú hơn
nhiều nghề khác, nhất là hơn nghề thầy thuốc, là tôi chỉ gặp toàn những thân chủ
khoẻ mạnh, vui sống, yêu đời.
Sự xuất hiện của người thiếu phụ đẹp và có vẻ giàu tiền, lịch
sự và sang này làm cho góc biển đang nắng nóng như dịu mát hẳn đi.
Người thiếu phụ đứng trên cầu tàu cao nhìn tôi như để đánh
giá con người của tôi. Rõ ràng là nàng có ý muốn nhờ tôi làm một việc gì đó
nhưng còn e ngại, do dự một điều gì đó.
Tôi thấy rõ mặc dầu đây là lần thứ nhất tôi được gặp nàng, rằng
người đàn bà này không phải là loại đàn bà thích thú nhìn ngắm đàn ông lạ ở trần.
Lúc ấy tôi chỉ mặc một chiếc quần tắm, vì tôi đang sửa soạn nhảy xuống biển.
Tuy vậy, trước mắt người đàn bà sang đẹp này, sự sơ sài về y phục của tôi cũng
làm tôi khó chịu, nếu tôi còn bận chiếc quần jean thì cũng được đi.
Tôi hỏi lại nàng;
– Bà cần gì tôi?
Như người đang suy nghĩ đến một chuyện khác, nàng tỏ ra sửng
sốt vì câu hỏi của tôi.
– À, tôi muốn hỏi ông một chuyện…
Nàng nhìn quanh như để tìm lối bước xuống xuồng với tôi. Nhìn
đôi giầy cao gót của nàng tôi nói:
– Kheó bà té thì nguy, để tôi lên bờ nói chuyện.
Lên đến cầu tàu và đứng trước mặt nàng, tôi thấy rõ chiều cao
của nàng. Nàng cao gần bằng tôi, cao và to. Tóc nàng để dài xõa trên vai và màu
trắng của chiếc robe càng làm nổi màu hồng mịn của đôi môi và làn má nàng. Đôi
mắt nàng trong, đen, mở lớn nhìn tôi. Từ người nàng tỏa ra một mùi thơm hoà với
mùi nước biển làm tôi ngây ngất. Bất giác, tôi nghĩ đến cảnh tượng khi người
thiếu phụ này yêu đương. Kẻ nào được hưởng thụ nàng chắc chắn phải giàu tiền,
giàu uy quyền hoặc phải là kẻ có căn tu từ nhiều kiếp trước.
Tuy thân thể cao to, mắt lớn, miệng lớn và gò má cao nhưng
nàng vẫn rất quyến rũ, rất nhiều nữ tính. Bỗng tôi cảm thấy bối rối, ngượng
ngùng trước mắt nàng vì những ý nghĩ mang hình ảnh dục tình vừa nổi lên trong
óc tôi. Tôi như sợ nàng biết tôi vừa nghĩ đến những chuyện ấy.
Tôi nhắc lại:
– Bà cần gì tôi?
– Tôi xin tự giới thiệu trước — nàng nói, nét mặt vẫn nghiêm
trang và xa xôi, Tôi là bà… Thanh. Chồng tôi là ông Nguyễn Thanh. Tôi được biết
ông là chuyên viên săn bắn dưới nước, tôi muốn tới nhờ ông làm cho một việc.
Chúng tôi rời sân nắng để vào dứng dưới bóng mát của nhà kho
gần đó. Chiếc Falcon của nàng đậu gần cửa nhà kho, nàng mở cửa xe ngồi vào tay
lái và nói chuyện với tôi đứng bên ngoài. Một bàn tay nàng đặt trên vành bánh
lái, một tay nàng đặt trên cửa xe. Tôi nhận thấy nàng không mang nhiều nữ
trang. Trên tay nàng chỉ có chiếc nhẫn cưới gắn vài hạt kim cương nhỏ và một
chiếc đồng hồ đàn bà nhỏ xíu cũng có gắn kim cương. Chiếc đồng hồ nhỏ bằng bạch
kim đó chắc phải trị giá cả trăm ngàn chứ không dưới.
Tôi thấy rõ là nàng ngần ngại không muốn nói hoặc là nàng khó
nói. Những ngón tay thon của nàng gõ nhẹ trên bánh lái chứng tỏ nàng bối rối,
tôi lại hỏi:
– Chuyện gì cần đến tôi, thưa bà?
Mắt nàng ngước lên nhìn tôi nhưng ngay sau đó, nhìn thẳng ra
trước mặt ngay:
– Tất nhiên là việc liên quan đến tài năng chuyên môn của
ông. Tôi nhờ ông lặn tìm cho một vật bị rơi chìm dưới nước.
– Ở biển này? Tôi hỏi
– Không. Ở một hồ nước cách đây chừng 40 cây…
– Vật bị rơi xuống nước là vật gì?
– Một khẩu súng săn.
– Một khẩu súng săn? — Tôi mỉm cười — Tôi đang cần việc làm
thật nhưng tôi cũng không muốn làm thiệt bà. Tôi nghĩ nếu chỉ là mướn thợ lặn để
mò vớt một khẩu súng bắn chim mà thôi, bà có thể mua luôn khẩu súng mới khác, đỡ
tốn tiền hơn… Hai nữa, một khẩu súng đã rơi xuống nằm trong bùn nước thì cũng bị
hư hại mất rồi. Nước vùng này vẫn là nước mặn.
Tôi thấy rõ đôi mắt của nàng ánh lên sự lo âu, nàng như sợ
tôi sẽ từ chối. Dường như nàng cũng biết khá nhiều về nghề chuyên môn của tôi,
bởi vì nàng nói:
– Ông sẽ không mất công nhiều đâu, ông cũng không cần mang
theo bộ đồ dùng để lặn nhiều giờ dưới biển, chỉ một bình dưỡng khí là đủ. Như
khi ông lặn xuống bắn cả biển vậy.
– Tôi hiểu, tuy nhiên tôi vẫn thấy rằng bà nên mua khẩu súng
khác thì hơn…
– Để tôi giải thích rõ hơn vì sao tôi phải tìm lại khẩu súng
đó cho bằng được. Nó quí và đắt tiền lắm, súng một nòng thôi nhưng nòng súng
làm bằng một thứ kim khí đặc biệt, những đường kẻ trong nòng súng được làm bằng
bạch kim, cán súng bằng gỗ quí. Khi mua nó, ông chồng tôi đã phải trả số bạc tới
700 đô la.
– 700 đô là?? Đắt dữ vậy sao??
Tôi hỏi tiếp:
– Trong trường hợp nào một cây súng đắt tiền như vậy lại rớt
xuống đáy hồ được?
– Nhà tôi ngồi trên thuyền đi săn lúc trời chưa sáng trên hồ
và một tai nạn rủi ro làm nhà tôi đánh rớt súng xuống hồ.
Tôi im lặng nhìn nàng vài giây. Tôi thấy rõ là nàng bối rối
và nàng vừa nói dối, ít nhất nàng cùng nói một chuyện không đúng sự thật về cây
súng nằm dưới đáy hồ. Và tôi suy nghĩ, những câu hỏi liên tiếp theo nhau đến
trong óc tôi. Trước hết anh chồng của nàng đâu?? Hắn đánh rơi cây súng quí ấy
xuống hồ, hắn phải là người lặn xuống mò lên chứ? Tại sao hắn lại để vợ hắn đi?
Tại sao hắn lại mua một cây súng đắt tiền đến thế dùng vào việc đi bắn vịt nước
lẩm cẩm? Những cây súng săn trung bình chỉ trên dưới 100 đô la. 100 đô la cũng
đã là đắt lắm rồi. Chắc chắn có sự bí ẩn gì đây trong vụ này.
– Đáy hồ, chỗ chồng bà đánh rớt cây súng sâu chừng bao nhiều
thước? Tôi hỏi
Tia hy vọng sáng lên trong mắt nàng:
– Chỉ từ ba thước rưỡi đến bốn thước.
– Nếu chỉ nông thế thôi thì tôi chỉ bà cách này. Bất cứ một
chú bé con nào biết bơi chút đỉnh cũng có thể lấy lên được vật đó cho bà. Bà chỉ
phải trả chúng chừng 500 đồng tiền công là xong. Các chú chăn trâu trong vùng
có thể lặn xuống bốn, năm thước sâu mà không cần dùng đến đồ nghề rắc rối của
thợ lặn. Nếu bà muốn chắc chắn hơn, bà chỉ cần đến các tiệm bán đồ thể thao mua
một cái kiếng dùng để nhìn dưới nước. Bây giờ loại kiếng đó đắt lắm là ngàn bạc…
Nàng sửng sốt:
– Ông từ chối không làm dùm tôi ư? Tại sao? Tôi xin trả công
ông theo như ông muốn.
Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại không sốt sắng đi theo
người thiếu phụ đẹp, sang và quyến rũ này. Tôi đang ở trong thời kỳ ngồi chơi
sơi nước rất nặng, tức là thất nghiệp, đúng ra tôi đang không có cả nước để mà
ngồi uống, trừ nước biển là thứ không ai có thể uống nhiều được. Người thiếu phụ
này có vẻ sẵn sàng trả tôi số tiền tôi đòi hỏi. Tôi có thể vẽ vời ra thành một
ngày công. Ít nhất, tôi cũng được đi chơi với nàng cả một ngày cho đỡ buồn. Việc
nhảy xuống hồ vớt cây súng lên chỉ là một trò trẻ nhưng việc được làm quen với
một thiếu phụ kiều diễm như nàng không phải là việc dễ xảy ra.
Tôi nhún vai và nói ra sự thật:
– Tôi từ chối vì lương tâm nghề nghiệp. Người thợ lặn tự trọng
không ai chịu đi làm những vớ vẩn mà bất cứ người nào biết bơi chút đỉnh cũng
có thể làm được. Nếu việc bà nhờ là một việc nguy hiểm, có thể làm nguy đến
tính mạng của người thường, tôi sốt sắng nhận lời ngay.
Thấy tôi quyết liệt, nàng xuống nước năn nỉ:
– Ông giúp tôi mà. Tôi đâu có quen ai biết bơi trong vùng mà
nhờ làm việc đó? Ông nghĩ coi nếu như tôi nhờ một chú chăn trâu nào đến lặn xuống
mò dùm, rồi mò không được, chuyện đó sẽ ồn lên, những người lớn hơn sẽ lén tới
lặn xuống vào ban đêm, và chúng tôi sẽ mất cây súng. Hai nữa, việc lặn xuống mò
tìm được cây súng cũng không phải là dễ đâu. Từ bờ hồ tới chỗ nhà tôi biết là rớt
mấy cây súng xa tới ba trăm thước. Chúng tôi không biết đích xác súng rớt xuống
chỗ nào trong khoảng ba trăm thước đó.
– Tại sao súng rớt xuống hồ mà ông chồng bà lại không biết
ngay là sao?
– Lúc đó trời còn tối, lại có gió lớn. Nhà tôi sợ gió thổi
thuyền lật nên lãng đi không chú ý tới cây súng.
Nàng nói cũng có lý. Có lý về việc cần có một người thợ lặn
nhà nghề để tìm vớt lại cây súng thôi, trường hợp chồng nàng làm rớt súng xuống
hồ có thể khác hẳn. Sự tò mò tự nhiên nổi lên trong tôi. Tôi muốn biết rõ hơn về
vụ này, và nhất là muốn biết rõ hơn về người đàn bà này. Có chuyện gì làm cho
nàng sợ hãi? Tôi cảm thấy rõ ràng là nàng sợ hãi và việc nhờ tôi đi tìm cây
súng cho nàng chỉ là một cái cớ để nàng làm quen với tôi. Tôi tin chắc là như
thế nhưng tôi cũng biết rằng nàng không có ý làm quen với tôi để dùng tôi như một
anh tình nhân khỏe mạnh phục vụ nàng về mặt sinh lý. Nàng có thể đa tình, có thể
cần nhiều tình dục nhưng người đẹp như nàng, có vẻ giàu tiền như nàng, nếu nàng
muốn, nàng thiếu gì tình nhân. Đàn bà như nàng không cần phải vất vả đi tìm mới
có sự thỏa mãn về sinh lý.
Còn tôi, lâu quá rồi tôi không được gần đàn bà. Tôi muốn nói
đến đàn bà đẹp, đa tình, da thịt nõn nà và thơm, loại đàn bà khi yêu đương như
mặt trùng dương nổi sóng, rung động như bị điện giựt trong vòng tay đàn ông,
không phải là loại gái giang hồ mãi dâm da thịt mền như bún và hành nghề như một
cái máy. Ý nghĩ về dục tình làm cho mắt tôi nhìn nàng có những tình ý gì khác
và nàng cảm ngay thấy nhân diện của tôi. Nàng bối rối hơn và nàng phải quay mặt
nhìn ra biển.
Nhưng tôi vẫn chưa chịu nhận lời ngay. Tôi biết là nàng cần
tôi tuy chưa biết cần làm gì? Chắc chắn không phải chỉ để tôi lặn xuống vớt dùm
nàng khẩu súng mà tôi tin chắc rằng nàng, hoặc anh chồng nàng, cố ý vứt xuống
đáy hồ — và tôi đòi hỏi nàng phải năn nỉ tôi thêm. Ít khi được đàn bà đẹp năn nỉ,
tội gì không đòi hỏi hưởng thụ cho đã.
Quả nhiên, nàng phải nói thêm:
– Xin ông giúp tôi.
Với giọng nói ấy, nếu vật nàng bị mất và muốn tìm lại có nằm
dưới đáy vực sâu muôn trượng, có bị canh giữ bởi mười con khủng long, hai mươi
con bạch tuộc, bốn mươi con giải, tôi cũng sẽ như Dương Qua nhảy xuống vực thẳm
để tìm Tiểu Long Nữ.
– Bà muốn bao giờ đưa tôi đến vớt súng cho bà?
Đôi mắt nàng lại sáng lên:
– Ngay hôm nay thì tốt. Hôm nay ông có thể đi được không? Nếu
ông không có gì bận hôm nay.
– Tôi không bận gì cả. Nói thật với bà là tôi đang thất nghiệp
nặng…
– Nếu vậy thì hay quá. Tôi có sẵn xe kia, ông có thể mang
theo đồ lặn của ông, bỏ vào thùng xe, chúng ta chỉ đi chừng 45 phút là tới nơi.
– Bà chờ tôi mười phút.
Trở xuống xuồng, tôi xếp lại bộ đồ thợ lặn đang lau chùi đem
lên gửi ở nhà kho của bến tàu, tôi lấy trong nhà kho một bình dưỡng khí, cùng cặp
kiếng đeo mắt và bận quần áo. Tôi bận sẵn chiếc quần tắm ở bên trong để khi tới
hồ có thể sẵn sàng nhảy xuống nước ngay. Khi trở ra xe, tôi thấy nàng ngồi bên
cạnh, nhường tay lái chiếc xe cho tôi. Nàng cười, đây là lần thứ nhất tôi thấy
nàng cười vui:
– Tôi bơi lội cũng tạm được — nàng nói — Nhưng chưa thử lặn lần
nào…
Vô tình tôi đề nghị những cuộc gặp gỡ giữa tôi và nàng mai
sau:
– Nếu bà muốn lặn, tôi có thể giúp bà. Người đã biết bơi là
có thể lặn được.
Sau khi nói câu đó, tôi cảm thấy bực bội. Tôi lại thắc mắc
không biết người đàn bà này có thực sự mướn tôi đi tìm vớt cho nàng một vật
đáng giá bị rơi dưới nước hay nàng có ẩn ý gì khác? Ẩn ý này tất nhiên chỉ có
thể là vì dục tình. Tuy đang thất nghiệp cả công việc lẫn ái tình, tôi cũng
không hào hứng khi thấy mình có thể được dùng như một thứ đĩ đực.
Ý nghĩ ấy ám ảnh tôi làm tôi mất hứng thú được lái một chiếc
xe Falcon mới toanh bên một người đàn bà đẹp. Đáng lẽ tôi phải vui thú vì chuyến
đi bất ngờ này mới phải chứ? Nhưng cũng có thể là người thiếu phụ sang và quyến
rũ này đã chán ngấy những anh tình nhân tầm thường nàng muốn thử dùng một chú
thợ săn coi sao như những bà mệnh phụ thử dùng những anh kép hát mà họ thường
khinh vì thất học và ngu dốt vậy.
Rồi tôi lại nghĩ lại. Cũng có thể tôi nghi oan cho nàng. Cũng
có thể là nàng cần đến tài chuyên môn của tôi thật. Từ khi gặp nhau cho đến
phút này tôi chưa thấy nàng để lộ một cử chỉ hay một lời nói nào khả nghi là đề
nghị chuyện dâm đãng cả. Còn về chuyện nàng quá đẹp, quá quyến rũ thì đó thật
không phải là lỗi ở nàng.
Xe ra tới cổng kho, tôi dừng lại để dặn ông gác kho vài câu về
sự vắng mặt của tôi. Khu bến tàu này có kho hàng và dù vào mùa này, kho hàng gần
như trống rỗng, cũng chẳng có mấy ai ra vào, cổng kho vẫn có người gác cả ngày
lẫn đêm. Những ông gác ở đây thường chỉ đọc báo và ngủ gật.
Xe chạy trên con đường ven biển, gió biển thổi lộng vào xe
làm tóc nàng bay tung. Nàng mở sắc lấy ra gói Salem và mời tôi. Nàng cũng gắn một
điếu lên môi và bật quẹt máy cho tôi mồi thuốc. Tuy nàng có vẻ thản nhiên nhưng
tôi cũng để ý thấy nàng hay nhìn lên kiếng chiếu hậu, như để xem có xe nào chạy
theo hay không.
Mỗi lần nhìn nàng, tôi lại thấy cặp đùi dài, thon và chắc chắn
là chắc nịch của nàng lồ lộ trên ghế. Nàng bận jupe và ngồi trong xe hơi, gấu
jupe của nàng lên cao hơn đầu gối. Cặp đùi ấy làm tôi xúc động và ảnh hưởng đến
tay lái, nên tôi tránh nhìn nàng để chú ý vào việc lái xe. Nàng gợi chuyện:
– Tôi có đọc được một bài báo dài về ông Hoàng Chương trong tờ
Thể Thao. Có cả hình của ông nữa.
Tôi mỉm cười. Trong bài báo đó tôi được ca tụng qúa kỹ. Người
ký giả viết bài đó là bạn học cũ của tôi. Anh quảng cáo tôi tận tình, anh kể cả
“chiến công” của tôi khi tôi còn phục vụ quân đội trong đội người Nhái ở căn cứ
Hải Quân Cam Ranh. Trong những trận chiến đấu với Người Nhái Việt Cộng có lần
tôi hạ được hai anh. Một lần khác tôi bị thương vì mìn nổ chậm của kẻ địch gắn
vào thân tàu của ta.
– Nhờ may mắn tôi quen được với ông bạn ký giả — tôi nói —
Anh ấy đề cao tôi quá đáng.
Không nói là tôi khiêm nhượng như tôi tưởng nàng hỏi tiếp:
– Tại sao ông không tiếp tục nghề Người Nhái ở trong quân đội?
– Tôi thấy tôi đã có tuổi, ít nhất tôi không còn trẻ lắm để
phục vụ được đắc lực. Quân đội mình bây giờ có nhiều người Nhái tài nghệ thần sầu
lắm. Có điều những công tác của người Nhái đều là công tác mật, không được phổ
biến nên người ngoài không biết mà thôi. Có phải vì đọc bài báo ấy mà bà biết
tên tôi không?
– Thưa vâng.
Nàng hỏi tôi, đôi mắt nhìn thẳng trên con đường trước mắt:
– Ông có gia đình chưa?
– Tôi đã lấy vợ một lần, nhưng vì cuộc sống của tôi không cho
phép tôi đáp ứng được nàng như nàng đòi hỏi, nên chúng tôi xa nhau cách đây đã
hai năm rồi.
– Tôi xin lỗi…
– Không có gì…
Tôi lặng yên. Tuy nói là “không có gì ” nhưng câu hỏi của người
thiếu phụ này cũng gợi lên trong tôi cả một dĩ vãng đẹp và nhiều cay đắng như tất
cả những cuộc tình tan vỡ trên cõi đời này. Tôi không nói Ngọc người tôi chọn
làm vợ không yêu tôi. Nàng chỉ không yêu cái nghề Người Nhái thợ lặn nhiều nguy
hiểm mà ít bổng lộc về tiền bạc của tôi. Thời ấy tôi yêu Ngọc và tôi cũng yêu
nghề, yêu cuộc sống dưới nước đặc biệt ít người có của tôi. Giữa hai chúng tôi
phải có một người hy sinh và tôi tưởng người hy sinh phải là Ngọc. Hoặc là tôi
đòi hỏi, chờ đợi quá nhiều, hoặc là nàng đã không chịu hy sinh và cuộc tình của
chúng tôi đã chết.
Bà Thanh, người thiếu phụ đẹp gợi đến cuộc tình của tôi hôm
nay như cảm thấy sự suy nghĩ có nhiều luyến tiếc của tôi nên nàng cũng ngồi im
một lúc khá lâu. Xe chạy ra khỏi thành phố chừng hai mươi cây số, nàng mới chỉ
cho tôi rời quốc lộ đi rẽ vào một con đường nhỏ.
Tôi biết sơ về miền này. Nàng có lý khi nói rằng chúng tôi sẽ
đến một cái hồ. Vùng này có nhiều đầm và hồ gần với biển. Chợt nàng hỏi tôi:
– Chắc ông biết rành vè tàu biển lắm đấy nhỉ?
Tôi gật đầu:
– Vâng, tôi có bằng tài công tàu biển, nhưng chỉ những tàu nhỏ
thôi. Có thể nói là tôi được sinh ra đời trên mặt biển. Cha tôi là chủ nhân một
tàu chở hàng chạy đường Hải Phòng — Saigòn bốn mươi năm trước. Ông cũng chạy
tàu đi Hồng Kông, Ma Ni Mã Lai, Sanh Ga Po…
Nàng có vẻ mơ màng:
– Như vậy tức là về luật hàng hải, ông cũng biết rành? Ông có
quyền lái tàu đi ngoại quốc chứ?
– Đó cũng là nghề của tôi. Có điều đã lâu lắm rồi tồi không
lái tàu, có thể hồi này tôi hơi kém trước.
Tôi có cảm giác như nàng đang dò xét như người ta dò xét một
món hàng trước khi mua. Tôi vẫn chưa rõ nàng định dùng tôi vào việc gì. Dùng
tôi vì tài thợ lặn hay vì nghề lái công? Có sự liên quan nào giữa việc mò tìm một
cây súng săn rơi dưới hồ nước với việc lái một chiếc tàu du lịch đi trên đại
dương?
Con đường này tuy nhỏ nhưng cũng được trải đá và cũng dễ chạy
xe. Chúng tôi qua một quận lỵ nhỏ và lại bỏ con đường trải đá này để đi vào một
con đường đất chạy xuyên qua những cánh đồng nước. Nàng ngoái lại nhìn đằng sau
và tôi cảm thấy như nàng yên tâm, bình thản hơn lúc xe mới ra khỏi thành phố.
Sau chúng tôi không có chiếc xe nào chạy theo cả.
Sau khi đi ngang vài xóm nhà ngheò buồn, chúng tôi đi vào một
vùng hoang vu. Chỉ có những cánh đồng nước và những cồn cát. Tôi như nghe thấy
tiếng sóng biển ở trước mặt. Tôi đoán chừng chỉ đi thêm mười cây số nữa là đến
biển.
Vùng này thật hoang vu. Nhìn quanh, tôi chẳng thấy qua một
bóng người nào. Rồi bên trái tôi hiện ra một cái hồ lớn, mặt nước trắng xoá dưới
ánh nắng. Mùi sen tàu từ hồ theo gió bay lên thoảng vào phổi tôi. Nàng chỉ tay:
– Chúng ta đến nơi rồi. Ông cho xe vào con đường kia.
Một con đường đất nhỏ rẽ vào một cánh cỗng gỗ. Hồ nước này như
là của riêng của một ông nhà giàu nào đó. Vì cạnh hồ có một toà nhà gỗ, loại
nhà mát để cuối tuần tới nghỉ chơi của nhà giàu. Toà nhà gỗ này mấy năm trước
đây có thể được kể là rất đẹp, nên thơ nữa, nay nó đà hơi cũ và nát. Dường như
từ mấy năm nay nhà nay không còn được sửa chữa hay trông nom cẩn thận. Trên
cánh cổng gỗ còn treo tấm biển có hàng chữ Pháp Défense d’entrer.
Khi chiếc Falcon ngừng máy, im lặng bao bọc chúng tôi. Cái im
lặng càng tăng nhờ tiếng gió và tiếng sóng biển xa xa vọng về.
Tôi theo nàng ra khỏi xe và xách theo túi đồ nghề, đi theo
nàng qua khung cỗng gỗ vào bờ hồ. Gần toà nhà có một cầu tàu bằng gỗ đã có nhiều
rêu bám và nhiều chỗ lung lay. Cánh cầu có buộc một chiếc xuồng.
Bà Thanh chỉ tay vào căn nhà gỗ:
– Tôi có chìa khoá mở cửa nhà này. Nếu ông cần thay y phục?
Tôi gật đầu và đi theo nàng lên thềm nhà. Tôi đã bận sẵn quần
tắm bên trong và có thể cởi quần áo ngoài, đeo đồ lặn và hành nghề ngay được,
nhưng vì tò mò tôi cũng muốn biết trong căn nhà này có những gì. Nàng lấy chìa
khoá trong sắc mở cửa và tôi theo nàng bước vào nhà. Nhà đóng cửa tối mờ và sự
gần gũi với người đàn bà đẹp trong bóng tối làm tôi rạo rực nghĩ đến chuyện ái
ân…
Căn nhà rộng hơn là tôi tưởng. Có phòng khách và chắc cả
phòng ngủ. Bọn giàu tiền thật sướng. Đưa đàn bà tới đây nghỉ cuối tuần thì thật
là thần tiên. Nàng đi tới mở tung khung cửa sổ lớn nhìn ra hồ và ánh nắng tràn
vào phòng. Tôi mừng khi thấy ánh năng làm tan đi nhừng ý nghĩ về dục tình vừa nổi
trong tôi.
Tôi đến bên cửa sổ đứng cạnh nàng nhìn ra hồ. Hồ này có chiều
dài tới 500 thước, chiều ngang tới 200 thước. Tôi hỏi nàng:
- Bà biết gần đúng chỗ ông nhà đánh rơi khẩu súng chứ? Nếu
không biết rõ, hai trăm thước nước tìm cũng lâu công lắm…
Nàng chỉ tay:
– Nhà tôi ngồi trên xuồng đi từ đầu cầu gỗ này, tới gần đám
sen kia thì biết là đã rơi khẩu súng… Tôi sẽ chèo xuồng cho ông để ông đỡ vất vả…
Tôi nhìn thấy trong lòng chiếc xuồng đậu bên cầu có nước và
sình nên bảo nàng:
– Tôi thì không sao nhưng nếu bà bận bộ này mà xuống xuồng
thì hư hết…
– Tôi có bộ áo tắm cũ để ở đây. Tôi cũng thay áo chứ…
– Nếu vậy chúng ta nên bắt tay ngay vào việc. Có thể là tôi
tìm thấy súng ngay trong 15 phút cũng có thể là tôi phải lặn mò vài ba tiếng…
Lời nói của tôi chưa dứt, tôi nhận thấy nàng như rùng mình.
Toàn thân nàng như cứng ra trong đợi chờ, trong sợ hãi. Tôi cũng lắng nghe.
Trong bầu không khí im lặng bao quanh chúng tôi dường như vừa vang lên một tiếng
động rì rì: tiếng động cơ xe hơi. Ngoài con đường kia có một chiếc xe hơi vừa
chạy đến.
Nàng nghiêng mặt nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi gằn giọng:
– Bà định làm trò gì vậy?
Nàng ngẩn ngơ và như nhiều sợ hãi hơn là ngạc nhiên:
– Làm trò gì? Sao ông hỏi tôi lạ vậy?
– Tôi biết bà sợ có người đi theo. Từ lúc xe ra khỏi thành phố,
bà không ngừng nhìn vào kiếng chiếu hậu để kiểm soát những xe chạy đằng sau. Phải
bà sợ ông chồng bà đi theo tới đây không?
Nàng ngửng mặt cao lên và ánh mắt nhìn tôi không còn sợ hãi nữa.
Ánh mắt ấy hiện ý giận dữ. Tôi biết nàng vừa kiêu vừa nhiều tự ái khi nàng nói:
– Chồng tôi đi theo? Tôi làm gì vụng trộm mà sợ chồng tôi đi
theo?
Đến lượt tôi ngạc nhiên vì đã đoán không trúng. Tôi hạ giọng:
– Nếu tôi nghĩ lầm, xin tha lỗi. Nhưng tôi thấy rõ là bà sợ
hãi điều gì…
Cơn giận của nàng cũng dịu ngay. Nàng dơ tay lên vuốt nhẹ mái
tóc dầy và quay mặt nhìn ra hồ:
– Thú thực với ông là tôi có hơi nóng nẩy. Chuyện riêng của
tôi ông không cần biết. Có điều tôi có thể nói là nếu tôi có bị ai đi theo, kẻ
đó không phải là chồng tôi.
Nàng và tôi im lặng vài giây. Nàng tiếp với nụ cười gượng nở
trên vành môi:
– Ông Hoàng Chương… Ông đã tỏ ra lịch sự với tôi. Tôi mong
ông đừng làm cho tôi bối rối thêm…
Nàng nói đúng. Tôi đã đi theo nàng vào cuộc đi tìm khẩu súng
mà tôi biết rằng có nhiều mờ ám này quá dễ. Tôi vẫn chưa nói gì hết với nàng về
tiền thù lao. Nàng tới vẫy tay một cái và tôi như một anh chó ngoan ve vẫy sung
sướng đi theo bà chủ. Tôi biết là vụ nàng yêu cầu tôi làm có nhiều mờ ám tôi vẫn
đi theo nàng, tôi còn quyền gì đòi hỏi? Một sự kiện lạ lùng nữa đến với tôi,
tôi nhận thấy tôi sẵn sàng bảo vệ người đàn bà tôi mới gặp này. Sự bảo vệ có thể
đi đến liều mạng. Tôi biết những rắc rối của nàng không dính líu gì đến tôi và
tôi sẽ là một chú quân tử Tàu, một gã anh hùng rơm nếu tôi liều mạng đứng ra bảo
vệ nàng. Tuy biết như vậy xong tôi vẫn biết chắc rằng nếu có thể liều mạng để bảo
vệ nàng, tôi sẵn sàng liều ngay, không chút do dự.
Một lần nữa tôi dục:
– Nếu vậy bà đi thay áo đi. Tôi sẵn sàng rồi…
Nàng chỉ tay vào căn phòng bên phải:
– Ông vào phòng này thay đồ. Tôi qua phòng bên kia…
Tôi làm theo lời nàng. Căn phòng nhỏ này đúng như tôi đoán,
là một phòng ngủ. Trong đó có hai cái giường nhỏ, cửa lưới chắn muỗi, tủ gương.
Tôi nhìn thấy đèn điện. Chắc nhà này có máy điện riêng. Vừa xa nàng, tôi càng
thấy rõ cái cảm giác da thịt của nàng gần gũi hơn. Tôi đứng sừng nhìn cái giường
và tưởng tượng… Tôi khó chịu với chính tôi khi thấy mình bị ám ảnh quá nặng về
thân thể của nàng
Tôi thay y phục thật nhanh và trở ra khỏi phòng. Trong căn
phòng nhỏ bên trái, sau cánh cửa đóng, tôi nghe tiếng động của nàng. Không đứng
lại tôi xách đồ nghề đi ra cầu tàu trước.
Tôi nhảy xuống chiếc xuồng, cầm cái ống lon tát nước trong xuồng
ra ngoài, Mồ hôi bắt đầu chảy trên lưng và trán tôi. Khi nàng đi ra tới nơi.
Tôi ngửng lên và thân thể nàng trong chiếc maillot de bain màu rêu làm cho tôi
muốn đứng tim.
Nước da nàng trắng nhưng không phải là màu trắng bệch bệnh hoạn.
Trắng nhưng mờ ảo một màu hồng bên trong, toàn thân nàng cân đối với những đường
cong… Những đường cong mà tôi không có lời lẽ nào để diễn tả cho đúng. Những đường
cong tuyệt mỹ. Lời lẽ có vẻ tầm thường và cải lương, và được các ông thợ viết
tiểu thuyết dùng nát khi cần tả những người đàn bà có thân hình quyến rũ, nhưng
không còn lời nào đúng hơn. Cánh tay nàng tuy to nhưng vẫn có hình thon trên đó
mướt một làn lông tơ như trên những trái đào mùa xuân tươi mát. Cặp đùi nàng
làm tôi nhớ đến cặp đùi được bảo hiểm bạc triệu đô la của cô đào Cyd Charisse.
Nàng có thể làm kiểu mẫu cho nhà điêu khắc tạc tượng Nữ Thần
Venus. Với mái tóc ấy, nàng có thể là hình ảnh tượng trưng cho sự Sống và Dục
Tình.
Không dám nhìn nàng lâu hơn, tôi cúi mặt xuống hùng hục tát
nước.
Rồi nước trong xuồng cũng cạn và tôi lắp hai bơi chèo vào chốt
sắt, giữ xuồng cho nàng bước xuống. Nàng ngồi trước mặt tôi. Tôi với tay lên cầu
gỗ, lấy bình dưỡng khí đeo vào lưng, mang kiếng lên tóc và ra hiệu cho nàng
chèo xuồng.
Tôi cúi nhìn xuống hồ. Chỗ này hồ còn nông, chỉ chừng thước
rưỡi nước. Và nước hồ khá trong cho tôi nhìn thấy đáy. Xuồng ra xa cầu tàu, nước
sâu hơn và tôi không còn nhìn thấy gì dưới đáy, trừ màu nước xanh. Đi được nửa
đoạn đường từ cầu tới đám sen, tôi ra hiệu cho nàng ngừng chèo.
– Tôi lặn mò từ đây đến đám sen kia. Bà chèo xuồng từ từ đến
đám sen kia nếu không thấy tôi lên thì chèo trở lại cầu. Nhưng bà đừng đi xa
tôi quá. Bà sẽ biết tôi lặn ở chỗ nào qua những bọt nước tôi thở nổi lên mặt hồ.
Có thể là tôi lặn xa ra hai bên bờ hồ một chút…
Nàng ngồi im và chăm chú nhìn tôi sửa soạn lặn. Tôi đeo kiếng
xuống mắt và gài ống dưỡng khí vào miệng, xóc lại lần cuối bình dưỡng khí trên
lưng và nhẹ nhàng trườn mình xuống hồ.
Chỗ này hồ sâu chừng ba thước và nắng lớn làm tôi có thể nhìn
rõ ràng đáy hồ. Xuống tới đấy, tôi vung tay chạm nhẹ vào mặt bùn. Một làn bùn
đè bốc lên sau ngón tay tôi phớt qua. Bùn sình nhiều quá. Và bùn lầy là điều mà
người thợ lặn nào cũng sợ.Vật mình tìm nó có thể bị chìm trong làn bùn sình dầy
và mềm này làm cho người thợ lặn, có thể đi ngang ngay chỗ nó nằm mà vẫn không
ngờ. Còn chuyện vục tay xuống sình để tìm trong cả vùng đáy hồ mấy trăm thước
vuông này là một chuyện tôi khó làm nổi. Tôi chỉ còn hy vọng là khẩu súng dài
khi rơi xuống nước sẽ hoặc là cắm nòng súng xoay cán xuống sình, ít nhất vẫn
còn một phần súng trổi lền mặt sình và tôi sẽ nhìn thấy nó. Ngửng đầu lên, tôi
thấy chiếc xuồng ở ngay trên đầu.
Hai mái chèo của xuồng chém nghiêng vào nước, làm bắn lên những
đường bọt trắng. Tôi bơi đi, cố ý lướt nhẹ trên mặt sình để đáy hồ không bị khuấy
động. Tôi lượn một vòng tròn và đi sang phiá xuồng bên kia. Gặp một thân cây
khá lớn với cành và gốc rễ còn nguyên nằm đó, tôi bơi tới gần xem xét kỹ. Cây
súng có thể bị sóng đánh tới vướng vào gốc cây này
Chiếc xuồng với người thiếu phụ quyến rũ trôi chậm trên đầu
tôi. Giây phút theo nhau qua. Tôi nhìn thấy vài ống bơ rỉ. Đó là những lon bia,
những lon Coca-Cola của những người tới đây câu cá hay bắn vịt trời uống và liệng
xuống. Một lùm rong làm tôi chú ý. Nhưng ở đây tôi chỉ thấy vướng nhiều lưỡi
câu và dây câu.
Từ chỗ xuống nước tôi bơi về phiá đám sen chừng hai mươi thước
thì thấy khẩu súng.
Nếu tôi bơi thẳng về phiá đám sen ngay từ đầu, đừng bơi vòng
vòng, có thể tôi đã gặp khẩu súng này sau vài phút xuống nước. Nòng súng cắm xuống
sình, cán súng trồi cao trên đấy hồ. Tôi bơi tới nắm lấy nó và đạp chân mạnh
cho trồi lên mặt nước. Chiếc xuồng chỉ xa tôi chừng năm sáu thước. Nàng trông
thấy tôi nổi lên và vội bơi trở lại.
Thấy tôi giơ khẩu súng lên cao khỏi mặt nước, nàng mở lớn cặp
mắt như ngạc nhiên rồi mỉm cười:
– Ông tìm thấy nó lẹ quá.
Tôi đưa khẩu súng cho nàng rồi bỏ ống dưỡng khí ra khỏi miệng,
gỡ cặp kiếng ra khỏi mắt, tôi nói:
– Trẻ con cũng có thể tìm thấy…
Leo lên xuồng, tôi cầm khẩu súng lên coi. Đúng là một khẩu
súng săn đắt tiền. Nàng nói đúng. Giá của khẩu súng này có thể tới 200 đô la.
Đó là loại súng săn của những nhà giàu Âu Mỹ. Tôi thả súng xuống nước khỏa mạnh
cho bùn rơi khỏi nòng rồi giơ cao nó lên, tôi mở súng nhìn vào nòng.
Người thiếu phụ như biết rằng tôi sẽ nhìn thấy gì ở trong
nòng súng. Nên nàng ngồi yên. Nàng chờ đợi phản ứng của tôi đến quên cả việc
chèo xuồng trở về.
Tôi không biết nhiều lắm về súng nhưng là thợ lặn hành nghề
lâu năm, từng vớt nhiều đồ vật bị rơi dưới nước, tôi chỉ cần xem một vật là có
thể biết rõ nó đã nằm dưới nước lâu chưa. Nhưng khẩu súng rõ ràng không phải là
một vật bị nằm dưới đáy hồ này lâu quá 24 tiếng đồng hồ. Nòng súng được chế bằng
thép tốt có thể không bị nước ăn han rỉ ngay nhưng báng súng bằng gỗ chắc chắn
phải bị ngấm nước nếu súng đã rớt lâu quá một ngày. Đằng này tôi thấy cán súng
vẫn nguyên vẹn, vẫn bóng. Tôi biết rằng khẩu súng chỉ vừa mới được ném xuống hồ
nhiều lắm là tối hôm qua.
Và tôi nhớ lại những vết bánh xe hơi tôi nhìn thấy hiện trên
mặt đường dẫn vào toà nhà nghỉ mát kia. Người thiếu phụ đẹp và quyến rũ nhưng
cũng đầy bí mật và khả nghi này đã một mình lái xe tới đây trong ngày hôm qua
và chính tay nàng đã ném khẩu súng này xuống hồ.
Nàng làm thế với mục đích gì?
CHƯƠNG 2
N
àng từ từ chèo xuồng trở về cầu gỗ.. Tôi buộc xuồng vào cầu rồi
lặng lẽ xách đồ nghề cùng khẩu súng đi lên theo nàng. Thùng sau của chiếc
Falcon vẫn còn mở, tôi bỏ đồ lặn của tôi cùng khẩu súng của nàng vào đó. Ý nghĩ
bị một người đàn bà đánh lừa, gọi đi làm một chuyện vớ vẩn, lại làm cho tôi bất
mãn. Tôi đóng nắp thùng sau chiếc xe xuống thật nhanh.
- Ông Chương… Ông có vẻ không bằng lòng điều gì?
Nàng hỏi và cho rằng nàng giả vờ ngây thơ, tôi đáp sẵn:
- Tính tôi thế…
Tôi đi lên thềm nhà và trở vào nhà trước. Nàng đi theo
tôi.Tuy tỏ ra cứng rắn và thô lỗ, trong lòng tôi cũng thấy lung lay: nếu trong
căn nhà vắng này, nàng tỏ tình với tôi, chính tôi cũng chưa biết sẽ đối phó ra
sao. Cự tuyệt thì tiếc mà đón nhận thì cảm thấy mình thẹn quá. Nếu tôi bày ra
trường hợp này để chinh phục nàng thì lại khác…
Nàng đi vào phòng và tần ngần đứng ở giữa phòng. Thái độ của
tôi làm cho nàng do dự và bối rối, nàng nhắc lại lời nàng đã nói trước đó:
- Ông tìm được cây súng chóng quá. Tôi tưởng phải mất công
hơn thế nhiều…
Tôi quay lại nhìn nàng và thấy làn môi nàng nở nụ cười gượng:
- Nếu bà muốn tôi mất công nhiều hơn — Tôi gằn giọng —.. bà
phải chịu khó đem cây súng ấy liệng xa hơn nữa. Như liệng ở góc hồ phiá bên kia
chẳng hạn. Tôi khó chịu vì không hiểu bà liệng cây súng xuống hồ rồi đi tìm tôi
đến mò để làm gì? Bộ bà không có việc gì hay hơn để làm sao? Tôi nghĩ người như
bà nếu bà muốn… thiếu gì chàng trai sẵn sàng phục vụ ái tình. Cần gì phải mất
công đi tìm thằng thợ lặn chuyên môn như tôi???
Tôi cảm thấy rát một nửa mắt và mắt tôi ứa nước mắt. Nàng tát
tôi quá mạnh. Nàng dang thẳng cánh để tát tôi. Phản ứng của nàng thật dữ và thật
nhanh, nhất là không ngờ.
Tôi trừng mắt nhìn nàng và thấy nàng cũng trừng mắt nhìn tôi.
Thái độ và phản ứng kỳ cục của nàng làm tôi khó hiểu. Tôi không thể đánh lại
nàng nhưng cũng không nên cứ đứng đó chờ phản ứng của nàng. Chi bằng rút lui là
hơn. Tôi lùi vào căn phòng ngủ có để bộ y phục của tôi và để mặc nàng đứng đó.
Không thể giải tỏa cơn giận bằng cách nào khác, tôi quay lại
giận hờn chính tôi. Từ nửa tháng nay tôi toàn gặp những chuyện gì đâu. Nói là
xui sẻo không đúng, tôi như gã vô duyên gặp chuyện nào là y như rằng làm hỏng
chuyện đó. Như hôm nay chẳng hạn. Ừ thì cho nàng có bày đặt ra chuyện rớt và mò
cây súng để đưa tôi đến đây thì đã sao? Mà đã chắc gì nàng bày ra chuyện mất
súng? Nếu nàng muốn tìm một gã đàn ông khỏe mạnh, sạch sẽ để đưa tới đây làm
chuyện ái ân cho thỏa mãn sự đòi hỏi cái xác thịt căng đầy nhựa sống đó, nàng
có thiếu gì cách. Cần gì nàng phải bày ra trò vớt súng lôi thôi, rắc rối này?
Mà dù nàng có bày đặt đi nữa thì đã sao? Nàng còn tế nhị và kín đáo hơn nhiều
chị đàn bà cần ái tình khác ở cõi đời này…
Đang đói khát ái tình như tôi mà được một thiếu phụ lịch sự
quyến rũ, đẹp như nàng để mắt xanh đến là một hân hạnh quá rồi, tôi còn làm
cao. Ra cái điều khó khăn chỉ mình được quyền chọn đàn bà chứ đàn bà không có
quyền chọn mình. Bố khỉ. Tôi tự sỉ vả tôi và đốt một điếu thuốc lá hút cho dịu
bực bội.
Bỗng có tiếng giầy đi bên ngoài. Tôi đứng sững với điếu thuốc
lá gắn trên môi nhưng chưa châm lửa. Nàng giận dỗi bỏ ra xe hơi trước ư? Không
phải. Tiếng giầy tây của đàn ông và dường như không phải chỉ có một người tới.
Cả hai cùng là đàn ông. Căn phòng tôi đang đứng có khung cửa sổ nhưng nhìn ra hồ,
tôi không thể nhìn được cổng nhà và cửa ra vào.
Chồng nàng tới? Dắt theo một ông cảnh sát làm nhân chứng?
Đúng rồi, tôi nhớ lại thái độ của nàng trong xe trên đường đi từ thành phố tới
đây. Nàng luôn luôn nhìn lên kiếng chiếu hậu để xem có chiếc xe hơi khả nghi
nào theo dõi không. Và hồi nãy, trước khi xuống hồ, nàng rõ ràng có vẻ sợ hãi
khi nghe tiếng động cơ xe nổ gần đây.
Bố con khỉ tàu. Tôi tự chửi tôi câu nữa. Đúng là số tôi đen
như mõm chó. Không những chỉ mõm chó thường mà thôi, đen như mõm chó mực.
Tôi thấy tôi xuẩn ngốc và vô duyên nữa. Ba mươi sáu tuổi đời,
gần không biết bao nhiêu là đàn bà có chồng và chưa chồng, chưa bao giờ tôi thấy
tôi ngu dại như lần này. Tôi sắp bị can dự vào một vụ ly dị giữa vợ chồng người.
Tôi sắp phải đóng vai “gian phu”, vai trò mà tôi thù ghét, khinh bỉ nhất đời.
Hành động ái ân vụng trộm với vợ người khác bị gọi là thông gian, và tôi sắp bị
người ta kết cho cái tội đó mặc dầu tôi chẳng ăn cái giải gì hết. Tôi không phải
là tình nhân của nàng nhưng người ta đâu có để cho tôi yên thân. Chắc chắn sẽ
chẳng ông dự thẩm đoàn nào tin tôi khi tôi kể lể rằng tôi chỉ theo người đàn bà
đó tới nơi vắng vẻ này để mò cho nàng cây súng săn rớt dưới đáy hồ… Tôi sẽ bị
giữ ở cảnh sát cuộc rồi đưa ra dự thẩm, và nếu tôi sui xẻo hơn chút nữa, có thể
tôi sẽ bị tống giam…
Bị ru vào trường hợp cực chẳng đã này, người ta không còn
cách đối phó nào hay hơn là chạy trốn. Tôi nhìn quanh. Phòng này có cửa sổ
nhưng lại có cửa lưới đóng chặt. Dù có vượt được ra ngoài, tôi cũng khó lòng chạy
thoát được. Nhưng bên ngoài vẫn im lặng. Hai kẻ tới nơi còn chờ đợi gì đây?
Đi tới khung cửa, tôi áp tai vào đó lắng nghe.
Một giọng đàn ông vang lên:
- Kià… Ma đam Vũ Dương… Người đàn bà đẹp nhất Đà Nẵng. Nàng tới
đây để câu cá hay bắn chim đây? Người đàn ông có diễm phúc được đi với nàng tới
đây đâu rồi?
Hai kẻ đến không phải là anh chồng bị mọc sừng của nàng và ủy
viên cảnh sát hoặc thừa phát lại sao? Tại sao hắn lại gọi nàng là Ma đam Vũ
Dương trong khi nàng tự giới thiệu với tôi nàng là bà Thanh?
- Ông muốn gì?
Giọng nói của nàng có những âm thanh sợ hãi, nghe thật nhỏ.
- Nàng dư biết là tôi muốn gì — Giọng gã đàn ông lại vang lên
rõ ràng và có vẻ tự tin — Tôi không muốn gì hết ngoài cái mà tôi đã muốn và
nàng đã biết…
Tôi có cảm giác như gã đàn ông đó bên ngoài làm cho nàng sợ
hài và gã như muốn rỡn chơi với nỗi sợ của nàng.
- Ông vẫn không chịu tin rằng tôi không biết gì hơn ông sao —
Nàng nói như người kêu lên — Tôi mới là người có quyền hỏi ông về chồng tôi.
Anh ấy đi mất tích. Tôi không biết chồng tôi đi đâu, đi làm việc gì và hiện giờ
ở đâu. Tôi không có tin tức gì của chồng tôi hết.
Sau một tiếng cười nhẹ như chế nhạo, giọng nói của gã đàn ông
lạ lại cất lên:
- Diễm Lan… Cô có thể đẹp, cô quyến rũ nhưng cô đóng kịch
không khéo. Và vụ này không phải là một vở kịch. Cô không thể che chở cho thằng
chồng hèn nhát của cô được mãi. Trước sau gì bọn tôi cũng tóm được nó. Nó không
thể qua mặt được bọn tôi. Tôi mong cô hiểu như thế và đây là lần tôi nhẹ nhàng
cuối cùng với cô. Tôi tin rằng cô đủ thông minh để hiểu rằng cô cần có thái độ
khác nếu cô muốn chúng tôi trọng cái nhan sắc hơn người của cô.
Gã ngừng lại vài giây như để cho nàng thấm thiá lời đe dọa
đó. Tôi lắng nghe. Lần thứ hai tôi nghe thấy một cái tên lạ: Diễm Lan. Tên này
chắc là tên riêng của nàng, còn Vũ Dương là tên chồng nàng. Như vậy là nàng đã
nói dối tôi khi nàng tự giới thiệu chồng nàng tên là Nguyễn Thanh. Qua những gì
tôi vừa được nghe, vợ chồng nàng có chuyện rắc rối gì đó ở bọn người có vẻ
không lấy gì làm hiền lành và hành động hợp pháp cho lắm. Và chồng nàng hiện
đang trốn, bọn người đó theo rõi nàng để tìm chồng nàng.
Và nàng có cái tên đẹp là Diễm Lan.
Cái tên thật hợp với nàng.
Tôi nghe câu hỏi đột ngột vang lên:
- Hắn đâu?
Không nghe thấy tiếng Diễm Lan trả lời.
Gã đàn ông không nhắc lại lần thứ hai câu hỏi. Một tiếng bốp
vang lên trong cái im lặng của không gian. Tiếng động tuy nhỏ nhưng cũng làm
cho tôi giật mình. Đó là tiếng động của một bàn tay người đánh vào má người.
Quên cả đề phòng tôi đẩy nhẹ cánh cửa nhìn vào. Trong phòng
có ba người. Diễm Lan ngồi trong lòng chiếc ghế mây, hai chân nàng thu cả lên
lòng ghế. Hai tên đàn ông cùng đứng quay lưng về phiá tôi. Một tên cũng ngồi
trong chiếc ghế đối diện với Diễm Lan, tên thứ hai đứng ngay trước ghế Diễm
Lan. Gã đang cúi xuống và tôi thấy rõ gã đang dơ tay tát vào mặt nàng.
Cái tát thứ hai dáng xuống và tuy bị che lấp vì tấm lưng gã
trâu lăn côn đồ hung hãn, tôi cũng nhìn thấy mái tóc Diễm Lan bay sang một bên
vì cái tát quá mạnh.
Phản ứng tự nhiên làm cho Diễm Lan đưa tay ra chống cự. Dường
như nàng muốn xỉa móng tay vào mặt gã côn đồ. Tôi nghe rõ tiếng gã hự lên cười
như khoái trá và gã đưa một đầu gối lên đè xuống bụng Diễm Lan, một tay gã
phóng xuống chụp lấy ngực áo nàng:
- Muốn khốn nạn cho khốn nạn…
Óc tôi không suy nghĩ đến chuyện nhảy vào cứu Diễm Lan. Chân
tay tôi tự động làm việc ấy.
Tôi đạp tung cánh cửa và lao thẳng tới tấm lưng hộ pháp của
gã côn đồ. Sức lao của tôi làm cho gã ngã lộn qua chiếc ghế. Tôi cũng ngã nhào
sang một bên cùng với tiếng rú của Diễm Lan.
Vừa chấm sàn nhà, tôi đã vùng dậy sửa soạn đánh nữa. Nhưng một
cử chỉ của gã ngồi trên ghế làm tôi dừng lại:
- Đứng đó, đủ rồi, bạn…
Tôi nhìn gã. Đó là một gã thanh niên hãy còn trẻ, dáng người
nhỏ nhắn, thanh tú. Điểm đặc biệt ở gã là gã ăn bận thật sang, thật đẹp. Tay gã
cầm khẩu Luger ngắn, nòng chĩa thẳng vào bụng tôi. Nhưng vẻ mặt và thái độ của
gã vẫn ung dung như gã biết trước tôi sẽ nhảy vào và gã không coi tôi ra gì hết.
Làn môi mỏng dính của gã nở nụ cười như tán thưởng hành động
của tôi trong khi đôi mắt sắc của gã vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn một cách kỳ lạ.
Thái độ của gã làm tôi rùng mình. Tôi hiểu rằng trong hai gã đàn ông tôi phải đối
phó một cách bất đắc dĩ và mù quáng này, gã trẻ tuổi nhỏ con, ăn mặc đúng mode
này mới là tên nguy hiểm. Gã có thể lạnh lùng để nhẹ cho tôi một viên đạn vào
chân như đó chỉ là một trò đùa nhã nhặn.
- Người hùng liều mạng nhảy vào cứu người đẹp — Gã nói tiếp,
thản nhiên như đùa rỡn — Người hùng có Karaté, tức là Không Thủ Đạo. Nghe ghê
thấy mẹ. Như phim tàu Hồng Kông được lắm. Người hùng này to con hơn Kép Vương
Vũ ốm nhom quảng cáo thuốc chùi răng Chà Và nhiều. Đòn người hùng vừa biểu diễn
vừa rồi chắc là… Thiết chưởng Xuyên Cần Cổ? Rất tiếc tại hạ là kẻ yếu như sên
nên phải vội vã dùng đến khẩu súng pháo dã man nào đó để đối phó với người
hùng. Đáng lẽ tại hạ cũng phải dở võ công Thiếu Lâm Chợ Lớn ra để đối phó với
Không Thủ Đạo của người hùng. Rất tiếc ở đây không có sẵn ông đạo diễn Trương
Chệt để dàn xếp cho tại hạ có thể nhảy lên cao hai mét rưỡi, đá liền một lèo
như cậu Lý Tiểu Long. Súng ống coi bộ không mấy hào hùng trước mặt người đẹp…
Trong lúc cả tôi lẫn Diễm Lan không ngờ nhất, gã thu khẩu
súng lại cài vào thắt lưng như đó là một vật hoàn toàn không có hiệu lực gì và
cũng không cần thiết.
Tôi vẫn đứng chết một chỗ vì kinh nghiệm cũng cho tôi biết rằng
gã rút súng thật nhanh và gã cũng có vẻ bắn súng rất trúng. Gã không sợ gì tôi
hết và gã có lý. Nếu gã không có súng, tôi có thể nhờ yếu tố bất ngờ, đá ngất
tên trâu lăn và áp đảo gã luôn. Tôi trừng mắt nhìn gã và cơn thù hận trong tôi
bốc lên.
Gã trâu lăn đứng lên và cơn giận trong tôi tiêu đi thật
nhanh. Tôi cảm thấy rõ hơn bất cứ ai trong căn phòng này sự vô lý trong hành động
can thiệp mù quáng của tôi. Tôi hoàn toàn là người ngoại cuộc, tôi không hề hay
biết gì hết về những việc làm chắc chắn là ám muội của mấy người này nhất là
không hay biết tí gì về một cặp vợ chồng tên Vũ Dương. Tôi cũng chẳng biết hai
gã đàn ông này thuộc loại người gì? Tôi chỉ biết một điều chắc chắn chúng không
phải là cảnh sát.
Và sự xuất hiện của chúng đem đến cho tôi một sự kiện khác
ngoài dự liệu của tôi: chúng đi theo người đàn bà đẹp tên là Diễm Lan để tìm chồng
nàng, và chồng nàng tên là Vũ Dương chứ không phải là Nguyễn Thanh. Gần Diễm
Lan có mấy tiếng đồng hồ tôi đã biết chắc rằng vợ chồng nàng có dính líu vào ít
nhất là một vụ làm ăn bất hợp pháp nào đó.
Gã võ sĩ đã hết thời lên đài so găng nhưng còn dư sức đấm chết
người đứng dậy. Gã được gọi là Qúy Xe Tăng hoặc Qúy Tầu Bò, riêng tôi gọi gã là
Qúy Trâu Lăn, hoặc Qúy Khỉ Đột. Ngày xưa, cách đây chín, mười năm khi gã còn
phong độ để lên đài, gã có thể giống một chiếc xe tăng từ từ đi tàn phá địch thủ,
nhưng nay gã chỉ còn giống con khỉ đột. Hai cánh tay gã vòng vòng ra hai bên,
khuỳnh khuỳnh như không thể khép sát được vào mạng sườn. Mặt gã bự và sần sùi
nhưng đôi mắt gã ti hí như mắt lươn. Tôi cao hơn gã nhưng gã to gấp đôi tôi. Gã
nhìn tôi để ước lượng sức phản kháng của tôi và để lựa nhược điểm đánh tôi ngã.
Trâu Lăn tiến tới một bước nhưng gã bảnh bao ngăn lại bằng một
tiếng ra lệnh ngắn:
- Tốp…
Trâu Lăn năn nỉ, khi gã nói bọt trắng nổi lên hai bên vành
môi đỉa trâu đen sì:
- Cho tôi đánh bỏ mẹ nó. Không đánh chết đâu mà sợ… Đánh chút
thôi.
Gã bảnh bao quả quyết:
- Đã nói không là không.
Tôi vẫn chưa thấy sắp loại gã bảnh bao này vào giới nào trong
xã hội. Nếu tôi không gặp gã trong trường hợp này và nếu tôi không thấy tận mắt
động tác rút súng thật nhanh và đầy tự tin của gã với vẻ người phong nhã ấy,
tôi có thể nghĩ gã là một nhà trí thức, một thứ giáo sư văn chương từng du học
nhiều năm ở những đại học Hoa Kỳ về nước. Đôi mắt lạnh và vẻ thản nhiên của gã
cho tôi biết gã là kẻ nhiều thủ đoạn và vô cùng nguy hiểm
Trâu Lăn thè môi liếm mép với vẻ tiếc rẻ rồi lại nhìn Diễm
Lan:
- Không cho đánh thằng ấy thì thôi nhưng mình mần thêm em này
một chầu nữa, bắt em khai chứ? Gã hỏi trống không, giọng đầy hy vọng.
Diễm Lan ngồi như pho tượng trong lòng ghế. Tôi cũng đứng
ngây ra, đợi chờ. Nếu chúng còn đánh Diễm Lan trước mặt tôi, tôi sẽ không thể
nào đứng yên nhìn nàng bị hành hạ. Dù biết chắc rằng phản ứng là có thể ăn đòn
nhừ tử hoặc lãnh một viên đạn đồng, tôi vẫn cứ can thiệp. Bằng cách này hay
cách khác, tôi không thể đứng yên nhìn Trâu Lăn tát Diễm Lan. Tôi không phải là
người hùng nhưng thằng đàn ông không thể nào đứng yên được trước vài cảnh diễn
ra ngay trước mặt.
Tất cả đều do gã bảnh bao quyết định. Gã chiếu cặp mất sáng
lên ánh thú vị như gã thấy rằng việc để cho Trâu Lăn tra tấn Diễm Lan trước mắt
tôi là một việc làm hết sức gợi cảm và hấp dẫn. Nhưng sau cùng, gã lắc đầu:
- Vô ích. Mất thì giờ. Không bao giờ nên đánh đàn bà, dù là
đánh bằng cành hoa. Cụ Khổng dậy như dzậy. Tao sẽ có cách khác thần diệu hơn để
bắt nàng phải khai ra chỗ nấp của thằng khốn nạn ấy. Nó không thể nào thoát được
tay tao. Mày có thể hãm hiếp nàng những lúc khác, ở nơi khác. Để mày thỏa mãn ở
đây, người hùng này sẽ bắt buộc phải can thiệp và tao không muốn cho người hùng
đi xe Đức. Chưa phải lúc. Đâu chắc có đấy.
Và gã nhìn quanh:
- Tuy nhiên — gã nói rành rẽ như thầy giáo giảng bài — Vì
mình đã mất công theo nàng tới đây, mình cũng nên kiểm soát coi trong nhà này
có dấu vết gì của Vũ Dương hay không. Mày chịu khó đi soát sơ qua những căn
phòng này. Coi có mẩu tàn thuốc lá nào vứt ở đây không. Nó hút thuốc Wilson đầu
lọc…
Trâu Lăn nhìn tôi bằng cặp mất lươn nặng những hận thù. Nhớ lại
những cái tát gã đặt lên má Diễm Lan. Tôi cũng nhìn lại gã với sự thù hận không
kém.
Trâu Lăn sục sạo trong những căn ph`ong nhỏ quanh đó. Không
khí nặng nề và căng thẳng chỉ bị xáo trộn bởi những tiếng lịch kịch do Trâu Lăn
gây ra. Tôi đưa mất nhìn Diễm Lan. Hai má nàng đỏ hồng và dường như một bên mặt
nàng bị sưng tím. Tuy nàng không khóc nhưng hai mất nàng tràn đầy nước mắt. Một
dây vai áo tắm của nàng bị đứt. Nàng dơ bàn tay lên chặn ngực, chỗ áo tắm bị đứt
dây vai trễ xuống và mắt nàng lo âu nhìn gã bảnh bao. Gã này như chán ngấy cảnh
hai chúng tôi đứng và ngồi ngây như tượng nên quay mặt nhìn ra cửa sổ. Miệng gã
khẽ huýt gió bản Thiên Thai.
Trâu Lăn hùng hục trở lại:
- Cóc thấy cái gì đáng kể hết.
Gã bảnh bao hỏi lại:
- Cóc thấy cái gì hết nghĩa là sao?
- Nghĩa là… theo tôi lâu rồi nhà này không ai ở.
- Vậy thì tốt.
Trâu Lăn lại chiếu cặp mất rắn độc của gã về phía tôi:
- Còn thằng này? Biết đâu nó lại chẳng biết chỗ tị nạn của Vũ
Dương? Mình giả vờ lịch sự hỏi nó vài câu chăng? Nơi này thanh vắng hỏi chuyện
nó là nhất rồi, còn chờ đi đâu nữa?
Gã gạ:
- Để tôi hỏi nó đôi câu, mất vốn mất lãi gì đâu mà sợ?
Nhưng một lần nữa, gã bảnh bao lại gạt đi:
- Thôi, cho tao về. Theo như tao nghĩ thì cậu hai đây không
biết gì về chồng người đẹp kia đâu. Chàng theo nàng tới đây có thể là để thay
thế chồng nàng… an ủi nàng. Chuyện thơ mộng ấy không dính dáng gì đến bọn mình.
Aí tình là một cái gì mày không nên can thiệp.
Gã đi ra cửa trước và Trâu Lăn đi theo gã.
Trong sự im lặng gần như hoàn toàn, tôi nghe tiếng chân hai
gã đi xa dần rồi tiếng động cơ xe hơi nổ gần đó. Chúng đi xe theo nàng và tôi tới
đây nhưng chúng đậu xe ở xa và đi chân tới.
Tôi đi tới cửa sổ và đứng đó hít thở những hơi dài. Toàn thân
tôi căng thẳng như một sợi dây đàn và giờ đây, khi sự nguy hiểm đã qua, mồ hôi
tôi toát ra như tắm.
Khi tôi quay trở lại nhìn nàng. Diễm Lan vẫn ngồi yên trên ghế,
tay nàng vẫn giữ chỗ áo rớt trên ngực nàng.
- Cám ơn anh — Nàng nói mà mắt vẫn nhìn vào khoảng không —
Tôi xin lỗi vì đã lôi kéo anh vào vụ này. Chúng ta nên về thôi.
Tôi đi tới gần nàng:
- Tôi tưởng Diễm Lan cũng nên nói qua cho tôi biết một chút về
vụ này. Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Bọn hai tên đó là ai? Chúng tìm ông chồng
Diễm Lan để làm gì và tại sao chồng Diễm Lan lại phải lánh mặt chúng? Nhất là
tôi muốn biết nguyên nhân cái chuyện liên can đến tôi nhiều nhất: tại sao Diễm
Lan lại vứt khẩu súng xuống hồ để có cớ đến gọi tôi tới đây?
Đôi mắt vẫn còn đầy nước mắt của nàng chiếu lửa khi nhìn tôi.
Trong cơn giận dữ nàng càng đẹp, nàng càng quyến rũ. Giờ đây tôi đã biết nàng
không tìm cách đưa tôi tới đây vì mục đích làm tình, nàng đang trong cơn bối rối,
khổ sở và sự thắc mắc của tôi chỉ làm cho nàng tăng thêm bối rối. Nhớ lại niềm
nghi ngờ nặng những dục tình của tôi, tôi nói tiếp:
- Tôi cũng phải xin lỗi Diễm Lan vì tôi đã nghi ngờ bậy bạ.
Nhưng Diễm Lan cũng phải hiểu cho tôi, tôi cũng tò mò như mọi người.
Cơn giận của nàng dịu đi và như nền trời sau cơn giông, nét mặt
nàng tươi hơn, sáng hơn. Rồi nàng mỉm cười. Với khuôn mặt còn nguyên những dấu
tàn phá và đôi mắt đầy lệ, nụ cười ấy làm cho tim tôi run động:
- Anh không cần xin lỗi tôi. Lỗi ở tôi hết. Anh thắc mắc là
phải, xong chuyện của chúng tôi không liên quan gì tới anh. Anh biết chỉ thêm
phiền cho anh mà thôi. Thú thật với anh là tôi quả có bày đặt ra vụ đi mò với
khẩu súng này để tính một việc khác lớn hơn. Nhưng bây giờ tôi có thể thay đổi
ý định.
Tôi cảm thấy nàng do dự nửa muốn nói nửa lại không muốn, nên
tôi giúp nàng nói:
- Diễm Lan tính một việc lớn có tôi tham dự? Phải không?
- Anh quá tinh nên Lan không thể dấu được anh…
Nàng đứng dậy:
- Chuyện của Lan hơi dài. Để Lan bận y phục rồi chúng ta sẽ
nói chuyện nhiều.
Nàng vào trong căn phòng nhỏ và tôi ra ngồi ngoài hiên, đốt
điếu thuốc lá hút. Tôi ngừng suy luận về sự bí mật mà tôi vừa bị lôi kéo vào
hôm nay, vì tôi biết rằng có suy nghĩ đến nát óc tôi cũng không sao hiểu được.
Tôi chưa nắm đủ yếu tố để hiểu. Hai nữa nàng sắp nói cho tôi biết. Qua sự xuất
hiện của hai tên côn đồ, tôi chỉ lờ mờ biết rằng việc mà Diễm Lan cùng anh chồng
tôi chưa gặp của nàng đã làm, đang và sắp làm, là một chuyện bất hợp pháp, nguy
hiểm đến tính mạng nữa. Xong tôi chưa thể đoán biết vai trò của tôi trong vụ
này.
Chừng năm phút sau Diễm Lan trở ra. Nàng đã bận y phục đàng
hoàng và trang điểm lại. Trừ vết sưng tím trên nửa mặt nàng, nàng trở lại sang
đẹp và trang trọng, quý phái nữa, như phút ban đầu tôi nhìn thấy nàng hiện ra
trên bến tàu tươi nắng.
Nàng ngồi xuống cạnh tôi và tôi mời nàng điếu thuốc. Khi tôi
bật quẹt cho nàng châm thuốc, một bàn tay phớt nhẹ trên chỗ mặt nàng bị sưng:
- Lan cần phải cám ơn anh lần nữa — Nàng nói, giọng ngọt và
chân thành — Nếu không có anh, Lan không hiểu Lan sẽ ra sao?
Tôi biết đây là lúc thuận lợi nhất để tôi hỏi về chồng nàng:
- Như vậy tức là Lan biết chồng Lan hiện đang ở đâu?
Bình thản như đó là một chuyện rất thường, nàng gật đầu:
- Dạ…
Tiếng dạ thật ngoan. Tôi, trong phút mê loạn tưởng như đó là
tiếng “dạ” ngoan ngoãn của người vợ trẻ, đa tình, mê chồng và dạ chồng. Có lẽ
tôi đã từng nghe nhiều người đàn bà “dạ” tôi, và Loan cũng từng “dạ” như nàng
nhiều lần xong không hiểu vì sao tôi không ghi nhận những tiếng “dạ” đó. Tiếng
“dạ” ngoan này vang lên trong tim tôi như đó là tiếng đàn bà “dạ” thứ nhất
trong đời mà tôi được nghe.
Khi đã tự trấn tĩnh được, khi nhớ lại rằng là vợ kẻ khác, tôi
vội nói:
- Tôi chỉ hỏi thế thôi, tôi không cần biết chồng Lan hiện
đang ở đâu..
- Lan không nói thi rồi anh cũng biết. Lan có bổn phận phải
nói hết cho anh biết trước khi ngỏ lời nhờ anh…
- Lan định nhờ tôi làm việc gì?
- Một việc mà chỉ một người thợ lặn chuyên môn lại có tài lái
biển mới có thể làm được. Xong, trước khi nói đến chuyện Lan định nhờ anh, anh
để Lan nói cho anh biết chuyện vợ chồng Lan trước. Lan không biết nên nói gì
trước, nói gì sau…
Thấy rằng tôi cần phải tỏ ra sốt sắng, tôi đặt câu hỏi giúp
nàng dễ nói:
- Vợ chồng Lan bị rắc rối với cảnh sát ư?
- Rắc rối với cảnh sát cũng có nhưng ít thôi. Anh đã thấy hai
người vừa rồi. Hai người đó không phải là nhân viên cảnh sát.
Nàng nhìn xa xôi ra mặt hồ và bắt đầu nói:
- Vợ chồng Lan cần một người thợ lặn thật giỏi, biết cả lái
tàu biển. Có người bạn nói với Lan về anh nhưng Lan chưa được biết anh là người
thế nào. Phải là người vừa có nghề chuyên môn lại có óc mạo hiểm mới có thể nhận
lời làm việc vợ chồng Lan định nhờ. Nên Lan mới phải bày đặt ra vụ đi mò súng
này để có dịp đưa anh tới đây, làm quen với anh và dò hỏi, tìm biết về anh trước
khi dám ngỏ lời. Thật ra Lan biết là bọn họ đi theo Lan nhưng Lan tưởng là bọn
mình đã đánh lạc được bọn họ. Không ngờ… xong, việc họ theo chúng ta tới đây có
lẽ cũng không tai hại gì lắm, có khi lại tốt cho vợ chồng Lan vì họ tưởng rằng
Lan… có tình ý riêng với anh nên tới đây với anh.
Nàng dừng lại e lệ khi nói đến chuyện tình ý riêng. Tôi cũng
ngượng vì không phải chỉ có gã bảnh bao và tên Trâu Lăn là tưởng lầm mà thôi,
tôi cũng tưởng lầm về việc làm của nàng.
Để che lấp ngượng ngùng tôi hỏi:
- Như vậy có nghĩa là vợ chồng Lan định đi tàu biển tới một
nơi nào đó và mò lặn một vật gì ngoài biển ư? Việc đó lôi thôi lắm, mình tôi
làm sao nổi? Cần phải có cả một toán chuyên viên làm việc cả tháng trời, cần có
giấy phép của chính phủ mình và nếu gần hải phận nước khác, phải có cả giấy
phép của chính phủ nước đó.
- Anh chưa biết rõ những gì vợ chồng Lan cần anh làm. Việc
này anh có thể làm được, chỉ cần mình anh là đủ. Nếu cần đến người thứ hai là
khó thành. Nói tóm lại, việc như vầy: vợ chồng Lan muốn nhờ anh lái một chiếc
tàu nhỏ, đưa hai người rời Việt Nam đi sang Manilla, Phi Luật Tân. Trước khi tới
Manila, tàu sẽ dừng lại ở một nơi ngoài biển và anh sẽ lặn xuống với lên một vật.
Lan cần nói rằng vụ này không được hợp pháp lắm. Hai người đó cần ra đi khỏi nước
mà cảnh sát không hay biết nhưng Lan tưởng việc đưa hai người xuất ngoại lén
lút cũng không phải là một tội trạng quá nặng…
Tôi ngắt lời nàng:
- Chuyện đó cò tùy theo hai người ra đi đó có tội hay không với
pháp luật. Nếu họ phạm tội giết người hay là cộng sản thì Lan có treo giải bạc
triệu tôi cũng không làm đâu. Tôi nói rõ trước để Lan khỏi cần phải nói thêm,
Lan cũng đừng dùng tiền bạc để lôi kéo tôi. Tôi nói thật đó, Lan đừng giận…
Nàng vội nói:
- Không, Lan bảo đảm với anh rằng hai người này không phạm
hai cái tội anh vừa nói đó.
- Nếu vậy họ phải bỏ nước trốn đi vì nguyên nhân gì?
Nàng thở dài:
- Vì họ chỉ muốn sống yên ổn. Thật ra họ chỉ muốn được sống
không thôi, không cả hy vọng sống giàu sang như những ông bà tỷ phú bỏ đi sống ở
nước ngoài an bình.
- Nếu không phải là can phạm chính trị thì có thể được.
Nhận ra là tôi đã vô tình làm nàng hiểu lầm là tôi bằng lòng
nhận đề nghị của nàng, tôi vội tiếp:
- Tôi chỉ nói rằng hai người đó có thể đi được thôi. Lan cứ kể
đi, nếu tôi không giúp được, tôi có thể chỉ cho Lan cách làm sao để hai người
đó có thể đi được tới nơi bình yên, hoặc giới thiệu một người khác giúp Lan.
- Nếu anh không nhận lời, Lan thấy không tìm được người khác.
Vì hai người đó bắt buộc phải ra đi từ Đà Nẵng. Đây là những gì anh phải làm nếu
anh nhận lời. Anh sẽ đi mua và trang bị một chiếc tàu, nhỏ thôi, đủ chỗ cho ba
người đi đủ sức vượt biển sang Phi. Chiếc tàu ấy phải đủ sức vượt biển đồng thời
phải thô sơ để cho một người có thể điều khiển được với sự phụ lực của hai người
không biết gì về hàng hải. Vợ chồng Lan sẽ bỏ tiền ra cho anh mua tàu. Trang bị
lại tàu. Tất cả mọi khoản tiền cần thiết sẽ do vợ chồng Lan lo hết, anh sẽ
không phải bận tâm đến tiền bạc.
Tôi ngắt lời nàng:
- Nếu đi, chúng ta sẽ không mua tàu biển hay tàu sắt mà là
mua một chiếc du thuyền, loại thuyền đóng bằng gỗ nhưng vượt được biển. Du thuyền
có động cơ, có cả buồm để có thể đi bằng buồm tiết kiệm dầu xăng mang theo. Lan
có biết một chiếc du thuyền như thế trị giá bao nhiêu không?
- Lan có hỏi qua… Nếu giá tiền không quá 2 triệu đồng thì vợ
chồng Lan có đủ tiền.
Nàng nhìn tôi như để dò xét trong lúc tôi trở lại im lặng.
Hai triệu đồng. Đúng là thời giá một chiếc du thuyền như thế.
- Lan đề nghị với anh những điều kiện này: du thuyền sẽ mua với
tên anh, anh đứng tên xin giấy phép xuất ngoại với lý do du lịch. Sau khi anh
đưa vợ chồng Lan sang đến Phi, du thuyền sẽ là của anh, hoàn toàn của anh, cùng
với số tiền 5,000 đô la nữa. Anh có thể lấy trước khoản tiền này trước khi thuyền
rời bến.
Nàng không hỏi tôi nghĩ sao, nàng cũng không đòi tôi phải trả
lời ngay, nàng chỉ im lặng chờ đợi.
Tôi nhìn ra mặt hồ loáng nắng chiều và tôi như nhìn thấy trên
mặt nước ấy hiển hiện chiếc du thuyền Đồng Nai, chiếc du thuyền tôi mơ ước từ
lâu nhưng chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện kiếm tiền mua nó vì tôi biết rõ
hơn ai hết rằng tôi không thể nào có đủ tiền để làm việc ấy. Nhất là trong thời
kỳ tôi đang xui sẻo này. Bán cả người tôi đi cũng chưa đủ tiền mua một phần mười
chiếc du thuyền Đồng Nai. Du thuyền đó cùng được chế tạo một năm ở một hãng với
chiếc du thuyền Hương Giang của Cựu Hoàng Bảo Đại. Một ông chủ đồn điền cao su
cà phê người Pháp là chủ nhân chiếc Đồng Nai, nhưng trong năm qua ông Tây này vừa
từ trần, những người thừa kế của ông ở cả bên Pháp và họ giao cho một sở địa ốc
ở Saigon phát mại tài sản của ông Tây. Theo tôi biết du thuyền Đồng Nai được đặt
giá 2 triệu đồng nhưng đã nửa năm nay chưa bán được. Lý do là vì đa số những
ông nhà giàu ở Saigon hồi này đều mới giàu sau khi người Pháp bỏ Đông Dương ra
đi, các ông này đều còn thích giải trí bằng những trò đặc biệt Á Đông như đánh
bạc, chơi đồ cổ, vợ bé, vợ bao v.v.. Chơi du thuyền vừa tốn tiền vừa nguy hiểm:
đi ra biển lỡ gặp bảo hay tai nạn bất ngờ, đắm tàu chết mất mạng có phải là dại
không? Tôi hy vọng có thể mua được chiếc du thuyền tuyệt đẹp ấy với giá 1 triệu
rưỡi. Thêm vào đó 500.000 đồng trang bị thêm, sữa chữa cho thật hoàn hảo, du
thuyền sẽ vượt biển đi Hồng Kông, Sanh Ga Po, Mã Lai, Ma Ni v.v. nhẹ nhàng và dễ
dàng như đi từ bến Thủ Thiêm ra cấp.
Tuy chưa nói ra lời nhận làm công việc này, trong thâm tâm
tôi đã biết tôi sẽ không từ chối. Tôi không thể từ chối được một là tôi quá mê
được làm chủ một du thuyền, hai là vì Diễm Lan. Con người hùng trong tôi không
cho phép tôi từ chối lời yêu cầu của nàng.
Tôi chắc Diễm Lan cũng biết là tôi sẽ nhận lời, xong vì tế nhị,
nàng vẫn không tỏ lộ rằng nàng đã biết chắc. Nàng im lặng để cho tôi suy nghĩ
và sau đó, nàng hỏi:
- Anh thấy sao? Anh nhận lời giúp vợ chồng Lan không?
Chợt nhớ ra một chuyện, tôi hỏi lại nàng:
- Việc của tôi chỉ là đưa hai người đi, lặn xuống biển mò vớt
một vật trong phi cơ chìm dưới đó, rồi đưa hai người tới Phi Luật Tân? Nếu mò
tìm không thấy thì sao?
- Thì cũng thẳng đường đi luôn. Không lẽ mình cứ quanh quẩn cả
năm ở trên biển.
Làn môi nàng hơi mỉm cười khi trả lời tôi câu hỏi ngô nghê
đó.
- Hai người sẽ lên đất Phi không có thông hành, không giấy tờ?
Lan có biết rằng vào xứ người lén lút như vậy khó khăn chừng nào không? Hai người
có thể bị bắt và trục xuất trong vòng 8 ngày?
Nàng đáp ngay rất tự tin:
- Việc đó đã giải quyết xong. Anh khỏi thắc mắc.
- Còn cái vật giá trị gì đó nằm dưới chiếc phi cơ rớt xuống
biển? Vật đó là của riêng ông chồng Lan hay là…?
Một lần nữa, nàng đáp ngay:
- Là của riêng của chồng Lan.
- Ông chồng Lan tên là gì? Nguyễn Thanh hay là Vũ Dương?
- Vũ Dương.
Tôi bỏ qua chuyện nàng nói dối tôi rằng chồng nàng tên là
Nguyễn Thanh. Khi mới gặp tôi và chưa biết tôi có chịu cộng tác hay không, nàng
bắt buộc phải giữ bí mật tên thật.
- Còn tên ăn bận bảnh bao hồi nãy? Tên hắn là gì?
- Lan biết tên hắn là Khôi. Hắn có biệt hiệu là Khôi Bác Sĩ.
Trước đây có lần hắn mạo nhận là bác sĩ ở Paris về và bịp được tất cả mọi người.
Ai cũng tưởng hắn là bác sĩ thật kể cả những ông trong chánh phủ. Cho đến bây
giờ nhiều người vẫn cứ nhất định nói rằng hắn là bác sĩ thật.
Tôi nhớ lại thái độ nho nhã, lịch sự và hào hoa của tên mà
bây giờ tôi biết tên là Khôi. Hắn quả thật có vẻ trí thức và bác sĩ nhiều hơn rất
nhiều ông bác sĩ chính cống mà tôi biết.
- Tên đó muốn tìm ông chồng của Lan?
- Hắn chỉ là một tên trong một bọn. — Nàng đáp mơ hồ — Nhưng
Lan không muốn nói dối anh.
Nàng tiếp sau vài giây do dự:
- Anh cần biết rõ để đề phòng. Hai người lên tàu đi với anh sẽ
là vợ chồng Lan chứ không ai hết. Bọn đó muốn ngăn không cho chồng Lan đi.
Chúng nó theo vợ chồng Lan từ Saigon tới đây và Lan chắc chúng nó cũng đoán được
là vợ chồng Lan định đi ra khỏi nước bằng đường biển. Chúng sẽ làm đủ mọi cách
để ngăn cản.
Tôi cảm thấy nàng muốn nói… “Kể cả việc giết người “. Nếu
nàng có nói, tôi cũng không lấy làm lạ. Thái độ hai tên vừa xuất hiện cho tôi
biết rằng chúng sẵn sàng giết người và chúng đã từng giết người.
Biết vậy nhưng tôi không thấy ngán. Máu người hùng trong tôi
đã nổi lên. Lâu rồi tôi không sống nguy hiểm và tôi đã thấy nhớ, thấy thèm nguy
hiểm. Khi ra khỏi đoàn Người Nhái, tôi đã chán ngấy những trò giết người. Tôi vẫn
nghĩ rằng tôi không sợ, tôi chỉ chán. Tôi không còn hăng hái lăn xả vào cuộc giết
chóc nữa nhưng khi bị khiêu khích như trong trường hợp này chẳng hạn, tôi vẫn phản
ứng mạnh và nhanh, đúng lúc. Cho đến phút này tôi hài lòng với tôi. Có thể là
tôi hơi tự kiêu nhưng chắc có cũng không hại gì, thằng đàn ông không vợ con,
không tiền bạc, không địa vị như tôi nếu không còn tự kiêu thì còn gì đáng nói
nữa?
Tiếng nói của người đàn bà quyến rũ vang lên bên tai tôi:
- Vợ chồng Lan không thể cầu cứu cảnh sát. Bởi vì nếu muốn được
bảo vệ của cảnh sát phải khai rõ với họ tất cả. Với bọn chúng, còn có thể đối
phó được chứ với cảnh sát thì vô phương.
Tôi đứng dậy đi vài bước tên sân cỏ. Linh tính đàn ông bỗng
dưng báo động cho tôi biết rằng nếu ngồi gần người đàn bà này, nếu nghe nàng
nói thêm ít câu nữa, tôi sẽ mất hết tự chủ. Tôi sẽ chỉ còn biết gật đầu và gật
đầu. Sức quyến rũ, hấp dẫn của nàng quá mạnh và tôi tự động phản ứng. Chắc gì
nàng đã nói sự thật với tôi? Lén lút ra đi như thế chắc chắn vợ chồng nàng phải
phạm tội với pháp luật. Nếu nàng không phạm tội thì chồng nàng. Từ ngày biết
suy nghĩ tới giờ tôi vẫn khinh bỉ những kẻ làm bậy để rồi tù tội. Tôi không cho
rằng tù tội là một điều vinh hạnh một chiến tích. Tôi vẫn cho tù tội là một nhục
nhã. Không lẽ đã nửa đời người bây giờ tôi lại lao vào một vụ phạm pháp chỉ vì
đôi mắt đẹp của một ả đàn bà? Nếu chịu làm những việc có thể bị tù tội, tôi đã
làm từ lâu rồi và nếu chấp nhận tù tội, có thể giờ này tôi đã có tiền, tôi đã
không nghèo mạt rệp như thế này.
Nàng cũng đứng lên. Đi tới trước mặt tôi, nàng đặt nhẹ bàn
tay lên tay tôi và đôi mắt nàng nhìn tôi như có màu xanh, như có màu tím. Đôi mắt
ấy u buồn và van xin.
- … Mong anh giúp…
Không thể từ chối được ánh mắt của nàng, tôi vội quay đi.
- Có thể tôi nhận lời — tôi đáp — nhưng sáng mai tôi sẽ trả lời
dứt khoát. Sáng mai lúc 10 giờ. Nếu sợ bọn chúng nó theo dõi thì Lan khỏi cần đến
bên tôi. Lan có thể gọi điện thoại tới kho hàng Thanh Long. Người gác sẽ gọi
tôi ra nói chuyện.
CHƯƠNG 3
D
iễm Lan thốt ra một tiếng thở nhẹ như để trút nỗi lo âu hồi hộp
chứa đựng trong ngực nàng. Chúng tôi đi về phiá chiếc Falcon và lần này tôi nhường
tay lái lại cho nàng. Tôi cần tỉnh trí để suy nghĩ. Tổng kết lại những gì nàng
đã nói với tôi, thật ra tôi vẫn chưa được biết gì nhiều về vợ chồng nàng.
Nàng mở máy xe và tôi đốt một điếu thuốc lá khác. Tôi thấy rằng
tôi chỉ suôi lòng chấp nhận lao đầu vào vụ này bởi vì tôi có cơ hội làm chủ một
du thuyền. Nhưng muốn làm một việc mà có thể được hay không là một việc khác.
Người Pha Lãng Sa có câu: “Vouloir c’est pouvoir” thật đấy nhưng mà cái
“vouloir” đó của họ là một “vouloir” có điều kiện “Vouloir” khổ hạnh, chịu đựng,
tự học dành dụm để rồi sau chừng hai, ba mươi năm khi kẻ muốn đã già cốc đế,
già cúp hình thiếc có thể trở thành giàu có, thành công, đỗ đạt chứ không phải
là cái “vouloir” muốn gì cũng “pouvoir” ráo trọi. Tôi muốn làm chủ nhân một chiếc
du thuyền trôi lênh đênh trên biển cả, trên thuyền có rượu, có đàn bà thơm như
mít, bùi như sầu riêng, vừa chua vừa ngọt như ô mai mơ Bắc Việt, nhưng kết cuộc
có thể là tôi vào nghỉ mát chừng mười năm trong Lầu Bát Giác đại lộ Chí Hoà, hoặc
ngày ngày theo Mét Dzu mặc bà ba, ngập píp đi câu cá mập ở hải đảo Côn Sơn bốn
mùa gió lộng.
Khi xe đã chạy xa hồ và chúng tôi im lặng chừng 15 phút, tôi
mới hỏi:
- Diễm Lan…
- Anh bảo chi?
Tôi định hỏi nàng rõ hơn về chồng nàng về tai nạn rớt phi cơ.
Phi cơ đó là phi cơ nào? Phi cơ quân sự hay là phi cơ tư? Có những ai chết rong
phi cơ đó? Nhưng hồi nãy, tiếng “dạ” ngoan của nàng làm cho tôi xúc động, bàng
hoàng, tiếng hỏi lại “Anh bảo chỉ” của nàng bây giờ lại làm cho tôi xúc động,
âm thanh của tiếng “Anh bảo chỉ” cho tôi cảm giác như nàng có thể và sẵn sàng
nói tiếp: “… Anh bảo em nhảy từ tầng thứ 12 lầu Caravelle xuống đường Tự Do ư?
Tưởng chuyện gì khó làm… Anh bảo chi? ” Tôi hỏi nàng cái câu mà trước đó một
giây, tôi không hề nghĩ đến chuyện hỏi:
- Diễm Lan là người gì?
- Là… người đàn bà Kam Pu Chia.
- Là người Việt Nam thì đã đành rồi, tôi muốn hỏi Diễm Lan là
người Trung, người Nam hay là người Bắc?
Thấy tôi bực bội vì bị đùa, nàng nín cười để nói:
- Diễm Lan là… một nửa Trung, một nửa Bắc. Má của Lan là người
Huế, ba của Lan là người Nam Định. Ba Lan là công chức vào làm việc ở Huế lấy
má Lan và sinh ra Lan
Tôi nghĩ thầm: Thảo nào. Đàn bà Huế là đàn bà đa tình nhất
Đông Dương, đàn bà Bắc là đàn bà tế nhị nhất thế giới. Khi hai tinh hoa của hai
thứ siêu phẩm ấy kết hợp lại làm một dám chắc không một anh đàn ông nào trên thế
giới này thoát được. Đây là lần thứ nhất kể từ phút gặp nhau, tôi hỏi riêng về
nàng.
Nàng cũng không tránh được sự tò mò thông lệ của đàn bà:
- Bảo Lan là Bắc Kỳ cũng được, bảo Lan là gái Huế cũng đúng.
Anh thấy Lan.. thế nào?
- Lan có vẻ Bắc Kỳ nhiều hơn, Lan nói tiếng Bắc…
- Nếu chỉ căn cứ trên tiếng nói thì sai, Lan có thể nói tiếng
Huế…
Nàng thốt ra một câu tiếng Huế, tiếng líu lo như chim. Tôi
không thạo lắm về ngôn ngữ, tôi không có tài bắt chước tiếng nói và cả một câu
nói dài đó của nàng, tôi không nghe ra được tiếng nào. Tôi nhớ lại một lần vào
chợ Đông Ba, tôi gặp hai bà già lớn tiếng nói với nhau và tôi cố ý đứng nghe tới
mười phút mà không hiểu hai bà nói gì. Như tôi nghe hai người nói tiếng ngoại
quốc.
- Lan đã sống ở Hà Nội bao giờ chưa?
- Lan được ra Bắc một lần hồi Lan còn nhỏ. Lan 10 tuổi. Lan
có được ở Hà Nội chừng ba tháng, nhưng tiếc quá hồi ấy Lan hãy còn quá nhỏ nên
chẳng nhớ được gì. Bây giờ khi biết là Hà Nội đẹp muốn về thì hết còn về được.
Chắc anh biết nhiều về Hà Nội lắm?
Người đàn bà Bắc Việt tế nhị trong nàng vừa hỏi tôi câu đó. Nàng
không hỏi tôi có sống nhiều ở Hà Nội hay không, nàng mặc nhiên coi tôi là thanh
niên Hà Nội vậy.
- Tôi cũng không biết gì nhiều lắm về Hà Nội. Vì năm tôi 20
tuổi, tôi phải rời Hà Nội rồi. Phải là những đã ít nhất là 40 tuổi năm 1954, và
phải ăn chơi, phải có tiền nữa, mới có thể nói là biết nhiều về Hà Nội.
Tôi im lặng. Tôi muốn nói với nàng về Hà Nội nhưng lại ngại
không thích với không khí mới gặp và âm mưu giữa tôi và nàng. Tôi im lặng vì một
mộng mơ của tôi lại đến ám ảnh tôi. Tôi mơ có một ngày nào đưa người đàn bà tôi
yêu trở về Hà Nội, tôi tưởng tượng giây phút tôi đứng với nàng bên Hô Gươm nước
xanh dưới bầu trời mùa thu mây trắng, nói với nàng đây là con đường năm xưa anh
đã đi. Đây trước kia là bến xe điện. Mọi đường xe điện đều về đây cả Hà Đông, Bạch
Mai, Yên Phụ… Căn nhà kia trước kia là rạp xi-nê Philarmonique. Nhà Thuỷ Tạ.
Bên kia đường là quán bà Béo. Chồ này có chú Tầu bán thịt bò khô ngon nhất thế
giới. Chú Tàu này là thuỷ tổ ngành thịt bò khô ở Việt Nam…
Giấc mơ của tôi có từ lâu lắm, và trong những năm gần đây, nó
đã bắt đầu phai nhạt. Vị sự xa cách quá lâu dài, tôi như đã tiêu tan hy vọng có
ngày trở về Hà Nội khi tôi còn trẻ. Về thì nhất định phải có ngày trở về chứ,
nhưng sẽ trở về khi mình đã già.
Đây là Gia Lâm… Sau lưng tôi là sông Đuống và chỉ nửa giờ nữa
tôi và người tôi yêu sẽ về tới chân cầu Long Biên. Bên kia sông Hồng là Hà Nội.
Em thấy nước sông đỏ không? Hà Nội nhiều người đàn bà đẹp lắm nhưng em sẽ là
người đàn bà đẹp nhất Hà Nội của anh…
Trong phút mơ màng, tôi thấy hình ảnh người đàn bà tôi đưa về
thăm Hà Nội là… Diễm Lan, người đàn bà vợ một người đàn ông khác tuy đang ngồi
bên tôi trong chiếc xe hơi đang bon bon chạy nàng nhưng không hề gì về tình cảm
với tôi hết. Tôi đã quá mơ mộng. Sự thật chỉ là trong thời gian vừa qua đời tôi
thiếu đàn bà, nên như một chú thiếu niên mới lớn đang thèm yêu đương, vừa gần một
người đàn bà đẹp lòng tôi đã rung động.
Thực tế làm cho tôi tỉnh mộng. Giấc mơ đưa người yêu trở về
thăm Hà Nội chỉ là một giấc mơ không bao giờ có thể thành sự thật. Tôi quên Hà
Nội đi để chú ý trở lại hiện tại.
- Nếu có thể được — tôi trầm giọng nói với nàng — Lan nên nói
cho tôi nghe nhiều hơn, rõ hơn chút nữa về ông chồng Lan cùng chiếc phi cơ bị
rơi dưới biển, Lan nói cũng đã nhiều nhưng tôi thú thật là tôi vẫn chưa hiểu gì
lắm.
Nàng gật đầu:
- Anh nói đúng, Lan sẽ kể… Dù anh có không chịu giúp đỡ vợ chồng
Lan nhưng Lan tin rằng dù anh có biết chuyện bí mật này cũng chẳng có gì hại vợ
chồng Lan, Lan tin rằng anh không phải là người lợi dụng được chuyện bí mật của
người khác. Chồng Lan là Vũ Dương, đại úy phi công nhưng đã giải ngũ được ba
năm. Tốt nghiệp ở Marrakech, chồng Lan từng được đi tu nghiệp ở Hoa Kỳ. Chồng
Lan quen biết nhiều người ngoại quốc nhờ thời gian được biết phái sang lái phi
cơ Hàng Không VN bay đường ngoại quốc. Nhờ sự quen biết ấy, sau khi giải ngũ,
chồng Lan được mời làm Giám Đốc chi nhánh ở VN của Công Ty Bảo Hiểm Hàng Hải
Benson. Anh có thể điều tra về lý lịch của chồng Lan trong giới bảo hiểm ở
Saigon.Với cảnh sát, chồng Lan là một công dân lương thiện. Bọn theo đuổi làm phiền
vợ chồng Lan là một tổ chức buôn lậu quốc tế… Anh chỉ muốn biết rằng chồng Lan
không có án tích gì với cảnh sát thôi? Lan nói đúng không?
- Đúng.
Tôi công nhận như vậy nhưng tôi vẫn chưa hài lòng. Nàng nói
nhiều nhưng thật ra vẫn như chẳng nói gì cả. Đúng hơn là nàng chưa chịu nói vào
chi tiết chính của chuyện. Như chiếc phi cơ mà vợ chồng nàng muốn nhờ tôi lặn
tìm đó rơi trong trường hợp nào? Trong phi cơ có gì và vộ chồng nàng muốn tìm vật
gì trong phi cơ? Tôi hy vọng nàng sẽ kể và tôi không còn phải đặt câu hỏi. Tuy
chồng nàng, phi công Vũ Dương nào đó, không có án tích gì với cảnh sát xong chắc
chắn là chàng phải làm những việc ám mụi. Bọn anh chị buôn lậu không mất thì giờ
theo đuổi làm phiền những công dân hoàn toàn lương thiện.
Tôi nói đến chiếc phi cơ rơi:
- Với tư cách là thợ lặn chuyên môn, trước khi trả lời có nhận
lời không, tôi có lời khuyên Lan rằng… Lan nên nói với ông Vũ Dương… Nếu ông ấy
không biết đích xác chỗ phi cơ rôi, mọi việc tìm kiếm chỉ là vô ích. Ít nhất
ông ấy cũng phải chỉ được chỗ phi cơ rôi trong vòng 1 cây số.
Nàng có vẻ rất quả quyết khi trả lời tôi:
- Anh có thể yên tâm về việc ấy. Chồng Lan biết đích xác chỗ
phi cơ chìm. Vì chính chồng Lan là người lái phi cơ ấy.
Nàng không nói gì nữa và tôi cùng im lặng. Sự nghi ngờ nổi lên
mạnh trong tôi. Nhưng cùng lúc đó tôi ngạc nhiên vì thái độ gần như là hững hờ
thái quá của tôi. Tất nhiên việc vợ chồng nàng nhờ tôi nguy hiểm và bất hợp
pháp tôi mới có thể được hưởng 5,000 đô la và cả một chiếc du thuyền. Tôi mơ được
làm chủ một du thuyền đi biển từ bao năm nay, bây giờ có cơ hội tốt, tại sao
tôi còn lưỡng lự? Hơn nữa, tôi cảm thấy Diễm Lan có vẻ thành thật với tôi. Nàng
không phải là người đàn bà quen giả dối, lừa gạt.
° ° °
Về tới vùng ngoại ô thành phố, chúng tôi dừng lại ở một quán
nước ven biển. Trời bắt đầu tối và nơi đây vắng người. Khách trong quán chỉ có
hai người: Diễm Lan và tôi. Chúng tôi ngồi ở một góc khuất nhìn ra biển và ở
đây tôi đã nói lên lời thứ nhất riêng về Diễm Lan
Nàng ghi số điện thoại của tôi vào một tờ giấy nhỏ và ghi số
điện thoại nhà nàng vào mảnh giấy khác đưa cho tôi.
- Ngày mai, khi Lan gọi dây nói cho anh, Lan sẽ gọi từ một
máy điện thoại công cộng. Việc Lan gọi cho anh thi dễ rồi còn khi anh muốn gọi
lại cho Lan thì anh nên cẩn thận Lan không tin rằng bọn chúng lại lén nghe được
điện thoại ở nhà Lan nhưng biết đâu đấy, mình đề phòng vẫn hơn. Nếu anh cần gọi
lại nhà cho Lan, anh cứ nói rằng anh cần gặp Lan là Lan hiểu. Chúng ta sẽ gặp lại
nhau ở quán này? Được không?
Tôi nghĩ đến những cuộc hẹn hò của tình nhân. Những quán nước
vắng vẻ ở ven biển này chỉ sống nhờ những cặp tình nhân đủ loại. Nếu bọn Qúi Xe
Tăng Tàu bò gì đó theo dõi Diễm Lan và thấy nàng tới quán này gập tôi, bọn
chúng chắc chắn càng tin rằng chúng tôi gặp nhau chỉ vì tình và tôi là kẻ được
nàng tuyển lựa để cho anh chồng đang lánh mặt của nàng mọc sừng.
Sau cái gật đầu đồng ý của tôi, nàng nói tiếp:
- Anh chỉ cần hẹn mấy giờ gặp là Lan đến. Nếu như mai này anh
nhận lời cộng tác với vợ chồng Lan, chúng mình chỉ còn có thể gặp nhau một làn nữa
thôi. Lan sẽ gặp anh để cùng thảo luận những chi tiết cần thiết lần cuối, đưa số
tiền anh mua tàu và sửa soạn. Chỉ khi nào mua xong tàu và sẵn sàng ra đi, anh mới
cho Lan biết thôi.
Tôi thấy nàng sắp đặt đúng nhưng trong lòng bỗng dưng tôi thấy
thất vọng. Tôi thầm nghĩ ra những chuyện khó khăn để tôi có thể được gặp nàng
nhiều hơn trước khi thấy nàng cùng xuống tàu với chồng nàng.
Chúng tôi ngồi im nghe tiếng nhạc êm từ máy hát trong quán vọng
ra. Vài phút êm đềm trôi qua. Diễm Lan ngửng lên và bắt gặp đôi mắt tôi đang
nhìn nàng đăm đăm. Vẻ nghiêm trọng của ánh mắt tôi làm nàng ngạc nhiên:
- Anh suy nghĩ chi vậy?
- Tôi đang nghĩ tới Lan. Lan là người đàn bà đẹp nhất mà tôi
được gặp. Tôi nghĩ Lan phải được sống yên làng ở trong nước. Đi ra sống ở nước
người tôi chắc rồi Lan sẽ buồn lắm.
Tôi không có quyền nói câu đó nhưng tôi đã nói. Nói như thế
tôi chỉ là một thằng đàn ông nếu không đểu thì cũng tàn ác, vì tôi làm nàng buồn.
Nói xong tôi lặng người đi và nàng cũng lặng đi. Sau đó, nàng gượng cười:
- Cám anh lần nữa.
Hồi nãy, khi tôi nhảy ra đánh gã trâu lăn cứu nàng, nàng đã
ngỏ lời cám ơn tôi một lần.
Như sợ nàng còn ngồi bên tôi trong khung cảnh thơ mộng của
bãi biển hoàng hôn này, tôi sẽ còn nói nhiều lời tai hại nữa, tôi sẵn giọng:
- Lan về đi.
Nàng hiểu tôi nghĩ gì, sợ gì, tôi chắc thế, vì sau khi nhìn
lâu xuống mặt bàn — nàng cũng tránh để tôi nhìn vào mắt nàng — nàng đứng dậy:
- Anh cũng về chứ? Lan đưa anh về phố…
- Không. Lan về một mình đi. Đừng nên để nhiều người nữa
trông thấy Lan đi với tôi.
Nàng nói nhanh trước khi bước đi:
- Sáng mai mười giờ Lan sẽ gọi điện thoại tới anh. Lan hy vọng
anh sẽ không bỏ rơi Lan, Lan cũng không thể bỏ rơi chồng Lan được.
CHƯƠNG 4
T
ôi nhìn theo nàng uyển chuyển đi về chỗ đậu chiếc Falcon. Một
phút sau nàng đã không còn bên tôi nữa. Gió biển thổi mạnh nhưng tôi vẫn như ngửi
thấy mùi hương của nàng phảng phất quanh tôi. Tôi đứng dậy đi vài bước vu vơ.
Giờ này hãy còn sớm quá, tôi chưa muốn trở về căn phòng cô độc trơ trọi của tôi
ở một căn nhà lầu gần bến tàu. Tôi trở vào quầy và gọi rượu uống.
Và hình ảnh nàng ám ảnh tôi mãi, nhiều tưởng tượng đến với
tôi làm cho tôi rạo rực. Tôi hiểu trường hợp của tôi vấn đề chỉ là đã lâu rồi
tôi không gần đàn bà, không giải quyết sinh lý. Này một người đàn bà quyến rũ
làm nổi dậy sự thèm muốn xác thịt đó trong tôi. Tôi chỉ cần một người đàn bà.
Tôi nghĩ đến chuyện đi tìm vài người đà bà chơi bời tôi quen trong thành phố,
nhưng không hiểu vì sao tôi cứ ngồi chết ở quán nước bên bãi vắng này.
Chợt nhớ rằng tôi đói. Từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì, tôi gọi
thức ăn và ngồi nhẩn nha uống rượu một mình, ăn một mình. Trí óc tôi không cần
suy nghĩ về Diễm Lan. Bất cứ tôi nghĩ đến việc gì, dòng tư tưởng của tôi rồi
cũng đưa tôi về Diễm Lan.
Tôi tự nhủ: “Mình chẳng biết gì nhiều về người đàn bà ấy,
ngoài việc nàng đã có chồng và chồng nàng dính líu với một bọn côn đồ, bị bọn
chúng tìm bắt và chồng nàng đang phải lánh mặt, phải trốn tránh. Nàng thật đẹp
và quyến rũ nhưng nàng đâu có phải là người đàn bà đẹp, đa tình đầu tiên mình gặp
trong đời? Mình đã 36 tuổi rồi, đã một đời vợ… Mình đâu còn non dại gì mà hoảng
hốt náo loạn vì sự xuất hiện của một người đàn bà? “
Rồi tôi nghĩ đến cái việc tôi được đề nghị làm. Tất nhiên đó
là việc khó, nhưng cũng không khó khăn quá lắm. Nếu không khó khăn, người ta đã
chẳng phải nhờ đến tôi. Nếu Vũ Dương, biết rõ chỗ phi cơ rơi, hoặc giả nếu y
ghi sai địa điểm cũng chẳng sao — việc không tìm được xác phi cơ sẽ không phải
là lỗi ở tôi — chuyến đi và tìm vớt sẽ keó dài nhiều lắm là một tháng. Ba mươi
ngày sống trên du thuyền giữa biển với Diễm Lan và chồng nàng. Ba người, hai gã
đàn ông và một ả đàn bà trên du thuyền. Nếu không có anh chồng nàng thì đẹp
quá. Tôi tự cười tôi ngẩn ngơ với ý nghĩ đó. Ở đời, nếu những ước ao của chúng
ta thành sự thật thì… loạn.
Ba mươi ngày trên mặt biển với vợ chồng nàng rồi tôi sẽ trở
thành chủ nhân chiếc du thuyền lý tưởng. Và 5,000 đô la? Cuộc đời qúa đẹp, tôi
được đài thọ quá hậu.Tôi còn đòi hỏi gì nữa? Với số tiền ấy, và chiếc du thuyền,
tôi có thể thực hiện được chuyến đi vòng quanh thế giới. Đi trong hai năm cũng
chưa tiêu hết tiền. Tôi sẽ tới những hải cảng lạ không có cả tên trên bản đồ thế
giới. Và tôi sẽ có điều kiện viết du ký. Viết vẫn là giấc mộng đẹp nhất trong
những giấc mộng đẹp của tôi. Tôi vẫn nghĩ tôi là một văn sĩ chưa viết và loại
văn tôi thích viết nhất là du ký.
Tám giờ tối, tôi rời quán nước và đi lang thang ven biển. Vào
khoảng mười giờ đêm, tôi về tới bến tàu. Tôi sống trên căn phòng ở trên lầu một
căn nhà sau kho hàng Thanh Long. Căn nhà này nằm trong vòng rào của kho hàng và
phải đi qua cổng có người gác của kho hàng. Khi tôi về tới đó, ông Tám — Ông
già gác kho ban đêm — ra hiệu cho tôi vào trạm gác của ông. Ông Tám ngồi buồn
nên thích nói chuyện, thích nhậu lai rai. Nhừng tối buồn, tôi vẫn ra đây ngồi uống
la-ve, đánh cờ tướng với ông cho qua thời gian.
- Ông Chương.. — Ông bảo tôi — Có người tới tìm ông. Vẫn còn
chờ ông trong đó..
Tôi nghĩ ngay đến Diễm Lan:
- Người đến tìm tôi là đàn ông hay đàn bà? Tôi hỏi lại.
- Đàn ông. Người lạ. Mới tới đây lần đầu. Không phải bạn quen
của ông đâu. Y có nói với tôi là y muốn nhờ ông một việc gì đó.
Mười giờ đêm rồi, nếu có người nào cần tôi và chịu khó chờ
tôi đến giờ này chắc phải là việc quan trọng. Nhưng phòng tôi khoá cửa, hắn chờ
tôi ở đâu? Ông Tám như đoán biết ý nghĩ của tôi nên nói ngay:
- Y có xe hơi. Y nói y sẽ ngồi trong xe chờ ông.
Tôi đi qua sân xi-măng và vòng ra đằng sau kho hàng. Nơi đây
khuất và đầy bóng tối. Bên chiếc xe camiontte của Các và tôi có một chiếc xe
hơi lạ. Tôi biết đó là xe của ông khách quí nào đó đến tìm tôi. Qua làn kiến
xe, tôi trông thấy trong xe có đốm lửa thuốc lá đỏ.
Tôi vừa huýt gió vừa đi đến chiếc xe hơi. Đốm lửa đó trong xe
cũng chuyển động. Người ngồi trong xe bước ra. Khi nhận ra người đó là ai, tiếng
huýt gió tự động tắt trên môi tôi.
Người đến tìm tôi và chịu khó chờ tôi đến giờ này là tên Trâu
Lăn — Qúy Xe Tăng, cựu võ sĩ Quyền Anh nhà nghề — tên côn đồ đã đánh Diễm Lan
và bị tôi tấn công bất ngờ hồi trưa nay trong căn nhà mát bên hồ nước. Nơi đây
tuy nhiều bóng tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn và căm thù của gã
sáng trong khuôn mặt sần sùi. Vẻ khựng lại ngạc nhiên của tôi làm cho gã thích
thú. Thản nhiên chậm rãi, gã cất giọng khàn khàn:
- Chú mày không ngờ thằng đến lại là tao hả?
Sự ngạc nhiên làm tôi quên đề phòng. Tôi hỏi gã:
-.. Tìm làm gì?
Gã cười phè phè:
- Có chuyện cần đến chú mày thì tao mới đến chứ. Chuyện quan
trọng. Ông chủ cần cho chú mày coi cái này.
Gã quăng điếu thuốc đi và thò tay vào túi áo, đồng thời gã bước
đến gần tôi. Đột nhiên, hai nắm tay gã vung ra và nhanh như chớp gã đấm liền
tôi hai trái vào bụng. Trái đấm thứ ba của gã là một quả direct tay mặt tống thẳng
vào mặt tôi…
Nếu trúng quả direct đó, chắc chắn tôi phải ngất. Nhưng phản ứng
của tôi tuy đến chậm nhưng vẫn đến. Kinh nghiệm cận chiến của tôi từ những ngày
sống trong quân ngũ giúp tôi ngã được ra đằng sau và trái đấm của Trâu Lăn bay
sát mặt tôi. Nhưng cánh tay của gã cũng chạm vào mặt tôi và tôi ngả ngửa xuống
đống dây chão.
Những cú đấm cũng làm tôi choáng váng. Tôi nhìn lên. Trău Lăn
đứng dang hai chân trên tôi và gã cười hềnh hệch:
- Ông chủ là toa. Biết chưa? Ông chủ đến cho mày một bài học
về phép lịch sự. Không thằng nào đụng đến ông chủ mà không bị vỡ mặt. Hồi nãy,
trước mặt đĩ, mày hào hùng lắm kia mà?
Gã thò tay ra ngoắc ngoắc:
- Đứng lên con. Đứng lên ông cho con bài học. Ông không ưa
đánh những thằng nằm dưới chân ông.
Tôi nhớ lại cũng bàn tay lớn tướng như cái quạt nan đó của gã
đã tát vào má Diễm Lan, chính gã là thằng đã chận đầu gối lên lòng Diễm Lan giữ
nàng ngồi chặt trên ghế để hành hạ nàng. Và tôi điên lên. Tôi đã dợm chồm lên
nhưng ngay lúc đó, ý nghĩ nếu không đối phó khéo léo, tôi sẽ bị gã đánh nhừ tử
đến phải đi nằm nhà thương đêm nay làm tôi tỉnh lại. Đánh thì phải đánh rồi,
nhưng gã là võ sĩ nhà nghề, gã lại khoẻ hơn tôi quá nhiều, và gã nhất định đánh
cho tôi phải mang thương tích…
Tôi chỉ có một lợi điểm hơn Trâu Lăn. Đó là điểm gã không biết
tôi từng ở trong đoàn Người Nhái và từng được huấn luyện về cận chiến như một
Biệt Kích. Gã coi thường tôi và gã nghĩ rằng đêm nay gã sẽ nện cho tôi một trận
thỏa thích. Tôi cần cho gã tin tưởng hơn như thế.
Cách hay nhất để gã coi thường tôi là dùng Quyền Anh đối phó
gã. Đánh Boxe, tất nhiên tôi phải thua. Gã đứng dạng chân chờ tôi đứng dậy mới
đánh. Gã có quyền tỏ ra anh hùng.
Tôi xông tới dùng thế Quyền Anh đánh gã và lãnh thêm một cú
móc, một cú suynh. Tôi chỉ cố gắng tránh đừng để gã đấm trúng mặt. Bị một đấm
tóe đom đóm mắt là sau đó có giở đòn giang hồ ra cũng đi đứt. Gã cười hềnh hệch
và lại đứng thủ thế chờ cho tôi lồm cồm bò dậy. Gã như con meò vờn con chuột.
Nhập nội lần thứ ba, tôi mới giở ngón nghề. Tôi bắt được tay
phải của gã và gã không hiểu tôi đánh đòn gì mà lại quay lưng lại áp vào ngực
gã. Trước khi quật gã qua vai, tôi đánh cùi chỏ tay trái vào bụng gã. Hự. Gã hộc
lên trên vai tôi và lãnh đòn. Nhưng gã nặng quá. Dễ gã tới trăm ký. Lâu rồi tôi
không dượt nên đòn quật qua vai tôi chỉ đủ sức liệng gã ngã vào đống dây chão
và dây xích ở góc sân.
Không ngờ ăn đòn, như con trâu điên gã vùng dậy. Gã nhào đến
tôi, hùng hục nhào đến không khác gì cái xe tăng. Tôi cũng đã nóng mắt lên,
không còn tránh đòn hay giả vờ nữa, tôi dùng hết sức đánh lại. Gã đấm quá mạnh.
Tay tôi đã gạt được quyền của gã những vẫn bị trúng quyền vào vai. Cú đấm làm
tôi lạng người ra đằng sau. Chân tôi vướng vào đống sắt và tôi ngã ngửa…
Không còn anh hùng chờ tôi đứng lên nữa. Trâu Lăn nhảy tới đá
tôi. Tôi tránh được cú đá thứ nhất và bắt được chân gã khi gã đá tôi cú thứ
hai. Lấy hết sức, tôi hất mạnh gã. Gã mất đà loạng choạng. Đến lượt tôi nhảy mạnh
đá vào bụng gã.
Nơi chúng tôi đánh nhau bây giờ là sát mé sân kho. Bên dưới
là biển. Nước thủy triều đã rút và từ trên sân này xuống mặt nước cao tới 4 thước.
Trâu Lăn ngã từ trên sân xuống biển. Nhưng trước khi rơi xuống mặt nước, đầu gã
đập vào thành sắt của chiếc tàu không người đậu ngay đó. Như trong cơn ác mộng
tôi nghe tiếng xương sọ đập rốp vào thành sắt rồi Trâu Lân rơi ùm xuống nước…
Gã chìm mất luôn…
Đứng bên trên, tôi vừa thở vừa nhìn xuống, chờ đợi thấy gã nổi
lên. Trên mặt nước màu đen loáng ánh đèn, tôi chỉ thấy những bọt nước òng ọc
theo nhau nổi lên nhưng không thấy người…
Chỉ có những ý nghĩ hoảng loạn trong tôi nổi lên. Tôi có thể
đánh nhau với Trâu Lăn, gã có thể nện cho tôi một trận nhừ tử phải đi nằm nhà
thương hoặc ngược lại nhưng tôi không thể đánh chết gã. Gã mà chết vì thương
tích, trận đánh lộn sẽ trở thành án mạng và tôi trở thành sát nhân. Khi té xuống,
đầu va phải thành tàu dưới kia, Trâu Lăn đã ngất đi và gã sẽ chết chìm dưới đó
nếu tôi không nhảy xuống cứu được gã lên.
Tôi đã biết rõ mực nước ở bến tàu này. Chỗ này rất sâu. Vào
giờ này tuy nước thủy triều xuống nơi này vẫn còn sâu tới 10 thước từ mặt nước
xuống dưới đáy.
Trâu Lăn nặng lắm. Tôi lại không biết chắc gã đang nằm đúng
chỗ nào. Cần có bình dưỡng khí mới có thể mang gã lên được. Nhưng đến lúc đó
tôi mới chợt nhớ là bình dưỡng khí nhỏ của tôi cùng kiến đeo mắt còn nằm trong
thùng xe của Diễm Lan. Nếu chạy vào mở kho lấy bình dưỡng khí lớn ra dùng, phải
nhanh lắm là 10 phút tôi mới lặn xuống được, 10 phút thì gã chết trương lên rồi
còn gì.
Ý nghĩ Trâu Lăn chết dưới đó làm tôi như người bị điện giật.
Tôi chỉ kịp cầm chiếc đền bấm chuyên dùng dưới nước để trên sàn tàu và nhảy xuống
nước. Đúng như tôi nghĩ chỗ này nước thật sâu. Dưới đáy đầy những cọc sắt dây
thép và hàng trăm thứ không tên khác.
Tôi tìm thấy Trâu Lăn nhanh hơn tôi tưởng.
Gã nằm ngữa, dựa lưng vào một thành xi-măng, không cần sờ tay
vào người gã, tôi đã biết là gã đã chết. Từ mái tóc gã một vệt mờ bốc lên. Đó
là máu…
° ° °
Tôi không biết tôi nổi lên mặt nước vào lúc nào…
Khi tỉnh lại tôi thấy tôi quì gối trên sàn xi-măng giữa một
vũng nước. Và tôi nghĩ ngay tới cái chết của Trâu Lăn cùng hậu quả của nó.
Tôi không cố ý giết gã, nhưng cố ý hay không thì quan trọng
gì? Pháp luật chỉ biết rằng tôi đánh gã và gã chết. Luật pháp có danh từ riêng
để chỉ trường hợp này. Và một án tù thích nghi. Năm năm hay mười năm gì đó.
Nhưng người chết đã chết rồi. Bây giờ tôi có than khóc hay hối
hận mấy nữa cũng vậy mà thôi. Tôi mệt mỏi ngồi dậy. Đến lúc đó một ý nghĩ khác
đến làm tôi choáng váng: Diễm Lan. Tôi phạm tội giết người vì nàng. Nếu sáng
nay nàng đừng tới tìm tôi, nếu tôi đừng theo nàng tới căn nhà bên hồ và chạm
trán hai tên côn đồ này, giờ này tôi đã yên lành nằm ngủ. Hoặc đi tìm một chị
đàn bà trong thành phố đề nghị làm một cuộc ái ân còm… Tất cả đều có nguyên
nhân từ Diễm Lan.
Và điều làm tôi ngạc nhiên là tôi không giận trách gì nàng.
Tôi thấy lo cho nàng, và lo cả cho tôi khi nghĩ đến việc nàng nhờ tôi, đến hy vọng
thoát thân nàng đặt ở tôi và phản ứng của bọn côn đồ đồng đảng với tên Trâu
Lăn. Không có tôi, Diễm Lan không thể thoát được. Và bọn côn đồ chắc chắn sẽ giết
tôi khi chúng biết tôi đã đánh chết tên Trâu Lăn anh em của chúng.
Tôi phải làm sao bây giờ?
° ° °
Tôi sẽ không báo cho cảnh sát biết về cái chết của Trâu Lăn.
Tôi không hào hứng gì khi thấy gã chết nhưng phần nào lỗi cũng ở gã. Nếu gã đừng
hung hăng tới đây. Tôi cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thuở giúp
tôi làm chủ được chiếc du thuyền. Tôi bỗng nhận thấy rõ hơn ai hết rằng chỉ có
cộng tác với Diễm Lan tôi mới thoát ra được ngõ bí này.
Nhưng dù có cộng tác với Diễm Lan, dù không có chuyện gì bất
trắc xảy ra, chúng tôi cũng chưa thể đi ngay được. Việc mua tàu, làm giấy, sửa
lại tàu cũng phải mất nửa tháng là nhanh lắm. Mà xác Trâu Lăn thì chỉ ngày mai,
ngày mốt là nổi lên. Ông Tám gác dan là người biết gã vào đâu chờ gặp tôi. Ông
Tám sẽ khai chuyện đó với cảnh sát và người bị tình nghi là thủ phạm thứ nhất
mà các anh Cớm vồ vẫn là tôi. Trên mặt tôi, trên hai tay tôi lại có nhiều vết
xây sát chứng tỏ tôi vừa qua một trận ấu đả dữ dội. Chẳng cần phải tìm hiểu người
ta cũng biết ngay tôi là thủ phạm.
Phải có một biện pháp nào giúp tôi chạy tội chứ? Tôi đi lên bến,
tôi móc gói thuốc lá trong túi áo và đốt một điếu. Tôi ngồi xuống góc sân,tôi vừa
hút thuốc vừa suy nghĩ. Cảnh vật quanh tôi vẫn yên lặng, vắng vẻ và không có gì
lạ. Ông Tám chắc đang ngủ gật ngoài kia. Nơi đây xa với chỗ ông ngồi gác, ông
ta lại hơi nặng tai, chắc chắn ông không biết có trận đánh nhau trong này. Nếu
biết ông ta đã mò vào coi rồi.
Tôi suy nghĩ thật gấp để tìm một lối thoát. Tôi có thể giữ
cho xác Trâu Lăn không nổi lên mặt nước bằng cách đem dây chảo xuống buộc chặt
xác gã vào những thân cột sắt dưới đó. Gã có thể nằm ở dưới đó cả mười năm cũng
không ai biết. Chỉ cần một năm thôi, khi tôi đã đi khỏi đây và sau mười hai
tháng, nếu người ta có tìm thấy bộ xương dưới biển, sẽ không còn ai nhớ đến
tôi. Ông Tám gác dan cũng đã quên vụ đêm nay nếu tới ngày đó ông còn làm gác dan
ở đây.
Tôi nhớ đến chiếc xe hơi của Trâu Lăn và một tia sáng loé lên
trong óc tôi. May ra thì thoát. Tôi sẽ lái chiếc xe của gã ra khỏi đây và ông
Tám ngồi trong phòng gác nhìn ra, nhập nhoạng, sẽ nghĩ rằng người lái xe đi ra
là Trâu Lăn. Ông khách tới hỏi tôi đã đi về. Tôi sẽ bỏ xe của Trân Lăn ở ngoài
phố. Bọn côn đồ sẽ nghi là Trâu Lăn bị bắt hay mất tích. Việc của tôi sau đó là
việc lén trở về nhà mà ông Tám không biết.
Tôi tới xem chiếc xe của Trâu Lăn. Nhưng xe không có chià
khoá công tắc. Chià khoá nằm trong túi gã và thế nào tôi cũng phải lặn trở xuống
đó thăm gã một lần nữa. Lần này tôi phải mang mắt kiếng và bình dưỡng khí, vì
tôi bắt buộc phải ở lâu dưới đó.
Trở xuống đó với xác Trâu Lăn, hai mắt mở trừng trừng nửa đầu
nát bấy là một cơn ác mộng đối với tôi. Nhưng không thể chạy trốn được ác mộng
nếu tôi muốn được sống ở ngoài những bức tường u ám của nhà tù. Một lần nữa,
tôi lấy hết can đảm để bắt tay vào việc.
Khi tôi trở xuống. Trâu Lăn cũng nằm nguyên chỗ cũ. Tránh
nhìn vào mặt gã, tôi móc tất cả những vật trong túi gã ra. Bao da chià khoá nằm
ở túi quần gã. Chiếc ví da cùng những giấy tờ khác của gã được tôi vùi sâu xuống
bùn. Tôi cởi cả chiếc đồng hồ tay của gã và vùi xuống bùn luôn. Nếu chẳng may
vài ngày nữa cảnh sát có tìm thấy cái xác sình chương này, họ cũng khó tìm ra
được căn cước gã. Bọn côn đồ chắc chắn sẽ không tới khai báo với cảnh sát. Song
tôi mở cuộn dây thép mang theo, dằng xác gã thật chật vào góc cột…
Khi tôi trở lên, một vùng trời đầy sao lấp lánh chờ đón tôi.
Chưa bao giờ tôi thấy cuộc đời đáng sống và cảnh vật trên mặt đất đẹp đẽ, dễ chịu
đến thế. Tôi nhìn đồng hồ. Đã 45 phút trôi qua kể từ lúc tôi về tới cổng kho
hàng này.
Tôi trở lên phòng thay quần áo và ngồi vào chiếc xe Trâu Lăn.
Tôi sẽ lái xe ra cổng kho và hy vọng ông Tám, giờ này đã say rượu nhập nhèm, sẽ
tưởng lầm tôi là Trâu Lăn. Chỉ sợ một điều là nếu ông ta quá cẩn thận, chặn xe
lại để hỏi thì lôi thôi to. Nhưng không còn cách nào khác hơn. Tôi phải liều
đưa chiếc xe của Trâu Lăn ra khỏi đây. May sao ông Tám đang mải đọc báo. Ông ta
không cả thèm ngửng lên nhìn khi chiếc xe chạy qua cổng.
Tôi bỏ chiếc xe của Trâu Lăn ở khu gần chợ và trở về bằng tắc
xi. Xe ngừng ở cổng kho và tôi đi bộ qua cổng. Lần này ông Tám nhìn thấy tôi.
Ông ra hiệu cho tôi tới gần.
- Thầy Chương… Sao tối nay thầy đông khách quá đi…
Ai tới nữa? Trái tim tôi đập hụt một nhịp. Đồng đảng của Trâu
Lăn đến tìm gã ư?
- Có một bà vừa gọi điện thoại tới hỏi thầy — Ông già tiếp —
Tôi tưởng thầy còn ở trên phòng nên đang định vào gọi thầy…
- Tôi cùng ra với ông khách hồi nãy, ông không thấy tôi ư?
- Vậy sao? Có thầy ngồi trong xe hơi chạy ra hồi nãy sao? Tôi
tưởng chỉ có mình ông khách..
- Bà nào gọi dây nói cho tôi đó có nhắn gì không, ông Tám?
- Bà ấy nói cần liên lạc với ông gấp..
Ông Tám ngạc nhiên khi nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt
tôi:
- Ủa… thầy sao vậy?
- Hồi nãy tôi bị té ở cầu thang… Không sao…
- Mặt thầy tím bầm và có chỗ sưng đó. Sao thầy không bôi thuốc
đi? Đến mai nó mới đau ạ…
Ông lục trong túi lấy ra một mảnh giấy:
- Về bà khách của ông gọi tới thì đây… Bà ấy nhắn ông gọi điện
thoại lại gấp số này. Bà ấy còn chờ ông ở đó tới 12 giờ đêm..
Hy vọng đến như giông bão. Tôi cần gặp Diễm Lan ngay đêm nay.
Tôi sẽ nhận lời đề nghị của nàng ngay đêm nay và bảo nàng đưa ngay tiền để tôi
mua chiếc du thuyền, chỉ có cách đó tôi mới thoát được tình trạng rắc rối này…
Diễm Lan cần gặp tôi? Cũng có thể là nàng phải đối phó vớ những
nguy hiểm nào đó vừa mới xảy ra. Nơi nàng hẹn tôi là một quán ăn đêm ở ven biển.
Tôi biết quán này mở cửa rất khuya nhưng tôi cũng biết nàng không thể ngồi một
mình quá lâu ở đó.
CHƯƠNG 5
T
im tôi đập mạnh và tôi thốt ra một hơi thở dài khi thấy chiếc
Falcon của Diễm Lan còn đậu ở bãi đậu xe trước cửa hàng ăn. Chiếc xe quá đẹp,
quá lộng lẫy, nó như đập vào mắt người qua đường. Nếu Diễm Lan không muốn bị
theo dõi, nàng cần phải để chiếc Falcon này ở nhà.
Diễm Lan đứng trước cửa hàng ăn. Dường như nàng do dự không
biết nên về hay nên chờ tôi thêm ít phút nữa. Thật may, tôi không phải vào hàng
ăn tìm nàng.
Tôi cho chiếc camionette của tôi chạy từ từ vào sát vỉa hè và
đưa tay vẫy nàng. Nàng nghiêng người và khi nhận ra tôi, nét mặt nàng tươi hơn.
Tôi nhoài người ra mở cửa xe cho nàng và nàng lướt mình lên ngồi vào xe thật
nhanh. Tôi cho xe chạy ngay. Mái tóc của nàng sát bên vai tôi và mùi hương từ
người nàng, da thịt nàng tràn đầy không khí quanh tôi.
- Có chuyện gì lạ mới xảy ra ư? Diễm Lan?
Nàng đáp ngay, giọng nàng như vẫn còn xúc động:
- Bọn chúng lại tới lục xoát nhà Lan trong lúc Lan không có
nhà…
Tôi cho xe chạy ra con đường ven biển. Trên những con đường vắng
này, tôi có thể biết dễ dàng nếu chúng tôi bị xe khác theo dõi. Tâm trí tôi suy
đoán việc vừa xẩy ra: tại sao bọn côn đồ lại tới lục soát nhà riêng của nàng?
Chúng định tìm gì ở đó? Và tại sao nàng biết có chúng đến khi nàng không có mặt
ở nhà? Theo những gì tôi đã biết, bọn côn đồ chỉ muốn tìm một người đàn ông tên
là Vũ Dương. Và khi chúng tới để tìm một người, chúng không mở tung những ngăn
kéo, không để lại dấu vết để Diễm Lan có thể biết. Tôi bắt đầu nghi rằng Vũ
Dương, chồng, nàng, hiện trốn trong nhà nàng. Thực ra tôi chưa hề hỏi nàng về
chuyện Vũ Dương hiện đang ở đâu, vì trước đây tôi chưa quyết định nhận lời
nàng. Bây giờ tôi có quyền hỏi và có quyền biết.
Xe chạy qua một cột đèn điện sáng và nàng quay người nhìn
tôi:
- Anh Chương… Mặt anh sao vậy?
- Cũng có chuyện mới xảy ra với tôi. Tôi sắp kể cho Lan nghe
đây.
Trên khung kiến của chiếc xe, tôi như nhìn thấy hiện ra bộ mặt
sần sùi của gà Trâu Lăn. Làn da sần sượng ấy của gã sắp trương lên dưới nước.
Tôi do dự vài giây: Không bao giờ nên thú tội giết người với đàn bà. Kinh nghiệm
sống dạy tôi điều khôn ngoan ấy. Nói ra với người đàn bà này những sự thực về
cái chết của tên côn đồ, tôi trao cho nàng một võ khí nguy hiểm để nàng áp đảo
tôi nếu nàng muốn. Tôi sẽ bắt buộc phải nhận lời đề nghị của nàng. Tôi sẽ thiệt,
thiệt thòi nhiều. Rất nhiều. Nhưng ngay sau đó tôi lại có quyết định trái ngược
hẳn: tôi phải tin ở nàng. Tôi chỉ mới được biết nàng chưa đầy 4 tiếng đồng hồ
nhưng tôi đã quyết định tin tưởng ở nàng. Có thể tôi còn khờ khạo nhiều hơn là
tôi tưởng.
Tôi nhìn lên kiến chiếu hậu. Đằng sau xe chúng tôi có hai chiếc
xe khá chạy theo. Nhưng xe đó có thể chỉ là xe của những cặp tình nhân đưa nhau
đi chơi đêm. cũng có thể có một xe theo dõi của bọn côn đồ. Tôi nhấn ga cho xe
chạy nhanh hơn.
Diễm Lan hồi hộp dục tôi:
- Có chuyện gì anh kể cho Lan nghe đi…
- Thằng Trâu Lăn tới tận chỗ tôi ở để tìm tôi.
- Trâu Lăn là ai?
- … thằng khốn nạn đánh Diễm Lan hồi trưa ở căn nhà bên hồ.
- Thằng đó? Nó tới tìm anh làm chi?
- Vì hồi trưa tôi đánh nó ngã mà nó chưa đánh lại được tôi
nên nó tìm tới để đánh tôi một trận. Tôi và nó đánh nhau. Tai nạn bất ngờ xảy
ra. Tôi đá nó ngã từ trên sân kho hàng xuống biển. Khi ngã xuống, đầu nó đập
vào mạn chiếc tàu đậu bên dưới.
Bàn tay nàng tự động nắm chặt lấy cánh tay tôi:
- Nó không..?
Nàng như nghẹn lời nên không thốt ra nổi tiếng “chết”.
- Nó chết rồi.
Tiếng nói của tôi như một đòn vô hình đánh mạnh lên Diễm Lan.
Nàng gục mặt vào vai tôi và toàn thân nàng rung động. Đã có một kẻ chết kể từ
phút nàng xuất hiện trong đời tôi. Không lẽ người đàn bà quyến rũ như nàng lại
là người chỉ đem tới chết chóc?
Tiếng nói của nàng như thì thầm bên tai tôi:
- Lỗi tại em. Em đã đưa anh vào vụ này.
Lần đâu tiên nàng xưng em.
Tôi cũng xúc động. Tôi phải cố gắng chế ngự chính tôi để giữ
cánh tay mặt của tôi khỏi choàng ra ôm lấy vai nàng kéo gì nàng lại. Tôi gắt
lên:
- Đừng nói thế. Không lỗi ở ai hết. Chỉ có nó là có lỗi. Ai bảo
nó tìm đến gây sự.
Như hiểu vì sao tôi lại gắt gỏng, nàng im lặng rời xa vai tôi
và đợi chờ.
Tôi kể lại cho nàng nghe từ đầu trận xung đột gây thành án mạng.
Đêm khuya, trăng đã lặn và trời thật tối. Tôi cho xe xuống ở
triều bãi cát. Ở đây chỉ có tiếng sóng biển đập ì ầm, thành phố ở xa sau lưng
chúng tôi. Vào giờ này, thành phố cũng đã ngủ.
Tôi kể xong, Diễm Lan im lặng một lúc lâu trước khi thở dài:
- Vẫn là lỗi tại em. Em không bao giờ tha thứ cho em cái tội
đã kéo anh vào vụ này.
Giọng nói buồn rầu bỗng thoáng nhừng âm thanh hy vọng.
- Mình có thể đưa ra bằng chứng nói rằng đó là một tai nạn
không?
- Bây giờ thì không còn được nữa rồi.. Bởi vì như tôi vừa mới
nói cho Lan biết đó, tôi đã lặn xuống dùng xích sắt dằn gã vào nhừng chân cột,
để giữ cho gã nằm ở dưới đó mãi mãi. Hai nữa nếu tự nhiên gã ngã xuống đó mới
là tai nạn, có đánh nhau là có người phải chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không muốn
nghe Diễm Lan tự kết tội. Em không có lỗi gì hết..
- Chúng mình sẽ làm gì bây giờ?
- Tôi cũng chưa biết chắc tôi phải làm gì. Trước pháp luật,
tôi là kẻ giết người, nhưng có điều tôi chắc chắn là tôi không muốn nằm ép rệp
năm bảy năm trong tù hay ngồi chờ bọn đồng đảng của tên đó tới giết tôi trả
thù. Chỉ có Lan và tôi biết đó là một tai nạn.
Nàng trở lại bình thản.
- Anh quyết định gì em cũng làm theo.
- Nếu Lan nói vậy thì tốt. Tôi quyết định như vầy…
Tôi trình bày với nàng kế hoạch của tôi và kết luận:
- Em phải tin tôi. Em phải đưa cho tôi số tiền mua luôn,
không bao giờ em còn thấy mặt tôi nữa. Tôi biết tôi đòi hỏi ở em hơi nhiều
nhưng không còn cách nào khác. Em phải tin ở lời hứa của một gã mà em chỉ mới gập
có chưa đầy một ngày..
Nàng quyết định nhanh hơn là tôi tưởng:
- Chỉ cần lời hứa trở lại của anh là đủ. Nếu em không tin
anh, em đã không kể cho anh nghe những gì anh đã biết trước khi anh nhận lời đề
nghị của em. Em sẽ viết cho anh tấm séc để anh đến lãnh tiền ở một ngân hàng
Saigon. Anh cần bao nhiêu để mua du thuyền và trang bị?
- Hai triệu đồng. Hiện có một chiếc du thuyền thích hợp lắm
cho chuyến đi này cần bán ở Saigon. Du thuyền đặt giá 2 triệu nhưng tôi biết
tôi có thể mua với giá triệu rưỡi. Tôi cần nửa triệu để mua sắm những thứ cần
thiết. Tôi sẽ ghi tất cả những chi tiêu và đưa cho em coi khi nào em lên du
thuyền.
- Em có mang theo tập ngân phiếu đây. Em ký ngay cho anh.
Nàng mở sắc tay và tôi bật quẹt cho nàng viết séc:
- Căn cước của anh mang tên Hoàng Chương chứ? Em có thể viết
trả cho người cầm phiếu nhưng sốt tiền hơi lớn, sợ nhân viên ngân hàng làm khó
anh.
- Đề tiền người lãnh tiền là Hoàng Chương. Khi bọn tên Khôi
có dò biết được Lan chi tiền cho ai, mà tôi không tin là chúng dò biết được, bọn
mình không chừng đã sang tới Hoa Kỳ rồi. Tôi không muốn chúng biết là tôi đưa vợ
chồng Lan đi.
Nàng dùng câu bút hiệu Parker-Mate thật xinh mang sẵn trong sắc
viết và ký chi phiếu cho tôi. Sau khi cất tờ chi phiếu vào ví cẩn thận, tôi
nói:
- Cho tôi biết số nhà và số điện thoại của Lan ở đây.
- 106 đường Phú Xuân. Điện thoại 4239.
Tôi ghi số nhà và số điện thoại của nàng vào tấm carlte ghi địa
chỉ có sẵn trong ví tôi. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng những con số mà người ta
tưởng là nhớ kỹ nhất có thể bị quên bất tử khi người ta cần biết.
- Ngay sáng mai tôi sẽ đáp phi cơ về Saigon. Mọi việc mua bán
sẽ được thực hiện ở Saigon. Có thể ba ngày sau tôi sẽ có mặt ở đây, nhưng cũng
có thể lâu hơn. Chúng mình hẹn nhau nhiều nhất là năm ngày. Nếu có chuyện gì trục
trặc tôi sẽ gửi điện tin ký tên là… Phúc Thành, Lan nhớ chưa? Phúc Thành. Nếu
Lan nhận được điện tín nói rằng: Dì Tư đau nặng phải vào nằm bệnh viện Saint
Paul tức là tôi gặp chuyện trục trặc phải ở lại Saigon lâu hơn. Nếu điện tín viết
rằng: Dì Tư đã khỏi bệnh. Về nhà ngay. Lan biết là tôi đã về Đà Nẵng ngày đó.
Tôi ký tên dưới điện tín là Phúc Thành. Tôi tin rằng bọn chúng nó không có cách
gì chặn thư từ, điện tín của Lan để đọc trước đâu nhưng chúng mình cẩn thận vẫn
hơn. Từ ngày mai, Lan sẽ không nhận được tin gì của tôi nữa. Mua xong du thuyền
và làm xong giấy tờ sang tên, tôi sẽ nhờ người lái du thuyền ra Đà Nẵng và tôi
trở về Đà Nẵng bằng phi cơ. Chờ mất hai ngày, hai đêm là du thuyền của chúng
mình tới bến Đà Nẵng. Tôi sẽ cho thuyền đậu ở nơi khác để bọn chúng nó không biết.
Bởi vì sau khi gã Trâu Lăn mất tích, chắc chắn chúng rình rập quanh kho hàng
Thanh Long, nơi tôi ngụ, để dò tìm. Sau khi du thuyền tới, chúng ta sẽ ra đi
ngay để cho bọn chúng không kịp trở tay…
Nàng ngắt lời tôi:
- Chúng mình sẽ làm cách nào để lên du thuyền mà chúng không
biết?
- Bây giờ chưa phải là lúc chúng mình quyết định chi tiết đó.
Theo tôi nghĩ, thể nào cũng có những rắc rối, trở ngại khác mà chúng ta phải
thanh toán trước khi có thể ra đi. Nhưng Lan đừng lọ Tôi sẽ thu xếp hoàn hảo
cho Lan. Khi nào mua xong du thuyền và trở lại đây, tôi sẽ tìm cách liên lạc với
Lan sau. Lan có thắc mắc gì không?
- Không có gì thắc mắc cả. Em hài lòng vì em đã chọn đúng người
có thể giúp được em đi thoát…
Tôi nhận thấy nàng cố tình không nói đến Vũ Dương, chồng
nàng. Nếu sự thật chỉ có tôi và nàng lên chiếc du thuyền ra khơi, cuộc đời sẽ
thần tiên biết bao?
Tội vội vã xua đuổi những hình ảnh tưởng tượng đó ra khỏi óc
tôi. Tưởng tượng tôi ra đi cùng nàng trên du thuyền, chỉ một mình nàng và tôi
thôi, là một tưởng tượng tai hại.
- Có anh giúp, em tin tưởng là em sẽ thoát — Nàng tiếp — Em
không còn cô đơn và sợ hãi nữa.
Trong giây phút tôi quên mất hoàn cảnh gay cấn và đầy nguy
nan mà tôi vừa dấn thân vào, tôi quên xác gã Trâu Lăn nằm dưới cầu tầu quên bọn
côn đồ sẵn sàng giết người. Quên cả người chồng tôi chưa hề gặp của nàng. Chỉ
có nàng và tôi ở bên nhau, trên một bãi biển vắng đêm khuya sóng biển như thì
thầm.
Rồi tưởng tượng, mặc dầu bị xua đuổi, vẫn trở lại lôi cuốn
tôi. Tôi quên cả chuyện nàng chỉ gần tôi vì tôi có thể đưa vợ chồng nàng trốn
đi khỏi nước. Cảnh bãi biển vắng ban đêm giúp cho tưởng tượng của tôi tăng trưởng.
Không ai đưa nhau tới đây để bàn chuyện mua du thuyền, gửi điện tín… ký ngân
phiếu. Người ta đưa nhau đến đây để được gần với nhau, được yêu nhau, hôn nhau.
Tôi chỉ cần vòng tay ra là ôm được nàng…
Nhưng người đàn bà là vợ một người khác. Có thể là nàng rất
yêu chồng nàng, có thể là nàng sẵn sàng hy sinh cho tình yêu chồng. Chưa có bằng
chứng gì cho tôi có quyền nghi ngờ là nàng không yêu chồng. Tôi không có quyền
lợi dụng tình trạng cô đơn đang cần giúp đỡ của nàng để ép nàng phải thuận cho
tôi hôn nàng. Cái hôn ấy là một sự cưỡng hiếp. Tôi tuy đang thiếu đàn bà, tuy
nàng thật đẹp và đa tình, quyến rũ và tuy tôi chỉ cần làm một cử chỉ nhỏ là ôm
được nàng, hôn nàng, xong tôi không muốn cưỡng hiếp.
Sự tự chủ làm tôi trở thành lỗ mãng:
- Còn ông chồng của Lan thì sao? Tôi đột ngột hỏi — Tôi phải
tính đến chuyện làm sao đưa được ông ấy yên lành ra khỏi nhà và lên du thuyền.
Ông ấy đang trốn trong nhà Lan phải không?
Nàng ngạc nhiên:
- Phải. Nhưng tại sao anh biết?
- Không có gì khó đoán. Tôi đóan ra. Vừa rồi Lan có kể rằng
trong lúc Lan đi vắng bọn tên Khôi bác sĩ lại tới lục soát nhà Lan. Phải có người
nào đó ở nhà cho Lan biết chuyện ấy. Người đó có thể là ông Vũ Dương.
Nàng gật đầu:
- Anh đóan đúng. Anh tinh thật. Khi nói chuyện với anh chuyện
ấy, em thật không nghĩ đến chuyện anh có thể nhân đó đoán biết chồng em hiện có
mặt trong nhà..
- Nói rõ hơn cho tôi biết về trường hợp lẩn tránh của ông Vũ
Dương. Tại sao ống ấy phải lẩn tránh và tại sao bọn côn đồ lại không tìm thấy
ông ấy trong nhà?
Sự bất mãn vì ý muốn bị kìm hãm làm tôi lỗ mãng hơn là tôi tưởng,
tôi hỏi nàng như dự thẩm hỏi cung can phạm
Nàng ngồi dựa lưng lên thành ghế, ngửa mặt nhìn lên trời đêm qua
khung kiếng xe, nàng hút vào vài hơi thuốc lá Salem trước khi nói:
- Em cũng đang muốn nói rõ hơn cho anh biết. Chuyện của chúng
em có thể tóm tắt như vầy: vợ chồng em lẩn trốn, nói đúng hơn là chồng em phải
tránh mặt, đã hai tháng nay rồi. Chúng em tìm cách đi khỏi nước nhưng chưa tìm
ra. Lúc đầu chúng em nghĩ bọn côn đồ không biết gì nhiều về em, chúng chỉ giao
thiệp với chồng em mà thôi, nhưng chúng em đã lầm. Khi em xuất hiện ở Đà Nẵng,
bọn chúng biết ngay và tên Khôi tới ngay Đà Nẵng dò la, theo dõi em. Lẽ ra chồng
em đi tìm người và mua tàu, nhưng vì bọn chúng, em phải đi thay chồng em. May
mà người đầu tiên em liên lạc lại là anh, nếu gặp người nào khác, không những
là chúng em không đi được mà còn bị thêm một người làm phiền nữa.
Như em đã nói với anh, chồng em trước kia là một phi công
trong quân đội. chồng em đã giải ngũ mấy năm rồi và nhờ quen biết nhiều, chồng
em được mời làm đại diện cho Công Ty Bảo Hiểm Benson. Trụ sở chính của công ty
này ở Hoa kỳ và chi nhánh Đông Nam Á của Công ty đặt ở Manila. Bề ngoài công ty
là bảo hiểm hàng hải nhưng bên trong, một số nhân vật chủ chốt trong ban quản
trị của công ty này chỉ huy một tổ chức buôn lậu quốc tế. Họ có phi cơ riêng và
chồng em, nhờ biết lái máy bay, nên vẫn thường lái phi cơ của công ty đi lại những
thủ đô lớn ở Đông Nam Á, như đi Manila, Hồng Kông, Macao, Tokyo. Những phi cơ
đó chuyên chở hàng lậu. Có khi là vàng, khi thì kim cương, có cả những chuyến
chở ma túy. Chồng em trên nguyên tắc, không được biết số hàng lậu trên phi cơ
là hàng gì, trị giá bao nhiêu tiền, ảnh chỉ biết lái phi cơ về đến nơi và sau mỗi
lần như thế, trương mục gởi tiền của chồng em ở ngân hàng lại có thêm một khoản
tiền. Công việc làm ăn đều đặn như thế cho đến cách đây ba tháng, chính phủ Việt
Nam hợp tác với chính phủ Hoa Kỳ phát động một chiến dịch bài trừ ma túy lớn,
văn phòng Benson ở Saigon bị xét bất ngờ vì nhiều tài liệu về buôn bán ma túy,
hàng lậu trong văn phòng bị họ lấy được. Khi đó, chồng em đang bay một phi cơ từ
Manila về Saigon. Những người bạn của chồng em kịp thời báo tin được cho chồng
em hay ngay lúc phi cơ đang bay giữa biển. Chồng em được lệnh cho phi cơ chìm
xuống biển với số hàng trong đó để phi tang. Chồng em thoát được ra ngoài phi
cơ và nhờ có áo phao nên nổi được mấy tiếng đồng hồ trên biển và được một chiếc
tàu buôn cứu sống. Không may cho chồng em là tàu buôn lại đi về Saigon. Nếu tàu
đi Manila hay Singapore thì chồng em có thể đến những nơi đó và thoát.
Bây giờ nếu chồng em qua được tới Manila, những người bạn thế
lực của chồng em ở đó có thể bao bọc chồng em được. Về đến bến Saigon chồng em
trốn được lên thành phố trước khi cảnh sát kịp đến bắt. Đó là một may mắn nhỏ
nhưng ngay sau đó chồng em gặp một nguy hiểm lớn. Bọn tên Khôi mà anh đã gặp đó
thuộc một tổ chức buôn lậu khác ở Việt Nam. Chúng do biết chồng em chở trên phi
cơ về một số hàng mà chúng muốn bắt sống chồng em để cướp số hàng ấy. Có thể là
chúng nghi rằng chồng em đã đem được số hàng đó về nước. Nhưng nếu chúng bắt được
chồng em, chúng sẽ không ngần ngại dùng cách tra tấn và đằng nào chồng em cũng
phải chết vì chúng. Chồng em không thể nhờ cảnh sát can thiệp được là vì thế.
Bọn chúng nghi là có chồng em trong nhà nhưng chúng khó lòng
bắt được chồng em trong đó. Chồng em trốn ở trên trần nhà, ăn ngủ luôn trên đó.
Lối lên trần nhà kín lắm, muốn lên đó phải chui vào trong tủ áo. Tủ áo được xây
trong tường kín lên đến trần nhà. Chỉ một mình em biết lối. Cũng có thể là bọn
chúng đà nghĩ rằng chồng em đi khỏi nước rồi hay trốn ở nơi khác nhưng chúng vẫn
bám sát em, vì chỉ có em là mấu liên lạc duy nhất giữa chúng và chồng em. Có thể
chúng bám sát em vì nghĩ rằng trước sau gì em cũng vô tình dẫn chúng đến nơi chồng
em nấp, hoặc chồng em có thể lén về nơi em ở. Chúng mướn một vi-la ở trước
vi-la em ở hiện nay, ở đó chúng có thể kiểm soát nhà em cả ngày lẫn đêm. Em biết
bọn chúng theo dõi em từ lâu, tên Khôi có gặp em để đề nghị em hợp tác với y,
cho y được gập chồng em, y hứa danh dự là sẽ không làm hại chồng em, y chỉ muốn
chồng em hợp tác. Em không ngờ chúng dám làm dữ với em. Trưa nay chúng đánh em
lần thứ nhất. Thực tình là em lo.. Nếu chúng tái diễn trò đó, không biết em có
đủ sức chịu đựng hay không.
Nàng ngừng nói, im lặng vài giây rồi tiếp:
- Số hàng trong phi cơ là kim cương. Và đô-la. Tới 100,000
đô-la. Chồng em phải đi khỏi nước bằng mọi cách, mọi giá nếu ở lại là.. chết. Nếu
không sang được tới Manila, chúng em cũng có thể sống được yên ổn. Chồng em còn
một số tiền gửi ở ngân hàng bên đó và như em đã nói, còn có bạn thế lực. Ở Việt
Nam, chồng em hết tiền rồi, trương mục của công ty đã bị sai áp. Chồng em không
còn một xu nhỏ.
- Lan vừa mới ký cho tôi ngân phiếu 2 triệu đồng mà?
- Đây là tiền riêng của Lan. Đúng ra cũng là tiền của chồng
Lan nhưng bỏ vào trương mục do em đứng tên. Vì chồng em vẫn sợ có ngày bị bắt,
trương mục bị sai áp hoặc phải ở lại ngoại quốc bất chợt không trở về được nên
để sẳn khoản tiền đó cho em. Để em sống và tìm cách đi ra ngoại quốc với chồng
em. Đó là khoản tiền cuối cùng ở Việt Nam của vợ chồng em. Nói đúng ra, tiền chồng
em để cho em cũng chỉ có từng ấy. Em còn một số nữ trang có thể bán được dễ
dàng và chiếc xe Falcon. Em đã bán xe cho một nhà mua xe hơi ở đây nhưng còn giữ
lại để đi được một tháng nữa.
Tôi suy nghĩ đến một tình trạng mới: khi Diễm Lan ký cho tôi
tấm chi phiếu 2 triệu đồng một cách dễ dàng, tôi đã nghĩ rằng nàng có rất nhiều
tiền. Phải có nhiều triệu bạc người ta mới chi ra 2 triệu một cách thản nhiên,
chóng vách như thế. Và tôi còn nghĩ rằng nếu tôi lãnh tiền và lẩn đi, nàng sẽ
không làm gì được tôi và vợ chồng nàng cũng chẳng đau đớn gì lắm. Nhưng nếu đây
là số tiền cuối cùng của nàng thì lại khác. Lại thêm một lý do để tôi không thể
bỏ rơi nàng. Nếu đúng như nàng nói, nàng là người đàn bà quyết định nhanh và
can đảm hơn nhiều anh đàn ông có tiền ở cõi đời này. Khi cần tiền, nàng biết liều.
Đàn bà như nàng quả thật quá hiếm.
- Nếu vậy — tôi nói — Tôi có thể tìm mua một du thuyền rẻ tiền
hơn. Xong việc tìm mua sẽ mất thêm thì giờ.
Nàng lắc đầu:
- Không. Em không muốn vượt biển trên một du thuyền quá rẻ tiền.
Em cũng đã hỏi qua rồi, giá tiền một du thuyền vượt biển được bây giờ phải trên
dưới 2 triệu đồng. Không thể rẻ hơn. Nhiều khi chỉ vì hà tiện một chút mà hỏng
tất cả. Hai nữa, em vẫn tin rằng với một du thuyền có máy tốt và trang bị đàng
hoàng, chúng mình có thể vớt được số kim cương và đô la đó. Vớt được thì thiếu
gì tiền.
Tôi lại là người nhắc nàng phải lo xa:
- Cũng được. Tôi làm theo ý em nhưng em cũng phải nghĩ đến em
sẽ ra sao, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi.
Nàng nói ngay, như đó là chuyện rất thường:
- Đàn bà có linh tính. Em tin ở linh tính của em. Nếu anh hỏi
vì sao, em không thể trả lời được xong em tin rằng anh sẽ dùng khoản tiền này để
mua tàu và anh sẽ mang được chúng em ra khỏi nước. Em tin rằng linh tính của em
không sai.
- Vậy thì xong rồi, Tôi hy vọng tôi sẽ không làm cho Lan phải
thất vọng. Chúng ta cứ như thế mà hành động. Bây giờ cho tôi được nói với Lan một
câu ngoài chuyện hợp tác…
- Có chuyện gì anh cần nói, anh cứ nói…
- Tôi rất tiếc tôi không phải là chủ nhân một du thuyền. Nếu
tôi làm chủ du thuyền, tôi sẽ sốt sắng và hân hạnh mời Lan cùng đi với tôi đến
bao giờ Lan chán biển thì thôi. Với điều kiện là mời Lan đi một mình…
Tuy đã tự cảnh giác, tôi vẫn nói ra lời tôi không có quyền
nói. Nhưng để cho người đàn bà có chồng biết rằng nàng đẹp, nàng quyến rũ và cuộc
đời còn có người đàn ông khác ngoài chồng nàng ao ước được gần nàng không phải
là một trọng tội, miễn là thành thật. Nếu chúng ta không chịu nói ra những lời
chúng ta muốn nói Thượng Đế còn sinh ra lời nói để làm gì?
Nàng yên lặng một lúc lâu và tôi cũng yên lặng, tự hỏi nàng
đang nghĩ gì, nàng sẽ làm gì? Tôi không có thì giờ thắc mắc, vì ngay sau đó sự kiện
dồn dập xảy ra.
Nàng nhoài người về phiá tôi, hai vòng tay nàng choàng lên cổ
tôi và tôi như chiếc thuyền nhỏ bị làn sóng lớn đè lên. Vòng tay tôi bỗng đầy
những Diễm Lan. Tôi ôm gì lấy nàng và hôn nàng như chưa bao giờ tôi ôm và hôn một
người đàn bà nào như thế.
Cũng ngay sau đó tôi biết nàng không ôm chầm lấy tôi vì dục
tình mà là vì có người đến. Chúng tôi phải đóng kịch ái ân để che mắt bọn côn đồ
vừa đến hai bên xe, để chúng tưởng tôi là tình nhân của nàng chứ không phải là
kẻ hợp tác với nàng để đưa chồng nàng đi thoát tay bọn chúng.
Tôi không thích đóng kịch nhưng trong giây phút ngắn mà nồng
say ấy tôi cũng đủ thì giờ để nghĩ rằng nếu phải đóng kịch như thế này tôi có
thể đóng kịch được suốt đời.
Một giọng nói vừa chế riễu vừa bực dọc vang lên bên tai tôi:
- Đủ rồi đĩ đực. Hôn hít vừa thôi, mòn hết môi không còn ăn uống
được bi giờ.
Chúng tôi rời nhau như một cặp tình nhân vụng trộm bị bắt quả
tang đang mùi mẫn. Một ánh đèn pin chiếu vào mặt tôi. Diễm Lan sợ hãi thực sự
còn tôi, tôi muốn cười phá lên vì chuyện bọn côn đồ tưởng lầm tôi là tình nhân
của nàng.
Tên cầm đầu thốt sau tiếng chửi thề:
- … Đại ca. Thằng này đâu phải là Vũ Dương.
Lo mừng lẫn lộn trong tôi, tôi mừng vì bọn chúng không nghe
được câu chuyện giữa tôi và Diễm Lan, không biết chuyện tôi đang giữ tấm séc 2
triệu nàng ký, lo vì với ánh đèn phin chiếu thẳng vào mặt như vậy, chúng sẽ
nhìn thấy những nét xây sát trên mặt tôi, và biết rằng tôi có xung đột với tên
Qúy Xe Tăng.
Tôi choá mắt không nhìn thấy gì nhưng biết là có tên Khôi, vì
tôi nghe tiếng y:
- Qúy nó đến hỏi thăm sức khỏe mày hồi tối nay, phải không?
Nếu tôi chối, y sẽ không tin. Và tôi cũng không thể chối được
với từng này chứng cớ trên mặt. Nếu tôi chối, tôi còn sợ chúng nổi khùng và
hung dữ hơn. Hai nữa, dù tôi có chối cũng không được, chúng sẽ đến hỏi ông Tám
gác dan và biết dễ dàng. Cách hay nhất là nhận nhưng đánh lạc hướng chúng. Tôi
vờ chối:
- Anh nói ai đến tìm tôi? Qúi là ai?
- Đừng có giả vờ ngốc. Tao biết mày không ngốc đến nước ấy.
Qúi là thằng bị mày đánh trúng một đòn mà chưa trả đũa được hồi trưa này…
- À… tưởng anh nói ai. Trâu Lăn có đến tìm tôi, đánh nhau một
trận tơi bời rồi huề. Nếu tôi nói tôi thắng nó, anh có thể cho rằng nói dóc.
Anh cứ nhìn mặt nó với mặt tôi sẽ biết thằng nào thắng thằng nào…
Y giựt giọng:
- Nó đâu rồi?
Tôi gượng cười khẩy:
- Nó đi đâu làm sao tôi biết? Giờ này chắc nó còn nằm ở nhà
thương chứ đi đâu nổi.
Lần này tôi run, tôi không còn bạo lắm như hồi trưa khi tôi
chưa biết rõ thực lực bọn Khôi. Tuy vậy tôi cũng vẫn cố quan sát xem bọn chúng
tới mấy tên. Nhưng ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt làm tôi loà mắt. Bên ngoài
tôi chỉ thấy một khối đen.
Khôi gằn giọng nói như ra lệnh:
- Chuyện mày với thằng Qúi đánh nhau không có gì quan trọng.
Thằng nào chết cũng đáng kiếp. Nhưng sự có mặt của mày bên cạnh em Diễm Lan làm
phiền nhiễu chúng tao quá nhiều. Chúng tao đang theo em để tìm thằng chồng bất
lương của em đã hai lần mày làm chúng tao tưởng lầm. Đây là lần cuối cùng mày
được quyền hôn hít em Diễm Lan. Hiểu chưa. Ra khỏi xe..
Tôi không muốn ra khỏi xe chút nào nhưng tôi vẫn phải làm
theo lời y. Diễm Lan nắm lấy cánh tay tôi, nàng thở mạnh:
- Đừng… đừng…
Bọn côn đồ biết cách đánh người, chúng tới ba tên, kể cả tên
Khôi bác sĩ. Vừa ra khỏi xe, tôi nhào tới tấn công tên cầm đèn pin, ánh sáng tắt
và cánh tay phải tôi bị cây đèn đập mạnh vào. Tay tôi lập tức tê dại đi. Tên
côn đồ sau tôi nhảy tới ôm ghì lấy tôi, hai tay tôi bị khoá và ngực tôi ưỡn ra
chịu những cú đấm của tên tên trước mặt. Gã đấm tôi như đấm bị bông, đấm bao
cát trong võ đường: hai cú đấm vào bụng, một cú tống vào mặt. Lúc đầu tôi còn
thót bụng lại và ngửa mặt ra đằng sau tránh đòn nhưng chỉ một lúc sau bị đánh
quá đau, tôi như mê đi. Bọn côn đồ không tên nào nói một tiếng. Tôi nghe tiếng
Diễm Lan khóc rồi tiếng nàng mở cửa xe chạy ra. Dường như nàng muốn chạy tới ôm
lấy tôi nhưng bị tên đầu đảng là Khôi Bác sĩ nắm lại, đẩy nàng té xuống đất.
Khi thấy trừng phạt tôi đã đủ, chúng buông tôi ra và bỏ đi,
hai đầu gối tôi mềm nhũng và tôi gục xuống cát. Mặt tôi vục mạnh xuống cát và
tôi cảm thấy cát ào vào trong miệng.
CHƯƠNG 6
T
ôi gượng nằm ngữa lại Diễm Lan đỡ tôi nằm dựa lên đầu gối
nàng.
- Bọn khốn nạn. Nếu Lan có súng. Lan bắn chúng nó chết hết…
Khi thấy tạm đủ sức ngồi vững được, tôi lết tới bến xe, ngồi
dựa lưng vào thành xe. Cánh tay phải của tôi tê nhức làm tôi không còn cử động
được những ngón tay. Tôi dùng tay trái nắn bóp cánh tay phải. Diễm Lan ngồi bên
tôi, nàng xoa bóp tay cho tôi.
- Chương đau lắm không? Nàng hỏi
- Cũng khá, nhưng không sao. Lan có bị thương không?
- Không. Nó chỉ đẩy Lan ngã.
Chừng một phút sau, chúng tôi trở vào ngồi trong xe. Nàng
dùng chiếc khăn tay mỏng và thơm chùi vết vết máu dính cát quanh miệng tôi, rồi
nàng đốt một điếu thuốc gắn lên môi tôi. Tôi ngồi nghe tiếng sóng biển và nghĩ
đến trận đòn vừa qua. Cũng còn may mắn là bọn côn đồ không thèm lục xoát trong
ví tôi, nếu chúng tìm thấy tấm chi phiếu thì mọi chuyện hỏng cả. Chúng chỉ nghĩ
rằng tôi là tình nhân của Diễm Lan, mỗi lần Diễm Lan lén đi gặp tôi chúng đều
tưởng nàng đi gặp chồng nàng là Vũ Dương. Chúng không muốn thấy tôi ở cạnh nàng
nữa và chúng cho tôi một trận đòn dằn mặt. Nếu tôi không chịu làm theo lời
chúng, tất nhiên những trận đòn sau này còn rùng rợn nữa. Tôi rùng mình khi
nghĩ đến chuyện bọn chúng sẽ tìm tôi để hỏi về cái xác chết của tên Qúi Trâu
Lăn
- Cánh tay tôi bớt tê và khi thấy có thể lái xe được, tôi mở
máy cho xe chạy trở về thành phố. Chúng tôi cùng không ai nhắc lại chiếc hôn vừa
rồi, khi nàng nhìn thấy bọn côn đồ tới trước tôi.
Thành phố vắng tanh vì đêm đã khuya lắm. Khi chúng tôi về tới.
Tôi đậu xe sát cạnh chiếc Falcon của nàng. Nàng chỉ việc xuống xe tôi là bước
vào được xe nàng. Đây là giây phút chia tay, sáng mai tôi sẽ về Saigon và sớm lắm
là ba ngày nữa có thể gặp lại nàng. Tôi cầm bàn tay nàng và không muốn buông
ra:
- Lan đừng lo. Mọi chuyện sẽ như tôi đã nói hồi nãy. Trong thời
gian tôi không có mặt ở đây, Lan đừng nên ra khỏi nhà, nhất là ban đêm. Cẩn thận
khoá cửa, đừng để bất cứ người lạ nào vào nhà.
Bàn tay nàng xiết chặt tay tôi:
- Lan sẽ làm theo lời anh.
- Lan về đi. Tôi sẽ đi theo xe Lan cho biết nhà.
Nhà nàng nằm trong khu phố mới được xây cất của Đà Nẵng, khu
này toàn những vi-la rộng và lịch sự. Xe nàng ngừng tước một toà nhà một tầng lầu.
Tôi ngừng xe ở đầu đường nhìn quanh trong lúc nàng xuống xe lấy chià khoá trong
sắc tay mở cửa vào nhà. Những vi-la trước cửa nhà nàng đều tối thui, xong nàng
đã nói cho tôi biết bọn côn đồ mướn một vi-la đó và trong đó chúng đang nhìn
nàng và tôi.
Khi nàng vào nhà, tôi từ từ cho xe đi. Tôi chạy xe vòng ra
con đường sau nhà nàng. Con đường này nhỏ hơn, tối hơn những đống gạch cát sắp
sẵn để làm nhà cất cao trong nhừng khu đất trống. Tôi nghĩ đến chuyện đưa Vũ
Dương ra khỏi nhà bằng lối sau. Bọn côn đồ đã canh đằng trước nhà tất chúng
cũng canh cả đằng sau, nhưng thoát ra bằng lối sau này vẫn dễ hơn.
Lần đầu tien tôi thấy rõ những khó khăn của tôi trong những
ngày tới. Việc mua du thuyền là việc dễ, việc đưa đu thuyền ra khơi cũng là
chuyện tôi có thể làm được. Nhưng việc làm sao đưa Vũ Dương ra khỏi nơi bị bao
vây này mới là chuyện gay cấn. Một mình tôi sẽ phải đối phó với cả một bọn côn
đồ sẵn sàng giết người.
Trở về tới kho hàng ven biển, tôi nghĩ tới gã Trâu Lăn đang nằm
dưới 10 thước ngay dưới chân tôi. Gã đã chết và tôi cũng có thể sẽ chết như gã
nếu tôi không khéo léo và nhất là nếu tôi không may mắn.
Tôi ra khỏi xe và lên căn phòng nhỏ của tôi. Việc tôi cần làm
ngay đêm nay là tìm cách che dấu những vết xây sát trên mặt, làm cho cách tay
phải của tôi bớt đâu. Tôi mở bếp điện đun nước nóng và lấy khăn tẩm nước nóng đắp
lên mặt, lên cánh tay. Khi ngả lưng lên chiếc giường nhỏ, tôi có cảm giác đau đớn
toàn thân rã rời như tôi vừa bị một chiếc xe tăng hạng nặng chạy qua người…
Tôi nghĩ đến chuyến về Saigon sáng mai. Tôi cần tránh gặp
Các, người bạn thân nhất đời của tôi. Tôi sẽ không thể dấu được Các, tôi cũng
không thể nói dối. Nếu Các biết tôi mua một du thuyền với giá gần 2 triệu bạc,
anh sẽ biết ngay không cần hỏi là tôi vừa nhận làm một vụ áp phe ám muội. Các rất
ghét những áp phe mờ ám và thù những kẻ làm chuyện phi pháp vì tiền.
Tôi thức suốt đêm đó. Nhờ nước nóng, mặt tôi bớt sưng và cánh
tay phải của tôi đã cử động được gần như thường vào lúc mặt rời lên trên biển.
Tôi dành nốt khoảng thì giờ còn lại để sửa soạn ra phi trường. Tôi tắm, cạo râu
và viết bức thư để lại cho Các. Tôi đem theo quần áo đi. Tôi sẽ mua một số quần
áo, đồ dùng ở Saigon. Thật ra tôi cũng chẳng có gì cần đem theo. Các sẽ ngạc
nhiên khi anh trở về đấy thấy tôi đi mất, nhưng tôi biết Các sẽ không ngạc
nhiên nhiều. Cuộc sống độc thân của chúng tôi thường có những chuyến mất tích bất
ngờ như thế, vài tháng sau, có khi vài năm sau chúng tôi mới gặp lại nhau. Và
tình bạn của chúng tôi vẫn đậm đà như cũ, như chúng tôi chỉ mới xa nhau có ngày
hôm qua.
CHƯƠNG 7
– Thưa ông… Bà Diễm Lan có điện thoại cho ông Giám Đốc chúng
tôi…
Người chủ phòng phát ngân của ngân hàng long trọng nói với
tôi:
- Bà Diễm Lan ngỏ ý muốn ngân hàng chúng để ông lãnh tiền
nhanh chóng. Bà muốn nói chuyện với ông vào lúc 5 giờ chiều nay. Bà ấy sẽ từ Đà
Nẵng gọi điện thoại tới ngân hàng chúng tôi…
4 giờ 30 tôi đã có mặt trong phòng điện thoại của ngân hàng.
Đúng 5 giờ, tiếng nói của nàng vang lên bên tai tôi:
- Chương… Chương… Anh đừng nghĩ em gọi tới đây để kiểm soát
anh…
Nàng vội và nói ngay sau khi nghe tiếng nói tôi. Cũng xúc động,
tôi gượng cười:
- Đừng nói chuyện ấy. Tôi cũng muốn gọi cho Diễm Lan để báo
tin cho em biết.. Mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp.Tôi đã lãnh tiền sáng nay và đã
mua được du thuyền rồi. Em gọi cho tôi ở đây vậy?
- Ở phòng điện thoại công cộng của nhà Bưu điện.
- Bọn chúng nó có thằng nào đi theo em không?
- Có thể có nhưng em không cần để ý. Chúng nó có thể biết em
tới bưu điện gọi dây nói đi đâu đó nhưng chúng không thể biết em gọi cho ai.
Chúng có thể nghĩ là em gọi cho Vũ Dương càng tốt.
Nàng nói Vũ Dương, chồng nàng, như nói đến một người nào lạ
xa với nàng. Như Vũ Dương không phải chồng nàng. Tôi nghĩ thế nhưng vội vã gạt
bỏ cảm nghĩ đó đi. Vũ Dương vẫn là chồng nàng. Và người đàn bà nào cũng thân
thiết, tha thiết thì đúng hơn, với chồng họ hơn là với người đàn ông được họ mướn
bằng tiền để đưa vợ chồng họ đi trốn, để làm giúp vợ chồng họ một việc. Tôi chắc
nàng lo âu nhiều sau khi tôi đi. Nàng muốn biết tin tôi có mua được du thuyền
hay không.
Tôi chỉ mới xa nàng có một ngày. Nhưng khoảng thời gian này
đã là đủ dài để tôi hồi hộp nghe lại tiếng nói của nàng, dù là tiếng nói đã
thay đổi nhiều qua điện thoại.
- Hôm nay em có chuyện gì lạ không?
- Không. Chúng nó vẫn bao vây nhà em như mọi ngày trước. Sáng
nay em đi chợ như mọi ngày. Sáng nay em gọi điện thoại đến ngân hàng cho ông
Giám Đốc và hẹn giờ nói chuyện với anh trong một nhà uốn tóc em quen…
Nàng dừng lại vài giây và thở mạnh như người vừa chạy mệt.
Tôi nghe rõ tiếng thở của nàng qua gần 1000 cây số cách xa.
- Sao? Em sao vậy?
- Em có sao đâu?
- Anh nghe tiếng em thở…
- … Em… muốn biết.. như vậy là bao giờ chúng mình có thể đi
được?
Tôi tính nhẩm:
- Chừng 7 ngày nữa. Sớm nhất là 5 ngày nữa.
- Có thể sớm hơn được không anh?
- Không thể. Nếu mình ở Saigon thì có thể đi trong hai ngày nữa
nhưng mình bắt buộc phải đi từ Đà Nẵng. Phải mất ba ngày du thuyền mình mới ra
tới nơi. Tôi còn phải xem xét lại máy móc. Tôi sẽ cho du thuyền ra biển chạy thử
chừng ba bốn tiếng đồng hồ.
- Chạy thử ngoài biển? Em có thể lên thuyền với anh không?
Lời đề nghị của nàng thật hấp dẫn. Nếu có nàng với tôi trên
du thuyền, tôi sẽ cho thuyền chạy nửa ngày và đó sẽ là một chuyến đi biển thần
tiên. Trước mắt tôi hiện ra cảnh Diễm Lan bận áo tắm với làn da tượng ngọc.
Nàng như một pho tượng bằng ngọc. Buổi trưa nào tôi đã thấy nàng bận áo tắm
cùng ngồi với tôi trên chiếc xuồng trên hồ. Buổi trưa ấy tôi đã dại dột không
nhìn kỹ nàng. Nàng sẽ bỏ chiếc Falcon lộng lẫy và tố cáo ở chợ, chỉ cần tên
theo dõi nàng để lạc nàng.
Nhưng không thể được. Chúng sẽ không để nàng lén đi ra biển
thoát. Chỉ cần để chúng nhìn thấy du thuyền là 15 phút sau tên Khôi Bác sĩ đầu
đảng của bọn chúng sẽ lên thuyền hỏi thăm tôi nhiều chuyện.
Tôi đành nuốt nước miếng:
- Không được em ơi. Không thể được đâu. Anh muốn có em cùng
đi chơi lắm nhưng không được Nếu muốn chúng mình ra đi được, em phải giữ cho bọn
chúng nó không biết là mình có du thuyền. Em không được tới gần chỗ anh đậu du
thuyền nữa. Em phải biết ngay cả khi chúng nó giữ hụt bọn mình, chúng vẫn có thể
đuổi theo được mình bằng trực thăng. Bọn chúng nó dám làm được chuyện đó lắm ạ.
Anh sợ thằng Khôi Bác sĩ nguy hiểm không kém gì điệp viên 007.
Nàng lặng người đi tới nửa phút trước khi nói:
- Anh có lý, nhưng em sốt ruột quá. Có anh bên cạnh, em yên
tâm hơn. Ngày mai anh trở về Đà Nẵng chứ?
- Chiều mai anh có mặt ở đó rồi. Nhưng anh sẽ không trở về
kho hàng Thanh Long đâu, anh sẽ ở chỗ khác và du thuyền của mình sẽ đậu chỗ
khác. Anh sẽ gửi điện tín tới nhà em như chúng mình định trước, báo cho em biết
chỗ gặp anh.
- Anh đã nghĩ ra cách nào chưa?
- Cách gì?
- … Đưa Vũ Dương lên du thuyền mà bọn chúng không biết…
Một lần nữa, tôi có cảm giác nghe nàng nói đến chồng nàng như
một người đàn ông mà nàng không tha thiết gì lắm.
- À… Tôi đã nghĩ ra một biện pháp. Xong tôi thấy có lẽ việc
đưa Vũ Dương lên thuyền không khó, việc làm sao đưa được Lan lên thuyền mà bọn
chúng nó không biết mới thật là khó…
- Sao… em lại khó?
- Khó vì chúng nó không biết Vũ Dương ở đâu, còn em thì chúng
theo dõi không rời em nửa bước…
Tôi nghe tiếng nàng thở dài.
Và tôi vội tiếp:
- Em đừng sợ. Nói là khó thôi, tôi tin rằng rồi chúng mình sẽ
lên được du thuyền bình an. Khó nhưng không phải là không thể thực hiện được.Tôi
nói sơ biện pháp của tôi cho em nghe, để em nói lại với… Vũ Dương và hai người
chuẩn bị trước…
Đêm qua, anh đi theo em và thấy con đường đằng trước nhà em vừa
sáng đèn, vừa có bọn thằng Khôi ở canh chừng trong một vi-la. Không thể cho Vũ
Dương ra bằng lối ấy. Nhưng con phố đằng sau tối hơn. Nhà em có cổng sau không?
- Có.
- Đằng sau nhà cũng có một khu vườn nhỏ? Trong vườn nhiều cây
không? Người nào nấp trong vườn đó có sợ người đi ngoài đường trông thấy không?
- Em chưa thử nhìn bao giờ nhưng chắc không thấy được đâu.
- Anh đã nghĩ được một cách đưa Vũ Dương ra khỏi nhà bằng lối
đó ngay trước mắt tên canh chừng mà hắn cũng không biết. Nếu co ‘thằng canh ở đằng
sau nhà em, thằng đó chỉ có thể ngồi trong một chiếc xe hơi và chiếc xe này phải
đậu ở bên kia đường, hơi xa nhà một chút. Anh sẽ tới đó ban đêm, trên một chiếc
xe bus nhỏ loại chở học sinh. Anh sẽ mướn chiếc xe này ở Đà Nẵng, xe có cửa lên
bên hông mặt. Em và Vũ Dương chờ sẵn trong vườn. Anh sẽ đậu xe lại đó như xe bị
hư máy và thành xe sẽ che mắt nhìn của tên côn đồ bên kia đường. Em và Vũ Dương
chạy ra, vào xe và xe lại chạy đi. Tên côn đồ sẽ không trông thấy gì hết…
Nàng thở mạmh:
- Hay lắm. Biện pháp ấy có thể thành công được.
- Em và Vũ Dương chỉ mang thật ít hành lý thôi. Một cái sắc
tay là đủ.Tôi sẽ mua thực phẩm, đồ hộp dự trữ trên du thuyền. Tủ lạnh của du
thuyền lớn lắm, đử thức ăn cho ba người đi sang tận Hoa Kỳ.
Nàng còn có vẻ muốn nói thật nhiều nữa, nhưng tôi cố gắng cắt:
- Thôi nhé Diễm Lan…
- Ngày mai Lan sẽ gặp anh ở đâu?
- Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì chúng mình đừng tìm cách
liên lạc với nhau nữa. chúng ta chỉ liên lạc khi nào sẵn sàng lên du thuyền
thôi… Ba hôm nữa chúng mình sẽ gặp lại nhau.
- Ba hôm nữa.
CHƯƠNG 8
D
u thuyền thật đẹp, đẹp như giấc mộng của tôi. Giấc mộng làm
chủ một du thuyền và sống những ngày vàng trên biển rộng, xa cách loài người của
tôi đã trở thành sự thật. Gần trở thành sự thực. Tôi đã có đủ điều kiện, chỉ
còn cần một chút may mắn.
Thời gian dài dằng dặc rồi cũng qua đi. Tôi trở về Đà Nẵng bằng
phi cơ và không trở lại kho hàng Thanh Long, tôi tới ngụ Ở một khách sạn nhỏ
ven biển. Nơi đây không hẳn là một khách sạn. Nơi đây là một vi-la được chủ
nhân làm thành phòng cho mướn, nơi lui tới của những cặp vợ chồng người Pháp.
Chủ nhân là một Pháp kiều từng sống nhiều năm ở Đông Dương. Ở đây không ai chú
ý đến ai và khung cảnh thật yên tĩnh.
Buổi sáng nắng vàng, từ cửa sổ phòng tôi trong vi-la nhìn ra
biển, tôi nhìn thấy du thuyền của tôi — tôi có thể gọi nó là du thuyền của tôi
được chứ — nằm ở ven biển. Thuyền đẹp quá. Tôi đứng bên cửa sổ trong buổi sáng
đầu tiên nhìn nhắm nó không biết chán. Tôi nghĩ đến chuyện đặt lại tên cho nó
là Diễm Lan. Người đẹp như Diễm Lan mới xứng đáng là chủ du thuyền đẹp này.
Sự có mặt của du thuyền ở bến tàu này làm tôi sợ bọn Khôi Bác
sĩ cũng để ý thấy. Không biết chúng nó có nghi ngờ gì không? Chắc chắn chúng phải
biết vợ chồng Diễm Lan định trốn đi, nhưng cách trốn đi nhanh nhất, được những
kẻ cần đi trốn dùng đến nhiều nhất là bằng đường hàng không, tôi hy vọng dù có
nhiều thủ đoạn, tên Khôi cũng không nghĩ đến chuyện vợ chồng Diễm Lan lại dùng
đến cách đi phiền phức khó thực hiện là đi bằng du thuyền.
Những ngày chờ đợi thật dài.Tôi cũng không dám liên lạc với
Diễm Lan mặc dầu rất muốn, và tôi biết là ở trong thành phố kia nàng cũng từng
giờ từng phút chờ đợi tin tôi, tôi cũng không dám lảng vảng đi vào phố dù là
ban đêm. Chỉ một tình cờ nhỏ cũng đủ làm hỏng tất cả.Trong tình trạng này, tôi
không thể chấp nhận được một tình cờ. Tôi phải biết trước tất cả phải đối phó
được với tất cả. Có như vậy, thêm nhiều may mắn nữa, tôi mới có thể hoàn thành
được nhiệm vụ đưa vợ chồng Diễm Lan ra đi.
Tôi lo âu ba sự kiện nguy hiểm có thể xảy ra. Một: cảnh sát
tìm thấy xác Qúi Trâu Lăn và tìm bắt tôi lại. Hai: bọn côn đồ tìm ra được Vũ
Dương hoặc chúng nổi nóng tra tấn Diễm Lan bắt nàng phải khai ra hết. Hai chuyện
trên đây quan trọng và nguy hiểm ngang nhau. Ba: bọn côn đồ ghi nhận sự có mặt
của chiếc du thuyền Đồng Nai ở đây và từ du thuyền tìm tới tôi.Chuyện thứ ba
này không nguy hiểm lắm bằng hai chuyện trên, nhưng bất cứ một trong ba chuyện
làm tôi lo âu này xảy ra, chuyến đi của chúng tôi cũng trở thành khó khăn nếu
không nói là không thể thực hiện được.
Thời gian nặng nề và dài lê thê, nhất là khi người ta chờ đợi
và mong cho nó chóng qua, tôi xuống bến nhận du thuyền và kiểm lại những vật dụng
tôi trang bị cho thuyền ở Saigon. Mọi thứ đều đủ và trong điều kiện tốt. Tôi chi
cho người tài công và chú thợ lái du thuyền từ Saigon ra mỗi người một khoản tiền
thưởng, dục họ trở về ngay Saigon sáng hôm nay bằng phi cơ. Tôi không lo gì
chuyện họ nấn ná ở lại đây và nói lộ chuyện tôi mua du thuyền để chuyện này lọt
đến tai bọn côn đồ. Có tiền, họ sốt sắng trở về Saigon hơn. Saigon là nơi có đủ
trò du hí, ăn chơi. Có tiền, ai cũng muốn mau mau về Saigon.
Tôi lên du thuyền và cho thuyền chạy thử ra khơi vào buổi chiều
thứ sáu. Dàn máy của thuyền ở trong tình trạng tốt hơn cả sự ước định của tôi.
Với du thuyền gắn máy này, tôi có thể đưa Diễm Lan đi khắp thế giới.
Thuyền ra khơi, tôi dong buồm. Cánh buồm trắng cũng được
giương lên bằng một máy điện. Nhẹ nhàng, nhanh chóng và giản tiện. Tôi tắt máy
và thuyền lướt êm trên mặt sóng. Trở xuống ca-bin, tôi mở tủ lạnh, bồn nước ngọt
ra coi. Thực phẩm tươi và đồ hộp chất đầy trong tủ lạnh. Nước ngọt đầy áp. Tôi
mở tủ đựng bản đồ ra xem. Tất cả những bản đồ tôi nhờ mua đều nằm trong đó.
Trong số có những bản đồ đầy đủ chi tiết về những khu vực biển từ Việt Nam tới
Phi Luật Tân. Tôi yên tâm. Chỉ cần Vũ Dương nhớ được gần đúng nơi phi cơ rớt xuống
là tôi có thể thành công.
Và đêm mai, thứ bảy, chúng tôi sẽ ra đi. Chỉ còn một ngày ở lại
đất liền nữa thôi. Hy vọng trong một ngày, bọn côn đồ sẽ không có hành động gì
mới và xác Qúi Trâu Lăn vẫn nằm yên đó.
Đêm đó, tôi ngủ và mơ thấy tôi vã Diễm Lan — chỉ có mình tôi
và mình nàng — sống với nhau trên chiếc du thuyền lênh đênh giữa biển. Nàng bận
bộ áo tắm hai mảnh màu xanh đậm viền những đường trắng. Trông nàng như một nữ
thủy thần. Đời tôi chưa có giây phút nào đẹp và êm bằng những giây phút trong
giấc mơ ấy. Tôi không biết tôi mơ trong bao lâu. Chỉ biết khi tỉnh dậy, trong
nhiều phút nằm yên nửa ngủ nửa thức, tôi vẫn mơ màng tưởng như tôi đang nằm
trên du thuyền lướt êm trên biển xanh và nếu tôi mở mắt, tôi sẽ thấy người đàn
bà đẹp như nữ thủy thần, như tình nữ ấy ở bên tôi…
° ° °
Trước khi rời Saigon, tôi đã gửi một điện tín cho Diễm Lan về
nhà nàng. Kinh nghiệm cho tôi biết bọn côn đồ có thể nghe trộm được máy điện
thoại ở nhà nàng nhưng chúng không dám chặn đường nhân viên bưu điện để lấy điện
tín, trừ phi chúng có người ở hẳn trong nhà Diễm Lan. Chúng còn hy vọng thấy Vũ
Dương mò trở về đó. Nếu chúng bắt giữ nàng, chúng sẽ chỉ có thể bắt được nàng
mà không bao giờ còn thấy bóng dáng kể chúng cần gặp là Vũ Dương, chồng nàng.
Trong điện tín, tôi hẹn nàng 10 giờ sáng thứ bảy tới tiệm uốn tóc phụ nữ Tuyết ở
gần chợ Đà Nẵng. Tiệm uốn tóc này là nơi phụ nữ có thể đến bất cứ lúc nào và
cũng là nơi đàn ông không thể vào được, kể cả những anh đàn ông đi theo vợ hoặc
nhân tình. Nếu có tới đưa đón vợ hoặc nhân tình, hay vợ bé, vợ bao, gã đàn ông
chịu khó đó cũng một là chờ ở ngoài xe hơi hai là ở quán nước nào gần đó. Tôi
biết tiệm uốn tóc Tuyết có điện thoại và tôi sẽ gọi điện thoại tới đó nói chuyện
với nàng.
Đúng 10 giờ sáng, tôi đã ngồi trong một tiệm ăn ven biển. Tiệm
này cũng do chủ nhân là một cặp vợ chồng Pháp -Việt đề huề chủ trương. Đà Nẵng
trong những năm gần đây là thành phố còn nhiều Pháp kiều nhất Việt Nam. Khách ở
tiệm này toàn là Pháp và một số những người Việt Nam làm việc hoặc làm ăn với
Pháp. Tôi chờ đến 10 giờ 10 phút mới gọi dây nói đến tiệm uốn tóc Tuyết, tôi sợ
Diễm Lan có thể đến trễ.
- Cho tôi nói chuyện với bà Diễm Lan.
Chắc nàng ngồi chờ gần ngay máy điện thoại của tiệm, vì cô giữ
kép của tiệm này chưa kịp nói gì trả lời tôi đã nghe tiếng nàng vang lên:
- Diễm Lan đây…
Nàng cũng nhận ra tiếng tôi. Nàng không hỏi thêm trước khi hồi
hộp tiếp:
- Em chờ anh lâu quá…
Tôi vội vã ngắt lời nàng:
- Lan đừng nói nhiều. Chỉ nghe tôi nói thôi. Nghe và nhớ kỹ.
Xong cả rồi. Đêm nay chúng mình đi. Du thuyền tốt lắm, hoàn toàn. Tôi sẽ đón Vũ
Dương xuống thuyền trước, xong sẽ trở lại đón Lan. Nếu không có gì bất ngờ xảy
ra. Vũ Dương sẽ xuống được du thuyền êm ả, trái lại lúc đưa em xuống thuyền mới
là khó…
Trong máy có tiếng thở của nàng:
- Lan hiểu.
- Ở nhà không có chuyện gì xảy ra chứ?
- Vẫn như thường.
- Em bảo Vũ Dương bận quần xám. Đen càng tốt. Cả sơ-mi cũng
đen hoặc xám. Bận Montagut màu đậm càng tốt. Chín giờ tối nay hắn nấp chờ sẵn ở
vườn sau nhà. Tôi sẽ tới đó vài phút sau chín giờ, cho hắn ra đó nấp trước để mắt
hắn quen với bóng tối. Trong nhà Lan cứ bật đèn như mọi tối. Tôi sẽ đến khúc đường
sau nhà trên một chiếc xe buýt nhỏ như tôi đã nói trước với Lan. Khi xe ngừng,
hắn sẽ chạy qua vườn tơi bên cửa xe nhưng nhớ dặn là hắn đừng mở cửa ngồi vào
ca-bin. Xe có cửa bên và cửa này mở sẵn. Hắn chỉ việc lỏn lên ngồi trong xe.
Nhưng đừng ngồi lên ghế mà ngồi xuống sàn để tên canh chừng ở đó không nhìn thấy.
Hắn phải ra khỏi nhà nhẹ và nhanh. Đừng chạy qua vườn trước khi xe tôi ngừng mà
cũng đừng quá chậm. Tôi chỉ ngừng xe ở đó nhiều lắm là nửa phút rồi lại đi
ngay. Ngừng lâu, tên canh chừng sẽ nghi và mọi việc sẽ hỏng Lan hiểu rồi chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét