Thứ Ba, 16 tháng 1, 2024
Truyện ngắn Y Mùi: Đường chiều
Truyện ngắn
Đã gần bảy giờ sáng nhưng mụ Tân vẫn nằm yên vị trên
giường nghe mưa rơi. Mụ bất chợt thở dài. Tiếng mưa bao giờ cũng gợi cho mụ một
cảm giác rất buồn. Mụ Tân càng buồn hơn vì trận mưa nước lên lần này cứ dầm dề,
dai dẳng. Cảm giác buồn não lòng mỗi khi trời mưa đã ngấm từ từ, ngấm dần dần
vào mụ Tân theo năm tháng suốt từ tuổi ấu thơ đến tận bây giờ…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái chi còn lại họa còn văn chương
"Cái chi còn lại họa còn văn chương" Những ranh giới giữa đạo và đời đã không còn nữa, mà quấn quyện vào nhau trong một dòng chả...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét