Cuộc đời gửi lại trong thơ
Xuân Quỳnh (1942-1988) là một gương mặt độc đáo trong nền thơ
Việt Nam hiện đại. Từ giã trần gian đã hơn 20 năm nhưng thơ chị vẫn luôn có mặt
trong hành trang tinh thần của nhiều thế hệ bạn đọc
Tuyển tập thơ Xuân Quỳnh Không bao giờ là cuối gồm
ba phần. Qua đó có thể thấy ngòi bút của chị đã được thử thách qua thời gian với
nhiều loại chủ đề khác nhau. Trong đó có những bài thơ tình yêu đã đạt tới đỉnh
cao.
Dù đi vào những vấn đề lớn của đất nước hay trở về với những
tình cảm riêng tư, thơ Xuân Quỳnh bao giờ cũng là tiếng nói rất riêng của một
tâm hồn phụ nữ thông minh, sắc sảo, đầy nữ tính.
Đọc thơ Xuân Quỳnh chúng ta có thể hình dung được chị đã sống
ra sao, đã yêu thương, day dứt những gì. Lấy sự chân thực làm điểm tựa cho cảm
xúc sáng tạo của mình, các bài thơ của Xuân Quỳnh chính là đời sống của chị, là
những tâm trạng thật của chị trong mỗi bước vui buồn của đời sống.
Tất cả những gì chị nói đến trong thơ: miền gió Lào cát trắng,
con đường 20 trong những năm đánh Mỹ, thành phố nơi chị lớn lên, những năm
tháng không yên mà chị đã trải qua, căn phòng riêng của chị, đứa con nhỏ mà chị
yêu dấu... đều được diễn tả thông qua những cảm xúc tràn đầy của tâm trạng.
Nhiều bài thơ tình đặc sắc của Xuân Quỳnh như Sóng, Thuyền và
biển, Tự hát, Thơ tình cuối mùa thu... đã có mặt trong gia tài thơ của những
đôi lứa yêu nhau.
Ở Xuân Quỳnh, tình yêu không bao giờ đơn thuần chỉ là tình
yêu, nó còn tượng trưng cho cái đẹp, cái tốt, cái cao quý của con người, tượng
trưng cho niềm khao khát được tự hoàn thiện mình.
Những bài thơ tình của Xuân Quỳnh thường có một vẻ đẹp giản dị,
chân xác. Đôi khi chỉ bằng một câu hỏi tưởng như bâng quơ cũng đã mở ra một thế
giới tình yêu đầy biến động và rất giàu nữ tính:
Cửa kính mờ trong mưa đẫm nước
Em chờ anh, anh có về không?
Người phụ nữ đang yêu trong thơ Xuân Quỳnh rất trân trọng và
khao khát tình yêu. Cũng chính vì lẽ đó mà thơ chị đầy ắp những lo âu, e ngại.
Trong cuộc đời thường đầy biến động, tình yêu quả là một cái gì đó thật mong
manh, dễ đổ vỡ, bao giờ cũng kèm theo nỗi khắc khoải không yên: Em lo âu
trước xa tắp đường mình/ Trái tim đập những điều không thể nói (Tự
hát); Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn/ Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi (Nói
cùng anh); Những cánh chuồn mỏng manh như tình yêu (Chuồn chuồn báo
bão); Lời yêu mỏng mảnh như màu khói/ Ai biết lòng anh có đổi thay? (Hoa
cỏ may)...
Những cung bậc cảm xúc được đẩy đến tận cùng đã làm nên sự
quyến rũ trong thơ Xuân Quỳnh. Nó luôn tồn tại một nghịch lý càng hạnh phúc thì
càng lo âu, và càng lo âu khắc khoải thì càng đắm say da diết.
Điều đặc biệt là tuyển tập thơ còn giới thiệu phần thơ viết
cho thiếu nhi của Xuân Quỳnh. Những câu thơ được viết ra từ ẩn ức của một đứa
trẻ côi cút, sớm xa cha mất mẹ lại mang đậm sự trong trẻo, hồn nhiên và rất ngọt
ngào. Các sáng tác của chị thật sự là “món quà của một bạn nhỏ ngày xưa tặng
các bạn nhỏ bây giờ”.
Xuân Quỳnh là một nhà thơ bẩm sinh, một tiếng thơ cất lên từ
số phận, từ tình yêu không bao giờ vơi cạn. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình,
chị đã đi một cách trọn vẹn trên con đường lớn của thơ ca. Con đường đi từ trái
tim và ở lại giữa những trái tim người đời. Hàng mấy chục năm nay, thơ Xuân Quỳnh
đã đi vào trái tim của nhiều thế hệ bạn đọc và sẽ còn song hành cùng những thế
hệ mai sau.
Lại bắt đầu từ những trang giấy trắng
Lại ngọn đèn, màu mực những câu thơ
Lại nhịp đập bắt đầu, tim rạo rực
Trước biết bao nao nức với mong chờ.
Lại ngọn đèn, màu mực những câu thơ
Lại nhịp đập bắt đầu, tim rạo rực
Trước biết bao nao nức với mong chờ.
Một con tàu chuyển bánh ngoài ga
Làn nước mới, trời xanh và mây trắng
Ngô non mướt, bãi cát vàng đầy nắng
Như chưa hề có mùa lũ đi qua.
Làn nước mới, trời xanh và mây trắng
Ngô non mướt, bãi cát vàng đầy nắng
Như chưa hề có mùa lũ đi qua.
Như chưa hề có nỗi đau xưa
Lòng thanh thản trong tình yêu ngày mới.
Một quá khứ ra đi cùng gió thổi
Thời gian trôi, ký ức sẽ phai nhòa.
Lòng thanh thản trong tình yêu ngày mới.
Một quá khứ ra đi cùng gió thổi
Thời gian trôi, ký ức sẽ phai nhòa.
Những mùa sen, mùa phượng đã xa
Trên khắp nẻo lại bắt đầu mùa cúc
Rồi hoa đào lại tươi hồng nô nức
Như chưa hề biết đến tàn phai.
Trên khắp nẻo lại bắt đầu mùa cúc
Rồi hoa đào lại tươi hồng nô nức
Như chưa hề biết đến tàn phai.
Tay trong tay tôi đã bên người
Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn
Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện
Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu.
Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn
Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện
Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu.
XUÂN QUỲNH
Thơ tình cuối Mùa thu
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
Cùng tình yêu ở lại...
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
XUÂN QUỲNH
Lưu Khánh Thơ
Nguồn: Tuổi trẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét