Nguyễn Đăng Khương
ủ hạt trong rừng sách
Sách mai
Ủ hạt trong rừng sách tôi đuổi theo hình chưa tượng
có thể là lý do
như nam kỳ khởi nghĩa hay công lý cái nào dễ thở
khát thỏa mái
cụ nguyễn cắt ngang cụ lý làm thành ngã tư
ni cô dò dẫm bước
nhớ việc ngâm quả trứng luộc trong giấm ăn mỗi sáng để ngăn đường huyết
nhân tình sanh viên thì thào tai nhau
dán mắt vào lap top
mất nhiều ngày không mặt trời tôi quen tra cứu
để bước tới sách không dễ như người nông dân làm tình dập dồn rồi ngủ
mĩ kiều việt đón chuyến hai hai giờ
dài hơn đời người rừng ca
muốn giản như chị quét rác cụ tố
ngặt thức khi thiên hạ đang mơ
vẫn cây quen thuộc ở quê còng hay nguyệt quế
nhưng nó bị lấy mất gió
chẳng chút thoảng hương xanh
về cuối Hàm giang anh ấp trứng gì
cá tôm cua hay ếch
phạm vi tài đề rũ mục.
Những đứa trẻ đồng bưng
Một đêm ở ấp văn hóa hồi xuân
Ấm lạnh men rượu gạo
lội ruộng đồng sinh ra lũ trẻ
chúng nó giờ lao xe vun vút về thành phố
ếch nhái luôn quạnh hiu
giáo dục xã hôi nghĩa chủ dạy chúng chiêu trò bất lương
từ bọn vô học
ông cha tôi chỉ tin đom đóm xa xăm cánh đồng lúa thơm
nép vào vô nghĩa
xe công nông cán lên bóng đàn cò
sao giữ sự trong trắng
khi chiêu trò bất lương giáo dục chúng
của cải quyến rủ đám tháo giày dạy thêm
đặc ân không giải quyết bằng đạo đức
mình đi hốt phân bò phơi khô bán cho người làm bông
một bao giá năm mươi năm
bọn tau lội đồng vợ không trả bằng tiền
mà bằng sự hư hỏng trên thân thể người phụ nữ
đầy mùi nắng gió
khái niệm độc ác bắt chúng phải học thuộc
khờ dạy từ tiếp tay
chú mày phương đây tới từ xa
có buồn mưa đồng trắng xóa
kẻ quê luồn lách trên phố
ngoài quốc lộ năm ba xuống cấp
bọn ngồi trên quá tham ăn
giờ gan bị xơ xơ
chết sao êm ái nhất
biển ấu thơ quẩn quanh nhà
mùa xuân giỡn đùa inh ỏi
hạnh phúc của bọn lội đồng chúng tau.
Tồn
Bất ngờ sách thời
người không tin mình
lặn miền vô hạn cực bé
mềm mại của lửa
cửa quát tháo tai mắt
bầu trời đôi chim
thảm khốc
nheo nhóc
trước phía trước
tri âm ảo
từng giây
nằm đây
ai là anh
lửa nung cơ thể cho tan mỡ
người mẫu ấy mỏng
khắp nơi
công ăn không cho về quê hương
bãi bờ tuổi thơ
hốc mắt thẳm
xương hàm rắn bằng vòng đời
nhe răng.
Nguyễn Đăng Khương
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét