Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2024
Ba ngày luân lạc
Chương 1
Và còn cái điểm tâm lý này nữa, nhưng điều này thì có chăng ông Đốc chỉ dám thú với mình, và có lẽ không dám thú cả với mình nữa.
Muốn tỏ cho lũ trẻ con biết sự kính phục của nó đối với thằng
Cu Nhớn, nó mới đỡ lấy cái quang mây:
- Có chứ. Nhưng sợ thì cũng phải chịu chứ. Tiền đâu! Hôm nay
có anh thì tôi không sợ nữa. À, thế hôm qua anh ngủ một mình ở đường như thế,
anh có thấy ma không?
- Ồ, thế sao bác tôi bảo đi mất có hai giờ?
Cả cảnh vật, cái gì cũng hùng vĩ, đăng đối với những màu sắc
rục rỡ. Sự sống như một chất men nồng, quyện lấy tất cả, rồi thì lấy ở tất cả,
đem tiêm một chất gì say sưa, sảng khoái vào lòng người.
- Đấy, trâu bò nó cày lên đấy. Rồi thì người ta mới bừa, mới
tháo nước vào mà cấy được chứ.
- Chả có ai dạy cả. Cứ nghe người ta hát thì nhớ đấy thôi.
Làm việc cả ngày, anh tính còn thì giờ đâu mà học hát?
- À, thấy anh như thế, tôi cũng phải cố chứ. Sao anh bằng tuổi
tôi, anh lại đi khoẻ như thế được? Mà tôi thì lại không? Trời, thật giá anh
không nghỉ lại thì có lẽ tôi lăn ra đây, không tài nào đi được nữa! Nhiều lúc,
tôi chỉ muốn ngồi thụp xuống đường mà khóc lên thôi.
Nhưng bây giờ, con người ta bao giờ lại chả là giống ăn thịt,
bao giờ thịt ăn với cơm lại chẳng ngon hơn. Huống hồ đây lại là lấy ở cái số tiền
gạo của gia đình bạn, huống hồ đây lại là cái tang chứng hảo tâm của một người
bạn rất nghèo. A ha! Từ đây cho tới chết, chắc Đức ta không thể ăn một thứ gì
ngon bằng cái miếng chả trâu đen thui thủi ấy nữa.
Can đảm là một lẽ khác, mà sức gân là một lẽ khác. Cho nên
người thật can đảm là người biết can đảm theo cái sức gân của mình. Chẳng biết
những người ấy có khôn không? Nhưng tôi biết chắc rằng những người ấy thường đi
tới đích.
Cu Nhớn thấy nó có vẻ bực bõ, không dám hỏi nữa, lủi thủi đi theo sau. Đi quá cầu Đuống một quãng, bỗng dưng Đức vứt que, vứt gậy ở tay đi, rồi loạng choạng muốn ngã.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét