Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2024
Những đồng tiền siết máu
1- Năm ấy, tôi hai mươi bảy. Trong sáu năm nay nghĩa là từ ngày
tôi từ giã cái nghề công chức và lấy vợ tôi đã sống trong cuộc đời phiêu lưu mà
mỗi cuộc mạo hiểm lại làm cho con người của tôi dầy dạn thêm lên một chút. Cũng
lại vui đời yêu đời, tin mình, tin người thêm lên một chút nữa.
Hy vọng bạc ngàn như một đàn muỗi đói chiếm lấy người đánh bạc,
con sà vào mắt, con bâu trên môi, con vồ lấy tay, con lao xuống chân để rồi con
mắt, làn môi, bàn tay, ngón chân đều “nhói” lên cùng một lúc cái tiếng lòng
muôn thuở của người máu mê: “này tôi được!”. Để rồi chết lặng cả đi trong một
cái thở hắt ra nó cũng chẳng cần phải thốt ra thành tiếng mà cũng đủ nói lên
các thứ tiếng của thất vọng “thôi thua rồi!” Hồi thanh la ở pháp trường vang dội
đối với kẻ tử tù thế nào thì những tiếng ấy đối với kẻ thua tiếng bạc cũng như
thế. Có khác là kẻ thua bạc tự mình rú lên, và chỉ một mình mình nghe tiếng.
Lúc ấy thì người ta có là người nữa đâu, lúc ấy nó là ma rồi.
Chính tôi là người được sòng cử ra để hỏi nhà băng về số tiền của ông ta gửi ở
đấy. Có hơn bốn trăm vạn thì ông ta đã lãnh ra thua hết cả rồi. Tôi độ chừng là
khi càng thua, ông ta càng nghĩ về tương lai của con gái, ông ta càng như điên,
càng nóng gỡ, cho nên nó mới chóng hết như thế. Hết tiền mặt rồi, chắc là ông ấy
nói dối con gái, lấy hết tư trang của cô đem bán. Người hàng vàng ngọc nói với
tôi là họ mua tất cả bốn mươi sáu vạn. Số tiền ấy chỉ có ba ngày là hết sạch.
Lúc ấy tôi đi qua buồng thì nghe có tiếng khóc, và mỗi khi tôi gặp cô Wa-Phá
thì thấy mắt cô lúc nào cũng đỏ ngầu và gầy tọp hẳn đi. Hết tiền rồi, không còn
lấy đâu mà đánh nữa. Tôi đã thấy ba ngày không có mặt ông ta ở dưới sòng. Nhưng
ngày thứ tư thì tôi lại thấy ông ta xuống. Tôi không thể nào quên được cái vẻ mặt
của ông ta hôm ấy. Thật không còn biết tả thế nào cho rõ. Tôi có cái cảm tưởng
ông ta như người đi chết vậy. Lòng tôi thắt lại. Cho nên dù là hồ lỳ của sòng bạc
mà tôi cứ cầu cho ông ta được. Ông ta đánh có mấy tiếng thì thua hết. Trời ơi!
Tôi còn nhớ mãi cái tiếng bạc cuối cùng. Ông ta đứng ngây ra nhìn bàn bạc cho tới
khi người hồ lỳ đã vơ hết cả rồi, mà ông ta vẫn còn đứng ngẩn ra nhìn. Khi tiếng
bạc sau mở rồi, ông ta mới thở dài một tiếng, rồi quay đi. Tôi tưởng chừng như
lúc ấy, ruột ông ta đứt ra. Ấy thế là nửa giờ sau, tôi nghe thấy tiếng người ồn
ồn ở trên từng gác thứ ba, tôi vội chạy lên. Thì ra ông ta đã nhảy từ trên gác
xuống lề đường để tự tử. Mà số tiền ông ta vừa thua đó là số tiền ông ta viết
giấy bán con gái cho một mụ dầu! Trong giấy thì nói cho làm con nuôi, nhưng
tiên sinh còn lạ gì con nuôi của những mụ dầu.
Cậu Wu-Heng nói đến đấy xám mặt lại. Cậu là một thanh niên tuấn
tú đã hấp thụ được những tư tưởng của Tây phương, không đánh giá người đàn bà
theo quan niệm cổ hủ của chữ trinh. Sự chung thủy của cậu làm xao xuyến lòng
tôi:
Điều ấy thì tôi hiểu lắm. Vì tôi đã sống những phút như thế,
và tôi cũng đã được người ta đối với tôi những phút như thế.
Nhà tôi mất đi, bây giờ còn có họ hàng, thân thích nào nữa mà sang.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh
Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét