Thứ Tư, 1 tháng 2, 2023
Gió lên thả ngọn đèn trời
Một giờ chiều, nắng bắt đầu chéo thẻ, hé cửa lách, hơi
nóng tạt vào mặt như hất xẻng than hồng, lão Hớn Móm sập vội cánh chớp, rụt đầu
vào: “Nắng hầy! Ra bây giờ bằng nướng người!”. “Thì ai bắt thầy đi bây giờ. Con
đã bảo thầy chờ tị nữa, tạnh nắng, nhà con ở bên ấy về chở thầy sang. Đằng nào
việc cũng đã thế rồi. Nhà mình vừa về. Bác ấy đã ổn. Thầy nghỉ ngơi đi đã. Sang
ngay, chẳng giải quyết được gì, càng thêm rối”. Đứa con dâu lão bụng chửa vượt
mặt, ngồi ôm lấy cái quạt trong buồng nói vọng ra. “Thôi tao đi! Ở nhà sốt ruột
lắm!”. “Thế con với thầy cùng đi!”. “Bụng dạ mày dư thế mà quật tao xuống đường
à! Ở nhà! Tao đi một chốc xem thế nào. Cái nón của tao ở đâu rồi?”. “Hôm nọ,
con mèo cào nát, con đem nhóm bếp rồi!”. “Thế giờ tao đi bằng gì?”. “Thầy lấy tạm
cái ô của cái Tí. Nhưng hôm qua nó đánh nhau với mấy đứa con trai, gẫy hết nan
rồi. Hay thầy lấy áo chống nắng của con?”. “Thôi! Đưa ô đây!”.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tâm Tình Với Ý Nghĩ “Mình với ta tuy hai mà một Ta với mình chỉ một chứ ai đâu Lý lẽ, luận bàn phân hơn thiệt Giải quyết bao n...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét