Những sắc cầu vòng rực rỡ 2
Đăng Khoa khắc khoải:
- Con yêu Chiêu Dung. Con chỉ muốn đem niềm vui đến cho Chiêu
Dung. Vậy mà suốt cả ngày hôm nay, Chiêu Dung cố tình cắt đứt mọi liên lạc với
con.
Vẻ mặt bà Cầm cay đắng. Thế đó, Đăng Khoa sắp sửa vuột khỏi
tay bà. Bà không thích Chiêu Dung vì cô quá đẹp. Đăng Khoa sẽ mãi chạy sau lưng
cô thôi. Bà không muốn ngoài bà ra còn có người phụ nữ nào có thể chi phối Đăng
Khoa. Nhất là Chiêu Dung. Lẽ ra cô phải quỵ lụy bà , mà chưa chắc bà chấp nhận
cô nếu cô van xin bà.
Giọng bà rít lên :
- Chiêu Dung là cô gái kiêu hãnh. Mẹ nhớ là đã nói với con điều
ấy rồi. Mẹ không muốn con quen cô gái như thế. Đẹp và kiêu hãnh , không có chỗ
cho cô ta trong căn nhà này.
Đăng Khoa rầu rĩ :
- Chiêu Dung còn bồng bột và nông nỗi. Con mong mẹ hãy vì
tình cảm với con mà tha thứ cho cô ấy.
Bà Cầm cười nhạt :
- Biết là cô ta có chịu thấy được lỗi của mình không hay là lại
kiêu ngạo bất chấp tất cả. Mẹ không bao giờ chấp nhận để cho ai hạ nhục bao giờ.
Khẽ thở dài, Đăng Khoa trầm giọng:
- Mẹ hãy cho Chiêu Dung cơ hội. Con sẽ nói cho Chiêu Dung thấy
là Chiêu Dung đã có lỗi với mẹ.
Bà Cầm kêu lên :
- Nếu thế, Chiêu Dung phải đến đây xin lỗi mẹ. Còn không ,
xem như chuyện giữa con và nó nên chấm dứt. Mẹ không bao giờ cho Chiêu Dung bước
vào ngôi nhà này nếu nó không đứng ra xin lỗi mẹ.
Đăng Khoa lúng túng nhìn bà Cầm. Anh nhướng mày hỏi :
- Liệu có cần buộc Chiêu Dung phải như thế không hả mẹ. Con
nghĩ miễn sao Chiêu Dung đã thấy đươc. lỗi của mình là đủ.
Bà Cầm cười mai mỉa :
- Con không có can đảm để từ bỏ đứa con gái ngạo ngược như nó
chứ gì. Vậy thì con hãy tự do làm tất cả những gì mà con thích. Đừng bao giờ
xem mẹ là mẹ con nữa.
Cánh cưa? phòng Dăng Khoa đóng sập lại thật mạnh. Bà Cầm giận
dữ đi ra khỏi phòng của Đăng Khoa và quay về căn phòng đang còn chong sáng đèn
của bà.
Tiếng chuông đồng hồ treo tường điểm mười hai tiếng giữa đêm
khuya....
Sau đêm thức trắng phờ phạc, Đăng Khoa không dùng điểm tâm
như thường lệ.Anh phóng chiếc mô tô đến trước cổng nhà Chiêu Dung và đứng chờ.
Chiêu Dung vừa dắt xe ra khỏi cổng thì nhìn thấy anh. Cô định
ngồi lên nổ máy nhưng Đăng Khoa đã lấy chià khoá xe đút vào túi. Anh buồn rầu
nhìn cô :
- Chiêu Dung , tại sao em lại cố tình tránh mặt anh ?
Không buồn nhìn Đăng Khoa, cô lạnh nhạt yêu cầu :
- Anh trả chià khoá đây cho tôi.
Đăng Khoa so vai :
- Không bao giờ.
Chiêu Dung vẻ mặt chán chường :
- Anh muốn gì ?
Đăng Khoa nhìn cô không chớp mắt :
- Muốn nói chuyện với em.
Chiêu Dung nhếch môi :
- Giờ này tôi phải đi làm , tôi không có thì giờ để gặp anh
đâu.
Đăng Khoa nắm chăt. tay cầm xe :
- Anh sẽ điện thoại đến công ty của em xin phép cho em nghỉ
sáng nay.
Chiêu Dung nghiêm nét mặt :
- Tôi không hề yêu cầu anh làm điều đó. Anh Không có quyền
can thiệp vào việc của tôi.
Đăng Khoa tỏ ra bực dọc :
- Em lấy đâu ra kiểu nói chuyện đáng ghét đến như thế. Trước
đây em đâu có vậy.
Cô nhún vai :
- Hãy trả chià khoá xe cho tôi. Và tốt nhất là anh không nên
tìm gặp tôi nữa.
Đăng Khoa khàn giọng :
- Em vẫn bướng như thế sao. Em có biết là mẹ của anh đã buồn
phiền về em đến độ nào không , Cô giận dữ :
- Xin đừng nhắc đến mẹ anh nữa.
Đăng Khoa giọng nói đầy thất vọng :
- Tại sao em lại cố chấp như thế. Em không nghĩ đến tình yêu
của chúng ta sao.
Cô ứa nước mắt :
- Đừng nói gì nữa. Hãy đưa chìa khoá cho tôi đi.
Đăng Khoa lắc đầu :
- Không. Anh cần nói chuyện với em. Nếu em quyết định chia
tay với anh thì cũng cần đối thoại với nhau thật đàng hoàng. Anh không thể chịu
đựng nổi tình trạng mập mờ như thế này. Anh không phải là kẻ có lỗi.
Chiêu Dung nhếch môi :
- Nếu anh không đưa chià khóa, tôi sẽ đón taxi, thế thôi.
Cô dắt xe quay vào trong sân. Chỉ lát sau, Chiêu Dung trở ra.
Lòng Đăng Khoa chợt nhói lên khi thấy Chiêu Dung vẻ mặt vẫn bình thản, không có
dấu hiệu gì là buồn bã. Cô thật xinh xắn trong chiếc quần patt màu hồng và áo
sơ mi trắng. Trẻ trung. Tràn đầy sức sống.
Anh dắt chiếc mô tô to kềnh đi cạnh cô. Giọng anh tha thiết :
- Chiêu Dung. Em không còn yêu anh sao. Nếu em quyết định
chia tay , ít ra cũng phải cho anh biết lý do chứ. Lên xe anh chở đến quán nước
gần đây , rồi em muốn nói gì hãy nói cho hả giận.
Thấy Chiêu Dung không còn thái độ căng thẳng nữa , Đăng Khoa
vội vàng nổ máy.
Cắn môi buồn rầu, Chiêu Dung lẳng lặng ngồi lên xe. Cô ứa nước
mắt. Chia tay. Lý do để tình yêu của anh và cô tan vỡ thật không đáng chút nào.
Hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước cạnh dòng sông.
Dòng nước sáng trong xanh như mắt mèo. Ánh sáng chiếu rực rỡ trên mặt sông. Màu
mây đỏ chói đến tận trên cao.
Cô buồn rầu nhìn ra sông , ngắm những chiếc xuồng chở hoa và
chở những chậu kiểng xếp sát nhau.
Buổi sáng với màu vàng rực rỡ của hoa cúc, hoa vạn thọ , màu
xanh rêu mốc của mấy cây mai chiếu thủy sần sùi cong queo trổ những nụ hoa trắng
xoá hình ngôi sao.
Đăng Khoa trầm giọng hỏi cô :
- Em có nhớ anh không ?
Bất chợt dòng nước mắt lăn dài trên má của Chiêu Dung. Cô tủi
thân đến độ không kềm được cảm xúc.
Đăng Khoa thảng thốt chồm người kéo cô vào lòng, anh an uỉ :
- Em đừng khóc nữa Chiêu Dung. Nhìn em khóc lòng anh thật đau
xót. Anh yêu em , nhớ em đến độ điên lên được. Tại sao em lại muốn cắt đứt với
anh. Chiêu Dung, tình yêu bé bỏng của anh - em không biết là anh đau khổ sao. Lẽ
ra thì em không nên bỏ về, không nên làm cho mẹ anh giận.
Cô bặm môi lại , Đăng Khoa không hiểu hay không muốn hiểu.
Giọng cô rầu rĩ :
- Mẹ của anh không muốn đón tiếp em. em không thể để cho mẹ
anh xem thường em. Thà chúng ta chia tay nhau còn hơn.
Đăng Khoa cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Chiêu Dung. NHìn thật
sâu tận đáy mắt cô, anh nói chậm rãi :
- Đừng bao giờ nói lời chia xa. Anh nghĩ là em còn trẻ quá để
hiểu là chúng ta phải vượt qua những trở ngại không đáng có ấy. Mẹ anh đã yêu
thương anh , nuôi anh suốt hơn hai chục năm qua. Sự hi sinh của mẹ anh là vô bờ
bến. Nếu em thật sự yêu anh thì nên bình tâm lại , không nên trách cứ mẹ anh.
Có thể lời nói không khéo léo của mẹ anh khiên'' em hiểu lầm chứ thật ra mẹ anh
rất tốt. Cần phải mềm mỏng chút Chiêu Dung ạ. Vì tình yêu của chúng ta , không
lẽ em không thể vượt qua cái tôi của mình. Nếu em thật sự thương mẹ anh thì làm
sao mẹ anh có thể ghét bỏ em được.
cô rút tay khoi? tay của anh, giọng buồn tênh :
- Mẹ anh không bao giờ thương em đâu. Em không thể chấp nhận
ai đó sỉ nhục em. Cho dù là em yêu anh đến đâu đi nữa.
Đăng Khoa thở dài :
- Em có thể vì anh chút được không Chiêu Dung. Tại sao em cứ
cho là mẹ anh đã sỉ nhục em chứ.
Cô so vai :
- Biết nói thế nào để anh hiểu khi mẹ anh làm ra vẻ tử tế với
em , nhưng đằng sau đó là sự hằn học phỉ báng. Mẹ anh không hề muốn em đến nhà
anh.
Đăng Khoa nhíu mày :
- Em nên rộng lòng chút Chiêu Dung ạ. Em đã hiểu lầm mẹ anh
và hơi nóng nảy khi giận dữ bỏ về. Em có biết là mẹ anh đã buồn đến độ nào về
thái độ xem thường mọi người của em không. Không những vậy, mẹ anh còn hoang
mang không hiểu đã làm gì để em giận như thế. Nếu em nhìn thấy những mon'' ăn
mà mẹ anh đã nấu thật công phu để mời em , khi ấy em mới vị tha hơn.
Chiêu Dung kêu lên :
- Mẹ anh không biết lý do tại sao em bỏ về à.Thật là vô lý.
Đăng Khoa hắng giọng :
- Mẹ anh hoàn toàn không biết. Nhưng không sao, mẹ anh vốn là
phu, nữ có tấm lòng bao dung. Nhất định mẹ anh sẽ tha thứ cho em , nếu em mềm mỏng
xin lỗi bà.
Sững sờ nhìn Đăng Khoa, Chiêu Dung như hoá đá. Cô mỉm cười
cay đắng :
- Tha thứ cho em nếu em xin lỗi. Thật là không thể tưởng tượng
nổi. Em không bao giờ xin lỗi cả. Vì chính mẹ anh mới là người có lỗi. Tại sao
em phải cần sự tha thư" của mẹ anh. Mẹ anh không có đủ tư cách để tha thứ
cho em đâu. Chính mẹ anh đã cố tình gây nên sự đổ vỡ rồi lại giả vờ không biết
gì cả.
Đăng Khoa giận dữ :
- Chiêu Dung !
Cô khựng lại, sợ hãi nhìn anh. Anh rắn giọng :
- Tôi cấm cô xúc phạm đến mẹ tôi. Cho dù tôi yêu cô đến độ
nào đi nữa , cho dù cô là tất cả đối với tôi thì tôi cũng không bao giờ cho
phép cô nói năng như thế. Cô có biết là mẹ tôi đã hi sinh như thế nào co tôi
không. Mẹ tôi là phụ nữ cao thượng , suốt đời vì tôi. Sống cho tôi. Vui niêm`
vui của tôi , buồn nỗi buồn của tôi. Cô phải biết quý trọng con người như thế mới
phải chớ.
Chiêu Dung mở to mắt nhìn Đăng Khoa. Hai hàng lệ chảy dài
trên má. Cô thổn thức :
- Tôi hiểu rồi.
Vụt đứng dậy, cô bước ra khỏi quán. Đăng Khoa vội vàng nắm lấy
vai cô. Anh đổi giọng :
- Chiêu Dung , em nên nghe anh nói. Em đừng bỏ đi như thế.
Cô chua chát :
- Tôi nghe đã đủ rồi.
Đăng Khoa đau khổ nhìn cô :
- Tại sao em cố chấp đến như thế. Tình yêu của chúng ta, em
không nghĩ đến sao. Hãy vì tình yêu của chúng ta, Chiêu Dung ạ.
Cô nhếch môi :
- Anh muốn tôi phải làm gì đây ?
Đăng Khoa trầm giong. :
- Hãy đi với anh về nhà xin lỗi me.
Cô đau đớn nhìn anh với vẻ mặt đầy cay đắng :
- Đến nhà anh xin lỗi mẹ anh sao ?
Đăng Khoa mềm mỏng :
- Đúng vậy, nếu em đặt tình yêu của chúng ta cao hơn tự ái cuả
em.
Cô khép mắt lại , vẻ mặt đầy đau khổ. Giọng cô trôi tuột đi :
- Tình yêu của chúng ta bắt buộc phải trả giá hết sức phi lý
và đắt đến thế sao ? Phải hi sinh cả tự ái lẫn danh dư , lòng tự trọng của
chính mình ?
Đăng Khoa thở hắt thật mạnh :
- Anh không còn có cách nào hơn. Ngay chính anh bây giờ cũng
dẹp tính cao ngao. của người đàn ông. Chiêu Dung , anh van xin em.
Chiêu Dung suy nghĩ thật lâu rồi nói giọng cương quyết :
- Em không xin lỗi !
Đăng Khoa nghiến răng :
- Cố chấp.
- Chúng ta thà chia tay nhau.
- Em có thể tàn nhẫn như thế sao ?
- Em không có lỗi.
- Hãy vì anh đi Chiêu Dung !
- Không.
Đăng Khoa buông vai Chiêu Dung ra. Đôi mắt anh đau khổ đến tột
cùng. Anh không ngờ là mọi việc còn bi đát hơn anh tưởng. Thế là hết.
Cô bối rối nhìn anh. Giọng Đăng Khoa vụn vỡ :
- Chúng ta chia tay nhau. Anh không thể yêu cô gái mà cô ta
xem thường mẹ của mình.
Cô đứng lặng nhìn anh. Những dòng nước mắt rơi lã chã trên
má.
Đăng KHoa buồn rầu lững thững đi dọc theo con sông. Bỗng giọng
Chiêu Dung khổ sở vang lên :
- Đăng Khoa....
Anh khựng lại , rồi quay đối diện cô. Chiêu Dung nói qua màn
lệ :
- Tại sao tôi lại gặp anh. Tại sao tôi lại yêu anh. Tại sao
tôi phải đau khổ như thế này.
Đăng Khoa ôm lấy cô trong vòng tay của anh. Cô nấc lên :
- Tôi sẵn sàng xin lỗi mẹ anh. Tôi sẽ đi với anh nhưng đó
không phải vì tôi có lỗi. Mà chỉ vì tôi.... quá yêu anh.
Đăng Khoa siết chặt cô trong vòng tay. Anh hôn lên gương mặt
đầm đià nước mắt của cô, giọng đầy xúc động :
- Anh cám ơn em.
Chiêu Dung đứng thật lâu trước gương. Hôm nay cô đến thăm mẹ
Đăng Khoa và làm lành với bà. Vì thế, Chiêu Dung muốn mọi thứ phải được chuẩn bị
hoàn hảo.
Cô đã chọn chiếc quần tây ống đứng màu nâu , áo sơ mi dài tay
màu khói hương cũ kỹ. Bộ áo quần này cô không còn mặc , định phế thải từ lâu
nhưng chưa có dịp. Với bộ áo quần này , cô hy vọng mẹ Đăng Khoa sẽ hài lòng vì
chất liệu vải thật dày không chê vào đâu được. Màu sắc lại u tối và buồn.
Nhìn lên đồng hồ treo tường , Chiêu Dung thấy vẫn còn sớm. Có
lẽ nửa giờ nữa, Đăng Khoa mới đến đón cô.
Cô ngồi xuống bàn và mở máy lạnh. Nóng kinh khủng. Đang là
mùa hè và bộ quần áo này làm cô nóng bức thêm.
Dùng chiếc dây thun, Chiêu Dung buộc lại mái tóc chấm ngang
vai của mình. Nghe Đăng KHoa nói là mẹ anh chỉ thích những cô con gái có mái
tóc dài. Mẹ anh không thích mái tóc cụt ngủn của cô. Thôi thì đành buộc tạm vậy
cho khỏi xốn mắt bà. Sau này, cô sẽ để tóc thật dài cho mẹ anh vui.
Chương 6
Từ bên ngoài cửa bà Khuê Châu gọi :
- Chiêu Dung... con chuẩn bị xong chưa vậy ?
Bà Khuê Châu bước vào phòng. Hoàn toan` bất ngờ vì trước mắt
bà không phải là Chiêu Dung hồn nhiên tươi trẻ. Cô mặc bộ áo quần xấu xí , tóc
túm lại cụt ngũn như con gà cụt đuôi.
Chiêu Dung lúng túng mỉm cười :
- Me.....
Bà Khuê Châu ngạc nhiên :
- Sao con lại mặc bộ đồ khó coi này, mẹ nhớ là bộ đồ này con
thường mặc đi lao động ở trường. Còn toc'' tai nữa. Sao lại cột lên kỳ cục như
thế.
Chiêu Dung ngượng ngập :
- Mẹ anh Đăng Khoa không thích chiếc váy trắng mà con mặc hôm
trước. Cũng không thích mái tóc của con.
Bà Khuê Châu trân trối nhìn sững Chiêu Dung :
- Tại sao ?
Chiêu Dung nói khẽ :
- Bác ấy bảo chiếc áo mỏng quá và cổ rộng.
Bà Khuê Châu ngán ngẫm lắc đầu. Nếu má Đăng KHoa nhận xét về
chiếc áo ấy như thế thì thật không còn chuyện gì để nói.
Giọng bà bực dọc :
- Con cột tóc lên như thế cũng chỉ vì mẹ của Đăng Khoa chê
mái tóc rất đẹp của con. Mẹ không thể hiểu được nữa.
Chiêu Dung ỉu xìu gật đầu. Không phải cô thiếu thẩm mỹ. Nhưng
để làm vui lòng mẹ Đăng Khoa cô sẵn sàng biến mình thành con vịt xấu xí.
Bà Khuê Châu thở dài :
- Đăng Khoa đang chờ con dưới nhà , nhưng ba con đang nói
chuyện với Đăng Khoa chút vì vẫn còn sớm. Ba con muốn gặp Đăng Khoa để có thể
hiểu thêm về người đàn ông mà con chọn lựa.
Chiêu Dung chớp mi. Cô hiểu là ba mẹ cô rất thương cô. Nếu co
chọn Luân Vũ, chắc chắn ba mẹ cô không phải thấp thỏm lo lắng khổ sở cho cô như
thế này.
Bà Khuê Châu tiến đến cạnh Chiêu Dung và ôm lấy cô , mắt rưng
rưng. Dạo này Chiêu Dung gầy hơn trước , không còn nhí nhảnh yêu đời.
Từ khi yêu Đăng Khoa, bà thấy Chiêu Dung như biến thành con
người khác. Con gái của bà thường đăm chiêu suy nghĩ , có hôm đứng hàng giờ bên
cửa sổ với đôi mắt rầu rĩ. Cũng có hôm Chiêu Dung chong đèn đến gần khuya ,
sáng dậy hàng mi đỏ hoe.
Chiêu Dung đã tâm sự với bà về nỗi niềm của nó. Nó yêu Đăng
Khoa. Yêu điên cuồng.
Giọng bà Khuê Châu khắc khoải :
- Mẹ lo cho con quá. Nếu mẹ Đăng Khoa khăc'' nghiệt như thế
thì sau này con sẽ khổ đó. Liệu con có thể chấp nhận được không ?
Chiêu Dung hùng hồn :
- Con đã suy nghĩ thật nhiều về chuyện này rồi. Mẹ Đăng Khoa
chỉ là phụ nữ đáng thương. Bà đã hi sinh cả cuộc đời cho Đăng Khoa. Nếu bà yêu
thương Đăng Khoa thì tất nhiên bà yêu thương con. Chỉ cần con mềm mỏng , sống
chân thàn với bà thì con sẽ cảm hoá được bà.
- Mẹ cũng chỉ mong có vậy. Nhưng mẹ rất lo vì dạo này con gầy
vì mất ăn mất ngủ , con không còn là cún con hồn nhiên của mẹ khi xưa.
Chiêu Dung mỉm cười mắt long lanh :
- Sao con có thể mãi mãi là cún con của mẹ được.Rồi đây con
phải lấy chồng. Cho dù con của mẹ gầy đi nhưng điều quan trọng là con đã yêu và
được yêu. Con còn mong gì hơn nữa.Thế là hạnh phúc lắm rồi.
Bà Khuê Châu thở hắt thật nhẹ :
- Nhưng mà con có thấy là con đã yêu cách điên cuồng không ?
Con có thể sẵn sàng trở thành con người xấu xí để làm vui lòng mẹ Đăng Khoa. Mẹ
chỉ e điều cố gắng đó không bền không kéo dài được bao lâu , vì con người ta vốn
hướng đến chân thiện mỹ. Con dã cố gắng ép mình , biến mình than`h con người
khác với bản chất của con. Mẹ lo sợ sẽ có sự đổ vỡ không tránh khỏi khi ngày
nào đó , con chợt nhận ra rằng con đánh mất chính bản thân của con. Điều kinh
khủng nhất của con người là đánh mất chính mình.
Chiêu Dung bặm môi lại :
- Bản thân của tình yêu đã là sự điên cuồng rồi mà me.
Bà Khuê Châu hắng giọng :
- Không như con suy nghĩ đâu. Như tình yêu giữa ba và mẹ chẳng
hạn. Không điên cuồng.Đã gần năm như thế. Ba mẹ yêu nhau thật đằm thắm. Yêu là
cho , là nhận. Không hiểu sao mẹ có cảm giác là Đăng Khoa thích nhận hơn là
cho. Đăng Khoa yêu cầu ở con nhiều thứ quá , trong khi thử hỏi Đăng Khoa đã làm
được gì cho tình yêu của người. Giá như Đăng Khoa thẳng thắn nói chuyện với mẹ
câu. ta để đi đến sự hoà hợp giữa bà và con vẫn tôt'' hơn là buộc con phải tự
đánh mất con người của mình. Nhiều khó khăn đang đợi con đấy. Không biết rồi
đây con gái mẹ sẽ ra sao.
Chiêu Dung mỉm cười , giọng nói đầy tin tưởng :
- Tình yêu sẽ giúp con vượt qua tất cả. Con cám ơn mẹ , mẹ đừng
lo gì cả.
Bà Khuê Châu hắng giọng :
- Mẹ cầu chúc con con vạn sự tốt lành.
Chiêu Dung hôn nhẹ trên trán bà Khuê Châu và vui vẻ chào bà.
Đăng Khoa đang chờ cô ở dưới nhà.
Đăng Khoa mở cánh cửa phòng khách. Anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của
Chiêu Dung như trấn an cô. Giọng anh âu yếm :
- Mẹ đang đợi em , đừng ngại gì cả. Có anh bên cạnh em mà.
Chiêu Dung dạ nhỏ. Cô theo anh đi vào căn phòng định mệnh mà
hôm trước cô đã có dịp đặc chân đến.
Bà Cầm đứng trươc'' mặt cô. Bà mặc chiếc áo nhung mà sẫm ,
tóc búi cao , trên môi nở nụ cười tươi tắn.
Chiêu Dung bối rối chắp tay :
- Cháu chào bác.
Bà nắm tay cô ân cần :
- Chiêu Dung, cháu lại đây ngồi đi.
Cô líu ríu đi theo bà. Cử chỉ thân mật của bà làm cô an tâm
phần nào. Lúc nãy trên đường tới đây cô cứ lo sợ là bà sẽ không tiếp cô nữa. Vậy
là cuối cùng mọi sự đã tốt đẹp như lời của Dăng Khoa.
An vị trong ghế, Chiêu Dung nhìn bà Cầm giọng rụt rè :
- cháu thành thật xin lỗi bác về chuyện hôm trước.
Bà Cầm nhướng mày :
- Nếu cháu đã thấy lỗi của mình thì bác cũng sẵn sàng bỏ qua
thôi.
Thấy mẹ và Chiêu Dung vui vẻ nói chuyện với nhau, Đăng Khoa tỏ
ra rất vui.
Anh nói với Chiêu Dung :
- Chờ anh lát, anh có món quà tặng em.
Lại ra vườn hái hoa tặng cho Chiêu Dung chớ gì ! Nhìn theo
Đăng Khoa mất hút ở cưa? , bà Cầm hằn họs suy nghĩ.
Nghiêm nét mặt nhìn Chiêu Dung , bà Cầm cười nhạt :
- Đăng Khoa có vẻ chiều chuộng cháu ghê nhỉ.
Chiêu Dung lúng túng im lặng. Đúng ra Đăng Khoa nên ngồi với
cô mới phải. Có lẽ anh nghĩ rằng không có sự hiện diện của anh , cô và mẹ anh dễ
nói chuyện với nhau hơn cũng nên.
Bà Cầm chăm chú nhìn bộ áo quần Chiêu Dung đang mặc và buông
lời nhận xét :
- Chau không thấy bộ quần áo này là tồi tàn sao. Không ngờ
hôm nay cháu lại thay đổi cách ăn mặc, bộ đồ tầm thường này khác hẳn phong cách
của cô gái con nhà giàu. Mặc như thế cháu có thấy ngai. gì không ?
Chiêu Dung rụt rè hỏi :
- Bác không thích cháu mặc y phục như thế này à ?
Bà Cầm quắc mắt lên :
- Ta chẳng thích cô, thế thôi. Cho dù cô mặc chiếc váy sang
trọng hay bộ quần áo tồi tàn thì cô là kẻ sẽ làm khổ con trai của ta bằng nhan
sắc của cô. Cô không thấy đó sao , bất chấp sự có mặt của ta nó vẫn bổ nhào đi
ra vườn hái hoa tặng cô. Nếu nó cưới cô, sau này nó sẽ bị chi phối tất cả mọi
chuyện. Một người đàn ông quỵ lụy vì cô gái đẹp không phải là điều tốt đâu. Ta
đã nói với nó câu nói ấy hàng trăm lần rồi.
Chiêu Dung thở nhẹ :
- Vậy cháu phải làm gì để bác chấp nhận cháu.
Bà Cầm nhếch môi. Bà chỉ cần cô gái nhan sắc tầm thường và
không tính cách. Chiêu Dung là cô gái có tính cac''h. Bà sẽ không bao giờ áp đặt
được suy nghĩ của bà lên người con gái như Chiêu Dung. Những gì mà Chiêu Dung
đang cố gắng làm vui lòng bà cũng không thể làm bà hài lòng.
Bà đã hi sinh cả cuộc đời cho Đăng Khoa, bà không muốn người
phụ nữ nào quan trọng hơn bà trong trái tim Đăng Khoa.
Giọng bà sắc lạnh :
- Ta không bao giờ chấp nhận cô. Không lý do, không giải
thích.
Chiêu Dung khẽ cắn môi, giọng khổ sở :
- Cháu và anh Đăng Khoa rất yêu nhau. Mong bác hiểu.
Bà Cầm nhún vai :
- Không ngờ giáo sư Lưu lại có cô con gái bạo dạn si tình đến
mức không biết tự ái. Nếu ta là cô, ta đã không đặt chân đến đây lần thứ. Cô là
thứ cột đi tìm trâu. Ta có muốn mời cô đến đây đâu. Chẳng qua vì Đăng Khoa si
mê cô cách ngu ngốc nên ta mới nhượng bộ với nó.Ta đưa ra lời mời với ý nghĩ
không bao giờ cô hạ mình đến đây. Nếu cô có chút tự trọng.
Chiêu Dung đau đớn nhìn bà Cầm. Cô kêu lên :
- Cháu đã lầm. Cháu lầm bác là phụ nữ cao thượng.
Bà Cầm the thé :
- Đồ vô giáo dục , ông Lưu và bà Khuê Châu dạy cô như thế
sao. Cha mẹ cô coi bộ cũng là thứ không ra gì. Cô là thứ con gái người ta không
muốn mời vẫn cứ đến. Cô đã quyến rũ con trai của tôi. Cút đi.
Chiêu Dung giận đến trào nước mắt :
- Tôi sẽ không bao giờ gặp lại bà thêm lần nữa đâu. Bà là con
người ích kỷ, hồ đồ. Bà nói bà thương Đăng Khoa nhưng thật ra bà chỉ thương bản
thân bà. Bà không hề thương Đăng Khoa. Nếu không , bà đã không sử xự như thế.
Bà có biết là bà đã làm cho Đăng Khoa đau khổ đến độ nào không.
Đăng Khoa bước vào với bó hồng bạc đang hé nụ. Nhìn thấy cảnh
tượng trên, anh thảng thốt kêu lên :
- Chiêu Dung...
Bó hồng rơi trên thảm đỏ.
Đăng Khoa nắm hai vai Chiêu Dung lắc mạnh :
- Em điên rồi sao ?
Bà Cầm đưa tay đấm vào ngực :
- Đăng Khoa. Mẹ nuôi con bao nhiêu năm nay để con đi yêu đứa
con gái vô giáo dục dám sát mạt mẹ sao.? Con là đứa bất hiếu. Con hãy đi ra khỏi
nhà với đứa con gái tồi tệ này đi. Nó đã mắng chửi mẹ không tiếc lời.
Đăng Khoa tức tối nhìn Chiêu Dung :
- Tại sao em hỗn hào như vậy chứ ?
Chiêu Dung chua chát :
- Tôi sợ mẹ anh.Thật là kinh khủng , có nằm mơ tôi cũng không
tưởng tượng nổi.
Bà Cầm rít lên :
- Đồ vô giáo dục.
Chiêu Dung nhìn thẳng vào mặt bà Cầm :
- Bà là con người ích kỷ và ác độc.
Đăng Khoa giận dữ quát Chiêu Dung :
- Anh không ngờ em... thiếu giáo dục đến như thế.
Chiêu Dung nhướng mày :
- Tôi cấm anh.
" Bốp " Đăng Khoa không dằn được , anh vung tay lên
giáng cho Chiêu Dung cái tat'' thật mạnh khiến cô lảo đảo phải tựa vào ghế.
Khuôn mặt bà Cầm hả hê.
Chiêu Dung đau đớn nhìn Đăng Khoa , giọng lạc đi.
- Anh đánh tôi à ?
Cô quay nhìn bà Cầm rồi nhìn Đăng Khoa và chạy nhanh ra cửa.
Sau mấy giây sững sờ , Đăng Khoa như sực tỉnh. Anh thảng thốt
gọi :
- Chiêu Dung... Chiêu Dung...
Nhưng bà Cầm đã lạnh lùng nắm lấy cánh tay anh :
- Hãy để cho nó đi khuất mắt. Mẹ không bao giờ tha thứ cho
nó.
Thất thểu đi trên đường , nước mắt Chiêu Dung tuôn ra như
mưa. Cô lang thang từ phố này đến phố khác. Về nhà bây giờ ư ? Chiêu Dung đau
khổ lắc đầu. Ba mẹ cô có lẽ đang chờ cô trở về với bộ mặt hoan hỉ như lúc ra
đi. Cô cũng không muốn ghé đến nhà anh Nhật Quang và chị Minh Hiền. Họ đang sống
trong không gian màu hồng. Sự có mặt của cô vào lúc này sẽ làm hoen ố hạnh phúc
của đôi vợ chồng mới cưới.
Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Chiêu Dung đi như vô định.
Chợt có tiếng gọi nàng mừng rỡ :
- Chiêu Dung...
Cô lặng người. Trước mặt cô là Luân Vũ. Đã lâu lắm rồi cô
tránh mặt anh. Gặp anh trong hoàn cảnh như thế này cô càng tủi hổ.
Giọng Luân Vũ thắc thỏm :
- Sao em lại khóc ? Có chuyện gì thế Chiêu Dung ?
Nước mắt chảy vòng quanh thay cho câu trả lời. Luân Vũ dịu
dàng đặt tay lên vai cô như sự chia sẻ. Hất hàm về chiếc Su đang dựng gần đó,
anh nói khẽ :
- Lên xe anh chở về nhà.
Chiêu Dung hốt hoảng :
- Không. Em không muốn về nhà lúc này. Anh cứ đi đi, để mặc
em.
Luân Vũ xót xa nhìn cô. Chưa bao giờ anh thấy cô thảm hại đến
thế. Bộ áo quần xấu xí và tóc cột túm lại dài không ra dài, ngắn không ra
ngăn''. Hai mí mắt sưng đỏ. Có lẽ cô đã khoc'' rất nhiều.
Anh trầm giọng bảo :
- Sao anh có thể để mặc em trong tâm trạng buồn phiền như thế
này được. Lên xe đi. Không về nhà thì có thể đi đến nơi nào đó , anh đóan rằng
em đã đi bộ lâu lắm rồi. Em rất mệt , cần pha/i được chăm sóc và nghỉ ngơi.
Chiêu Dung giọng khổ sở :
- Anh tốt với em chi vậy. Cứ mặc kệ và đáng kiếp em đi. Đừng
bận tâm đến em nữa. Những gì em gieo thì hãy để em gặt. Em là con ngốc hiếu thắng
,không đếm xỉa gì đến lời khuyên của mẹ cha.
Luân Vũ vẻ mặt buồn rầu :
- Em không xem anh là người thân sao Cún con ?
Cún con. Sói xám. Kỷ niệm ngọt ngào. Chiêu Dung bật khóc nức
nở :
- Đưng` gọi em là Cún con nữa. Cún con đã chết trong ký ức đẹp
của anh rồi , không đáng để anh nhớ đến nữa. Em chỉ là Chiêu Dung với quả tim xốc
nỗi, kiêu hãnh.Để rồi chết vì sự kiêu hãnh ấy.
Luân Vũ trầm giọng :
- Mãi mãi em vẫn là Cún con của anh. Ngồi lên xe đi Chiêu
Dung. Rồi em sẽ cảm thấy nỗi buồn qua đi rất nhanh. Con người không thể sống
hoài với nỗi buồn.
Cô thở dài hiu hắt.
Chiếc Su được Luân Vũ chạy thật chậm. Qua những con đường xa
lạ và cuối cùng dừng trước ngôi nhà có trồng nhiều tigôn trắng. Nhiều đến nỗi
Chiêu Dung phải ngẩn người ngắm nhìn , tạm vứt nỗi buồn sau lưng.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô trước ngôi nhà màu trắng không
lộng lẫy lắm nhưng thanh nhã và đẹp. Luân Vũ hắng giọng :
- Nhà của anh.
Cô nhìn anh với vẻ hối lỗi. Cô chưa đến đây lần nào như đã hứa
với mẹ anh. Lẽ ra thì cô phải đến thăm bác Mỹ Thoại và anh từ lâu , thế mà tệ
thật chưa bao giờ cô đến đây. Vì thế, mới không biết mùa này là tigôn trắng có
rất nhiều, không phải như Đăng Khoa đã bảo.
Luân Vũ mở khoá công?. Giọng anh dịu dàng :
- Anh còn nhớ rất rõ là em rất thích dùng tigôn trắng để chơi
trò cô dâu.
Cô chớp mắt. Những gì liên quan vê cô, anh đều nhớ rât rõ.
Luân Vũ trầm giọng :
- Tiếc là mẹ anh về quê thăm họ hàng vài ngày. Mẹ anh vẫn nhắc
đến em luôn. Nếu bây giờ có mẹ anh ở nhà, có lẽ mẹ anh rất vui khi gặp em.
Ngồi trong căn phòng khách ấm cúng của anh. Chiêu Dung ủ rủ
như con mèo ướt sau cơn mưa giông.
Luân Vũ ân cần :
- Anh pha cho em ly sữa nhé.
Cô rầu rĩ lắc đầu :
- Đừng lo cho em mà.
Anh đứng dậy, giọng đầy yêu thương :
- Anh biết là em đang mệt và đói. Chờ anh lát nhé.
Mặc cho cô phản đối , Luân Vũ vẫn pha ly sữa đầy. Đặt trươc''
mặt cô. Luân Vũ dỗ dành :
- Nghe lời anh đi Chiêu Dung, kẻo anh buồn.
Cô rưng rưng nước mắt nhìn Luân Vũ khuấy nhẹ ly sữa. Tiếng
thìa lanh canh chạm vào ly nghe như điệu nhạc.
Hớp ngụm sữa nhỏ, nghe nỗi buồn thấm tận tim. Cô yêu Đăng
Khoa đến cuồng điên. Vậy mà anh đã tàn nhẫn tát cô. Xoa nhẹ tay lên má vẫn còn
cảm giác rát bỏng. Từ tâm hồn.
Giọng trầm buồn, Chiêu Dung nhếch môi cay đắng :
- Lẽ ra thì em không nên đến đây làm phiền anh. Anh cho em về
nhà đi.
Luân Vũ dịu dàng :
- Anh sẽ chở em về , nhưng chỉ sau khi em lấy được quân bình.
Em không sợ ba mẹ em buồn khi thấy em như thế này sao.
Im lặng thật lâu , Luân Vũ lên tiếng :
- Có phải những giọt nước mắt của em là chuyện em với....
Đăng Khoa ?
Chiêu Dung khép mắt đau khổ , cô chậm rãi gật đầu với tâm trạng
vô cùng chán ngan''. \ Một cảm giác vỡ vụn. Luân Vũ cố không bật tiếng thở
dài.Thật không có gì buôn hơn nữa yêu cầu Chiêu Dung xác nhận anh chỉ là kẻ
ngoài cuộc. Cô đã khóc vì đau khổ , đã khóc vì Đăng Khoa.
Chuông điện thoại đổ dài....
Luân Vũ vội đứng dậy. Anh trầm giọng bảo Chiêu Dung :
- Xin lỗi , chờ anh chút.
Anh nhấc máy lên :
- Alô.... Tôi đây....
Đầu dây là giọng Đăng Khoa :
- Tôi muốn biết Chiêu Dung có ở chỗ anh không ? Có phải anh
đã lợi dụng cơ hội này để nhảy vào cuộc không ?
Luân Vũ lặng người. Vẻ mặt tức giận, anh nói như quát :
- Tôi sẽ không bao giờ trả lời bất kỳ câu hỏi nào như thế.
Đăng Khoa hằm hè :
- Mày định quyến rũ Chiêu Dung à. Đồ cơ hội. Tao muốn xin lỗi
Chiêu Dung. Tao đã lùng sục tìm Chiêu Dung khắp nơi nhưng không thấy. Chắc chắn
là Chiêu Dung đang ở chỗ của mày. Mày phải cho tao gặp Chiêu Dung , nếu mày biết
điều.
Luân Vũ giận dữ :
- Chiêu Dung đang ở đây. Nhưng có đồng ý gặp kẻ thiếu lịch sự
như anh hay không là quyền của Chiêu Dung.
Luân Vũ đặt ống nghe xuống bàn.Anh đi đến chỗ Chiêu Dung đang
ngồi ủ rũ và trầm giọng :
- Đăng Khoa muốn gặp em.
Chiêu Dung như bật người lên, cô thảng thốt :
- Sao anh ta lại biết em ở đây.
Luân Vũ so vai :
- Anh không biết. Có thể là Đăng Khoa đã nhìn số máy của anh ở
danh bạ điện thoại và gọi đến dòm chừng.
Chiêu Dung co rúm người lại :
- Em không muốn gặp Đăng Khoa nữa , em căm thù anh ta.
Dịu dàng đặt tay lên vai Chiêu Dung, Luân Vũ cố ngăn nỗi cay
đắng gậm nhấm tâm hồn anh :
- Có thể là em đang giận nên em nói như thế. Anh biết là
em... rất yêu Đăng Khoa.
Chiêu Dung chua chát :
- Đăng Khoa đã đánh em , anh có tin là điều đó đã xảy ra
không ?
Luân Vũ ngạc nhiên tột độ :
- Vì sao ?
Chiêu Dung thở hắt thật mạnh :
- Anh ta sùng bái mẹ anh ta đến mức mù quáng. Để làm vui lòng
bà, Đăng KHoa đã đánh em.
Luân Vũ ngồi phịch xuống ghế. Anh yêu Chiêu Dung.Cho dù cô
không hề yêu anh thì anh vẫn cầu mong cho cô hạnh phúc với người cô yêu. Đăng
Khoa thật thô lỗ. Anh có thể hiểu phần nào qua cuộc điện đàm ngắn với anh lúc
nãy.
Chiêu Dung vụt đứng dậy đi đến bên chiếc máy điện thoại. Trước
ánh mắt ngỡ ngàng của Luân Vũ, cô mím môi đặt ông'' nghe vào bàn máy. Bình thản
cắt đứt sự liên lạc của Đăng Khoa.
Quay lại nhìn Luân Vũ, Chiêu Dung hỏi qua hai hàng nước mắt :
- Anh có con` giữ nguyên lời cầu hôn của anh với em không ?
Luân Vũ sững sờ nhìn cô.Giọng anh đầy đau khổ :
- Tình cảm của anh với em bao giờ cũng nguyên vẹn Chiêu Dung
phán :
- Nếu em bảo rằng em nhận lời cầu hôn của anh , anh nghĩ sao
?
Cô gắng tự chủ, Luân Vũ khàn giọng :
- Em đang trải qua cú sốc lớn. Dù yêu em cách mấy anh cũng
khuyên em là nên bình tâm trở lại. Mọi quyết định của em giờ này đều sai lầm.
Khi hối tiếc thì đã muộn.
Chiêu Dung nhướng cao mày :
- Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Hoặc là em sẽ là vợ anh , hoặc là em
sẽ đi thật xa. Đi rất xa, không ai có thể tìm được em nữa. Có thể rồi đây anh sẽ
không bao giờ thấy hiện diện trên đời cô gái tên là Chiêu Dung. Cún con của
anh.
Luân Vũ vẻ mặt đau khổ :
- Có thật là em cần đến anh không , em nói đi Chiêu Dung. Anh
sẽ làm tất cả điều gì em yêu cầu.
Cô ngửa mặt lên nhà phán :
- Em muốn làm vợ anh.
Luân Vũ đặt tay lên vai cô. Rồi không kềm được cảm xúc đang
dâng lên thật mạnh mẽ, anh ôm cô trong vòng tay ấm áp của anh. Anh chờ đợi câu
nói này đã lâu lắm rồi. Anh yêu cô. Yêu cô đến tận cùng con tim.
Chiêu Dung tựa cằm vào vai Luân Vũ , hai dòng nước mắc chảy
dài trên má cô.
- Hai người quay lại hôn nhau đi để tôi bấm máy !
Phương Anh cười khanh khách. Cô đang dẫn Chiêu Dung đứng sát
với Luân Vũ và tinh quái đưa ra đề nghị như thế.
Đám cưới của Luân Vũ và Chiêu Dung đươc. tổ chức thật tưng bừng
trong khách sạn cap cấp của Thanh` phố. Gần ngàn quan khách , bạn bè.
Mối quan hệ rộng rãi của giáo sư Lưu , bà Khuê Châu và Mỹ Thoại
cùng bạn bè cô dâu chú rễ đã đẩy con số khách mời lên đến con số chóng mặt.
Aó cưới cô dâu được Luân Vũ đặt may tại nhà thiết kế thời
trang nổi tiếng của Pháp. Trong những chiếc serré ấy , Luân Vũ thích nhất là
chiếc áo màu trắng mà anh đã chọn kiểu cho cô.
Váy dài đúng thước , phải có cô bé trạc độ tuổi mặc áo voan hồng
nâng vạt của chiếc váy là là trên mặt đất. Vòng bụng được may thật bó, ôm sát
chiếc eo thon thả của cô. Và ngay tại vòng eo gợi cảm ấy là đóa cúc rối thật lớn
màu vàng sậm.
Chiếc áo còn có vẻ diễm lệ Ở phần sau lưng. Nhát kéo của người
thợ tao. mốt chuyên nghiệp của thành Phương Anhris đã khoet'' chiếc áo thành
vòng cung dài và rộng vừa phải, đủ để mọi người chiêm ngưỡng bờ vai và chiếc
lưng thanh tú ngọc ngà của Chiêu Dung.
Mọi người háo hức nhìn cô dâu vì cô vừa trẻ vừa đẹp. Tuổi
thanh xuân của cô chỉ mới bắt đầu.
Luân Vũ trong bộ veston cũng màu trắng. Anh mặc complet rất đẹp.
Mạnh mẽ, quyến rũ.Những cô gái trong bàn tiệc chợt trỗi dậy niềm hối tiếc khi
anh không còn là người đàn ông tự do.
Từ giờ phút này anh đã thuộc về cô gái có nét đẹp kiêu sa
thanh khiết. Họ không phải là đối thủ tương xứng của cô.
Phương Anh đẩy Chiêu Dung sát vào người Luân Vũ thêm chút nữa.
Cô kêu lên :
- Trời đất, sao người cách xa nhau cả cây số vậy. Cười lên
nha , Phương Anh chớp ảnh cô dâu chú rể đây. Rồi, Pô khác nè. Hôn nhau đi, cứ
xem thiên hạ là những người thuộc hành tinh khác.
Chiêu Dung nguyt'' yêu Phương Anh. Để chuẩn bị cho đám cưới
thật tưng bừng vui vẻ này. Luân Vũ đã gọi sẵn gần chục thợ ảnh đâu có nhờ
Phương Anh mà nhỏ bạn cô làm rộn. Hết yêu cầu cô phải thế này đến yêu cầu cô phải
thế khác.
Không biết Luân Vũ đã tranh thủ hôn cô bao nhiêu cái theo yêu
cầu của cô " phó nháy " này rồi.
Luân Vũ âu yếm hỏi Chiêu Dung :
- Em có mệt không ?
Cô khẽ chớp mắt. Nhìn thấy gương mặt sung sướng của ba mẹ cô
và anh Nhật Quang cùng chị Minh Hiền thì cô cũng chẳng còn thấy mệt nữa. Tất cả
đều vui. Bác Mỹ Thoại - Không từ nay bà là mẹ chồng của cô rồi - lúc nào cũng rạng
rỡ nụ cười trên môi.
Cô không vui. Nhưng cô biết giấu nỗi buồn của mình tận đáy
tim. Vui, buồn của cô giờ đây không còn ý nghĩa nữa. Vậy thì buồn làm gì để tim
nhói lên và nụ cười của ba của mẹ hiu hắt.
Còn Luân Vũ, cô hiểu rằng anh đang là người đàn ông hạnh phúc
nhất hành tinh. Anh yêu cô tha thiết. Anh là người đàn ông cao thượng. Anh đã
cưới cô là vì cô hơn là vì anh.
Anh muốn làm cô vui.
Thôi nhé Chiêu Dung. Từ nay mi đã là người của Luân Vũ. Hãy
yêu Luân Vũ. và trở thành người vợ hiền ngoan. Hãy quên Đăng Khoa đi. Đó chỉ là
kỷ niệm buồn. Đừng bao giờ luyến tiếc những tháng ngày không vui.
Luân Vũ choàng tay lên vai Chiêu Dung thân mật cùng cô đi đến
tưn`g bàn nhận lời chúc tụng của mọi người. Những ngôn từ thật đẹp , thật mỹ miều.
Hạnh Phúc. Hạnh phúc.
Tất cả những người đến chung vui đều lập đi lập lại :
Hạnh Phúc.
Đám cưới của Chiêu Dung kết thúc vào lúc gần nữa đêm.
Bước đến cạnh Chiêu Dung , Luân Vũ định ôm cô vào lòng nhưng
Chiêu Dung đã hắng giọng hỏi :
- Anh có thể giúp em việc này được không ?
Anh mỉm cười :
- Anh phải làm gì đây ?
Cô chớp mi :
- Em nhờ anh tháo mấy chiếc kẹp trên đầu xuống.
Gỡ nhẹ những chiếc kẹp xước trên đầu Chiêu Dung. Luân Vũ bỗng
kêu lên :
- Sao.... nhiều vậy em , có đến gần cả trăm chiếc.
Cô cười khẽ :
- Vì tóc của em ngắn , muốn bới lên thì phải dùng nhiều kẹp.
Luân Vũ cười. Anh hóm hỉnh trêu :
- Em không bới lên vẫn đẹp kia mà. Nếu biết vậy , anh đã bảo
với em là không cần đến trăm chiếc kẹp cho kiểu tóc đâu.Kiểu tóc chấm vai hiện
nay của em đã là kiểu toc'' đẹp nhất.
Cả anh và cô cùng cười.
Cuối cùng thì tất cả những chiếc kẹp cũng được gỡ xong. Chiêu
Dung lúng túng tránh ánh mắt nồng ấm của Luân Vũ.
Thật dịu dàng, anh ôm lấy cô trong vòng tay.Rồi hôn thật khẽ
lên mái tóc thơm tho của cô.
Chiêu Dung mím môi đẩy Luân Vũ ra khi đôi môi của cô lướt nhẹ
lên môi cô. Một cảm giác lạnh lùng đang đến trong cô. Ân hận ?
Trời ạ. Tại sao cô lại nghĩ đến Đăng Khoa vào lúc này. Phải
chăng cô không thể nào xoá được hình ảnh của Đăng Khoa đã khắc vào tim.
Nhận lời cầu hôn của Luân Vũ phải chăng cô đã lâm`. Cô vẫn
còn yêu Đăng Khoa. Sẽ mãi mãi yêu Đăng Khoa. Làm sao quên được Đăng Khoa khi cô
đã từng khổ sở , cuồng điên vì yêu anh.
Đang say đắm hôn cô , Luân Vũ chợt khựng lại. Anh buông cô ra
và nhìn lên gương mặt đau khổ của cô. Đôi môi giá lạnh và vẻ ân hận đầy tuyệt vọng
của Chiêu Dung đã nói lên tất cả.
Chiêu Dung tránh ánh mắt Luân Vũ. Cô nói giọng khổ sở :
- Xin lỗi , Luân Vũ cảm thấy đắng ngắt ở cổ. Anh khẽ nói :
- Em vẫn chưa quên Đăng Khoa được sao Chiêu Dung ?
Cô cắn chặt môi đến rướm máu :
- Tha lỗi cho em.
Luân Vũ trầm giọng :
- Hãy quên anh ta đi. Đăng Khoa sẽ đem đau khổ đến cho em.
Úp mặt vào hai tay. Chiêu Dung nấc lên :
- Em là con người đáng ghét. Em cũng chẳng hiểu được là tại
sao em lại nghĩ đến Đăng Khoa vào lúc này.
Luân Vũ cảm thấy đau nhói ở tim. Câu trả lời thật đơn giản ,
Chiêu Dung vẫn còn yêu Đăng Khoa.Anh chỉ là kẻ ngoài cuộc. Trong trái tim cô
không hề có chỗ cho anh.
Bước đến cửa sổ nhìn ra bầu trời đen kịt. Mây đen từ đâu kéo
về. Những ngôi sao lặn mất. Bầu trời không trăng không sao. Luân Vũ thở dài đau
khổ.
Chiêu Dung đang trong vòng tay của anh nhưng thực ra cô chưa
bao giờ là của anh cả.
Hôn nhân ? Anh đang ràng buộc cô bằng khế ước vô giá trị. Thứ
giá trị nhất là tình yêu thì anh lại trắng tay.
Chiêu Dung buông tay ra. Mi mắt đỏ mọng lên , cô nói giọng khắc
khoải :
- Hãy tha lỗi cho em , lẽ ra thì em không nên làm vợ của anh.
Có lẽ anh cũng chẳng mong có cô vợ mà cô ta không bao giờ yêu thương mình.
Luân Vũ quay lại nhìn Chiêu Dung. Anh cố kìm tiếng thở dài :
- Anh có thể làm gì cho em, em nói đi.
Chiêu Dung sụt sịt :
- Hãy cho em thêm thời gian nữa. Em muốn đến với anh bằng
tình yêu bền vững, không dối lừa. Hãy tha thứ cho em khi hình bóng của Đăng
Khoa vẫn còn ngự trị trong trái tim ngốc nghếch của em.. Đừng hôn em khi em
..không yêu anh. Xin đừng hôn em.
Tình yêu. Phù phiếm. Luân Vũ chua chát nghĩ thầm. Có lẽ mãi
mãi, sẽ không bao giờ anh chiếm hưũ được trái tim kiêu hãnh của Chiêu Dung.
Anh bước đến trước mặt Chiêu Dung và tay ôm lấy vai cô. Nhìn
sâu vào đáy mắt long lanh nhoà lệ. Luân Vũ giọng đau đớn :
- Tôi không ép em phải gồng mình hôn đâu. Chiêu Dung , em có
biết là em làm tôi đau khổ đến độ nào không ?
Cô bặm môi lại để khỏi bật lên nấc. Cô chợt căm ghét bản thân
mình hơn bao giờ hết. Tại sao cô lại không yêu Luân Vũ. Tại sao cô lại hoài nhớ
về Đăng Khoa phủ phàng tàn nhẫn, ích kỷ.Tại sao cô lại kết hôn với Luân Vũ để rồi
đẩy anh và cả cô vào tình thế khó khăn không dễ gì giải quyết.
Chương 7
Luân Vũ buông người ngồi phịch xuống giường. Cả thân người
cao lớn cuả anh như đổ gục xuống...
Đang ngồi cắm hoa trong phòng khách Chiêu Dung chợt giật mình
vì bàn tay bịt mắt cô. Chiêu Dung đang nhíu mày nghĩ ngợi. Mùi nước hoa Chanel
này quen thuộc. Cô bật cười và reo lên :
- Phương Anh, có phải bồ không ?
Phương Anh cười vang. Cô buông tay ra giọng vui vẻ :
- Chiêu Dung đang hạnh phúc nên quên hết rồi.
Phương Anh buông người ngồi xuống ghế. Cô đưa mắt nhìn quanh
rồi hỏi :
- Anh Luân Vũ và bác đâu ?
Chiêu Dung trầm giọng :
- Mẹ chồng mình nhờ anh Luân Vũ chở đến nhà người quen có
chút việc , có lẽ cũng sắp về đến.
Quàng vai ôm Chiêu Dung thân mật , Phương Anhnh nhìn thật sâu
tận đáy mắt Chiêu Dung :
- Mình hỏi thật nha ? Chiêu Dung và anh Luân Vũ sống với nhau
có hạnh phúc không ?
Chiêu Dung khẽ cắn môi :
- Thì cũng như những cặp vợ chồng khác.
Phương Anhnh nhướng mày :
- Mình không tin là Chiêu Dung đã nói thật. Có phải bồ đang gắng
gượng sống với Luân Vũ không. Bồ vẫn chưa quên được mối tình đầu của bồ. Bồ vẫn
còn yêu Đăng Khoa.
Chiêu Dung khẽ so vai :
- Mình không còn nghĩ đến Đăng Khoa nữa.
Phương Anh tặc lười :
- Tình yêu đâu phải là chiếc áo đâu Chiêu Dung , muốn giũ bỏ
khi nào là tùy ý. Cách đây vài ngày mình có gặp Đăng Khoa.Đăng Khoa có
nhă"c đến Chiêu Dung đấy.
Thấy Chiêu Dung vẫn thờ ơ với thông tin vừa phát ra. Phương
Anh chăm chú nhìn Chiêu Dung :
- Bồ không muốn biết những chuyện liên quan đến Đăng Khoa sao
?
Chiêu Dung khẽ so vai :
- Mình đã có chồng. Mình không muốn nhắc đến những chuyện ấy
nữa.
Phương Anh cười ngất :
- Chỉ có đứa mình thôi. Chiêu Dung ngại gì. Tại sao Chiêu
Dung phải sống dối lòng của mình. Đăng Khoa vẫn còn yêu Chiêu Dung ghê lắm.
Mình ngồi nói chuyện với Đăng Khoa buổi, thấy Đăng Khoa chỉ nhắc đến Chiêu Dung
với khuôn mặt buồn vô hạn. Còn Chiêu Dung , bồ nói thật với mình đi. Có phải mối
tình đầu là mối tình sâu sắc nhất không ?
Chiêu Dung thở nhẹ :
- Mình đã lãng quên. Mình cảm thấy rất hạnh phúc bên cạnh người
chồng như Luân Vũ.
Phương Anh nhướng mắt quan sát Chiêu Dung.Cô không tin là
Chiêu Dung có thể dễ dàng quên Đăng Khoa. Còn nhớ hôm nào Chiêu Dung còn khoc''
như mưa và thổ lộ với cô là Chiêu Dung không hề yêu Luân Vũ. Kết hôn với Luân
Vũ như là giải pháp để lãng quên.
Phương Anh nói hơi :
- Mình biết là mình không lầm đâu. Chiêu Dung và Luân Vũ
không hề hạnh phúc với nhau. Sau khi cùng Chiêu Dung hưởng tuần trăng mật từ Đà
Lạt về , anh Luân Vũ có vẻ đăm chiêu và buồn hẳn. Dạo này anh lao vào công việc
như cái máy. Anh làm việc như điên. Hình như chỉ có công việc mới giúp anh ấy
tìm thấy niềm vui. Tội nghiệp Luân Vũ. Dù Luân Vũ rất cố gắng che đậy cảm xúc
nhưng mình hiểu là có cái gì không ổn giữa người. Tại sao Chiêu Dung lại giấu
mình ? Chiêu Dung không xem mình là bạn thân hay sao ?
Chiêu Dung nói lảng sang chuyện khác :
- Công việc Phương Anh dạo này như thế nào ?
Phương Anh véo von :
- Mình rất thích công việc mà mình đang làm. Mà bồ có nghe
anh Luân Vũ nhận xét gì về mình không ?
Chiêu Dung giọng chân thành :
- Tha lỗi cho mình là mình đã quên hỏi anh Luân Vũ về công việc
của bồ ở công ty. Có phải sắp tới đây anh ấy và Phương Anh đi Singapo không ?
Phương Anh gật đầu :
- Công ty đang có quan hệ làm ăn với , công ty ở Singapo nên
chuyến đi này rất quan trọng.
Chiêu Dung trầm giọng :
- Anh Luân Vũ bảo mình cùng đi với anh và Phương Anh cho vui.
Phương Anh tò mò hỏi :
- Bồ dó định đi không ?
Chiêu Dung cười khẽ :
- Mình rất lười đi đây đi đó. Sau những giờ làm việc ở công
ty, mình chỉ muốn chăm sóc nhà cửa và đọc sách thôi.
Phương Anh buột miệng :
- Dạo này bồ hơi gầy đó.
Chiêu Dung gật đầu. Cô ngắm nhìn Phương Anh rồi nhận xét :
- Còn Phương Anh, mình thấy Phương Anh hồi này có vẻ đẹp hẳn
ra.
Phương Anh vụt đứng dậy rồi xoay tròn vòng. Cô cười khúc
khích :
- Bồ xem mình mặc chiếc váy này đẹp không ?
Chiêu Dung nghiêng đầu nhìn. Phương Anh đang mặc chiếc váy ngắn
màu hoàng yến và chiếc áo pull sặc sỡ dọc ngang.Tươi mát và hấp dẫn.
Chiêu Dung giọng chân thành :
- So với hồi còn đi học thì bây giờ bồ có vẻ người lớn hơn. Bồ
thay đổi nhiều quá. Chưng diện hơn và có vẻ dạn hẳn ra. Lại còn trang điểm rất
nghề nữa. Thú thật là mình rất ngạc nhiên sau thời gian không gặp lại bồ.
Phương Anh vẻ mặt rạng rỡ :
- Mình may loạt váy. Mai mốt mình sẽ diện cho bồ xem bộ váy
màu đỏ mình mới may. Chiếc áo gi lê mang với váy cũng màu đỏ.Đẹp nhức nhối
luôn.
Chiêu Dung khẽ cắn môi :
- Màu đỏ à ?
Phương Anh sôi nổi :
- Màu đỏ chứ sao. Bộ bồ không thích à ? Đừng quên màu đỏ là
màu chúa tể nhé. Tất cả những màu sắc đều không qua được màu đỏ. Màu đỏ cũng là
màu của sự thành công.
Chiêu Dung cười hiền :
- Có thể mình không thích màu đỏ như bồ đã thích nhưng biết
đâu bồ mặc đẹp thì sao. Mỗi người có sở thích khác nhau.
Phương Anh nhướng mắt :
- Vì sao bồ không thích ?
Chiêu Dung chớp mi :
- Nó rực rỡ quá.
Phương Anh cười tự đắc :
- Vậy thì càng tốt chứ sao đâu. Màu đỏ sẽ làm nổi bật nước da
trắng của mình và tạo một ấn tượng thật mạnh mẽ với người tiếp xúc. Bồ không thấy
những người thích gam màu lạnh như bồ thường... chóng già đi sao. Những người
đàn ông không thích những cô gái nhạt nhẽo như bồ đâu. Đơn điệu và tầm thường
làm sao. Dạo này mình thấy bồ tiều tụy đi đấy , lại già nữa. Không hiểu rồi
Đăng Khoa gặp lại bồ có còn nhận ra người tình xưa kia không.
Chiêu Dung khẽ nhăn mặt :
- Đừng nhắc đến Đăng Khoa.
Phương Anh cười cười :
- Mình hiểu. Bồ rất nhớ Đăng Khoa nhưng thú nhận với mình thì
cũng hơi kỳ. Dù sao bồ cũng đã có chồng. Bồ sợ Luân Vũ ghen chứ gì. Luân Vũ
không ghen đâu, vì Luân Vũ rất cao thượng. Tội gì không lăng nhăng chút khi có
anh chồng bao dung như thế.
Chiêu Dung so vai nhận xét :
- Phương Anh thay đổi nhiều quá.
Phương Anh nghênh mặt phán :
- Chiêu Dung mới là thay đổi. Chiêu Dung bây giờ trông xấu đi
đấy nhé.
Chiêu Dung hoang mang nhìn Phương Anh. Mỗi ngày soi vào gương
chải tóc cô vẫn thấy rất đẹp. Trẻ trung. Không còn nhí nhảnh như hồi xưa nhưng
sau rèm mi dài cong cong bâng khuâng là sự lôi cuốn ngấm ngầm. Hay là cô đã xấu
đi thật nhỉ.
Phải chăng điều Phương Anh nói là đúng ? khi mà từ đêm tân
hôn đến nay Luân Vũ đã tạo khoảng cách giữa cô với anh.
Khoảng cách giữa cô với anh ngày càng xa vời vợi. Luân Vũ chỉ
vui vẻ nói chuyện với cô trước mặt mọi người. Khi rút về phòng , anh và cô chỉ
còn là cái bóng. Lặng lẽ và kiêu hãnh.
Có phải Luân Vũ muốn trừng phạt cô không ? Nhiều lúc Chiêu
Dung tự hỏi mình như vậy khi ngồi mình trong phòng. Nhất là lúc Luân Vũ không
trở về nhà ngay sau khi anh tan sở.
Anh không bao giờ giải thích chuyện về trễ với cô và cô cũng
không hỏi làm gì.Không bao giờ cô mở miệng hỏi anh vê chuyện đó. Dứt khoát là
không. Cái tôi của cô cũng thật lớn không kém gì anh.
Anh không nên hôn em vì em không yêu anh.
Chiêu Dung chưa bao giờ quên cô đã tàn nhẫn nói với Luân Vũ
những lời như thế.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Chính khi cô nhận ra rằng tình
yêu của cô đối với Đăng Khoa mới bồng bột làm sao. Luân Vũ mới chính là người đàn
ông mà cô tha thiết cần đến, cô không thể nào cưỡng nổi sự lôi cuốn đầy quyến
rũ cuả Luân Vũ và cô đã từng mong là anh kéo cô vào lồng ngực của anh để hôn cô
thì dường như tất cả đều đã muộn.
Giá như anh chịu khó nhìn vào đôi mắt của cô thì có lẽ mọi chuyện
đã đổi khác. Nhưng Luân Vũ đã có khoảng không gian riêng của anh mà cô không thể
bước vào.
Đó là cái giá mà cô phải trả cho những gì cô làm cho anh.
Chiêu Dung thở dài hiu hắt.
Phương Anh chăm chú nhìn Chiêu Dung. Nét đẹp của Chiêu Dung vẫn
rực rỡ, kiêu sa.
Vẫn có đủ ma lực để buộc những người đàn ông phải chao đảo
khi ngắm nhìn. Chiêu Dung là hiện thân của sắc đẹp kho phai tàn. Phương Anh
không có nét đẹp thiên phú như Chiêu Dung vì thế cô phải gây ấn tượng với nam
giới bằng những trang phục lả lơi, mời gọi.
Chiêu Dung ngước mă"t lên. Thấy Phương Anh đang đăm đăm
nhìn mình , Chiêu Dung chớp mi hỏi :
- Bộ Phương Anh thấy mình lạ lắm sao ?
Kề sát mặt Chiêu Dung, Phương Anh hạ thấp giọng :
- Mình muốn hỏi Chiêu Dung chuyện nhưng sợ bồ giận.
Chiêu Dung khẽ cắn môi :
- Có chuyện gì vậy ?
Phương Anh ngập ngừng :
- Nhưng Chiêu Dung có hứa với mình là không giận không ?
Chiêu Dung kêu lên :
- Khỉ ơi. Rào trước đón sau đâu phải là tính cách cuả Phương
Anh.
Phương Anh hớp ngụm nước suối mát lạnh rồi đặt ly xuống bàn.
Cô trầm giọng :
- Có phải Chiêu Dung... đã thất thân với Đăng Khoa không ?
Chiêu Dung sững sờ nhìn Phương Anh. Cái nhìn của cô giận dữ đến
mức Phương Anh phải ấp úng cải chính :
- Mình không hề có ý như vậy. Chỉ tại sau hôm cưới , anh Luân
Vũ tỏ vẻ thất vọng thấy rõ. Mình không thể giải thích chuyện đó.
Chiêu Dung chua chát hỏi :
- Mình chơi lâu với bồ, vậy bồ thấy mình là con người như thế
nào ?
Phương Anh lúng túng :
- Mình rút lại câu hỏi đó. Xem như là mình chưa bao giờ nói.
Sở dĩ mình hỏi vậy là vì thấy anh Luân Vũ rất thất vọng về cuộc hôn nhân của
người.
Chiêu Dung khẽ thở dài. Lẽ ra Phương Anh phải là người hiểu
cô hơn ai hết. Cô không phải là cô gái quen sống buông thả. Nếu Phương Anh đã
suy nghĩ về cô như thế thì đáng buồn thật.
Mà hình như giữa cô và Phương Anh cũng đã có khoảng cách vô
hình nào đó. Phương Anh đã thay đổi rất nhiều. Chỉ mới hơn tháng không gặp lại
nhau nhưng cô cứ ngỡ Phương Anh đã là con người khác. Trước đây Phương Anh
không bao giờ mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn như thế này. Loè loẹt và diêm dúa.
Một bầu không khí ngột ngạt bao quanh căn phòng. Thật lâu,
Chiêu Dung lên tiếng :
- Mình không giận Phưong Anh nữa đâu. Chúng ta nói sang chuyện
khác đi.
Phương Anh tằng hắng liên tiếp mấy cái. Cô sửa lại mấy nụ
hông` lúc nãy Chiêu Dung cắm vội vì thấy cô đến chơi.
Cô biết là câu hỏi của cô đã xúc phạm đến lòng tự trọng và
kiêu hãnh cuả Chiêu Dung. Rút kinh nghiệm , lần sau cô sẽ không bao giờ hỏi câu
hỏi như thế.
Cuộc thăm viếng của cô ngày hôm nay hoan` toàn không phải xuất
phát từ tình bạn như Chiêu Dung đã nghĩ mà từ lý do khác. Một lý do thầm kín.
Cô không còn là Phương Anh của thời áo trắng. Cô bây giờ có
những ước vọng đội đá vá trời. Cô không chấp nhận làm bóng của cái hình nào cả.
Cô là Phương Anh có nhiều tham vọng.
Lỡ trách Phương Anh rồi, không muốn để Phương Anh buồn giận,
Chiêu Dung thân mật nắm lấy tay Phương Dung :
- Mình đi ra vườn chơi đi. Hoa trong vườn rất nhiều , có cả hồng
tỉ muội mà Phương Anh thích nữa đó.
Sau thoáng ngần ngừ, Phương Anh vui vẻ cùng Chiêu Dung đi ra
vườn. Đến bên luống hồng tỉ muội, Phương Anh nâng những cánh hoa màu phấn lên
trầm trồ :
- Đẹp quá.
Chiêu Dung trầm giọng :
- Hồng tỉ muội cũng là tình bạn của đứa mình. Hai nụ hoa luôn
kề cận bên nhau. Phương Anh còn nhớ đứa mình cùng thích tỉ muội vì lẽ đó hong ?
Phương Anh cười giả lả :
- Nhớ chứ.
Chiêu Dung giọng chân thành :
- Mẹ chồng mình và mẹ của mình thân nhau từ hồi xưa , đến bây
giờ vẫn còn thân. Mình muốn mình và Phương Anh cũng như thế.
Phương Anh liếc nhìn Chiêu Dung cái thật nhanh rồi phán :
- Tất nhiên !
Chiêu Dung nhỏ nhẹ :
- Mẹ chồng mình là phụ nữ thiên về cuộc sống nội tâm. Những
lúc rãnh rổi bà thường chăm sóc hoa và vẽ tranh phong cảnh. Có người mẹ chồng
như thế cũng thích Phương Anh nhỉ.
Phương Anh nghiêng đầu hỏi :
- Bác Mỹ Thoại có còn cưng Chiêu Dung như hồi trước không ?
Chiêu Dung mỉm cười :
- Mẹ chồng mình rất yêu thương mình. Mà đôi khi sự săn sóc của
bà khiến mình có cảm giác như còn bé thơ. Một bác Mỹ Thoại của ngày xưa và mẹ
chồng bây giờ chẳng có gì khác nhau.
Phương Anh mỉm cười :
- Không phải ai cũng có được may mắn như Chiêu Dung đâu nhé.
Có tiếng xe hơi chạy vào cổng. Phương Anh nói như reo :
- Anh Luân Vũ đã về.
Chiêu Dung cầm lấy tay Phương Anh :
- Chúng ta vào nhà chứ ?
Phương Anh bậm môi cười :
- Đừng. Mình muốn xem là anh Luân Vũ có nhận ra chiếc xe mình
đậu trong sân không.
Chỉ vài phút sau.Luân Vũ đi ra vườn. Nhin` thấy Chiêu Dung và
Phương Anh đang ngồi đung đưa xích đu đặt trong vườn , anh mỉm cười :
- Phương Anh đến chơi lâu chưa ?
Phương Anh nũng nịu hỏi :
- Anh có đoán ra là em ở đây không ?
Luân Vũ so vai :
- Chiếc xe của Phương Anh thì tôi đâu có lạ. Cả công ty ai
cũng biết chiếc Viva ấy là của Phương Anh.
Phương Anh chúm chim'' :
- Anh đi kiếm ghế ra đây ngồi chơi với em và Chiêu Dung đi.
Luân Vũ ngac. nhiên hỏi :
- Sao chúng ta không vào nhà ?
Phương Anh khúc khích :
- Ngồi đâu lại chẳng được. Miễn sao là vui. Thấy anh và Chiêu
Dung vui vẻ, hạnh phúc , Phương Anh rất mừng.
Nhìn sang Chiêu Dung , Luân Vũ âu yếm hỏi :
- Em có muốn đi chơi với Phương Anh không , anh đánh xe hơi
chở người đi vòng vòng lát.
Chiêu Dung cười hiền :
- Tu,i em chỉ cần ngồi bên nhau tán gẫu mọi chuyện trên trời
dưới đất là vui rồi , đâu cần phải đi đâu cho xa.
Luân Vũ cười :
- Anh vào nhà để em nói chuyện thoải mái với Phương Anh.
Chào Phương Anh, Luân Vũ đi vào nhà. Anh ngồi đọc báo lát thì
Phương Anh và Chiêu Dung đi vào. Phương Anh nghiêng đầu hỏi anh :
- Bác đâu anh, để em chào bác.
Luân Vũ vui vẻ :
- Mẹ anh đang hướng dẫn đầu bếp nấu món gà giò đen hầm hạt
sen và tam thất.
Phương Anh tròn mắt :
- Cho ai ?
Luân Vũ cười :
- Không lẽ cho anh. Chiêu Dung dạo này hơi lười ăn nên phải tẩm
bổ thêm.
Quay sang Chiêu Dung, giọng Phương Anh ganh tị :
- Bồ thật sung sướng.
Chiêu Dung gượng gạo cười. Cô cảm thấy có lỗi khi mẹ chồng cô
và Luân Vũ hết lòng chăm lo cho cô. Mẹ chồng cô rất thương cô.
Còn Luân Vũ ? Ngoài chuyện chăm sóc , liệu anh có còn yêu cô
không ?
Mối quan hệ giữa cô và Luân Vũ không khá hơn chút nào. Giữa
anh và cô vẫn có khoảng cách. Cũng không thể trách anh được khi chính cô đã khước
từ anh và xúc phạm đến lòng tự trọng của anh.
Phương Anh đứng dậy đong đưa chiếc xách trong tay :
- Chào người , Phương Anh về nha.
Chiêu Dung vội lên tiếng :
- Đâu có được, Phương Anh phải ở lại dùng cơm với vợ chồng
mình.
Phương Anh khẽ lắc đầu :
- Cám ơn. Xin hẹn anh Luân Vũ với Chiêu Dung vào dịp khác.
Cho mình gởi lời thăm bác.
Luân Vũ và Chiêu Dung tiễn Phương Anh ra cổng.
Phương Anh cười duyên dáng và lái xe chạy thẳng.
Khép cánh cổng lại, Luân Vũ trầm giọng bảo :
- Tuần sau anh sẽ cùng Phương Anh sang Singapo.
Mặc chiếc áo ngủ màu trắng được may bằng vải voan thật nhẹ,
Chiêu Dung như một thiên thần. Cô đi chân trần trên thảm. Bước đến bên cửa sổ,
Chiêu Dung nhìn ra ngoài.
Mảnh trăng gầy, mờ hẳn sau dải mây đen. Bóng tồi đang phủ dần
vạn vật. Chỉ thấy loang loáng màu trắng nhờ nhờ tù những bụi hồng bạch đang im
lìm ngủ.
Một nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn Chiêu Dung. Đôi mắt cô buồn xa
vắng.
Cô - Luân Vũ, mỗi người một khoảng trời riêng. Cô đang thả hồn
ngoài khung cửa còn anh thì đang lặng yên đọc sách với điếu thuốc bốc khói trên
tay.
Chống cằm lên thành cửa sổ, Chiêu Dung liếc nhanh về chỗ Luân
Vũ đang ngồi. Bộ pyjama màu xanh chợt làm cho Luân Vũ có một dáng quyến rũ rất
đàn ông lạ lùng. Cả phong cách của anh cũng vậy. Rồi cô tự hỏi phải chăng cô đã
bị anh mê hoặc từ hồi nào mà chẳng nhận ra.
Chiêu Dung còn đứng thật lâu bên cửa sổ rồi hạ rèm cửa xuống.
Lặng lẽ đi đến giường. Đã trở thành một tiền lệ kể từ đêm tân hôn, Luân Vũ thường
trải một tấm drap mỏng trên thảm để ngủ và khoảng cách giữa anh và cô cứ;"
mãi mênh mông.
Đêm nay, Luân Vũ thức hơi khuya. Chiêu Dung khẽ thở dài khi
thấy anh mãi chămchú vào sách và hình như quên bẵng sự hiện diện của cô. Cũng
như cô không hiện diện trong cuộc đời của anh.
Chợt cảm thấy buồn hơn bao giờ hết. Lòng kiêu hãnh của cô còn
cao hơn tình yêu. Vì cô thà chấp nhận đau khổ âm thầm hơn là thổ lộ.
Phải chăng cô đã yêu Luân Vũ ? Đăng Khoa đã hoàn toàn phai mờ
trong trái tim cô. Những ngày qua, Chiêu Dung đã có dịp soi lại con tim của
mình. Tình yêu là gì ?
Mẹ cô nói rất đúng. Tình yêu là cho và nhận. Đăng Khoa không
hề yêu cô như anh đã tưởng. Anh là một anh chàng ích kỷ, anh chẳng bao giờ nghĩ
đến chuyện đem đến niềm vui cho cô.
Còn cô, phảIchăng cô đã choáng váng trước vẻ điển trai của
Đăng Khoa , tính cách ngông cuồng của anh và bị cuốn trong một cơn lố c. Giờ
đây mỗi khi ngẫm nghĩ nhớ lại, Chiêu Dung mới thấy tình yêu của cô mới bồng bột
làm sao.
Luân Vũ gấp cuốn sách lại. Anh bật đèn ngủ và nằm xuống tấm
drap màu xanh đang trải dưới thảm.
Cũng như mọi tối, đêm nay anh cảm thấy khó ngủ. Anh cố không
nhìn về phía Chiêu Dung. Dù không một lần đối diện với cô nhưng anh vẫn biết là
tối nay cô rât'' đẹp với chiếc áo ngủ màu trắng.
Từ lúc cô bước ra khỏi buồng tắm với mùi nước hoa nhẹ nhàng,
gợi cảm Luân Vũ đã cảm thấy một nỗi ham muốn dịu dàng đang đốt cháy trái tim
anh.
Giá anh có thể ôm cô vào lòng. Luân Vũ nuốt một tiếng thở
dài. Chỉ là ước muốn đến đau lòng, đến xót xa. Lỗi tại anh. Nếu anh không vội
vàng cưới cô, biết đâu mối quan hệ giữa anh và cô có thể tốt đẹp hơn.
Châm lửa một điếu thuốc và hững hờ đưa lên môi, Luân Vũ lặng
lẽ nằm rít từng ngụm khói buồn vào đáy ngực. Chiêu Dung. Chiêu Dung. Làm sao
anh có thể xóa nhoà hình bóng của nàng đã khắc ghi vào tr''ai tim anh.
Chiêu Dung ôm chiếc gối ôm vào ngực. Nước mắt ướt đẫm mặt gối.
Cô khép mắt lại và thì thầm đếm số... ... ... ... ...
Tìm một giấc ngủ sao mà khó quá vậy ?
Đêm lại qua và một ngày mới lại bắt đầu.
oo Chiêu Dung gọi một ly đá chanh. Cô liếc nhìn đồng hồ và lộ
vẻ sốt ruột. Phương Anh gọi điện thoại hẹn cô tới đây. Lý do thì Phương Anh
không chịu nói rõ, chỉ ngắn gọn bảo với cô là sẽ dành cho cô một sự ngạc nhiên.
Cô chẳng hiểu đó là chuyện gì. Chưa kịp nói gì thêm thì
Phương Anh đã gác máy.
Khuấy nhẹ ly chanh đường, Chiêu Dung hớp một ngụm nhỏ. Bỗng
cô giật nẩy mình khi một giọng nói quen thuộc chợt vang lên. Cho đến giờ thì cô
vẫn không thể nào quên được giọng ấy:
- Chào Chiêu Dung !
Chiêu Dung như hóa đá. Cô sững sờ nhìn Đăng Khoa. Đã lâu lắm
rồi cô không gặp anh, Anh vẫn với vẻ kiêu bạc của ột người đàn ông quyến rũ.
Anh nở một nụ cười không buồn không vui, mái tóc bồng bềnh rủ trước trán.
Không rời mắt khỏi cô. Chậm rãi kéo ghế anh ngồi đối diện với
cô. Giọng anh như trách móc:
- Gặp lại anh, em không mừng sao Chiêu Dung ?
Cô im lặng quay măt. đi. Cô không muốn nhìn anh một chút nào.
Bới lên một đống tro tàn quá khứ, để làm gì ? Để làm gì chứ ? Xin hãy để yên
trôi vào lãng quên.
Đăng Khoa trầm giọng:
- Chúng ta là những người điên. Lẽ ra anh và em có thể sống hạnh
phúc bên nhau. Vậy mà cuối cùng chỉ là sự đổ vỡ. Sự đổ vỡ tàn nhẫn đến không ngờ.
Đến khi anh nguôi tự ái thì em đã thuộc về Luân Vũ. Một thằng đàn ông cơ hội.
Biết nhảy vào cuộc thật đúng lúc.
Cô thở nhẹ:
- Tôi không muốn nhắc lại những chuyện đó nữa.
Anh nghiêng đầu nhìn cô rồi thở dài:
- Dạo này em có vẻ gầy hơn trước. Anh biết là do em không hạnh
phúc. Mà hạnh phúc sao được khi không có tình yêu ? Giá như em đừng đặt cái tôi
của mình quá cao, em sẽ tha thứ cho anh về cái tát hôm đó.
Ngừng một lát, DP hắng giọng nói tiếp:
- Anh thành thật xin lỗi em về chuyện anh đã không kềm chế được
nên đã xúc phạm đến em. Nhưng em phải hiểu rằng trong một tình thế như vậy, anh
không có cách nào khác hơn.
Chiêu Dung thở hắt thật mạnh:
- Làm ơn để tôi yên, tôi không muốn nghe anh giải bày bất cứ
chuyện gì.
Đăng Khoa giọng khắc khoải:
- Chiêu Dung , anh vẫn còn tha thiết yêu em. Gặp em hôm nay,
anh muốn cho em biết là có đến chết anh cũng không quên được em. Làm sao anh có
thể quên được em khi chính em là cuộc sống của anh.
Cô mím môi lại giọng nghiêm khắc:
- Tôi đang ngồi đợi một người bạn, mong anh đừng quấy rầy
tôi. Dù sao tôi cũng làmột người phụ nữ đã có chồng. Tôi không muốn nghe những
lời như thế.
Đăng Khoa so vai:
- Có ai cấm một phụ nữ đã có chồng ngồi nói chuyện với một
người đàn ông khác đâu ? Hay là Luân Vũ đã cấm đóan em. Luân Vũ là một tên đàn
ông tồi, em hiểu không ?
Cô nhướng mày:
- Tôi cấm anh không được xúc phạm đến chồng của tôi.
Đăng Khoa lắc đầu cười chua chát:
- Em yêu hắn đến độ ấy sao ? Thật ra thì anh chưa đấm vỡ sọ hắn
là may. Luân Vũ là một kẻ cơ hội. Lợi dụng em và anh bất hoà với nhau, hắn đã
xúi em bỏ anh.
Chiêu Dung nhếch môi:
- Tôi tự quyết định cuộc hôn nhân của tôi chứ chẳng vì nghe
ai cả. Nếu anh không chịu đứng dậy rời khỏi bàn thì tôi buộc phải đi sang bàn
khác. Thiết nghĩ, chúng ta không còn gì để nói với nhau.
Đăng Khoa chăm chú nhìn vào đôi mắt giận dữ của Chiêu Dung. Anh
trần giọng :
- Có phải em sợ đối diện với anh không Chiêu Dung ? Anh hiểu
, làm sao em có thể quên được anh khi chúng ta đã từng yêu nhau thật say đắm.
Thà là chúng ta chia tay nhau vì không còn yêu nhau nữa thì anh không đau khổ đến
vậy. Tại sao vì bất hoà với mẹ anh mà em nỡ tâm phụ anh ? Những ngày qua, anh sống
như kẻ mất hồn. Anh oán hận em , oán hận bản thân anh. Nếu em đừng cố chấp và
anh đừng quá tự ái thì đám cưới giữa em và Luân Vũ không bao giờ xảy ra.
Chiêu Dung nhìn thẳng vào mắt Đăng Khoa rồi cao giọng tuyên bố
:
- Tôi yêu Luân Vũ. Tôi không hề hối tiếc với quyết định của
mình.
Đăng Khoa cười giễu cợt :
- Làm gì có chuyện đó. Phương Anh đã cho anh biết tất cả.Phương
Anh bảo em và Luân Vũ bất hoà trầm trọng , em sống trong căn nhà ấy rất cô đơn.
Chiêu Dung lạc giọng :
- Tại sao lại có Phương Anh trong chuyện này ?
Đăng Khoa so vai :
- Phương Anh rất thương em. Bạn của em muốn tạo điều kiện cho
anh để anh có thể đưa em ra khỏi ngôi nhà ấy. Em và Luân Vũ không bao giờ tìm
thấy sự hoà hợp , gắng gượng sống với nhau làm gì.
Chiêu Dung chợt hiểu, giận không thể tả, cô quát khẽ :
- Có phải Phương Anh hẹn tôi đến đây để dàn cảnh cho anh gặp
tôi.
Đăng Khoa nhướng mày :
- Em không nên trách Phương Anh. Lam` như thế là Phương Anh
muốn giúp em. Em có người bạn tốt đấy.
Thấy Chiêu Dung định xô ghế đứng dậy , Đăng Khoa vội lên tiếng
:
- Chiêu Dung. Nếu em bỏ về bây giờ thì anh cũng sẽ đi đến nhà
của em để tiếp tục câu chuyện này dang dở cuả chúng ta. Em đang nợ anh rất nhiều.
Bỏ rơi anh không lời giải thích và vội vã kết hôn. Chẳng lẽ mấy phút dành cho
anh, em cũng tiếc hay sao.
Chiêu Dung thở hăt'' cái thật mạnh. Cô nghiêm giọng :
- Tôi không bao giờ ân hận chuyện tôi kết hôn với Luân Vũ.
Anh ấy là người đàn ông cao thượng. Luân Vũ đã chinh phuc. tôi không phải bằng
những lời lẽ bay bướm sáo rỗng, mà bằng chính cuộc sống của anh ấy. Yêu tôi.
Luân Vũ thích cho hơn là nhận. Đó mới chính là tình yêu.Tôi đã hiểu con tim của
mình. Thật ra tình cảm của tôi đối với anh trước đây chỉ là những gì ngu ngơ dại
khờ của mối tình đầu.. Cái gì nhanh đến cũng nhanh đi.
Đăng Khoa tối sầm mặt lại. Anh cười nhạt nhẽo :
- Em hối tiếc à ?
Chiêu Dung so vai :
- Tôi không hề nuối tiếc. Nhưng sự vấp ngã ấy dù sao cũng đã
làm tôi trưởng thành lên. Tôi đã hiểu giá trị của tình yêu.
Đăng Khoa bất ngờ chụp lấy bàn tay của Chiêu Dung ,anh nói giọng
tha thiết :
- Chiêu Dung, anh biết là em nói dối. Vẻ xanh xao hao gầy của
em là câu trả lời đầy đủ nhất. Em không hề yêu thương Luân Vũ. Cuộc sống mà em
đang sống là địa ngục. Hãy từ bỏ đia. ngục ấy đi và trở về với anh. Mẹ anh đã
thấy được lỗi lầm của bà. Bà sẽ chuộc lỗi với em.
Chiêu Dung kêu lên :
- Buông tay tôi ra.
Đăng Khoa vẫn lì lợm giữ chặt tay cô. Chợt Chiêu Dung sững sờ.
Một nhóm người vừa bước vào quán. Luân Vũ và người đàn ông, chắc là khach''
hàng của anh.
Gương mặt của Luân Vũ như hoá đá. Anh không tin những gì anh
vừa nhìn thấy. Đăng Khoa đang nắm chặt tay Chiêu Dung. Nếu không có những người
đàn ông đi cùng thì không biết chuyện gì đã xảy ra. Có thể là cái tát dành cho
Chiêu Dung. Hoặc là anh sẽ ném Đăng Khoa ra đường như con chó ghẻ.
Cố giấu sự đau đớn trong lồng ngực , Luân Vũ bình thản tiếp
khách.
Chiêu Dung giận dữ rút tay ra khỏi tay Đăng Khoa. Vẻ mặt đắc
thắng của Đăng Khoa khiến cô thêm suy sụp tinh thần.Giờ cô đã hiểu nụ cười bí
hiểm cuả Đăng Khoa lúc nãy. Chính lúc nhìn thấy Luân Vũ đi vào quán Đăng Khoa
đã nắm tay cô. Cô nói như khóc :
- Từ nay tôi cấm anh quấy rầy tôi. Anh tồi lắm.
Cô đi như chạy ra khỏi quán. Ngang qua chỗ Luân Vũ ngồi với
người đàn ông xa lạ, phải cố gắng lắm Chiêu Dung mới không bật khóc nức nở.
Khinh em đi Luân Vũ. Làm sao em có thể thanh minh được với
anh đây khi chính em đã đánh mất niềm tin nơi anh , đã khước từ anh.
Cô vẫy chiếc taxi vừa chạy ngang và hấp tấp mở cửa bước lên
băng ghế sau. Bằng chút tan` lực còn sót lại của mình - Về đâu cô hai ?
Nói vội đia. chỉ. Chiêu Dung như đổ nhào xuống ghế. Thế là hết.
Anh căm ghét em , khinh bỉ em lắm phải không Luân Vũ. Lam` sao em có thể giải
thích cho anh rõ là trong tim em chỉ có hình bóng của anh. Em yêu anh. Giá như
em có thể gào lên điều đó. Em chỉ yêu anh mà thôi.
Gắn chiếc kính râm để che đôi mắt đỏ hoe. Chiêu Dung thẫn thờ
nhìn qua khung cửa kính. Vậy là em mât'' anh rồi. Luân Vũ ơi....
Chương 8
Buồn rầu ngồi dựa lưng vào tường, Chiêu Dung nhìn lên chiếc đồng
hồ treo tường. Kìm dài và kim ngắn nhích dần nhích dần rất chậm.
Cô đang thấp thỏm chờ đợi cuộc đối thoại giữa Luân Vũ và cô.
Nỗi sợ hãi như càng lớn dần lên khi đến giờ này Luân Vũ vẫn chưa về.
Sốt ruột. Lo Lắng. Ân hận. Cồn cào. Sợ hãi. Những tâm trạng
khác nhau như xâu xé tâm hôn` đang tổn thương của cô.
Cuối cùng , khi chiếc kim dài và kim ngắn chập nhau ở con số
thì Luân Vũ xô mạnh cửa bước vào. Khuôn mặt anh đỏ gay và quần áo xộc xệch.
Thóang nhìn anh, Chiêu Dung đoán là anh đã uống khá nhiều rượu.
Cô bối rối đan những ngón tay vào nhau và tưởng như trái tim cô đang tan vỡ.
Giá như Luân Vũ đừng đau khổ như thế cô sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Luân Vũ lặng lẽ cởi chiếc cà vạt , vo tròn và ném xuống giường.
Không thèm nhìn về phía góc phòng , nơi Chiêu Dung đang bặm môi khổ sở, Luân Vũ
tiến đến tủ rượu trong phòng và đấm mạnh tấm cửa kính.
Anh bật nắp chai champagne. Một tiếng nổ xoáy lên trong đêm
tĩnh lặng.
Nhún vai, Luân Vũ rốt rượu đầy ly và ngửa đầu nốc cạn. Thêm
ly nữa. Rồi ly nữa. Chiêu Dung không thể chịu đựng nôi? khi thấy Luân Vũ đang tự
hành hạ chính bản thân anh. Vụt đứng dậy, cô đi đến trước mặt Luân Vũ giọng khẩn
khoản :
- Anh đừng uống nữa.
Luân Vũ xoay ly rượu trong tay, giọng chua chát :
- Có can hệ gì tới cô không ?
Chiêu Dung cụp mắt xuống , vẻ mặt cô khổ sở :
- Anh nên nghe em giải thích. Không phải em hẹn hò với Đăng
Khoa. Đó chỉ là sự hiểu lầm.
Luân Vũ nóng nảy cắt ngang :
- Cô im đi. Cô là con người dối trá , Nếu muốn tiếp tục với
Đăng Khoa , tại sao cô không yêu cầu tôi ly hôn. Cô khỏi phải giải thích gì cả.
Cô biến đi. Tôi căm ghét cô. Cô đi ra khỏi phòng tôi đi. Biến đi.
Chiêu Dung chôn chân tại chỗ , nước mắt hoen mi.
Luân Vũ hét lên :
- Biến đi cho khuất mắt. Đồ hư hỏng. Cô bảo tôi đơi chờ , cô
bảo tôi dành cho cô thời gian. Để làm gì ? Hoá ra là để hẹn hò với thằng nhân
tình của cô. Để cắm lên đầu tôi cái sừng và nhỏ những giọt nước mắt dối trá , để
tôi cứ ngỡ cô là thiên thần.
Chiêu Dung bật khóc :
- Chính Phương Anh đã hẹn em đến quán , nhưng em chờ hoài
không thấy nó đến. Đúng lúc đó thì Đăng Khoa xuất hiện. Em không phải là kẻ dối
trá như anh tưởng. Nếu anh không tin thì anh có thể điện thoại hỏi Phương Anh.
Nó sẽ cho anh biết toàn bộ sự thật.
Luân Vũ đanh giọng :
- Tôi không hỏi Phương Anh cũng như sẽ không hỏi ai cả. Tôi
là thằng đàn ông bất hạnh nhất trên đời. Cô thật tàn nhẫn , cô hiểu chưa. Cô
hãy nghĩ xem là tôi đau khổ thế nào khi yêu và chờ cô cách vô vọng. Để cuối
cùng nhìn cô hẹn hò với nhân tình trước muĩ của tôi. Thật không có gì tàn nhẫn
hơn thế nữa. Cô còn muốn gì nữa đây ?
Chiêu Dung tiến đến gần Luân Vũ nhưng anh đã giận dữ ném ly
rượu xuống ngay trước mặt cô , giọng tức tối :
- Cô biến đi.
Chiêu Dung mở to mắt nhìn Luân Vũ. Chưa bao giờ anh đối xử với
cô như thế cả. Dịu dàng, ân cần. Đó là tính cách của anh. Sói Xám ngày xưa cũng
vậy. Anh không thể nào chịu đựng nổi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
Vậy mà giờ đây, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của
cô cũng chẳng làm anh mảy may xúc động. Cô mất anh thật rồi. Anh và cô đã là
người xa lạ với nhau.
Cúi xuống lượm những mảnh vỡ , Chiêu Dung im lặng nuốt ngược
những giọt nước mắt vào trong. Buồn tê tái.
Luân Vũ ném thêm chiếc ly khác xuống sàn nhà, giọng tức bực :
- Cô có đủ sức để lượm tất cả mảnh vỡ của mấy chuc. chiếc ly
và tấm kính cửa kia không ? Nếu cô không biến đi thì tôi sẽ đập tất cả. Tôi sẽ
cho cô thấy là tôi cũng có cảm xúc , cũng biết buồn biết giận , chứ không phải
là thằng đàn ông mù quáng ngu ngốc vì yêu. Cô đã lăng nhục tôi , phỉ báng tình
cảm chân thành của tôi. Cô là con người tàn nhẫn. Không tốt. Không có lương tâm
và cả lòng tự trọng.
Chiêu Dung cắn chặt môi đến rươm'' máu. Cô lặng lẽ mở cửa và
đi ra ngoài.
Bước vào phòng khách dành riêng cho vợ chồng cô ở tầng , căn
phòng trang trí chỉ thuần khiết màu trắng nằm cạnh ban công. Chiêu Dung buông
người xuống ghế.
Cô không có can đảm đi xuống dưới nhà vào lúc này. Không biết
là lúc nãy me, chồng cô có đi lên đây hay không. Tiếng la hét giận dữ của Luân
Vũ làm cô chết điếng. Cô rất sợ mẹ chồng cô xem cô là kẻ không ra gì.
Thở dài đau khổ , Chiêu Dung quay số điện thoại.Đánh thức
Phương Anh vào lúc này là điều khiếm nhã nhưng giam mình trong căn phòng rộng
thênh thang với những nỗi ấm ức làm sao cô chịu nổi.
Đầu dây là tiếng chuông ngắt quãng. Vậy là Phương Anh đã gác ống
nghe để không có ai quấy rầy giấc ngủ của nó.
Chiêu Dung đưa tay quệt nước mắt. Cô chẳng hiểu được Phương
Anh nũa. Lẽ ra Phương Anh phải tôn trọng đời sống tình cảm cuả cô. Tại sao
Phương Anh lại dàn cảnh để Đăng Khoa gặp cô. Lam` như thế Phương Anh không cảm
thấy có lỗi với Luân Vũ sao ?
Ngồi phịch xuống nền nhà , Chiêu Dung ôm lấy đầu. Chẳng có ai
có thể minh oan cho cô ngoại trừ Phương Anh. Vậy mà Phương Anh lại cắt máy.
Thật lâu, Chiêu Dung vụt đứng dậy. Cô điện thoại cho Phương
Anh lần nữa. Lần này thì chuông đổ dồn , Chiêu Dung hồi hộp chờ người cầm máy :
- Alô....
Phương Anh giọng ngạc nhiên :
- Chiêu Dung chưa đi ngủ sao ?
Chiêu Dung rầu rĩ :
- Tại sao Phương Anh lại làm thế ? Phương Anh có biết là
Phương Anh đã gây tai hoa. gì cho mình không ?
Phương Anh tỉnh bơ :
- Chiêu Dung nói gì mình không hiểu.
Chiêu Dung bực dọc :
- Tại sao Phương Anh lại hẹn mình đến qúan cà phê rồi không đến
mà thay vào đó là Đăng Khoa để rồi anh Luân Vũ bắt gặp và hiểu lầm mình ?
Phương Anh giọng thản nhiên :
- Dù sao Đăng Khoa cũng là tình xưa nghĩa cũ với bồ. Mình làm
vậy để giúp bồ và Đăng Khoa. Cuộc gặp gỡ của người cảm động lắm phải không ?
Không kìm được cơn giận , Chiêu Dung kêu lên :
- Bồ có biết là làm như thế bồ đã vô tình phá vỡ hạnh phúc
gia đình mình không , bồ đã để anh Luân Vũ xem thường mình.Mình không muống gặp
lại Đăng Khoa chut nào. Mình đã có chồng rồi. Bồ nên nhớ như vậy.
Phương Anh cười nhạt :
- Bồ với Luân Vũ có hạnh phúc đâu mà bảo là mình phá vỡ. Theo
mình , bồ nên nối lại quan hệ với Đăng Khoa. Điều đó tốt cho bồ hơn. Cần phải sống
thật với mình. Không nên dối trá.
Nói xong , Phương Anh thản nhiên gác máy. Chiêu Dung giận
kinh khủng. Không ngờ Phương Anh lại như thế. Còn bảo là cô dối trá.
Cô gọi đến Phương Anh để tìm sự cảm thông và muốn đề nghị
Phương Anh minh oan cho cô nhưng Phương Anh đã làm cô giận đến quên mất mục đích
cuộc điện thoại của mình.
Phương Anh thay đổi đến không ngờ. Không chỉ là những y phục
diêm dúa mặc trên người mà còn là ở tính cách. Đâu rồi Phương Anh vui vẻ, chân
thành với bạn bè ?
Đặt lưng xuống ghế nệm , Chiêu Dung gối đầu lên cánh tay. Cô
đã mất rất nhiều. Tình bạn của Phương Anh , tình yêu của Luân Vũ.
Thật ra thì cô không hề giận Luân Vũ đã đuổi cô ra khỏi
phòng. Sau những gì cô đã đối xử với anh thì cô xứng đáng nhận lãnh những điều
như thế hoặc còn hơn thế nữa. Nếu người đàn ông khác trong hoàn cảnh của anh,
chắc chắn cô đã bị đối xử tàn nhẫn hơn.
Chiêu Dung thở dài hiu hắt. Chợt cảm thấy mình đã trưởng
than`h rất nhiều khi biết tự chủ , không cãi vã với anh. Nếu là một Chiêu Dung
của ngày trước , có lẽ cô đã đùng đùng đi ra khoi? nhà vào giờ này vẫy gọi tắc
xi lắm chứ.
Không. Cô không được quyền nổi giận. Cũng như không nên từ bỏ
nơi này để ra đi. Một ngày nào đó , Luân Vũ sẽ hiểu được cô thôi. Anh sẽ hiểu
được cô thôi. Anh sẽ hiểu rằng trong tim cô giờ đây chỉ có anh. Chỉ có anh mà
thôi.
Buồn rầu nghĩ ngợi Chiêu Dung chong đèn đến gần sáng. Sau đó
cô mới thiếp đi được lúc. Trong giấc mơ của mình , cô thấy dường như Luân Vũ đã
đắp cho cô tấm drap mỏng lên người của cô.
Buổi sáng, khi thức dậy , cô thấy đó chính là tấm drap màu
xanh dương...
Bước từng bước rã rời xuống từng bậc thang, Chiêu Dung khựng
lại khi thấy bà Mỹ Thoại đang ngồi trên ghế nhìn mình bằng ánh mắt là lạ.
Cô lúng túng :
- Con chào me.
Bà Mỹ Thoại im lặng không trả lời. Cô chôn chân chỗ nhìn bà ,
ánh mắt lạnh nhạt của bà đã nói lên tất cả. Vậy là bà đã nghe được cuộc đối thoại
luc'' nữa đêm giữa cô và Luân Vũ.
Cô lúng túng bẻ từng ngón tay. Rồi chợt nhận ra đó là thói
quen vô lễ trước mặt người lớn tuổi Chiêu Dung lại thôi.
Bà Mỹ Thoại lạnh lùng hỏi :
- Luân Vũ đi đâu từ sớm ?
Chiêu Dung lí nhí trả lời :
- Thưa, con không biết.
Bà Mỹ Thoại nhếch môi :
- Tối hôm qua, mẹ đã vô tình nghe cuộc nói chuyện của vợ chồng
con. Mẹ không ngờ là con có cả gan làm chuyện đó. Nếu không yêu Luân Vũ tại sao
con lại đồng ý làm vợ của Luân Vũ rồi lại hẹn hò với Đăng Khoa. Dù rất yêu
thương con, nhưng mẹ có thể nói với con rằng , tình cảm của mẹ dành cho con bây
giờ không còn nữ ạ Mẹ không thể chấp nhận loại phụ nữ đã có chồng mà vẫn hẹn hò
với nhân tình. Con hư đốn ngoài sự tưởng tượng của mẹ rồi đó Chiêu Dung. Thật
là bất hạnh cho Luân Vũ và cả me.
Chiêu Dung ứa nước mắt :
- Phương Anh hẹn con đến quán cà phê ấy và Đăng Khoa tự tìm đến
chứ con không hẹn hò như mẹ và anh Luân Vũ lầm tưởng. Con sẽ nói Phương Anh đến
minh oan cho con. Tất cả chỉ là sự hiểu lầm.
Bà Mỹ Thoại nhún vai :
- Phương Anh là bạn của con. Nhừng lời bào chữa của cô ta
không có giá trị. Nếu con làm những chuyện tày trời hơn thế nữa , Phương Anh vẫn
sẵn sàng đứng ra làm chứng dối cho con.
Chiêu Dung hoang mang nhìn bà Mỹ Thoại. Đúng là cô đang ở
trong thế kẹt không lối thoát.
Nhìn bà Mỹ Thoại , Chiêu Dung giọng tha thiết :
- Con thề với mẹ là con không bao giờ đốn mạt như thế. Con
không hẹn với Đăng Khoa.
Bà Mỹ Thoại thở dài. Nếu không vì tình cảm giữa gia đình và nếu
không vì tình thương của bà đối với Chiêu Dung thì bà đã không tiếc lời nguyền
rủa Chiêu Dung và trả cô về với gia đình của cô.
Chiêu Dung thật đáng trách. Bà chợt cảm thấy mất hết tất cả
những tình cảm tốt đẹp mà bà đã ưu ái dành cho Chiêu Dung xưa nay.
Chuông điện thoại đột ngột reo vang. Bà Mỹ Thoại cầm lấy ống
nghe. Nhưng vừa mới " Alô " tiếng ,khuôn mặt bà tái hẳn đi.
Bà hét lớn :
- Sao ? Luân Vũ đã đâm xe vào thân cây trong tình trạnh say
mèm à ? Ở đâu ? Trung tâm cấp cứu thành phố hả ?
Chiêu Dugn thảng thốt nhìn bà Mỹ Thoại. Cô bật khoc'' kêu lên
:
- Luân Vũ ! Anh ấy sao hả mẹ ?
Chạy bổ nhào xuống những bậc thềm. Chiêu Dung chỉ kịp vẫy chiếc
tắc xi giọng hối hả :
- Chở gấp chúng tôi đến trung tâm cấp cứu thành phố mau lên.
Cửa xe được mở nhanh. Chiêu Dung quay lại nhưng mẹ chồng cô
đã ngồi lên chiếc tắc xi khác vừa trờ tới. Cô bị xốc đến nỗi không kịp hiểu được
tại sao mẹ chồng cô lại đi chiếc xe khác , không cùng đi với cô.
Nhảy vội lên xe, cô sụt sùi :
- Nhờ ông chạy nhanh cho. Chồng của tôi bị tai nạn.
Chiêc'' xe chạy nhanh. Để lại những vệt khói trắng mù...
Phóng ra khỏi xe như tên bắn , Chiêu Dugn chạy trên hành lang
của bệnh viện. Cô lao vào phòng cấp cứu và được nhân viên trực hướng dẫn đến
phòng mổ trung tâm.
Chấn thương sọ não.
Một bác sĩ đã cho cô biết là Luân Vũ đã bị chấn thương nặng ở
đầu và vai.
Trời ơi. Chiêu Dung ràn ruạ nước mắt. Luân Vũ, ngan` lần tha
lỗi cho em. Em ngàn lần yêu anh. Nếu anh có mệnh hệ nào làm sao em sống được.
Cửa phòng mổ vẫn đóng chặt. Chiêu Dugn nhắm nghiền mắt lại lảo
đảo tựa người vào ban công trên han`h lang. Trái tim yếu đuối cuả cô như vỡ ra
từng mảnh. Cô yêu anh. Yêu anh vạn triệu lần. Tại sao anh lại uống rượu say
mem` đến nỗi gây ra tai nạn. Anh đã hiểu lầm cô rồi. Cô chỉ yêu anh mà thôi.
Luân Vũ. Em không thể thiếu anh trong cuộc đời. Hãy tha thứ
cho em khi em đã quay lưng với anh. Đã hành hạ quả tim của anh. Đừng bỏ em anh
ơi. Nếu không em sẽ chết mất , chết trong tuyệt vọng.
Lờ đờ mở mắt ra , Chiêu Dung bỗng thấy mẹ chồng của cô. Bà
đang đứng đó mặt trắng bệch như pho tượng bằng sáp. Như xác chết đang ướp lạnh.
Thống khổ.
- Mẹ !
Tiếng kêu xé lòng của cô như đánh thức bà. Bà Mỹ Thoại nước mắt
chảy dài. Trừng mắt nhìn cô , bà đau đớn phán :
- Cô con` gọi tôi là mẹ sao ? Cô đã giết chết con trai tôi rồi.
Cô là con người tàn nhẫn. Tôi không bao giờ xem cô là con dâu của tôi.
Chiêu Dung khuỵu người xuống...
Một ca mổ hãn hữu đã trả Luân Vũ về với sự sống. Nhưng từ hôm
anh xuất viện trở về bà Mỹ Thoại đã dành cho Luân Vũ căn phòng riêng ở cuối
hành lang.
Với Chiêu Dung thì không có điều gì tàn nhẫn hơn là sự lanh.
lùng của bà Mỹ Thoại.Suốt nữa tháng Luân Vũ nằm ở bệnh viện , mẹ chồng cô không
hé răng nói với cô nữa lời. Còn Luân Vũ anh chỉ đón nhận sự săn sóc của cô khi
nào có ba mẹ cô và vợ chồng anh Nhật Quang xuất hiện.
Cô hiểu, anh không còn yêu cô nữa.
Chiêu Dung buồn rầu đi dạo trong vườn. Chưa bao giờ cô cảm thấy
tinh thần xuống thấp như bây giờ. Thà là Luân Vũ hành hạ cô, hoặc là mẹ chồng
cô nhiếc mă"ng cô, có lẽ cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Trong ngôi nhà rộng thênh thang , Chiêu Dung cảm thấy cô đơn
hơn bao giờ hết. Không ai hiểu cho cô. Cô là người vợ hư hỏng trong suy nghĩ của
mọi người. Chỉ có người may ra hiểu cô đó là Phương Anh , là bạn cô. Nhưng giữa
Phương Anh và cô hình như đã có hố sâu ngăn cách.
Sau cuộc điện thoại lúc nữa đêm , Chiêu Dung không còn gặp
Phương Anh nữa. Hôm Luân Vũ nằm ở bệnh viện, cô nghe chi. Minh Hiền nói là có
thấy Phương Anh dến thăm Luân Vũ lát rồi lại về ngay.
Chị MinhHiền vô tình hỏi cô là từ khi lấy chồng Chiêu Dung có
còn thân với Phương Anh như xưa không , Chiêu Dung nói dối là cô vẫn rất thân Phương
Anh đó thôi.
Buồn. Dù mẹ chồng cô bảo với cô là lời thanh minh của Phương
Anh không có giá trị nhưng nếu Phương Anh cố gắng làm điều gì đó cho cô thì vẫn
tôt'' hơn là sự im lặng khó hiểu.
Mà tại sao Phương Anh lại không gọi điện cho cô khi Phương
Anh thừa hiểu rằng cô không thể gọi điện cho Phương Anh được. Cô đang giận,
đang buồn, đang khổ. Cô vừa trải qua những giờ phut'' khốc liệt nhất trong cuộc
đời là khi Luân Vũ thập tử nhất sinh. Tạ Ơn thượng đế , anh vừa về từ cõi chết.
Cô cần được chia sẻ , được cảm thông tất cả nỗi niềm.
Ngắt những lá huỳnh anh rồi vò nát trong tay , nghe mùi thơm
ngai ngái của nó hoà tan trong gió.
Chiêu Dung khẽ cắn môi tự hỏi , cô có nên rời bỏ nơi này để
ra đi hay không ? Chẳng có ai cần đến cô nữa cả. Có tình yêu chưa kịp gọi tên
thì tình yêu ấy đã bay mất. Tình yêu đã mât''. Cô không bao giờ có được tình
yêu mà cô đã chối từ.
Có tiếng xe chạy vào cổng rồi giọng Phương Anh lao xao trong
phòng khách. Chiêu Dung vội vã bước vào. Trên tay Phương Anh là bó hồng rực rỡ.
Chiếc váy màu đỏ ngắn thật cũn cỡn và bó hồng trên tay Phương Anh không làm cho
Chiêu Dung ngỡ ngàng bằng việc Phương Anh đã phớt tỉnh ăng lê như không nhìn thấy
Chiêu Dung và đi thẳng lên cầu thang.
Chiêu Dung giọng giận dữ :
- Phương Anh !
Quay lại nhìn Chiêu Dung bằng ánh mắt giễu cợt , Phương Anh
cao giọng :
- Gì vậy ?
Chiêu Dung nói hơi :
- Phương Anh phải giải thích rõ ràng là tại sao Phương Anh lừa
dối mình , hẹn mình ở quán cà phê ấy rồi không đến. Tại sao Phương Anh dàn cảnh
để cho Đăng Khoa gặp mình , Cách đây mấy ngày mình đã rõ tại sao Phương Anh chọn
quán cà phê ấy. Hoá ra là anh Luân Vũ thường gặp mấy doanh nhân quen biết với
anh ấy ở đấy, có phải Phương Anh làm tất cả điều ấy với mục đích nào đó cho
Phương Anh hay không ? Phương Anh nói đi.
Phương Anh nhún vai :
- Tôi chẳng hiểu Chiêu Dung nói gì cả. Chiêu Dung nói gì thật
lộn xộn. Quán cà phê , Đăng Khoa rồi Luân Vũ... Tôi không hiểu. Tôi chưa bao giờ
hẹn Chiêu Dung cả.
Chiêu Dung hét lên :
- Đồ dối trá.
Bà Mỹ Thoại xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Bà đã nghe cuộc đối
thoại của Chiêu Dung và Phương Anh.
Một lần nữa , trái tim già nua cuả bà khẽ nhói lên. Bà cứ ngỡ
là mối quan hệ giữa bà và bà Khuê Châu sẽ làm cho tình yêu của Luân Vũ và Chiêu
Dung bền vững hơn. Nào ngờ...
Bà thương Chiêu Dung biết bao nhiêu , nhưng suýt chút nữa
Chiêu Dung đã giết chết con bà. Giờ thì bà đã tha thứ cho Chiêu Dung nhưng tình
cảm dành cho cô thì không con` như xưa. Cố tình lạnh lùng với Chiêu Dung , bà
muốn để cô hiểu là bà là phụ nữ hết sức tôn trọng đạo lý.
Gia đình bà và bà Khuê Châu là những gia đình gia phong tề
giáo. Sự buông thả của Chiêu Dung không bao giờ được bà chấp nhận. Nếu bà Khuê
Châu bạn của bà biết con gái của mình như thế , chắc chắn cũng sẽ nổi trận lôi
đình.
Chiêu Dung mở to mắt nhìn Phương Anh. Cô đã hiểu là vì sao
Phương Anh chối phăng chuyện Phương Anh hẹn cô đến quán. Hoá ra Phương Anh đã
nhìn thấy mẹ chồng cô vào đúng lúc đó.
Cô không biết phải dùng ngôn từ nào cho Phương Anh. Một con
người thủ đọan và dối trá.
Nỗi căm hận và sự thât'' vọng vô bờ bến khiến Chiêu Dung chết
lặng. Cô không nói nên lời.
Nhìn thấy bà Mỹ Thoại, Phương Anh nở nụ cười thật dễ mến :
- Cháu chào bác.
Bà Mỹ Thoại mỉm cười lịch sự :
- Chào cô.
Phương Anh giọng đả đớt :
- Cháu xin phép bác lên thăm anh Luân Vũ chut'' nha.
Bà Mỹ Thoại gật đầu :
- Mời cô.
Thoăn thoắt đi lên lầu bỏ mặc Chiêu Dung đứng đó với cảm giác
bàng hoàng như vưa rơi xuống chín tầng địa ngục , Phương Anh vẻ mặt đắc thắng.
Cô đang chơi bài ngửa. Cờ tàn, tội gì dấu nhứ~ng quân bài.
Cô gõ liền mấy cái lên cửa phòng Luân Vũ, giọng nũng nịu :
- Phương Anh đây.
Đang nằm dài trên giường buồn rầu suy nghĩ về Chiêu Dung,
Luân Vũ chống tay ngồi dậy, anh lên tiếng :
- Cửa không khoá, Phương Anh vào đi.
Cô nhí nhảnh bước vào phòng trên đôi giày cao gót óng ánh màu
bạc. Màu đở rực rỡ chiếc váy ngắn của Phương Anh ập vào mắt Luân Vũ khiến anh
hơi nheo lại. Căn phòng dường như oi bức hơn.
Cô đặt bó hoa vào tay Luân Vũ cười khiêu khích :
- Chúc mừng anh xuất viện trở về.
Luân Vũ lịch sự :
- Cám ơn Phương Anh. Nhờ Phương Anh cắm hoa vào lọ giùm tôi.
Luân Vũ đưa cho Phương Anh bó hoa. Cô yểu điệu căm'' từng
cành hồng đỏ vào lọ , giọng dài ra :
- Em biết là anh yêu hoa hồng nên cố tìm cho kỳ được những
nhánh hoa mới cắt trong vườn. Em rất ghét những loại hồng đươc. xử lý hoá chất
( xử lý hoá chất... sau này VN có nhiều từ nghe ngộ ghê,... )để giữ tươi lâu của
chúng , vẻ đẹp không tự nhiên chút nào.
Ngồi xuống cạnh Luân Vũ, Phương Anh chớp mắt hỏi :
- Anh cảm thấy trong người có khá hơn không ?
Luân Vũ mỉm cười :
- Tôi hi vọng tuần sau có thể đi làm được.
Phương Anh chúm chím :
- Chúc mừng anh.
Luân Vũ giọng quan tâm :
- Công việc của công ty dạo này thế nào ?
Phương Anh véo von :
- Không có anh nên mọi việc bị đình trệ. trợ lý giám độc làm
sao có thể cáng đáng công việc của anh được.
Luân Vũ so vai :
- Tôi lấy làm tiếc khi hợp đồng dự định ký kết với Singapo bị
chậm lại vì tai nạn bất ngờ cuả tôi.
Phương Anh nói lấp lửng :
- Em cũng lấy làm tiếc về chuyến đi Singapo cùng với anh bất
thành. Mấy khi em có được cơ hội như thế.
Luân Vũ trầm giọng bảo :
- Để tôi nhấn chuông gọi người làm đem nước lên cho Phương
Anh uống.
Phương Anh nũng nịu :
- Không cần đâu anh. Cứ xem Phương Anh như người nhà của anh
đi.
Nói xong,Cô đến bên tủ lạnh. Chiếc váy đỏ cuả cô rực lên
trong ánh chiếu hắt vào phòng. Phương Anh cố tình đư"ng xoay lưng thật lâu
đẻ Luân Vũ có thể ngắm nhìn đôi chân thon dài, gợi cảm của cô.
Cô có vòng hông thật đẹp chẳng kém gì Chiêu Dung , Nhưng cô
là người biết phô trương tất cả những ưu điểm hiếm hoi trên cơ thể của mình.
Đi đến bên Luân Vũ đang ngồi tưa. lưng vào tường , bâng
khuâng nhìn ra khung cửa sổ , Phương Anh đặt ly nước suối mát lạnh vào tay anh
, giọng ngọt như mía đường :
- Anh đang nghĩ gì vậy ?
Luân Vũ ngập ngừng :
- Không.
Phương Anh kéo ghế ngồi thât. gần anh , cô hạ thấp giọng :
- Tai nạn hôm trước có phải vì anh... uống quá nhiều rượu
không ? Và anh không làm chủ được tay lái ?
Luân Vũ chận rãi gật đầu , đôi mắt thoáng buồn.
Phương Anh vẻ mặt nham hiểm :
- Từ trước đến nay, em có bao giờ thấy anh như vậy đâu. Em
đóan là anh và Chiêu Dung đã cãi lộn với nhau.Lý do của mối bất hoà ấy có lẽ rất
nghiêm trọng.
Luân Vũ thở dài :
- Không phải thế đâu.
Phương Anh nheo mắt :
- Anh giấu em à ?
Luân Vũ hắng giọng :
- Đó chỉ là tai nạn , Chiêu Dung là người vợ tốt. Không có vấn
đề gì cả. ( Luân Vũ dễ sương và cao thượng wá ha.... :kiss:
Luân Vũ nè ) Phương Anh cười nhạt :
- Anh vẫn yêu Chiêu Dung sao ? Chiêu Dung đâu xứng đáng với
anh.
Luân Vũ lạ lùng nhìn Phương Anh. Cô tỉnh bơ phán :
- Lúc nãy Chiêu Dung có tâm sự với em về chuyện anh và cổ cãi
nhau. Nó nhờ em... làm chứng dối cho nó. Nghĩa là em phải bia. với anh là chính
em đã hẹn Chiêu Dung đến quán và tình cờ Đăng Khoa đến đó nên gặp Chiêu Dung chứ
không phải là nó có hẹn trước với Đăng Khoa như anh đã buộc tội. Nó cũng cho em
biết , vì thất vọng nên anh đã uống rượu say và không làm chủ được chiếc xe.
Luân Vũ đắng ngắt ở cổ.
anh nói giọng khẩn khoản :
- Phương Anh đừng nói nữa.
Phương Anh im lặng quan sát , vẻ mặt đau khổ cuả Luân Vũ với
sự lạnh lùng tàn nhẫn. Cô yêu Luân Vũ. Một tình yêu ích kỷ. Thà là Luân Vũ đau
khổ vì thất vọng còn hơn là anh vui vẻ bên cạnh Chiêu Dung.
Cô đã yêu Luân Vũ.
Tình yêu cuả cô đối với Luân Vũ đến từ hồi nào cô cũng chẳng
biết. Có thể từ luc'' mà cô yêu cầu Luân Vũ và Chiêu Dung hôn nhau trong bữa tiệc
cưới để cô chụp hình. Và chính lúc Luân Vũ âu yếm và hôn nhẹ lên đôi môi của
Chiêu Dung , chính lúc ấy Phương Anh mới thảng thốt nhận ra là cô đà yêu Luân
Vũ mât'' rồi.
Cô không có diễm phúc như Chiêu Dung. Chiêu Dung xinh đẹp.
Chiêu Dung được sinh ra từ gia đình danh giá. Chiêu Dung có tất cả , còn cô thì
không. Cô bỗng chợt cay cú ganh ghét với Chiêu Dung. Cô muốn vượt lên Chiêu
Dung.
Hoá ra tình bạn của cô đối với Chiêu Dung là con số không. Cô
không hề tốt với Chiêu Dung và Chiêu Dung đã lầm tưởng. Cô thân với Chiêu Dung
vì Chiêu Dung luôn quan tâm giúp đỡ cô trong mọi chuyện. Cô luôn luôn là người
có lợi trong mối quan hệ ấy.
Luân Vũ là người đàn ông mà bất cứ cô gái nào cũng dễ dàng
rung động. Cô cũng không ngoại lệ. Cô yêu Luân Vũ. Cô muốn sở hữu anh. Điều đó
có nghĩa là Chiêu Dung phải được gạt bỏ. Ngay lập tức Phương Anh nghĩ đến Đăng
Khoa. Cô muốn dùng Đăng Khoa để phá vỡ cuộc hôn nhân của Chiêu Dung và Luân Vũ.
Phương Anh vẫn còn nhớ , khi chiếc Toyota kết hoa hồng lăn
bánh chở c^ dâu chú rể về ngôi nhà hạnh phúc , cô đã ứa nước mắt nhìn theo cho
đến khi chiếc xe ấy mất hút cuối con đường.
Một nỗi cô đơn khủng khiếp xâm chiếm lấy cô. Cô mở to mắt
nhìn vào bóng đêm đang ập đến và tự hiểu cô phải làm gì. Cô là con người ích kỷ.
Những gì mà bấy lâu nay cô thể hiện với Chiêu Dung và Luân Vũ chỉ vì cô muốn
Luân Vũ can thiệp vào chuyện việc làm cô đó thôi.Nhưng giờ đây cô mới thấy mình
là con ngốc.
Thay vì quyến rũ Luân Vũ, cô lại đẩy Chiêu Dung vào vòng tay
của anh.
Vẫn con` kịp cho cô. Vì cô có đầy thủ đoạn.
Từ hôm được Luân Vũ nhận vào làm thư ký riêng cho anh. Phương
Anh càng bị Luân Vũ hấp dẫn vì sự thông minh của anh và tính cách mạnh mẽ cuả
anh. Càng yêu Luân Vũ, Phương Anh càng căm thù Chiêu Dung.
Giọng Phương Anh vang lên :
- Em biết là anh yêu Chiêu Dung nhưng Chiêu Dung không xứgn
đáng với anh. Chiêu Dung đã ngoại tình với Đăng Khoa. Là bạn thân của nó nhưng
không bao giờ em chấp nhận chuyện tồi tệ như thế.
:V đăm chiêu nhìn qua cửa sổ. Giọng anh buồn tênh :
- Cám ơn Phương Anh đã cho tôi lời khuyên.
Phương Anh nhíu mày :
- Anh là người đàn ông cao thượng , nhưng anh nên nhớ rằng sự
cao thượng hoàn toàn khác với sự mù quáng.
Luân Vũ sẵng giọng :
- Cám ơn Phương Anh.
Cô chià tay ra phiá trước, vẻ mặt điệu đàng :
- Tạm biệt anh. Đừng giận em khi em đưa ra lời khuyên cần thiết
cho anh.
Luân Vũ đau khổ thở hắt thật mạnh. Không cần đến nhữnglời
khiêu khich'' cuả Phương Anh vì anh đã có quyết định của riêng mình.
Anh không thể kéo dài cuộc sống chung giữa anh và Chiêu Dung
nữa. Có thể rồi đây quyết định của anh sẽ làm những người thân đau khổ. Anh
không có cách nào khác hơn.
Phương Anh rời khỏi phòng Luân Vũ với nụ cười tươi như hoa.
Cô không quên lễ phép chào mẹ Luân Vũ. Có người cô không thèm nhìn vào mặt để
chào , dù chỉ là lời khách sáo. Đó là Chiêu Dung.
Tôi sẽ trả tự do cho cô !
Chiêu Dung đau khổ nhìn Luân Vũ. Dù biết trước là cũng có lúc
Luân Vũ nói với cô lời chia tay tàn nhẫn này , thế mà lòng cứ nhói đau.
Khoảng vườn trước mặt anh và cô trồng rất nhiều tigon trắng.
Những chiếc hoa nhỏ li ti. Anh trồng nhiều ti gôn trắng là vì cô. Anh quên điều
đó mất rồi.
Cô vò chiếc lá nhỏ trong tay, giọng chông chênh :
- Hãy nghe em nói.
Luân Vũ lạnh lùng :
- Tôi không muốn nghe lời giải thic''h nào nữa. Phương Anh đã
cho tôi biết là cô nhờ Phương Anh làm chứng cho hành động gian dối. Thật là
đáng xấu hổ.
Chiêu Dung thấy khô ở lưỡi. Lại là Phương Anh. Phương Anh. Cô
không nghĩ là cô có cô bạn thân tồi đến thế.
Cô thân Phương Anh đến mức hồi đi học cô đã lẩn thẩn nghĩ rằng
, nếu sau này cô yêu người nào đó nhưng Phương Anh cũng yêu người ấy thì cô sẽ
lặng lẽ rút lui để Phương Anh hạnh phúc. Dẫu biết rằng giữa thực tế và suy nghĩ
đôi khi cách nhau cả đại dương. Nhưng nếu đã có tấm lòng , đã từng nghĩ về nhau
như thế tất nhiên tình thương của cô đối với Phương Anh cũng thật tràn đầy.
Làm sao có thể ngờ được , Phương Anh lại nhẫn tâm phá vỡ hạnh
phúc của vốn mong manh của cô.
Chiêu Dung chớp nhẹ rèm mi cong vút , u buồn :
- Em không giải thích nữa, vì bây giờ không ai tin em nữa.
Nghẹn ngào cô hạ thấp giọng :
- Kể cả mẹ anh, dù trươc'' đây mẹ rất thương yêu em. Mẹ hết
tin em rồi. Em chỉ muốn nói với anh câu. Chỉ câu thôi. Không thanh minh. Không
giải thích. Hãy nghe em nói đi.
Luân Vũ nhún vai vẻ mặt cay đắng :
- Tôi không muốn nghe.
Chiêu Dung úp mặt vào lòng bàn tay, cô khàn giọng :
- Em muốn nói với anh rằng :
Em yêu anh.
Khuôn mặt Luân Vũ tái đi, nhưng anh tự chủ rất nhanh. Anh khẽ
so vai rồi đi vào nhà. Tình yêu ? Cô đang lừa dối anh đấy thôi. Nếu yêu anh cô
đã không tìm gặp Đăng Khoa. Cún con, chưa bao giờ anh lại oan'' hận em như thế
này. Anh yêu cô ngang bằng sự thù hận và sự ca)m ghét.
Mở cửa cho Chiêu Dung là Minh Hiền. Vừa thấy Chiêu Dung, Minh
Hiền reo to :
- Vào đây em.Chị đang mong em thì em đến.
Chiêu Dung ngượng ngịu theo Minh Hiền đi vào nhà. Từ khi lấy
chồng , cô rất it'' khi ghé nhà vợ chồng anh Nhật Quang. Thiên đường hạnh phúc
anh chị cô đa ng sống là thiên đường màu hồng , đầy ắp tiếng cười. Mỗi lần
Chiêu Dung đến đây, chị Minh Hiền thường thì thầm hỏi riêng cô " có gì
chưa cưng ? " Vì thế, Chiêu Dung rất ngại khi phải trả lời câu hỏi mà cô vẫn
còn ngu ngơ chưa biết. Cô và Luân Vũ cách nhau dại dương. Không, không chỉ cách
nhau đại dương. Bây giờ thì cả hai đang trên han`h tinh xa lạ cách nhau hằng tỷ
năm ánh sáng.
Chị Minh Hiền đang gần đến ngày sanh nở vì thế bụng đã cao vượt
mặt.
Kéo tay Chiêu Dung, Minh Hiền vui vẻ :
- Trưa nay ở đây ăn cơm với chị nha.
Sợ phải bối rối che dấu tâm trạng trươc'' đôi mắt tinh đời của
anh Nhật Quang , Chiêu Dung vội từ chối :
- Cám ơn. Em đâu có nói với anh Luân Vũ và mẹ chồng em là em
đi đâu. Em sợ mọi người chờ em.
Minh Hiền phẩy tay :
- Thì lát nữa phone về. Mời Luân Vũ dùng cơm với anh chị bữa
cho vui.
Chiêu Dung lúng túng :
- Anh Luân Vũ bận ghê lắm. Em sợ là anh ấy không đến đâu.
Minh Hiền nguýt yêu :
- Chẳng lẽ bận đến mức không thể dùng cơm với anh chị bữa
sao. Một bữa cơm thân mật mà lâu rồi chúng ta chưa có dịp.
Chiêu Dung vẫn tìm cách thoái thác :
- Chị đang chuẩn bị có baby mà.
Minh Hiền bật cười :
- Thôi cô ơi, baby thì baby. Tôi có vào bếp đâu mà ngại.
Biết là không thể từ chối được, cô đành ngồi im. Minh Hiền
quay số. Nói chuyện với lúc trong điện thoại, quay lại nhìn Chiêu Dung giọng
vui vẻ :
- Luân Vũ không như em , nghe chị mời , cậu ấy nhận lời ngay.
Phải thế mới được. Đã là người cùng nhà không được khách sáo đấy nhé.
Chiêu Dung nhìn Minh Hiền, giọng quan tâm :
- Chị có khoẻ không ? Baby thế nào ?
Minh Hiền sờ vào bụng mình mỉm cười :
- Nó đạp mạnh lắm đấy.
Chợt Minh Hiền vẫy tay rối rít gọi Chiêu Dung :
- Sang đây.... nhanh lên...
Cầm lấy bàn tay Chiêu Dung đặt lên bụng mình, Minh Hiền
nghiêng đầu chăm chú nhìn Chiêu Dung :
- Sao ?
Chiêu Dung chớp mi :
- Đạp khoẻ ghê chị ha. Chắc là cu cậu quá.
Minh Hiền thân mật hỏi Chiêu Dung :
- Còn em , có gì chưa ?
Chiêu Dung ửng hồng mặt :
- Dạ chưa.
Minh Hiền mỉm cười :
- Khi nào có tin vui, nhớ phone cho chị trước. Phải ưu tiên
cho chị trước đấy nhé , còn anh Nhật Quanguang là sau cùng.
Chiêu Dung cười hiền :
- Dạ.
Choàng tay lên vai Chiêu Dung thân mật , Minh Hiền thủ thỉ :
- Thấy em và Luân Vũ hoà hợp, chị cũng mừng.
Lại cái chớp mi. Chiêu Dung khẽ cắn môi. Nhiều lúc muốn tâm sự
nỗi niềm nhưng chẳng biết phải cùng ai ? Ba ? Mẹ ? Không , cô không bao giờ muốn
ba mẹ cô đau khổ. Mà ba mẹ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô về những gì mà cô
đã đối xử với Luân Vũ đêm tân hôn.
Khó để tìm sự cảm thông từ mẹ.Mẹ không đời nào chấp nhận chuyện
cô gấp rút yêu cầu Luân Vũ phải cưới gấp rồi sau đó quay lưng với anh.
Còn anh Nhật Quang ? Anh thường có cái nhìn mọi việc thật đơn
giản. Mà có những chuyện rât'' khó nói làm sao cô có thể nói với ông anh của
cô.
Giọng Chiêu Dung buồn tênh :
- Em và Luân Vũ... không hạnh phúc như chị và mọi người nghĩ
đâu.
Minh Hiền thảng thốt :
- Sao ?
Chiêu Dung im lặng , xoắn những ngón tay vào nhau. Cô không
biết là cô có nên nói với Minh Hiền những điều không vui ấy không. Minh Hiền
đang có baby mà.
Xoa nhẹ vai Chiêu Dung, Minh Hiền dịu dàng :
- Nói với chị đi Chiêu Dung. Biết đâu chi. có thể giúp gì cho
em.
Chiêu Dung bặm môi lại :
- Chị đang có thai, nghe chuyện buồn của em không tốt đâu.
Minh Hiền cảm đông. :
- Em đừng ngại. Nói đi Chiêu Dung. Anh chị rất muốn giúp cho
em.
Ngồi trong goc'' tối Phương Anh yên lặng theo dõi Luân Vũ. Cô
biết rất rõ là Luân Vũ không hề nhìn thấy cô. Quán bar đông khách. Mọi người
tưng bừng rót rượu chạm ly với nhau , nhưng riêng Luân Vũ thì lặng lẽ ngồi
min`h với chai rượu đã vơi nữa.
Chương kết
Từ công ty, Luân Vũ không về nhà. Phương Anh không khó lắm
khi tìm thấy chiếc Toyota màu trắng sang trọng của anh đậu bên cạnh những chiếc
xe đời mới đắt tiền khác.
Quán rượu này vốn dan`h cho những vị khách giàu sang, có địa
vị như anh.
Một cô vũ nữ đi đến bên anh và lả lơi mời gọi nhưng Luân Vũ
đã khoát tay từ chối. Anh rot'' thêm ly rượu nữa và cay đắng uống cạn. Anh đang
muốn say. Khi say, hình như người ta cảm thấy buồn đau vơi đi ít nhiều.
Phương Anh rời khỏi chỗ ngồi. Cô đi đến chỗ Luân Vũ. Một vài
người đàn ông nhìn vào đôi chân rất gợi cảm của cô. Cô có kiểu đánh hông rất gợi
tình.
Gương mặt Phương Anh đang được trang điểm thật công phu theo
tuýp chung của cac'' cô gái chuộng song phấn.
Hàng mày kẻ ngang và đậm. Môi tô son màu chocolat , viền bên
ngoài là đường màu nâu hình trái tim ( cho dù đôi môi nguyên thuỷ của họ có thể
là... hình lưỡi liềm.) Một đường phấn trắng chạy dài từ điểm giao cuả hai hàng
mày nâu đến chót mũi và chung quanh viền muĩ là màu phấn sậm tao. ảo giác cho
người khác là cô có sóng mũi cao , thanh tú.
Trên mi mắt là mascara màu tím khiến đôi mắt long lanh , mơ
màng. Đôi mắt dường như sâu thẳm huyền bí như đêm phương đông.
Chiếc váy màu be Phương Anh mặc rất ngắn, ôm sát vòng hông. Một
chiếc áo lửng màu trắng mỏng tới độ không còn có thể mỏng hơn được nữa ngang
thăt'' lưng.
Mái tóc đươc. chải rối xù xù lên che giấu bớt khuôn mặt khiến
trông Phương Anh có vẻ mi nhon , tươi trẻ hơn so với tuổi.
Giọng cô nũng nịu :
- Luân Vũ !
Luân Vũ ngạc nhiên nhìn cô :
- Sao Phương Anh lại có mặt ở đây , trong quán bar mà chỉ có
rượu và khói thuốc là mù mịt này ?
Cô chớp mắt liếc mấy cái :
- Chỉ là tình cờ thôi , Phương Anh thấy xe của anh đang đậu
trên bãi. Biết là có anh ở đây nên Phương Anh đi vào.
Chỉ chiếc ghế trước mặt Luân Vũ so vai :
- Mời ngồi.
Phương Anh treó đôi chân dài và đẹp lên nhau. Cô thoáng thất
vọng khi thấy Luân Vũ không có vẻ gì là chú ý đến bộ váy ngắn cô đang mặc.
Anh lịch sự :
- Phương Anh uống gì ?
Cô mỉm cười lẳng lơ :
- Một chút rượu , thứ rượu y hệt trong ly của anh đó.
Luân Vũ khẽ lắc đầu :
- Không được , phụ nữ không nên uống rượu.
Phương Anh cong cớn môi :
- Một chút rượu đủ để hồng môi và mắt long lanh thôi , không
đủ để say. Chẳng lẽ rượu là độc quyền của nam giới ?
Luân Vũ trầm giọng ; - Có thể hiểu như thế.
Phương Anh đưa ngón tay trỏ đặt lên môi :
- Nỗi buồn không độc quyền cho ai bao giờ. Người ta uống rượu
để giải sầu. Vậy tại sao anh không cho Phương Anh cùng uống ? Phương Anh cũng
đang có nỗi niềm.
Luân Vũ nhún vai :
- Phương Anh mà buồn sầu à ?
Cô nhìn thật sâu vào đôi mắt giễu cợt của anh :
- Em cũng đang thất vọng vì yêu đấy thôi. Yêu đơn phương.
Luân Vũ có vẻ không tin. Gọi cho Phương Anh mấy lon coca ướp
lạnh., anh chợt trầm giọng hỏi :
- Phương Anh đến đây bằng phương tiện gì ?
Cô đong đưa mắt :
- Phương Anh đi xe tắc xi. Lát nữa anh chở Phương Anh về nhà
nghe.
Luân Vũ gật đầu. Chờ Phương Anh uống nước xong , Luân Vũ đứng
dậy :
- Chúng ta về.
Cô kêu lên :
- Còn sớm mà anh.
Giọng Luân Vũ kiên quyết :
- Để Phương Anh ngồi trong quán rượu tôi thấy không tiện.
Phương Anh đứng dậy. Kiêu hãnh đưa mắt nhìn những anh chàng
đang im lặng ngắm cô. Trong quán bar không có nhiều phụ nữ thì dù sao Phương
Anh cũng là đóa hoa có thể phí phạm chut'' thời gian để ngắm.
Phương Anh sánh bước cùng Luân Vũ đi qua những chiéc bàn kê
sát nhau. Chợt cô vấp ngã đổ nhào vào người Luân Vũ. Anh vội đỡ lấy cô, giọng
lo lắng :
- Phương Anh không sao chứ ?
Phương Anh vẫn quàng tay lên cổ anh giọng nũng nịu :
- Cám ơn anh. Nếu không có anh có lẽ Phương Anh đã đo đường rồi
đó.
Luân Vũ lúng túng gỡ nhẹ cánh tay của Phương Anh ra. Anh chợt
nghĩ đến Chiêu Dung. Dù cô không chung thuỷ với anh , điều đó không có nghĩa là
anh sẽ sống buông thả. Chiêu Dung không lúc nào anh không nghĩ đến cô. Yêu và hận.
Đanh'' chiếc Toyota ra khỏi bãi xe , Luân Vũ trầm giọng hỏi :
- Nhà của Phương Anh ở đâu ?
Phương Anh nguýt yêu :
- Chưa có ai tệ như anh , có duy nhất cô thư ký mà cũng chẳng
thèm quan tâm đến. Trong công ty ai cũng biết nhà của Phương Anh cả ngoại trừ
anh.
Luân Vũ mỉm cười :
- Có lẽ Phương Anh cũng thấy là tôi rất bận chứ.
Phương Anh mím môi lại. Luân Vũ đã dành nhiều thời gian không
chỉ cho công việc mà còn cho cả Chiêu Dung. Không có thời gian cho cô hoặc cô
gái nào khác.
Nhưng dù sao, tối nay được đầm ấm ngồi bên cạnh anh như thế
này cô cũng thấy vui lắm rồi. Cô đang tìm cách xen vào không gian riêng của
anh. Một không gian cô đơn.
Liếc nhìn Luân Vũ cái thật bén ngot''. Phương Anh nở nụ cười
bí hiểm. Cô không biết là Chiêu Dung đang làm gì ở nhà. Nếu Chiêu Dung thấy cảnh
cô đang ngồi trên xe Luân Vũ vào giờ này nhỉ, có lẽ sẽ nổi điên vì ghen thôi.
Muộn rồi.
Chiếc Toyota dừng trước ngôi nhà xinh xắn trong con hẻm rộng.
Luân Vũ xuống xe anh đi vòng ra phiá trước mở cửa cho Phương Anh. Cô chià tay
ra nũng nịu :
- Tạm biệt.
Anh lịch sự bắt tay Phương Anh nhưng cô đã láu lỉnh nắm lấy
bàn tay anh thật chặt. Cô đưa ra lời mời :
- Anh vào nhà của em lát đi. Rất hân hạnh được đón tiếp.
Luân Vũ thoái thác :
- Cám ơn , tôi có hẹn với người bạn tối nay rồi.
Phương Anh cười lớn :
- Em không tin đâu. Anh vốn thuộc tuýp các anh chàng không
quen nói dối. Anh đang nói dối em đó thôi. Không ai tệ như anh.
Luân Vũ bối rối cười.
Phương Anh dài giọng :
- Hay anh cho rằng, em chỉ là nhân viên quèn trong công ty của
anh. Cần gì anh phải thăm viếng.
Luân Vũ mỉm cười :
- Thôi được , tôi sẽ ghé vào lát rồi đi ngay.
Phương Anh lấy chià khoá mở cổng. Cô nhún nhẩy trên đôi giày
cao gót màu bạc , lóng lánh kim tuyến.
Mở cửa phòng khách , Phương Anh véo von :
- Anh vào nhà đi. Hôm nay ba mẹ em không có ở nhà , ông bà về
quê thăm họ hàng. Mai mới về lận.
Luân Vũ đi vào căn phòng được trang hoàng thật rực rỡ. Màn
nhung đỏ. Thảm đỏ. Dường như hầu hết đồ vật đều màu đỏ. Cò n lại là những màu sắc
kh''ac cũng không kém phần diêm dúa.
Những trang trí nội thất trong phòn đắt tiền nhưng có vẻ đá
nhau. Bộ bàn ghế sa lon màu vàng choé được đặt bên cạnh tủ kiếng ép Formica màu
đỏ. Đồ đạc trong phòng khách cũng được đặt cách tùy tiện , chẳng có bố cục. Lộn
xộn không thể tả.
Thấy Luân Vũ chăm chú nhìn mấy khung ảnh phóng lớn lộng kiếng
được treo trên tường , toàn là của Phương Anh. Cái đứng , cái ngồi, cái nằm
trên thảm cỏ xanh. Không hiểu hết ý nghĩa của nụ cười hóm hỉnh của anh , Phương
Anh véo von :
- Em còn có mấy tấm ảnh phóng to rất đẹp nhưng treo trong
phòng ăn và phòng ngủ.
Luân Vũ cố nhịn cười. Trong phòng ăn không ngờ cũng có ảnh
chân dung. Vẻ lộn xộn của phòng khách có chút gì giống với cung cách làm việc của
Phương Anh. Năng lực làm việc của cô kém kinh khủng , chỉ được cái nhanh nhẩu
đoảng.
Nếu không vì tình bạn giữa Chiêu Dung và Phương Anh , anh đã
sa thải Phương Anh từ lâu. Theo dự định , có lẽ sắp tới đây anh buộc lòng phải
cho Phương Anh nghỉ việc , cho dù Chiêu Dung có giận anh về chuyện này đi nữa.
Phương Anh xoa tay :
- Anh uống rượu gì đây ?
Luân Vũ vội vàng lắc đầu :
- Thôi. Tôi đã uống nhiều rồi , nếu được Phương Anh cho tôi
bình trà.
Phương Anh biến đi thật nhanh sau tấm rèm sáo làm bằng những
vỏ ốc sặc sỡ. Chỉ lát sau cô quay lại với bình trà nghi ngut'' khói trên tay.
Hớp ngụm trà nóng , Luân Vũ hơi nhăn mặt lại. Cảm giác đắng ở
lưỡi.
Không rời mắt khỏi Luân Vũ , Phương Anh cười giả lả :
- Trà Bảo Lộc , ba mẹ em mua nhân chuyến đi chơi Đà Lạt đấy.
Luân Vũ đặt tách trà xuống bàn, anh trầm giong. :
- Sao trà lai. có vị đắng rât'' khó chịu. Đắng quá.
Phương Anh mỉm cười :
- Anh quên là trà mua ở Đà Lạt thường có thêm chut''
Artichaut sao ?
Cô cầm lấy tách trà đang bỏ dỡ của Luân Vũ đưa cho anh :
- Anh uống tiếp đi. Anh nên nhớ là Artichaut còn có công dụng
chữa bệnh đấy nhé.
Luân Vũ cười :
- Tôi đâu có bệnh.
Nói vậy nhưng anh vẫn uống cạn tách trà. Lại cảm thấy đắng. Một
cảm giác đắng rất khó chịu. Anh đứng dậy lịch sự :
- Tạm biệt Phương Anh. Chúc ngủ ngon nhé.
Phương Anh mỉm cười bí hiểm. Thuốc ngủ cực mạnh cô pha vào có
tác dụng rất nhanh. Luân Vũ vừa bước đến cửa phòng khách bỗng cảm thấy chân tay
bủn rủn , đầu óc mụ mị. Anh phải đưa tay bám vào cửa để không bị té xuống nền.
Phương Anh đi đến bên Luân Vũ đã mất hết cảm giác , đang khuỵu
người xuống. Cô vắt cánh tay anh lên cổ của cô , giọng tình tứ :
- Hãy ở lại đây với em.
Đang lơ mơ ngủ , Chiêu Dung bỗng bị đánh thức bởi hồi chuông
điện thoại.
Cô bật ra khỏi giường và cầm lấy ống nghe :
- Alô....
Giọng nói Đăng Khoa vang lên :
- Anh đây. Xin đừng cup'' máy vì có tin quan trọng cho em.
Cô quát lên :
- Tôi không nghe.
Đăng Khoa cao giọng :
- Tin tức về Luân Vũ, em không muốn nghe sao.
Đã từng ám ảnh vì tai nạn xảy ra cho Luân Vũ và từng được báo
tin qua điện thoại nên Chiêu Dung hoảng hốt kêu lên :
- Anh Luân Vũ làm sao ?
Đang Khoa nói rành rọt từng tiếng một :
- Muốn biết rõ mọi chuyện, vui lòng đến nhà của Phương Anh
vào lúc này.
Chiêu Dung chưa kịp nói gì thêm thì Đang Khoa đã gác máy.
Chiêu Dung nhìn đồng hồ. h đêm. Tại sao giờ này Luân Vũ chưa
về nhà ? Lại Phương Anh ? Cô không quên cái bẫy đã giăng ra và cô đã sập bẫy vì
Phương Anh , vì Đang Khoa. Nhưng nếu lỡ Luân Vũ bị tai nạn thật thì sao ?
Chiêu Dung bặm môi suy nghĩ và quyết định thật nhanh. Cô cần
có thêm người nào đó đáng tin cậy cùng đi với cô đến nhà Phương Anh. Khi đó, cô
sẽ không sợ gì cả.
Cô gọi điện thoại cho Nhật Quang và nói thật nhanh nhờ anh.
Nhật Quanguang bảo cô chờ lát , anh sẽ đến đón cô và xin phép mẹ chồng cô.
Dựng chiếc Win trong sân, Nhật Quanguang đi vào nhà xin phép
bà Mỹ Thoại. Bà vui vẻ tiễn hai anh em đi ra cổng.
Lái xe thật nhanh , Nhật Quanguang tranh thủ nói với Chiêu
Dung :
- Lúc nãy, Minh Hiềnien đã kể cho anh nghe về chuyện của em.
Chiêu Dung giọng lo lắng :
- Em đã dặn chị ấy đừng nói cho anh nghe rồi mà.
Nhật Quang trách móc :
- Bộ anh không phải là anh của em sao Chiêu Dung ?
Chiêu Dung khịt muĩ :
- Em chỉ sợ anh kể với ba mẹ. Làm ba mẹ lo lắng vào lúc này
là điều không nên. Em chưa bao giờ làm ba mẹ buồn .. Nhật Quang hắng giọng :
- Anh chưa kể với ba mẹ. Nhưng sẽ có ngày nào đó anh phải kể
hết tất cả. Em cần được minh oan. Anh hiểu nỗi thống khổ của em khi bị bác Mỹ
Thoại và Luân Vũ khinh thường. Hai gia đình chúng ta đều là những gia đình gia
phong lễ giáo , không bao giờ chấp nhận chuyện vợ chồng phản bội nhau. Nhất là
đối với phụ nữ , chuyện chung thuỷ phải đặt lên hàng đầu. Không chỉ là danh dự
của em mà còn là danh dự của cả gia đình.
Thở nhẹ , Chiêu Dung chớp mi giọng buồn buồn :
- Em hiểu.
Nhật Quang trầm giọng :
- Em có oán giận bác Mỹ Thoại khi bà lạnh nhạt với em không ?
Chiêu Dung kêu khẽ :
- Sao em lại giận mẹ chồng em được. Em hiểu là bà rất thất vọng.
Nếu không vì tình cảm với gia đình mình và vì tình cảm với em từ thưở bé thơ,
có lẽ em đã bị mẹ chồng em đuổi ra khỏi nhà rồi.
Cô chớp mắt nói tiếp :
- Tuy thât'' vọng về em nhưng mẹ chồng em vẫn thường xuyên lo
lắng, quan tâm đến sức khoẻ của em. Em biết , bà vẫn còn thương em. Thương và
giận.
Nhật Quang giọng lo lắng :
- Em đã ký vào đơn yêu cầu ly hôn của Luân Vũ chưa ?
Cô sụt sịt :
- Không bao giờ em ký vào đơn ly hôn , cho dù điều đó hoàn
toàn không giống với tính cách kiêu hãnh của em.
Nhật Quang trầm giọng :
- Vì sao ?
Chiêu Dung vẻ mặt đau đớn :
- Em yêu Luân Vũ.
Nhật Quang lặng người. Đã từng yêu nên anh hiểu , tình yêu có
thể làm nên những điều diệu kỳ. Tình yêu đã khiến em gái anh vượt qua cái tôi đầy
kiêu hãnh của mình. Đó chính là tình yêu đích thực.
Đoạn đường còn lại, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Nhật
Quang cho xe chạy vào con hẻm Chiêu Dung vừa chỉ.
Chiếc Toyota của Luân Vũ nằm trươc'' ngõ càng làm cả Nhật
Quang lẫn Chiêu Dung thêm lo lắng. KHông biết tai hoa. nào đã xảy ra cho Luân
Vũ.
Cổng không khóa. Nhật Quang và Chiêu Dung vội vã bước vào.
Phòng khách vương vãi mấy vỏ chai rượu. Những vỏ chai này
Phương Anh đã cố ý đặt vào những chỗ dễ thấy nhất. Chiêu Dung gọi lớn :
- Phương Anh.... bồ có trong nhà không ?
Đáp lại lời cô là lặng ngắt như tờ. Chiêu Dung bối rối nhìn
Nhật Quang. Xe của Luân Vũ đậu trước sân , vậy anh đi đâu ?
Nhật Quang thận trọng từng bước , anh và Chiêu Dung đi xuyên
qua tấm rèm bằng vỏ ốc.
Chợt anh khựng lại. Trên chiếc giường Hồng Kông sang trọng là
Luân Vũ đang nằm với Phương Anh. Cô ta mặc chiếc áo ngủ mỏng manh còn Luân Vũ
áo may ô quần short, chân anh gác lên người Phương Anh.
Nhật Quang sững sờ. Chiêu Dung cũng chết lặng.
Bật khóc , Chiêu Dung chạy ra khỏi nha Phương Anh. Nhật
Quanguang chạy đuổi theo cô :
- Chiêu Dung... Chiêu Dung...
Đầu nặng như búa bổ , Luân Vũ từ từ mở mắt ra. Anh chợt hoảng
hồn khi nhận ra là nằm bên cạnh anh là cô gái ăn mặc hở hang khêu gợi , Phương
Anh.
Vụt ngồi dậy, Luân Vũ kêu lên :
- Trời ơi....
Phương Anh nhổm người dậy theo. Cô choàng tay lên cổ Luân Vũ
ghì anh sát vào thân mình đang rạo rực của cô, giọng nũng nịu :
- Em yêu anh. Nằm xuống đi anh, trời vẫn chưa sáng mà.
Luân Vũ xô mạnh Phương Anh ra. Anh chợt hiểu tac'' dụng cuả
ly trà nóng. Hoá ra Phương Anh đã pha thuốc ngủ để kéo anh lên giường.
Quắc mắc giận dữ , Luân Vũ khinh bỉ nhìn Phương Anh. Anh hằm
hè :
- Cô bày trò này để làm gì ?
Phương Anh vờ ngơ ngác :
- Chẳng lẽ anh quên những gì xảy ra. Do say rượu nên anh đã
không kềm chế được mình. Anh đã chiếm đoạt em. Còn em, em đã chấp nhận trao
thân cho anh vì em yêu anh. ( eo ơi, trắng trợn, kinh khủng khiếp quá ) Luân Vũ
giọng phẫn nộ :
- Thật không ngờ cô lại tầm thường hèn hạ đến vậy. Bịa đặt
chuyện tày trời như thế , cô muốn gì ?
Phương Anh tỉnh bơ :
- Em không bia. đặt. Em muốn anh phải cưới em.
Luân Vũ nheo mắt nhìn Phương Anh :
- Có cần tôi báo chính quyền để họ điều tra về chuyện ly trà
không ? Tôi đã bị ngât'' đến bây giờ mới tỉnh. Làm sao tôi có thể hại cô. Liệu
cô có thoát tội có hành vi xâm hại đến sức khoẻ của người khác không , nếu tôi
quyết tâm làm rõ trắng đen ?
Phương Anh cứng họng. Cô trừng mắt nhìn Luân Vũ giận dữ đi ra
khỏi phòng. Rồi sau đó là tiếng nổ máy của chiếc Toyota.
Cười khẩy , Phương Anh nhún vai. Cho dù không quyến rũ được
Luân Vũ như kịch bản đã được soạn sẵn , nhưng không hẳn là cô đã thất bại. Đúng
như cô và Đăng Khoa tính toán , Chiêu Dung đã chứng kiến cảnh cô và Luân Vũ
tình tứ nằm cạnh nhau.
Đăng Khoa đã gọi điện thoại cho Chiêu Dung để rồi cô ta xuất
hiện rất đúng lúc. Thật không gì tuyệt vời hơn khi không chỉ có Chiêu Dung mà
còn có Nhật Quanguang , anh của Chiêu Dung. Dù tài thánh đến đau, Luân Vũ và Chiêu
Dung cũng không thể cứu vãn nổi cuộc hôn nhân vốn đã không hạnh phúc của họ.
Điều đó có nghĩa là cô vẫn còn tia sáng cuối đường hầm...
Nhìn thấy xấp giấy đánh máy đang đặt trên bàn , Luân Vũ cầm
lên xem. Anh nhíu mày. Không ngờ đó là những tờ đơn ly hôn mà anh đã đưa cho
Chiêu Dung cách đây nữa tháng và cô đã từ chối ký. Vậy mà bây giờ tại sao những
tờ giấy đó lại nằm trên bàn làm việc của anh ?
Phải chăng Chiêu Dung gởi chúng đến cho anh ?
Tâm trạng hoang mang ,Luân Vũ lật nhanh trang cuối cùng. Anh sững
người. Điều anh không ngờ đến thế mà cuối cùng đã xảy ra. Chiêu Dung đã ký vào
đơn ly hôn.Cô đã ký vào những tờ giấy mà anh ngỡ cô đã bỏ vào sọt rác từ lâu.
Những nét mực màu den khô khan lạnh lùng. Chợt làm tra ''i tim anh nhói đau.
Thẫn thờ Luân Vũ buông người ngồi phịch xuống ghế.Có thât. là
em không còn yêu tôi phải không Chiêu Dung ? Tôi không hề mong đợi một kết cuộc
đau lòng đến thế. Có phải em đã từng nói với tôi là em yêu tôi. Em yêu tôi. Tôi
không dám tin.
Tôi không dám tin. Nhưng ai cấm tôi hy vọng. Tôi vẫn hy vọng
là có ngày nào đó em sẽ yêu tôi. Trái tim bướng bỉnh kiêu hãnh của em sẽ thuộc
về tôi.
Có phải tôi đã huyễn hoặc , tự lừa dối mình đó không khi tôi
cảm nhận rằng có điều kỳ diệu nào đó đã đến cho chúng ta. Những ngày qua, dù
chúng ta không nói gì với nhau nhưng con tim của tôi và của em vẫn rung lên rất
mãnh liệt.
Cũng có lúc tôi nuôi cho mình ảo vọng , tôitừng nghĩ rằng em
đã nói rất thật là em đã yêu tôi.
Vò những tờ giấy đáng ghét ấy trong tay, Luân Vũ đi ra vườn.
Chiêu Dung đang ngồi trên thảm cỏ , trong tay là những bông hoa thạch thảo màu
tím.
Những bông hoa nho nhỏ đã tàn úa trong tay Chiêu Dung mà cô vẫn
chẳng hay.
Cô chơt. ngước mắt nhìn lên khi thấy bóng Luân Vũ đổ dài trên
thảm cỏ.Nắng chiều giẫy chết sau lưng anh.
Tê tái. Trong đôi mắt đẹp của cô là băng gía lạnh lùng. Không
chỉ vậy.Anh còn đọc được sự khinh bỉ tột cùng trong đáy mắt màu nâu của cô. Tại
sao ? Tại sao Chiêu Dung lại khinh bỉ anh ? Và tại sao cô lại muốn ly hôn với
anh , khi mà cách đây không lâu cô còn thốt lên qua hai hàng nước mắt :
Em yêu anh !.
Luân Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô , anh hỏi giọng đau đớn :
- Tại sao em lại ký vào những tờ giấy đáng nguyền rũa đó ? Em
nói đi Chiêu Dung , phải em xem cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là trò đùa không
?
Cô oán hận đến mức không muốn nhìn mặt thẳng vào mặt anh , giọgn
đầy cay đắng :
- Tôi làm như thế để giải thóat anh khỏi cuộc hôn nhân đia.
ngục , anh không c''am ơn tôi sao ?
Luân Vũ vẻ mặt đau khổ :
- Anh không thể sống thiếu em. Trong tim anh chỉ có em.
Chiêu Dung giận dữ cắt ngang :
- Dối trá. Anh đi đi.
Chiêu Dung hất mạnh bàn tay của Luân Vũ với tất cả lòng căm
thù. Vụt đứng dậy, cô nói giọng giận dữ :
- Tôi cấm anh đụng vào người tôi. Tôi ghê tởm anh.
Luân Vũ thảng thốt gọi cô :
- Chiêu Dung...
Nhưng Chiêu Dung đã chạy vào phòng đóng sập cánh cửa lại. Cô
nhào lên giường khóc như mưa. Cô đã ngốc nghếch yêu Luân Vũ! Ơi tình yêu muộn
màng của cô. Tình yêu , hoá ra chỉ là dối lừa. Tại sao anh còn nỡ nói với cô những
lời yêu thương giả dối. Anh cứ đi với tình yêu của anh đi.
Có tình bạn thì tình bạn ấy cũng mất đi rồi. Có tình yêu ngỡ
là thật thì tình yêu ấy cuối cùng chỉ là gian dối.
Tại sao anh lại quyến rũ chính người bạn thân của cô ? Tại
sao ? Tại sao ?
Những câu hỏi không dễ gì trả lời ấy như cứa nát quả tim nhỏ
bé của cô. Cô yêu anh. Yêu anh. Yêu anh.
Có tiếng gõ cửa phòng thật lâu, thật kiên nhẫn nhưng Chiêu
Dung đã khoá trái cửa lại. Giọng Luân Vũ vọng vào tha thiết :
- Chiêu Dung. Anh muốn nghe lời giải thích cho những câu nói
khó hiểu cuả em. Tại sao em nói anh là kẻ dối trá ?
Cô hét lên trong những giọt nước măt'' uất ức :
- Tôi căm ghét anh. Tôi sẽ ra đi để trả lại tự do cho anh. Đừng
hỏi gì nữa nếu anh vẫn con` chút tự trọng cuối cùng.
Luân Vũ trầm giọng :
- Anh yêu em , Chiêu Dung. Anh sẵn sàng tha thứ cho em về
chuyện em đã hẹn hò với Đăng Khoa. Nhưng điều đó không có nghĩa là em muốn mạt
sát anh như thế nào cũng được.
Không còn kềm chế được nữa , Chiêu Dung mở tung cánh cửa. Cô
giân. dữ nhìn Luân Vũ đúng bằng chéo đuôi mắt :
- Tha thứ à ? Tôi không hề có lỗi gì để anh tha thứ. Mà anh
có tư cách gì để tha thứ cho tôi chứ. Anh đóng kịch tài lắm. Anh chỉ là con người
dối trá, phản bội.
Luân Vũ nhướng cao mày :
- Tôi dối trá em điều gì ?
Chiêu Dung khinh bỉ nhìn Luân Vũ :
- Nếu còn muốn tôi còn chut'' tôn trọng anh , anh nên tự tìm
ra câu trả lời mà anh đang muốn lẩn tránh.
Luân Vũ đau khổ nhìn Chiêu Dung. Anh lẳng lặng bước ra khỏi
phon`g.
Buổi chiều. Luân Vũ tìm ra câu trả lời không phải từ Chiêu
Dung mà từ cuộc điện thoại gọi từ nhà Nhật Quang , ông anh vợ cũng là ban nối
khố của anh.
Vừa cầm máy, Luân Vũ đã nghe Nhật Quang nguyền ruả :
- Cậu là tên đàn ông hèn hạ, xấu xa , đê tiện.
Luân Vũ cũng giận dữ không kém. Anh hét vào ống nghe :
- Hết Chiêu Dung rồi tới anh. Tôi đê tiện nhưng không biết vì
sao mình đê tiện. Tại sao ? Anh phải giải thích chứ.
Nhật Quang hằm hè :
- Lại còn đóng kic.h nữa.Quyến rũ bạn của Chiêu Dung và nằm
trên giường của cô ta có phải là đê tiện không ?
Trong lúc Luân Vũ còn đang sững sờ nói không nên lời thì Nhật
Quang đã đập máy giận dữ.
Luân Vũ sốt ruột đi lui đi tới trong phòng khách. Anh đang chờ
kết quả của cuộc nói chuyện giữa mẹ anh và Chiêu Dung.
Chiêu Dung vẫn không cho anh có cơ hội giải thic''h. Cô tự nhốt
mình trong phòng và chỉ có duy nhất người có thể gần guĩ với cô. Khong ai khác,
chính là mẹ của anh.
Thấy bà Mỹ Thoại xuất hiện ở ngưỡng cửa , Luân Vũ vội hỏi :
- Mẹ đã kể hết mọi chuyện với Chiêu Dung chưa ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét