Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2024

Lời thì thầm của gió

Lời thì thầm của gió

Dịu dàng xuân
Từ lòng đất
cây cựa mình chồi biếc
Dáng xuân hồng
dịu dàng đến bên đời
Nghe như
lời thì thầm của gió
Nhẹ nhàng
hôn lên ngọn cỏ thơm
Ngày xuống phố
tim bỗng nhiên
rộn ràng
Lời nồng nàn
trao ai…
vẫn dấu trong từng tia nắng ấm
Muốn ôm hết
đất trời cao và rộng
Vào lòng mình để biết mê say
Thế đấy!
Xuân đang đến mỗi ngày
Em dấu tự tình
trong thơ, cỏ, nắng
Ước mơ giản đơn…
Nhưng vẫn luôn
thầm lặng…
Là tình yêu thiết tha
Em dành cho mẹ, cha
cho anh,
người thân
và tổ quốc mình!
Mùa xuân về phố núi
Mùa xuân về phố núi
Chim hót vang rộn ràng
Lộc mơn mởn miên man
Mầm, chồi, nụ… khoe sắc
Khóm mai vàng trên núi
Dưới vòm trời trong xanh
Những con đường uốn lượn
Phía trời xa trong lành
Dã quỳ vàng óng ánh
Núi lửa Chư Đang Ya
Một thời mang dấu tích
Hoang sơ và hiền hòa
Ai đã từng nghe chuyện
H’ Linh và K’ Lang
Một chuyện tình trong sáng
Thương tâm… lệ từng hàng
Xuân về giữa đại ngàn
Đồi thông gió reo vang
Đàn T’rưng gảy khúc
Lei ku đẹp dịu dàng
Mùa lễ hội chiêng, xoang…
Múa, nhấp ly rượu cần
Bên ánh lửa bập bùng
Mừng xuân về tết đến.
Tết xa mẹ
Có nỗi niềm sâu lắng chất đầy trong tim con
Nhớ mẹ khôn nguôi khi xuân về tết đến
Người người, nhà nhà đoàn viên sum họp
Bên bữa cơm gia đình, nói cười trong ngày tết xuân sang
Có nỗi niềm nào tả hết đâu mẹ ơi!
Chiều ba mươi, rồi mùng một tết
Tiếng pháo hoa trên nền trời cao vút
Con không kịp về bên mẹ, mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Công việc xa nhà
Lòng con luôn khắc khoải bồi hồi
Bao nhiêu dự định
Tạo hóa xoay vần, luân xa, trật tự… vo tròn… chuyển đổi
Cuộc sống mưu sinh biết bao buồn tủi
Vẫn gắng chăm, lo cho trọn… ước nguyện mẹ từng mong chờ
Xuân về
Tết đến nhớ thương mẹ nhiều hơn
Nhất định ra năm
Con sẽ về quê thăm mẹ ngày gần nhất
Để sà vào lòng mẹ, cảm nhận từng hơi ấm ngày xưa mẹ vỗ về an ủi
Để nghe mẹ mắng, trách
Ôi con gái mẹ lớn rồi
Còn nhỏng nhẽo
Mẹ ơi!. 
26/2/2019
Uyên Khuê
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...