Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2024
Bên lưng những con chữ
Chương 1: Bên Lưng Những Con Chữ.
" Ông đừng xúi dại tôi. Đụng tới con mèo còn nặng tội
hơn đụng tới vợ! Nắm cổ nó vứt xuống đất, Mohamed ơi! Bà ấy dám kêu 911 lắm."
Jeff nói về Việt Nam một cách say mê. Anh nhắc tới Đà Nẵng,
Nha Trang, Saigon nhưng nơi anh tha thiết nhất lại là Mỹ Tho. Anh hít hà với
xoài, măng cụt, ổi xá lị, dừa xiêm nhưng nghe giọng anh tôi ngờ rằng anh mến
thành phố này vì cái gì khác hơn nữa. Tới lúc ăn tráng miệng, Jeff mới mon men
vào câu chuyện mà anh định nhờ tôi. Anh có vẻ lúng túng rút từ túi áo ra một xấp
giấy đặt trước mặt tôi. Tôi nhìn xấp giấy gấp thành nếp, lớn nhỏ so le nhau,
phân vân chẳng biết ý định của Jeff. Anh ngồi lặng thinh, tôi giương mắt thay
cho câu hỏi. Giọng Jeff như đổi khác, nhỏ nhẹ, ngập ngừng, rời rạc. Như thể vừa
có điều gì thay đổi trong con người anh. Tôi chờ nơi anh một lời giải thích cho
xấp giấy đang nằm im lìm trước mặt, nhưng câu nói của anh lại là một câu hỏi.
"Thì vẫn vậy! Cái nòi xếp thì phải nhăn. Làm sao mà đòi
hỏi các bố ấy hơn được. Chỗ làm mới của cậu ra sao? Có nhiều mặt nhăn
không?"
Đôi vú nhỏ trắng mềm trật ra trước mắt Thạch. Đầu vú nhỏ bằng
hột đậu hồng đỏ cương lên. Thạch đê mê ngậm róc rách, tay siết nhẹ trên cặp nốt
ruồi xinh xinh nằm dưới quầng vú gọn nhỏ chấm li ti những hạt hồng thẫm.
Marie ngước nhìn Thạch. Thạch thấy lại được đôi mắt Xoan xưa.
Mùi ngai ngái ẩm ướt dưới lòng tăng-xê như lởn vởn trước mũi anh. Anh cúi xuống
trên cặp nốt ruồi.
Thuốc của Giao, bày lủ khủ một bàn, thứ uống ngày, thứ uống tối,
thuốc trước bữa ăn, sau bữa ăn, lại còn thứ giữa bữa ăn. Thuốc như một đống khổ
hình. Lựu là người ngăn nắp, nàng sắp xếp, lựa sẵn thuốc cho Giao, nhưng anh vẫn
õng ẹo như một đứa trẻ, phải ngọt ngào dỗ dành mới chịu uống cho. Từ ngày bữa
ăn có Phụng, khác đi. Hai người trò chuyện liên miên. Phụng chỉ việc đổ thuốc
ra trước mặt là Giao bốc bỏ vào miệng liền. Cơm ăn cũng vậy. Giao khều khều từng
hạt cơm trông phát nản. Lựu có thân mật đút cho ăn thì Giao cũng vẫn uể oải.
Lựu dựa đầu vào vai chồng. Nàng muốn bung lòng mình ra cho
vơi bớt tủi hờn. Đầu nàng trĩu xuống. Giao nghe nằng nặng trên vai. Ruột anh quặn
đứt. Đôi vai chắc nịch ngày xưa Lựu vẫn tìm về dựa mỗi khi bối rối nay vênh lên
khúc xương cấn cái. Dù sao, đó vẫn là đôi vai của Giao. Lựu nghe lòng mình được
vỗ về êm ả. Giao với tay xoa đầu Lựu. Nàng như muốn khóc.
Chiếc lồng di chuyển chậm lại nơi trạm ngừng lưng triền núi để
những người đi xe đạp xuống. Họ sẽ từ đây đổ dốc xuống trên những con đường mòn
để tìm cảm giác. Trong chiếc lồng riêng của hai người lại tiếp tục leo lên, Thiệp
nhìn những chiếc xe đạp đang vun vút lao xuống dốc. Những mảnh áo lất phất theo
gió, những khuôn mặt rạng rỡ, những chiếc mông cong lên, những cánh tay gắn chặt
vào tay lái, những đôi mắt căng ra. Thiệp bỗng tinh nghịch trong đầu.
Này, Phương, mấy cái hồ sơ tao để trên bàn mi lo xong rồi cho
nó đi cho rảnh nợ. Tao không muốn nhìn thấy chúng nữa. Mấy vụ cần theo dõi tao
có ghi trên tấm giấy ghim vào tường đây. Mi nhớ để mắt qua. Có gì lạ cần bàn với
tao, mi cứ điện thoại hoặc e- mail nghe! Còn gì nữa không hè? Chút nữa quên,
cái báo cáo đặc biệt tao đã in ra rồi. Khỏe cho mi nhé. Nhưng mi xem có lỗi gì
thì sửa dùm. Chính tả thì tao dở, văn phạm thì tao cũng thua mi, vậy mi cứ tự
nhiên xuống bút. Đừng ngại gì cả. Làm người ngoại quốc học tiếng Anh sướng thiệt.
Được học và chịu học. Còn như tao, nó nằm sẵn trong người, vung tay ra là viết,
viết dễ dàng như ăn, có ai ăn mà nghĩ bao giờ, vậy là lỗi ngổn ngang, lỗi mà chẳng
biết lỗi. Phải nhờ tới người viết như... viết, loại như mi, sửa mới xong! Ấy chết,
chút nữa quên. Mi nhớ tưới dùm chậu cây trên bàn nghe. Nó đang ra bông đấy, mi
thấy không? Tao đã điện thoại khoe với bà già rồi. Bây giờ mà để nó ngỏm thì
mang tội nói dối mẹ. Mi gỡ tội dùm tao nghe! Cám ơn mi trước. Tao có quên gì
không hà?
"Bạn làm như dễ lắm. Nếu có chỗ họ đã book cho cả đoàn rồi.
Đằng này chỉ có tôi với Christian rơi lại chuyến sau. Tôi hỏi bên Hành Chánh rồi
chứ bộ. Bạn làm như tôi khờ lắm chắc?"
Bà Denise ngồi trầm ngâm như suy nghĩ điều gì. Tay bà xỏ vào
mái tóc bồng bềnh thưa thớt vuốt vuốt ra phía sau. Tôi lặng câm ngồi cúi mặt.
Những gì tôi vừa nói với bà Denise nghĩ lại thấy mà mắc cỡ. Lúc trả lời bà, tôi
đâu có làm chủ được mình. Người tôi trôi theo những câu hỏi dồn dập chắc nịch
như những nhát búa bổ xuống. Bà có cái lối hỏi vừa áp đảo vừa thân mật. Tôi trả
lời như một cái máy chẳng kịp suy nghĩ gì. Bà nắm lấy bàn tay tôi hỏi tiếp.
Sao cái bà này nói đúng cảm nghĩ của tôi như vậy. Nhưng ai lại
nói như thế. Bà Denise gằn giọng.
"Các toa biết không? Say rượu lái xe như đi thảm thần vậy.
Không thèm giữ thăng bằng mà vẫn phom phom, không cần biết đi đâu mà xe vẫn vào
tới nhà. Dựng xong chiếc xe đàng hoàng, ném người xuống giường, bấy giờ mới say
thực sự."
"Nếu nói anh dậy rồi mà không đưa em đi thì điểm còn xuống
thảm hại hơn nữa."
Từ ngày về Việt Nam, tôi vẫn được mọi người căn dặn kỹ là đừng
cho tiền ở ngoài đường. Thường thường một đứa xin thì chục đứa lảng vảng núp
quanh đó. Cho tiền một đứa là cả bầy ùa tới bao vây khó lòng mà thoát. Lòng tôi
vẫn nao nao bất ổn khi phải gói kín cái từ tâm lại. Nhìn quanh nhìn quất, tôi vội
mở bóp, rút một tờ giấy nhỏ, dúi vào tay đứa bé. Nó chộp tiền, chạy vội vàng
như ma đuổi quên cả cám ơn. Tôi nhìn theo ngơ ngẩn.
Đêm nay tôi gặp hên. Cả bàn là bạn cũ. Có ông từ thuở còn đi
học. Có ông từ thuở trai tơ chạy nhong ngoài đường như chó dái. Lại có ông từ
thuở mới bắt đầu đi làm cứng ngắc với chiếc cà vạt vụng về trên cổ. Nhưng vẫn
lòi ra một ông chẳng biết là ai. Quái lạ, sao cái điệu bộ và cặp mắt trợn trừng
lên khi nói của ông này hình như đã thấy ở đâu rồi. Khuôn mặt tròn vo, mớ tóc
nhuộm đen nháy chải hớt ra sau bóng nhẫy, nói năng ậm ừ, rõ ràng có nét quen
quen. Đang định đánh bạo vấn câu người ở đâu tá thì cặp mắt ốc nhồi đã phóng
qua đậu trên mắt tôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXVăn học miền Nam: Tổng quan 3
Văn học miền Nam: Tổng quan 3 Phần 15 Văn học Từ giai đoạn trước sang giai đoạn sau 1963 người ta có thể ghi nhận nhiều chuyển biến quan...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét