Phố hoa phai
Chương 1
Sớm mai yên tĩnh, trong lành. Vài tiếng chim mỏng mảnh bay luồn
qua bóng lá hình cây còn đẫm sương ngoài rẻo vườn bọc quanh ngôi nhà lớn, xinh
xắn. Vào lúc tia nắng đầu tiên đáp nhẹ xuống mái hiên thì trong nhà, bà Thu cầm
điện thoại di động bước vào phòng ăn, vừa đi vừa tiếp tục cuộc trò chuyện chẳng
rõ đã bắt đầu từ lúc nào:
- Ờ, y hẹn nhé! Gặp sẽ nói lắm chuyện, chuyến đi vừa rồi khá
thú vị. Không đâu, chỉ là công việc, công việc và công việc! Ờ thôi, bye!
Thả người xuống ghế nhỏ nhẻ ăn uống các món điểm tâm dọn sẵn
trên bàn, bà Thu nói với bà Nẫm - người giúp việc đang đứng bên bếp chế nước
sôi vào bình thủy:
- Con Trang dậy chưa dì?
- Dạ, chưa!
- Tối qua mấy giờ nó mới về?
- Dà... - Bà Nẫm thoáng ngập ngừng rồi thấp hẳn giọng - Gần
hai giờ sáng.
Dằn tách cà phê sữa uống dở xuống bàn, bà Thu lắc đầu, làu
bàu:
- Hết biết, con với cái!
Người mẹ tỏ ra bình tâm trở lại khi bước lên chiếc Toyota màu
đỏ sậm do ông Bảy cầm lái. Chiếc xe chậm rãi hòa vào phố đông. Không rời mắt khỏi
tờ báo mở rộng trên lòng, bà Thu nói vui:
- Chú đã đưa quà cho nhỏ Ngọc chưa?
- Dạ rồi! - Ông Bảy lén nhìn vẻ mặt không vui của bà giám đốc
ở cái gương nhỏ trên tay lái và không quên phụ đề thêm là quà cô Hai đi
Singapore mới về!
Bà Thu gấp tờ báo lại, tiếp tục cái giọng ngược hẳn với vẻ mặt:
- Nói có thể chú Bảy không tin, lắm lúc tôi muốn sống trở lại
thời công ty mình chỉ mới là cái xí nghiệp cỏn con. Cái thời nghèo khổ, chạy vạy,
thiếu trước hụt sau ấy sao mà vui quá chừng.
- Cô Hai nói đơn giản như là đang giỡn í, cô kế toán quèn hồi
đó làm sao so với bà giám đốc công ty cổ phần giỏi dang bây giờ? Chỉ có thằng
tôi ôm riết cái vô lăng là chưa có gì thay đổi thôi.
Họ cùng cười và vẻ mặt bà Thu tươi lên một tí để rồi sau đó
sa sầm trở lại khi thoạt bước vào phòng thấy ông Phong nửa nằm nửa ngồi trên ghế
salon, ngửa mặt lờ mờ nhả từng vòng khói thuốc lên trần nhà.
Giả lảng như chẳng hề thấy khách đang chờ, bà Thu ngồi vào
bàn làm việc, gọi điện thoại cho Ngọc. Mắt người mẹ vụt sáng rỡ khi nghe giọng
cô con gái bên kia đầu giây. Bà Thu âm yếm nói:
- Xấp vải con thích chớ? Dù rất bận, má cũng dành ra cả một
buổi lùng sục qua cả chục cái shop. Hàng Thượng Hải chính cống à nghen!
- Con xin cảm ơn má! - Giọng Ngọc nghe ngọt và trong - Còn
quà cho em Trang là gì hả má?
- Ôi hơi đâu, con dư biết mà, nó khó tánh lắm, hễ má mua sắm
cái gì nó cũng chê ỏng chê eo. Trưa nay má con mình đi ăn cơm nghen!
Bà Thu gác máy đến ngồi đối diện ông Phong.
- Nếu vừa rồi nghe không lầm thì... - Ông Phong cấm cẳn nói -
Em lại không công bằng đối với nhỏ Trang!?
- Anh quan tâm đến nó hơi nhiều đó.
- Đơn giản vì anh yêu quý nó, vì nó là con gái rượu của...
Bà Thu nóng nảy ngắt lời:
- Thôi, xin anh, không bao giờ!
- Sau chuyến đi Singapore, trúng gió gì mà em dễ đổ quạu
quá vậy?
- Đã bao lần em nói với anh, rằng quan hệ giữa chúng ta bây
giờ chỉ là công việc, anh nên xử sự trong giới hạn, chừng mực của một cổ đông,
một thành viên hội đồng quản trị công ty, ngoài ra...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Thế giới” riêng của Trang bày biện trong căn phòng rộng chừng
mười hai mét vuông, tường sơn mảng xanh đậm, mảng vàng nhạt chen nhau một cách
ngẫu hứng. Quanh tường lác đác những tranh ảnh, áp phích in hình các ca sĩ, ban
nhạc phương Tây thời thượng, các nam nữ diễn viên điện ảnh Hàn Quốc, mặt nạ tuồng,
nón rơm... Cạnh bàn trang điểm và tủ quần áo là một dàn trống hiện đại, cây
ghi-ta dựng sát tường. Ở khoảng tường trống trơn trên bàn học treo duy nhất một
khuôn ảnh lộng kính chụp hai chị em Ngọc và Trang kề vai áp má tươi cười.
Mặt giường bề bộn chăn gối, vài thứ quần áo, đồ lót máng vắt
lộn xộn trên lưng ghế mây kê bên ô cửa sổ mở rộng... Tất thảy tắm đẫm trong màu
sắc, giai điệu vui nhộn của một hòa tấu khúc thuộc loại khiến máu trong người
nghe bất kể trẻ hay già đều rậm rựt chảy mạnh. Nhạc phát từ máy VCD và cô gái
trẻ nhẹ nhõm trong quần soọc, áo thun bó khoe rẻo bụng trong tư thế trồng cây
chuối với hai tay lót đầu dính thảm, hai chân thẳng tắp hướng lên trần. Qua mắt
Trang trong tư thế ấy, cả thế giới lộn ngược hoặc sẵn sàng đổ nhào.
Giữa lúc bọn thằn lằn, kiến, gián núp kín trong các ngóc
ngách đâu đó nín thở dõi theo cô gái thì bất thần, Trang hạ thấp chân, bật dậy,
dang tay, rùn vai làm các động tác Aérobic theo nhạc một cách thuần thục, môi
mím chặt, mắt ngước ngắm trân trân hệt thôi miên trần nhà, bộ ngực không nịt
sau làn áo thun rung nẩy khỏe khoắn, trán vai lấp lánh mồ hôi.
Bà Nẫm đứng ké né bên khung cửa mở rộng, cố la to át tiếng nhạc:
- Cô Ba ăn phở hay hủ tiếu?
Nghe thủng, Trang nhăn mặt:
- Khỏi, cảm ơn dì!
Cô gái ngưng tập, tắt nhạc. Trước cổng, Tuấn tóc đinh dừng xe
mô tô, cho hai ngón tay vào miệng huýt sáo lớn tiếng. Trang quay lưng rảo bước
khuất vào buồng tắm, tiếng nói rơi lại:
- Dì ra nói ảnh chờ cháu mươi phút!
Những tiếng chim tròn trịa lăn vỡ ngoài vườn lặng lẽ hơn rất
nhiều tiếng nước xối và tiếng hát đứt quãng của cô gái: “Ai đánh rơi chuỗi mơ.
Nhuộm tim ai lá biếc...”.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi tréo mảy ở salon, ông Thái thong thả nhâm nhi cà phê,
hút thuốc như thể trên cõi đời này chẳng có gì đáng làm ngoài việc hút thuốc và
uống cà phê. Túi xách quàng vai, Ngọc bước ra ngồi ghé xuống tay vịn chiếc ghế
đối diện cha, nói mà không nhìn ông, bởi bận ngắm bàn tay vừa sơn nhũ chìa ra,
cong lại phía trước.
- Đồ ăn trưa con đã nấu sẵn, lúc nào ăn ba hâm qua một chút.
- Ủa, trưa con không về sao?
- Trưa nay có người buồn, muốn tâm sự giải sầu nên mời con đi
quán.
- Vậy à? Hắn ta thế nào?
- Không phải “hắn ta” mà là một quý bà!
- Chà, bà nào ấm ớ quá xá cỡ vậy? Hết người hay sao lại đi nhờ
đứa trẻ ranh gỡ rối tơ lòng... thòng?
- Người từng có một thời ba chết mê chết mệt í mà.
- À, biết rồi! Cho ba gởi lời thăm. Gặp, chắc hai người sẽ
song ca bài “cả nhà thương nhau” chớ gì?
- Không đâu! Bài đó cũ quá rồi, ba có chịu nghe đâu! - Ngọc đứng
lên - Con đi nghen ba!
- Ờ, về càng muộn càng tốt, sáng nay ba phải tiếp khách từ dưới
tỉnh lên.
Ngọc dừng bước, ngoảnh lại.
- Một quý cô hay quý bà, ba?
Ông Thái làm bộ đặt ngón trỏ lên môi:
- Suỵt, bí mật!
Cô gái dài bước ra cửa, buông thõng:
- Vậy thì con sẽ về sớm.
Đã qua thời nhảy chân sáo, cô dịu dàng thả bước xuống cầu
thang. Từ căn hộ trên tầng hai xuống tầng trệt chung cư có bao nhiêu bậc thang,
Ngọc chưa bao giờ đếm nên không rõ, đã mòn vẹt bao nhiêu guốc, giày, dép trên lối
đi quen thuộc này từ ngày hai cha con “ra riêng”, làm sao mà nhớ nổi? Thoạt
tiên, cái nơi chốn mỗi ngày đi về này xa lạ, đáng ghét, rồi cô cũng cảm thấy
thinh thích nó từ bao giờ chẳng hay. Có lần Trang nhăn mũi bảo: “Chị hay thiệt,
sao lại có thể sống được nơi đông lúc nhúc y như cả tỉ con sâu bị dồn vô mấy
cái hộp quẹt chồng lên nhau như vầy?”. Ngọc cười: “Nè, đừng có hỗn nhỏ, sao nhà
ngươi dám ví ta và ba là sâu hả?”. Con nhỏ cười khì.
Sau ba tiết học, Ngọc rời nhạc viện đến quán Trúc Xinh, uống
gần nửa chai nước suối, đọc hết hai trang báo Văn hóa Thể thao mượn của bà chủ
quán, “người từng có một thời ba chết mê chết mệt” mới tới. Họ uống nước ngọt,
ăn món cá lóc hấp cuốn bánh tráng. Ngọc ăn nhanh, bà Thu ăn chậm, thậm chí hơi
uể oải. Cô gái ái ngại nói:
- Công việc ở công ty chắc oải lắm hả má?
- Cũng thường thôi. Có điều, hàng kim khí điện máy ngày càng
cạnh tranh quyết liệt, sắp tới má tính mở rộng sang một số mặt hàng khác như gốm
sứ mỹ nghệ, đồ gỗ cao cấp xuất khẩu, cả phân bón và các loại thiết bị chuyên
dùng cho ngành dệt may.
- Gần như kinh doanh tổng hợp?
- Và má muốn con về tiếp má, chịu không?
- Sang năm con tốt nghiệp, lẽ nào bỏ dở, má?
- Ngay từ đầu, má đã bảo cái nghề đàn ca xướng hát chỉ để
giúp người mua vui, hổng làm nên trò trống gì, nhưng ổng cứ khăng khăng nên má
đành để con thi vô nhạc viện.
- Ba có lỗi gì đâu? Chủ yếu là do con mê thích ngành nhạc.
- Để rồi nối cái nghiệp văn nghệ văn gừng bấp bênh của ổng?
- Má đã đầu tư cho tương lai qua em Trang rồi còn gì?
- Nó chịu học kinh tế đúng yêu cầu của má, nhưng con thấy đó,
có chí thú học hành đâu! Tánh tình lại hổng giống con, ngược với má hình như tới
một trăm tám chục độ.
- Tuy nó hơi ngổ ngáo, bốc đồng một chút, nhưng con thấy em
không đến nỗi như má nghĩ đâu.
- Phải chi luôn có con bên cạnh để kềm cặp. Bao lần má đã
nói, về ở với má đi, sống với một con người phóng đãng như vậy làm sao con chịu
nổi?
Ngọc uống ngụm nước ngọt, đoạn lảng mắt ra phố. Ba là người
phóng đãng ư? Tình yêu đã thực sự bốc hơi thành mây bay đi, giữa hai người bây
giờ là khoảng trống không chẳng màu, chẳng sắc, chẳng mùi vị? Cô gái lắc đầu.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm bùng nổ ánh đèn và âm thanh ở Hội quán Trẻ - sân chơi của
các bạn nhạc pop-rock trẻ, chưa thành danh hoặc sắp trở thành “ngôi sao”. Khán
trường bao quanh sân khấu, khoảng giữa là sàn nhảy và bìa ngoài cùng có lắm bàn
phục vụ giải khát. Các ban nhạc thi nhau biểu diễn trang phục, lời ca kèm nhạc
đệm với công suất âm thanh hết cỡ trong ánh đèn la de chớp lóe lúc chói chang,
khi mờ ảo. Giới trẻ đông đảo, đã đành, sân chơi cũng thu hút một số khách chưa
chịu cho là mình đã già. Tất thảy mở toang mọi ngõ ngách tâm hồn lẫn thể xác
cho âm nhạc tràn vào tha hồ “phá phách” và họ nhún nhảy, những bóng và những
hình hòa trộn vào nhau, họ la hét, tiếng tục tiếng thanh chen lấn, xô đẩy nhau
thành lốc xoáy.
Trong cơn lốc xoáy ấy, có cả ông Thái lẫn Trang và bạn bè của
họ.
Nhóm nhạc trẻ Bê Rê Tím gồm hai cậu, ba cô, trong đó có Trang
và Tuấn tóc đinh. Họ mặc áo liền quần bó sát người màu trắng tinh, chân dận
giày da cao cổ đen láng, khoác áo đen mỏng rộng hệt... cánh dơi. Nhóm tên Bê Rê
Tím, nhưng chỉ mỗi một mình Trang đội lệch chiếc bê rê màu tím những khi đến
các nơi trình diễn.
Vừa uống nước ngọt vừa tán gẫu với nhóm bạn, Trang quay lại
khi ông Thái vỗ khẽ vai cô từ phía sau:
- Ủa, ba hả! - Trang kêu lên mừng rỡ.
Cả bọn nhao nhao: “Chào bác, chào bác ạ!” và cùng thoáng ngỡ
ngàng khi thấy ông khoác tay Huyền - nhan sắc trên trung bình, hơi đẫy đà, ăn
diện kỹ, trông trẻ hơn cái tuổi ba mươi ba cô ta vốn có. Trang mau mắn đứng
lên, vui vẻ kéo ghế:
- Xin mời ba và... cô!
Hai người ngồi vào ghế. Cùng lúc không khí ồn động vụt lắng lại
vài giây, trên sân khấu vang lời giới thiệu vóng vót của một M.C nữ:
- Tiếp tục đại diện âm nhạc trẻ đêm nay là phần trình diễn của
nhóm Bê Rê Tím luôn được các bạn chờ đợi!
Tiếng huýt sáo, la hét, vỗ tay ran rộ. Cả nhóm đứng lên.
Trang nháy mắt với ông Thái:
- Ba coi kỹ rồi lát nữa góp ý cho bọn con nhá!
Ông Thái vui vẻ gật đầu:
- Ừ!
- Trông cháu tuyệt lắm! - Huyền cười mơn.
Họ lên sân khấu, Trang ngồi vào dàn trống và lập tức ban nhạc
cuốn hút ngay khán giả bằng âm thanh các nhạc cụ được chơi hết cỡ, bằng điệu nhảy
vui nhộn và lời ca của một ca khúc nhóm tự biên, đại để: “Đừng để ngày vui qua
mau, níu thời gian lại, vui hết mình, buồn hết mình, yêu hết mình, bạn ơi!...”.
Rời Hội quán Trẻ vào lúc gần nửa đêm, ông Thái nắm tay Huyền
sóng vai nhóm Bê Rê Tím vào một hàng quán chuyên phục vụ các món ăn khuya ở một
khu phố tương đối yên tĩnh.
Bà Thu và ông Phong từ trong bước ra. Mặt bà Thu thoáng đanh
lại khi thấy cặp Thái – Huyền. Ông Thái vờ như không thấy bà vợ cũ. Trang khẽ gật
đầu, gỡ cái bê rê tím cầm tay, mỉm cười chào mẹ, tính đi thẳng, bị bà Thu níu lại,
“điệu” ra lề đường đứng dưới tán me cổ thụ tranh tối tranh sáng. Bà Thu cứng giọng:
- Má không muốn thấy lúc nào con cũng cặp kè với ông ta như vậy.
- Ủa! - Trang cố dịu giọng - Vậy “ông ta” không phải là cha của
con sao má?
- Xưa rồi con!
- Xin má cảm phiền... Con không thể coi ba là người dưng được!
Cô gái dằn dỗi quay bước vào quán. Nãy giờ ông Phong ra vẻ
bàng quan, tay đút túi quần trông vẩn nhìn vơ ra phố, giờ chợt mỉm cười, nói trỏng:
- Ôi, con nhỏ cay mà... ngọt đáo để!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm tiếp tục trôi xuôi vì gió không hề thổi ngược. Chiếc mô
tô do Tuấn tóc đinh cầm lái đèo Trang giảm dần tốc độ khi về tới Phố Hoa, đến
đoạn đường trước cổng ngôi nhà lớn. Xe dừng lại cách cổng chừng mươi thước,
Trang vẫn ngồi yên. Tuấn ngạc nhiên:
- Không vô nhà à? Đi tiếp nghen?
Thoáng ngập ngừng, đoạn Trang làu bàu:
- Ờ, phới luôn đi!
Tuấn rồ ga cho xe phóng vọt đi, nói vui:
- Tụi nó biến cả rồi, đi đâu bây giờ?
Trang đấm khẽ vai bạn, nghiêng sát tai Tuấn thấp giọng:
- Tuấn hổng có lời đề nghị khiếm nhã nào sao?
Ngớ người, gã trai cười nói:
- Đế chỗ anh nhé cưng!
- Còn khuya! Bạn hóa sói lúc nào vậy? - Cô gái dẩu môi cong cớn,
nhéo khẽ sườn Tuấn khiến hắn né người, phá lên cười.
Tuấn và chiếc mô tô dông biến vào đêm, Trang thong thả lên cầu
thang đến căn hộ trên tầng hai chung cư. Ngọc ngái ngủ ra mở cửa, đặt ngón trỏ
lên môi làm thành chữ thập:
- Suỵt! - Đoạn gần như thì thầm - Tìm chị vào giờ giấc trái
khoáy như vầy là có ý gì, nhỏ?
- Không dưng thèm ngủ với chị, thèm ngửi thấy mùi thiên đường
tỏa ra từ tóc chị. Ba về chưa?
- Về rồi, vừa đi ngủ.
“Thế giới” riêng của Ngọc gọn ghẽ, sơ sài hơn nhiều lần thế
giới riêng của Trang. Bàn ghế, tủ, giường và cả chiếc đàn piano đều đã bị “luộc”
qua lửa thời gian lên màu cũ kỹ. Trong ánh sáng dịu dưới chao đèn để trên mặt tủ
thấp đầu giường, Trang quay lưng ra ngoài trút bỏ bộ đồ đang mặc, khoác vội chiếc
váy ngủ Ngọc đưa. Cô chị lặng ngắm cô em:
- Các vòng đo của em làm người mẫu được lắm đó.
- Hổng dám đâu! - Trang khúc khích cười - Chị tính cho em bể
mũi hả?
Họ cùng cười, tắt đèn, vào giường. Trang quàng tay ôm, dụi
mũi vào vai Ngọc, thỏ thẻ:
- Lâu lắm chị em mình mới được ngủ với nhau. Chị còn nhớ cái
đêm trước hôm ba má ra tòa ly dị không? Chị em mình đã khóc thiệt nhiều và thiếp
đi lúc nào không hay... Sau này xa chị, mãi em mới quen được cái gối ôm, nhiều
lúc thèm chị gác chân hay nghe chị... nghiến răng mà đâu có được, buồn ghê nơi!
- Trang nè, em đến đây má có hay không?
- Không! Tối nay tình cờ gặp má ngoài phố, bị má giũa nhẹ, em
bực nên...
Ngọc nhổm ngay dậy bước ra ngoài, làu bàu:
- Bậy bạ hết sức, để chị gọi điện thoại kẻo má lo.
Ngọc quay vào, cả hai vẫn tỉnh như sáo sậu, cơn buồn ngủ rong
chơi đâu đó quên quay lại túm lấy họ nên câu chuyện lại tiếp tục. Trang nói
vui:
- Chị Hai nè, không biết đêm nay là cái đêm gì mà cả ba Thái
lẫn má Thu không còn thui thủi một mình một bóng nữa.
- Là sao?
- Má sóng đôi với chú Phong, và ba dung dăng dung dẻ với một
cô trẻ hơn ba chừng mười mấy, hai chục tuổi. Ai vậy, chị biết không?
- Cô Huyền, người tự nhận mình là diễn viên loại 3 từ dưới tỉnh
lên tìm ông đạo diễn đã từng gặp trong Hội diễn đồng bằng sông Cửu Long chớ ai!
- Cổ muốn trở thành ngôi sao sân khấu ở Sài Gòn sao?
- Ba kể nghe buồn cười lắm. Trước đây, ở gánh hát Tân Phù Sa
dưới Vĩnh Long, cô Huyền chuyên biểu diễn mục tấu hài để lấp chỗ trống trong
khi chờ mở màn hay chuyển cảnh, đùng cái anh hề đồng diễn với cô một hôm lội đồng
đi kiếm mồi nhậu bị rắn cắn chết queo, buồn quá, cô bỏ tấu hài, xin ông bầu làm
cái việc vặt ở hậu đài. Ngoài sân khấu, những lúc ế ẩm không theo gánh hát, cổ
sinh sống bằng cái tủ thuốc lá bán kèm xăng lẻ bên vỉa hè…
Trang được giấc ngủ túm lấy mang đi. Cô mơ thấy mình lạc vào
một cánh rừng thần tiên ngập tràn ánh sáng và âm nhạc, chim, bướm và hoa… Má
Thu khoác chiếc áo cưới dài lê thê bay qua nhiều khúc sông ngọn núi. Ba Thái
trong trang phục chàng rể cầm sáo trúc vừa thổi vừa lẽo đẽo theo sau cô dâu, cô
và Ngọc mỗi người cỡi trên một chiếc nón bê rê màu tím bay lượn quanh họ…
Choàng thức, phải đến ba mươi giây Trang mới nhận ra thứ ánh sáng sớm mai đang
lùa ào ạt qua cửa sổ mở rộng, và Ngọc đang ngồi trước bàn học soi vào chiếc
gương tròn điểm tí phấn son. Cô vờ vĩnh thở dài:
- Ui, giấc mơ tuyệt vời! Thỉnh thoảng em lại đến với chị
nghen! Rồi chị cũng sang Phố Hoa ngủ với em nữa chớ, hứa đi!
Ngọc bỏ mấy thứ đồ lề trang điểm vào cái hộp gỗ sơn mài cẩn
xà cừ cổ lỗ sĩ, dịu dàng nói:
- Ừ, chị hứa! Đi đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng.
Ngọc đứng lên mở cửa tủ quần áo chuẩn bị thay đồ, ướm thử vài
bộ lên người õng qua ẹo lại soi gương chưa chọn được bộ nào.
Từ ngoài quay vào, Trang đến bên Ngọc lấy từ tủ ra xấp vải mỏng
mịn màu đen lấm tấm những hạt tròn trắng cầm trên tay ngắm nghía, thốt kêu:
- Chị có xấp vải đẹp quá, mua hồi nào vậy?
- Của má cho, hàng Thượng Hải chính cống đó. Em hổng có quà
sau chuyến má đi Singapore vừa rồi sao?
Trang sa sầm nét mặt:
- Thừa biết còn bày đặt hỏi, xưa nay lúc nào má cũng yêu chị
hơn em mà!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trưa. Trời nực nội như thể ma quỷ gì đó tinh nghịch cầm lửa
hơ sát da người. Cây cối đội nắng đứng im cho phố phường xanh chút bóng râm hiếm
hoi. Gió lạc lòng theo mây du hí tận cõi nào để mặt đường cứ nóng ran cơ hồ từ
khai thiên lập địa tới giờ trần gian chưa hề được quạt mát! Cặp da bỏ trước giỏ
xe, ông Thái vừa dẫn bộ chiếc Cub 81 cà tàng ra khỏi cổng trường Cao đẳng Sân
khấu - Điện ảnh thì từ quán nước vỉa hè bên kia đường, Huyền băng sang. Ông
Thái ngạc nhiên:
- Ủa, em lên hồi nào vậy?
- Em có về đâu mà biểu lên! - Huyền đỏng đảnh nói, mắt chớp
lia chớp lịa - Hổm rày ở đây lo công chuyện mà. Nào, đi kiếm chỗ mát mẻ chút
xíu ăn trưa, em có chuyện cần bàn.
Tiếp tục dẫn bộ thêm một quãng xa cổng trường chừng trăm mét,
ông Thái mới lên xe nổ máy, đèo Huyền hòa vào dòng ngược xuôi trên phố.
Huyền vòng tay ôm eo, tựa má vào lưng ông Thái, thẽ thọt nói:
- Anh giỏi thiệt, làm đạo diễn sân khấu lại còn đứng lớp.
- Tuần chỉ có vài buổi í mà, gọi là làm nghĩa vụ để tháng
tháng lãnh chút lương còm.
- Em tưởng nghệ sĩ tên tuổi, cỡ bự như anh phải giàu ghê lắm.
- Nhầm rồi em! - Ông Thái cười khẩy - Sân khấu đang mùa ế ẩm,
nghệ sĩ cỡ anh ở đây lấy thúng giạ đong ba ngày hổng hết. Thà em ở xa để thấy
anh lấp lánh như sao, chớ gần kiểu sát rạt như vầy, anh chỉ là con đom đóm tầm
thường.
Cô diễn viên tự nhận mình thuộc loại 3 khẽ đấm lưng ông đạo
diễn, cười:
- Anh hổng dám tầm thường đâu!
Họ cùng cười. Xe tấp vào quán cơm có treo tấm bảng hiệu “Cơm
trưa văn phòng” bên đường. Quán thoáng mát, nhiều bàn đầy khách, tiếp viên mặc
đồng phục trông lịch sự. Họ ăn cơm, uống trà đá, vui vẻ tán gẫu.
- Chuyện khó tin nhưng hoàn toàn có thực - Huyền nháy mắt -
Em sắp làm chủ một ngôi nhà ba tầng ở mặt tiền một con hẻm rộng.
- Nhà đâu từ trên trời rớt xuống à? - Ông Thái nửa ngờ nửa
tin.
- Gia đình bà chị ruột sắp xuất cảnh đi Úc, muốn giữ lại nhà
để sau này về còn có chỗ dưỡng già.
- Và kêu em làm thần giữ của?
- Tội gì không nhận phải không anh?
- Đúng thôi! Em không tính sử dụng nó để bán thuốc lá và xăng
lẻ chớ?
- Đương nhiên là không. Tầng trệt lâu nay cho người ta mướn mở
quán cà phê, nay em định mở nhà hàng, tận dụng các tầng trên.
- Bao giờ thì gia đình bà chị đi?
- Hai tuần nữa là họ bay. Mọi thủ tục ủy quyền về căn nhà đã
xong. Hứa đi, anh sẽ giúp em trong cái bước đầu này nghen!
- Ờ thì… được thôi!
Và chưa chi, hình ảnh nhà hàng bề thế đã bật sáng trong trí
người đàn bà. Nàng lim dim mắt, thấy ông Thái cơ hồ được bọc trong màn sương
màu hồng dịu. Ông Thái ăn phải miếng ớt cay xé họng, cầm vội ly trà đá lên, uống
ngụm lớn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày rằm vơi quá nửa nhưng chưa ngả hẳn sang chiều. Mọi tiếng
động ồn náo ngoài phường phố chốc chốc lẻn vào xáo trộn, khuấy loãng bầu khí
thanh tĩnh thấm đẫm, bát ngát mùi trầm hương. Hai mẹ con quỳ lẫn giữa bao thiện
nam tín nữ khác thành tâm lễ bái Đức Phật ở chánh điện. Lễ bái xong, họ sóng
vai nhau quay ra, lên xe Toyota chờ sẵn trước cổng chùa Vạn Hạnh. Ông
Bảy nổ máy, xe lăn bánh. Bà Thu lắc khẽ tay bà Báu:
- Má đi dùng cơm chay với con nghen, bên Phú Nhuận có một cửa
hàng mới mở ngon lắm.
- Thôi để má về!
- Về nhà con…
- Không, về nhà thằng Út!
- Má buồn tụi con lâu vậy sao?
- Tao nói rồi… - Bà Báu đột ngột quay nhìn xoáy vào mắt cô
con gái dù đã bước qua tuổi năm mươi ít lâu, thỉnh thoảng bà cứ ngỡ “nó” chưa hề
lập gia đình, chưa hề là một mảnh vỡ của một cuộc đổ vỡ hạnh phúc, bà mong muốn
góp sức hàn gắn, nhưng tới lúc này thì hình như… không thể - Chừng nào bây sum
họp lại một nhà như xưa, tao mới về.
Chừng nào? Chuyện sum họp chắc cũng khó ngang bằng việc lên
trời hái trăng, sao? Người vợ cũ, người mẹ có hai đứa con giờ phân tán hai nơi
chợt nghe mủi lòng, nửa thương nửa ghét mình đến muốn khóc!
Về tới nhà, một mình ngồi ăn bữa cơm muộn, dù các món ăn đã
được bà giúp việc hâm nóng, bà Thu vẫn có cảm tưởng mình đang nhai sỏi đá chứ
không phải các thứ béo bổ thường ngày. Ăn vơi lưng chén cơm, bà buông đũa, định
đi ngủ một lát rồi đến công ty, nhưng rồi bà rẽ sang phòng cô con gái.
Quần soọc, áo sơ mi rộng thùng thình không cài mấy cái nút
phía trên, Trang nằm sấp, chân co chân duỗi trên thảm, cầm bút chì phác thảo một
mẫu áo váy thời trang, cạnh đó là xấp vải đen lấm tấm hạt tròn trắng. Chốc chốc,
cô cắn bút ngẫm ngợi, đưa vuông giấy kẹp trên tấm bìa cứng ra xa ngắm nghía những
nét gấp, đường lượn vẽ trên đó.
Bà Thu nhẹ bước qua khung cửa mở rộng, lặng ngắm Trang giây
lát, đoạn hắng giọng:
- Chiều có đi học không mà trưa không chịu ngủ nghê gì cả vậy
con?
Chẳng rời mắt khỏi bản vẽ, mím môi kẻ một đường vạch chéo lên
giấy, Trang nhỏ nhẹ nói:
- Chiều nay nghỉ học mà má!
- Lâu nay, con có đi học thường không vậy? - Vừa nói, bà vừa
chậm rãi thả bước quanh phòng, mày cau ríu lại khi mắt lướt qua các tranh ảnh
dán trên tường, những ánh mắt, những nụ cười của các nam nữ ca sĩ, diễn viên…
trên ấy cơ hồ giễu cợt bà một cách khiếm nhã! - Nói đi chớ!
Ném về phía mẹ tia nhìn cực nhọc rồi thu lại ngay, cô gái cấm
cẳn nói:
- Cái gì khiến má nghi ngờ con vậy?
- Bao lâu má đã nói với con là tốt nghiệp đại học cái đã, sau
đó muốn gì thì muốn.
Bực bội ném cả giấy lẫn bút, Trang bật dậy đến đứng tựa vào bệ
cửa sổ. Bà Thu vòng tay trước ngực lầm lẫm nhìn từ đầu đến chân cô con gái như
thể chờ đợi một cái sừng sẽ mọc trên trán, hay đôi cánh sẽ bất thần hiện ra
trên hai vai cô.
Ngập ngừng rồi Trang bật thốt:
- Con có muốn cái gì khác thường đâu má?
Không lảng tránh cái nhìn của mẹ nữa, cô ngước lên. Hai tia
nhìn nóng nảy chạm nhau không nháng lửa cũng chợt khiến bà Thu hơi run giọng:
- Vẽ riết mấy cái mẫu thời trang, tối ngày đàn đúm với mấy
cái nhóm pop-rock, còn thời gian đâu mà học với hành?
Cắn chặt môi làm thinh, đoạn Trang lái câu chuyện sang ngõ
khác bằng cách cúi nhặt xấp vải đưa bà Thu, tưng tửng nói:
- Chị
Hai bảo là hàng Thượng Hải chính cống, má coi thử… con không mấy thích màu vàng
nhưng chị nhứt quyết tặng nên…
Thoáng sững người, người mẹ “hứ” nhỏ trong mũi, quay bước ra
ngoài đóng sầm cửa lại. Trang ném vụt xấp vải bay xõa xuống sàn nhà, đến ngồi
vào dàn trống cầm dùi nện cực lực một giai điệu “rock nặng” cô đã thuộc nằm
lòng, âm thanh vang động.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nắng còn nán lại trên những tán cây. Chiều không non cũng
chưa già. Gió hào phóng và nghịch ngợm làm tung bay các mớ tóc dài, chui tọt
vào áo xống chẳng làm ai cảm thấy nhột. Tan học. Ra khỏi Trường Đại học Kinh tế,
cả bọn tụm lại bàn tán chương trình… thư giãn. Tuyết “phát pháo”:
- Ê, vô Đầm Sen đi!
- Ra Bình Quới thích hơn - Hải “nổ”.
- Vô Tân Sơn Nhất uýnh bowling cho nó sang! - Nga “dựng
bóng”.
- Ừ, phải đó! Hiếu “đập bóng”.
Trang lắng nghe cả bọn, không lắc không gật, nhỏ nhẹ nói:
- Bữa nay Trang bao, nhưng muốn đi đâu thì tùy… Tuấn.
- Lẹ lên Tuấn, mày nghe chưa? Phu xướng phụ... tùng đó. Hải
“tấu hài”.
Tuấn đưa cao tay, chém gió:
- Trang khỏi bao, ngu sao bao hoài vậy? Đi đâu sẽ xướng sau,
nhưng mống nào tới chậm nhứt thì phải chi đẹp, đồng ý không hở các tía mí lị
các má?
Cả bọn nhao nhao:
- Đồng ý, đồng ý, đồng ý!
- Tập một! - Tuấn cao giọng - Quán cháo vịt Thanh Tao bên
Thanh Đa. Các tập tiếp theo sẽ tính tới. Ô kê?
Cả bọn lại nhao nhao:
- Ô kê! Ô kê! Ô kê!
- Nhưng Tuấn phải chấp tụi tao dông trước mới được. Mầy chạy
như quỷ, ai theo kịp, thua là cái chắc! - Nguyên than thở. Tuấn gật:
- Được thôi! Con chấp các tía mí lị các má phới trước đúng bảy
phút. Nào, một hai ba…
Tuấn nổ máy mô tô, Trang quàng tay ôm chặt eo hắn, cả hai
cùng dán mắt vào mặt đồng hồ trên tay Tuấn. Tiếng đếm “ba” vừa dứt, hơn mười
chiếc mô tô, Viva, Super Dream… từng cặp hoặc đi lẻ rú ga phóng ào đi.
Một chiếc mô tô bỗng từ lề trái “đánh võng” sang lề phải, thắng
đánh “két” cạnh xe Tuấn khiến hắn giật mình. Trang kêu khẽ:
- Í, chú Phong! Bộ má nhờ chú theo dõi cháu có đi học không hả?
- Đoạn cô đập khẽ vai Tuấn, giục - Dọt lẹ lên!
- Không phải đâu, chú có chuyện…
Tuấn vọt xe đi. Phong vọt theo. Vừa xong đợt một cả bầy xe muốn
bốc lên khỏi mặt đường, giờ đến đợt hai, hai chiếc mô tô đuổi nhau làm mọi người
trên đường dạt ra hai bên như bèo dạt giữa mùa lũ. Qua khỏi một rồi hai ngã tư,
Tuấn ép sát xe vào Phong và bất thần vượt lên “đánh võng” sang phải. Ông Phong
hớt hải nới lỏng tay ga, đạp thắng, chiếc mô tô quay ngang, ngã nhào trên mặt lộ,
quăng người lái văng vào lề đường.
Trang ngoảnh lại, phá lên cười:
- Bye nghen… chú!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nơi bà Báu ở cùng vợ chồng cậu con trai là một chung cư cũ kỹ
lọt thỏm giữa khu lao động lắm đường ngang ngõ tắt. Mỗi ngày, từ sáng tinh mơ vợ
chồng Út Liêm đã ra khỏi nhà, tối mịt mới lọ mọ quay về. Ở tận tầng bốn, họa hoằn
lắm bà mới cất mình “xuống núi”. Nghe nói chung cư sẽ được đại tu, nâng cấp, lắp
đặt thang máy, nhưng không biết bao giờ điều “nghe nói” ấy trở thành hiện thực.
Mà nghĩ cho cùng, nếu có thang máy, nhu cầu đi lại của bà cũng chẳng tăng thêm
bao nhiêu nên bà Báu cứ tiếp tục sống chung với nỗi cô đơn và vô khối thời gian
rảnh rỗi, thừa thãi ở căn hộ đó.
Láng giềng chung quanh chẳng có ai đáng mặt để bà chọn làm bạn.
Cánh trẻ khó gần gũi đã đành, cánh già chẳng lắm mồm, ngồi lê đôi mách thì cũng
tục tằn khó ưa. Không riêng trong nhà bà luôn coi mình là nhân vật phải được trọng
thị mà cả với bàn dân thiên hạ, bà cũng cho mình chẳng thua kém một ai.
Với các thứ rau củ thịt cá cô con dâu mua sẵn chất đầy tủ lạnh,
bà có thể nấu nướng cho đỡ buồn, nhưng không, bữa trưa cô ta phải nấu trước khi
đi và bữa tối lại phải vô bếp lúc vừa về tới nhà. Vừa thương vợ, vừa thấy chướng
tai gai mắt, Út Liêm “dỗ dành” miết, bây giờ bà Báu mới chịu nấu bữa trưa phục
vụ cho chính mình và thời gian còn lại dành hết cho những bộ phim video nhiều tập,
bất kể của Trung Quốc, Đài Loan hay Hàn Quốc… Miễn phim có thuyết minh tiếng Việt,
bà chỉ cần nhấc máy điện thoại, tiệm cho thuê băng dưới đường cho người mang tới
ngay.
Một ngày như mọi ngày. Cái quạt máy quay vù vù trên trần, bà
Báu nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon dán mắt vào màn hình dõi theo cái hôn đắm
đuối của cặp diễn viên Hàn Quốc trẻ đẹp giữa trời biển bao la, chẳng rõ hình ảnh
cũ, hoài niệm nào chợt ngọ ngoạy trong ký ức của bà cụ ngoài sáu mươi mà môi bà
thoáng vẽ một nét cười dài dại!?
- Ngoại ơi, ngoại à!
Tiếng đập cửa và tiếng kêu của Trang vang lên lần thứ hai, bà
Báu mới khẽ giật mình, cẩn thận mở hé cửa sổ dòm ra xong mới mở cửa chính. Hai
cô gái ào vào ôm chầm lấy bà, tranh nhau nói “cháu nhớ bà quá hà!”.
Ngọc mau mắn lấy từ túi xách mang bên vai ra hộp bánh, bọc
nho, táo đặt lên bàn salon. Trong khi hai cô cháu ngồi vào ghế thì cặp diễn
viên phá lên cười, sải những cái giò đẹp đuổi bắt nhau dọc mé nước ngầu bọt trắng
xóa. Bà Báu cầm remote tắt máy, đủng đỉnh nhả rời từng tiếng:
- Bữa nay rảnh lắm hay sao mà tụi bây nhớ tới bà vậy?
- Chủ nhật mà bà! - Ngọc nói - Tụi cháu tính tới rước bà về
nhà chơi.
- Về nhà nào? - Bà Báu tưng tửng nói. Trang nháy mắt cười:
- Còn nhà nào nữa ngoài nhà của cháu.
- Không, về nhà cháu đi bà! - Ngọc cao giọng.
- Tụi bây làm gì có nhà? Cả bà cũng vậy, chỉ ở trọ thôi mà!
Trang quay ngó Ngọc bửng lửng:
- Ờ há, nhưng mà…
Ngọc cười xuề xòa:
- Bà khó dàn trời, tụi cháu ở nhà của ba, của má, bà ở nhà của
con cái sao gọi là ở trọ được?
- Còn nhỏ nhít, các cháu chưa biết gì đâu, chừng nào bằng tuổi
bà mới thấm thía cái nghĩa ở trọ nó ra làm sao!
Hai cô gái ngẩn người, lăn tia nhìn tròn vào mắt nhau, và bất
giác cùng mủm mỉm cười. Không khí trong lành ở phòng khách vụt bị cái mùi khét
lẹt khác thường từ ngăn bếp ùa ra chiếm lĩnh, túm lấy họ, lôi cả ba vào và ba
bà cháu hớt hải tranh nhau tắt bếp ga, cứu ngay soong thịt hầm đang cháy khét,
bốc khói mù mịt.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiều muộn, ông Phong khoác pyjama - gò má trái bầm tím, cằm
và cùi chõ tay trái dán, quấn băng - ngã người trên chiếc ghế bành rộng bọc gấm
màu hoàng yến xem chương trình bóng đá quốc tế phát trên tivi. Ngoài tiếng bình
luận viên vang lên khẽ khàng, thời gian cơ hồ lắng lại trong căn phòng khách
sang trọng với thảm màu đỏ sậm trải sàn, các tượng bằng gỗ, đá, đồ gốm cổ chưng
trong tủ kính và các bức tranh sơn dầu, sơn mài, lụa treo quanh tường…
Dẫu trận bóng đang tới hồi cao trào, gay cấn, ông cũng đành bỏ
dở, tắt máy vì phải - hay được tiếp một cô khách không mời. Cô xuất hiện ngoài
dự kiến của ông nên hình như niềm vui gặp gỡ tăng gấp đôi!?
Đặt bọc trái cây gồm táo, lê, cam - hàng ngoại, đắt tiền -
lên bàn salon, Trang khép nép ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông Phong, đan hai
bàn tay nõn nuột ôm lấy đầu gối, lễ phép nói:
- Thưa chú, theo lịnh má, cháu đến xin lỗi chú về cái lạng đẹp
mắt của anh bạn cháu hôm trước và có chút quà mọn…
Ông Phong nở nụ cười tươi nhất trong năm:
- Nếu không có sự cố đáng tiếc vừa rồi, chắc chẳng bao giờ
cháu đặt chân tới đây?
- Dạ, chắc vậy!
Họ cùng cười. Trang nói:
- Hôm đó có đúng là chú đến kiểm tra coi cháu có đến trường
không?
- Không, chỉ tình cờ thôi, ngang qua chợt thấy cháu y hệt bà ấy
mấy chục năm về trước, bèn nhớ thời đưa đón trước cổng trường Gia Long xưa…
- Úi dà, chú… Thì ra chú cũng thuộc típ lãng mạn kinh niên
sao? Bà ấy là ai vậy?
Mái tóc rẽ lệch ngôi dài chấm gáy muối nhiều hơn tiêu bỗng
xanh mướt trở lại, ông Phong nghe mình nói lại cái giọng trẻ trai y như hồi mới
đôi mươi:
- Cháu thừa hưởng của má Thu từ dáng vóc, vẻ đẹp rạng rỡ bên
ngoài và cả duyên ngầm bên trong!
- Ngoài lãng mạn, chú còn thích phóng đại một cách sáo rỗng nữa,
đúng không chú?
- Nói lại cho rõ: chú thuộc típ người luôn tôn thờ sự thực!
- Rất tiếc, cháu lại thuộc típ không cả tin. Thì ra ngày xửa
ngày xưa, giữa chú và má Thu của cháu có gì… không ổn sao?
- Rất đằm thắm, trên cả tuyệt vời!
- Cháu chỉ tin không phẩy một phần trăm.
- Nói một cách hình tượng hơn, chú và má Thu của cháu là một
đôi đẹp.
Ngữ điệu khoe mẽ của ông Phong khiến Trang ngờ nhiều hơn tin.
Bà giúp việc lặng lẽ đi ra đặt dĩa trái cây và hai ly cam vắt
lên bàn, lặng lẽ rút lui.
- Nghe nói cháu thường tự vẽ mẫu quần áo theo riêng mình? - Vừa
nói ông Phong vừa cầm ly cam vắt mời khách, Trang cầm lấy uống ngụm nhỏ, lật
tay dòm đồng hồ:
- Í chết, muộn quá rồi, cháu về thôi!
- Nán lại một chút, có mấy khi chú cháu mình được chuyện trò ấm
áp như vầy? Sao? Chắc là cháu thích vẽ mẫu thời trang lắm hả?
- Dà, không chỉ riêng cho cháu mà cho cả bạn bè.
- Nghề tạo mẫu, thiết kế thời trang hay lắm, nhưng muốn thành
danh cháu phải ra nước ngoài học tới nơi tới chốn, xong quay về mở shop, thậm
chí lập cả công ty mới… ngon!
- Trước mắt, má Thu muốn cháu phải tốt nghiệp đại học cái đã.
- Đại học kinh tế, để nối nghiệp bả chớ gì? Ngành nghề kinh
doanh của má Thu cháu lạc hậu mất rồi, bỏ thì thương vương thì nặng nên ráng gồng
gánh thôi.
- Chú nói cứ như chú hổng phải là cổ đông bự của công ty Kim
Phú í!
- Thôi, gác cái công ty của má cháu sang một bên đi. Nếu có
người tài trợ cho cháu ra nước ngoài học thiết kế thời trang, sau đó bỏ cả vốn
ra mở cơ sở cho cháu kinh doanh, cháu thấy sao?
- Cháu không tin má lại ưu ái đối với cháu đến vậy.
- Bà ấy thì nói làm gì? Một người khác sẽ lo cho cháu, chú chẳng
hạn, cháu chịu không?
Đêm buông ngoài cửa. Đèn bật sáng. Cầm ly cam vắt uống đến cạn,
Trang mủm mỉm cười:
- Rất tiếc, lần nữa cháu lại chỉ tin chú có không phẩy một phần
trăm!
Họ cùng cười, ông Phong lấy thuốc ra hút, bật nắp zippô kêu
lách cách đoạn nói vui:
- Lại nghe nói cháu là tay trống cự phách của nhóm nhạc trẻ
Bê Rê Tím?
- Ủa, chú nghe nói hơi nhiều về cháu đó, tại sao vậy?
- Tại vì trong mắt má Thu cháu chỉ là đứa trẻ ranh, không được
bà cưng như nhỏ Ngọc. Cứ cho chuyện con yêu con ghét là lẽ thường tình, nhưng với
chú thì không phải vậy, cháu phải được đối xử công bằng hơn, phải không nào?
Câu nói không hẳn vô tình của ông Phong mơ hồ đánh động nỗi
niềm nào đó sâu kín trong tâm hồn khiến cô gái lảng tránh cái nhìn ra vẻ thương
cảm của ông và bỗng tự hỏi sao mình không biến cho rồi, còn nán lại làm gì?
- Nhớ nghĩ kỹ về việc du học ngành thiết kế thời trang chú
nói rất thành thực lúc nãy, bởi vì trong mắt chú, cháu không hề và không bao giờ
là đứa trẻ ranh mà là một cô gái đầy tài hoa, đầy triển vọng, lại nữa…
Bỏ lửng câu nói, ông Phong dụi tắt điếu thuốc hút dở vào gạt
tàn, uống ngụm nước cam như thể cố nuốt cái gì vừa mưng ngợp trong cổ, đúng hơn
là vừa mưng ngợp trong lòng. Trang sốt ruột:
- Lại nữa cái gì hả chú?
- Lại nữa, hổng giấu gì cháu, quan hệ sâu nặng giữa má Thu và
chú đã được nối lại sau một thời gian bị gián đoạn…
- Mối quan hệ bắt đầu từ sau lúc ba má cháu ly hôn?
- Không, lâu hơn nhiều, từ hồi ông ấy sang Liên Xô học khóa đạo
diễn mấy năm, từ trước lúc cháu được sinh ra!
Lặng người, xoe tròn mắt nhìn sững ông Phong giây lát, đoạn
Trang lạc giọng nói:
- Chú kể về mối quan hệ này làm gì? Hóa ra chú là một trong
những nguyên nhân đưa đến sự tan vỡ của gia đình cháu sao? Xin… chào chú!
Cô dằn dỗi đứng lên, run tay khoác cái túi xách nhỏ vào vai,
quay bước ra cửa. Bất động như thể chợt hóa đá trên ghế, ông Phong nhìn miết
theo Trang, cái nhìn trống rỗng, vô cảm.
Chương 2
Quán thưa khách. Hai chị em ngồi ở một góc trống thênh thang
gió lùa cạnh hàng chậu kiểng không hoa, ăn kem ba màu. Múc muỗng kem màu hồng
kèm một chút chiều phai cho vào miệng, Trang lắng nghe vị ngọt thơm ngấm tan đầu
lưỡi, lại buông ra câu hỏi nghe chẳng ngọt chút nào:
- Chị có biết gì nhiều về chú Phong không?
- Ờ thì… Đại để ổng là tay buôn đồ cổ nổi tiếng, một cổ đông
lớn, thành viên hội đồng quản trị của công ty Kim Phú.
- Chú Phong kết bạn với má đâu từ thời còn đi học?
- Không rõ, chị chỉ nghe nói trước kia má thường gặp, bẵng đi
một thời gian ổng ra miền Bắc hay nước ngoài làm ăn gì đó, rồi quay lại Sài
Gòn. Sao em có vẻ quan tâm đến chú Phong vậy?
- Em muốn kiểm lại vài thông tin do chú ấy “tự bạch” coi có
bao nhiêu phần trăm sự thực.
- Ghê vậy hả?
- Hổng biết chú ấy muốn gì khi cho em biết trước đây chú và
má Thu từng là… và bây giờ lại tiếp tục!
- Ôi, người lớn rắc rối lắm, hơi sức đâu em nghe ổng. Chị nhớ
có lần quan hệ giữa hai người trục trặc sao đó, má tâm sự với một bà bạn, tình
cờ chị nghe thấy…
- Chắc là má phải yêu ổng ghê lắm?
- Không phải đâu, má nói với bà bạn rằng, ổng là người ưa nhiễu
sự, lắm chuyện và luôn ảo tưởng về mình!
- Vậy hả? Hổng giống chút gì với mường tượng của em sau khi
nghe chú ấy nói, người lớn quả là loài động vật rắc rối nhứt trên đời!
Hai chị em cùng cười. Ngọc đập khẽ bàn tay cô em đặt hờ hững
trên bàn:
- Sáng nay em hoàn thành nhiệm vụ đưa ngoại đi chùa chớ?
- Đương nhiên. Ngoại buồn lắm, sau hôm suýt gây hỏa hoạn do mải
coi phim và tán gẫu với chị em mình, cậu Út cấm tiệt, hổng cho ngoại nấu nướng
bếp núc gì nữa. Tới bữa cứ nhấc điện thoại gọi là người ta mang cơm hộp đến tận
nơi!
Điện thoại di động trong túi xách mang bên vai bỗng reo,
Trang lấy ra nghe:
- Alô, đang chờ Tuấn dài cả cổ đây nè, tới liền nghen!
Cô đóng máy trả về chỗ cũ. Ngọc thấp giọng:
- Hẹn đi đâu mà tình tứ quá vậy?
- Tập bài mới chuẩn bị hội diễn ở Câu lạc bộ Phi Vân. Lát nữa
chị đi cùng cho vui, tụi nó đứa nào cũng khen em tốt phước, có được bà chị đẹp,
hiền y như ma soeur!
- Đừng có xạo nhỏ. Tiếc là chị còn phải đi sắm mấy thứ lặt vặt
cho ba.
- Gì mà lặt vặt?
- Mấy cái tà lỏn, áo thun í mà!
Trang lấy từ túi quần jeans ra mấy tờ bạc 100.000 dúi vào tay
Ngọc:
- Cho em góp mua tặng ba một cặp sơ-mi!
Thỉnh thoảng chị nên nhắc ba ăn diện lên một tí, kẻo trông
già trước tuổi í! Không biết có mối quan hệ đặc biệt giữa ba và cái cô diễn
viên loại 3 đó không? Nếu có thì cũng đáng mừng, thấy ba cứ thui thủi một mình,
em…
Ngọc sa sầm nét mặt, lảng mắt ra phố đông. Lát nữa chỉ cần bước
ra là cả hai chị em tan vào dòng chuyển động rùng rùng không ngơi nghỉ ấy. Những
người thui thủi một mình và những đôi cặp giống, khác nhau ở chỗ nào? Cô nhủ thầm
và nói bâng quơ khi thấy Tuấn lừng lững bước vào:
- Mới
đó mà đã gần hết một ngày!
Cô em lạ lùng quay nhìn cô chị.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm mỗi lúc mỗi đậm đặc, dù đèn bật sáng trong lẫn ngoài căn
hộ trên tầng 4 chung cư, bà Báu vẫn có cảm tưởng đầu óc rối mù vì bị ám bởi
cánh quạ đen nào đó. Những cánh quạ cứ chập chờn trong suốt bộ phim video kinh
dị vừa xem xong chăng?
Dẫu chậm chạp thế nào thì hai cái kim trên mặt đồng hồ treo
tường cũng cho biết đã 10 giờ 20. Cả cô dâu lẫn cậu con trai chưa mống nào về.
Bà đành dằn dỗi “xuống núi”.
Thong thả bước trên hè phố, chốc chốc bà trông ngược ngó xuôi
như thể tìm kiếm ai đó, đoạn tiếp tục bước với cái bụng đói và cảm tưởng mình bị
bỏ rơi. Dừng trước một quầy điện thoại công cộng, bà băn khoăn không biết có
nên gọi cho một trong hai cô cháu gái không? Đoạn, bà quyết định không cầm máy
mà rảo bước vào quán phở cạnh đó.
Quay về với dáng vẻ và những bước chân không còn thất thểu nữa,
bà Báu lên tới căn hộ trên tầng 4, dừng phắt lại trước cánh cửa đóng bởi trong
cửa không im lìm mà ồn ã tiếng cãi vã của vợ chồng Út Liêm:
- Tôi đã nói cả ngàn lần rồi, buổi chiều ráng về sớm lo cơm
nước cho bà già!
- Thì bữa nay có việc đột xuất ai mờ biết trước đặng. Ăn cơm
trễ một chút đâu có sao? Mình quần quật tối ngày sáng đêm lo kiếm miếng ăn, chớ
có phải ăn không ngồi rồi như má đâu mà…
- Nè, ăn với nói kiểu gì vậy hả? Xưa rày tánh bà già hay hờn
mát, khó dàn trời, em hổng rành sao?
- Rành quá đi chớ. Cô Thu còn trối trời chịu hổng xiết, nói
gì tui!
- Nói nghe ngu bỏ mẹ! Có thương có quí má mới về ở với mình.
Cô Thu giàu có nhưng tan đàn rã nghé nên má không ưng, rõ chưa?
- Giờ còn rảnh rang, sắp tới sanh con vừa chăm sóc nó vừa hầu
hạ bà già chắc tui khùng luôn quá!
- Có khùng cũng phải ráng, má mỗi người chỉ có một, còn con
thì nếu muốn, cả hàng đàn hàng lũ cũng có, quí báu gì?
- Có hiếu cỡ ông thì nên kiếm thêm con vợ nữa rước về hầu hạ
bả, còn tui thì xin đủ!
- Đ... mẹ, nói vậy mà nghe được hả?
Có tiếng vỡ của một chiếc ly hay tách bị ném xuống sàn nhà.
Bà Báu khẽ lắc đầu, mím chặt môi quay bước xuống cầu thang. Cánh quạ đen trong
đầu chui tọt ra thành cả đàn quạ bay chấp chới nửa hư nửa thực khắp bầu trời
chung cư.
Trong khi bà Báu rời khỏi nơi “ở trọ” - theo cách nói của bà
- thì ông Thái và Ngọc quay về “tổ ấm” của họ trên tầng hai một chung cư khác,
cái nơi Trang từng bông phèng bảo “đông lúc nhúc y như cả tỷ con sâu bị dồn vô
mấy cái hộp quẹt chồng lên nhau”.
Ngả người trên ghế salon, gác cả hai chân lên bàn, ông Thái
hút thuốc nhả khói. Ngọc mang ly đá lạnh đặt xuống bàn, ngồi xuống chiếc ghế đối
diện cha. Uống ngụm đá lạnh, ông Thái nói vui:
- Sao? Con thích nhân vật nào nhất trong vở Khói lam chiều của
đạo diễn Vân Thi?
- Dĩ nhiên là cô giáo Thoa, kế đến là ông cụ lữ khách lỡ tàu.
Lâu lắm mới được coi một vở kịch nhẹ nhàng mà không hời hợt, nhiều kịch tính
thú vị như vậy. Có điều, phải chi giảm bớt màu sắc triết lý rải rác đây đó
trong các lời thoại thì…
- Thì sẽ đời hơn chớ gì?
- Dà! Và sẽ cuốn hút lớp trẻ như con hơn.
- Dẫu sao thì khai trương một sân khấu mới với một vở kịch
như vậy và lượng khán giả gần đạt tới mức lý tưởng thì kể như đã thành công lắm
rồi.
- Nhân sự kiện này, ba có cảm thấy hứng thú chút nào để quay
lại nghề không?
- Có, sân khấu sẽ đông vui trở lại, rồi những ngày bận rộn sẽ
quấy rầy ba cho coi.
- Ba uống ly sữa trước khi đi ngủ nghen?
- Khỏi, rót cho ba ly vang đỏ thì thích hơn, cái chai còn
lưng nửa để trong tủ lạnh ấy!
Ngọc “dạ!” khẽ, đứng lên quay vào trong. Chuông điện thoại
trên bàn reo, ông Thái cầm nghe. Tiếng bà Thu dịu dàng bên kia đầu dây:
- Xin vui lòng cho gặp nhỏ Ngọc!
- Thu hả? Gì mà khách khí quá vậy? Xin vui lòng… Xin vui lòng
cho anh biết má con Ngọc có khỏe không nào?
- Cảm ơn, vẫn thường! Ngọc nó ngủ rồi sao anh?
- Quá nửa đêm rồi còn gì!
Ngọc mang ly rượu ra đưa ông Thái, ông cầm lấy uống ngụm nhỏ.
Cô gái quay về phòng mình chuẩn bị tắm táp, đi ngủ. Bà Thu nói tiếp:
- Lúc nãy gọi cả chục lần không ai cầm máy!
Ông Thái cười:
- À, hai cha con mới về tới! Lâu lắm mới có dịp thư giãn thú
vị như tối nay.
- Bộ tiệc tùng gì sao?
- Ờ, một bữa đại tiệc kịch nói!
- Lại kịch cọt! Vậy thì bà ngoại sắp nhỏ lỡ có ghé chắc cũng
đành…
- Bà ngoại à? Có gì không ổn sao?
- Con Trang có cùng đi với anh và Ngọc không?
- Không! Nếu không lầm thì tới lúc này hai bà cháu chưa về
nhà hả?
- Không biết nữa. Riết tôi mệt mỏi với các người quá rồi! -
Bà Thu than vãn kèm tiếng thở dài rõ to, khiến ông chồng cũ tưởng chừng hơi thở
của bà vợ cũ phả vào má mình, nói giọng cà rỡn:
- Các người! Trong số đó hổng có anh à nghen!
- Cảm ơn, chúc ngủ ngon!
Bà Thu gác máy, duỗi người trên ghế bành, ngửa mặt ngắm trần
nhà. Không khí yên tĩnh trong một ngôi nhà lớn đậm đặc cơ hồ có thể cầm dao cắt
từng miếng. Người đàn bà của công việc bận rộn thường ngày bây giờ cảm thấy cô
đơn hơn bao giờ hết. Nỗi cô đơn đã trở nên quen thuộc từ vài năm sau vụ ly hôn,
thỉnh thoảng ngỡ được lấp đầy lại hóa ra trống rỗng, thỉnh thoảng trở nên xa lạ
hệt con thú chỉ chực chờ gặm nhấm từng chút, từng chút tâm hồn bằng những chiếc
răng nhọn bọc nhung, chẳng đớn đau mà lạnh lùng, giá băng khôn xiết!Máy điện
thoại lại được nhấc lên, bấm số:
- A lô! Liêm, Út Liêm nghe! - Út Liêm nói.
- Đã hỏi hầu hết các nơi quen biết, không có chút tin tức nào
cả… - Bà Thu nói giọng mát mẻ - Không, tôi có trách cậu mợ đâu. Chỉ có điều giờ
này không biết má ở đâu, an nguy thế nào! Cậu mợ ăn ở, đối xử với má chắc tệ lắm
mới ra nông nỗi này!
Nóng nảy gác máy, nóng nảy đứng lên bước lui tới, bà Thu tạm
gác nỗi lo âu dành cho mẹ, lại canh cánh nỗi thắc thỏm dành cho Trang. Giờ này
chưa chịu vác xác về, lêu lổng đã trở thành thói hư tật xấu của nó rồi ư? Hết
thuốc chữa rồi ư?
Cô gái bỗng xuất hiện. Chẳng có lối nào về phòng mình ngoài lối
phải đi ngang phòng khách, cô đành… bước liều. Với bê rê tím và giày cầm tay,
Trang gần như nín thở nhẹ bước về phía phòng mình. Lặng nhìn theo cô giây lát,
đoạn bà Thu gọi giật giọng:
- Trang, quay lại má biểu!
Thoáng khựng sững rồi Trang quay lại khép nép đứng trước mẹ.
Vết bầm tím trên gò má phải của cô làm bà Thu kinh ngạc:
- Ủa, bị gì mà…
Trang cúi gằm, lí nhí:
- Dạ, con bị té xe…
Người mẹ quắc mắt giận dữ, vòng hai tay ôm lấy khuôn ngực phập
phồng thở gấp, gằn từng tiếng:
- Lại đàn đúm… đua xe chớ gì?
- Con… đâu dám!
Sự bực dọc không màu, nỗi cô đơn không sắc và cả nỗi lo âu,
thắc thỏm không mùi vị ăm ắp, bị dồn nén trong khuôn ngực phập phồng kia vụt
bùng nổ, người mẹ hét lạc cả giọng:
- Mầy
biết lúc này là mấy giờ sáng rồi không hả đồ hư thân mất nết? - Vừa nói bà vừa
bước rấn tới thẳng cánh xáng cái bạt tai khiến Trang xính vính, đoạn quát -
CÚt, mầy cÚt đi cho khuất mắt tao!
Trong căn phòng ngậm kín bóng tối, hai tay kê lót đầu, Trang
đăm đăm trông vào màn đêm để mặc nước mắt đầm đìa tuôn. Dòng nước mắt lặng lẽ
len lỏi vào từng ngóc ngách cảm xúc êm đềm ru dỗ, đưa cô quay lại với giấc mơ
đêm nào có cánh rừng thần tiên ngập tràn ánh sáng và âm nhạc, chim bướm và hoa,
có má Thu khoác chiếc áo cưới dài lê thê bay qua nhiều khúc sông ngọn núi…
Và, trong thế giới riêng của mình, dưới ánh sáng lù mù của ngọn
đèn ngủ, đêm hôm ấy bà Thu ngỡ mình sẽ không thể chợp mắt được vì cái tát lỡ tặng
cô con gái bỗng “biến tấu” thành nỗi tiếc hối vò xé nhè nhẹ lòng mình, nhưng rồi
bà đã ngủ rất ngon lành. Có điều, chẳng có cơn mơ nào dám héo lánh đến với người
đàn bà cô đơn!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sáng vơi lưng nửa. Khi Ngọc tới thì Trang và bà giúp việc
đã ra khỏi nhà, người đi học, kẻ đi chợ. Bà Thu ngạc nhiên, rất vui được gặp
cô.
- Ủa, sao con biết bữa nay má ở nhà mà tới vậy?
- Sáng sớm, Trang điện thoại báo má khó ở… Mấy bữa nay má
đang buồn nó, nên muốn con đến với má!
- Chậc, buồn nó thì má buồn lâu rồi, đâu phải chỉ mới mấy bữa
nay.
Vẻ bơ phờ mệt mỏi, bà Thu nửa nằm nửa ngồi với chồng chăn gối
kê cao đầu giường, dựa tường. Ngọc bưng ly cam vắt đưa mẹ. Bà Thu uống từng ngụm
nhỏ.
- Nếu cảm thấy mệt không tiện đi, con sẽ mời bác sĩ Tâm đến
khám bịnh cho má!
- Ôi, bịnh hoạn gì, cảm xoàng ấy mà! - Bà Thu thấp giọng -
Chưa bao giờ má cô đơn như lúc này. Đôi khi má lao vào công việc ở công ty như
thể sắp hóa rồ hóa dại mong khuây khỏa, nhưng rồi không thể. Nếu Trang cũng biết
thương má như con thì…
- Em con còn non nớt, nông nổi lắm, má đừng trách, tội nó.
- Theo con, bà ngoại giờ này đang ở đâu?
- Nghĩ mãi rồi… con cũng mù tịt, cố tự thuyết phục mình và cả
em Trang rằng, ngoại theo tour du lịch nào đó đi hành hương đâu đó xong sẽ quay
về.
- Người gì mà khó tánh, khó nết dàn trời, con cháu còn hổng
chịu nổi, huống hồ là con dâu.
- Nói trước bước hổng qua đâu má! - Ngọc cười - Biết đâu sau
này má còn khó hơn cả bà ngoại?
- Má khác chứ, cái đức nhẫn nhục của má dày lắm, không mỏng
như mợ Ứt Liêm đâu. Còn nhớ không, hồi đó ba con quậy tá lả, cực chẳng đã má mới
lôi ổng ra tòa ly hôn. Tiếc là con không chịu ở với má.
- Hồi đó trước tòa con khăng khăng một mực xin theo ba vì thấy
ông lẻ loi, lại không có chút tài sản nào cả, lo lắng có ngày ba sẽ phải khốn
khổ vì cái tạng nghệ sĩ bất cần đời của mình.
- Có khi nào con hối hận đã theo ổng không?
- Dạ không, dù thỉnh thoảng ba trái tính trái nết con dọa cuốn
gói về với má, nhưng rồi như má thấy, chuyện đó chưa hề xảy ra.
Ngọc cầm lấy bàn tay có những ngón gầy guộc ấp vô ngực mình,
nhìn sâu vào mắt mẹ.
- Nói thiệt đi, có khi nào má cảm thấy hối tiếc vì ba và má hổng
còn thuộc về nhau không?
Bà Thu thoáng ngẩn người, ngập ngừng, đoạn lắc đầu. Như thể lỡ
đà, Ngọc tiếp tục lao vào nỗi ngờ vực của mình:
- Nếu ba đi bước nữa, ví dụ vậy, má có buồn hay thất vọng
chút nào không?
- Không! - Bà Thu buột thốt hơn là khẳng định có đắn đo. Ngọc
bắt nọn:
- Bởi bây giờ đã có chú Phong?
Vói đặt ly cam vắt còn lưng nửa lên mặt tủ thấp đầu giường,
bà Thu cốc khẽ đầu Ngọc, cười buồn:
- Mầy chỉ giỏi bắt nọn. Lớn thêm chút nữa con sẽ biết cái gọi
là cuộc sống này nó đa đoan phức tạp ra sao?
- Vậy má có lời vàng ngọc nào cho con không?
- Đừng đi theo lối mòn bẽ bàng của má, thận trọng từng bước để
không bị lạc lối lầm đường hay bị chính mình dồn mình vô ngõ cụt.
- Khó quá. Con chỉ tâm niệm sống sao cho chân thực.
- Chân thực tốt thôi, nhưng phải tùy lúc, tùy nơi.
- Má theo nghề kinh doanh nên phải vậy, còn con…
- Con phục vụ nghệ thuật chớ gì? Cũng xem xem như nhau. Nghề
nào cũng có mặt trái, và cái giá phải trả của nó.
- Eo ơi, vậy thì con hổng thèm lớn đâu!
- Muộn quá rồi con! - Bà Thu âu yếm xoa đầu Ngọc, cười, vẻ mặt
tươi lên chút đỉnh - Bây giờ nếu hối tiếc, con chỉ có thể nói, phải chi tôi đừng
được sinh ra!
Những “ý tình” ít nhiều u ám, không vui nọ tưởng chỉ tán gẫu,
nghe qua như gió thoảng, nhưng rồi chúng cứ bám riết lấy Ngọc trong hai tiết học
buổi chiều ở Nhạc viện.
Chiều muộn, Ngọc lại ghé ngôi nhà lớn ở Phố Hoa, Trang và bà
Thu chưa về. Cô lấy từ túi xách ra mấy vỉ, hộp thuốc bọc trong túi nylon đưa bà
giúp việc:
- Cháu gởi ít thuốc bổ để má dùng!
Cô dợm quay đi, bà Nẫm níu lại.
- Uống miếng nước đã, gấp gì!
Và cô nán lại, dù chỉ mươi phút thôi, tình cờ hiểu sâu hơn nữa
nỗi khổ tâm của mẹ. Đón lấy ly nước dừa nhỏ nhẻ uống, Ngọc cùng bà Nẫm ngồi
trên cái xích đu trước hiên nhà.
- Cháu biết tại sao cô Hai sáng nay đổ bịnh vậy không? - Bà Nẫm
nói.
- Dạ không, bộ có gì bất thường sao dì?
- Cũng… thường thôi, đêm qua má cháu gần như không hề ngủ. Dì
năn nỉ muốn gãy cả lưỡi cô Hai cũng hổng chịu vô giường, cứ ngồi miết trên ghế
salon tới sáng, không biết có chợp mắt lúc nào không!
- Chắc là má buồn em Trang lắm phải không dì?
- Trang chỉ là… chuyện nhỏ. Tối qua vợ chồng cậu Út Liêm sang
đây, hết thanh minh việc bỏ đi của bà ngoại, lại xin mượn vốn làm ăn, than gặp
vận xui làm ăn thất bát đã đành, lại bị giựt hụt! Cô Hai mắng cho một trận, rồi
biết sao không?
- Bộ dì nghe lén à?
- Dì ngủ mất đất có biết gì đâu, sau đó cô Hai kêu dì dậy kể
lể, đưa dì 5 triệu biểu đón xe ôm mang đến tận nhà cho cậu mợ Út, nhắn đây là lần
cuối, cho luôn chớ hổng phải… mượn.
- Đây có lẽ là lần thứ một ngàn lẻ một, bao giờ má cũng từ chối,
nhưng rồi không đành lòng.
- Cô Hai là người tốt bụng mà. Dì cầm tiền ra cổng tính đón
xe ôm, hai vợ chồng chực sẵn ở cái quán cóc bên kia đường nhào sang ngay. Anh
chồng chìa tay ra, chị vợ cười ngỏn ngoẻn. Dì lờ đi, cậu Út hớn hở nói: “Đưa tiền
đây, tánh chị Hai tui, tui rành lắm mà!”.
- Dì có đưa không?
- Từ bộ điệu đến lời ăn tiếng nói của họ hổng đàng hoàng, thấy
ghét, nên dì nói trớ ra là định đi mua mấy ổ bánh mì để dành mai ăn sáng, chớ
có biết tiền nong gì đâu. Cả hai đành xẽn lẽn bỏ đi.
- Rồi dì trả lại tiền cho má hả?
- Nghĩ lại thấy cũng tội nghiệp, ngại vỡ chuyện cô Hai la
nên… sáng nay dì nhờ nhỏ Trang mang sang cho cậu Út.
- Hết người hay sao mà dì nhờ nhỏ Trang?
- Bộ nó hổng phải là người của nhà này sao? Sao cháu có vẻ hớt
hải quá vậy?
- Trang rất tốt bụng, ngặt cái tánh nó vốn đễnh đoãng lại ham
vui, cháu chỉ ngại… Lạy trời nó đừng để mất hay tiêu béng đi. Sao dì lại giao
tiền cho một đứa trẻ con vậy?
- Trang mà còn trẻ con à? Bây giờ có đứa sinh viên nào được gọi
là trẻ con nữa đâu?
Ngọc đứng lên, nói mau:
- Thôi, cháu phải biến đây!
Đặt ly nước dừa cạn queo vào tay bà Nẫm, cô quày quả dẫn bộ
chiếc Dream ra cổng.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trang ngồi đong đưa trên ghế xích đu trước hiên chờ Tuấn. Buổi
chiều nghèo nắng, giàu gió. Gió luồn qua kẽ lá trong rẻo vườn hẹp quanh nhà
rung bông hoa này, ghẹo cánh bướm nọ. Mọi tiếng động vẳng từ phố vào nghe xa
xôi tựa sóng của biển thời nào, nay đã bị gạch đá vôi vữa lấn chiếm hóa bê
tông, đường nhựa… Thực ra, chẳng có biển nào cả, không dưng nghe gió rồi cô bỗng
cho trí tưởng bay bổng. Điện thoại di động chợt réo chuông. Lấy nó ra rừ túi quần
tây rộng thùng thình hệt tóm con vật nghịch ngợm áp lên tai nghe, Trang nóng nảy
nói:
- Alô, đang ở tận đẩu tận đâu vậy hả?
- Ở Biên Hòa, kể như về không kịp, khất hẹn lại, hơi trễ chút
xíu được không? - Tuấn nói.
- Cũng… được thôi! Lâu lâu làm tài xế cho bà già, phải ngoan
nghe chưa?
- Cảm ơn đã nhắc nhở! Khi nào về tới Sài Gòn sẽ gọi lại. Bye!
Chưa kịp tự hỏi phải làm gì để lấp đầy khoảng thời gian chờ
Tuấn thì chuông gọi cổng vang lên, Trang rảo bước ra mở.
Thấy khách là ông Phong, cô nói giọng không buồn không vui:
- Chào chú, rất tiếc là má cháu vắng nhà.
Tắt máy xe mô-tô, ông Phong cười:
- Cháu mới là người chú cần gặp nên không có gì gọi là rất tiếc
cả. Sao? Mời khách vô nhà đi chớ!
Thoáng ngập ngừng rồi Trang mở cổng. Dựng xe trước sân, ông
Phong ngó quanh, đoạn đến thả người xuống chiếc xích đu trước hiên.
- Ngồi đây cho thoáng!
- Dạ tùy chú thôi! - Vừa nói cô vừa mau mắn vào nhà xách cái
ghế tựa ra ngồi đối diện ông. Bà Nẫm mang nước ra mời khách rồi biến lẹ vào
trong.
- Có việc gì mà chú tìm cháu vậy? – Trang dè dặt hỏi. Ông
Phong nói vui:
- Có khi nào cháu từng cảm thấy mình bỗng trống rỗng không?
- Dạ có, đôi khi!
- Chú cũng vậy. Chiều nay chợt cảm thấy trồng rỗng, chú bèn
xách xe chạy rong. Ngang qua đây giác quan thứ sáu mách bảo rằng có cháu ở nhà,
nên ghé lại.
- Như thường lệ, cháu chỉ tin chú không phẩy một phần trăm.
Họ cùng cười. Trang lật tay nhìn đồng hồ như không phải để
coi giờ mà do thói quen cố hữu.
- Sao? Dạo này tình cảm giữa cháu và má Thu có cải thiện được
chút nào chưa?
- Chú nói hơi quá, có gì mà phải cải thiện, chỉ là lúc đầy
lúc vơi chút chút thôi!
- Ôi, nghe ngọt mà… cay đáo để!
- Cháu không hề cố ý làm má phải buồn lòng, nhưng hình như má
luôn thất vọng về cháu.
- Có gì khó hiểu đâu. Cha mẹ càng già đi thì hy vọng đặt vào
con cái ngày càng lớn.
Trang lại lật tay dòm đồng hồ:
- Nhưng cháu chỉ là đứa tài hèn sức mọn.
- Nãy giờ cháu coi đồng hồ hơi nhiều đó, lỡ hẹn rồi sao?
- Sao chú và má không cầm tay chạy ù tới đám cưới cho rồi, nhẩn
nha hoài vậy?
- Cháu giả lảng hay lắm. Vậy cháu và cái gã tóc đinh lạng xe
như quỷ sứ ấy tới đâu rồi, chơi rock nặng riết quên slow mùi sao?
- Thì ra chú vẫn còn giận Tuấn?
- Không đâu, chú chỉ ganh tị với hắn thôi. Giờ này hắn hổng tới
kể như cháu bị leo cây rồi. Vô Đầm Sen hóng gió thì hay hơn.
- Sao lúc nào chú cũng tỏ ra quan tâm đến cháu vậy?
- Chưa phải lúc trả lời câu hỏi này, cho chú khất một dịp
khác. Giờ thì đi không nào?
Đầm Sen! Ý kiến không tồi vào lúc trống rỗng - theo cách nói
của chú ấy - như vầy. Lại nữa, để coi sự quan tâm của chú đối với mình nó ra
làm sao! Tự nhủ rồi Trang mủm mỉm cười:
- Phiền
chú chờ cháu một lát!
Vào nhà thay bộ cánh khác trông ít “bụi” hơn, Trang tỏ ra hào
hứng đi Đầm Sen trên xe Spacy của cô thay vì để ông đèo như ông gợi ý. Họ vào
nhà hàng nổi chọn chỗ ngồi gần lan can góc ngoài cùng. Lác đác vài bàn đầy
khách, trời lắm mây, nắng gần như không màu. Chờ hai người yên vị xong, cậu tiếp
viên cầm giấy bút đến chờ nghe khách “đi chợ”. Ông Phong đưa tấm thực đơn cho
Trang:
- Cháu “đi chợ” đi!
- Bao nhiêu món, thưa chú?
- Tùy thích, bữa nay chú chiều cháu hết mình mà.
Một ý nghĩ tinh nghịch vụt lóe trong ánh mắt cô gái gửi xa vắng
lên tận trời mây, đoạn cô quay lại cậu tiếp viên:
- Ghi giùm và nhớ mang lẹ ra nghe bạn!
- Dà, xin cô vui lòng chọn đi!
Mở rộng tấm thực đơn trên bàn, vừa rà ngón trỏ dọc dài theo
các món ăn liệt kê thành từng cột, Trang thỏ thẻ nói:
- Súp măng cua, cá tai tượng chiên giòn, cua rang muối, lẩu
Thái, tôm hùm nướng, gà xối mỡ, vịt tiềm, lươn xào lăn, mì Ý xào…
Thấy ông Phong trố mắt, Trang mỉm cười:
- Đủ chưa, thưa chú?
- Chú thấy hình như… - Ông Phong ấp úng, Trang cướp lời:
- Còn ít phải không? Vậy thì… Quái, ở đây thịt trừu nướng, thịt
kănguru băm viên có không mà hổng thấy ghi?
- Thưa cô, không ạ! - Cậu tiếp viên lễ phép nói kèm vẻ mặt “rất
tiếc” khá giảo hoạt.
- Nhà hàng lớn như vậy lại thiếu mất mấy món “sao”? Anh có thể
làm ơn kêu giùm nơi khác mang đến không?
- Dạ không! Xưa rày…
- Chưa từng làm ơn cho ai chớ gì?
- Dạ không, không phải vậy đâu, xin cô thông cảm.
Vẻ mặt ỉu xìu, ánh mắt van nài của cậu tiếp viên khiến Trang
phì cười, khoát tay:
- Thôi thì thêm món bò lúc lắc mí lị khoai tây chiên, kể như
tạm đủ, còn món uống là hai chai vang trắng hàng Pháp chính hiệu ngâm lạnh -
Quay sang ông Phong, Trang rạng rỡ cười - Chú muốn dùng gì theo sở thích riêng
không ạ? Ông Phong xua hai tay, xởi lởi nói:
- Được rồi! Bữa nay chú rất vui lòng ăn uống theo sở thích của
cháu.
Điện thoại trong túi quần jean réo chuông, Trang lấy nó ra tắt
chuông nhưng không vội nghe, đứng lên:
- Xin lỗi chú ít phút!
Cô rảo bước theo cậu tiếp viên đi về phía quầy phục vụ bên
trong nhà hàng, ghé sát vào anh ta, thấp giọng nói:
- Nấu đủ các món cho sáu người ăn chớ hổng phải hai, các bạn
tôi sắp đến.
Rồi cô dài bước ra khỏi nhà hàng, vừa đi vừa bấm số điện thoại
di động, môi nở nụ cười tinh quái.
Từ lúc Trang biến khuất, các chỗ trống trong nhà hàng dần lấp
đầy thực khách, chẳng rõ bao nhiêu chuyến mây đã ngang qua bầu trời. Chiều tím
nhạt rồi tím thẫm. Các đôi cặp chơi pandêlô trên mặt hồ lần lượt lên bờ. Ông
Phong ngồi một mình với những đồ ăn thức uống bày đầy trên bàn.
Quái! Con nhỏ biến đi đâu vậy ta? Chốc chốc ông lật tay coi đồng
hồ như thể chẳng để biết giờ giấc mà đã lây cái tật ấy của Trang trước lúc tới
đây, ngồi chán lại đứng lên tựa lan can, đốt thuốc gần như liên tục.
Sau cùng, ơn trời, những khoảnh khắc thắc thỏm của ông cũng
được lấp đầy bởi năm cô cậu của nhóm nhạc trẻ Bê Rê Tím. Họ ăn mặc không chệch
thời trang li nào, trông tươi tắn cơ hồ vừa bước từ một bộ phim tình cảm Hàn Quốc
ra. Họ xuất hiện khá bất ngờ, ùa đến tranh nhau bắt tay ông Phong lắc lia lịa.
Tuấn tóc đinh sôi nổi nói:
- Thưa
chú, chú vẫn khỏe phải không ạ? Nghe Trang nói chú đã thứ lỗi cho cái lạng xe
thiếu văn hóa của cháu, cháu rất lấy làm mừng. Quý hóa quá, lúc nãy nghe nhỏ
Trang gọi là tụi cháu kéo nhau tới ngay, dù rất bận! - Quay sang các bạn, Tuấn
dõng dạc hô - Nào, còn chờ gì nữa, vào bàn đi các tía mí lị các má!
Đứa nào cũng tỏ vẻ lịch sự, cúi gập người mỉm cười chào ông
Phong trước khi kéo ghế ngồi.
- Ủa, nhỏ Trang đâu?
Đáp lại câu hỏi ỉu xìu của ông, Tuấn làm bộ vò đầu bứt tóc, tặc
lưỡi tới ba lần mới nói:
- Ựm… à, Trang nó nhắn xin vô cùng xin lỗi chú, có việc bận đột
xuất nên…
Ông Phong cố gượng cười, bực bõ nói:
- À, cũng hơi bị bất ngờ, nhưng chú đã quen cái nết tinh nghịch
của nó nên hổng sao! - Đoạn đổi sang giọng giả lả - Nói có thể các cháu không
tin, lúc nãy nó chịu đến đây là hạnh phúc lớn đối với chú! Nào, cầm đũa đi các
cháu!
Cơ hồ không còn nhớ mình vừa rời khỏi nơi nào và “cống hiến”
các bạn một bữa tiệc thịnh soạn “chùa” ra sao, cô gái hồn nhiên rảo bước lên những
bậc thang chung cư đến căn hộ quen thuộc ở tầng hai xoay nắm đấm cửa không
khóa, bước vào.
Ông Thái trang phục chỉnh tề đang đứng trước tủ quần áo soi
gương loay hoay thắt cà vạt. Gieo mình xuống ghế, Trang nói:
- Chị Hai có nhà không ba?
- Có chỗ mời làm gia sư, nó đi liên hệ…
Nắn sửa xong nút cà vạt, ông Thái đến ngồi cạnh Trang:
- Có chuyện gì cần sao?
- Dạ không, con chỉ tính rủ chị đi coi phim, ba sắp đi đâu mà
diện đẹp quá vầy nè?
- À, bữa nay khai trương nhà hàng của một cô bạn mới mở.
- Cái cô diễn viên gì đó, con nghe chị Ngọc nói ba có hùn hạp
vốn liếng phải không?
- Hùn hạp khỉ gì, ba chỉ góp vốn tinh thần thôi, nếu rảnh lát
nữa con cùng đến cho vui.
- Nhà hàng thuộc loại nào?
- Ờ thì cũng thường thường bậc trung thôi, chủ yếu là các món
ăn miền quê Nam bộ. Tên nhà hàng cũng hết sức gợi nhớ miền sông nước:
Lục Bình!
- Hình như dạo này đặc sản miền quê, các món mộc mạc thời
khai hoang đang được người Sài Gòn ưa chuộng?
- Nói chung, cái gì hái ra tiền là người ta đua nhau khai
thác, đẩy lên thành mode! Lâu lâu mới gặp con, nếu tin lời nhỏ Ngọc, ba sẽ mắng
con một trận ra trò.
Trang so vai, lè lưỡi:
- Gì mà ghê vậy ba?
- Có đúng là dạo này con chán học, thích la cà quán xá, đàn
đúm bạn bè ngoài đường hơn thích về nhà không?
- Hẳn là thông tin chị Ngọc lượm lặt từ má?
- Từ đâu… cũng được. Có điều là, có đúng hay không?
- Dạ có, nhưng không hề trầm trọng như má, chị Ngọc và ba tưởng
tượng, phóng đại tô màu đâu!
- À, cái con này… hỗn! - Ông Thái cốc khẽ đầu cô con gái, cười
- Nhớ lấy nghen con, cái gì cũng một vừa hai phải thôi, thái quá thì bất cập!
- Dạ, con xin nhớ! - Đoạn cô lái câu chuyện sang ngõ khác:
- À này, ba có rành chú Phong không vậy?
- Phong đồ cổ à? - Ông Thái buột thốt - Đương nhiên là… biết.
- Chú Phong là một trong nhiều nguyên nhân để ba không thể tiếp
tục sống chung với má nữa phải không?
Cau ríu mày lại, ông Thái xoáy cái nhìn soi mói vào tinh mũi
Trang. Cái gì khiến nó ném ra câu hỏi hóc búa này? Đã đến lúc mọi sự cố, hành
vi ứng xử đưa đến đổ vỡ hạnh phúc của người lớn đặt dưới con mắt soi xét, thậm
chí phán xét của bọn trẻ con? Chúng trách móc đã đành, nhưng chúng có coi thường
cả mình và bà ấy không? Cất mắt khỏi gương mặt trong sáng, tươi roi rói tuổi trẻ
của con gái, người cha cố giấu ngượng ngùng sau nụ cười buồn:
- Đang tuổi ăn tuổi lớn, con không nên để các băn khoăn thuộc
loại đó quấy rầy! Thôi, quên ông ta đi, thiếu chuyện gì để nói. Ngọc nó than cả
tuần nay không cách chi gặp được con qua máy cầm tay.
- Đơn giản vì nó đã bị con ném xuống biển hôm đi chơi Vũng
Tàu với lũ bạn rồi!
- Thì ra cái tính ưa xài phí tới nay ở con vẫn y nguyên à?
- Hổng có đâu ba, tại bữa đó thằng bạn cà chớn chọc quê con
xài đồ đề mốt nên… Con đã sắm cái mới, ba coi nè, có xịn không?
Vừa nói, cô vừa vui vẻ móc cái điện thoại di động đưa ông.
Ông cười, lắc đầu.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày mồng một âm lịch lại thấm đẫm bát ngát hương trầm khói
nhang trong và ngoài chùa Vạn Hạnh, nhiều thiện nam tín nữ đến lễ Phật đông
chen. Ngọc vừa dừng xe Dream, Trang từ một quán nước đối diện phía bên kia cổng
chùa vội rảo bước ra níu tay cô chị:
- Nãy giờ em hết rảo vô chùa lại ra canh chừng nhưng… vô quán
uống nước đã!
Ngọc đảo mắt nhìn quanh, chậm rãi gỡ kính râm, tháo găng tay
che nắng và khăn bịt mặt chống bụi, nói vui:
- Chắc trớt quớt quá à!
- Hãy chờ coi, chị sẽ thấy dự đoán của em là đúng.
Họ vào quán. Trang uống tiếp ly nước ngọt bỏ dở, Ngọc gọi ly
nước mía và cả hai vừa giải khát vừa chong mắt ra đường. Dưới nắng ngút cả hai
chiều xuôi ngược, chưa bao giờ những người đến chùa và thiên hạ ngang qua ngoài
đường được hai chị em nhìn ngắm kỹ đến thế.
Nhìn riết thiên hạ đâm nản, Ngọc quay nhìn cô em:
- Nè, hình như em có gì bí mật mà mắt cứ chơm chớp, chơm chớp
vậy?
Nói hú họa, chẳng ngờ trúng phóc, Trang mỉm cười:
- Ủa, sao chị biết?
- Đừng có đánh trống lảng, nói đi nào. Có cái gì mới giữa em
và Tuấn tóc đinh sao?
- Trật lất!
- Chú Phong vừa tặng món quà đặc biệt nào đó?
- Càng không đúng, bỏ cái tật lúc nào cũng làm ra vẻ “đi guốc
trong bụng người ta” đi! - Lườm cô chị một cái sắc lẻm, cô em lấy từ túi xách
ra xấp giấy bạc dày gói trong giấy báo đặt vào tay Ngọc - Bí mật đây, chị cầm lấy
cho em vui.
Ngọc mân mê cọc tiền:
- Bao nhiêu mà dày quá vậy nè?
- Nhiêu đâu, có 5 triệu à!
- Em lấy đâu ra mà… - Ngọc nghiêm giọng.
- Hỏi vớ vẩn, em biết ba và chị lúc này đang gặp khó khăn, giữ
lấy mà tiêu. Còn ở đâu ra à? Thì em rút từ sổ tiết kiệm gửi ngân hàng ra chớ
đâu!
- Nhìn thẳng vô mắt chị và lặp lại lần nữa coi, nhỏ.
Lảng tránh tia nhìn nhọn hoắt của cô chị, cô em lặp lại câu
nói vừa rồi tỉnh queo. Ngọc mím môi bỏ cọc tiền vào túi xách mang bên vai. Họ
tiếp tục chong mắt trông ra đường. Trang nói:
- Nghe ba nói có người mời chị làm gia sư, chị nhận lời
không?
- Gia sư gì đâu! Chỉ dạy piano cho một con nhóc 12 tuổi tuần
hai buổi. Buồn cười lắm, ba nó vốn là một “ông kẹ”, được người ta biếu một cây
đàn mới cáu cạnh chưng ở phòng khách ngôi nhà mới xây trông cho nó sang. Vậy là
ổng bắt buộc con nhỏ phải học đàn.
- Nó có khoái học không?
- Không, nó chỉ mê chơi game điện tử. Lâu quá không gặp cậu
Út, chiều nay chị em mình ghé nhà cậu nghen!
Nghi hoặc, Trang nhìn chăm Ngọc, uống vội hớp nước ngọt hệt bất
thần bị mắc nghẹn:
- Cậu mợ vẫn thường, có gì mà phải thăm viếng, chị?
Vẫn dõi mắt ra đường, Ngọc thủng thẳng nói:
- Cảm ơn chân tình, sự lo lắng em đã dành cho ba và chị,
nhưng chị không thể sử dụng món tiền má đã cho cậu mợ Út, lỡ má biết được thì
không chỉ ác cảm thêm với em mà còn coi thường cả ba lẫn chị, biết chưa? Hứa
đi…
- Cậu mợ Út lâu lâu vẽ chuyện để moi tiền má, em thấy ghét
nên dối chị. Nếu chị nghĩ riết róng như vậy thì em hứa lần sau hổng thèm làm vậy
nữa. Trước mắt, chị cứ giữ lấy dùng tạm, sau này em kiếm khoản khác bù vào.
- Không nên, cái gì ra cái đó chớ em. Vả lại, sau thời gian ế
ẩm, sân khấu đang đông vui trở lại, ba vừa ký được hợp đồng dàn dựng vài vở cũ
và mới nên cũng chưa đến nỗi nào.
Ngoài đường, giữa dòng xuôi ngược nhàm chán chợt xảy ra một
“sự cố”, dù hết sức bình thường nhưng lại ở trong mong đợi nãy giờ của hai chị
em: Bà Báu cùng một bà bạn xuống xích lô, mỗi người xách một giỏ đựng đầy hương
hoa quả phẩm chậm rãi đi vào chùa. Thoạt thấy, hai chị em đưa tay chặn ngực cố
nén xúc động, Trang “nổ”:
- Chị thấy chưa? Một Phật tử ngoan đạo như ngoại làm sao quên
ngôi chùa mình từng lui tới hàng chục năm nay, em đoán trúng phóc.
Và, họ trả tiền nước, gửi xe, rảo bước vào chùa. Ngọc gọi điện
thoại báo ngay tin vui cho bà Thu.
Cuộc hội ngộ, hàn huyên sau gần hai tháng xa cách có cả nụ cười
và nước mắt. Quá trưa, năn nỉ muốn sái quai hàm, gãy vài ba khúc lưỡi, người mẹ
vẫn cứng lòng không chịu quay về mái nhà xưa, bà Thu cùng hai cô con gái đành
đưa bà Báu và bà Mùi - bạn của bà - về nơi “ở trọ” mới của họ: Trung tâm dưỡng
lão Thị Nghè.
Ngồi giữa căn phòng trống trải, đồ đạc cũ kỹ sơ sài, gọn ghẽ
tinh tươm, hít thở không khí tĩnh lặng của cái “thế giới” nhỏ bé dành cho những
người già neo đơn, bà Thu buồn nẫu lòng, lại không cầm được nước mắt, lại nhìn
mẹ van lơn, thấp giọng khẩn nài:
- Con xin cắn cỏ lạy má, cả gần hai tháng nay con ăn không
ngon, ngủ không yên.
- Má biết! - Bà Báu lạnh lùng nói.
- Má vô đây ở, người ta sẽ chê cười con, con mang tiếng bất
hiếu bỏ bê má.
- Thây kệ… người ta, đèn nhà ai nấy rạng mà con! Ở đâu cũng
là ở trọ, chỗ trọ này tốt chán. Má hổng còn ích gì cho con cháu, đi chỗ khác
chơi thì có gì là lạ?
- Nói vậy nhưng con biết má không thực bụng nghĩ vậy đâu, má
luôn thương con yêu cháu, sống xa tụi con sao đành má?
- Đành tuốt! Đây mới đúng là chỗ của má, đông bạn bè cùng
trang lứa, đâu có cô đơn thui thủi như ở nhà?
- Bà Mùi đúng là bạn tốt, nhưng…
- Bả có thằng con trai duy nhứt độc đinh, lấy vợ Việt Kiều,
theo vợ sang Canada rồi quên béng mẹ luôn mới ra nông nỗi…
- Hoàn cảnh bà Mùi khác xa má…
- Cũng già cả, cũng lạc lõng như nhau, khác chỗ nào đâu?
Bà Thu cầm tay mẹ áp lên khuôn mặt đẫm lệ của mình, van vỉ:
- Nói vậy mà nghe được sao má? Tụi con có để má phải lạc lõng
hồi nào đâu? Con cắn cỏ xin má về…
Bà Báu lắc đầu, cứng giọng:
- Má nói rồi, bao giờ tụi bây sum họp…
Chương 3
Ảnh hưởng bởi thời tiết xấu gây bão lũ ở miền Tây, Sài Gòn có
những ngày, đêm mưa tầm tã.
Vào một đêm mưa như thế, thêu xong ba chữ viết tắt của họ tên
mình - B.S.T - theo kiểu hoa văn mềm, quấn quít bằng chỉ màu nhũ bạc lên ngực
áo của chiếc áo liền váy màu đen lấm tấm những hạt tròn trắng, xấp vải Ngọc cho
hôm nào - vừa lấy từ hiệu may về, Trang đưa lên ngắm nghía, đoạn khoác vào đứng
trước gương chiêm ngưỡng một cách thích thú từng nét cắt, đường may theo đúng bản
vẽ thiết kế của mình. Bà Thu đẩy khẽ cửa bước vào. Trang nói vui:
- Trông được không má, kiểu do con vẽ í! Hơi đơn giản nhưng
khác xa mấy cái kiểu người ta mặc hay bày bán nhan nhản ngoài phố.
Chẳng rõ do kiểu áo hay màu áo nhắc nhở bà món quà tặng cho
Ngọc sau chuyến đi Singapore, cô chị cắc cớ mang tặng lại cô em khiến bà
không hài lòng, bà Thu cấm cẳn nói:
- Ờ, cũng được! - Rồi lạnh lùng quay ra, buông thõng - Ra
phòng khách, má có chút chuyện muốn nói với con.
Tiếng mưa bên ngoài chẳng chùng nặng như không khí quanh chỗ
ngồi của hai mẹ con ở bộ salon giữa phòng khách. Bà Thu nói:
- Dạo này con hay gặp chú Phong lắm phải không?
- Dạ, không thường lắm, chỉ thỉnh thoảng vài lần, chủ yếu là
do chú ấy tìm gặp.
- Gặp nhau, câu chuyện giữa hai người hay đề cập tới vấn đề
gì?
- Dạ, cũng vớ vẩn thôi. Có điều chú hay nhắc tới quan hệ giữa
má và chú trước đây!
- Con có tin không?
- Dạ, có chút ít!
- Láo toét cả đó thôi. Hứa đi, từ nay con không gặp ổng nữa
dù bất cứ lúc nào, ở đâu!
- Nếu má muốn thì con xin hứa!
- Không phải má muốn mà… - Bà Thu long mắt, gằn giọng - mà má
cấm, rõ chưa?
- Dạ rõ!
- Tại sao muốn tổ chức sinh nhật sắp tới ở nhà, con không nói
thẳng với má mà lại đi nhờ ông Phong xin phép giùm?
- Dạ… tại… tại… Trang ấp úng - Tại con sợ má không vui lòng…
- Chắc con nghĩ tiếng nói của ổng có trọng lượng ghê lắm đối
với má chứ gì? Lâu rồi con, ổng không là cái đinh gì cả.
- Vậy giờ con xin phép má tổ chức sinh nhật ở nhà, má có đồng
ý không?
- Không, tổ chức ở đâu mặc xác, ở đây thì không.
- Tại sao hở má? - Trang xoe tròn mắt, rình chờ từng biểu hiện
dù nhỏ nhất trên vẻ mặt giá băng của bà Thu. Không, chẳng có biểu hiện “thân
thiện” nào cả. Như thể bà vừa biến thành kẻ khác, hoàn toàn xa lạ trước cô con
gái.
- Tại sao à? Đã đến lúc má phải nuông chiều con cách khác,
không giống trước đây nữa!
Người mẹ lạnh lùng đứng lên, lạnh lùng rảo bước về phòng
mình, đóng cửa đánh sầm.
Cô gái đưa tay vuốt khẽ lên ba chữ B.S.T lấp lánh mà ngân nhũ
trên ngực áo, đoạn ôm mặt khóc, nấc lên từng cơn nghe ớn rợn.
Sau đó ngôi nhà lớn ngậm kín bóng tối và hòa vào âm mưa, tiếng
trống quen thuộc nửa hư nửa thực vang lên như không phải từ “thế giới” của
Trang mà từ cõi xa ngái nào khác.
----------------------------------------------------------------------------
Đêm hội của các ban nhạc trẻ. Câu lạc bộ Phi Vân tràn ngập những
mắt sáng môi tươi, quần là áo lượt của cơ man nào là con gái con trai. Sân khấu
ngoài trời lúc chói lọi, lúc mờ ảo bởi các luồng ánh sáng đổi màu liên tục quét
ngang dọc, xoáy tròn hòa nhịp cùng âm thanh của nhạc khí, của các giọng ca như
thể đã nhín nhịn lâu ngày, đêm nay thả sức bùng nổ.
Ông Phong chen được tới hàng ghế gần sân khấu nhất ở phía
trái với bó hoa hồng lớn ẵm trên tay, an vị được chín phút thì tới phần trình
diễn của ban nhạc Bê Rê Tím. Dù đã cố đưa bó hoa cao lên vẫy, la khản giọng,
các cô cậu trong cái ban nhạc có ông là fan nồng nhiệt nhất có vẻ không hề thấy.
Sáu cô cậu khoác áo sơ mi, quần giả da đen bóng, mang giày trắng ống cao và chỉ
mỗi mình Trang đội lệch cái bê rê màu tím như thường lệ ngồi ở dàn trống, múa
dùi và hát. Một ca khúc do nhóm tự biên, ông Phong nghe như uống từng lời. Tất
thảy cơ hồ nhòa hết, chỉ mỗi Trang bừng sáng cùng tiếng hát ông không biết phải
ví với cái gì cho xứng hợp. Sau mỗi câu hát ông lại gật gù la to: tuyệt vời!
Trang hát: “Ai đánh rơi chuỗi mơ. Nhuộm tim ai lá biếc. Để
tên em chợt hồng. Gọi chiều lên da diết. Tay lỡ dại xa tay. Ừ thì
thôi đừng vội. Môi đã lỡ xa môi. Trả sóng về ngàn khơi!..”. Ca từ mềm mượt gieo
vần thơ tứ tuyệt, Trang lại nhả chữ hết sức tùy hứng nghe xốc nổi mỗi khi đệm
thêm hàng chuỗi ré liên hồi dé dé dé… Có khi đang pop ngon ơ bỗng chuyển rap
ngang xương. Có điều giai điệu luôn được nhịp trống phối hợp một cách nhuần nhị
nên các fan nhún nhảy như hóa rồ, vỗ tay hệt hóa dại. Ông Phong thầm nghĩ, lời
lẽ bài ca, khúc thức nhạc này nọ, nếu là ai khác trình bày chắc mình không thèm
nghe, đằng này là của nhóm Bê Rê Tím nên… khi ông kịp nhận ra mình cũng lắc lư
theo bọn trẻ thì bài hát đã dứt! Bó hoa lớn lôi ông lên sân khấu đặt vào tay
Trang. Cô lí nhí cảm ơn, lờ đi khi ông đặt tay lên môi phát tặng cô cái hôn
gió.
Nửa đêm về sáng. Hội diễn tan, nhóm Bê Rê Tím và chừng chục
fan trẻ kéo nhau ra vỉa hè uống nước mía. Trang ngồi ở chiếc bàn chất nhiều bó
hoa, mặt mày tươi rỡ dưới vành bê rê tím. Một cô trong nhóm níu tay Trang nói lớn:
- Nè bạn, bộ tính xù luôn sinh nhật hả?
- Lắm sinh nhật vui thì thỉnh thoảng cũng phải có một sinh nhật
buồn, sinh nhật chay chứ? – Trang cười. Nhiều cô cậu đồng loạt nhao lên:
- Không được buồn!
- Không nên chay!
- Nói vậy sao nghe lọt lỗ tai?
- Trang xạo quá hà!
Tuấn tóc đinh đưa hai tay quá đầu:
- Thưa quý tía mí lị quý má, sinh nhựt mà hổng được tổ chức tại
nhà vì “mẫu hậu” không duyệt nên Trang rầu lắm!
- Thì tổ chức nơi khác, có chết con muỗi nào đâu? - Hải “nổ”.
- Chán đời, Trang hổng tổ chức thì bọn mình góp tiệc mời nó vậy!
- Tuyết “hô hào”.
Cả bọn nhao lên hưởng ứng. Ông Phong bỗng xuất hiện, mái tóc
muối lấn tiêu bỗng xanh mướt và ông nghe mình nói giọng của gã trai trẻ tuổi
hai mươi:
- Tiệc đã đặt sẵn ở nhà hàng Tân Quế Châu, xin mời cháu
Trang, nhóm nhạc tuyệt, tuyệt, tuyệt vời Bê Rê Tím và tất cả các bạn!
Tiếng vỗ tay ran rộ, cả bọn quây lấy ông, công kênh ông lên,
hò hét:
- Hoan hô bố già! Hoan hô chú Phong!
- Sao Trang? Cháu thấy vui rồi chớ?
Quay sang Trang, ông Phong âu yếm hỏi. Cô hơi ngượng nhưng rồi
cười tươi:
- Cháu xin cảm ơn món quà bất ngờ mừng sinh nhật của chú.
- Nào, ta đi thôi! - Ông Phong giục. Tuấn nói vui.
- Khoan đã, cháu đề nghị chú sẽ tặng thưởng cho ai đến Tân Quế
Châu trước nhất!
- À, ý kiến hay. Ô kê!
- Như thường lệ Tuấn phải chấp bọn này chớ? - Nguyên “cò kè”.
- Được thôi! Chấp 7 phút! - Tuấn ưỡn ngực.
Ông Phong hào hứng theo bọn trẻ dẫn xe ra đường dàn thành
hàng ngang, máy xe nổ vang động. Và sau tiếng đếm “một, hai, ba” của Tuấn, tất
thảy lao đi. Sau đó 7 phút, Trang rạp người xuống ôm chặt lấy Tuấn, chiếc mô tô
vọt lên hệt con ngựa chứng đưa họ vào chuyến đi… sau cùng.
-------------------------------------------------------------------------------
Đèn vẫn tiếp tục sáng đêm đêm trong căn phòng ấy. Dàn trống
và mọi vật dụng khác được phủ khăn trắng, chúng chờ đợi nhưng cô chủ nhỏ của
chúng không bao giờ quay về nữa.
Sự cố bất hạnh đêm hôm ấy đã xảy ra hàng chục năm rồi, hay chỉ
mới hôm qua, hoặc chỉ mới tức thì? Bà Thu đắm mình vào đau buồn và tiếc hối đến
độ mụ mẫm cả hồn lẫn xác, đánh mất cả ý thức về thời gian. Bà khóc, kiểu khóc
nước mắt chảy ngược vào trong nên mắt cứ khô không khốc mà lòng thì ngập lụt những
triều sóng xót.
Sau đêm hôm ấy, tóc ông Phong chẳng thấy xanh lại lần nào nữa
mà bạc trắng như muối bọt, như mây trời quên bay. Chẳng rõ có sức nặng từ thinh
không nào đổ ập xuống vai mà thỉnh thoảng, ông lại thấy dáng đi của mình hơi
nghiêng cúi.
Và, ông không thể nhớ nổi mình đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần
cái câu van vỉ này mỗi lần gặp người tình cũ ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào:
“Hãy tha lỗi cho anh Thu ơi, Thu ơi! Nếu đêm hôm đó anh không ngu dại bày ra
cái bữa tiệc sinh nhựt xui xẻo kia thì…”.
Van vỉ để rồi lầm lũi bỏ đi trước ánh mắt khó tả là tuyệt vọng
hay khinh bỉ của người mẹ vừa mất con. Ánh mắt thời nào từng cháy lên một cách
khát khao, đồng lõa, vụng trộm với ông, do ông và vì ông!
Bà Báu, ông Thái, Ngọc, bà Nẫm, mỗi người đau buồn theo kiểu
cách riêng của mình, nhưng nói chung, phải mất một thời gian họ mới quen với sự
vắng mặt của Trang trong cuộc sống thường ngày.
Không còn tay trống “cự phách” và Tuấn trưởng nhóm, các cô cậu
Bê Rê Tím lặng lẽ rã đám.
Như hàng bao đêm khác, đêm nay trước khi vào giường dỗ giấc,
bà Thu lại tỉ mẩn lật giở, săm soi lại từng tấm ảnh của Trang từ thời ấu thơ đến
lúc bóng cô không còn in trên mặt đất nữa và cả hàng lô hàng lốc ảnh thuở gia
đình chưa tan đàn rã nghé. Mỗi tấm ảnh gợi lắm hoài niệm ngọt ngào hơn là đắng
cay, buồn ít hơn vui mà sao môi không thể mỉm cười, lòng càng trống vắng hơn?
Người đàn bà thở dài gấp cuốn album thứ bảy đặt chồng lên sáu cuốn khác, hờ hững
nhìn tivi đang phát bản tin nóng về lũ lụt ở miền Tây.
Bà Nẫm cầm ly nước và mấy viên thuốc vào nhắc bà chủ uống. Bà
Thu uể oải uống thuốc.
- Cô Hai ăn chè hột sen nghen? Hột sen Ngọc nó mang tới hồi
chiều, tôi nấu để sẵn trong tủ lạnh - Bà Nẫm dè dặt nói.
- Lát nữa tôi sẽ… Lúc này sao ăn uống cái gì cũng thấy ngán
quá.
- Cả mấy tuần nay chớ đâu phải chỉ lúc này. Ngọc sợ cô Hai đổ
bịnh thì khổ. À, nó nhắn lúc nào công ty tổ chức đi miền Tây cứu trợ bão lụt cô
Hai nhắn để nó và bà ngoại cùng đi.
- Dì thấy bà ngoại sắp nhỏ có tệ không? Phải chi có bà bên cạnh
vào những lúc như vầy…
- Ngọc nói đang cố thuyết phục bà.
- Dì mang cất mấy cuốn album, đủ rồi, tôi tự hứa sẽ không bao
giờ coi lại nữa. Kiếm giùm cái túi xách cũ hay bao tời gì đó trong kho mang vô
phòng con Trang giùm tôi!
Bà giúp việc mang cái bao tời cũ quay lại ngạc nhiên thấy bà
Thu đã ở trong phòng Trang, đang đứng trước tủ quần áo mở rộng. Bà Thu lặng người
ngắm nghía cái áo liền váy nền đen lấm tấm những hạt tròn trắng cầm trên tay.
Không còn hơi người, nó trở nên lạnh giá, vô cảm y hệt hôm bà mang nó từ Singapore về.
Một thoáng hồi niệm vụt qua: “Chị Hai bảo là hàng Thượng Hải chính cống, má coi
thử…”. Bà Thu ứa nước mắt.
- Thưa cô Hai, bao loại này được không, hơi cũ nhưng còn tốt
- Bà Nẫm hớt hải khi thấy mắt bà Thu nhòa lệ.
Cầm lấy cái bao tời, bà Thu gấp gọn cái áo liền váy mỏng mịn
bỏ vào, đoạn đưa bà Nẫm:
- Dì gom hết quần áo của nhỏ Trang cho vô bao, hôm nào công
ty đi cứu trợ tôi sẽ mang đi miền Tây…
- Toàn đồ xịn cả mà sao cô Hai…! Bà Nẫm tiếc rẻ.
- Nó có còn mặc nữa đâu. Vả lại, chừng nấy cũng đâu thấm thía
gì, mai thêm mớ quần áo cũ của tôi và của dì nữa!
Những chiếc mặt nạ trên tường lặng lẽ nhìn hai người, bà Thu
lững thững quay ra, chúng chao đảo khẽ như thể vừa có làn gió nào thổi qua, và
tiếng trống quen thuộc bỗng nửa hư nửa thực vang lên trong khi dàn trống vẫn
“ngủ quên” dưới lớp khăn trắng phủ. Bà Nẫm vừa để mặc những giọt xót ứa lăn
trên má mình, vừa hơi run tay xếp từng bộ quần áo thời trang cho vào bao tời,
chốc chốc nhìn quanh, nơm nớp sợ cô chủ nhỏ sẽ bất thần xuất hiện. Những tiếng
trống lặng lẽ tan tạnh y như khi chúng lặng lẽ đến làm sủi tăm bề mặt đêm yên
tĩnh.
Trong khi ở ngôi nhà lớn bà Thu mãi trằn trọc vì giấc ngủ mãi
chưa chịu đến thì ngoài phố, ông Phong - quần áo lôi thôi lếch thếch, vóc dáng
tiều tụy, tóc trắng rối bù - say xỉn, ngất ngưởng bước vào nhà hàng Lục Bình.
Nhà hàng sắp đóng cửa. Tiếp viên và khách chẳng còn một ai.
Những chiếc ghế úp ngược trên mặt bàn im lặng chào ông khách cuối cùng trong
ngày bằng những cái chân giơ ngược lên trời. Đang ngồi đếm tiền sau quầy, Huyền
- cô cựu diễn viên loại 3 - thu gọn các thứ cho vào hộc khóa kỹ, đỏng đảnh nói:
- Xin chào quý ông! Gớm, biến đi đằng nào mà mất mặt lâu vậy
hả?
Tựa hẳn người vào quầy, coi bộ vẫn muốn té, ông khách cười hềnh
hệch, chìa cả râu lẫn răng sát vào bà chủ nhà hàng:
- Nè, bộ ế hay sao mà đóng cửa sớm vậy hả người đẹp đất…
phèn?
- Hổng dám ế đâu, mới có hơn nửa đêm một canh à, em đuổi hết
khách để tiếp riêng quý ông ấy chứ!
Miệng nói, tay dìu khách đến bộ salon kê sát tường, thân mật ấn
ông ta ngồi xuống, đoạn Huyền lắc mông vặn eo đến kéo cửa đánh soạt, quay lại
cười mơn:
- Rượu cốc tai như thường lệ, phải không ạ? Còn “món tươi”,
ngoài em ra hổng còn ma nào, thông cảm nha!
Phong ngả người ra lưng ghế nói giọng úng men:
- Bữa nay uống đủ rồi, cũng cóc cần em Út, chỉ muốn gặp ông đạo
diễn một tẹo, em giấu ổng trong tim hay kẹp trong nách hả? Nhả ra mau!
Họ cùng cười. Nói vậy nhưng rồi Huyền lấy chai vang đỏ còn
lưng nửa rót ra ly mời, ông Phong tợp đến cạn và quàng tay ôm riết lấy nàng khi
bà chủ than buồn ngủ đến thả rơi người xuống bên ông hệt cái súc thịt gói trong
vải hoa sực nức mùi dầu thơm pha mồ hôi.
- Sao? Thằng cha bồ ruột của em đâu rồi hả?
- Bồ khỉ khô! - Huyền giẫy nẫy - Thằng chả theo mấy con đào
trẻ, quên mất tiêu con đào loại 3 này rồi!
- Từ lúc nào vậy? Sao hổng thông báo sớm?
- Để chi?
- Để kẻ hèn này nhào vô… nâng khăn sửa dép cho quý cô nương!
Huyền hứng đỡ cái hôn đánh chụt của ông khách say y hệt thời
nào hứng những cái hôn không cảm xúc, thuần… “nghệ thuật” của anh bạn đồng diễn
quá cố những lúc tấu hài.
- Nè, bộ có gì cần gặp anh Thái sao?
- Thì chuyện gì ngoài cái chuyện… - Phong cầm chai rót đầy
ly, uống, thở khà, đủng đỉnh lấy thuốc châm hút, thở khói. Huyền nháy mắt:
- Biết rồi, cái chuyện cũ xì hai mươi năm trước phải không
nào?
- Hai mươi năm trước! - Phong gật gù - ờ à…
- Anh đạo diễn Thái tội nghiệp bị cắm sừng mà không hề hay biết!
- Tôi là thằng chó má…
Tiếp tục giọng đả đớt, cười cợt, Huyền ghé sát tai ông Phong
ra vẻ đồng cảm:
- So với quý ông chịu chơi, phong lưu mã thượng thời đó, các
anh đạo diễn thuộc loại gà tồ…
- Chính xác! Gà tồ đến nỗi…
- Hổng hay đứa con gái Út thuộc hệ khác?
- Nàng cứ khăng khăng buộc tôi, quý ông của em, giữ kín bí mật
trọng đại này… không cho cả con nhỏ hay cha ruột của nó là ai!
- Là ai mới được? - Huyền giả nai.
- Còn ai trồng khoai đất này nữa? Sao quý cô nương hỏi ngốc vậy
hả? - Dựng lên cơ hồ phải bỏng, đoạn xẹp xuống hệt quả bóng bị xì hết hơi, ông
Phong gần như thì thầm với vẻ mặt hết sức quan trọng - Nè, hứa đi, đừng nói với
ai bí mật đứa con gái yêu quý nhứt đời, bất hạnh nhứt đời của tôi chưa hề hay
biết, nhá, nhá, nhá!
- Xin hứa! Nhưng mà… chuyện của quý ông sao khó tin y như
chuyện phim hay tiểu thuyết í!
Huyền phá lên cười. Ông Phong ngước đôi mắt đục ngầu, đờ đẫn
trông vào điểm bất định nào đó, rồi bất thần đấm ngực, lẩm bẩm:
- Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng, quỷ tha ma bắt tôi đi
Thu ơi, Thái ơi, Trang… ơi!
Đoạn, ông đổ gục vào lòng súc thịt bọc vải hoa nức mùi mồ hôi
và dầu thơm công nghiệp, khóc nức nở...
-------------------------------------------------------------------------------------
Lần lữa, khất hẹn mãi, sau chuyến đi cứu trợ miền Tây về, bà
Thu đành ghé lại phòng mạch tư của bác sĩ Tâm, nơi chăm sóc sức khỏe không chỉ
riêng bà mà cho cả nhà từ hàng bao năm nay.
Ngồi đối diện bà Thu sau bàn làm việc có chưng bình hoa hồng
đỏ thắm cạnh máy điện thoại, ông bác sĩ tuổi trung niên xoáy cái nhìn nghề nghiệp
qua kính trắng, mỉm cười:
- Lần chị gặp tôi gần nhất cũng mấy tháng rồi phải không?
- Gần ba tháng gì đó. Bộ lần này trông tôi tệ lắm sao, anh!?
- Phải nói là xuống sắc tới mức báo động.
- Tưởng gì? Tôi có tính đi bước nữa đâu mà cần phải lên… sắc?
- Bà Thu đỏng đảnh nói.
- Chị hiểu nhầm ý tôi rồi, nghĩa là…
- Chỉ vờ vĩnh để đùa anh thôi, tôi dư biết đã tới lúc mình cần
làm một đợt kiểm tra, đại tu sức khỏe toàn diện.
- Ai cũng ghét phải đến gặp tụi tôi, nhưng một năm không gặp
đôi lần có khi cũng hơi kẹt, phải không nào?
Họ cùng cười. Từ phía trong, cô y tá mang mấy mẩu phiếu ghi kết
quả xét nghiệm máu và siêu âm ra đưa ông Tâm. Ông cầm lấy, chăm chú xem. Cô y
tá vừa khuất vào bên trong, bà Thu bật miệng thốt:
- Thế nào anh Tâm? Có xấu lắm không?
- Chưa đến nỗi xấu lắm nhưng chị cần có chế độ nghỉ ngơi, tẩm
bổ đến nơi đến chốn. Đánh vài đợt thuốc nữa, nếu không khả quan, chắc phải mổ
thôi!
- Đến mức đó lận à?
- Tôi xin nhắc lại là nếu không khả quan… Còn tùy thuộc phần
lớn vào quyết tâm trị bịnh, giữ gìn sức khỏe của chị.
- Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi sẽ hết sức cố gắng, quyết tâm
như anh nói! - Nhìn xa vắng ra cửa, bà buồn rầu tiếp - Từ ngày con nhỏ đột ngột
bỏ tôi mà đi, tôi gần như mất ngủ liên tục, hổng thiết ăn uống, lao mình vô
công việc, cố quên nỗi bất hạnh…
Rời phòng mạch giữa trưa, bà Thu tính về thẳng văn phòng công
ty nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Ngọc bảo ông Thái và bà Báu đang chờ ở
nhà. Bà bảo ông Bảy quay xe về phố Hoa.
Họ ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
- Nghe bây năn nỉ miết, má cầm lòng không đậu, thôi thì… ngay
chiều nay má sẽ thu xếp rời Trung tâm dưỡng lão về đây.
- Con xin cảm ơn má! - Bà Thu cười tươi rói.
- Hoan hô bà ngoại! - Ngọc đế theo.
Bà Báu quay sang ông Thái:
- Còn anh đạo diễn thế nào? Hổng còn con đường nào để quay lại
cái nhà này nữa sao?
Chạm phải cái nhìn sắc lạnh của người vợ cũ, ông Thái cúi mặt,
ngượng ngịu nói:
- Muộn quá rồi, thưa má! Giờ mà lại bắt đầu thì khó cho con lẫn
Thu.
Không khí chùng nặng, yên ắng tới độ nghe cả hương hoa và tiếng
chim ngoài rẻo vườn hẹp quanh nhà lẻn vào. Nối cái nhìn nửa yêu nửa hờn từ cha
sang mẹ, Ngọc mím môi, uốn lưỡi tới bảy lần rưỡi mới thận trọng nhả rời từng tiếng.
- Tiếp tục chớ sao lại bắt đầu, ba?
Ông Thái ăn miếng bưởi tráng miệng chậm rãi, chăm chú như thể
cử hành thứ lễ nghi gì đó. Bà Thu sa sầm nét mặt đứng bật lên, quay sang bà
Báu:
Xin lỗi, con hơi mệt! - Đoạn quay bước về phòng riêng.
Ngọc tiếp bà Nẫm dọn dẹp, rửa chén bát. Ông Thái miễn cưỡng
ra phòng khách uống trà cùng bà Báu, nơm nớp sợ bà nhắc kể cơ man nào là niềm
vui nỗi buồn thời họ ở chung dưới một mái nhà, nhưng thật may mắn, bà như quên
hẳn chàng rể cũ ngay khi bật tivi và bị cuốn hút vào bộ phim Tình si của Hàn Quốc
phát trên đài Bình Dương.
Ngọc vào phòng Trang. Tấm ảnh hai chị em lộng khuôn kính, những
chiếc mặt nạ ngộ nghĩnh, cây ghi-ta treo trên tường, bàn học và mọi thứ từng ấm
hơi hám cô em... giờ chợt hóa lung linh sau ánh mắt ngân ngấn nhớ nhung của cô
chị. Em đang giấu mình đâu đó sau cánh cửa nọ, hay tấm khăn trắng phủ dàn trống
kia phải không Trang? Lát nữa, chỉ một lát nữa thôi, em sẽ thình lình xuất hiện
và… Chị còn nợ em một lời hứa vĩnh viễn không trả em được, nhớ không? Chị hứa
đêm nào đó sẽ tới ngủ cùng em như em từng ngủ với chị, mơ thấy má mặc áo cưới
thướt tha dài phủ mấy núi mấy sông! Em giờ khuất sau những giấc mơ kỳ ảo, còn
chị…
Ông Thái đến trước khung cửa mở rộng, khẽ gọi:
- Muộn rồi, về thôi con!
Mắt đẫm lệ, cô gái nhẹ bước đến gần ông cứ ngỡ như đang bước
trong giấc mộng của ai, cả ông nữa, cũng chợt lung linh như là ảo ảnh.
- Ba về đi, con sẽ ngủ lại với em!
- Thật sao?
- Thật mà, con đã từng hứa…
- Có lần Trang nửa đùa nửa thật bảo, ba là người keo kiệt nhất
trên đời, từ ngày nó vào đại học ba chưa đưa hai chị em đi du lịch lần nào, ba
hứa… vậy mà…
- Em con ra đi đúng vào ngày sinh nhựt!
- Ờ, ngày đến cũng là ngày đi, buồn quá!
Ngọn gió lẻn qua cửa sổ nghịch những tấm khăn trắng phủ lên mọi
đồ vật trong phòng khiến chúng khẽ lay động rồi phấp phới trong nhịp nhàng theo
giai điệu trống quen thuộc. Ông Thái vụt biến mất tựa làn khói. Ngọc đến bên cửa
sổ nghe mơ hồ những ngón tay thon thả của cô em luồn trong tóc cô bay. Những ngọn
tóc bay về phía những giấc mơ nửa hư nửa thực giữa ban ngày.
--------------------------------------------------------------------------------------
Ra dáng tay chơi bụi, tóc chùm gáy, gầy nhom, khoác áo thun
quần jeans bạc màu, Út Liêm cỡi chiếc Vespa cũ sờn ngang qua quán cà phê trước
lối vào chung cư. Bà Chín Mập ngồi ở chiếc bàn ngoài cùng đặt vội ly nước mía uống
dở xuống, tay vẫy miệng kêu. Liêm giảm ga, tắt máy, bước vào ngồi tréo mảy.
- Uống gì mậy? - Bà Chín hỏi.
Liêm nói với gã hầu bàn:
- Chai Sài Gòn, nửa gói ba số!
Gã hầu bàn biến lẹ vào trong. Bà Chín nhăn mặt:
- Ê, đừng có dở thói bắt địa nghen, tao chỉ bao chai bia!
Út Liêm cười, xởi lởi nói:
- Hàng xóm bao nhiêu năm mà cô Chín hổng biết tánh thằng này
gì trơn. Cháu luôn thích sòng phẳng, được thôi, để coi cô cần loại thông tin
nào?
- Nghe mày đang nợ ngập cổ phải không?
- Vòng vèo chi vậy? Cô Chín đang cần gì nói toạc ra có phải đỡ
mất thời giờ vàng ngọc không?
- Còn giữ ý định bán căn hộ không?
- Trước thì có, nay tạm hoãn.
- Sao vậy?
- Bà xã sắp đập bầu, cần có chỗ cho mụ con nó nằm ổ chứ. Vả lại
nhà đất đang tăng, cứ ngủ một đêm sáng ra lại thấy căn hộ mình nặng thêm mấy
phân vàng, tội gì gả nó sớm. Ủa, cô Chín tính làm cò, chán đồng bóng với lại
cho vay nóng rồi sao?
Bà Chín hút cạn ly nước mía, bẻ gập cái ống hút ném xuống
sàn.
- Sao lâu nay hổng thấy bà già lui tới mậy? Thiệt tệ, láng giềng
với nhau đi hổng thèm chào lấy nửa tiếng.
- Xin cô thứ lỗi, đây thuộc loại tin mật, không thể tiết lộ.
- Gì dữ thần vậy? Tao chỉ hỏi thăm bả thôi mà. Bữa nay sao về
sớm vậy, rã sòng rồi hả?
- Sòng đâu mà rã? Cô cứ thích đùa. Về nấu món cá trê kho tiêu
mang ra sạp cho bả. Nó ỷ thế cái bầu nên ra lịnh gì cũng phải chấp hành tuốt.
- À, suýt quên. Lúc nãy có ông khách xưng là bà con của mầy ở
Long An lên, tao chỉ nhà, ổng đang đợi trên trển í!
Út Liêm giật thót, gãi đầu bứt tai:
- Long An à? Chết tía, phải quay ra chợ mới được, phải có cái
đãi khách chớ.
Gã lên xe dông biến, không ra chợ mà đến ngôi nhà lớn ở Phố
Hoa thăm mẹ. Họ ngồi ở phòng khách. Thoạt thấy Út Liêm, bà Báu mát mẻ nói:
Cảm ơn Trời Phật, vậy mà tôi cứ ngỡ hổng bao giờ còn gặp lại
thằng con trai độc nhứt của tôi nữa chớ!
Liêm cười mơn:
- Má nói quá làm chi cho con tổn thọ vậy? Năm lần bảy lượt vợ
chồng con vô Trung tâm dưỡng lão thăm, má một mực không thèm gặp, đuổi như đuổi
tà. Hôm đám tang cháu Trang, má cứ lờ đi, làm như thể con hổng phải cậu ruột
nó. Tối qua nhận tin báo của cháu Ngọc, con thao thức cả đêm, hổng chợp mắt được
vì… mừng.
- Nghe cảm động muốn chết. Má không còn đồng xu cắc bạc nào
cho con đâu, thằng phá gia chi tử. Sao? Cái con đờn bà đó dạo này sao rồi?
- Con đờn bà, má muốn nhắc tới ai vậy?
- Thì cái con dám mắng lén tao là đồ ăn không ngồi rồi, xúi
mày có hiếu thì sắm thêm con vợ nữa để hầu hạ tao, còn nó thì xin đủ í mà!
- Không ngờ má còn quạu cái chuyện vặt đó lâu đến vậy. Nó lỡ
dại mồm dại miệng thôi, chớ tâm can thì rất tốt. Hôm đó con tính dần cho một trận,
nhưng rồi…
Bà Báu giật nẩy, xoe tròn mắt, và thằng phá gia chi tử trong
mắt bà không còn đáng ghét lắm nữa.
- Nó bụng mang dạ chửa, sao mày dám…
- May là con dằn lại kịp, chỉ dạy cho nó bài học rằng thì là,
má mỗi người chỉ có một, không ai có thể thay thế được, má có khó mấy cũng ráng
mà chiều!
Hởi lòng hởi dạ tựa vừa được uống không chỉ một ngụm mà cả
nguồn nước mát, người mẹ nở nụ cười tươi nhất trong ngày:
- Thôi được, má tha tội cho nó, nhưng nói thiệt con đừng buồn,
thương nó, má thương hổng… vô!
- Vậy là má cho nó điểm không sao?
- Ờ, gần như vậy.
- Nhưng con biết tỏng tòng tong rồi má sẽ cho nó điểm mười.
Chuyện khó tin mà có thiệt đó má!
- Cái gì? Điểm mười à? Mầy có đang nằm mơ không hả thằng đầu
đường xó chợ?
- Không mơ, hoàn toàn không, thưa má triệu lần kính yêu, má
coi đây nè! - Út Liêm lấy từ túi áo ra mẩu giấy gấp tư đưa bà Báu - Đây là phiếu
ghi kết quả siêu âm do bệnh viện phụ sản cấp…
Bà Báu săm soi tờ phiếu, mặt mày rạng rỡ:
- Có đúng là con… trai không mậy?
- Một trăm phần trăm, bảo đảm má sẽ có thằng cháu đích tôn để
nối dõi tông đường. Đây là món quà vô giá vợ chồng con kính dâng lên má!
- Mầy học ở đâu ra cái lối tán tụng văn huê đó vậy? - Người mẹ
cười - Chưa hẳn tin đâu, bao giờ bồng nó trên tay tao mới…
Làm bộ giật thót, đoạn Út Liêm mở túi xách lấy ra chiếc hộp bọc
giấy báo, đưa bà Báu bằng cả hai tay, xởi lởi nói:
- Đây là loại nhân sâm tốt nhứt chánh hiệu Triều Tiên, con
xin má nhận lấy gọi là bồi bổ sức khỏe.
Bà Báu gỡ bỏ lớp giấy bọc, ngắm nghía chiếc hộp màu đỏ tía in
hình củ sâm và lắm chữ Hàn lấp lánh màu vàng nhũ.
- Để đáp lại món quà bất ngờ này, má phải cho con bao nhiêu,
nói đi?
- Trời, má nói nghe phũ phàng, đau lòng hết sức nhưng cũng vô
cùng... đúng. Cháu đích tôn của má sắp chào đời mà túi của vợ chồng con gần như
rỗng tuếch, chưa chuẩn bị được gì.
Bà Báu cười khẩy:
- Có con nít nó tin. Nói đi, vừa rồi chị Thu cho 5 triệu, đâu
cả rồi? Bộ tiền giả hay tiền âm phủ chắc?
Út Liêm gãi đầu bứt tai:
- Tiền vô nhà khó như gió vô nhà trống mà má! Biết bao nhiêu
khoản phải chi, nên tiền nằm chưa ấm túi đã…
- Cơ khổ quá ha! Vậy mà con Ngọc kể khi nó mang tiền tới, nhà
con đang mở tiệc lu bù, có cả mấy con gà móng đỏ đờn ca hát xướng, đúng không?
- Dạ đúng, làm ăn lớn phải vậy má à! Thỉnh thoảng phải chiêu
đãi các đối tác đại gia, bạn hàng tới bến, người ta mới rộng bụng giúp mình, tổ
chức ở nhà ít tốn hơn đi nhà hàng.
- Mầy nói kiểu luồn lách như vậy bao giờ mới hết chuyện? Có uống
hết cả chục hộp sâm mầy cho chắc tao cũng hổng đủ sức nghe. Thôi được rồi, cần
mua sắm thứ gì chuẩn bị cho lúc con đàn bà đó nằm ổ thì ghi hết ra giấy đi, tao
sẽ tự tay đi mua sắm, còn tiền thì dứt khoát một xu cũng không.
Năn nỉ ỉ ôi, dở đủ thứ “mẹo vặt” hòng lay chuyển người mẹ,
nhưng bà vẫn cứng lòng, cậu con trai độc đinh đành phải hứa sẽ giao nộp cho bà
tờ liệt kê những thứ cần dùng, đoạn lủi thủi ra về, lúc bước vào ngôi nhà lớn
hí hửng bao nhiêu thì khi ra khỏi ỉu xìu bấy nhiêu.
Bấm remote rà hết mọi đài truyền hình có thể bắt được sóng,
chẳng có chương trình nào ưng ý, bà Báu bực bội tắt tivi, vào kho lấy kềm cắt
cây, bình tưới ra loay hoay chăm sóc đám cây kiểng trước sân. Tưới hết hai bình
nước đã cảm thấy mệt, nhìn quanh các loại cây lưu niên như tùng, trúc… đến các
loại yếu ớt dễ thương mau tàn như thược dược, cúc, hồng… đều được chăm chút khá
tỉ mỉ, không thể xỉa kềm vào bất cứ chỗ nào để cắt tỉa, không dưng bà cảm thấy
nỗi bực bội tiềm ẩn từ lúc gặp Út Liêm tới lúc nào bỗng dâng anh ách, cao giọng
quát:
- Nẫm ơi, ra biểu!
Đang rà máy hút bụi vào các ngóc ngách phòng khách, bà Nẫm vội
tắt máy đặt dựa tường quay ra, lễ phép thưa:
- Dạ, bà gọi con?
- Bắc giùm ấm nước sôi!
- Để làm gì, thưa bà? - Bà Nẫm bửng lửng.
- Để tắm chớ chi?
- Nhà có sẵn máy nước nóng, con sẽ mở bà dùng.
- Khỏi, hổng quen xài đồ điện, lạng quạng nó giựt cho thì… Ai
chê tôi hủ lậu tôi chịu, cứ tắm nước pha như ở chỗ dưỡng lão cho chắc ăn!
- Dạ, vậy thì… lát nữa con sẽ pha sẵn!
Vào nhà, bắc ấm nước lên bếp ga xong, bà Nẫm cầm máy hút bụi
lên lầu một tiếp tục công việc. Cất các thứ đồ lề vào kho xong, bà Báu tự hỏi
không biết nên làm gì để qua hết khoảng thời gian dài của buổi sáng. Lại mở
tivi, lại tắt vì chẳng có cái gì để “tẩm bổ” cho hai giác quan nghe và nhìn,
sau cùng bà quay vào phòng ăn, mở tủ lạnh lấy ra năm hũ yaourt, nhẩn nha “chén”
từng hũ một một cách từ tốn, như thể ăn để thưởng thức mùi vị hơn là để thỏa
mãn sự khoái khẩu. Ấm nước trên bếp ga lúc còi báo sôi phun khói mù mịt rồi nước
tràn cả ra kêu xèo xèo. Vẫn ngồi yên tại chỗ, bà gần như hét dựng lên:
- Nước… sôi, lẹ lên Nẫm ơi!
Không kịp tắt máy, bỏ đại cái máy hút bụi xuống sàn, bà giúp
việc hấp tấp xuống cầu thang. Chân trái không may vướng phải ống quần, bà ngã
lăn lông lốc, đầu va vào chân tường thét lên tiếng “ối!” đau đớn và ngất lịm…
-----------------------------------------------------------------------------------
Trời lắm mây, nắng đi chỗ khác chơi, mưa chưa thấy về, phố
phường được một buổi chiều mát dịu. Các siêu thị, shop… đông chen các bà các cô
đi mua sắm, và các nhà hàng quán nhậu đông đảo các ông các cậu tới mua vui. Nhà
hàng Lục Bình gần như không còn chỗ nào trống từ tầng trệt tới tầng ba. Các cô
tiếp viên trẻ son phấn rỡ ràng, trang phục che ít khoe nhiều lui tới chào mời
khách cứ như lúc nào, ngày nào cũng là lễ hội.
Ở phía sau nhà hàng, trên sàn nước, Dịu - thuộc lứa tuổi “bẻ
gãy sừng trâu”, da dẻ rám màu nắng nguội, đôi mắt có vẻ hơi quá to trên gương mặt
trái xoan trong veo, đen nhánh, tóc buộc gọn sau gáy bằng một cọng dây thun và
bộ bà ba cũ kỹ bạc màu sương gió - lạc lõng một cách vô tình so với “thế giới”
đầy màu sắc, mùi vị phồn hoa phía trước nhà hàng, lạc lõng cả ở đây, ở cái góc
ám khói, thiếu ánh sáng này. Chăm chú “đánh vật” với hai thau quần áo đầy ứ,
hai bàn tay màu hồng ngấm xà phòng đổi màu trắng nhợt, công việc khiến cô đăm
chiêu hơn là mệt mỏi. Bọt xà phòng ngầu lên trong thau nước bẩn. Ký ức về làng
quê xa chưa lâu phập phồng như bong bóng trong trí Dịu. Cuộc chia tay còn mới
quá, đôi khi sực nhớ, cô cứ ngỡ tất thảy đã đến rồi mất tăm y hệt trong một giấc
mơ. Cái giấc mơ đã làm cô đổ không ít nước mắt, hụt không ít nhịp tim, vật vã
và cả than khóc thế nào thì cũng không thể chối bỏ sự thực đau lòng: Anh Hai
Chinh không còn nữa!
Hai tay chắp sau lưng giấu vật gì đó, bà chủ điệu đàng bước
vào, ngọt ngào nói:
- Nè Dịu, giúp chị một tẹo nghen, bữa nay khách quá đông, con
Huệ và con Ngãi lại xin về quê thăm nhà, con Yến bịnh nên… Đi thay quần áo,
trang điểm lẹ lên cưng!
Những chiếc bong bóng muôn màu hoài niệm tan biến, Dịu xoe
tròn đôi mắt to sáng nhìn Huyền, bỏ vội cái áo đang vắt dở xuống thau, nhỏ nhẹ
thưa:
Ơ hay, em đâu phải tiếp viên hở chị? Phận sự em là tiếp bà
Ngân lo việc bếp núc, giặt giũ, chị đã cam kết vậy mà!
Huyền trừng mắt, đanh giọng:
- Cam kết lúc bình thường, còn khi dầu sôi lửa bỏng
như vầy em phải chữa cháy giùm chị chớ! Ngoan nào! Đứng lên! Rượu mời hổng uống,
uống rượu phạt thì đừng có trách…
Hai gã mặt rô vai u thịt bắp, râu ria thấy gớm khoanh tay trước
ngực từ sau lưng bà chủ lầm lẫm bước tới. Chạm phải cái nhìn vằn đỏ, lạnh lùng
đe nẹt của chúng, cô gái đành líu ríu đứng lên. Huyền giũ phạch cái áo liền váy
màu đen lấm tấm những hạt tròn trắng nãy giờ giấu sau lưng, cười khẩy:
Đừng hòng qua mặt chị, đừng có giả nai nghen cưng! Mầy có cả
đồ mô-đen mang từ dưới quê lên như vầy thì còn lạ gì cái nghề này hả?
“Cái nghề” hai cô bạn cùng quê ra phố một lượt với Dịu đang
“hành nghề” trong căn phòng đèn mờ ở lầu 1. Họ ngồi kèm hai ông khách tuổi
ngoài bốn mươi ở bộ salon kê đối diện dàn máy hát karaoke đang phát hết công suất
giọng ca khê khét của Út Liêm - ông khách thứ ba chưa có đào kèm, tạm trút cô
đơn và sự sốt ruột chờ đợt vào một bản nhạc điệu boléro lắm bổng thưa trầm. Hai
cô tiếp viên thi nhau rót bia, cắn hột bí rang đưa tận miệng khách. Không gian
mù mịt khói thuốc lá và thời gian nhún nhẩy trôi trên bọt bia.
Cửa xịch mở. Huyền cầm tay Dịu - son phấn rỡ ràng, lọng cọng
bước trên đôi giày gót cao, bộ áo liền váy đen lấm tấm những hạt tròn trắng. Bà
chủ ấn cô gái quê xuống cạnh Út Liêm cười mơn:
- Lần này thì cậu Út đừng có giở quẻ đòi đổi đào nữa nhá!
Hàng xịn, nữ sinh còn măng từ Đồng Tháp lên đó nghen cậu ấm, nâng như nâng trứng,
hứng như hứng hoa cho em nhờ!
Hai cô tiếp viên cùng “ào” lên lấy lòng bà chủ:
- Phải đó, thưa cậu Út!
- Dưới quê, nó là hoa khôi của huyện tụi em đó!
Những tiếng vỗ tay ran lên tán thưởng. Trước khi điệu đàng
quay ra cửa, Huyền vỗ khẽ vai Dịu, nghiêm giọng:
- Ráng chiều cậu Út thương, lộn xộn là oải nghen cưng!
--------------------------------------------------------------------------------------
Đêm ở bệnh viện hình như đen và đục hơn ở bất cứ chỗ nào
khác! Cái ý nghĩ bất chợt và không đâu ấy bám riết lấy Ngọc khi cô bước qua cổng
bệnh viện Bình An, vào dãy phòng điều trị ở trên lầu hai.
Len qua đám người bệnh và thân nhân đi, đứng, nằm, ngồi lộn xộn
rải rác từ hành lang vào tới từng ngõ ngách sáng đèn hoặc không. Tất thảy mang
chung vẻ lặng lờ, thầm thì to nhỏ và rất hiếm tiếng cười, Ngọc đi đến chỗ bà Nẫm
ở chiếc giường kê sát tường, góc trong cùng.
Múc cháo gà từ gà mên ra chén đưa bà Nẫm, Ngọc cười:
- Ăn ngay cho nóng, dì! Từ hôm qua tới giờ cháu vẫn còn ngờ
ngợ mỗi lúc nhìn dì í! Cái tay băng bột treo lủng lẳng, lại thêm cái đầu quấn
băng trông dì buồn cười ghê nơi!
Từ tốn múc từng muỗng cháo, bà Nẫm nhỏ nhẻ ăn.
- Vô đây dì hổng yên tâm chút nào, báo hại cháu phải mất thì
giờ lui tới.
- Hay chưa! Có gì mà mất thì giờ. Điều mong muốn nhứt là dì
mau khoẻ thôi, ngoài ra cháu… À mà nè, dì có biết lúc ấm nước sôi, thay vì hét
dựng lên kêu dì, bà ngoại chỉ cần bước một bước, vói tay tắt bếp ga là xong
không?
- Không, dì không biết! Mà nếu đúng vậy thì kẻ đáng trách vẫn
là dì, chừng nấy tuổi đầu rồi mà còn đi đứng bất cẩn y như trẻ nít.
- Theo cháu thì, cái kiểu ngồi yên hét dựng lên của ngoại khiến
dì hoảng hồn chạy rồi vấp té mới đáng trách. Phải chi ngoại rộng lòng với người
ăn kẻ ở trong nhà hơn!
- Rồi chừng nào người ta mới cho về hả cháu?
- Dì sốt ruột cũng không được đâu. Cái tay băng bột kể như tạm
ổn, nhưng dì phải nằm lại vài ngày để theo dõi vết thương trên đầu theo yêu cầu
của má cháu.
- Nằm đây tốn tiền, về nhà hổng làm việc được thành ra ăn
bám. Dì tính về quê một thời gian, lúc nào lành lặn sẽ ra lại với cô Hai!
- Chưa chi dì đã nghĩ quẩn. Thường ngày dì đã tận tình phục vụ,
lúc ốm đau được nghỉ ngơi, chăm sóc là lẽ đương nhiên, dì đừng có áy náy gì cả.
Ăn xong chén cháo, Ngọc đòi múc thêm, bà Nẫm lắc đầu từ chối.
Cô đỡ bà ngồi dựa tường, lấy gối chèn sau lưng để bà được thoải mái, đoạn rót
nước suối đưa bà, ngồi bó gối ở cuối giường nắm bóp đôi bàn chân có lắm nốt
chai, gót sần sùi, loại bàn chân thường thấy ở những người quanh năm tất bật.
Bà Nẫm khẽ rụt chân lại:
- Cô Hai rất tốt, cả cháu nữa, luôn đối xử với dì như người
thân kẻ thuộc, ngặt một nỗi bà ngoại ngày càng khó tánh khó nết, dì chiều hết mức
nhưng tuồng như bả không mấy hài lòng.
- Bà ngoại khó tánh lâu rồi chớ đâu phải mới đây? Người già
nào hổng vậy, biết đâu mai mốt dì bằng tuổi ngoại có khi còn khó hơn.
Ngọc cười hồn nhiên, bà Nẫm cười buồn. Cô lật tay dòm đồng hồ:
- Thôi chết, muộn mất, cháu có cái hẹn với mấy đứa bạn, cháu
về, sớm mai lại vô với dì!
- Lúc nào thiệt rảnh thì vô, dì còn tới lui xoay xở được mà,
cháu khéo lo.
Ngọc mau mắn thu dọn gà mên cho vào cái giỏ bàng, ra về.
Trong khi Ngọc thong thả ra khỏi bệnh viện Bình An thì ở nhà
hàng Lục Bình, Dịu tông cửa lao vọt ra khỏi căn phòng đèn mờ, hối hả xuống cầu
thang, hối hả băng qua đường. Một chiếc xe máy chở những thùng carton cao nghệu
chạy trờ tới, tốc độ không lớn lắm, thắng gấp nhưng chẳng kịp, Dịu bị hất ngã
xuống đường, nằm sấp bên lề, bánh xe trước cán nghiến, ngã đè lên chân phải của
cô. Kẻ cầm lái là một gã trai trẻ cũng bị té nhưng gượng dậy được, hắn hớt hải
tìm chiếc kính cận văng đâu đó mang vội vào, dựng xe lên, quỳ bên người ngộ nạn,
cố đỡ cô ngồi dậy. Dịu bất tỉnh. Những thùng carton văng trên mặt đường, có cái
bung ra cho thấy những chiếc túi xách nhiều cỡ đựng trong đó. Người đi đường
xúm lại.
Sáng hôm sau Ngọc lại vào bệnh viện. Vai mang túi xách, tay
xách giỏ đựng gà mên, cô bước vào phòng điều trị. Chưa tới giờ khám bệnh, bệnh
nhân nhẹ và các người thân nuôi bệnh thong thả ra vào. Ngọc thoáng ngạc nhiên
khi thoạt thấy Dịu nằm thiêm thiếp trên chiếc giường kê bên phải cửa ra vào, gò
má trái bị xây xát tím bầm, chân phải bó bột từ bàn chân lên tới đầu gối, cái
chăn đắp tuột rơi xuống cạnh gã trai trẻ lót dép ngồi bệt trên sàn, tựa lưng
vào chiếc tủ thấp đầu giường mê mải đọc báo.
Ngỡ ngàng dừng lại vài giây, đoạn Ngọc rảo bước đến chỗ bà Nẫm
nằm, dịu dàng đỡ bà dậy.
- Tối qua ngủ được không dì!
- Lạ chỗ hơi khó ngủ nhưng hổng sao.
Cô loay hoay mở gà mên múc phở ra chén đưa bà Nẫm:
- Dì ăn ngay cho nóng!
- Ôi, cực thân cháu quá, dì hổng đáng được chăm sóc như vầy
đâu.
- Dì mà còn giữ cái giọng ca cẩm đó cháu không thèm tới nữa
đâu! - Ngọc làu bàu.
Bà Nẫm gượng cười, lặng lẽ ăn phở. Ngọc quay ra, vỗ khẽ vai
gã trai mải mê đọc báo:
- Cậu vui lòng cho tôi hỏi thăm!
Thoáng bửng lửng nhưng rồi hắn cũng gấp tờ báo, nhặt tấm chăn
đắp lại cho Dịu, đoạn theo Ngọc bước ra hành lang. Họ đứng sóng vai nhau. Ngọc
dè dặt nói:
- Xin lỗi, hơi tò mò một chút, cái cô mặc bộ áo váy màu đen
chấm trắng đó là người thân của cậu à?
- Người dưng thôi! Tối qua ngang qua một nhà hàng, cổ từ
trong phóng ẩu ra, tớ tránh hổng kịp nên tông phải…
Ngọc mỉm cười, vuốt cái nhìn kẻ cả từ đầu đến chân - mang đôi
dép cũ xì, mòn vẹt - gã trai:
- Nếu không lầm thì cậu là học sinh cấp 3?
- Hổng dám đâu, cấp 4, năm thứ ba đại học Kiến trúc, ngành Mỹ
thuật công nghiệp. Còn đằng ấy?
- Vậy thì xưng tớ nghe không hợp đâu vì mình cũng cấp 4,
nhưng đang học năm cuối ở Nhạc viện. Cậu cùng lứa với con em Út của mình.
- Vậy hả! Xin lỗi chị! Tui người trần mắt thịt lại cận thị nặng
nên…
- Mình tên Ngọc, Bùi Sơn Ngọc. Còn cậu?
- Quân, tụi nó hay kêu xách mé là Quân… khờ!
Nhìn qua cửa, thấy Dịu vừa thức, ngọ nguậy tay chân cố ngồi
lên, Ngọc buột thốt:
- Kìa Quân… khờ, nạn nhân của cậu thức rồi kìa! Trời, con nhỏ
có đôi mắt đẹp dễ sợ!
Hai người bước vào. Ngọc nhẹ nhàng luồn tay sau lưng nâng Dịu
lên, Quân mau mắn gấp tấm chăn chèn vào gối kê sau lưng để Dịu tựa vào tường.
Cô lạ lùng nhìn hai người. Quân xoa xoa hai bàn tay vào nhau mãi mới ái ngại
nói:
- Cô hổng biết tôi là ai đâu, vì tối qua chưa kịp nhìn tôi
thì cô đã ngất xỉu. Rất tiếc tôi đã đụng phải cô, thành thực xin lỗi!
- Anh có lỗi gì đâu! - Dịu nhỏ nhẹ nói - Em đã nhào ra đường
trong lúc tâm trí hổng được tỉnh táo tại vì… vì… vì em bị ép buộc phải tiếp
khách, buộc phải uống bia…
- Cô làm ở nhà hàng đó lâu chưa? - Quân nói.
- Mới có tuần lễ à! Mùa lũ vừa rồi em đã gặp bà chủ tháp tùng
một đoàn từ thiện về Đồng Tháp. Con người từ thiện hôm đó té ra không giống
chút nào với bà chủ nhà hàng Lục Bình lúc này.
Ngọc kinh ngạc:
- Ủa, nhà hàng Lục Bình sao?
- Dà, bà chủ tên Huyền, bộ chị cũng biết à?
Hơi ngượng, Ngọc lắc đầu:
- Không, nghe cái tên Lục Bình ngồ ngộ nên…
- Còn có ai bị dụ dỗ như em nữa không? - Quân đẩy kính cận
lên, né tránh tia nhìn trong veo của Dịu.
- Dạ có, thêm hai chị cùng quê.
Ngọc chợt lái câu chuyện qua ngõ khác:
- Em có chiếc áo rất đẹp!
- Hàng cứu trợ nhưng sang trọng quá, em cất kỹ, hôm qua bà chủ
lục ra buộc em phải diện để tiếp khách.
Lặng người giây lát bởi cô em thương yêu và hoài niệm về những
năm tháng đẹp nhất của hai chị em bỗng choáng ngợp cả tâm lẫn trí sau lời kể mộc
mạc của cô gái xa lạ, Ngọc cố giữ giọng trầm tĩnh:
- Em có để ý đến ba chữ B.S.T thêu lồng vào nhau trên ngực áo
không?
Dịu cúi nhìn ngực áo bên trái, đưa tay rờ rẫm những nét thêu
uốn lượn ánh màu ngân nhũ trên đó, mắt loé ánh vui, và tiếng nói cô chợt ấm hẳn
như thể được hơ qua lửa:
- Không rõ tên người hay tên hiệu may, ban đầu em tính tháo bỏ
nhưng bỗng thấy đẹp nên giữ lại, đoán mò riết, rồi yên chí B.S.T là Bông Súng
Trắng, loại hoa mùa nước nổi thường nở trắng đồng nước ở quê em.
- Thực ra… - Ngập ngừng, Ngọc nói - B.S.T là tên viết tắt của
em gái chị: Bùi Sơn Trang!
Cặp mắt to sáng của Dịu, và đôi mắt ít to hơn sau kính cận của
Quân cùng xoe tròn, ngạc nhiên như thôi miên đôi hạt trong vắt ứa lăn trên má
Ngọc.
5/6/2005 Mường Mán
5/6/2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét