Lời nguyện cầu
Thức giấc, chị thấy lòng mình nhẹ tênh. Ấy là những khi chị biết từ nay mình sẽ không còn phải chịu đựng cái cảm giác khó chịu về gã chồng của chị. Không còn phải kéo xụp cái nón che vết tím bầm trên mi mắt mỗi khi đi chợ, cũng chẳng lo sợ mông lung với những buổi tối gã về quá khuya, hay những cơn say mèn mà có khi gã lôi cả dòng họ chị ra để mà chửi. Hàng xóm ban đầu thương hại, sau đó thì nể phục tính chịu đựng của chị. Lấy chồng đã mấy năm nhưng tính chị còn trẻ con lắm! Chẳng vậy mà có lúc chị ngơ ngác hỏi chính mình; sao lại có thể lựa chọn một gã như thế để làm chồng nhỉ? Khi ấy chị có cảm giác như mình là một đứa trẻ mới lớn hơn là một phụ nữ đã bước sang tuổi ba mươi.
Hỏi thế là bởi vì chị biết rõ về gã như biết từng đường chỉ
trong lòng bàn tay mình. Mà đâu chỉ có riêng chị, cả cái Xóm Đạo này ai mà chẳng
biết gã. Cái gã quanh năm làm mướn mà hễ rảnh lại “cắm rễ” ở quán rượu nhà bà
Ba ấy! Các bà mẹ có trẻ con lấy gã ra hù doạ mỗi khi chúng không chịu nghe lời.
Người già trong xóm nói về gã với đầy vẻ kinh nghiệm: “Những đứa có tài thường
bị cái tật đeo bám như thế!”. Đó là họ đang nói về cái nết siêng năng của gã. Cả
xóm này, từ công việc lớn đến việc nhỏ, hễ có ai mướn là gã nhận làm
tuốt. Có khi làm quần quật từ sáng sớm đến tối khuya. Người ta thương dúi cho
gã thêm mấy đồng, thế là lại vào quán nhậu. Mới chưa đầy ba mươi mấy tuổi mà
người gã lúc nào cũng bốc ra mùi rượu, mồ hôi của gã cũng hôi mùi rượu.
Ngày ấy, mỗi lần đi ngang quán có gã, chị phải bước nhanh
hơn. Chị không sợ gã. Gã hiền khô có hại ai bao giờ đâu mà sợ! Nhưng chị sợ ánh
mắt gã! Ánh mắt nhìn chị lạ lắm, như rất đỗi thân thương trìu mến, mặc dù gã với
chị chưa nói chuyện với nhau câu nào.
Có đêm tỉnh giấc. Chị cầm lấy bàn tay mình, đụng phải những vết
chai sần do năm tháng, chị thấy lo sợ. Tuổi trẻ của chị đã trôi qua từ bao giờ?
Bất chợt chị nghĩ tới ánh mắt của gã mỗi lúc nhìn chị. Chị tưởng tượng
tay mình đang nằm trong lòng bàn tay gã và cảm thấy xấu hổ.
Hômsau chị đến nhà thờ xưng tội. Chị vốn là một con chiên
ngoan đạo. Cha sứ ngồi lặng lẽ như một quan toà hiền lành, giọng chị nhẹ nhàng
nhưng thành khẩn: “Thưa cha con có tội trong lời nói và trong tư tưởng…”
Gã đứng bên ngoài nhìn vào, vẫn với ánh nhìn như mọi lần. Chị
quay ra bắt gặp vội lúng túng quay đi.
Đêm ấy trời mưa to. Từng hạt thi nhau quất xuống mái tôn gỉ
sét, nước mưa sối ào ào vào nhà chị. Chị kéo ống quần cao khom lưng múc nước đổ
ra ngoài. Lượng nước ập vô nhà ngày càng nhiều. Chị cứ chăm chỉ múc. Đến khi có
một vật gì đó rất nặng đổ ập xuống lưng chị. Chị ngất đi.
Tỉnh dậy, chị ngỡ ngàng thấy gã đang loay hoay cất lại mái
tôn nhà chị, có cả mùi cháo cá thơm nức bốc lên từ bếp.
Vượt qua rất nhiều sự ngăn cản của gia đình và khuyên răn của
bè bạn. Chị vẫn quyết định lấy gã. Đám cưới của chị với gã diễn ra bằng một lễ
cưới đơn sơ trong ngôi nhà thờ cổ kính. Vị cha già nhìn chị cười đôn hậu: “Ta
tin tình yêu có thể cảm hoá được con người. Con không nên lo lắng vì đã có Chúa
ở bên con”. Chị chắp tay trước ngực, cúi đầu khấn nguyện: “Lạy Đức Giêsu lòng
lành vô cùng. Ngài luôn soi đường dẫn lối cho con bước, con tin ở Ngài …”
Mọi người bảo gã có vợ bảnh bao hẳn ra. Đám con nít trong xóm
không còn sợ gã như trước. Thỉnh thoảng chúng còn nhận được cây kẹo ngọt tận đầu
lưỡi hay cái kèn làm từ lá dừa của gã. Có hôm đi về tới nhà còn có đứa
trẻ đu trên cổ gã. Gã lăn ra giường chơi với nó một lát rồi mới nhờ chị bồng đi
trả, dường như gã cũng yêu trẻ con lắm! Chỉ mỗi tật uống rượu là không bỏ dứt
được. Dễ gì hỏ được thói quen đã ăn sâu vào máu thịt gã như thế! Vậy mà chị vẫn
cứ hy vọng.
Xem ra cái câu nói “có tật có tài” của người xưa để lại đã trở
thành “bất hủ”. Những lúc say nhìn gã như một tên ăn mày không hơn. Ấy vậy mà
khi tỉnh táo lại thương vợ đến không ngờ. Gã lại có tài nấu ăn rất ngon. Khi
nào đi làm về sớm gã hăng hái vào bếp nấu ăn. Thường là những lần như thế gã ngồi
nhìn chị ăn nhiều hơn. Lâu lâu lại hỏi: “Có vừa miệng không mình?”. Chị gật đầu
rồi và vào miệng gắp thức ăn gã vừa bỏ vào chén. Mà công nhận gã khéo nấu thật!
Cũng bằng ấy thứ rau, củ, mắm muối, nhưng khi chị nấu vẫn không thể
bốc lên cái mùi thơm lừng, hấp dẫn như gã. Những bữa ăn như thế lần nào chị
cũng nghĩ, phải chi gã bỏ được tật xấu mỗi khi uống rượu, chắc chắn gã sẽ trở
thành ông chồng hoàn hảo nhất trên thế gian này.
Mà cái lần hành hạ chị cuối cùng ấy, có lẽ cả đời chị vẫn
không quên được. không hẳn vì những cú đấm như trời giáng của gã. Chị có bao giờ chấp
nhất người say đâu. Ấy là tại rượu nó làm như thế. Những lúc tỉnh dậy, gã nhìn
thân thể tím bầm của chị mà xuýt xoa, có khi giận mình quá, gã đập mạnh đầu vô
tường đến rướm máu ra. Rồi vừa xoa bóp cho chị vừa năn nỉ, rồi hứa hẹn. Chị gạt
nước mắt bảo với lòng cho gã thêm một cơ hội nữa. Dù gì cũng đã ăn ở với nhau,
gã cũng không phải là người xấu nếu từ bỏ tật uống rượu.
Chị thường xuyên đi nhà thờ hơn.
Cho đến cái đêm gã quay về trong cơn say khướt. Toàn thân nồng
nặc mùi rượu, ấy vậy mà gã còn lè nhè đòi lấy tiền chị đi uống tiếp. Chị kiên
quyết không đưa. Thế là gã lao tới chị, gầm lên như một con chó sói hung giữ:
- Hôm nay tao phải cho mày một bài học!
Vừa nói dứt câu gã đấm túi bụi vào ngực, vào bụng chị. Chị
quá bất ngờ, lại chưa tỉnh hẳn ngủ nên không đỡ được đòn đánh nào của gã. Mãi đến
khi có thứ nước màu đỏ chảy ra từ ống quần , chị mới đau đớn gào lên:
- Ôi con tôi!
Gã thôi không đánh nữa, nhìn chăm chăm vào ống quần chị. Gã
hiểu ra, không thốt lên được lời nào, khụy xuống ôm lấy bờ vai đang run rẩy của
chị.
Bằng tất cả sức lực cuối cùng, chị mạnh tay hất hắn ra,
gào lên:
- Cút đi!
Gã càng xấn lại gần chị. Khuân mặt hắn nhăn lại trông khổ sở,
phải chi hắn có thể khóc biết đâu sẽ đỡ hơn. Trời ạ, hắn vừa làm gì
thế kia? Đứa con mà hắn trông mong từng ngày giờ chỉ còn là những giọt máu khô
bết lại. Chị vẫn gào lên:
- Cút đi!
Đấy, cái lần cuối cùng đã diễn ra như thế!
Sau đó gã có trở về, khi chị đang nằm trên giường bệnh. Nhìn
gã chị lại nhớ tới đứa trẻ chưa kịp hình thành trong bụng đã bị gã hại chết, nỗi
căm phẫn lại trào dâng thế là chị lại gào lên mà xua đuổi gã. Lần nào cũng thế,
cứ đợi khi chị khàn hết cả giọng gã mới lủi thủi bước đi.
Chị ngồi nhìn đám mây lơ lửng trên nền trời, lòng thấy sao trống
trải quá! Chắc tại chị rảnh rỗi hơn nên thấy vậy. Mọi ngày có gã, bằng giờ này
chị đang loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Có hôm xong sớm chị lại
thơ thẩn ngoài vườn nhặt cỏ, chờ tiếng xe đạp của gã cọc cạch đầu ngõ, chị chạy
ra mở cửa. Cũng có hôm gã về trễ, chị cứ đứng tần ngần lo lắng, rồi bực tức lại
chửi rủa thầm trong bụng.
Cứ thế ngày này qua ngày kia.
Giờ thì không còn trông mong gì nữa. Một mình chị có khi nấu
nồi cơm ăn cả ngày. Sướng quá đi mất! Vậy mà có hôm chị vẫn gióng cổ nhìn ra
phía cánh cổng có hàng dâm bụt rậm rịt. Như một thói quen hay nỗi nhớ mong, chị
cũng không phân biệt được. Chỉ thấy những bóng nắng chiều chập chờn trên mấy
khóm hoa.
Rảnh quá nên chiều nào chị cũng đi nhà thờ. Một người quen
cho chị biết gặp gã ở Xóm Gỗ, làm và ở lại luôn trong cơ sở mộc, nhìn tội nghiệp
lắm! Xem chừng như đã biết lỗi rồi, hay bỏ qua cho gã lần nữa.
Chị nghe đến đó liền gạt phăng đi. Làm sao có thể tha thứ cho
kẻ cả con mình cũng hại thế kia. Cả đến loài cọp beo mà chúng còn biết yêu
thương con, hống hồ gì gã lại là con người!
Trên gian cung thánh, vị cha già nhìn chị với ánh nhìn bao
dung: “Anh em hãy tha thứ cho nhau như chính cha trên trời đã tha thứ
cho anh em …”.
Câu nói của vị cha già đeo bám lấy chị về đến tận nhà. Chị ngồi
trước bàn thờ nhìn chăm chăm vào tấm hình có bức tượng Chúa Giêsu bị đóng đinh
trên cây thánh giá. Khuân mặt oằn oại lên từng đợt mỗi khi chúng lấy búa đóng mạnh
xuống cây đinh. Nhưng còn không đau bằng người đàn bà đang vật vã dưới chân cây
thánh giá kia – là mẹ Ngài. Bà đã chứng kiến cảnh họ hành hạ con bà một cách
tàn nhẫn. Tưởng chừng như chẳng có nỗi đau nào lớn hơn thế. Lạ thay, trong sâu
tận tâm hồn của hai con người cao cả đó, vẫn không hằn lên sự căm thù mà ngược
lại, trước khi trút hơi thở cuối cùng từ giã cõi đời, Ngài còn kịp kêu lên: “Lạy
cha trên trời, xin hãy tha thứ cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm!”.
Chị như choàng tỉnh sau những căm phẫn thù hằn gã chồng chị.
Nỗi đau của chị thì có đáng gì, sao chị lại không thể tha thứ cho gã chứ!
Chị chắp hai tay trước ngực, nguyện cầu: “Con sẽ học theo
gương Ngài mà tha thứ. Lạy Chúa, xin người đem đến sự bình an để cho anh ấy có
thể trở về với con. Amen!”.
Gã đứng sau chị từ bao giờ, những giọt nước mắt thi nhau rớt
từ khoé mắt đỏ au của gã. Chị như lịm đi trong yêu thương lẫn xót xa, gã gầy đi
nhiều quá! Gã bước tới chầm chậm và ôm xiết chị trong vòng tay. Trong niềm hạnh
phúc, gã tự hứa với chính mình từ nay sẽ không đụng tới rượu nữa, một giọt cũng
không!.
15/5/2005
La Thị Ánh Hường |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét