Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022
Mùa cỏ thơm 2
Chương 5
- Không được! - Ông lắc đầu ngay rồi... Ôn tồn giải thích - Mỹ
Kiều giàu lắm, cô ấy chẳng cần tiền. Chỉ cần anh bồi thường danh dự đã mất đi
thôi. Thục Nhàn, em là vợ của anh, hãy chia sớt cùng anh nỗi hoạn nạn này.
- Mỹ Kiều, em làm gì mà thẫn thờ người ra vậy? Anh nhấn
chuông mấy lần cũng không nghe. Tưởng em gặp chuyện gì, anh phải dùng chìa khoá
riêng xông vào đó.
Nhắc đến trường, bà lại thở ra buồn bã. Dù biết đó là tương
lai sáng sủa của Thi Thi bà vẫn không có cảm tình với nó chút nào. Có lẽ vì mái
trường đại học đó đã bắt mẹ con bà phải xa nhau. Một tuần dài đăng đẳng chỉ có
một ngày chủ nhật bên nhau ngắn ngủi thôi.
Chát! Chát! Những nhát roi đập mạnh xuống người ứa máu, nhưng
bà không cảm thấy đau một chút nào. Cả những mảnh kiếng bể kia ghim vào người nữa,
bà vẫn thấy không đau. Có lẽ... vì nỗi đau trong trái tim bà lớn quá. Nó khiến
bà không còn tri giác nữa. Như pho tượng gỗ, bà cứ ngây người ra không chống cự,
cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Cho tay vào túi áo lần tìm cái quẹt ga, bà bật lên rồi châm
vào cây đèn cầy nhỏ xíu. Gom hết sức lực, bà bước xuống giường, thu dọn mớ miếng
chén, kẻo sáng ra, Mỹ Kiều trông thấy lại mắng cho.
Thi Thi đứng im bất động. Mặt cô xám đi. Thu Nga nhẹ gỡ tờ điện
tín khỏi tay bạn. Thảng thốt đọc to:
Đánh phấn trắng toàn thân, Mỹ Kiều mở tủ lấy chai nước hoa vừa
mới mua ra xịt lên người. Một mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp phòng. Ngọt ngào,
quyến rũ vô cùng. Thật chẳng uổng công cô gởi mua tận Pari. Đắt một chút, nhưng
nhằm gì. Miễn sao quyến rũ ông mê đắm lại như xưa là đủ rồi...
Dù... từ khi đặt chân vào chốn hang hùm, tôi đã chấp nhận làm
miếng mồi cho loài thú dữ. Tôi đã biết mình không tồn tại trên thế gian này nữa.
Nhưng... tôi thật không ngờ... vào phút cuối cùng... mình lại được hồi sinh để
rồi phải khổ đau, tiếc nuối.
Tựa lưng vào cửa phòng, Mỹ Kiều lim dim mắt mơ màng. Đêm qua,
chắc Đông Đông đã khóc nhiều trước quyết định dứt khoát của ông. Thật chẳng
sung sướng nào bằng cảm giác được cô ả cúi đầu lầm lũi bước ra khỏi nhà này.
Nhẹ bẹo má ông như đứa trẻ, Đông Đông cười khúc khích rồi bước
lên giường. Tắt đèn, cô đi vào giấc ngủ thật nhanh, như không biết, cả đêm ông
cứ trằn trọc hết đứng lại ngồi quanh ghế salon. Điên đầu suy nghĩ, đoán xem, cô
ở đâu rả Từ đâu đến? Muốn gì mà hành động đầy bí ẩn đến thế?
Khánh Băng thảng thốt. Như không tin anh đưa ngón tay lên nhẩm
đếm. Đúng là đã bốn năm rồi. Thời gian trôi nhanh thật. Tất cả như mới đây
thôi.
-Cảm ơn anh đã thật dạ khuyên tôi, nhưng... - Ngừng một chút
cho tâm sự lắng đọng, Đông Đông cất giong lạnh lùng... -Có một điều, tôi cần phải
giải thích thêm với anh và Thiên Chiến. Rằng, kế hoạch trả thù của tôi đã thất
bại và hiện tại... tôi không còn nuôi ý định trả thù này. Chấp nhận làm bà Lập
Quốc, chẳng qua vì... tôi yêu ông ấy.
Vậy mà... cả tuần nay, bao nhiêu thời gian ông đều dành cho
nó. Ban đêm không ngủ, cả hai còn cùng nhau vào phòng sách rủ rỉ, rù rì. Chẳng
biết nói gì mà ông cứ gật đầu, như tâm đắc lắm.
-Ông hiểu nỗi đau của các em ư? - Ngồi xuống ghế, Đông Đông
như nhớ lại cảm giác của mình khi hãy còn là đứa bé trong cô nhi viện.
-Mình cũng không biết nữa. - Châm một điếu thuốc, Thiên Chiến
trả lời:- Nhưng ngoài cách này ra, tớ thật không còn cách nào khác giúp cậu. Hy
vọng sau khi ông Quốc bị tiêu tan danh tiếng, Thi Thi sẽ hài lòng, bớt giận
không đi tu nữa.
- Đừng Khánh Băng. - Nắm tay cản không cho Khánh Băng đuổi
theo. Thiên Chiến buồn buồn: - Cô ấy sẽ trả lại mà.
-Alô! - Chụp nhanh ống nghe, ông lo lắng - Lập Quốc nghe
máy... - Toàn Trung đó hả...? - Không phải Đông Đông... Chưa kịp thở ra mừng,
ông đã nghe sống lưng mình lạnh toát - Mày nói sao? Cổ phiếu của công ty tuột
giá... từ ba hôm trước... Trời! Sao mày không thông báo liền cho tao biết?...
Hiện có người đang vừa tung tin vừa thu gon cổ phiếu của ta... làm gì ư? Mày
theo tao bao lâu rồi mà cái đầu không sáng ra được vậy? Lập tức mua trở lại...
nâng giá cổ phiếu... vỗ an cổ đông... bảo họ đó chỉ là tình trạng báo động
giá... không đủ tiền mặt... Được... Ở đó đợi tao. Tao sẽ bảo ngân hàng chuyển
khoản.
Nói chơi thôi, đừng giận mình nhé Đông Đông! Tại số phận trớ
trêu nghiệt ngã với mình thôi. Từ ngày cậu về nước đến giờ, chúng mình chưa được
đi chơi chung với nhau lần nào cả. Nhưng không sao, cậu đã có Thiên Chiến yêu rồi.
(Ngon nhé! Con người ta được nhà văn nổi tiếng yêu! Còn vinh hạnh nào bằng) nên
tớ không sợ mất cậu mất tợ rồi phải buồn cô độc. Tớ chỉ buồn vì không được làm
cô dâu phụ trong ngày đám cưới của cậu thôi. Đừng cắt tóc cao nghe! Trông cậu
giống con trai lắm...
-Không đâu. Thi Thi, con nói sai rồi. Với ba bây giờ tiền
tài, danh vọng chẳng có nghĩa gì. Lẽ sống lớn nhất đời ba bây giờ chỉ có con là
con thôi...
-Ba cần gì phải quảng cáo con mình nhiều như vậy. Đôi má hây
hây đỏ. Đông Đông cố giậm chân đanh đá - Không có anh ta con vẫn có thể lấy người
khác làm chồng. Hoa hậu Đông Đông này có phải đồ bỏ đi đâu mà sợ ế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nguyễn Đình Toàn, người mở cửa khu vườn bí mật
Nguyễn Đình Toàn, người mở cửa khu vườn bí mật Trong cái chớp mắt của cõi nhân gian, lại bàng hoàng nhận ra một cái tên quen thuộc nữa đã ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét