Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022
Trả lại em yêu 1
Tập 1
Ông Nhân chợt buồn. Vẻ nhí nhảnh của con đã vô tình nhắc cho
ông nhớ đến một người.
- Ông ăn nói cẩn thận cho. Sao là cậu chủ của tôi được chứ?
Càng lúc, càng lúc nàng cảm thấy mình bị cuốn hút vào một
chuyện tình đẹp như hoa. Mặc dù chuyện kia không liên quan gì đến vụ án toà
đang xử, hay ít ra là như vậy. Tất cả cứ hiện lên rõ ràng, lung linh thu hút...
Quả trứng vịt của nàng. Ôi, sao mà đáng yêu sao mà ngộ nghĩnh
đến thế? Ngày tôi về, cô cũng chẳng thèm đi đón. Nhưng có lẽ như vậy mà hay, nếu
không thù ghét tôi, tôi đâu có được cuộc gặp gỡ thú vị với cô như vậy.
Văng vẳng từ phòng khách vọng ra, tiếng chuông đồng hồ thánh
thót. Mười hai giờ đêm rồi đây! Thơ Thơ nhẩm tính, quay người ôm gối nhủ lòng
hãy ngủ đi. Nhưng thật lạ lùng, bao nhiêu hình ảnh cứ chập chờn ẩn hiện. Từ nụ
cười méo mó của gã thanh niên, đến giọt nước mắt của mẹ, ánh mắt chân thành của
kẻ bị ức oan lẫn van cầu tha thiết đòi kẻ sát nhân đền mạng. Tất cả cứ xoáy thẳng,
nhấn chìm nàng vào một cảm giác mơ hồ không thể tả.
Nhẹ đắp tấm chăn lên người mẹ, Phi Yến lặng lẽ trở lại phòng
mình. Ánh trăng đêm lên cao đẹp quá. Không kiềm nổi lòng, nàng bước đến gần cửa
sổ, thả hồn trôi theo những cánh mây ngàn về xa thẳm, để sống trọng những gì
lòng mơ ước, yêu thương.
- Đừng khóc nữa con. Nơi này không hạp thì mình chuyển sang
nơi khác.
- Không - Nàng vụt khóc, gục đầu vào thân cây mốc. Giá mà anh
ấy hững hờ. Vĩnh Lân ơi! Anh Nhân yêu em tha thiết, yêu còn nhiều hơn em yêu
anh ấy nữa. Nhưng vì cha mẹ, vì danh giá, vì môn đăng hộ đối, em và anh ấy phải
chia tay. Đau đớn quá phải không anh? Trên đời này, còn ai khổ như chúng em
không? Đã yêu nhau tha thiết lại không dám nói với nhau...
Bà bước hẳn vào phòng, hài lòng khi thấy giường chiếu gọn
gàng. Bà cứ ngỡ cô con gái cưng hôm nay tự giác, chớ nào hay cả đêm qua nàng mất
ngủ.
Ngọn đèn đỏ bật cháy, Vĩnh Lân chợt ngưng câu chuyện:
Hai anh em, hai tính cách hoàn toàn trái ngược, mặc dù hình
thức bên ngoài họ hoàn toàn giống nhau như hai giọt nước. May mà cha của chàng
để râu chớ không thôi chẳng ai biết đâu là Vĩnh Lân, đâu là Vĩnh Kỳ để xưng hô
cho đúng cách.
Vừa kéo chống xe, chàng chợt trông thấy một bóng áo tím
thoáng qua. Cái bóng thoáng thật nhanh, nhanh đến nỗi mắt chàng không kịp ghi lại
bóng hình trọn vẹn. Nhưng một bản năng lạ lùng trong người xui khiến, Thiếu Kỳ
nhảy vội lên xe phóng đuổi theo. Chàng đã nhớ ra bóng dáng chiếc môtô mới tinh
khôi đó.
- Thế thì việc quái gì chú phải lo lắng? Bà Băng Châu giết
cha cháu, sự thật ràng ràng ra đó, cô ta có tìm kiếm, mày mò cũng chẳng ăn
thua. Càng lúc, cô ta càng làm cho tội lỗi của Băng Châu trở nên nghiêm trọng.
- Một người bạn - Ông đáp thản nhiên, nhưng Thiếu Kỳ vẫn biết
là ông đang nói dối. Bản tính tò mò, ít quan tâm đến những chuyện không dính
líu đến mình, chàng đưa mắt nhìn đồng hồ.
- Mấy ngày nay, cô có đến thăm Phi Yến bạn của cô không? -
Chàng nói khi mắt vẫn nhìn vào lẵng hoa hồng màu đỏ. Món quà Vĩnh Lân đã tặng
cho nàng hôm đón chàng về nước.
- Trời, vậy mà hai vợ chồng cứ đoán già, đoán non từ suốt chặng
đường. Ông, ông thấy tôi nói có hay không?
Không trả lời nàng, Lê Nhân siết chặt tấm thân thể bé nhỏ vào
lồng ngực như muốn chở che bao bọc. Chưa bao giờ chàng thấy mình yêu nàng nhiều
nhiều vậy. Hôn lên những hạt lệ long lanh, chàng thì thầm.
- Ngủ đi em - Lê Nhân khẽ đặt người yêu xuống băng sau chiếc
Toyota, miệng mỉm cười khi hình dung ra gương mặt ngơ ngác của nàng - Xin lỗi
em yêu, anh buộc lòng phải dùng thuốc ngủ để bắt cóc em - Chàng lại cúi xuống
hôn lên má nàng một cái - Sửa thế nằm của nàng cho thoải mái chàng bước lên
phía trước cho xe lăn bánh. Thưa bác, Lê Nhân vờ hốt hoảng khi gặp mặt mẹ của
nàng. Phi Yến bị ngất xỉu, mời bác ra chăm sóc cho nàng. Một mình con...
- Dĩ nhiên rồi - Vĩnh Lân nhảy vọt sang về phía nàng làm Lê
Nhân tức muốn điên lên - Ai lại đi nhận nhà như vậy. Nhưng... - Quay sang
Lê Nhân, chàng nháy mắt ngầm ra hiệu hãy im lặng mặc cho chàng xử thế, nhưng
túng thế phải tùng quyền. Hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả rồi, định sống cảnh màn
trời chiếu đất mãi vậy sao?
Nhưng chàng còn cách nào khác hơn nữa chứ? Nụ cười hạnh phúc
của nàng, chàng không dám làm cho trái tim nàng đau đớn.
Từ phút giây này và mãi mãi về sau, Lê Nhân vẫn không sao hiểu nổi. Anh đã khiến chàng nói lân câu oan nghiệt đó.
Quyển nhật ký chỉ còn một phần mỏng, nhưng Thơ Thơ không muốn
đọc tiếp. Nàng sợ phải chứng kiến một cái chết tang thương, một bi kịch kết
thúc quá đau buồn, chẳng như lòng nàng mong đợi.
- Thế anh ta là ai vậy? Bác cũng muốn gặp nhân vật này quá đi
thôi.
- Thăm nội! - Lần đầu tiên hơn hai mươi mấy năm trời, nàng mới
nghe được hai cái tiếng lạ lùng này - Nhưng nội của con ở tuốt bên Mỹ làm sao
cha con thăm được?
- Ây da! - Thơ Thơ xoa bụng - Vậy mà con quên chứ. Để con dọn
cơm cho.
Con! Chữ con buột ra khỏi miệng của bà như một điều thiêng
liêng nhất. Không, bà lại nói nhảm mất rồi, bà có con bao giờ mà để lại gì cho
nó chứ? Cay đắng quá! Dòng nước mắt nghẹn ngào chảy dài trên đôi má đã phai
xuân. Thân nhân của các tội phạm đã lác đác ra về. Người mẹ trước mặt bà ôm cô
con gái vào lòng hôn lên má, vuốt tay lên tóc nàng cười rạng rỡ. Trái tim bà
Băng Châu nghẹn lại vì ganh tức. Xin đừng, đừng âu yếm trước mặt tôi, tôi đau đớn
lắm.
- Nghĩa là những nhân vật đó do tôi hư cấu. Có phải cô đã được
đọc nó trong một quyển sổ chép tay?
Tự nhiên trong lòng bà Băng Châu dâng lên một cảm giác lạ kỳ.
Trong phút chốc, bà chợt muốn ôm cô luật sư trẻ vào vòng tay mà âu yếm. Không
phải vì nàng đã tận tâm lo lắng cho bà, mà là một lý do chưa biết được. Không
hiểu sao bà lại thở ra.
- Em nỡ đối xử với anh như thế sao Thơ Thơ? Nếu em không chịu
đi với anh đêm nay, anh sẽ chẳng cho em đi đâu cả.
Thơ Thơ dâu môi lên. Bằng Phi nhún vai rất điệu:
Trời hỡi! Thơ Thơ bước ra hàng hiên ngoài nhìn chiếc môtô bối
rối. Tên khốn kiếp, hắn đã vô tình lấy mất món quà mà nàng đem đến chúc mừng Phi?
Làm sao đây? Không có quà tặng cũng kỳ, nhưng cũng chưa đáng lo bằng việc nàng
đang chạy xe của hắn. Biết hắn ở đâu để đổi lại bây giờ?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cô bé trên mái nhà sàn
Cô bé trên mái nhà sàn Cô bé Lò Thị Chăng đã sống ở chỗ cao nhất trên mái nhà sàn của một gia đình Thái đen gồm 5 người suốt ba ngày đêm. ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét