Âm Thanh Nỗi Nhớ
Giới thiệu tác giả - tác phẩm
thơ tình vọng thanh
qua lời cảm nhận lê yên
Đó là những gì tôi cảm được khi đọc thơ tình Vọng Thanh. Tình
trong thơ anh không chỉ dành riêng cho tình yêu đôi lứa. Một âm vang xa xót
trong từng con chữ… Sự nhạy cảm của một hồn thơ khi đắm vào hạnh phúc, đau khổ,
thất bại, nhiều cung bậc khác của cuộc sống, như tan rửa để rồi thoát thai, chấp
cánh, chạm vào góc khuất với những niềm riêng… Thơ anh như xa mà gần, như lạ mà
quen, trong mối duyên lành (thơ và độc giả…)
Duyên của tôi với nhà thơ Vọng Thanh cũng thật tình cờ… Lạ
nhưng không xa, tôi bắt gặp mình đâu đó trong từng âm thanh nỗi nhớ anh dành
cho quê hương, cho mẹ, cho tình yêu… Cho những bất chợt cô đơn ùa về giữa bộn bề
phố đông…
Thật bối rối trong từng con chữ trên bàn phím, muốn giới thiệu
đến bạn một Vọng Thanh với những bài thơ tình mang tính tự sự… Sự diễn giải của
tôi có bật hết phần hồn trong thơ anh chăng? Tôi tham lam quá không? Vậy thì
xin mời bạn nhé! Hãy vào trang THƠ TÌNH NHỮNG MÙA HOA Ở LẠI để thưởng lãm những
bài tình thơ của nhà thơ Vọng Thanh một cách trọn vẹn nhất!
Bạn có bao giờ lắng nghe âm thanh dội về từ những nỗi nhớ xa
xôi… Một tiếng gió xạc xào lùa qua đám lá, tiếng khua của mái chèo đánh động mặt
nước trong một sáng mờ sương. Tiếng gà gáy trưa bất chợt cất lên đâu chừng cuối
xóm vọng về. Tiếng trẻ con nô đùa dừng lại khi trống trường vang lên giữa giờ
chơi. Tuổi thơ với bao thanh âm trong trẻo, không thể thiếu tiếng mẹ hiền ngày
đêm… Tất cả cho ta nằm nôi yêu thương để khôn lớn. Đến ngày con tim nương náu
tình yêu, thấp thoáng bóng một người, để rồi tim đập nhanh hơn khi tay khẽ chạm
bàn tay. Cảm giác giọt sương tinh khiết trên cánh Hồng tan đi trong nắng mai, cứ
thế đọng trong lòng với rung cảm nỗi nhớ, hình ảnh cánh môi hôn ngọt ngào trở
nên xa xót, nhói buốt, khi tình yêu với những mặt trái không mong muốn… Tiếng vọng
của nỗi đau qua từng ngày như âm vang của mùa Thu tan tác lá. Tác giả đã tìm về
yêu thương, nơi người đàn bà đầu tiên, không bao giờ phản bội, đã dành cho anh
tất cả những tốt đẹp mình có, luôn dõi theo, cầu bình an cho anh, trên mỗi bước
gian truân cuộc đời… Đó là mẹ!
“Mẹ ơi!...
Cho con được về, tìm lại giấc ngủ say
Trên giường nhỏ nan tre những ngày
ầu ơ… Mẹ hát
Nơi phồn hoa giữa chợ đời tất bật
Trong gấm vóc lụa là, con quên mất một chân quê
………
……………….
Chiều nay gió lùa vài đọt lá lao xao
Con nhặt chiếc lá vàng rơi…
mà giật mình nghe chết điếng
Dòng sông đỏ
ráng chiều như rịm tím
Nấm mồ hoang
chật cỏ kín
xanh chiều…”
(Tìm về)
“Dòng sông đỏ ráng chiều như rim tím/ Nấm mồ hoang chật cỏ
kín xanh chiều”. Nghe như tiếng khóc, tiếng thét xé lòng giữa ngày hoang hoải,
nơi ta tìm về không còn bóng mẹ xưa.
Mẹ là vầng thái dương của yêu thương. Tình yêu dành cho mẹ
con đặt ở nơi cao nhất. bất biến, không thay đổi. Con lớn lên từng ngày, cảm được
mẹ từng ngày vất vả như chiều kia thẫm màu trốn lòng đêm giấu đi đau khổ, nước
mắt. Mẹ thắp sáng bình minh cho con sau đêm dài mệt mỏi.
“Cánh cò
bạc trắng vai đê
Giọt mồ hôi mặn ban sơ giấc tròn
Kĩu cà…
Mẹ gánh hoàng hôn
Nhặt chiều chạng vạng vuông tròn bể dâu”
(Có Dòng Sông Chảy Qua Tim)
Trên đường đời anh khao khát có một tình yêu để sưởi ấm, đồng
hành. Thi sĩ Xuân Diệu đã từng nói: “Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ
không thương một kẻ nào ”Cuộc sống không còn ý nghĩa khi trong tâm thiếu đi
tình yêu thương. Vậy nên hãy cứ đi tìm và yêu đi, tình yêu sẽ đem đến cho ta sự
mầu nhiệm của cuộc đời, đôi khi tình yêu khiến ta đau khổ, tan nát. Sự đau khổ
trong đời sống đến từ nhiều khía cạnh khác. Tình yêu có thể xoa dịu làm sống lại,
với những nhịp đập bồi hồi, ấm áp… “Nàng đấy ư? Xanh đời ta trẻ lại/ Một hồn trần
trai tráng bỗng… thiên thai.” (VT)
“Tôi…
Như những mảnh thiên thạch
Rơi xuống trần tan vỡ
Giữa bao la vũ trụ của muôn vàn
Và tôi…
…lại gặp em
Như một vì sao sáng
Len qua tim
Vực dậy… hóa thiên đàng”
(Tôi)
Ta… nhân gian
lạc qua vùng ngây dại
Ngỡ đông tàn
tuyết phủ trắng phôi thai
Nàng đấy ư?
xanh đời ta trẻ lại
Một hồn trần trai tráng bỗng… thiên thai.
(Nàng xuân xuống trần)
Đọc thơ anh, cảm giác một xa xót… như chú cuội ngồi góc đa cô
đơn, lạnh lẽo. Thất vọng, đau khổ trong tình yêu vò xé tim ta mỗi ngày, ngất
ngưởng đau đến tận cùng. Tại sao vậy? Tôi lại nhớ đến Xuân Diệu với hai câu
thơ: “Người ta khổ vì thương không phải cách/Yêu sai duyên và mến chẳng nhầm
người”. Mọi gắn kết tất cả các khía cạnh của đời sống, tạo nên sự cân bằng, bền
vững. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Nếu không biết nương tựa vào nhau, lắng
nghe, bao dung, chia sẻ… Tình yêu đó có bền vững không? Chăm sóc các khía cạnh
khác tưởng chừng không liên quan gì đến tình yêu, đó cũng là cách giữ gìn tình
yêu vậy.
Hoa cải bay lên, lời ru nào
khánh kiệt
Anh… con đò ngược dòng cứ bèo bọt mùa thương
(Có một mùa hoa cải)
Anh chỉ muốn lá chiều rơi rất vội
Và thời gian ngắn ngủi đến
không ngờ
Một dấu xóa như dấu đằng
trên cát
Một giọt nằm như hòn sỏi chơ vơ
(Anh mệt rồi chỉ muốn được bình yên)
“Đêm trong anh
Là con đò vầng trăng
Cây cỏ là thơ
Em cũng là thơ
Ngút ngàn xanh bờ bãi
Em đã đi qua hết một thời con gái
Anh vô tình ngày ấy…
đánh rơi
(Dẫu mùa hoa cải có tàn)
Trời tháng ba oi bức, chút Xuân còn sót lại không đủ làm dịu
mát một Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng. Sài Gòn phồn hoa với ánh sáng của sự
phát triển. Bên cạnh đó Sài Gòn âm thầm với những mảnh đời thiếu cơm áo, thừa
nhọc nhằn. Những bước chân âm thầm đến - đi bất chợt tựa cơn mưa rào bên chiều
nắng phai. Sự tồn tại của ai đó giữa Sài Gòn như hạt mầm vươn lên từ vách đá
tìm mặt trời. Một luyến lưu, ở lại trong tâm… Bên tách cà phê với những giọt đắng,
quán vắng bên đường một chiều mưa, nghe từng âm thanh dội vào nỗi nhớ ngày qua…
Sài Gòn nắng
Sài Gòn mưa
Sài Gòn quên nhớ
như vừa
chiêm bao
Dang tay
hứng giọt mưa rào
Ngọn nhành
nghe rát
mặt đau cuộc người
(Lang thang Sài Gòn)
Nhà thơ Vọng Thanh với dòng thơ tình lãng mạn, nhẹ nhàng, sâu
lắng. Ngữ cảnh rõ ràng, phong phú, trong một trạng thái thật gần gũi đời thường.
Bước vào vườn thơ của anh, ta không cần phải suy tưởng mông lung… Tất cả được
anh bày ra trước mắt với tầng cung bậc cảm xúc, thăng hoa, một khao khát chia sẻ,
trao tặng… Bất chợt một lúc nào đó, bạn tự hỏi: “Ai đó nói dùm tôi cảm giác hiện
tại là gì, sao mà khó chịu quá…?” Và ta đã bắt gặp mình qua những vần thơ của
anh với sự đồng cảm…
Ánh nắng sẽ ấm hơn khi ta chú tâm vào nó. Hãy lắng lòng, dành
yêu thương cho dòng thơ Vọng Thanh, ta sẽ cảm nhận được tất cả hồn thơ anh gửi
gấm, với chân tình anh dành cho bạn đọc!.
Xin cám ơn nhà thơ Vọng Thanh.
Sài Gòn, 3/2003
Lê Yên
Theo http://vietnamthuquan.eu/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét