Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022
Tháng ngày ký ức 2
Tập 2
Sao hắn không nói một lời nào nhỉ? Nuốt mất lưỡi rồi à? Vừa
ăn Như Thủy vừa ngạc nhiên suy nghĩ rồi chợt gật gù như hiểu. Muốn thay đổi chiến
thuật tạo sự chú ý à? Đừng hòng!
Không thèm quay đầu lại, Như Thủy thảy mạnh chùm chìa khóa.
Khi không mà cô thấy bực mình, có phải vì lần đầu tiên một chàng trai dám có
thái độ phớt lờ cô như vậy?
Tiếng Văn Bằng cười giòn không rõ chê hay khen nữa. Rồi tiếng
nhai nhóp nhép làm Như Thủy tức sôi gan. Sao không ai thử mời cô lần nữa? Chưa
chắc cô không xuống mà.... Đói bụng quá, dường như hôm nay dì Năm nấu canh chua
cá lóc thì phải, mùi thơm cứ làm nước bọt túa ra đầy cả miệng. Quấn khăn ngang
bụng, Như Thủy chờ Văn Bằng ga lăng, lịch sự sẽ bảo Khánh Linh mang cơm lên gác
cho cô.
Nhưng cô đã không tự đắc được lâu khi nghe Khánh Linh bảo bức
tranh "Long, Lân, Quy, Phụng" chính là tác phẩm tâm đắc nhất của Văn
Bằng. Nhờ nó, anh đã ba lần đoạt giải nhất trong cuộc thi Bàn tay vàng. Và điều
làm Như Thủy hối hận nhiều nhất vẫn là: Cô đã làm Văn Bằng không tròn lời hứa với
John. John chính là vị khách ngoại kiều cô nhìn thấy hôm thứ sáu. Anh ta rất
thích và khâm phục Văn Bằng nên đã quyết mua lại bức tranh "Long, Lân,
Quy, Phụng" ấy với giá mười triệu đồng. Văn Bằng không bán, nhưng John năn
nỉ quá. Anh ta bảo, cha của mình sẽ hết bịnh nếu như nhìn thấy được bốn sinh vật
đẹp đẽ này.
− Văn Bằng - Trái tim Như Thủy gào to phẫn hận. Anh đành lòng
bỏ mặc tôi đứng khóc ngoài mưa vậy sao? Đúng là vô tình vô nghĩa, là kẻ có trái
tim bằng đá mà. Tôi ghét anh. Tôi thù anh lắm Văn Bằng.
Gương mặt đầy nước mắt hòa cùng son phấn của Như Thủy đập vào
mắt anh sao đẹp lạ. Nằm yên vờ ngủ, Văn Bằng cầu mong cho nước mắt cô rơi vào
miệng của mình. Chắc là ngon lắm. Văn Bằng nghe nước bọt tứa đầy miệng thèm thuồng.
Dù anh đã biết nước mắt người ta mặn đắng, chẳng ngon lành gì.
Từ chiều hôm đó, Như Thủy bỏ mặc Văn Bằng trong bệnh viện cho
dì Năm và Khánh Linh nuôi. Nét mặt cô nhơn nhơn không thèm nghe nhắc đến tên
anh, trong lúc lòng cứ vái cho dì Năm và Khánh Linh cứ nói với nhau về đề tài
thu hút đó.
Không hiểu sao Như Thủy thấy thích hai từ này quá. Nghe buồn
buồn, thơ mộng giống hệt tâm trạng của cô hiện tại.
− Không! - Như Thủy cương quyết - Cô không thể để mất đầu mối
quan trọng này được. Hôm qua, cô đã suy nghĩ thật nhiều rồi mới gọi điện hỏi
Gia Huy. Dù muốn dù không, cô cũng phải tìm ra chủ nhân thật sự của chiếc thuyền
buồm. Biết rằng hy vọng mong manh lắm, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Nhưng biết
đâu với tất cả quyết tâm và nhẫn nại, cô sẽ tìm thấy chiếc kim trong một phần
trăm cơ hội mong manh đó. Cháu phải dắt ta đi.
− Không ai thua cả - Như Thủy tham gia câu chuyện một cách tập
trung hơn. Thật lạ, chỉ với mấy lời kể ngắn ngủi thôi, Ân Bình đã chinh phục cảm
tình của cô rồi. Hèn gì ông Hưng không mến cô như vậy. Bây giờ Như Thủy mới hiểu
vì sao tổng giám đốc đổi cô để chọn một cô bé ranh con - Cô và Gia Huy đã không
cãi lộn, cũng như không hề có chuyện tâm tình yêu được. Chúng tôi là bạn. Những
người bạn đồng nghiệp bình thường.
− Tôi muốn tìm mua một chiếc thuyền buồm có buộc chiếc nơ như
thế này - Như Thủy lấy chiếc thuyền của mình ra. Ân Bình cầm lấy.
Hơi bất ngờ trước thái độ của Ân Bình, Phan An quay đầu lại.
Bắt gặp tia mắt của anh, cô như xấu hổ, bẽn lẽn giấu mặt mình sau mớ tóc. Đôi
má hồng lên, thu hút lạ.
− Không giống nhau đâu - Đôi mắt chợt dừng trên chiếc thuyền
gỗ treo trên vách, Như Thủy đứng bật dậy ngay - Ân Bình, sao nhà cháu nhiều
thuyền vậy?
À! Bây giờ thì ông hiểu sợi dây nào liên kết những sự bất thường
của công ty, nhưng... vẫn một điều làm ông khó hiểu. Đó là sự hiện diện của Như
Thủy. Trong câu chuyện này, cô giữ vai trò gì?
Một trăm chín mươi bảy, một trăm chín mươi tám... Mãi suy
nghĩ, Phan An không hay Ân Bình đã lạy gần hai trăm lạy. Đến khi cô vì kiệt sức
té xỉu ra nền gạch, anh mới giật mình chạy vào đỡ cô lên.
Đôi mắt anh dừng lại trên chai thuốc ngủ rồi lắc đầu nhanh.
Dùng thuốc ngủ hoài không tốt, mà có dùng, Ân Bình cũng chẳng ngủ được đâu. Lúc
nãy chẳng phải anh đã lén bỏ vào ly nước của cô gần mười giọt là gì?
Từng tấm, từng tấm được lật qua chậm rãi. Văn Bằng trẻ trung ngày
nào lại hiện ra rõ ràng trước mắt cô. Nụ cười hồn nhiên, đôi mắt sáng, anh như
quên cuộc tình đau khổ, như quên mất trên thế gian này tồn tại một Như Thủy héo
mòn đau khổ đợi chờ anh.
− Nếu cháu chịu ăn uống bình thường, ta hứa sẽ kể cho cháu
nghe chuyện tình của ta.
Không ngờ câu chuyện lại thuận lợi như vậy. Phan An mở nhanh
cặp táp lấy ra bức ảnh mà Như Thủy đã trao cho.
− Nhưng con cứ an tâm, đây là sự thật. Con không phải sợ tất
cả biến đi đâu.
Mẹ thương yêu cô thật, nhưng mẹ chỉ biết lo lắng, chăm sóc
cho cô đầy đủ vật chất. Chỉ biết dạy cô những điều tốt đẹp giúp cô dần trở nên
hoàn thiện, bớt quê mùa kệch cỡm. Chứ mẹ không như ba, hiểu được cô, trêu chọc
cô và cười vui khi cô giận dỗi.
− Ân Bình à, cháu có đến sáu ước nguyện, mà ước nguyện nào
xem ra cũng khó mà thực hiện nổi - Đẩy xe quà đến trước mặt Ân Bình, ông Hưng
nói với vẻ ngập ngừng - Nên... ông không biết mình có làm cháu vui được chút
nào không. Cháu cứ mở quà, mỗi gói quà sẽ tương ứng với một lời cầu nguyện của
cháu. Với hết khả năng, ông chỉ làm được bấy nhiêu, mong cháu đừng thất vọng -
Rồi ông quay sang bảo Phan An - Cháu qua giúp Ân Bình mở quà đi.
− Kính thưa ông! Cháu thật không biết nói gì để diễn đạt hết
lòng biết ơn của mình đối với ông trong giây phút này. Những gì ông ban tặng
cho cháu đều quá lớn. Có lẽ trọn kiếp này, cháu không sao đền ơn được cho ông.
Mừng quá, Gia Huy lôi tuột Gia Bảo lên xe toan chở về khoe với
ông Hưng. Nhưng trên đường đi, ông bỗng phát hiện ra một điều oan nghiệt, Gia Bảo
đã không còn nhớ chuyện xưa, cứ một hai quả quyết mình là Phi, là ba của Ân
Bình và chẳng quen ai hết.
Tiếng một người bỗng vang to ở đàng sau làm mọi người phải giật
mình quay đầu lại. Như đứa trẻ, Như Thủy bỗng nhảy lên, chạy ào ra, ôm chầm lấy
người ấy, kêu lên mừng rỡ:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những mùa nắng Nha Trang
Những mùa nắng Nha Trang Nếu tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất lung linh trong mộ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét