Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022
Tiếng vọng 1
Chương 1
− Cô, cô làm sao vậy? Quân Sơn kêu lên lo sợ: - Cô giận tôi
à? - Không! Bội Ngọc chợt tỉnh, hàm răng ngọc cắn nhẹ bờ môi - Tôi không giận
anh đâu, có gì mà giận kia chứ? Tôi chỉ muốn mời anh đi nơi khác để nói chuyện
thôi!
Nàng vùng la lớn đột ngột, người xà ích dừng xe quay đầu lại
hỏi ngọc nhiên:
Tiểu Lan đứng dậy bước về phòng mình bằng những bước chân
chao đảo. Phi Loan vẫn ngồi yên, nàng không cần phải đi theo kiểm soát, vì nàng
tin vào thuật thôi miên của mình. Không một ai có thể chống lại ý muốn của
nàng. Đó chính là sức mạnh vạn năng mà thầy mo C.Ho đã phát hiện khi con gái
mình lên sáu tuổi. Lần ấy, một cách vô tình nàng đã thôi miên một con cọp dữ để
nó trở thành một con thỏ ngoan hiền.
Bà lại thở ra, Bội Ngọc! Tại sao hôm nay con lại làm cho mẹ
phải lo lắng u buồn? Có bao giờ con la cà lêu lổng như thế này đâu? Con phải biết
con là tất cả những gì mà mẹ chờ mong hoài vọng.
− Tụi bây cho đàn em đi lùng xem băng nào cả gan dám chạm đến
oai hùng bắt cóc tiểu thư Bội Ngọc? Tao nghi tụi thằng Hổ Văn, nếu không thì
cũng băng thằng Hoàng Long!
Thế nhưng ai bắt? Và bắt để làm gì? Đó là câu hỏi mà nàng phải
trả lời trước Quân Sơn khi chàng trở lại. Chàng sẽ trách nàng bỏ mặc Tiểu Lan.
Trời ơi nếu Tiểu Lan có mệnh hệ nào Quân Sơn sẽ không tha cho nàng! Phải làm
cách nào đây? Lòng dạ rối bời, nàng băng mình vào đêm tối. Tìm cái gì đây? Khi
bốn bên tối đen như mức? Đôi mắt nàng chợt lóe lên tia hy vọng mỏng manh:
Khi đoàn người tiến đến gần, cánh cửa hen rỉ do lâu ngày
không có người dùng đến đột ngột mở toang ra một cách nhẹ nhàng như thường được
tra dầu cẩn thận. Đoàn người vẫn lai nhẹ nhàng khép lại ở sau lưng.
Doumet hỏi một cách quan tâm. Robert Cảnh giựt mình thầm phục
bạn tinh ý, ông gật đầu:
− Hắn có cái gì đó chính là cái tôi cần biết, cô phải nói
mau.
Tuy không hiểu nhưng chàng vẫn nhấc nàng đứng cao lên đặt
trên cánh tay mình rồi từ từ đứng dạy. Vì ở dưới nên chàng không thấy rõ Bội Ngọc
vừa lấy trong lưng áo ra một ngọn dao lá mỏng tanh, búng vào ô cửa, cắm phập
vào chai rượu Hổ Vằn đang cầm.
Ngủ được à? Chàng mỉm cười thầm nghĩ: Giá như mà nàng biết được
ta thức trọn đêm và vì nàng mà ban một lịnh truyền ngu ngốc.
Vâng dương mỗi lúc một cao dần. Cả khôn viên ngập tràn trong
ánh nắng. Phi Loan buồn thơ thần bên mấy cụm hoa tươi dạ xót xa, bồn chồn chờ đời.
Một ngày sắp qua rồi mà bóng Quân Sơn với Tiểu Lan đâu chẳng thấy. Thù cha chưa
tìm ra đảng cướp Cải Nanh Heo?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những mùa nắng Nha Trang
Những mùa nắng Nha Trang Nếu tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất lung linh trong mộ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét