Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022
Thiên thần không cánh 3
Chương 13
-Theo lẽ là như thế. Nhưng bà Minh lại có lời dặn, bảo tôi phải
giấu sự tồi tại của phần bảo hiểm này. Đợi tới ngày Ân Tuấn trưởng thành, mới
được tiết lộ. Cậu Tuấn! Đây là thư mẹ cậu gửi cho cậu. Cậu xem rồi mau thu xếp
tới văn phòng luật sư gặp tôi để làm thủ tục nhận tiền. Tôi cũng xin thông báo
trước, thù lao tôi trong vụ này là mười phần trăm.
Thế gian này, trừ những người trong cuộc, có lẽ ngoài Tâm Như
ra, không còn người thứ hai biết được hoàn cảnh cuộc đời anh tận tường như thế.
Xưa nay, Ân Tuấn rất sợ nhớ về dĩ vãng. Như một mụn nhọt xấu xa, khinh khiếp mà
mỗi lúc chạm vào lại đau thấu tim, lịm chết người. Lý lích anh luôn ngắn gọn một
câu " Mồ côi. Không cha, không mẹ". Cuộc đời của anh thật sự mới bắt
đầu từ khi trở thành viện trưởng viện tim"Hy Vọng".
- Cho rằng lòng tốt có tồn tại trên thế gian này thì đã sao?
Tại sao tôi phải tin, phải làm đều tốt chứ? Chỉ thêm hại bản thân thôi. Cứ như
mẹ tôi kia. Một đời hiền hậu, nhân đức, cuối cùng được gì. Chỉ là một cái chết
thảm thương. Còn những kẻ xấu như ông ấy, như dì dượng Vân, thì cả đời sung sướng,
phủ phê sống trong giàu sang nhung lụa. Tôi chẳng việc gì phải tin, phải làm điều
đó cho uổng công.
Bấm tắt cuộc điện thoại, ngẩng lên, Y Loan nghe tim mình ngun
ngút giận. Thì ra.. quan hệ giữa Chí Bằng và Tâm Như sâu đậm hơn cô tưởng rất
nhiều. Hừ! Thật không ngờ Tâm Như ghê gớm quá. Giựt mất Chí Bằng trên tay cô một
cách ngon lành.
- Đứng lại! Vượt xa mức tưởng tượng của mọi người, Ân Tuấn
vung tay túm lấy ngực áo của Chí Bằng, gằn gọng
-Không dừng lại được đâu. Tất cả đã sẵn sàng. Ba của anh đã nằm
trên giường mổ. Chí Bằng đang tiến hành gây mê cho bác ấy. Thôi, không nói với
anh nữa. Tôi phải chuẩn bị tinh thần bước vào ca phẫu thuật đây. Chào anh.
Tâm Như có làm liều không nhỉ? Mà.. cô ta không liều. Liệu
hai bác sĩ mặt còn non choẹt ấy có đáng tin không? Trời ơi! Như tỉnh mộng, Ân
Tuấn đập mạnh vào trán kêu to một tiếng. Điên thật! Đúng là Tâm Như đã làm cho
đầu óc anh trở nên điên cuồng, mụ mẫm mất rồi. Cương vị một viện trưởng như
anh, sao lại có thể cho người ta mượn phòng phẫu thuật của mình để làm càn? Lỡ
xảy ra sự cố thì sao? Trách nhiệm sẽ hoàn toàn về anh. Tai tiếng đồn vang, sự
nghiệp anh sẽ đi đời, trôi đi. Sao anh lại xử xự như đứa trẻ đầy tự ái? Không
được. Bằng mọi cách phải dừng ngay cuộc phẫu thuật này lại.
-Tâm Như! Có vấn đề. Huyết áp tuột. Giọng Chí Bằng chợt kêu
lên hốt hoảng
Đặt sinh mạng mình vào con dao mổ của Tâm Như, ta biết mình
liều lĩnh. Ta có thể chết trong ca phẫu thuật này, nhưng ta không sợ. Miễn sao
cái chết của ta xoá được lòng thù hận trong trái tim con. Cuộc đời tươi sáng, đầy
ắp niềm vui. Lòng tốt con người như hạt giống tốt, nhất định sẽ nảy mầm trong mỗi
con người. Đừng nghi kỵ vào điều đó. Hãy tin cha như đã tin vào mẹ con ngày xưa
vậy. Thế gian này hãy con nhiều, rất nhiều những tấm lòng nhân hậu, biết sống
vì người khác như mẹ con, như cô bé Tâm Như ấy.
- Tâm Như cúi đầu tinh nghịch, rồi nắm tay Chí Bằng vui vẻ
Không khí có vẻ cởi mở hơn. Nghe vui vui, Ân Tuấn kể ông nghe
chuyện Tâm Như để dao đè lên mạch máu của ông Mẫn suýt gây ra tai hoạ.
Nha Trang là một danh lam nổi tiếng. Cả đoàn du lịch, ai ít
nhất cũng một lần đến tham quan. Chỉ có Ân Tuấn là lần duy nhất ghé qua thôi.
Nghe anh kể, giáo sư Hồng Hải cùng vợ cứ tròn đôi mắt. Họ không ngờ một người
danh tiếng và giàu có như Ân Tuấn mà không biết du lịch là gì.
- nhưng cũng hơn được một người. Biển chỉ mới ngập đến đầu
thôi đã không dám ra rồi.
-Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Không thể cứ bỏ nhà đi mãi như vậy
được. Mẹ tôi dù ép tôi phải lấy chồng, bà vẫn là mẹ của tôi. Bà vì thương tôi mới
làm thế, tôi đâu thể trốn lánh, bỏ mẹ cả đời không nhận. Hơn nữa, việc đáng làm
ở đây, tôi cũng đã làm xong rồi. Cha con anh đã đoàn tụ, tôi chẳng còn lý do gì
để ở lại, nên về nhà là đúng nhất.
- Cuộc đời con từ lúc năm tuổi đã trở nên côi cút. Nay vừa
tìm được chút tình thương, cha lại bỏ đi sao?
Mà cô có mong mỏi tình yêu của Ân Tuấn đâu. Cô chỉ muốn được
anh hôn.. một lần thôi để làm kỷ niệm cũng không được nữa hay sao? Ân Tuấn thật
đáng trách. Thật khốn khiếp! Nỡ đem nụ hôn cô ra đùa giỡn. Chao ôi! Tâm Như
không làm sao quên được cảm giác thẹn thùng, cùng tức giận bừng bừng, khi giữa
lúc hôn, mà nghe hàm răng và vào nhau, rồi tiếng cười của Ân Tuấn phá lên. Dám
coi thường Tâm Như này sao? Ân Tuấn! Tôi thù anh. Thù anh trọn kiếp này.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những mùa nắng Nha Trang
Những mùa nắng Nha Trang Nếu tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất lung linh trong mộ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét