Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2023
Muôn kiếp nhân sinh 1
Lời giới thiệu
Khi lan man nghĩ đến đó, tôi chợt nghĩ đến những bậc tiên
phong như Copernicus, Galileo và những nhà khoa học lỗi lạc khác đã đưa ra ý kiến
về sự tương quan giữa trái đất và vũ trụ nhưng phải chịu đựng sự chống đối, kỳ
thị của những quan niệm thiển cận, hẹp hòi lúc bấy giờ. Người thì bị thiêu sống,
người thì bị giam cầm cho đến chết, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể chối
cãi. Tất cả khuynh hướng bảo thủ, hẹp hòi trước sau cũng phải thay đổi khi người
ta biết hướng tầm mắt lên cao, xóa bỏ thành kiến cũ và mở rộng tâm hồn để nhìn
ra vũ trụ bao la.
Nhờ biết cách quan sát thật tướng qua công phu thiền định sâu
xa mà chúng ta hiểu được và thấy rõ mọi sự, mọi vật như nó là. Khi chúng ta thực
hành nhìn sâu vào mọi sự, chúng ta vượt qua cái tướng bên ngoài để thấy rõ cái
thể bên trong. Khi chúng ta biết hướng tâm lên cao, vượt khỏi thế giới hiện tượng
sai biệt để đạt tới cảnh giới vô sai biệt này thì chúng ta mới hiểu rõ được thật
tướng của sự vật.
- Tôi luôn luôn lạc quan về tương lai của con người. Hiện nay
đã có hơn bảy tỷ người sống trên trái đất này, tôi tin rằng nếu vẫn có những
người biết suy nghĩ như phi hành gia Mitchell đây và họ ý thức được về sự tàn bạo,
thù hận, ích kỷ, tham lam... rồi tìm cách nuôi dưỡng lòng từ bi, hướng đến chân
thiện mỹ, thì họ có thể tạo ra những ảnh hưởng tích cực lên những người chung
quanh. Chừng nào chúng ta còn hy vọng về một tương lai tốt đẹp, thì tương lai
đó sẽ diễn ra. Nếu chúng ta tuyệt vọng, và phó mặc cho mọi việc xảy ra, thì thật
đáng tiếc.
- Tệ hơn nữa là những cái như video game. Những thứ này đã dạy
cho người trẻ những hành vi kỳ lạ, khác thường, khó lòng tưởng tượng được.
Chúng học cách bắn giết, cướp bóc trong những cuộc phiêu lưu của “thế giới ảo”,
rồi về sau không còn biết rõ đâu là thật và đâu là ảo nữa. Do đó, chúng sẽ mất
đi khả năng phân biệt đâu là đúng, đâu là sai. Từ những đứa trẻ cho đến những
thanh niên lớn tuổi, ai ai cũng say mê với những điều nguy hại mà phần lớn chỉ
coi là trò chơi vô hại này. Không ai hiểu rằng tuy công nghệ có thể mang đến
nhiều lợi ích nhưng chúng cũng tiềm ẩn nhiều mối hiểm nguy. Những người trẻ
chưa biết phân biệt, chưa được dạy bảo cẩn thận nên dễ dàng trở thành nạn nhân
của thứ “ma lực” này. Chúng dán tai, dán mắt vào chiếc điện thoại nhỏ bé và
quên đi tất cả mọi sự xảy ra chung quanh, bởi vì chúng chỉ biết sống trong “thế
giới ảo” mà thôi. Có những đứa trẻ quên ăn, quên ngủ và sống trong “thế giới ảo”
này, do đó chúng không thể trưởng thành, không có trách nhiệm với thế giới
chung quanh, trở nên dửng dưng vô cảm, vì đầu óc của chúng đã bị “thôi miên” rồi.
- Trời đã tối rồi, chiếc xe của ông cũng không đi được. Nếu
ông bà không ngại thì hãy ghé vào nhà tôi nghỉ qua đêm nay. Ngày mai tôi sẽ đem
xe trục đến kéo lên. Hiện trời đã tối mà tuyết lại rơi nhiều thế này.
Thật khó giải thích điều này vì mỗi khi cố gắng suy luận thì
đầu óc tôi lại bị những tư tưởng kỳ lạ xâm chiếm, khiến đầu tôi đau nhức khôn tả.
Tôi biết rằng nền văn minh xứ này đã tiến bộ khoa học rất cao, hơn hẳn ngày
nay, nhưng không hiểu sao xã hội Atlantis lại có thể sống man rợ với các tục lệ
lạ lùng như thế? Có lẽ vì chưa biết phát triển tình thương hay lý trí nên đa số
người Atlantis lúc đó đều sống ích kỷ, tham lam và hung dữ. Trong suốt lịch sử
xứ này, chiến tranh giữa các nước xảy ra liên miên, dường như chưa bao giờ ngừng.
- Chúng ta đang nói chuyện dở dang, nhưng em thấy anh mệt quá
cứ thiếp đi nên ông Kris bảo em đưa anh về phòng nghỉ sớm. Anh không nhớ sao?
Kris thong thả bước đến chiếc hộp để cây gậy ngọc, rồi cầm
lên đưa cho tôi. Tôi ngần ngại chưa muốn cầm lấy nó. Tôi không muốn bị ảnh hưởng
bởi cây gậy lạ lùng này, nhưng không hiểu sao tôi vẫn đưa tay ra như có một lực
hút. Cây gậy tự nhiên phát ra ánh sáng, những viên ngọc cũng đồng loạt phát ra
những tia sáng khác nhau có vẻ quen thuộc. Tôi vừa chạm vào cây gậy, bỗng như
có một sức hút khiến tôi nắm chặt lấy nó. Tôi cảm nhận có một luồng điện lạ
lùng từ cây gậy truyền qua tay, chạy dọc toàn thân khiến tôi ngây ngất. Tôi cố
giữ bình tĩnh, nhưng cứ thấy mình như bị thu hút vào luồng ánh sáng kỳ lạ của
cây gậy...
- Các con đã được ta huấn luyện từ nhiều năm nay cho việc
này. Bây giờ đã đến lúc các con thi hành. Đây là người có nhiệm vụ đưa các con
đi, các con phải tuyệt đối tuân theo chỉ dẫn của người này.
- Này ông bạn, cuộc đời chúng ta trải qua hiện nay chỉ là một
phần nhỏ của một đời sống kéo dài hàng trăm ngàn năm mà trong đó chúng ta học hỏi,
thu thập kinh nghiệm để tiến tới sự hiểu biết thật sự. Đời sống là một trường học
vĩ đại mà trong đó người ta học những gì cần phải học. Có người học rất nhanh
qua những kinh nghiệm; và có những người không chịu học hay học chậm, do đó họ
cứ phải học mãi. Trong trường đời này, đau khổ là bài học tốt nhất vì chỉ trong
đau khổ người ta mới chịu học. Nếu quá dễ dàng sung sướng, ít ai học được gì cả.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Văn Lê cả đời Chí Thụy Nhân dịp kỷ niệm 100 ngày nhà thơ, nhà văn, đạo diễn Văn Lê – Lê Chí Thụy (1948-2020) từ giã cõi trần, Văn Học Sà...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét