Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2024
Nơi ấy có còn bình yên
Đã hơn bảy giờ sáng trời vẫn âm u, sương mù dày đặc
bao phủ vạn vật. Nhìn xa xa, Nhu chỉ thấy nhấp nhô những ngọn
cây mờ mờ ảo ảo, không rõ nét đấy là cây gì. Bức tranh khi đậm
khi nhạt như vừa được choàng thêm chiếc khăn voan mỏng tang màu trắng đục.
Sương nhẹ hẫng, nhỏ li ti bay lửng lơ trong không trung rồi giăng mắc vào nhau
thành những chuỗi ngọc lung linh đáp mơ màng lên mái tóc, bờ vai. Cái chớp mắt
của Nhu giờ đây nằng nặng. Rùng mình, Nhu cảm thấy cái lạnh đang len lén quây lấy
thân thể mình.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái gương - Truyện ngắn của Võ Đăng Khoa
Cái gương - Truyện ngắn của Võ Đăng Khoa Chị Lài đi lấy chồng rồi, tôi lủi thủi một mình suốt ngày. Cái hôm gương vỡ là ngày mà ba tôi thu...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét