Thứ Ba, 26 tháng 9, 2017

Riêng một góc trời

Riêng một góc trời 
Riêng một góc trời phảng phất nỗi chia ly - Sự chia ly không có nhiều đau khổ mà chỉ nhàn nhạt như nắng tắt cuối ngày đông, chỉ xao xác thoảng qua như ngọn gió mùa thu cuốn đi những thề nguyền, và nhẹ như chiếc lá khô lìa cành vương trên vai áo.
Ca khúc: RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Sáng tác: Ngô Thụy Miên
Thể hiện: Tuấn Ngọc
Tôi không hiểu sao khi lần đầu nghe Riêng một góc trời, và cả các tình khúc khác của Ngô Thụy Miên nữa, giai điệu của bài hát chỉ thoảng qua tôi như những giọt mưa rơi: sớm tạnh rồi khô đi không một vết dấu.
Có lẽ, nhạc của ông có một vẻ đẹp riêng mà thật kỳ lạ, tôi chỉ phát hiện ra và thực sự cảm nhận được trong một thời điểm đặc biệt nào đó, cùng với thoáng chút ngạc nhiên tự hỏi, tại sao mình đã lãng quên vẻ đẹp dịu dàng này lâu đến vậy.
Tôi nhớ về một buổi sáng mùa đông, khi bầu trời bị bao phủ bởi màu xám rất đặc trưng của những ngày rét Bắc bộ, những cơn gió xao xác trên ngọn cây ngoài balcon, và cốc café đen nóng đặc quánh không còn vương chút hơi ấm nào trên đôi tay tôi.
Và tôi, đắm mình trong cái mệt mỏi bởi công việc, bởi một vài nỗi lo thường ngày, tôi dường đã cảm thấy như niềm vui sống của mình đang chơi trò trốn tìm đâu đó, và con đường phía trước có vẻ như sẽ dài biết bao.
Vào chính khoảnh khắc đó, khi ngoài trời là mùa đông Hà Nội lạnh lẽo đến mức khắc nghiệt, giọng hát Tuấn Ngọc, ấm áp và thân thuộc một cách kỳ lạ, đã len vào trái tim tôi để từ đó, mãi mãi chiếm một vị trí thật đặc biệt, không to lớn, không quan trọng, nhưng cũng chẳng thể nhạt phai.
Tình yêu như nắng, 
nắng đưa em về, 
bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, 

gió mang câu thề, 
xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, 

rơi buồn, 
trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, 

mây vẫn mây trôi, 
hắt hiu tình tôi
Ngay từ đầu, bài hát đã là sự chia ly. Sự chia ly không có nhiều đau khổ mà chỉ nhàn nhạt như nắng tắt cuối ngày đông, chỉ xao xác thoảng qua như ngọn gió mùa thu cuốn đi những thề nguyền, và nhẹ như chiếc lá khô lìa cành vương trên vai áo.
Không phải nỗi chia ly không để lại nhiều đau khổ, cũng như ai biết được chiếc lá lìa cành không đớn đau. Chỉ là, đó là quy luật của cuộc đời, là quy luật khiến cho mây vẫn luôn trôi. Và mưa, vẫn đang rơi.
Và có lẽ, vì giai điệu sâu lắng của bài hát, vì những ca từ tha thiết mà giản dị như thế, và giọng hát Tuấn Ngọc ngọt ngào đến mức không thể gợi cho tôi một nỗi buồn ảm đạm hơn thế.
Nỗi buồn trong Riêng một góc trời, đối với tôi dường chỉ như những sợi khói mỏng mảnh nhè nhẹ, những vấn vương.
Nhìn xuống con đường tấp nập phía dưới, chợt tự hỏi có bao người đang âm thầm đi bên cuộc đời với những mảnh tình hiu hắt trên vai, với nỗi buồn lá úa rơi rụng trong tim.
Bỗng nhận ra: mình hạnh phúc biết bao!
Cho dù đang ngồi đây với khoảng trời riêng cô độc của mình, tôi vẫn biết rằng ở nơi nào đó có người đang đợi chờ tôi. Và những khoảng trời riêng của chúng tôi sẽ không bao giờ cô đơn.
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu.
Cùng với sự chia ly là nỗi tiếc nuối cứ âm thầm loang ra trong cả bài hát. Có ai không tiếc nuối khi ngoảnh lại nhìn một thời êm đềm đã phai phôi? Làm sao không tiếc nuối khi ba từ “người yêu dấu” giờ chỉ còn có thể tắt lặng trên bờ môi?
Giọng hát Tuấn Ngọc vừa tha thiết nỗi nhớ nhung vừa day dứt khắc khoải nỗi niềm của một người từng trải bao sóng gió chợt một ngày cảm thấy chơi vơi giữa sương khói cuộc đời. Ngoảnh lại nhìn sao chẳng còn người bên ta.
Muốn tìm lại những ngày xuân bên người, những say đắm của nụ hôn đã xa xôi mà sao cái còn lại chỉ là mùa đông buốt giá lòng. Và cuộc kiếm tìm hạnh phúc bỗng trở nên rã rời trong mê mải.
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau
Dường như tôi chưa bao giờ ngạc nhiên vì mình yêu mùa đông đến vậy. Có lẽ cái khung trời xám ảm đạm đó, có lẽ những ngọn gió sắc lạnh buốt giá đó, và nỗi buồn cô độc thấm trong từng cành cây khô, từng con đường vắng của mùa đông rất hợp với cái thói “ưa một mình” của tôi.
Thế nhưng, trong một ngày mùa đông một mình với cốc café nơi góc quán quen - khoảng trời của riêng mình, tôi chợt nhận ra chính cái lạnh lẽo bên ngoài đã giúp tôi cảm nhận sự ấm áp thân thuộc của nơi ấy. Và cũng chính ngọn gió xào xạc ngoài kia đã khiến những lời ca Tuấn Ngọc cất lên trở nên da diết hơn bao giờ hết.
Và tôi, tôi đã muốn tin rằng những người yêu nhau rồi sẽ đến được bên nhau, có thể trên con đường lấp lánh sao đêm. Hay những con đường xa tít ngập lá thu rơi. Dù thế nào, họ cũng sẽ tìm được thấy nhau.
Bởi vì, còn có gì quan trọng nữa đâu, khi chúng ta mãi gọi tên nhau, và vẫn mãi nhớ thương nhau ngay trong những khoảng trời của riêng mình.
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau.
Nguồn: November/tuanvietnam.net


1 nhận xét:

Khúc hát Marseilles

Khúc hát Marseilles Thời đại Bạc đã mang lại cho văn học Nga nhiều tên tuổi sáng giá. Một trong những người sáng lập chủ nghĩa biểu hiện N...