Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022

Thiên thần không cánh 2

Thiên thần không cánh 2

Chương 7
- Xin bác sĩ mở lòng độ lượng, cứu giùm con tôi.
Tay ôm một chồng drap cũ đem đi giặt, Tâm Như bỗng dừng chân bước, nghiêng tai nghe ngóng. Bên trong phòng giám đốc dường như có tiếng một người đang khóc.
Tò mò, Tâm Như bước lại gần. May quá! Cánh cửa chỉ khép hờ thôi. Cô ghé ngay con mắt mình vào. Bên trong, Ân Tuấn đang tiếp một bệnh nhân. Ông quay lưng lại, nên Tâm Như vẫn không nhìn thấy mặt, chỉ thấy được người đàn bà đối diện ông tuổi trên bốn mươi, nét mặt khắc khổ, tay ẵm hai đứa bé dính liền.
Chà! Trường hợp hy hữu của y học. Tâm Như cố rướn người nhìn cho rõ. Hai đứa bé ấy cái gì cũng riêng, duy chỉ có chung một lồng ngực mà thôi. Nét mặt chúng trông khôi ngô, kháu khỉnh lắm. Khoảng hai tuổi. Một đứa đang ngủ, đứa kia còn thức, đang dùng tay sờ lên những giọt nước mắt trên mặt người đàn bà bất hạnh.
- Tôi đã nói rồi, đây không phải bệnh viện thí. Chỉ cần bà đóng đủ tiền, tôi sẽ lập tức phẫu thuật, cứu chúng ngay.
- Thưa bác sĩ, tôi cũng biết bệnh viện của bác sĩ không phải là bệnh viện thí. Nhưng xin bác sĩ thông cảm, nghĩ lại giùm. Bán hết gia tài, vay mượn khắp bà con họ hàng, góp mãi góp mãi cũng chỉ có ngần này. Mong...
- Xin lỗi.
- Nhưng Ân Tuấn vẫn lạnh lùng
- Lòng của tôi không rộng như mong đợi. Nên nếu không tìm đủ tiền viện phí, xin bà đừng đến phiền tôi nữa. Hãy đưa ch áu bé đến một bệnh viện nào khác. Chào.
Nói xong, không cho bà ta kịp có lời năn nỉ, Ân Tuấn đứng ngay dậy, bước nhanh ra cửa, xẹt ngang qua người Tâm Như một cái. Chồng drap trên tay cô rơi xuống đất. Tâm Như đứng lặng người trong nỗi bất ngờ. Thật không thể nào tin được dù rõ ràng chính tai nghe, mắt thấy. Ân Tuấn! Thần tượng vĩ đại nhất đời cô lại là người nhẫn tâm, lạnh lùng như thế, thấy chết không cứu. Ôi! Ông có còn là bác sĩ nữa không?
Người đàn bà tội nghiệp đang ôm con thất thểu bước ra. Nước mắt tràn đầy hốc mắt, vẻ mặt tối sầm tuyệt vọng. Tâm Như không đành lòng bỏ mặc bà. Quên mất đống drap dơ bỏ đầy trước phòng giám đốc, cô chạy theo bà:
- Này, dì ơi! Dừng lại cho cháu hỏi.
- Sao?
- Người đàn bà quay phắt lại ngay, mắt sáng bừng tia hy vọng
- Bác sĩ Ân Tuấn đã nghĩ lại rồi ư? Có phải ông ta bảo cô theo gọi tội quay lại.
- Dạ, không.
- Tâm Như nhẹ lắc đầu nghe ruột gan đau thắt khi thấy mắt bà lại tồi sằm đi.
- Cháu vì tình cờ nghe được câu chuyện của dì và bác sĩ. Dì ơi
- Xin cho cháu biết bé bị sao hả dì?
Đây, cô xem. - Sụt sùi, bà dở tấm khăn đắp ngan người hai đứa bé.
-Ôi!
Vừa nhìn thân thể chúng dính vào nhau một cách dị thường. Tâm Như không nén nỗi tiếng kêu thảng thốt. Té ngồi luôn xuống ghế, cô nghe như nuốt từng lời câu chuyện thương tâm của đôi vợ chồng già hiếm muộn.
Sau gần hai mươi năm chung sống, cầu tự khắp các chùa chiền, non núi, tốn không biết bao nhiêu tiền thang thuốc cho khắp các danh y, đôi vợ chồng già mon men tuổi năm mươi cuối cùng cũng được toại lòng. Người vợ mang thai trong nỗi vui mừng tột bực của ông chồng. Họ nôn nao, náo nức đợi chờ ngày được nhìn thấy mặt con.
Nào ngờ, kết quả siêu âm thật chẳng khác nào tiếng sét giáng vào đầu họ Biết thai dị thường, các bác sĩ đều khuyên họ phá bỏ đi khi nó hãy còn rất nhỏ.
-Giết con ư?
Người vợ kiên quyết lắc đầu trong ánh mắt đồng tình của nh chông. Bao năm tôi chờ đợi, cầu mong. Nay kết quả vừa thành tựu, họ đành lòng nào. Không. Dù con dị tật khác thường, họ nhất định phải sanh nó ra bằng được, và sẽ thương yêu nó.
Cuối cùng, ngày sanh nở cũng đã đến. Người vợ bước lên bàn mổ. Hai đứa bé được sanh ra, nhưng kết quả của cuo.c sanh nở bất thường đã khiến bà từ nay sẽ không thể nào sinh được nữa. Hai đứa bé song sinh dính liền nhau này sẽ là những đứa con duy nhất của hai người.
Hai bé trai, ai lần đầu nhìn thấy chúng cũng giật mình kinh sợ nhưng họ thì không. Chẳng chút buồn phiền, thất vọng, đôi vợ chồng đồng vui mừng như bắt được vàng.
Ngoài việc chung lồng ngực và có một quả tim ra, hai đứa bé hoàn toàn đôc lập. Chúng lại rất kháu khỉnh, đẹp trai, tư duy trì não phát triển rất bình thường. Thôi nôi xong, chúng đã biết đền ơn cha mẹ bằng những lời bập bẹ, những tiếng gọi "cha cha, mẹ mẹ " đã làm căn nhà lâu nay vắng bặt tiếng trẻ thơ dạy tiếng cười.
Thế nhưng niềm vui không trọn vẹn. Khi bắt đầu bước sang tuổi thứ hai, sự cố lại xảy ra. Một trái tim đã không đủ sức đập để đẩy máu tuần hoàn nuôi hai cơ thể. Bác sĩ giải thích cho lý do bị ngất đột ngột và thường xuyên của hai đứa bé như thế. Chúng không đủ oxy để thở. Và cách duy nhất để cứu chúng hiện giờ là phải hy xinh một bé.
Hy sinh một đứa con ư? Hai vợ chồng nhìn nhau trong kinh hoàng, khiếp đảm. Bỏ đứa nào và cứu đứa nào bây giờ? Bi hay Bo? Đứa nào cũng đáng yêu, cũng xinh tươi kháu khỉnh, cũng là cuộc đời, là lẽ sống của họ cả.
Thế nhưng nếu không thế, cả hai sẽ chết. Bất khả kháng, hai vợ chồng đành phải chấp nhận, bỏ một để cứu một.
Vì đây là một ca phẫu thuật kho, hiếm trong y học nên tỉ lệ thành công rất thấp. Chỉ cần một sai lầm, một sơ xuất nhỏ là hai đứa bé sẽ chết ngay. Nên cả hai vợ chồng đều không cho phép mình mạo hiểm. Và họ chỉ an lòng đặt con mình dưới tay Ân Tuấn. Vị bác sĩ có đôi tay vàng, từng mổ thành công những ca khó khăn, phức tạp nhất.
Lần đầu tiên khám cho hai đứa bé, Ân Tuấn đã biết đây là một ca không thể, nhưng anh không ngại. Xưa nay, anh vốn quen thách thức cũng thần chết. Càng ít hy vọng chừng nào, anh càng biet mình thành công nhiều chừng đó.
Ân Tuấn nhận lời phẫu thuật với giá viện phí quá cao so với thu nhập của đôi vợ chồng nghèo. Túng quá, người vợ trỏ phải trơ mặt đến cầu xin anh lòng thương hại.
Nghe xong câu chuyện Tâm Như bỗng thấy bực mình kinh khủng. Tại sao thế gian lại có những người cố chấp đến mù quáng, ngu si thế? Ân Tuấn giỏi, điều đó không phủ nhận. Nhưng anh có phải là thần thánh đâu. Tại sao... cần phải có anh mới được? Một bác Mẫ n chưa đủ sao, giờ lại thêm người đàn bà này nữa? Cúi xem hai đứa bé, cô cất giọng ôn tồn:
- Dì à! Cháu nghỉ, nhất thiết không cần phải năn nĩ, van xin ông ta như thế. Với số tiền dành dụm này, dì có thể đàng hoàn đưa bé đến bệnh viện công hay một viện tim tư nhân khác. Cháu tin là các bác sĩ ở nới ấy cũng giỏi không kém gì Ân Tuấn.
-Không
- Bà bướng bỉnh lắc đầu
- Tôi thà để con tôi chết dần mòn chứ không thể đánh liều giết chúng trên bàn mổ
- Ngưng một chút, bà ngồi lên
- Cô có lòng tốt khuyên lơn, tôi xin cảm ơn. Nhưng nói thật, cô chưa có con nên không hiểu được lòng của người mẹ thế nào đâu. Chào cô.

Nói xong, bà bế hai đứa bé lên, lặn lội bước. Tâm Như hãy còn sững ra bất ngờ trước câu nói của ba. Thà để con chết dần chết mòn còn hơn giết chúng trên bàn mổ là sao. Thì ra thế gian này ngoài Ân Tuấn, bà không tin vào bất kỳ bác sĩ nào, dù tài giỏi đến đâu.
Mình quá hồ đồ...
- Tâm Như tự nhiên trách mình
- mới đi giận bà ta như vậy. Bà ta thật không phải ngu si, mù quáng đâu. Chẳng qua tình yeu đối với con quá lớn. Bà không dám đặt sinh mệnh con của mình vào tray của các bác sĩ khi mình chưa trọn lòng tin.
Trong y học, mọi điều có thể xảy ra. Ví như trong phẫu thuật gặp sự cố, đứa bé phải chết đi trong tay Ân Tuấn, bà sẽ không ân hận, sẽ bằng lòng tự nhủ cho số phận an bài, do bềnh tình con mình quá nặng. Còn như phải chết đi trong tay một bác sĩ lạ nào, lương tâm bà sẽ giày vò, vân hận. Suốt đời bà sẽ tự trách mình không tìm đủ tiền để cứu con. Bà sẽ không bao giờ` nghĩ con mình chết vì bệnh tình trầm trọng, mà sẽ đổ cho bác sĩ yếu tay nghề.
Đành đứng yên nhìn bà bỏ mặc hai đứa bé chết dần ư? Không. Tâm Như rùng mình trong ý nghĩ. Phải cứu lấy đứa bé thơ vô tội ấy. Phải làm một điều gì trước khi quá muộn.
Nghĩ rồi như bừng tỉnh. Tâm Như bỏ mặc đám drap dơ trước phòng dám đốc, vụt chạy đi.
May quá! Ân Tuấn vẫn chưa về. Anh vừa khám xong cho người bệnh cuối cùng, đang thong thả bước vào phòng cho thuốc.
- Ân Tuấn! Tôi muốn gặp bác sĩ.
Xưa nay, trong lúc kê toa ra thuốc, Ân Tuấn không thích bị quấy rầy. Quy định này đã được viết rõ ràng trên cửa ra vào. Chưa có một y bác sĩ nào dám vi phạm cả. Vậy mà... hôm nay lại có kẻ ngang nhiên xộc thẳng vào, chẳng thèm gõ cửa, lại gọi lớn đích danh Ân Tuấn.
Cây bút vừa cằm lên đặt ngay vội xuống bàn. Ân Tuấn hầm hầm quay đầu lại. Đôi mắt mỡ tròn kinh ngạc khi nhận ra kẽ to gan dám gọi mình kia chỉ là một cô hộ lý tằm thường.
-Cô!
- Một thoáng ngờ ngợ rồi nhận ra ngay, Ân Tuấn nghe sợ hãi
- Sao cô ả vào đây? Có ý đồ gì? Định tống tiền anh lần nữa sao? Hôm nọ xuất viện, 10 triệu mình đền bù, nghe Tân bảo cô không chịu nhận. Sao hôm nay lại đến đây? Muốn nhiều hơn à?
- Dạ, thưa viện trưởng
- Bàn tay ôm ngực, Tâm Như cố đè nén cảm xúc của mình
- Tôi biết viện trưởng giận lắm khi tôi đường đột bước và phòng bác sĩ. Nhưng xin viện trưởng thông cảm, tôi vì quá nóng lòng không nén được.
Viện trưởng? Ân Tuấn ngạc nhiên nhìn sắc mặt bình thường của Tâm Như. Cô ả như không nhận ra anh là người hôm nào đã đụng gãy chân mình.
-À! Phải rồi
- Ân Tuấn đưa tay lên mặt kêu to mừng rỡ. Cũng nhờ tấm khẩu trang nên Tâm Như không nhận biết
- Thật bú hồn!
-Viện trưởng nói gì ạ?
- Tâm Như ngơ ngác
- Sao lại hú hồn?
-À! Không có gì?
- Biết mình vô tình lộ sự vui mừng qua tiếng thở phào. Ân Tuấn nghiêm giọng
- Cô cần gì?
- Dạ...
- Xoắn xoắn hai tay nhỏ vào nhau, Tâm Như đi thẳng vào vấn đề
- Tôi đến đây cầu xin viện trưởng. Mong viện trưởng niệm tình suy nghĩ lại, cứu giùm hai cháu bé sinh đôi ấy.
- Đứa bé xinh đôi nào?
- Hỏi rồi mới nhớ ra, Ân Tuấn cau mày
- Thì ra chúng là thân nhân của cô à?
Đạ không... Không phải.
- Tâm Như vội xua tay
- Xinh viện trưởng đừng hiểu lầm. Tôi không hề lợ dụng danh phận của mình để mưu cầu lợi ích cá nhân. Với tôi, hai đứa bé đó hoàn toàn xa lạ. Tôi chỉ vừa gặp chúng một lần thôi.
Lợi dụng danh phận? Mưu cầu mục đích cá nhan? Cô ả muốn nói gì thế nhỉ Ân Tuấn thấy buồn cười quá. Lẽ nào Tâm Như lại nghĩ rằng, với màu áo xanh hộ lý kia, cô có thể mong ở anh chút đặc ân, chiếu cố? Ồ! Chưa ai nói cho cô hiểu biết về Ân Tuấn này sao chứ? Hoàn toàn không có chuyện quen biết, ưu tiên ở bệnh viện này. Từ viện phó, đến các bác sĩ tài giỏi nhất, ai có thân nhân đau bệnh, thậm chí cả bản thân mình muốn được Ân Tuấn này chữa trị đều phải đóng tiền viện phí như những người bình thường khác. Đi làm, họ đươc nhận lương thì tại sao khi khám bệnh l.ai không phải trả tiên cơ chứ?
-Không phải thân nhân, cũng không phải quen biết thì cô xin giúp chúng làm gì?
- Nhếch môi cười trong chiếc khẩu trang, Ân Tuấn mai mỉa
- Tôi thật muốn biết trong chuyện này, cô được họ trả bao nhiêu?
-Viện trưởng!
- Không ngờ lại hiểu lầm tai hại vậy, Tâm Như kêu lên một tiếng to bất uấc
- Xin ông đừng hiểu lầm tôi như vậy. Tôi không phải là hạng người chỉ biết có tiền.
-Tôi không tin điều đó
- Ân Tuấn nhẹ đưa tay quẹt mũi.
- Nhất là khi no được nói lên từ chính miệng của cô, người chuyên tống tiền người khác.
-Không. Tôi không bao giờ làm điều đó
- Tâm Như lắc đầu giận dữ
-Xin viện trưởng đừng vu khống, xúc phạm tôi.
-Vu khống? Xúc phạm?
- Ân Tuấn bật lên cười lớn
- Vậy thì tôi hỏi cô. Ai đã ăn không hai tô bánh canh không trả tiền, còn làm khó dễ khi chỉ bị người ta chạm nhẹ vào chân một cái?
Thì ra ông ta biết về mình quá nhiều. Nhưng làm sao ông ta biết được? Tâm Như cảm thấy hoang mang. Lẽ nào... Y Loan đem những chuyện này nói với ông? Không. Không thể để thần tượng của mình lại nghĩ về mình xấu xa tồi tệ thế. Tâm Như lắc đầu:
- Tôi không làm khó dễ, tống tiền ai như người ta tưởng. Tôi làm thế chỉ vì lòng tự trọng thôi. Gã đã đụng tôi gãy chân, theo lý phải đến gặp tôi xin lỗi, đâu thể chỉ dùng tiền là được. Thử hỏi hôm đó, nếu không phải chân tôi gãy mà là đầu tôi bị cán bẹp thì hắn có dùng tiền làm lành lại được không? Gà đâu thể ỷ giàu mà xem sinh mạng con người như cỏ rác. Tôi làm thế ch? là bõ ghét thôi. Còn nếu muốn tống tiền hả? Tôi đã làm lớn chuyện, không thèm bỏ quá 10 triệu của gã đâu. Hừ! Đồ phách lối! Vô liêm sĩ! Tôi nói thật, chuyện này tôi chưa bỏ qua đâu. Nếu hôm nào gã để tôi tình cờ gặp ngoài đường, tôi sẽ..
-Cô sẽ làm gì?
- Không cố ý mà tự dưng Ân Tuấn kéo cao tầm khẩu trang lên một chút.
-Thì tôi sẽ mắng cho một trận
- Tâm Như trừng mắt - Rồi lôi hắn về đây, bắt hắn làm sáng tỏ mọi điều cho mọi người được biết rằng tồi có phải là kẻ tống tiền không? Viện trưởng! Hôm đó, tồi cũng sẽ dắt hắn đến trước mặt ông nữa.
Cô ấy sẽ chẳng nói đùa đâu. Nhìn mắt Tâm Như long lên khi nói những lời này, Ân Tuấn nghĩ thằm rồi bỗng thấy lo lo. Thế nào rồi cũng có một ngày Tâm Như nhận ra mình. Liệu lúc đó, cô ả có nghĩ tình việln trưởng, hay càng thích thú làm lớn chuyện hơn?
-Thôi thôi. Không đủ can đảm để nghĩ thêm, Ân Tuấn vội xua tay
- Nói bấy nhiêu đó dủ rồi. Tôi không có thời gian để nghe cô tán hươu, tán vượn đâu. Xin cô bước ra ngoài, tôi còn kê toa cho bệnh nhân nữa.
- Dạ, vâng
- Bây giờ mới nhớ ra mục đích chính của mình khi vào đây. Tâm Như nói vội
- Xin viện trưởng đừng nóng lòng. Tôi chỉ xin ông một giây thôi. Vâng, một giây thôi. Mong ông vì lòng nhân cứu giùm hai đứa bé. Thiện tai.
-Tôi không có lòng nhân vương vai đễ người khác xin xỏ đâu.
-Cầm cây bút lên Ân Tuấn dứt khoác một lần.
- Nếu cô có dư thì hã bỏ ra đi. Chỉ cần năm chục triệu là tôi sẳn sàng phục vụ ngay. Đơn giản thế.
-Bác sĩ!
- Tâm Như rưng rưng đôi mắt
- Tôi xin ông.
-Tôi đã bảo răng không, sao cô còn dai thế?
- Ân Tuấn chau mày
- Đừng quên tôi trả lương để cô làm hộ lý, chứ không phải trả lương để cô làm những chuyện dư hơi thế.
Nói rồi, anh cúi xuông tập hồ sơ bệnh án chăm chú viết.

Biết có nói cũng vô ích, Tâm Như đành lủi thủi bước ra, lòng hụt hẫng chơi vơi như thể mình vừa đánh mất một vật gì quý giá. Ân Tuấn! Ông có biết vừa làm sụp đổ hoàn toàn thần tượng của mình trong trái tim Tâm Như này không? Tại sao con người tài hoa, lừng lẫy như ộng lại có thể trơ trơ trước nỗi đau đồng loại của mình? Ông có tim không? Hay là nó đã hóa thành đá trước cám dỗ của đồng tiền từ lâu rồi?
Chương 8
Chăm chú nhìn vào tập hồ sợ bênh án, Ân Tuấn bắt mình thôi đừng nghĩ lung tung nữa. Nhưng thật vô hiệu. Cô gái có tên Tâm Như cứ hiện ra trước mặt anh với đôi mắt rưng rưng quấy rối.
Trong đời Ân Tuấn dường như mới gặp được một cô gái lạ đời như cô vậy. Mạnh mẽ, quyết liệt, đôi mắt cô lần đầu tiên làm anh phải chùn lòng, bối rối, nếu không muốn bảo là có chút run sợ.
Nhất là lúc nghe cô bảo sẽ bắt cái tên đã đụng mình ra trước đám đông làm sáng tỏ, trái tim của anh đã giật thót, đã đập lên những nhịp đập khác thường vì lo lắng. Không. Không thể nào để trường hợp ấy có thể có thể xảy ra. Trước hàng trăm ý bác sĩ, anh không thể để tên tuổi mình bị cô ta vấy bẩn.
Suy nghĩ suốt một buổi chiều, Ân Tuấn quyết định sẽ sa thải Tâm Như. Kể cũng lạ, cũng đáng ngạc nhiên khi một viện trưởng như anh phải ký giấy sa thải một viên hộ lý. Xưa nay, chuyện này, anh không bao giờ quan tâm đến. Thậm chí mặt mũi họ thế nào, cũng không thèm nhìn đến một lần.
- Sao cơ?
- Nhận tờ quyết định sa thải của Ân Tuấn, Y Loan cứ sững người ra như hóa đá. Giây lâu, cô mới kêu lên mừng rỡ
- Ồ, viện trưởng! Ông thật là sáng suốt. Cám ơn ông.
Vừa định quay lưng, Ân Tuấn bỗng quay lại, ngạc nhiên nhiều với vẻ vui mừng quá mức của Y Loan.
- Cô cũng không thích Tâm Như à?
- Vâng.
- Gật đầu, Y Loan trút luôn một hơi dài uất ức
- Chẳng những không thích mà tôi còn ghét nữa.
- Vì sao thế? - Ân Tuấn lại hỏi dù xưa nay tò mò không phải là tính của anh.
- Vì...
- Y Loan ấp úng - Cô ả cao ngạo lắm. Là hộ lý mà lúc nào mặt cũng vênh vênh, tựa như mình là bác sĩ không bằng. Thêm vào đó là bản tính gian ngoa, xảo quyệt. Lúc nào cũng tỏ vẻ ân cần, chu đáo với bệnh nhân. Thực chất chỉ muốn được họ "boa" tiền thôi.
- Có chuyện ấy sao?
- Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau. Anh dường như không đồng ý với cách nói của Y Loan
- Mà thôi, được rồi. Quyết định sa thải đó, cô tự biết mình phải làm gì.
- Vâng.
- Y Loan mỉn cười đắc thắng
- Cảm ơn bác sĩ.
Cảm ơn? Y Loan đi lâu rồi mà Ân Tuấn vẫn còn ngẩn người ra vì hai tiếng "cảm ơn" của cô. Y Loan vừa cho anh một cảm giác như thể mình đã giúp cô một việc gì lớn lắm. Rồi Ân Tuấn lại thấy lạ lùng. Nếu Y Loan ghét Tâm Như như vậy, sao cô không đuổi? Cô là bác sĩ trưởng khoa, Y Loan có quyền hạn này mà? Thật là khó hiểu.
Càng khó hiểu hơn khi sán hôm sau, theo thường lệ, anh xuống thăm khám bệnh ở khoa cấp cứu. Vừa bước vào phòng, chưa kịp hỏi han bệnh tình, anh đã bị ngay một bệnh nhân nắm lấy tay mình.
- Viện trưởng! Có phải ông đã ký lệnh sa thải cô hộ lý Tâm Như không?
- Phải.
- Ân Tuấn gật đầu một cách ơ hờ.
Ống nghe chưa kịp gắn vào tai đã bị bà ta hỏi tiếp:
- Vì sao thế?
- À! Ờ...
- Vì lúng túng rồi chợt nhớ lời Y Loan, Ân Tuấn nói
- Vì cô ta thường lợi dụng quyền hạn của mình quấy nhiễu làm tiền bệnh nhân, nên...
- Có phải bác sĩ Y Loan nói với viện trưởng không?
Chẳng để Ân Tuấn nói hết câu, bà ta lập tức cắt ngang bằng một giọng bực mình:
- Đúng là gắp lửa bỏ tay người. Toàn vu khống, toàn bịa đặt.
- Ngưng một chút, bà hạ giọng
- Viện trưởng đừng tin lời bác sĩ Y Loan. Cô ta vì ganh ghét với Tâm Như thôi.
- Ganh ghét?
- Ân Tuấn trợn mắt rồi bật phì cười. Xưa nay anh chưa nghe chuyện một bác sĩ phải ganh ghét cùng một hộ lý bao giờ.
- Thật đó. Thấy Ân Tuấn phì cười, bà nghiêm giọng.
- Tôi không nói đùa đâu. Bác sĩ Y Loan ganh ghét vì thấy chúng tôi yêu mến Tâm Như, mà không yêu cô ấy.
- Yêu mến Tâm Như ư?
- Ân Tuấn thôi không cười nữa.
Bà ta nhẹ gật đầu:
- Phải. Không chỉ yêu mến mà tôi còn biết ơn cô ấy nhiều lắm đó. Nói bác sĩ đừng buồn, chứ tôi nói thật. Khắp bệnh viện, và cả thế gian này nữa, không có một người nào tốt bằng cô ấy đâu. Bác sĩ nhìn xem, có phải bệnh tình của tôi đã giảm thuyên nhiều không?
Để ý nhìn kỹ, bây giờ Ân Tuấn mới nhận ra. Sắc mặt bà bừng sức sống, dường như hồng hào hơn và lạ thật. Nếu như nhớ không lầm thì từ lúc bước vào đến bây giờ, bà chưa bị một cơn ho nào cả. Phép màu nào đã làm bà phục hồi nhanh thế?
- Là Tâm Như đó.
- Như đọc được ý nghĩ của Ân Tuấn, bà đáp như khoe
- Chính cô ta đã làm tôi được hồi sinh lần thứ hai. Không phải bằng phép nhiệm mầu, cũng không phải bằng những viên thuốc tròn tròn. Cô ấy đã thuyết phục con gái tôi đến thăm hỏi tôi. Bác sĩ biết không? Con tôi còn hứa sẽ cho cháu ngoại tôi vào thăm tôi nữa, nếu tôi chịu uống thuốc theo liều bác sĩ.
- Thế trước đây, bà uống thuốc chẳng đúng liều sao?
- Ân Tuấn ngạc nhiên.
Bà khẽ mỉm cười, biết lỗi:
- Lúc đó bị con gái tôi bỏ mặc, tôi buồn chán, chỉ muốn chết. Nên bao nhiêu thuốc bác sĩ cho, tôi đều đem bỏ cả.
Thảo nào. Ân Tuấn thở dài vỡ lẽ. Bà ta không uống thuốc, vậy mà bao nhiêu đêm dài anh cứ vắt óc ra mà nghĩ. Không hiểu sao bệnh tình của bà ngày cứ một tăng lên, trong khi mình đã sử dụng đến loại thuốc cực mạnh, cực tốt rồi?
- Tại sao lại như thế được?
- Ân Tuấn giận run người, anh quay sau gọi lớn
- Y tá trực đâu? Bệnh nhân bỏ thuốc tại sao không phát hiện ra? Bổn phận của cô là gì hả?
- Dạ.
- Cô y tá trực từ lúc nghe bà nói mình bỏ thuốc đã sợ xanh mặt, đứng nép vào tường. Giờ nghe Ân Tuấn hét, mới run run bước lên một bước
- Xin lỗi viện trưởng. Em vô ý.
- Vô ý? Ân Tuấn hét lớn
- Hai từ "vô ý" nói ra nghe dễ của cô suýt chút đã giết chết bệnh nhân rồi, cô có biết không? Hừ! Trách nhiệm như vậy thì làm điều dưỡng cái quái gì? Từ ngày mai, cô khỏi đi làm nữa.
- Viện trưởng!
- Cô y tá rưng rưng
- Em xin lỗi.
- Không lỗi phải gì.
- Ân Tuấn khoát tay
- Lập tức biến khỏi mắt tôi. Tôi không thích sử dụng những người vô trách nhiệm thiếu tinh thần phục vụ bệnh nhân.
- Nếu vậy thì sao viện trưởng lại đuổi một người tận tụy đầy trách nhiệm như Tâm Như chứ?
- Người đàn bà quay trở lại vấn đề của mình.
Ân Tuấn gỡ ống nghe ra khỏi tai, bực dọc:
- Cô ta chẳng trách nhiệm gì. Làm ra vẻ chỉ muốn nhận được từ bệnh nhân tiền thưởng thôi.
- Xin viện trưởng đừng hiểu lầm.
- Bà ta kêu to khi thấy Ân Tuấn dợm bước ra
- Tâm Như hoàn toàn không làm vì tiền. Cô ấy chưa bao giờ nhận tiền "boa" của chúng tôi đâu.
Hừ! Bỏ mặc ngoài tai lời cầu khẩn của bà, Ân Tuấn bước sang phòng bên cạnh. Nơi đâu và nhiều nơi khác nữa, nơi nào anh cũng nhận được lời cầu xin của bệnh nhân. Cũng một cách nói giống như nhau, rằng Tâm Như đã không phục vụ họ vì tiền. Cô chăm sóc họ bằng tấm lòng nhân hậu và ngược lại, bệnh nhân cũng đối với cô bằng tất cả yêu thương, kính trọng.
Bực mình, thật bực mình không thể tưởng. Đặt cây bút xuống bàn rồi bẻ cho những khớp xương tay kêu răng rắc, Ân Tuấn bực bội cho bản thân mình. Sao lại phải bận tâm vì một chuyện kể ơn như vậy? Đuổi một cô hộ lý thôi. Thế mà... cứ băn khoăn, suy nghĩ như đứng trước một căn bệnh trầm kha nan giải vậy.
Thôi, thôi. Đậy tập hồ sơ lại, Ân Tuấn quyết định không nghĩ đến vấn đề này nữa. Dù sao thì mình cũng đuổi cô ấy rồi, bận tâm làm gì?
Cốc... cốc... cốc.
Tâm trí chưa kịp thảnh thơi, tiếng gõ cửa đã vang lên dồn dập. Ân Tuấn lại phát sùng lên. Cáu kỉnh, anh gắt nhẹ:
- Ai đó? Vào đi!
Cánh cửa nhè nhẹ mở, Chí Bằng bước ngay vào. Nhận ra vị bác sĩ gây mê nổi tiếng nhất khoa phẫu thuật, mặt Ân Tuấn giãn ra:
- Phòng phẫu thuật có vấn đề sao?
Bước thẳng đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi đối diện với Ân Tuấn, Chí Bằng cất giọng ôn tồn:
- Phòng phẫu thuật không có vấn đề. Thưa viện trưởng, hôm nay tôi đến gặp ông vì một chuyện riêng, không thuộc phạm trù bệnh viện.
Chuyện riêng ư? Đôi mày Ân Tuấn khẽ chau. Anh không thíc bị làm phiền bởi chuyện riêng của bất cứ ai đâu. Tuy nhiên vì lịch sự, anh phải nở nụ cười:
- Chuyện gì thế?
- Số là...
- Hàm răng cắn nhẹ bờ môi, Chí Bằng sau vài giây ngừng rồi nói thẳng
- Nếu vì chuyện hai đứa bé sinh đôi mà viện trưởng đuổi Tâm Như thì thật là oan cho cô ấy.
- Lại Tâm Như? Quái! Hôm nay, mọi người hết đề tài hay sao ấy? Lúc nào cũng Tâm Như, Tâm Như cả. Như thể cô ấy là trung tâm của viện không bằng.
- Cả anh cũng vào xin cho cô ấy ư?
- Ân Tuấn hỏi, vẻ bất ngờ
- Tôi thật không hiển Tâm Như có ma lực gì khiến mọi người tin yêu như vậy?
- Chẳng ma lực gì đâu.
- Chí Bằng khẽ mỉm cười, đôi mắt như sáng ngời lấp lánh
- Cô ấy được mọi người tin yêu chỉ vì cô ấy có một trái tim nhân hậu, biết sông vì mọi người thôi.
Sống vì mọi người? Ân Tuấn nhẹ trề môi. Cái chân lý này không tồn tại tự điển sống của anh. Và anh cũng không tin rằng nó có tồn tai trên thế gian này. Chí Bằng và mọi người chẳng qua bị Tâm Như lừa cả.
- Nên sự ra đi của cô ấy sẽ là một tổn thất lớn cho bệnh viện.
- Thấy Ân Tuấn cứ lặng yên, Chí Bằng nói tiếp

- Với tư cách một bác sĩ, tôi thiết tha xin viện trưởng cho Tâm Như được trở về. Vì lợi ích của bệnh viện và cũng vì bản thân cô ấy.
- Nếu như tôi bảo không đồng ý?
- Ân Tuấn muốn nhìn rõ hơn trái tim bác sĩ Chí Bằng.
- Thì tôi sẽ xin từ chức ngay theo cô ấy.
- Chí Bằng nói ngay như đã có chủ kiến từ đầu.
- Từ chức?
- Đôi mắt Ân Tuấn mở tròn. Đã biết trước Chí Bằng sẽ có phản ứng sau câu nói của mình, nhưng Ân Tuấn không ngờ... anh ta dám đem cả sự nghiệp của mình bảo vệ cô gái ấy
- Anh định uy hiếp tôi phải không?
- Tôi không uy hiếp viện trưởng
- Chí Bằng trầm giọng
- Tôi chỉ nói bằng tất cả chân tình. Xin bác sĩ đừng đuổi Tâm Như. Thế gian này không dễ kiếm một người như cô ấy.
Điều này thì Ân Tuấn có thể tin Tâm Như đúng là một cô gái khác lạ trong đời. Không thì... Ân Tuấn đâu phải nhọc lòng bận bịu. Hừ! Nghĩ thật buồn cười. Chỉ là một cô hộ lý bị đuổi thôi, lại kéo theo cả một bác sĩ chuyên khoa tài giỏi của ngành phẫu thuật.
- Liệu cô ta có đáng cho anh hy sinh lớn thế không?
- Hoàn toàn xứng đáng.
- Chí Bằng gật đầu ngay
- Để viện trưởng hiểu về Tâm Như hơn, có lẽ tôi phải kể anh nghe hoàn cảng hiện tại của cô ấy.
- Hoàn cảnh? Tâm Như có hoàn cảnh gì?
- Hỏi rồi ngồi nghe Chí Bằng trầm giọng kể.
Ân Tuấn như quên mất lần đầu tiên trong cuộc đời, mình lắng nghe chuyện riêng tư của người khác. Mà người khác ấy lại là một người con gái nữa.
Có chuyện ấy thật sao? Nghe Chí Bằng kể mà tâm tư Ân Tuấn cứ ngẩn ngơ, ngớ ngẩn. Thì ra hoàn cảnh của Tâm Như như đặc biệt hơn anh tưởng tượng nhiều. Câu chuyện của cô lạ lùng, hy hữu như một tình tiết lỳ kỳ của quyển tiểu thuyết hay. Quên mất cương vị của mình, Ân Tuấn hỏi:
- Vậy ra, đến nay, Tâm Như vẫn sống với lão già quét chung cư, và cố dành dụm tiền cho ông ta phẫu thuật tim ư?
- Đúng vậy.
- Chí Bằng gật đầu, nghe lòng đầy hãnh diện
- Được quen một người như Tâm Như, quả thật là may mắn.
- Ngu ngốc!
- Nhưng Ân Tuấn chẳng thấy chút cảm phục nào. Mím môi, anh nhẹ lắc đầu
- Đúng là ngu ngốc quá. Việc gì phải lo cho người ta chứ?
- Cô ấy không ngu ngốc đâu.
- Cảm thấy tự ái, Chí Bằng cãi
- Đó là vì cô ấy biết thương người.
- Mặc kệ cô ta với tấm lòng bao la, nhân hậu ấy.
- Chợt nhận ra mình đã thâm nhập quá sâu vào tâm hồn một cô gái, Ân Tuấn vội gãi đầu
- Một khi tôi đã quyết định thì không thể thay đổi được đâu. Anh muốn nghỉ theo cô ấy thì cứ tự nhiên.
- Tôi thật không ngờ
- Đứng bật lên khỏi ghế Chí Bằng như giận dữ
- trái tim của viện trưởng lạnh lùng, chai cứng như đá vậy. Đây là đơn từ chức của tôi, xin gửi viện trưởng.
Nói xong, Chí Bằng rút từ trong cặp da ra một tờ đơn đánh sẵn, rồi quay lưng bước vội. Ân Tuấn ngơ ngẩn nhìn theo như thầm nói: "Mình đã quyết định đúng hay sai?" Thật tình, anh không muốn mất Chí Bằng chút nào. Trong đội ngũ bác sĩ gây mê của phòng phẫu thuật, Chí Bằng là người có tay nghề cao nhất. Anh dự định trong một thời gian nữa sẽ rút anh ta sang viện tim làm trợ lý cho mình. Vậy mà... Chí Bằng thật ngu ngốc. Vì một cô hộ lý chẳng ra gì đành đánh mất tương lai của mình đi.
- Viện trưởng! Viện trưởng!
Cánh cửa bỗng xộc ra, không báo trước làm Ân Tuấn giật bắn người lên. Đôi mắt mở to giận dữ dù nhận ra người đang đứng trước mặt mình là cô bác sĩ Y Loan xinh đẹp.
- Xin anh hãy thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
Lại Tâm Như? Ân Tuấn thấy đất trời như đảo lộn. Anh rít lên:
- Cô có biết phép lịch sự tối thiểu không? Tại sao vào phòng, cô không gõ cửa?
- Dạ...
- Bây giờ mới nhận ra mình quá đường đột, Y Loan cúi thấp đầu lo sợ
- Xin lỗi viện trưởng. Em vì quá nóng lòng nên quên mất...
- Nóng lòng? Nóng lòng chuyện gì chứ?
- Ân Tuấn trừng đôi mắt
- Cô Tâm Như kia đã làm điên đảo đầu óc các người hết rồi, có phải không? Hết Chí Bằng rồi đến cô xin cho cô ta. Đừng quên, lúc trước, chính cô là người đã vui mừng ra mặt khi nghe tôi sa thải Tâm Như.
- Dạ, em nhớ.
- Y Loan cúi thấp đầu buồn bã
- Và đến tận bây giờ kia còn hiệu lực. Nhưng mong hiệu trưởng hiểu cho... em không thể mất Chí Bằng.
- Cô không thể mất Chí Bằng?
- Ân Tuấn chợt hiểu ngay. Thì ra cô bác sĩ Y Loan này đã yêu thầm chàng bác sĩ Chí Bằng nên không muốn xa anh ta đây.
- Vâng.
- Đọc được ý nghĩ từ ánh mắt Ân Tuấn, Y Loan gật đầu
- Em yêu Chí Bằng... nên... Nếu anh ta rời bệnh viện thì... em cũng theo anh ta mất.
- Sao, cô lại muốn xin nghỉ à?
- Ân Tuấn bắt đầu nghe choáng váng.
Chuyện không nhỏ thật rồi. Mất một Chí Bằng đã là một tổn thất lớn cho bệnh viện. Nay, nếu để cô bác sĩ trưởng khoa tài giỏi nhất phòng cấp cứu ra đi thì... có lẽ bệnh viện của anh phải đóng cửa thôi. Bởi bác sĩ tuy có nhiều, nhưng kiếm một nhân tài đâu có dễ. Ai lại dám bảo đảm sau Y Loan sẽ không có bác sĩ khác vì cô mà xin nghỉ nữa. Mà tất cả chuyện rắc rối này đều từ cô Tâm Như mà ra cả. Không lẽ chỉ vì một con tốt mà đành phải thí cả xe lẫn mã cho một cuộc cờ đang chiếm thế thượng phong?
- Thôi, được rồi. Cô ra bảo Chí Bằng đừng đi nữa.
- Suy nghĩ một hồi, tính toán thiệt hơn, Ân Tuấn đành nhượng bộ
- Tôi thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
- Viện trưởng đã nhận lời?
- Như chưa tin, Y Loan còn hỏi lại.
Nhận được cái gật đầu của Ân Tuấn. Cô mừng quá, nhảy cẫng lên:
- Ồ! Hay quá! Em phải chạy tìm Chí Bằng ngay mới được.
Nhìn Y Loan hớn hở chạy đi ngay, Ân Tuấn bỗng nghe lòng trống rỗng một cách lạ lùng. Trạc tuổi họ, sao trông anh già nua quá. Có thật là trái tim của anh đã hóa thành đá như Chí Bằng nói để không còn biết rung động là gì? Ba mươi hai tuổi, anh vẫn chưa có được một mái gia đình theo đúng nghĩa.
Chương 9
-Tâm Như! Con có tâm sự, phải không?
Đã hơn mười giờ đêm. Thấy Tâm Như không chịu vào mùng ngủ, cứ nằm trên võng, tay gác lên trái dưa hoài. Ông Mẫn lò dò chui ra khỏi mùng. Đến gần cô, ông lo lắng hỏi:
-Hay là đã bệnh rồi? Mấy bữa nay, bác để ý thấy con ăn cơm ít lắm.
-Không có gì đâu.
-- Chống tay ngồi dậy, Tâm Như khua chân tìm đôi dép.
- Trời nóng qúa, cháu nằm võng đưa một lát cho mát. Bác đừng bận tâm.
-Con giấu ai chớ giấu ta sao được?
-- Kéo cái ghế đến bên chiếc võng, ông ngồi đối diện với cô
-- Mấy ngày nay, ta để ý thấy cháu như đã biến thành người khác vậy. Trầm mặc, ít nói, biếng ăn, biếng ngủ. Thỉnh thoảng lại thở ra. Có chuyện gì, kể cho bác nghe đi, đừng giữ trong lòng nữa. Hay là... cháu vẫn chưa tin bác?
- Không có. Tâm Như nhẹ lắc đầu rồi òa khóc
-- Bác ơi! Cháu khổ qúa!
- Sao lại khổ? Nói bác nghe nào.
-- Nhẹ vỗ vào tay Tâm Như, ông an ủi.
- Chuyện này... không nói được.
-- Tâm Như nhẹ lắc đầu
-- Chẳng phải cháu không tin bác, nhưng cháu nghĩ... nói ra, bác cũng không hiểu được đâu. Không khéo bác lại cười, lại bảo cháu dư hơi, thừa sức.
- Ta sẽ không bảo thế đâu.
- Ông mỉm cười trìu mến

-- Cứ nói ta nghe, đừng ngại. Từ lâu, ta đã yêu thương, đã xem cháu như con của mình rồi.
-- Ngừng một chút, ông tinh nghịch
-- Để ta đoán xem nào. Có phải chuyện khó nói đó dính dáng đến một chàng trai không hả? Cháu yêu hắn, nhưng hắn vô tình không nhận biết, có đúng không?
Đúng. Tâm Như nhẹ nhắm đôi mắt lại. Hai giọt lệ chảy dài xuống môi cô nghe mằn mặn. Nhưng chỉ đúng một phần thôi. Điều cô khổ tâm nhất bây giờ không phải vì sự vô tình của người ta, mà là sự đổ vỡ, hụt hẫng trong tình yêu của cô dành cho người ấy.
Ân Tuấn! Thì ra cô đã yêu anh. Không phải bây giờ mà từ lâu lắm, dù chưa một lần biết mặt cũng như biết tuổi tác anh. Cô yêu anh bằng tình yêu của một tín đồ dành cho Chúa, yêu bằng tất cả tấm lòng mộ đạo, bằng sự nể trọng và kính phục. Bây giờ, cô hiểu vì sao mình nhất quyết bỏ nhà đi chứ không đồng ý nhận Tiến Dũng làm chồng.
Cô đã tự mình xây đắp thần tượng Ân Tuấn qúa cao rồi hoàn hảo. Nên giờ đây đối diện với sự thật phũ phàng, tàn nhẫn, cô hoàn toàn sụp đổ và thất vọng. Ân Tuấn! Sao ông có thể lạnh lùng, dửng dưng đến thế?
Hôm đó, nghe lời dứt khoát từ chối từ miệng Ân Tuấn, Tâm Như đã lao ra đường khóc như điên dại. Suốt một buổi chiều lang thang như kẻ mất hồn. Cô ngỡ ngàng chợt nhận ra tình yêu của mình đối với anh.
Mình phải làm gì bây giờ? Mấy ngày nay, trong óc cô cứ quẩn quanh câu nói ấy. Đành bó tay bỏ mặc hai đứa bé chết dần trong nỗi khổ đau của cha mẹ chúng ư? Trái tim cô thật không đành. Chưa có lúc nào Tâm Như nghe căm thù Ân Tuấn nhiều đến thế. Thật uổng công cô bao ngày kính phục tin yêu. Hôm qua Chí Bằng đã đến gặp co thu hồi tờ quyết định sa thai, nhưng cô không cảm thấy vui mừng, thấy nôn nao như xưa nữa. Từ hôm nay, cô quyết định sẽ không làm trợ lý ở bệnh viện, cũng như sẽ không thèm đến biệt thự "Tường Minh" lo lắng, săn sóc cho Ân Tuấn nữa. Con người ác độc, tàn nhẫn đó không đáng cho cô phải bận tâm đâu.
Tâm Như nói hết lâu rồi mà ông Mẫn chẳng có chút phản ứng gì. Gương mặt già nua bất động như biến thành tượng sắt. Hốc mắt sâu thẳm. Với ông, như nãy giờ không nghe không thấy lời nào cả.
- Có. Cháu đã nói rồi mà.
- Tâm Như giấu (dối)
- Bác sẽ chẳng hiểu gì đâu. Trong lòng bác cùng như bao nhiêu bệnh nhân mù quáng khác, lúc nào cũng tôn sùng Ân Tuấn cả. Tại sao phải cần đến bắn phẫu thật mới thành công được chứ?
- Thế bệnh tình của hai đứa bé sinh đôi ấy, bây giờ trầm trọng lắm à?
- Không trả lời vào câu hỏi của Tâm Như, ông trầm giọng.
Tâm Như nhẹ gật đầu uất ức:
- Phải. Chẳng những trầm trọng mà còn rất rất là trầm trọng nữa. Bác biết không? Hôm qua, cháu đến thăm. Nhìn chúng thoi thóp trên giường mà giận ứa gan. Cái tên Ân Tuấn ác độc, không có trái tim kia nhất định sẽ có ngày hối hận về hành động vô tâm của mình hôm nay đấy.
- Đừng trù rủa Ân Tuấn thế
- Gõ nhẹ xuống tay Tâm Như một cái, ông chậm rãi đứng lên. Đến bên hốc tủ, ông lấy ra một cái hộp vuông vuông rồi đi đến trược mặt Tâm Như trao nó cho cô.
- Cháu đếm xem thử được bao nhiêu rồi?
- Để làm gì ạ?
- Không hiểu, nhưng Tâm Như vẫn làm theo lời ông.
Những tờ tiền được sổ ra đầy mặt đất.
- Tám, chín, mười... Chà! Những mười triệu rồi ông ạ.
- Xếp cho những tiền ngay ngắn lại. Tâm Như vui vẻ
- Coi vậy mà cũng nhanh ghê. Cứ đà này, chẳng bao lâu nữa, bác đã có thể phẫu thuật được rồi.
- Cháy hãy thay ta, đem số tiền này đến cho hai cháu bé sinh đôi bất hạnh kia.
- Nhưng ông đã khoát tay không nhận lại số tiền.
- Sao cơ?
- Tâm Như tròn đôi mắt
- Đây là tiền ông dành dụm để phẫu thuật tim mà.
- Ta chỉ có phân nửa trong số này thôi...
- Ông thở ra một hơi, ô tồn nói
- một nửa là của cháu.
- Không. Là của ông tất cả
- Tâm Như lắc đầu
- Cháu đã nói rồi, phần tiền đó cháu cho ông.
- Cho hay không thì cũng thế thôi.
- Ông không tranh cãi với cô
- Cháu hãy mau đem số tiền này đến giúp chúng đi.
- Tại sao ông phải làm như vậy?
- Tâm Như không hiểu được
- Còn bệnh tình của ông thì sao? Không lẽ cứ kéo dài?
- Ta còn chịu được. Ta già rồi, lỡ có chết cũng không sao. Ta không muốn Ân Tuấn phải ân hận, cũng như không muốn cháu cùng mọi người bỏ mặc và nguyền rủa nó.
- Bỏ mặc và nguyền rủa thì có sao?
- Mắt Tâm Như lại long lên
- Hắn đáng bị như thế lắm mà.
- Không
- Lắc đầu, ông nói trong đau khổ
- Ân Tuấn không đáng bị người đời nguyền rủa, miệt khinh đâu. Nó là một đứa bé tốt, đầy lòng nhân hậu. Tất cả cũng tại ta. Từ ta mà ra cả:
- Bác nói gì lạ vậy?
- Tâm Như nhìn ông không chớp
- Sao lại giành hết trách nhiệm về mình? Sao phải bênh vực cho Ân Tuấn chứ? Bác quen với hắn à?
- Quen?
- Ông bỗng bật lên cười
- Không chỉ quen mà còn hơn thế nữa. Tâm Như! Cháu biết không? Ta chính là ba của Ân Tuấn.
- Hả?
Té bịch luôn xuống đất một cái. Tâm Như sững người ra trong chết lặng, bàng hoàng, bao nhiêu tóc trên đầu như dựng lên. Cô thật không biết mình mơ hay tỉnh nữa. Bác Mẫn là ba của Ân Tuấn ư? Làm sao cô có thể tin một chuyện hoang đường như thế. Con là bác sĩ thiên tài, trong lúc cha là một bệnh nhân phải dành dụm từng đồng để mong muốn được chính con phẫu thuận cho mình.
- Cháu ngạc nhiên lắm phải không?
- Như hiểu những ý nghĩ đang dồn dập trong đầu Tâm Như, ông Mẫn vỗ nhẹ tay cô
- Chuyện thoạt nghe phi lý, chẳng hoang đường chút nào đâu. Gieo nhân gặt qủa báo của ta. Ta làm thì ta phải chịu.
- Giữa bác và Ân Tuấn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan hệ của hai ngươi trở nên xa lạ thế?
- Tâm Như nói với tất cả quan tâm.
Chương 10
Ông thở dài, ngập ngừng giây phút rồi rút từ trong người ra một quyển vở dày.
- Chuyện dài dòng lắm, không thể kể hết trong một vài câu. Muốn tận tường, cháu hãy xem đi.

Nói rồi, ông đặt quyển vở vào tay cô. Ông quay lưng lầm lũi bước trở về giường. Nhìn theo bóng ông đến khi khuất hẳn sau lớp mùng. Tâm Như mới lặng lẽ mở quyển sổ ra. Một nét chữ nghiêng nghiêng được viết vội trên giấy đập nhanh vào mắt. Nhật ký của mẹ Ân Tuấn đây mà...
"Ngày... tháng... năm...
Ân Tuấn thương yêu nhất đời mẹ!
Khi con đọc được những dòng chữ này thì có lẽ mẹ không còn sống trên đời này nữa. Nên con có thể xem đây là những lời trăng trối cuối cùng của mẹ dành để lại cho con.
Thật buồn cười khi mẹ phải viết lời trăng trối cho con khi vừa tròn ba mươi tuổi. Cái tuổi mỹ mãn, hạnh phúc nhất của một đời người. Nhưng biết làm sao đấy? Mẹ mắc bệnh trầm kha. Cái căn bệnh ung thư ác nghiệt kia sẽ cướp đi sinh mạng của mẹ bất kỳ phút giây nào.
Mẹ không muốn chết. Không muốn xa con một chút nào. Trời ơi! Con tôi... Ân Tuấn hãy còn qúa nhỏ. Nó chỉ mới là đứa bé lên năm ngây thơ, bé bỏng, chưa đủ sức đối đầu cùng cuộc sống. Sao trời lại bắt mẹ phải chết, phải xa bỏ đứa con yêu qúy nhất trần đời?
Ân Tuấn ơi! Bệnh của mẹ đã vào giai đoạn cuối. Mẹ không cầm cự được bao lâu nữa, mẹ phải làm sao? Cuối cùng, con biết không? Mẹ lại đến gặp người đàn ông đó. Dù hàng trăm, hàng vạn lần tự thề với lòng là không bao giờ mẹ nhìn mặt người đàn ông xấu xa, bạt bẽo kia.
Nhưng dù sao thì... Ông ta cũng là cha của con mà. Ông ta không yêu mẹ. Ông ta có thể bỏ mặc mẹ chết dần mòn trong bệnh tật, chứ ông ta không thể bỏ mặc con côi cút được.
Thế nhưng mẹ đã lầm như đã từng lầm trao thân, gửi phận cho ông ta sáu năm về trước. Chẳng chờ nghe mẹ nói đến tiếng thứ hai, cả hai vợ chồng ông đà lớn tiếng sai người làm đuổi mẹ ra khỏi cửa. Còn bảo mình không có đứa con lạc loài như con vậy.
Ân Tuấn! Cánh cửa sắt đóng sập ngay trước mặt lâu lắm rồi, mà mẹ vẫn còn đứng yên không nhúc nhích. Mẹ đã đứng đó khóc ròng rã bốn tiếng đồng hồ, mong lay động được lòng ông. Phút giây này... sắp chết rồi, mẹ cần gì chút tình yêu của ông ấy. Mẹ chỉ mong ông ta nghĩ lại, chịu nhận nuôi giùm mẹ đứa con này.
Màn đêm dần buông, rồi cơn mưa ập xuống. Sợ con nhiễm lạnh rồi lâm bệnh, mẹ đành dắt con thui thủi ra về, lòng thầm hỏi: Thế gian này sao lại có người độc ác, vô lương tâm thế? Mẹ đâu phải hạng gái hư hèn, xấu xa gì đáng bị Ông ta khinh bỉ đến như thế chứ? Mang chứng bệnh trầm kha, có phải mẹ muốn đâu, sao ông ta không nghĩ mà thương cho mẹ?
Mẹ vẫn còn nhớ rõ, dù đã sáu năm rồi. Ngày ấy, mẹ là cô công nhân dệt may, còn ông ta la thuyền trưởng. Thấy mẹ là dân quê ra tỉnh lại có chút hương sắc mặn mà, ông ta đã hết lòng theo đuổi, săn chiều. Hứa là sẽ yêu thương mẹ đến trọn đời, trọn kiếp.
Một năm sau ngày cưới, con chào đời. Hạnh phúc vừa chợt đến đã tắt ngay, khi viên bác sĩ trao tờ kết quả khám nghiệm cho ông ta. Lúc đó, mẹ nào biết tử cung mình đã bị ung thư. Chỉ ngạc nhiên nhiều vì thái độ lạnh lùng, hờ hững của ông ta.
Một năm sau nữa, khi con lên hai tuổi thì ông ta có nhân tình khác. Đó chính là bà chủ của mẹ lẫn ông ta. Bà ấy năm đó đã bốn mươi chín tuổi, góa chồng nhưng nhan sắc vẫn mặn mà. Không như mẹ, ngày cứ gầy rạc, tiều tụy đi vì khổ đau, sầu héo.
Gặp nhau không bao lâu, họ bắt đầu sống công khai tình cảm của mình, mặc cho mẹ nổi ghen đau đớn. Dù đã từ lâu, ông ta không còn xem mẹ là vợ nữa, nhưng trong lòng mẹ, ông ta luôn là một người chồng, người cha tốt của con. Nên cái tin ông ta đòi ly dị với mẹ, qủa là một cú sốc nặng nề. Khác nào tiếng sét làm suy sụp toàn bộ tinh thần của mẹ.
Cuối cùng, ông ta cũng ra đi, mặc cho mẹ hết lời năn nỉ, cầu xin. Vài ba tháng đầu ông ta còn gửi tiền chu cấp cho con. Sau dần, bặt vô âm tín. Cuộc sống sang giàu bên người vợ đẹp đã khiến ông ta quên mất rằng, trong đời mình hãy còn một giọt máu đang sống lay lắt trong đói ngheo, sầu khổ.
Một hôm, trong lúc dọn dẹp, mẹ tình cờ phát hiện được tờ xét nghiệm năm xưa. Biết mình mang bệnh trầm kha, mẹ sợ lắm, vội đi khám nghiệm. Bác sĩ bảo, bệnh của mẹ đã bước vào thời kỳ thứ hai nên cần mổ gấp, may ra giữ được tính mạng.
Làm phẫu thuật phải đâu đơn giản. Chi phí cho một cuộc phẫu thuật lúc đó rất cao. Mẹ lại không còn một cắc, một đồng trong túi. Số tiền lương ít ỏi chỉ đủ nuôi sống hai mẹ con tạm bợ qua ngày. Bà con, họ hành đều nghèo cả, ai giúp được cho mình? Bước đường cùng, mẹ tìm đến ông ta xin chút lòng thương hại.
Nhưng bên cạnh người vợ mới, ông ta đã nhìn mẹ con mình bằng đôi mắt dửng dưng, xa lạ. Còn bảo tiền không phải là vỏ hến để có thể bố thí lung tung. Ân Tuấn ơi! Mẹ không ngờ thế gian này lại có người bạc bẽo như ông ta vậy. Trở về với căn bệnh ngày một trầm trọng thêm hơn, mẹ đà hận lòng, đã thề rằng: Trọn khiếp này sẽ không tha thứ, sẽ căm ghét người ông bội bạc kia.
Ân Tuấn! Đọc đến đây, con đã có thể hiểu được phần nào tình cảnh khốn khổ của mẹ con mình lúc đó. Từng ngày mòn mỏi chờ tử thần giơ cao lưỡi hái, mẹ đã phải sống trong tâm trạng khủng khiếp, hãi hùng.
Mẹ không sợ chết, vì chết là hết là rũ sạch mọi ưu phiền trần thế. Mẹ chỉ không đành xa bỏ con thôi. Trời ơi! Ân Tuấn hãy còn thơ dại. mẹ chết rồi ai sẽ lo lắng, cưng chiều, nuôi nấng? Gửi con vào cô nhi viện khi con vẫn còn cha, mẹ thật chẳng nỡ lòng. Cuối cùng, mẹ đành đem con nương nhờ chú thím. Họ dù sao cũng là máu mủ ruột rà. Con họ có cơm chắc con cũng không đến nỗi nào.
Dự định xong điều ấy, mẹ nhẹ cả người cảm thấy được yên lòng được phần nào trước khi xuôi tay về cõi vĩnh hằng. Ân Tuấn! Cho mẹ hôn con nhé. Một trăm, một ngày... triệu triệu cái để bù khi mẹ chết đi rồi, con không còn được ai hôn nữa. Hãy nhìn kỹ mẹ đi con. Mẹ con mình sắp không còn được ở bên nhau bao lâu nữa. Trời ơi! Con tôi ngây thơ qúa. Mất mẹ đến nơi rồi vẫn nhoẻn miệng cười. Hãy vòng tay ôm cổ mẹ bảo rằng, con yêu mẹ qúa.
Mai mốt lớn lên, đọc những dòng này, con đừng khóc nghe con. Bởi mẹ tuy chết đi, nhưng linh hồn vẫn khong tan. Mẹ sẽ quấn quýt mãi bên con, nhìn con lớn, phù hộ cho con bằng tất cả tình thương của mẹ. Mỗi lúc gặp chuyện buồn, không thể tâm sự cùng ai được, con hãy ghi ra giấy rồi đốt cho mẹ đọc. Mẹ nhất định sẽ sẻ chia, an ủi.
Ân Tuấn thương yêu! Mẹ không muốn ngưng bút, muốn rời xa con một chút nào, nhưng mắt đã hoa, tay chân rời rã. Mẹ chỉ có thể gắng hết sức mình để nói cùng con lần sau cuối. Ân Tuấn! Can đảm lên con nhé! Hãy dũng cảm đương đầu cùng nghịch cảnh. Mẹ muốn con trở thành bác sĩ. Một bác sĩ thiên tài đủ sức chữa lành mọi bệnh của nhân gian. Đừng để họ phải chết oan như mẹ khi tuổi đời còn qúa trẻ.
Ân Tuấn! Mẹ biết con làm được. Con sẽ không phụ lòng mẹ, phải không? Chỉ cần con cố gắng, mẹ nguyện sẽ gom hết sức giúp con toại nguyện. Nhất định con của mẹ sẽ là viện trưởng một bệnh viện hiện đại, tối tân nhất
... Mẹ tin như vậy...
Buông quyển nhật ký rơi xuống, Tâm Như mới hay mình đang khóc. Có lẽ cô đã khóc từ khi bắt đầu dòng nhật ký đầu tiên. Thế gian này sao lắm cảnh trái ngang, nát lòng như vậy? Còn nỗi khổ nào hơn nỗi khổ của người mẹ biết mình phải sắp xa lìa đứa con còn nhỏ dại?
Không nhìn thấy, song Tâm Như vẫn có thể hình dung được gương mặt gầy gò, xanh xao đầm đìa nước mắt của người đàn bà tên gọi Tường Minh.
Ân Tuấn không lẽ rất giống bà? Bỗng nhiên sao, Tâm Như tin như vậy.
Còn bác Mẫn? Phúc giây này, Tâm Như nghe lòng đầu mâu thuẫn. Cô không biết mình nên hay thương hay nên khinh bởi người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa kia. Và hiện mình có nên đồng tình với thái độ dửng dưng, thù hằn của Ân Tuấn với ông? Thật ra, ông cũng đáng bị qủa báo như thế lắm.
Cô chỉ biết giờ phút này, trái tim mình ngập đầy bónh hình Ân Tuấn. Chút ác cảm vừa đến đã biến mất ngay, cô thấy mình lại tin yêu, kính trọng anh như trước. Không chỉ vì anh là một bác sĩ tài hoa mà còn là sự khâm phục, kính trọng vào nghị lực phi thường của anh nữa. Ân Tuấn! Tôi có thể cảm nhận được phần nào sự khó khăn, vất vả của anh trong một thời thơ ấu. Để được như ngày hôm nay, anh hẳn đã phải cố gắng nhiều.
Tôi sẽ không bỏ rơi anh, không để anh phải ân hận suốt đời vì phút sai lầm, nông nổi của mình. Tôi nhất định sẽ đua anh trở về với con người thật của mình. Tôi không tin trái tim anh bằng đá, khi anh có một người mẹ dịu dàng nhân hậu thế.
Cúi nhặt xấp tiền lên tay, Tâm Như quyết định sẽ đem giúp hết cho hai đứa trẻ song sinh ấy. Một khi biết rõ bác Mẫn là cha ruột Ân Tuấn, cô thấy mình không cần phải đắn đo, lựa chọn nữa.
Chương 11
Theo lịch, nếu hôm nào đích thân viện trưởng Ân Tuấn thăm khám bệnh thì hôm đó, số lượng bệnh nhân đến bệnh viện sẽ đông hơn ngày thường gấp mười lần. Ân Tuấn biết vậy, nhưng anh chưa bao giờ thấy ngại hay mệt cả. Anh cũng chưa từng từ chối một bệnh nhân nào, dù đã hết giờ làm việc đã lâu. Anh có thể khám, trị bệnh bỏ cơm trưa, thậm chí cả cơm chiều, để giải quyết cho hết số lượng bệnh nhân đông quá mức.
Rù rì với nhau, người thì bảo anh có bộ thần kinh thép. Kẻ thì nói vì trái tim anh bằng đá nên chẳng biết mệt là gì, chỉ biết tiền thôi.
Mặc cho người ta xì xầm bàn tán. Ân Tuấn chẳng mảy may bận tâm để ý. Anh chỉ biết làm theo quan điểm sống của mình. Chỉ biết rằng, mỗi ngày từ phòng khám trở về, anh hạnh phúc với cơ thể mệt nhoài, với bao tiền căng phòng nứt túi, với danh sách những bệnh nhân cứu được ngày một dài ngoằng trong cuộn sớ mà anh sẽ đốt cho mẹ xem vào ngày đám giỗ sắp tới này. Thấy anh cứu được nhiều người vậy, mẹ chắc sẽ hài lòng, sẽ mãn nguyện lắm.
-Thưa viện trưởng, bắt đầu cho bệnh nhân vào khám được chưa ạ?
-Một cô y tá rụt rè, ló đầu qua ô cửa.
-À! Được rồi.
Dứt mình ra khỏi cơn suy tưởng. Ân Tuấn gật đầu, mở to tập hồ sơ bệnh án.

Anh thầm hỏi,sao cả đời mình cứ trầm tư, ảm đạm, không giống như tất cả mọi người? Cũng không thể phá lên cười thích thú trước một câu đùa tếu, một câu chuyện tiếu lâm nào. Đôi môi của anh chỉ cười bằng có, chứ không biết cười vì thích thú, vui mừng. Dù đôi lúc, anh cũng muốn được hoà đồng, hoà nhập vào dòng người sôi nổi nói nói cười cười kia. Nhưng lần nào, anh cũng bị thất bại một cách thảm hại. Anh thấy mình lạc lõng giữa đám đông, cũng như cảm thấy những câu chuyện mà họ quan tâm sao chán phèo, nhạt nhẽo..
-Thưa bác sĩ..
Một người đàn bà rụt rè lên tiếng gọi. Ân Tuấn giật mình ngẩng dậy. Nhận ra bệnh nhân là người quen cũ, đôi mày của anh lập tức cau nhanh lại:
-Lại là bà nữa ư? Tôi đã nói rồi, nơi đây không phải là bệnh viện từ thiện. Càng không phải cái chợ để bà mặc sức ra vào cò kè thêm bớt. Nếu không đóng đủ viện phí, bà hãy ẵm bé về đi. Tôi không có thời gian tiếp bà đâu.
-Vâng. Thưa bác sĩ, tôi biết
- Người đàn bà lật đất nói
- Tôi có đem đủ tiền đây.Xin bác sĩ chữa giùm con tôi ạ.
-Hừ!
- Ân Tuấn nhếch môi cười mai mỉa
- Cuối cùng rồi bà cũng chịu lòi ra. May mà lúc trước, tôi không bị mấy lời giả dối của bà làm động lòng. Không thì.. đã bị gạt rồi.
-Tôi không gạt bác sĩ đâu
- Bà thở ra buồn bã
- Quả thật tôi đã bó tay, đã không thể chạy chọt, vay mượn thêm được của ai cho đủ số. Những tưởng đành để chúng chết rồi, nhưng may mắn quá, giữa lúc cùng đường tuyệt vọng đó, tôi gặp được Tâm Như. Chính cô ấy đã cứu vớt cuộc đời của vợ chồng tôi, cũng như đã ban cho sinh vật nhỏ nhoi này sự sống.
-Cho không hai mươi triệu ư?
- Ân Tuấn không thể nào tin được
- Tâm Như là người như thế nào mà ngu ngốc thế?
-Cô ta không ngu ngốc
- Người đàn bà phản ứng ngay
- Cô ta chỉ quá nhân từ và tốt bụng thôi, thưa bác sĩ. Tâm Như không xa lạ với ông đâu. Cô ta chính là hộ lý trong bệnh viện của ông đấy.
-Là Tâm Như ư?
- Ân Tuấn nói to. Nếu như lúc nãy nghe chuyện bà được cho không hai mươi triệu, anh ngạc nhiên một thì bây giờ.. biết vị ân nhân là cô hộ lý nghèo khó của mình, Ân Tuấn ngạc nhiên đến những mười lần
- Cô ấy không thể có nhiều tiền như vậy được.
-Vâng
- Bà gật đầu
- Cô ấy cũng bảo thế. Số tiền này không phải của riêng cô ấy.Mười triệu là của người cha nuôi. Năm triệu của cô ấy và năm triệu là của bác sĩ Chí Bằng.
- Cả Chí Bằng cũng dính vào chuyện này sao?
Càng lúc, Ân Tuấn càng ngạc nhiên hơn. Lẽ nào trên thế gian này, lòng tốt vẫn còn tồn tại? Lẽ nào vẫn còn có những con người giúp người không vì lợi? Ồ, không! Hoang đường lắm. Ân Tuấn không thể nào tin nổi.
-Tiền đã đủ rồi đây, xin bác sĩ khám và mổ giùm hai đứa con tôi
- Thấy Ân Tuấn đột nhiên ngồi thần người ra, bà ôn tồn nhắc.
Ân Tuấn giật mình ngẩng dậy. Hồn lơ lửng, anh đặt ống nghe vào tai như cái máy. Anh bắt đầu khám cho hai đứa bé trong ánh mắt sáng bừng lên vì hạnh phúc của người mẹ.
- Được rồi
- Sau khi khám thật lâu, thật kỹ, Ân Tuấn viết nhanh vào tập hồ sơ rồi khẽ khàng trao nó cho bà
- Bà ra ngoài bàn làm thủ tục, đóng tiền rồi cho chúng nhập viện ngay.
-Vâng
- Đón tập hồ sơ, bà lập cập đứng lên.
Ra đến cửa, như chợt nhớ, bà quay đầu lại hỏi:
-Có phải ngày mai sẽ mổ không, thưa bác sĩ?
-Không
- Ân Tuấn lắc đầu.
Bà hỏi, vẻ nóng lòng:
-Thế thì bao giờ, thưa bác sĩ?
Ân Tuấn ngẩng đầu lên, gắt gỏng:
-Bà cứ làm theo lời tôi. Còn bao giờ phẫu thuật thì tự tôi sẽ quyết định. Đừng dài dòng, lôi thôi thế.
- Dạ..
Bị hét, bà Châu hoảng quá, lật đật đi nhanh.
Cánh cửa bật mở, một bệnh nhân khác bước vào. Chưa kịp ngồi vào ghế đã bị Ân Tuấn trợn mắt, hét luôn một trận:
-Làm gì đó? Tôi đã cho gọi đâu mà vào chứ?
- Rồi nhấn mạnh vào cái nút điện đam, anh bực dọc bảo cô y tá
- Này! Có cho bệnh nhân vào thì cũng thư thả cho tôi thở với. Người chứ có phải máy đâu mà không biệt mệt hả? Mau vào mời bệnh nhân ở trong đây ra giùm tôi.
- Dạ..
Giọng cô y tá hốt hoảng trong máy điện đam. Và người bệnh nhân vừa bước vào không đợi mời đã vội bước ra.
Ân Tuấn hôm nay bênh hay sao ấy? Ngày thường, anh đâu biết mệt là gì. Hôm nào cho bệnh nhân vào chậm, còn bị anh mắng cho một trận, bảo là lề mề quá.
Mình đã nổi nóng vô lý. Ân Tuấn biết, những vẫn không sao kềm chế cơn nóng giận bừng bừng lên trong cơ thể, cũng như không sao tránh cho mình hay cáu bẳn, gắt gỏng mọi người. Dù biết rỏ triệu chứng này trong y học thường được gọi là stress và có thuốc trị hẳn hòi. Nhưng với anh, trong chứng bệnh này, mọi thứ thuốc đều bị vô hiệu hoá.
Hôm nay, Ân Tuấn về trễ hơn thường khi những một tiếng đồng hồ. Cơn đói cùng sự thất vọng trong việc tuyển chọn tìm trợ lý cho cuộc phẩu thuật sắp đến làm anh mệt mỏi vô cùng. Bỏ mặc Tân và Thành lăn xăng dọn cơm dưới bếp, Ân Tuấn bỏ đi thẳng lên lầu. Anh không muốn ăn, chỉ muốn tắm một cái rồi ngã nhào ra giường mà ngủ.
Ơ! Gì thế này? Vừa bước vào phòng, Ân Tuấn đã vội lộn trở ra. Đưa tay dụi mắt, anh định thần nhìn kỹ cánh cửa trước mặt mình. Đúng là phòng anh rồi. Lúc nãy đói nên hoa mắt chăng? Đẩy cửa bước vào một lần nữa, Ân Tuấn phải giật nảy người, tròn đôi mắt.
Nếu không phải quáng gà, anh nhất định đã ngủ mơ rồi. Chẳng lý nào anh cho người sơn sửa lại căn phòng của mình mà không hề hay biết.
Ngồi xuống giường, Ân Tuấn bỗng thấy bực mình kinh khủng. Cắn mạnh vào môi đau điếng. Rõ ràng không phải là nằm mơ. Vậy ai? Kẻ nào cả gan dám biến phòng của anh thành nhà trẻ với hàng trăm màu xanh, trắng, đỏ, vàng như vậy chứ?
-Thành! Bác Bảy! Lên gặp tôi lập tức!
Cầm lấy ống nghe, Ân Tuấn xẵng giọng mình. Hừ! Nếu quả thật chính họ đã làm, anh nhất định chẳng bỏ qua đâu.
- Dạ, cậu Tuấn. Cậu gọi tôi và bác Bảy hả?
- Thấy cánh cửa he hé mở, Thành rụt rè ló đầu vào hỏi.
Lần đầu tiên đặt chân vào phòng Ân Tuấn, nên anh ta không phát hiện sự bất thường.
-Phải
- Ân Tuấn gật đầu, mặt hầm hầm giận
- Nói mau!Anh và bác Bảy, ai đã sơn vẽ lung tung lên tường tôi như vậy hả?
-Vẽ lung tung ư?
- Thành ngơ ngác.
Cùng lúc, Tân nghe chuyện, tò mò ló đầu vào. Từng được vào phòng cậu chủ nên cậu ta phát hiện ra ngay.
-Ồ! Đẹp quá! Hệt như nhà cổ tích vậy.
-Im đi!
- Ân Tuấn trừng đôi mắt.

Tân vội im re. Cánh cửa mở rộng ra, đến lượt ông Bảy sững sờ trước một kiệt tác lạ đời. Khắp phòng, đầu trên tường là những hình vẽ sặc sỡ đủ màu. Nơi là một đoá hướng dương vàng tươi dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời. Nơi là chú rùa ì ạch chạy ăn chú thỏ. Nơi là những hạt mưa mát mẻ tưới trên đầu những con ếch xí xọn bậc thầy. Tránh mưa bằng cây dù nấm xinh xinh, ngộ nghĩnh mà buồn cười lắm. Đối diện ngay bàn làm việc của Ân Tuấn là hình một bé trai đang đứng đái. Tinh nghịch, dễ thương đến lạ lùng. Trong lúc bức tường đối diện giường ngủ của anh được treo hình một cô gái đẹp. Cô ta như trêu ghẹo anh bằng nụ cười xinh như mộng. Trời ơi! Trên bàn làm việc của anh lại đưọc cắm đầy hoa hồng nữa. Như ai đó chẳng biết rằng, hoa là thứ Ân Tuấn ghét nhất đời.
-Bây giờ thì mọi người rõ lý do tôi nổi nóng lên rồi chứ?
- Đợi cho mọi người nhìn một lượt hết những thứ lộn xộn trong phòng mình. Ân Tuấn mới nghiêm trọng hỏi
- Đây là công trình của ai?
- Tôi vô can truyện này
- nhún vai thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, Tân an tâm nói
- Cả ngày theo cậu Tuấn ở bệnh viện, tôi không biết gì đâu.
Chuyện này..
- Ông Bảy nhẹ gãi đầu - cũng không dính dáng đến tôi. Tôi đâu có chìa khoá phòng cậu Tuấn.
Chỉ còn lại Thành thôi. Mọi con mắt đổ dồn về phía anh, chờ lời giải thích.
-Tôi.. tôi cũng không có.
- vụng về, Thành lắc đầu với cảm giác tình ngay lý gian.
-Tất cả mọi người đều không có.
- Ân Tuấn cười gằn
- Thế bức tranh này tự mọc lên đây chắc?
-À! Phải rồi.
- như chợt nhớ ra, Thành reo lên mừng rỡ
- Hãy còn một người nữa.
-Ai thế? - những tiếng hỏi cùng dậy lên một lúc.
Thành nói nhanh:
-Cô gái giúp việc. Hôm nào, cô ta cũng mượn chìa khoá của tôi để vào phòng cậu chủ quét dọn. Không chừng..
-Gọi cô ta đến gặp tôi lập tức!
- Không đợi Thành nói hết câu, Ân Tuấn đã quát lên
- Tân! Mày lấy xe đưa Thành đến nhà cô ấy, mau lên!
-Vâng. Vâng ạ!
Trong những trường hợp thế này, chần chừ là dại dột. Nên không đợi Ân Tuấn nói dứt câu, Tân và Thành đã biến mất sau bậc thang lầu. Ông Bảy vờ tần ngần giây phút rồi cũng vội rút lui, bỏ mặc Ân Tuấn với căn phòng đầy sắc màu ngộ nghĩnh.
Nằm vật xuống giường, quên cả thói quen thường lệ là phải vào phòng tắm, Ân Tuấn chăm chú ngắm nhìn những hình vẽ trên tường, thầm hỏi: Cô gái giúp việc kia tại sao phải làm như vậy? Tại sao lại vẽ đầy phòng của anh chứ?
Những bức tranh xem cũng được đấy. Lúc này, Ân Tuấn đã bình tĩnh hơn. Dù thoạt nhìn, trông chúng rối bù, hoa mắt, nhưng thật ra, chúng được vẽ theo bố cục rất đàng hoàng. Rõ ràng khi vẽ, cô gái đã có ý định sẵn trong đầu, không phải do tùy hứng vẽ lung tung.
Cô ta có hoa tay lắm. Những bức vẽ hình đầy ngộ nghĩnh nhìn một hồi cũng vui vui, cũng thấy thần kinh phần nào thư giãn. Nhất là bé trai đang trần truồng đứng "tè" kia. Nhìn điệu bộ của nó, thật khó mà nén được nụ cười. Chút vui vui, pha chút gì thèn thẹn của cảm giác một người đàn ông phơi bày điều thầm kín nhất.
Trở mình sang bên, Ân Tuấn bỗng nghe mùi dầu thơm dìu dịu từ đây bay vào mũi. Dường như từ dưới chiếc gối nằm thì phải? Lật úp luôn người xuống, anh mới hay là tấm drap, cả áo gối của mình cũng đều bị thay hết. Không phải là một màu nâu xám lạnh lùng như trước, mà là màu hồng phấn dịu dàng, ngọt mát. Tạo một cảm giác thư giản đến tuyệt vời.
Ô! Có chuyện gì thế? Ân Tuấn bỗng giật mình, ngồi phắt ngay dậy. Bàng hoàng kinh sợ cảm giác bị ngoại vật chi phối quá nhiều. Những bức tranh kia, tấm drap này và cô gái nọ như một ma thuật vô hình đang muốn anh rời bỏ thế giới mơ hồ nào khác. Không. Không thể như thế được. Bao nhiêu năm nay anh đã vững vàng kiên định với lập trường, với nguyên tắc là người của riêng mình. Sau có thể môt phút, một giây bị những cảm giác thường kia làm sụp đỗ tan tành?
-Không.
Hét lớn như một lời khẳng định. Ân Tuấn vung tay vò nát tấm drap phẳng phiu dưới chân mình. Rồi như sẵn tay, anh ném luôn bình hoa xuống đấy vỡ tan. Cùng lúc Thành, Tân và một người con gái lạ bước vào, qua cánh cửa chưa được khép.
-Cô ta đâu? Hả!
- Bất chợt dừng lại trên gương mặt cô gái mới bước vào. Miệng Ân Tuấn mở tròn vo, há hốc hệt như miệng Tân khi lần đâu được Thành đưa đến gặp cô ta vậy.
-Là Tâm Như.. Sao lại là Tâm Như được?
-Bác sĩ Ân Tuấn là gã khốn khiếp hôm nào đã đụng mình gãy chân ư?
- Phần đối diện, Tâm Như cũng không kém phần kinh hãi, rụng rời khi nhận ra thần tượng, người mình thương yêu kính trọng nhất là gã tiểu nhân, bỉ ổi mà mình căm ghét. Những tưởng sẽ cho gã ăn tát tai ngay từ phút đầu đối diện.
Vậy mà.. giờ gặp hắn, cô chỉ biết tròn mắt ngó trong cảm giác sững sờ, chết lặng. Mọi tế bào trong cơ thể như đông cứng lại. Không biết cười hay khóc, vui mừng hay đau khổ nữa?
- Đeo bám tôi như đĩa vậy thật ra cô có mục đích gì?
Phút sững sờ bất động trôi qua, Ân Tuấn nhanh chóng lấy lại phong độ. Hiểu sự việc theo cách nhìn đen tối của mình, anh hất hàm mỉa mai.
- Đeo bám anh?
- Con người thần tượng bác sĩ Ân Tuấn biến mất khỏi suy nghĩ của Tâm Như. Trước mắt cô, giờ đây chỉ còn gã con trai phách lối, kiêu ngạo và đáng ghét vô cùng. Chăng còn nhớ mình là cô hộ lý dưới quyền của anh, Tâm Như hất mặt lên đanh đá
- Đừng quá vọng tưởng. Anh không đáng để tôi bỏ công bám theo đâu.
-Tôi không vọng tưởng
- ngồi xuống ghế xa lông, Ân Tuấn nheo một con mắt lại
- Là sự thật hiển nhiên thôi. Chẳng phải cô đã đeo bám theo tôi từ bệnh viện về đến nhà là gì? Nói không chừng, đụng xe lần ấy cũng do cô dàn dựng, cố tình thôi.
- Đừng nói bậy.
-Tâm Như trừng mắt
- Tôi không hề bám theo anh.
-Vậy cô trả lời đi
- Ân Tuấn ngả đầu trên ghế tựa. Tình cờ lại nhìn thấy chú thỏ vẽ trên tường. Chú ta trông nhanh nhẹn, thông minh vậy cuối cùng lại để thua đau con rùa chậm chạp. Không hiểu trong cuộc đua này, anh và Tâm Như, ai rùa, ai thỏ?
- Sự hiện diện của cô trong căn nhà của tôi là thế nào đây? Những bữa cơm ngon không cần tiền chợ lẫn thù lao. Tại sao cô tỏ ra tốt với tôi vậy. Cô có âm mưu dự tính gì?
-Tôi không có âm mưu dự tính gì, cũng chẳng phải tốt với anh đâu
- Tâm Như nhẹ nhún vai
- Chẳng qua tại lúc đó, tôi không biết anh là bác sĩ Ân Tuấn, thần tượng cả đời của tôi lại là một con người cao ngạo, đáng ghét như anh vậy.
-Thế sao?
- Nghe cô bảo mình là thần tượng, cánh mũi Ân Tuấn phập phồng
-Tôi thật không ngờ mình có hân hạnh đó. Chà! Nếu không có buổi gặp mặt thú vị hôm nay, có lẽ.. trái tim tôi đã bị bàn tay dịu dàng, vô hình của cô thu phục mất rồi. Hú vía! Tôi cũng con may mắn lắm.
-Ông đừng có nằm mơ
- Bị nói trúng tim đen. Tâm Như như nhảy cẫng lên phản ứng.

-Cả khi anh là bác sĩ Ân Tuấn, tôi cũng chẳng thèm đâu. Thần tượng Ân Tuấn đã đổ sụp trong tôi từ lúc ông ấy từ chối, không nhận lời giải phẫu cho hai đứa bé sinh đôi kia rồi. Loại người vô tình, vô cảm không có trái tim như anh, chẳng thích hợp với tôi đâu.
Bị chê, dù chê đúng, Ân Tuấn vẫn cảm thấy tự ái bị tổn thương. Đập mạnh tay xuống bàn, anh hét:
- Đừng nguỵ biện! Tôi từ chối giải phẫu cho hai đứa bé gần một tháng rồi. Nếu mất thần tượng, sao đến tận chiều nay, cô vẫn còn ở lại đây lo cơm nước, lại còn dọn phòng cho tôi nữa?
-Ừ, thì..
- Hai má thoáng đỏ hồng vì hai từ "dọn phòng" của Ân Tuấn, Tâm Như thở hắt ra. hạ giọng
- Còn ở lại.. lo lắng cho anh, tôi chẳng qua.. vì lời ủy thác của một người thôi.
-Càng lúc càng vô lý
- Ân Tuấn phì cười
- Người nào có quyền ủy thác tôi cho cô chứ? Anh Thành? Bác Bảy? Hay cô lại muốn bảo là thằng Tân hả?
Đang đứng yên há hốc nghe hai người tranh cãi, bất chợt nghe đến tên mình, Tân vội xua tay lia lịa:
-Ồ! Không. Không phải tôi. Đừng lôi tôi vào cuộc.
Nói rồi, như sợ đứng lâu sẽ bị dính líu đến mình, Tân lại lật đật chuồn lẹ xuống nhà dưới theo Thành và ông Bảy. Trong chuyện này, làm người vô can tốt hơn. Không khéo "trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết".
-Bọn họ đúng là không hề uỷ thác anh cho tôi
- Tâm Như gằn giọng
- Vì họ chẳng có tư cách và lý do nào để thuyết phục tôi phải làm như vậy.
-Thế ai?
- Nổi nóng lên. Ân Tuấn quát.
Tâm Như thủng thỉnh:
-Một người mà nếu không có thì.. anh chẳng thể nào tồn tại trên thế gian này được. Người đã tao ra anh dù anh luôn phủ nhận gọi bằng cha.
-Sao?
- Ân Tuấn bật nhah dậy? Cô bảo.. chính ông ta?
-Phải
- Tâm Như gật đầu
- Chính bác Mẫn. Ba của anh đã nhờ tôi chăm sóc cho anh đó. Bất ngờ quá, phải không?
- Rồi cô hạ giọng
- Ân Tuấn! Ba của anh thương anh lắm đó. Anh có muốn gặp ông ấy không?
-Thương?
- Ân Tuấn rùng mình rồi chợt thét
- Tôi không có ba. Lập tức biến khỏi đây mau! Tôi không muốn nhìn cô và nghe thêm một lời nào nữa.
-Nhưng..
- Tâm Như mấp máy môi.
-Biến! Biến khỏi đây ngay! Không cho cô nói hết câu, Ân Tuấn chỉ tay ra cửa, hét to
- Nếu cô không đi, tôi sẽ báo thằng Thành đuổi ra đó.
-Không phải đuổi đâu
- Tâm Như nhìn thẳng vào mắt Ân Tuấn - Tôi đi và anh sẽ phải ân hận về hành động của mình ngày hôm nay đó.
Nói xong, không chờ phản ứng của Ân Tuấn, Tâm Như quay ngoắt người bước đi ngay.
Bóng của cô khuất sau cánh cửa, Ân Tuấn lập tức té quỵ xuống ghế xa lông như người kiệt sức. Người đàn ông đó lại xuất hiện sau hơn mười năm vắng bặt. Ông ta muốn nhìn con ư? Đừng vọng tưởng đến điều không thể có. Hàm răng cắn chặt, mắt Ân Tuấn long lên những tia nhìn căm thù, hoang dại...
Chương 12
Gây cãi với Ân Tuấn xong, Tâm Như những tưởng mình sẽ không bao giờ đặt chân vào nhà anh nữa. Ngoài những việc cần làm, cần trao đổi ở bệnh viện, cô nhủ lòng sẽ không bận tâm nghĩ đến anh, dù chỉ là một phút.
Vậy mà, chỉ hai ngày không đến nhà anh dọn dẹp, hai ngày không nhìn thấy mặt anh trong bệnh viện thôi, lòng cô đã bồn chồn, khó chịu như lửa đốt. Vào ra bần thần như kẻ mất hồn, cứ ngóng ngóng, trông trông.
Kỳ lạ quá! Tâm Như bất lực thay cho trái tim nhỏ của mình. Từ lúc biết Ân Tuấn chính là kẻ đụng mình, nó không hề tỏ ra căm ghét anh như mong đợi, mà ngược lại. Nó dường như càng lúc càng thân thương, càng gần gũi với anh hơn.
Bác sĩ Ân Tuấn không còn là một cái gì vượt quá tầm tay của cô. Anh trở nên đời thường, bình dị như bao con người bình thường trên thế gian này. Nếu không muốn bảo là.. anh còn tội nghiệp, còn đáng thương hơn họ nữa.
Chiều nay, tan giờ làm việc ở bệnh viện ra. Đi lòng vòng một hồi, Tâm Như lại thấy mình ở chợ. Ước muốn được nấu một món gì đó cho Ân Tuấn ăn cứ dậy lên, cô không đến, chắc anh đã trở về thói quen cũ. Tiếp tục ăn thịt hộp của mình rồi. Ăn như vậy làm sao đủ sức làm việc? Tim bỗng dưng nhoi nhói, Tâm Như thấy mình quẹo nhanh vào hàng thực phẩm tươi sống.
Mới bốn giờ, Ân Tuấn chưa có mặt ở nhà đâu
- Tâm Như nhủ bụng
- Mình cứ ghé vào nấu xong rồi đi ngay, Ân Tuấn không ăn thì bác Bảy, và anh Thành dùng cũng được. Tâm Như nhớ đến vẻ mặt rạng rỡ và nỗi vui mừng của mình lần đầu nghe Thành báo tin, Ân Tuấn chịu dùng món canh khổ qua hầm với thịt.
- Là cô hả?
- Ông Bảy ra mở cửa. Thấy cô, ông hỏi ngay
- Hai bữa nay, sao cô không tới? Ân Tuấn bệnh rồi.
- Ân Tuấn bệnh ư?
- Tim thót một cái nhanh trong ngực, Tâm Như lo lắng
- Anh ta bệnh gì? Lâu chưa bác?
- Thì ra ngay sao khi cô về, cậu Tuấn ngã bệnh ngay
- Ông Bảy thở dài
- Có biết là bệnh gì đâu. Cả người hầm hập nóng, lại chẳng ăn uống gì.
- Để cháu vào xem thử
- bước chân Tâm Như sải nhanh hơn.

Ân Tuấn kia rồi. Anh đang nằm thiêm thiếp trên giường. Bên cạnh, Tân và Thành đang lăng xăng lo lắng. Thấy cô, Tân mừng rỡ:
-Ồ, Tâm Như! Cô đến rồi, may mắn quá! Hôm đó, cô nói gì cho cậu chủ của tôi bệnh thế?
Không trả lời Tân, Tâm Như bước nhanh đến bên giường Ân Tuấn. Mới hai ngày mà trông anh tiều tuỵ quá. Bàn tay cô ân cần đặt nhẹ lên trán anh rồi giật về ngay hốt hoảng. Nóng quá! Sốt ruột vì anh, cô xẵng giọng với Thành:
-Ân Tuấn nóng vậy, sao anh không bảo Tân đưa Ân Tuấn vào bệnh viện? Sốt để lâu vầy không tốt chút nào.
Thành chưa kịp trả lời, Tân đã chen vào:
- Đưa vào bệnh viện để bị chửi à? Cậu Tuấn không bao giờ để bệnh nhân hay ai biết mình bị bệnh đâu.
-Vậy.. để chết à?
- Tâm Như bực bội.
Ông Bảy đỡ lời:
- Không chết được đâu. Cậu Tuấn là bác sĩ, cậu ấy biết chữa bệnh của mình mà.
Thật là hêt cách nói. Tâm Như thôi không tranh luận. Cô lặng lẽ vạch mắt Ân Tuấn lên xem rồi đưa tay tìm mạch. Ân Tuấn sốt cao quá nên đã mê man, chẳng biết gì.
Mày là con chó ghẻ! Một đứa con vô thừa nhận, là đồ vứt đi chẳng ra gì. Đến nổi cả cha ruột cũng không thèm nhìn nhận, mày sống làm gì? Báo đời, ăn hại hả?
Mỗi lời đay nghiến là một làn roi rung mạnh lên người cậu bé. Mặc cho cậu vẫy vùng, than khóc, van xin, nhưng những lằn roi cứ vun vút quất vào tấm lưng trần đầy máu. Cuối cùng, đau quá không còn chịu nổi, cậu phải quỳ luôn xuống đất. Bàn tay ôm lấy mặt, cậu gào lên:
-Xin đừng đánh tôi. Đừng mắng tôi như thế. Có phải tại tôi muốn thế đâu. Tất cả tại ông ta. Xin đừng bỏ mặc tôi. Tôi là đứa bé tội nghiệp nhất đời. Trời ơi! Tôi không muốn sống, không muốn tồn tại trên thế gian này làm gì nữa..
-Ân Tuấn! Bình tĩnh lại anh. Đừng kích động quá. Chẳng ai bỏ mặc anh đâu. Mọi người vẫn quan tâm anh lắm.
Một dòng nước ngọt thấm vào đầu lưỡi sau câu nói hiền hoà. Ân Tuấn mở bừng mắt dậy trong tiếng reo mừng của mọi người. Thì ra.. chỉ là một giấc mơ.
- Ân Tuấn! Tỉnh lại đi anh. Có nhận ra tôi không? Tâm Như đây.
Ánh sáng chói quá làm Ân Tuấn không nhìn thấy được gì. Phải hơn hai mươi phút sau, đôi mắt anh mới dần quen cùng ánh sáng. Những gương mặt lờ đờ hiện ra cùng cảnh vật thân quen. Tâm Như, Tân, Thành rồi bác Bảy đang chăm chú nhìn anh bằng những đôi mắt quan tâm, đầy lo lắng.
-Có chuyện gì thế?
- Ân Tuấn hỏi, nghe giọng mình khàn đặc đi kỳ lạ.
Tâm Như bón cho anh từng muỗng nước đường:
-Chẳng có chuyện gì đâu. Anh chỉ làm mọi người đứng tim vì cơn bệnh không thuốc trị của mình thôi.
Không muốn uống nước từ tay Tâm Như một chút nào, nhưng Ân Tuấn lại không đủ can đảm nhổ ra. Cổ họng đắng khô, cháy bỏng buộc anh phải nuốt ừng ực từng muỗng nước từ tay cô gái kẻ thù kia.
- Đúng rồi. Cậu Tuấn làm mọi người sợ quá trời. Cậu không biết mình đã ngủ mê mấy ngày đâu..
- Tân láu táu chen vào bằng cái giọng vui mừng
-Những năm ngày đó, cả bác sĩ Loan, bác sĩ Chí Bằng cũng được mời tới để xem bệnh cậu, nhưng chẳng ai đoán được bệnh gì. Cứ tưởng.. tiêu luôn rồi chứ.
-Sao?
- Tri thức đã phục hồi, Ân Tuấn cau mày giận dữ
- Gọi cả Loan, Chí Bằng đến khám cho tôi? Ai gọi thế? Không nhớ quy định của tôi à?
- Dạ..
- Đang thao thao, bất chợt bị mắng, Tân cụt hứng tiu ngỉu.
- Cái này không phải tại em. Cô Tâm Như, cổ..
-Tâm Như?
- Ân Tuân trừng đôi mắt
-Chuyện của tôi sao lại để cô ta làm chứ? Tôi trả lương cho các người làm gì?
- Dạ..
- Ấp úng, Tân len lén đưa mắt ngó Thành.
Cả hai đồng im lặng cúi đầu. Cả ông Bảy cũng im thin thít, chẳng biết nói gì. Ngay từ đầu, họ đã biết sẽ bị mắng rồi mà.
-Anh thật là vô lý quá, Ân Tuấn à
- Thấy mọi người đều sợ hãi đứng yên, Tâm Như bất bình thay
- Vừa tỉnh dậy là đã mắng người rồi. Anh có biết trong lúc mình bị bệnh, mọi người đã khổ công lo lắng, chăm sóc anh như thế nào không?
-Còn cô nữa..
- Quắc đôi mắt sáng sang phía Tâm Như, Ân Tuấn giận dữ
- Ai bảo đến đây lo lắng làm gì để kể công chứ? Tôi đã bảo không muốn nhìn thấy mặt cô nữa rồi mà. À! Hay là..
- nhếch môi cười, Ân Tuấn ác độc
- Muốn lấy lòng tôi để được tiếp tục làm? Đừng tốn công vô ích, tôi không thuê cô đâu. Thành đâu! Lấy cho tôi năm triệu.
- Dạ
- Cảm thấy bất mãn trước cách đối xử của Ân Tuấn với Tâm Như, Thành ấp úng
- Cậu Tuấn! Chắc câu hiểu lầm..
-Tôi bảo lấy tiền cho tôi
- Ân Tuấn giận dữ cắt ngang lời
- Anh sanh tật cãi lại tôi bao giờ thế? Dường như, từ lúc có sự hiện diện của cô kia trong căn nhà này, mọi thứ đều đảo lộn từng phía. Các anh bắt đầu chống lại tôi rồi, có phải không?
Không trả lời, Thành lặng lẽ đi lấy tiền trao cho Ân Tuấn. Anh cầm lấy xấp tiền, thảy thảy nó trên tay, cười mai mỉa với Tâm Như:
- Đây là hai tháng lương, tôi trả công cô đã lo lắng, chăm sóc cho những ngày tôi bị bệnh. Cô cầm lấy và đừng bao giờ hiện diện trước mặt tôi nữa. Lần sau, tôi sẽ không hào phóng thế này đâu.
Nói xong, anh quăng vèo xấp tiền lên bàn trước mặt Tâm Như.
Lại tiền! Lại vẫn cách nói xem thường ấy! Tâm Như nghe giận run người. Tức công mình đã lo cho anh, nước mắt cô trào ra tràn xuống mặt ràng rụa. Cắn chặt môi cho tiếng nấc đừng bật thành lời, Tâm Như nhặt xấp tiền lên, chậm rãi tháo bỏ sợ dây ràng. Cô bất thần ném mạnh xấp tiền vào mặt Ân Tuấn Xấp tiên rơi ra, bay tung toé khắp đầu cổ Ân Tuấn. Anh giận dữ chống tay ngồi dậy, chưa kịp nói gì đã bị Tâm Như vung tay tát luôn vào mặt một cái như trời giáng:
-Ân Tuấn! Tôi tiếc đã lầm anh..
Nói xong, Tâm Như vùng bọ chạy nhanh ra cửa. Bây giờ, tiếng khóc mới bật thành lời, tức tưởi.
Thưa bác sĩ, bao giờ ông tiến thành ca phẫu thuật? Giọng bà Châu khẩn khoản

- Xin ông nhanh lên giùm. Chúng tôi nhập viện đã hơn nửa tháng rồi.
- Ơ! Bà này lạ thật
- Đập mạnh cây bút xuống bàn, Ân Tuấn gắt gỏng
- Lần nào gặp tôi, bà cũng hối là thế nào? Chẳng phải tôi đang khám cho con của bà đây sao? Bao giờ mổ thì tự tôi khắc biết, không cần bà nhắc đâu.
- Dạ thưa bác sĩ, tôi biết
- Bà Châu sợ hãi, khúm núm - Cũng không dám thúc hối bác sĩ. Chỉ tại.. tiền viện phí, tiền sinh hoạt ở đây cao quá, gia đình tôi không kham nổi.
-Hừ! Ân Tuấn nhặt cây bút lên, nhẹ xoay tròn nó trong tay. Cử chỉ anh thường làm mỗi khi gặp điều nan giải.
Anh biết mình đã trách oan bà Châu. Cũng biết mình đã kéo dài ca phẫu thuật quá lâu. Nhưng.. làm sao bây giờ? Càng lúc, anh càng phát hiện ra nhiều điều phức tạp trong ca phẫu thuật. Mức độ thành công rất thấp. Bệnh nhân còn quá bé, sức chịu đựng kém, chỉ cần một sơ suất nhỏ là mọi việc sẽ xong ngay. Chưa tìm được trợ lý tin cậy, Ân Tuấn thấy mình chưa đủ tự tin bước vào phòng mổ.
-Thôi được rồi.
- Ân Tuấn thở ra một hơi dài
- Bà cứ trở về phòng, yên tâm chờ đợi. Tiền sinh hoạt và viện phí từ hôm nay, bệnh viện sẽ đài thọ cho bà.
-Bác sĩ nói gì?
- Bà Châu như không tin vào thính giác của mình.
-Tôi bảo bà cứ trở về phòng, an tâm chờ đợi. Sinh hoạt phí từ hôm nay, bệnh viện sẽ đài thọ cho bà
- Ân Tuấn ngắt lên.
-Ồ! Thật là may mắn
- Không để ý đến vẻ cau có, bực mình của Ân Tuấn, bà Châu mừng rỡ, xum xoe
- Đội ơn bác sĩ. Cám ơn bác sĩ.
Bà Châu đã ẵm hai đứa bé trở về phòng lâu rồi mà Ân Tuấn vẫn ngồi yên bất động. Mắt nhìn vào tập hồ sơ bệnh án mà chẳng thấy được gì. Đầu óc căng thẳng quá. Anh bỗng nghe mệt mỏi vô cùng. Biết tìm đâu ra trợ lý giỏi bây giờ? Cả phương tiện nữa? Để thành công ca phẫu thuật tinh vi, phức tạp này, anh cần phải trang bị thêm một số máy móc tối tân, hiện đại nữa. Số tiền đầu tư vào máy móc sẽ rất cao, mà ngân sách hiện tại của anh còn chẳng được nhiều. Tất cả tiền dành dụm anh đã đầu tư để thành lập bệnh viện đa khoa, vốn thu hồi chưa được bao nhiêu. Mà dạo này, số lượng bệnh nhân đến thăm, khám dường như không được đông như lúc trước. Có lẽ.. tại anh lúc này tính khí bất thường, hay nạt nộ xua đuổi bệnh nhân nên họ sợ, không đến nữa chăng? Ôi! Mọi chuyện sao cứ rối tinh, rối bù đầu óc. Mệt mỏi, căng thẳng thế này, làm sao một lát có thể tỉnh táo bướt vào ca phẫu thuật? Xung quanh anh sao mà yên ắng, sao mà trống rỗng? Lẽ nào cả bệnh viện, cả thế gian này, anh không thể tìm ra một người đồng điệu để chia xẻ, tâm sụ ư? Mẹ Ơi!
- Như bao lần, Ân Tuấn lại viết tất cả lên tờ giấy
- Chỉ có với mẹ là anh dám trút cạn nỗi lòng, phơi bày những điều thật nhất.
-Ân Tuấn! Nước của anh đây.
Một ly nước được đặt ngay tầm tay với. Ân Tuấn cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.
Ngon quá! Vị ngọt mát của ly nước cam đã làm Ân Tuấn sảng khoái cả người. Trong đời, anh chưa bao giờ được uống một ly nước ngon như thế. Thường khi, cô y tá theo lời anh chỉ đem đến một ly nước lọc thôi. Sao hôm nay.. Ngạc nhiện ngẩng dậy, Ân Tuấn hiểu ngay vì sao lại có sự khác biệt này. Bởi vì người đem ly nước đến không phải là cô y tá mà là.. Tâm Như.
-Có ngon không?
Thấy Ân Tuấn ngước mặt lên, Tâm Như mỉm ngay nụ cười rồi cất giọng ân cần:
- Để tôi rót cho anh một ly nữa nhé.
-Không cần đâu
- Xua tay, Ân Tuấn cất giọng khàn khàn.
Sao Tâm Như lại thế nhỉ? Loan báo với anh là Tâm Như đã làm đơn xin nghỉ việc hơn một tuần nay rồi mà?
- Uống một ly nữa đi
- Chiếc bình nhỏ trên tay Tâm Như nghiêng đổ vào ly nước của anh một dung dịch vàng cam trông rất đẹp
- Rõ ràng là anh đang khát nước lắm mà.
Sao thấy độ cô tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Ân Tuấn nghe lạ lẫm. Lạ lẫm đến độ quên cả thói quen cáu bẳn, gắt gỏng của mình mỗi khi bị ai làm trái ý. Hôm đó.. bị Tâm Như tát cho một cái té nhào, anh đã giận run, thầm nhủ sẽ đánh cô ngay nếu còn gặp lại.
Thế nhưng.. lúc hết giận, bình tâm nghe Tân và Thành kể chuyện Tâm Như đã lo lắng cho mình trong lúc bệnh thế nào. Nhận ra mình có phần quá đáng, anh đã thứ tha, đã thôi không giận nữa. Nhủ lòng sẽ để cô làm hộ lý chứ không đuổi như ý định ban đầu. Dù sao thì mình cũng xúc phạm cô khá nhiều lần. Nào ngờ, vừa đến bệnh viện thì nhận ngay đơn xin nghĩ việc của Tâm Như. Muốn làm mình làm mẩy chứ gì? Đưọc thôi. Ân Tuấn tỉnh queo cho tờ đơn của cô vào túi, thầm hứa là sẽ không năn nỉ cô đâu. Dù sự ra đi của cô kéo theo Chí Bằng và Y Loan, hai bác sĩ tài giỏi của bệnh viện mà anh đang trọng vọng.

Bật ngờ thật, lần nghĩ việc của Tâm Như không kéo theo một sự ầm ĩ hay xáo trộn nào. Chí Bằng và Y Loan vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì. Chà! Tâm Như, sao mà cô khó hiểu thế này? Từng nổi danh là hiểu được tâm lý người khác, song với Tâm Như, Ân Tuấn có cảm giác cô như luôn luôn trái ngược với suy nghĩ của mình. Cả bây giờ cũng thế. Khi anh những tưởng sẽ không còn gặp lại cô trong cuộc đời mình thì cô lại lù lù, bất ngờ suất hiện. Và Ân Tuấn cũng ngạc nhiên thay cho trái tim của mình. Lúc nãy, khi nhìn thấy cô, nó dường như đã nhảy sai một nhịp trong lồng ngực rộng của anh. Một cái gì giống như sự mừng rỡ vậy. Để bây giờ, trước mặt cô, Ân Tuấn không thể nào nổi giận dù lý trí bảo anh rằng: Phải hét to lên, đuổi cô ta ra khỏi phòng lập tức. Bởi thâm tâm anh từ có lời nguyền như thế. Vì ly nước cam hay vì nụ cười quá đỗi chân tình đang nở trên môi Tâm Như vậy?
- Uống đi
- Cầm ly nước trên tay, Tâm Như cười thân mật
- Không có thuốc độc đâu. Dù gì, anh cũng đã uống hết một ly rồi.
-Thấy Ân Tuấn vẫn ngồi yên, cô bước lên một bước
- Coi như tôi xin lỗi anh chuyện hôm trước. Và nếu có thể thì cho tôi được rút lại đơn xin nghĩ việc của mình.
-Vì sao thế?
- Hỏi xong rồi, Ân Tuấn mới nhận ra mình ngớ ngẩn.
Tâm Như chớp nhẹ đôi mắt:
-Vì tôi vẫn muốn được làm việc chung với thần tượng của mình.
-Thần tượng?
- Bỗng dưng Ân Tuấn nghe mũi mình nhồn nhột
- Định nịnh tôi à?
-Không có
- Tâm Như nghiêm giọng
-Tôi không nịnh anh đâu. Hôm đó, giận quá nói bậy. Về nhà suy nghĩ lại, mới thấy mình hồ đồ quá. Một lẫn nữa, tôi xin lỗi anh. Cho tôi được tiết tục trở về làm hộ lý nhé. Tôi hứa sẽ không nói bậy, làm bậy gì để anh phải bận tâm.
-Sao bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn thế?
- Ân Tuấn nheo một con mắt lại.
Mỉm cười, Tâm Như để một ngón tay trên môi:
-Bí mật.
Bình thường, Ân Tuấn không thích ai trả lời với mình mập mờ như vậy. Nhưng hôm nay, lạ quá. Câu trả lời vừa rồi của Tâm Như không làm anh bực mình. Mà ngược lại, anh còn thấy vui vui nữa. Trong đời, duy nhất cô là người dám ăn nói với anh bằng kiểu cách lạ lùng, vừa ngang tàng đó.
Cốc.. cốc.. cốc..
Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại. Ân Tuấn trở về nét lạnh lùng:
-Mời vào!
Cánh cửa bật mở, Y Loan bước vào với tập hồ sơ dầy cộm. Vừa toan cuối đầu chào, bất chợt nhìn thấy Tâm Như, cô cất giọng ngạc nhiên:
-Có cả cô ở đây nữa à? Chuyện gì thế?
- Dạ..
-À!
- Tâm Như chưa kịp mở lời, Ân Tuấn đã cắt ngang
- Từ ngày mai, cô ta sẽ trở lại làm hộ lý như cũ đấy.
-Thật ư?
Không cho Y Loan hết ngạc nhiên, Tâm Như nhẩy cẩng lên mừng rỡ: ]
-Ôi! Cám ơn viện trưởng. Anh đáng cho tôi ngưỡng mộ lắm. Phải thông báo tin mừng này cho Chí Bằng biết ngay mới được. Chào viện trưởng. Chào chị.
Nói rồi, cô tung chân chạy đi ngay, đầu va mạnh vào cánh cửa nghe cộp một cái.
-Ngớ ngẩn, tâm thần quá.
Bĩu dài đôi môi, Y Loan mắng đuổi theo. Không hay sau lưng mình, Ân Tuấn vừa mỉm một nụ cười.
+++++++++++
- Cậu Tuấn ơi! Cơm dọn xong rồi, mời cậu xuống.
Giọng Tân nheo nhéo trong chiếc máy bộ đàm. Ân Tuấn buông quyển sách, uể oải đứng lên. Đói bụng lắm, nhưng anh chẳng muốn ăn một chút nào. Mấy tuần nay, Tâm Như không đến dọn nhà, chẳng có ai nấu thức ăn tươi nên ba thầy trò đành trở về với giăm bông, thịt hộp. Thật lạ! Mười bốn năm trời ăn mãi không sao. Chỉ mới mấy tháng bỏ quên bây giờ dùng lại, những khoang chả lụa, những thỏi xúc xích bỗng trở nên dỡ tệ. Khô queo, nhạt nhẽo chẳng khác gì với rơm khô.
Giở lồng bàn ngồi xuống, Ân Tuấn bỗng ước được ăn một tô canh chua ngun ngút khói thơm lừng. Thêm một chú cá rô kho tộ vàng ươm cay nồng mùi tiêu thì hết ý. Cả Tân, cả Thành và bác Bảy hẳn cũng đang đồng suy nghĩ với mình. Ân Tuấn biết và cũng biết mình chỉ cần nhấc ống nghe lên, gọi đến một nhà hàng gần đó là nhu cầu được đáp ứng ngay. Nhưng dù cho có thèm đến chết, Ân Tuấn cũng không bao giờ làm điều đó. Bởi vì thế, chẳng khác nào anh đang thú nhận với mọi người rằng. Mình hiện và đã bị Tâm Như chi phối. Thà như có sẵn, anh sẽ vờ như mình bị ép, vì nể tình mà nếm thử chút thôi:
Reng... reng... reng..
Chuông cửa chợt reo dồn dập.
-Khách nào thế nhỉ? Đến ngay giờ cơm của người ta như vậy?
- Tân buông chén càu nhàu rồi bước ra mở cửa. Nhiệm vụ của anh ta mà.
-Mọi người đang ăn cơm hả? Xin chờ một phút. Tôi có nấu một chút canh và kho một ít cá cho mọi người dùng đây.
-Ồ, hay quá!
Thành đứng dậy ngay, lăng xăng lo phụ Tâm Như bỏ đồ ăn ra chén trong ánh mắt sáng ngời của ông Bảy. Ai cũng vui ra mặt, chỉ có Ân Tuấn là lặng yên thôi. Anh không muốn mọi người và Tâm Như biết rằng, lòng anh cũng rất vui với sự hiện diện bất ngờ của cô.
-Ồ, ngon quá! Canh chua cá lóc. Cá rô kho tộ, hợp gu cậu Tuấn.
Bưng tô canh ngun ngút khói đặt lên bàn, Tân vui vẻ.
Ân Tuấn trừng đôi mắt dối lòng:
- Ai bảo với mày là tao thích ăn canh chua hả?
Tân không hiểu ý anh, cố cãi.
-Chẳng phải hôm trước ăn canh chua, cậu ăn được những ba chén cơm là gì. Ngày thường ép lắm, cậu chỉ ăn hơn được một chén là cùng.
Tự dưng thấy quê quê, Ân Tuấn nạt đùa.
-Hôm đó tao đói bụng thôi. Không phải vì canh chua.
-Ừ, thì không phải
- sợ Tân lại cãi làm Ân Tuấn thêm xấu hổ, Tâm Như vội chen vào
- Chỉ là món canh thôi, chẳng có gì quan trọng. Tôi lại nấu dở tệ nên Ân Tuấn chẳng thích ăn đâu. Thế nhưng công tôi mệt nhọc, đã lỡ nấu rồi, anh hãy vì tình mà ăn giùm tôi một chén cho tôi vui lòng nhé.
Vừa nói, Tâm Như vừa múc đầy chén cho Ân Tuấn, còn gắp cho anh cả một cái đầu cá thật to.

Mùi rau thơm ngon quá khiến nước bọt cứ tứa ra. Ân Tuấn chỉ muốn gắp ngay một miếng to. Nhưng vì sĩ diện, anh chỉ cầm chén lên, ăn nhỏ nhẹ:
-Nể cô thôi.
-Cám ơn anh
- Tâm Như mỉm cười, tỏ vẻ tin lời anh, rồi đứng dậy
- Thôi, mọi người cứ ăn tự nhiên đi. Tôi phải đi dọn dẹp đây. Chà! Vắng mới có mấy hôm mà nhà cửa bầy hầy, bê bối quá.
Ôm đống quần áo dơ trên tay, Tâm Như vừa đi vừa hát. Giọng cô cao trong nét như đứa bé. Thành nhìn theo, chép miệng:
-Sao mà cô ta tốt thế nhỉ?
-Không phải tự nhiên đâu
- cho một đũa to đầy rau vào miệng, Tân ngồm ngoàm
-Tâm Như yêu bác sĩ viện trưởng nhà mình đấy.
- Cái gì?
- Chén cơm trên tay Ân Tuấn đặt mạnh xuống bàn
- Đừng nói bậy.
Tân không nao lòng:
-Em không nói bậy đâu. Rõ ràng Tâm Như đã trộm nhớ, thầm yêu cậu chủ rồi. Không thì cô ta chẳng đời nào trở lại đây đâu. Tại cậu không biết đấy thôi. Mấy hôm cậu bị bệnh, cô ta cứ lo lắng cuống cuồng lên. Hôm cậu sốt cao quá mê man, Tâm Như còn khóc nữa kìa.
-Mày đặt chuyện
- Ân Tuấn nghe giọng mình lạc hẳn.
Tân lắc đầu:
-Không đặt chuyện đâu. Nếu hổng tin, cậu cứ hỏi bác Bảy, anh Thành thì rõ, xem tôi có nói oan lời nào không?
- Đúng vậy
- Không đợi Ân Tuấn hỏi, Thành và ông Bảy nhè nhẹ gật đầu
- Đúng là Tâm Như đã yêu cậu Tuấn thật rồi. Chà! Thằng Tân này đúng là có mắt tinh đời. Nếu nó không nó, chắc mình chưa phát hiện ra đâu.
Mạc cho ông Bảy và bọn Thành, Tân bàn luận, Ân Tuấn nhỏ nhẻ nhai cho hết phần cơm trong chén. Vẻ mặt thản nhiên, nhưng lòng anh như dậy sóng. Lẽ nào Tâm Như yêu anh thật?
Trong đời, Ân Tuấn chưa từng yêu và cũng chưa được ai yêu cả. Vẻ nghiêm trang, đạo mạo cộng với nét mặt lúc nào đăm đắm khó lạnh như tiền của anh đã làm các cô nàng phát sợ, không dám đến gần. Ba mươi hai tuổi đầu, danh từ tình yêu với Ân Tuấn vẫn là một khái niệm mơ hồ, khá xa xôi.
Ân Tuấn không dự định yêu, cũng chẳng hề có ý nghĩ sẽ cưới vợ. Nghĩ đến một ngày cuộc sống yên bình, cô độc của mình bị xáo trộn bởi một người con gái, Ân Tuấn nghe sợ hãi. Anh không muốn quan tâm đến ai và cũng không muốn được ai đó quan tâm đến mình đâu. Cuộc đời anh chỉ có mẹ. Chỉ muốn dành hết niềm yêu thương tôn kính cho người mẹ hiền bạc phận của mình thôi.
-Xì! Cũng tại Tâm Như trèo cao, vọng tưởng thôi. Một người vừa xấu, vừa nghèo, lại vừa thất học như cô ta mà cũng đòi yêu viện trưởng.
-Yêu cái khỉ gì. Chẳng qua yêu cái gia tài của cậu Tuấn thôi.
Tâm Như không thế đâu
- ngẩng đầu lên, Ân Tuấn toan cãi với Tân.
Chưa kịp mở lời đã nghe sau lưng vang lên một tiếng xoảng thật to, rồi bóng Tâm Như vút nhanh ra cửa.
-Cũng tại mày không
- Thành cốc mạnh xuống đầu Tân một cái
- Ăn nói không ý tứ, để Tâm Như nghe được.
-Cô ấy chắc bị xúc phạm lắm
- Ông Bảy phàn nàn
- Thằng Tân đúng là ăn nói hồ đồ quá.
-Con không hồ đồ
- Xoa tay chỗ bị cốc đau, Tân cãi
- Chỉ nói lên sự thật thôi, có phải không cậu Ân Tuấn? Con gái đời này.. ghê gớm lắm.
Đặt cái chén xuống bàn, Ân Tuấn lặng lẽ đứng yên. Anh không trả lời, nhưng chẳng bằng lòng với nhận xét của Tân chút nào. Tâm Như không như lời Tân đã nói đâu. Bỗng nhiên sao.. Ân Tuấn tin như vậy.
-Chí Bằng! Anh có gặp...
Vừa mở miệng, Ân Tuấn thôi không hỏi nữa. Anh không muốn người ta biết mình quan tâm đến Tâm Như
-Gặp ai ạ? Đứng chờ giây lâu, không nghe Ân Tuấn nói hết câu, Chí Bằng ngơ ngác.
-Gặp Y Loan... à, mà không
- Ân Tuấn khoát tay
- Bây giờ không cần nữa. Tôi đã biết cô ấy ở đâu rồi.
-À! Dạ...

Gật đầu, nhìn theo bước Ân Tuấn, Chí Bằng thầm lạ trong lòng. Y Loan đang đứng trong phòng cấp cứu, sao Ân Tuấn lại rẽ vào kho phòng khám nhỉ?
Giờ này, lật tay xem đồng hồ, Ân Tuấn biết phải tìm Tâm Như ở đâu rồi. Cô ta nhất định là ở phòng hai đứa bé sinh đôi. Kìa rồi! Anh đoán có sai đâu.
Chưa vội bước vào ngay, Ân Tuấn đứng bên ngoài nhìn Tâm Như đùa giỡn cùng hai đứa bé. Cô nheo mắt, nhăn mặt làm hề, lại đổi giọng ê a làm hai đứa bé thích chí, bật cười vang hăng hắc.
Vô tình, Ân Tuấn không hay môi mình vừa mỉm một nụ cười. Lòng như dịu lại trong một cảm giác yên tĩnh kỳ lạ. Kỷ niệm tuổi thơ như chợt ùa về đầy ắp. Ngày xưa, mẹ cũng từng đùa với anh như thế.
Tâm Như có xấu lắm không nhỉ? Ân Tuấn nhìn kỹ hơn gương mặt cô hộ lý của mình. Xưa nay, gặp con gái, Ân Tuấn không hề quan tâm đến dung mạo bên ngoài của họ, cũng không biết là đẹp hay xấu nữa. Trong đôi mắt anh, chỉ có một người đàn bà đẹp nhất, đó chính là mẹ.
Thế gian này, không một phụ nữ nào có được vẻ đẹp dịu dàng, khả ái dường kia.
- Tâm Như!
Ân Tuấn khe khẽ gọi. Tâm Như giật mình ngẩng dậy. Nhận ra anh, cô cúi đầu lễ phép:
Đạ, viện trưởng có việc chi?
-Tôi muốn gặp Tâm Như nói chuyện riêng..
- Ân Tuấn nhìn thẳng vào mắt Tâm Như, rồi chớp mắt nhanh, bối rối lảng tránh.
-Không có gì để nói đâu ạ.
Nhẹ cắn môi, Tâm Như cúi đầu bước vội ra ngoài. Ân Tuấn vội đuổi theo. Hôm nay, anh nhất định phải giải thích rõ cho cô hiểu.
-Tâm Như! Mong cô đừng hiểu lầm. Sự thật hôm đó, tôi không có ý kiến gì. Chỉ tại thằng Tân hồ đồ, nói bậy thôi. Tâm Như đừng buồn nhé.
Ngẩng đầu dậy, Tâm Như mỉm nhẹ nụ cười:
-Tại sao tôi lại buồn khi đó là sự thật? Tôi cũng chẳng sợ gì mà chối cãi. Tôi có yêu anh đó, thì sao?
-Cô..
Không ngờ Tâm Như lại thẳng thừng đến thế, Ân Tuấn nghe bối rối. Trong lúc nhất thời, không biết nói gì, anh cứ ngẩng người ra ngơ ngác.
-Tôi chỉ muốn đính chính một điều thôi
- Tâm Như trầm giọng - Rằng tôi không hề bị vẻ điển trai bên ngoài của anh thu phục. Cũng chẳng bao giờ để ý đến gia tài, tiền bạc của anh đâu. Tôi yêu con người thật của anh.
-Con người thật của tôi ư?
- Ân Tuấn tỏ vẻ không tin
- Cô biết được tôi bao nhiêu chứ?
- Tất cả.
-Tất cả ư? Ân Tuấn bật phì cười
- Tâm Như lại tưởng tượng quá mức rồi. Thế gian này không một ai hiểu được con người thật của anh đâu.
-Anh đừng cười
- Tâm Như phật lòng
- Tôi không đùa hay nguỵ biện đâu. Tôi chẳng những hiểu đúng về anh, còn biết cả nguyên nhân khiến anh trở nên lạnh lùng, trầm cảm nữa. Anh có muốn nghe không?
-Muốn. Dĩ nhiên là muốn rồi.
Ân Tuấn gật đầu cùng Tâm Như chậm rãi bước ra ban công vắng. Gió chiều nhè nhẹ thổi. Trời trong xanh cao vút không một ánh mây. Liệu cô gái kia có thật hiểu anh không? Sao giọng nói, ánh mắt đầy tự tin đến thế? Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Ân Tuấn cảm thấy chùn lòng.
Hít một hơi dài, ngước nhìn Ân Tuấn một cái, Tâm Như quyết định phơi bày tất cả. Dù biết rõ chưa đúng thời điểm một chút nào. Theo kế hoạch, cô dự định thâm nhập vào lòng của anh trước rồi mới dùng lời lẽ phân trần, đánh thức lòng nhân ái trong trái tim anh. Như vậy, kết quả sẽ cao hơn. Nhưng sự thể đến mức này, cô không thể cứ im lặng mãi.
Hôm đó, vung tay tát Ân Tuấn xong, chạy nhanh ra đường với nước mắt ràn rụa trên môi, Tâm Như đã nhủ lòng: Kiên quyết từ nay sẽ không bao giờ nhắc tới tên Ân Tuấn trong cuộc đời mình nữa. Viết luôn đơn xin nghỉ việc, cô như muốn rời xa anh vĩnh viễn. Bao nhiêu hoài bão, ước mơ sụp đổ tan tành. Chưa bao giờ cô cảm thấy chán đời hơn thế. Ngay buổi chiều hôm đó, cô đã thu dọn hành trang. Thà về với mẹ, làm vợ Tiến Dũng, cô không thèm bận tâm đến con người lạnh lùng, vô cảm kia nữa. Đã hết thuốc chữa rồi. Trong đời gã, ngoài tiền ra, không có một điều gì khác. Thật uổng công cô năm lần, bảy lượt hạ mình làm hoà, quan tâm hắn.
-Tâm Như! Con về quê thật sao?
- Chờ cô thu dọn hành trang gọn gàng xong hết, ông Mẫn mới bước lại gần, rưng rưng hỏi
- Con đành bỏ ta bơ vơ một mình rồi chết trong cô độc sao? Con không nhớ đã từng hứa sẽ giúp ta đoàn tụ với Ân Tuấn sao?
-Cháu nhớ, nhưng...
- Ngước mắt nhìn ông, Tâm Như bật khóc - Cháu thật đã hết cách rồi. Trái tim của Ân Tuấn lạnh lùng như đá. Ngoài tiền ra, anh ta chẳng còn biết nghĩ đến điều gì khác đâu. Cháu khuyện bác đừng trông mong vào đứa con này nữa. Bao giờ dành dụm đủ tiền, cháu sẽ đưa bác vào viện tim phẫu thuật. Bác sẽ tròn tâm nguyện, sẽ được chính tay Ân Tuấn mổ. Cháu sẽ thuê anh ta làm như vậy.
- Không
- Vụt nắm tay Tâm Như, ông Mẫn lắc đầu
- Đừng bỏ mặc Ân Tuấn. Thế gian này bây giờ chỉ còn cháu là người duy nhất giúp được ta và Ân Tuấn. Tâm Như! Ta biết cháu hận Ân Tuấn lắm. Nhưng thật sự, bản chất Ân Tuấn không lạnh lùng, độc ác, cũng chẳng vô tâm, không nhân tính như cổ máy khô khan. Tất cả cũng tại ta... tại ta mà ra cả. Tâm Như! Ta van xin cháu, hãy vì ta mà trở lại giúp Ân Tuấn tìm ra con người thật của mình. Cứ như thế không chóng thì chầy cũng đến một ngày, Ân Tuấn tự huỷ diệt mình thôi. Tâm Như! Cháu cũng yêu thương Ân Tuấn như ta vậy. Lẽ nào đành lòng bỏ mặc?
Giọng ông chân thành, mặt ông tha thiết quá làm Tâm Như phải mềm lòng. Gục đầu xuống vai, cô khóc như mưa. Thương ông bao nhiêu, cũng thương Ân Tuấn bấy nhiêu. Nhưng rõ ràng đã hết cách rồi, làm sao cho trái tim bằng đá kia mềm trở lại?
- Ta sẽ đưa cháu đến gặp một người. Có lẽ sau khi tiếp xúc, cháu sẽ hiểu Ân Tuấn tường tận, rõ ràng hơn.
Cuối cùng, như chợt nhớ ra, ông bảo, rồi ngay sáng hôm sao, ông đưa cô đến một ngôi chùa nằm xa tít ngoài ngoại ô xa thành phố. Dước gốc bồ đề, bên chân phật tổ, Tâm Như đã được vị ni sư già kể cho nghe một sự thật đau lòng...
28/5/2004
Hạ Thu
Theo https://vnthuquan.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Những mùa nắng Nha Trang

Những mùa nắng Nha Trang Nếu tôi là họa sĩ, có lẽ những giọt nước mắt xa Nha Trang sẽ được vẽ bằng một mầu sắc nào đó rất lung linh trong mộ...