Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2022
Mắt giai nhân 1
Chương 1
Ôi! Lùi nhanh về sau tránh không cho bàn tay Nhã Chí trúng
vào đôi má của mình, Kỳ Duyên nghe cơ thể nóng rần xấu hổ, những lời suồng sã
thế, xưa nay cô chưa được nghe, được biết bao giờ.
Đạp mạnh thắng xe, tránh đứa bé chạy ngang qua, Nhã Chí mới
hay mình đã đến nơi. Căn nhà tranh xiêu vẹo với tấm cửa khép hờ hiện ra như một
lối trêu ghẹo. Cơn giận bùng lên, anh bỏ mặc chiếc xe ngã nhào trên đất, chận mất
lối đi của mọi người. Đạp mạnh cửa, anh xộc thẳng vào như một mũi tên
- Em trả lời đi - Đầu tiên là giọng cha, trầm trầm đầy đau khổ.
Vì sao Nhã Chi không cùng nhóm máu với tôi? Có phải nó là giọt máu của em và
tên khốn Khải Minh?
Sau gần một giờ, hỏi lung tung, cuối cùng Kỳ Duyên cũng tìm
ra địa chỉ trên tờ danh thiếp. Thì ra nó nằm ngay trước mắt. Đối diện với điểm
bán bò viên chiên của cha con cô. Ngày ngày nhìn thấy nó, vậy mà... cô phải chạy
đúng một vòng thành phố mới tìm ra. Đúng là buồn cười quá!
Bạn gái của hắn ư? Kỳ Duyên bỗng thấy tò mò. Cô ta có đẹp
không? Hai người đang làm gì trong ấy thế? Có hôn nhau như trong phim không nhỉ?
Hồi chiều... đem tờ chi phiếu đến ngân hàng để rút tiền. Nghe
cô thu ngân bảo còn thiếu một chữ ký, Kỳ Duyên lập tức đến ngân hàng gặp ông
Vinh.
- Ngon... anh đánh thử đi. Coi chết tôi có nhận không - Nhã
Chi vẫn khăng khăng giữ ý của mình. Cơn giận được hơi men hỗ trợ thêm bừng lêN.
Như kẻ điên... Nhã Chí vung tay đánh tới tấp vào người Nhã Chi... và... có thể
anh sẽ đánh chết nó nếu Kỳ Duyên không kịp thời can thiệp...
- Không! Mày cứ ngồi đây. Tính hộ cách giúp tụi tao. Chuyện
đã lên đến cao trào. Mẹ bắt tao phải đi chơi với hắn. Không thì... bà tự vận chết
ngay.
Sau khi đánh Nhã Chi ngất xỉu để phải vào tù, Nhã Chí thấy
mình như đã lớn ra nhiều. Chững chạc hơn một chút để anh chợt nhận ra rằng. Bấy
lâu nay mình đã làm một điều vô nghĩa.
Nhưng đỏng đảnh ra sao? Như Nguyện khôn làm được. Cô không biết
ứng xử ra sao cả. Chỉ biết ngồi yên nhìn Nhã Chí tư lự thả từng vòng tròn khói
thuốc. Như Nguyện thầm nhận xét về anh với Duy Thành là một bức tranh tương phản
rõ ràng. Cứ như ban đêm và ban ngày vậy.
Ông cố tình trốn chạy, Kỳ Duyên nhìn theo bóng cha chạy vội
đi mà thầm nghĩ. Nhưng... trốn được đâu, sớm muộn gì ba cũng phải kể thôi. Còn
bây giờ... đôi mắt cô lại trông chờ ra cửa, Như Nguyện và Nhã Chí gặp nhau khá
lâu rồi. Sao vẫn chưa về vậy?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Ám ảnh da cam và yếu tố huyễn hoặc của tiểu thuyết Hồ đồ Hồ đồ là tiểu thuyết của Phùng Văn Khai, NXB Văn học năm 2011, tái bản 2023. Đâ...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét