Thứ Tư, 2 tháng 10, 2024
Gió rừng thăm thẳm 20000
Cao Tâm đặt tờ báo xuống bàn. Vậy là kỳ 1 của phóng sự
điều tra đã được báo đưa lên trang nhất. Cái tít “Tan hoang rừng phòng hộ Đăk
Rút” Cao Tâm không phải nghĩ lâu bởi sự thật đau lòng nó đập ngay vào mắt khi
xâm nhập thực tế. Rừng phòng hộ trải rộng cả ba tỉnh. Riêng trên địa bàn huyện
biên giới mà Cao Tâm đang sống, diện tích rừng lên đến gần hai chục ngàn héc
ta. Đây không chỉ như là một tuyến phòng thủ cho phần lõi rừng mà còn giữ mạch
nước ngầm cho phần thượng du dòng sông Mai chảy xuôi về phía đồng bằng
Nhà vắng lặng, vắng lặng đến lạnh lẽo. H’Man nằm bất động.
Bên cạnh là cuốn nhật ký chưa kịp gấp lại. “Ngày… tháng… năm. Viết cho con gái.
Bống thương! Thời gian thấm thoắt tròn hai năm con xa mẹ cha và mọi người. Vậy
mà với mẹ thì vẫn nghĩ như mới ngày hôm qua. Rõ mồn một! Con vẫn vậy là cô công
chúa bé nhỏ trong lòng cha mẹ. Những dòng thư con viết cha mẹ vẫn mang theo người.
Hình ảnh con luôn trong tâm trí mẹ cha dù có bao nhiêu năm đi nữa. Vì con là
tình yêu lớn nhất của cha và mẹ mà! Bống ơi! Sao số phận lại nghiệt ngã và tàn
ác thế con nhỉ? Sao số phận lại cướp mất con khỏi vòng tay mẹ cha? Mẹ thật có lỗi
với con! Nếu như hôm đó, mẹ đón con trễ thêm chỉ một chút thôi thì con đã bình
yên rồi! Chắc là con oán trách mẹ lắm phải không? Mẹ biết, hằng đêm con vẫn về
với mẹ, vẫn áp đôi má ấm vào người mẹ và con còn vuốt lên mái tóc đã chớm bạc của
cha. Cha con. Vẫn vậy, yêu mẹ từ khi còn thầy giáo miền xuôi lên vùng biên dạy
học và cho đến bây giờ vẫn yêu mẹ như những ngày xưa. Dù cha con không nói
nhưng mẹ biết, trong sâu thẳm cha buồn lắm, cô đơn lắm. Mẹ sợ nếu một ngày mẹ
đi theo con thì liệu cha con có chịu đựng được điều đó hay không? Mẹ chỉ mong
sao, rồi sau này cha con sẽ gặp được một người phụ nữ tốt, người phụ nữ có thể
xoa dịu vết thương lòng của cuộc đời bất công mà cha đang chịu đựng. Mẹ rất muốn
viết nhiều, nói với con nhiều. Chuyện hai mẹ con mình thì có bao giờ nói hết
đâu con nhỉ? Mà thôi, hãy để lòng mẹ lắng lại vì hiện giờ mẹ nhớ và thương con
quá… Hãy chờ mẹ con nhé! Mẹ sẽ đến với con… ”.
Bấy nay Đại gần như quên bẵng việc nghĩ về thân thể vợ, thế
mà không hiểu sao lúc này lại thèm khát đến độ rát bỏng cả cổ họng.
– Thì báo chí người ta cũng chỉ phản ánh sự việc như thế. Còn
cụ thể như thế nào thì phải chờ thanh tra kết luận chứ anh.
– Ngồi góc bên kia. Thấy chú và đại tá Quang ngồi cùng nhau
biết là có chuyện rồi. Hì hì!
Vanvn- Nếu Vạc chết có hết chuyện được không? Thì ít ra sẽ hết
với Vạc. Chết rồi thì biết gì nữa đâu mà chẳng hết. Vậy thì chết đi cho khỏe chứ
sống thế này sống làm gì. Vạc nhìn cái dây phơi trong sân. Ở đó, có cái khăn
len quàng cổ vứt chỏng chơ trên móc đồ, lủng lẳng trong gió. Cái khăn ấy hồi nhỏ,
cứ vào đông giá, Vạc vẫn hay quàng. Vạc bước từng bước chậm rãi vào sân. Sân trống
huơ trống hoác, nhà cửa tối om.
Và lão nói, nói những gì lão nghĩ, lão đúc rút được về chuyển
đổi chủ rừng. Mọi người chăm chú nghe và có phần ngạc nhiên. Một lão dân tộc vẫn
có tiếng là hay thơ văn bây giờ nói chuyện về nông lâm trường như một nhà
nghiên cứu và phân tích chính sách. Thú vị đây. Thật ra thì những điều lão nói,
nhiều vị tham gia cuộc họp này đều biết cả, có khi thấu tỏ hơn lão, nhưng chủ
trương là chủ trương, thực tế lại là chuyện khác, nói ra lỡ mất lòng hay đụng
chạm đến ai đó, sự nghiệp chính trị coi như tèo. Còn lão, lão có cái thế của
lão. Lão tuổi đã cao, công tác vài năm nữa lão nghỉ, hơn nữa lão là người dân tộc
thiểu số tại chỗ, làm gì thì làm chứ cấm động vào lão. Mà lão đang phát biểu tại
cuộc họp với vị trí của một phó chủ tịch tỉnh.
– Này, cô nào sáng nay pha trà bưng qua đây cho tôi đó. Có
người mới sao tôi không biết hử?
Chồng! Lão sung sướng. Ước gì điều đó là sự thật nhỉ. Ừ thì
cũng đáng. Tuyết Nhung đã dành đời con gái cho lão. Phải có qua có lại, lão sắm
cho em nó cái nhà con con cũng là chuyện nên làm. Lần đó lão cắt bán mất gần
héc rẫy.
Mụ dám tát Tuyết Nhung. Hèn gì mấy hôm Tuyết Nhung lầm lì
không nói. Ăn xong leo lên giường, cuộn tròn chăn lại cấm lão đụng đến người.
Thì lão cũng có nghe loáng thoáng chuyện đánh ghen đầu con dốc nhưng cứ nghĩ
chuyện đàn bà con gái với nhau, chẳng có gì mà phải xé to chuyện nhưng cứ cái
tình trạng này thì không ổn. Vậy thì lão phải về nhà uốn nắn, nhắc nhở vợ lão.
Vợ của chủ tịch huyện ai lại đi làm mấy trò vớ vẩn.
– Con vừa chở mẹ về. Tưởng mẹ lên ở với bố mấy hôm ai dè mẹ
đòi về luôn. Thằng Y Nhân luống cuống khi nghe điện thoại lão.
Lên tỉnh, Nhung để lại cái nhà phố huyện cho mẹ ở. Còn lũ con
Hoa, thằng Mạnh, con Duyên, thằng Lành thích học gì cứ đi học, rồi Nhung sắp xếp
công việc được hết. Chúng nó chẳng phải lo. Thấy Nhung ăn ở như vợ chồng với Y
Lâm, lúc đầu mẹ cản.
Vừa nói, Tuyết Nhung vừa cà cạ cặp nhũ hoa cong cớn, mây mẩy
vào mặt lão làm lão không cưỡng nổi.
– Em cũng đang tính mở công ty đấy. Bây giờ ai cũng đầu tư nhận
khoán đất rừng, có chủ trương của nhà nước hẳn hoi tội gì mình không làm.
Loan có việc ra thị trấn nên Vạc Kều đành đưa thằng Mít lên rẫy.
Sau mấy hôm lắc rắc vài trận mưa, cỏ tranh, cỏ đuôi chồn và cả cỏ xuyến chi mọc
nhanh đến chóng mặt. Vạc phải cắt sạch cỏ để vét bồn, bón phân đợt hai cho đám
cà phê. Vạc Kều cột võng vào hai thân cây muồng rồi để thằng Mít cầm điện thoại
bấm chơi cho Vạc yên tâm làm việc. Mùa này, nắng không còn chói gắt mà gió từ rừng
ngàn đã bắt đầu thổi mơm mơn trên vòm cây lá. Trời mát mẻ. Thằng Mít chơi chán
quăng điện thoại qua một bên, ngáy khe khẽ. Cả hơn một héc ta này, người khác
có khi phải cắt cỏ đến hai ba hôm mới xong thì Vạc Kều chỉ cần một ngày là tươm
tất. Vạc bỏ cái mũ cối xuống, đưa tay áo quẹt lên cái trán dô nhơm nhớp những mồ
hôi rồi dịch lại gần chiếc võng hơn để nhìn thằng Mít. Nó giống Trường Râu quá.
Mớ tóc rễ tre, lông mày sâu róm, cái mũi hếch và cặp môi dày đó thì giấu đi đâu
được. Ừ thì rõ là con Trường Râu, Vạc biết từ hồi nó mới sinh ra kia. Vậy nhưng
Vạc vẫn muốn xem có đúng vậy không, biết đâu… Đúng thật. Thì cái lần Trường ghé
nhà, Vạc đi quăng chài bắt con cá suối trở về đã nghe Loan thủ thỉ với Trường rồi.
Nhưng biết đâu… Loan nhầm. Vì sau mấy bữa Trường về rồi cùng Loan yêu đương, tằng
tịu, Vạc đã cưới Loan. Mà trong cái đêm tân hôn, Vạc cũng đã lột truồng Loan ra
để mà ngấu nghiến, bóp vụn vỡ Loan cho thỏa mãn cơn thèm, cho hạ hỏa cơn ghen
trong Vạc. Loan dám thú nhận với Vạc là đã ăn nằm với Trường Râu. À, ý Loan là
nói ra để Vạc hủy đám cưới chứ gì? Không. Vạc vẫn cứ cưới đó. Chúng mày cứ ăn nằm
với nhau, ông cứ cưới, về không dùng thì để đó chơi. Và cái chuyện đó ám ảnh Vạc
khủng khiếp. Loan đẹp, đến cả mấy thầy giáo trẻ ở trường cấp I, cấp II của xã
còn tìm vô nhà thăm hỏi, tán tỉnh, huống hồ đám trai làng như Vạc. Nhưng khổ nỗi
cái chuyện tình yêu của Loan và Trường quá nổi tiếng ở làng. Chúng nó đã kết
thân như hình với bóng từ hồi Thủy anh Trường Râu chưa bị bệnh tâm thần rồi trầm
mình ở giếng Đình kia. Hồi đấy mà nhà Trường không xảy ra những biến cố khủng
khiếp thì nhà Loan đã hãnh diện cho Trường rước Loan về làm vợ rồi, làm gì đến
lượt những thằng như Vạc. Nhưng Vạc vẫn cứ để ý, cứ theo đuổi đấy. Cưới được
Loan hay không chưa biết nhưng lâu lâu bất chợt vô tình được ngắm Loan ngồi bên
giếng khơi gội đầu là sướng mắt lắm rồi. Mái tóc dài, đen mượt như nhung xõa xuống
cái chậu nhôm nước trong văn vắt rồi vút ngược ra phía sau để cho hai bàn tay
hao hao gầy vuốt xuôi xuống làm những giọt nước rớt lách tách xuống chậu, rồi
những lọn tóc được quấn lên để lộ mớ tóc mai rũ xuống trán kéo dài đến tận vành
tai. Những lúc như thế, Vạc cứ ngẩn tò te mà ngắm. Có lần, chập tối, Vạc qua
nhà Loan tình cờ thấy Loan bước ra từ nhà tắm thưng lá tơi, Loan lúi húi múc nước
trong bể, ngực trễ nải. Cái rãnh sâu hun hút oằn lên hai núm đỏ hồng trên hai
cái gò nhấp nhô trắng muôn muốt. Chỉ khi thoáng nhìn thấy Vạc, Loan mới vội
vàng khép lại tà áo rồi đỏ lựng mặt đi vào nhà. Thế mà Loan lại cho Trường cái
quý giá nhất của đời con gái rồi mới về làm vợ Vạc và còn nói cho Vạc biết chuyện
đó nữa. Ừ thì, Vạc cũng sẽ có cách. Cứ đêm, khi Loan ngoảnh mặt vào trong tường,
xoay lưng ra ngoài rồi thở dài khe khẽ, Vạc bóp, Vạc nặn, Vạc vần vò bộ ngực, Vạc
cắn cái bờ mông cho Loan mắm môi mà chịu đựng, Vạc lột sạch quần áo của Loan, bỏ
lửng vậy rồi xoay ngược đầu lại làm một giấc. Một lần, hai lần rồi vô số lần
như thế làm Loan phải van xin Vạc.
Thế rồi ông Lũy chết đột ngột, Vạc thôi học giữa chừng và tiếp
tục cái nghề đốt than cùng soi cá đêm của cha. Nhà Vạc cũng chẳng cách xa nhà
Loan và nhà Trường là mấy. Hồi Trường vào tận mãi Tây Nguyên làm ăn, Vạc hay
lui tới nhà Loan. Mà mấy năm chẳng hiểu sao cá tôm ở ngoài hói, ngoài đìa lại cứ
đầy ăm ắp. Mỗi lần đi cất vó hay thả túm lươn, có khi được cả rổ. Nhà Vạc ăn
không hết, bán thì rẻ thế là Vạc lại đưa sang biếu nhà Loan. Đã biếu thì phải
biếu đồ ngon. Con cá nào to, con lươn nào béo, Vạc đưa sang nhà Loan hết. Chẳng
phải thỉnh thoảng mà quanh năm suốt tháng, cá tôm nhà Vạc đã trở thành thức ăn
không thể thiếu với gia đình Loan. Cha mẹ Loan cũng có sự so sánh, nếu mà gia cảnh
nhà Trường yên ổn thì Loan làm vợ Trường là đẹp nhất. Nhưng giờ anh trai tâm thần
trầm mình chết, mẹ bệnh tim đột tử, còn Trường và người cha già nay yếu, mai
đau, Loan về cửa người ta rồi có mà hầu hạ, khói hương cả đời. Đó là chưa nói
cái bệnh tâm thần hay di truyền, thằng anh bị, chắc gì thằng em không, mà thằng
em không bị chắc gì đẻ con ra đã an lành. Thôi, không thể gả được. Có mấy đám
thầy giáo cũng đến tán, đến cưa nhưng Loan lại nói thẳng là có người yêu rồi
nên người ta tự trọng, người ta rút. Bây giờ chỉ còn thằng Vạc. Cái thằng dù
cũng chỉ là anh nông dân nhà quê, hơi cà thọt tí nhưng được cái cần cù, tốt bụng
mà lại biết nhiều nghề. Lấy nó một đời dù không giàu có cũng chẳng lo đói rét.
Thôi gả cho Vạc. Mà ông bà nhất quyết cấm đoán Loan đến với thằng Trường thì rồi
Loan cũng phải xuôi thôi. Ông bà làm vậy cũng là lo nghĩ tương lai cho Loan, chứ
nào phải ích kỉ, thiển cận vì ông bà đâu. Yêu đương thì thế nào cũng được nhưng
chuyện vợ chồng không thể tùy thích. Cha mẹ không thương con, không bày vẽ,
không định hướng cho con để rồi một đời con cái khổ. Khi đó thì ngồi trách mình
chứ trách ai.
Sáng hôm sau nó nghỉ học nằm lì ở nhà. Binh cứ lờ mờ, gờn gợn
cái cảnh tối qua trong đầu nhưng nó không sáng rõ để Binh định hình ra cái gì cả.
Nhìn lại cái góc cạnh cột nhà hay đặt xị rượu để Binh mỗi lần ăn tiện tay lấy,
xị rượu đã cạn trơ. Chắc con Phượng mệt, cứ để nó nghỉ ngơi tí. Học cả năm nghỉ
một buổi có sao đâu. Nghe tiếng mẹ về ngoài ngõ, nó lau nước mắt rồi trùm kín
chăn. Mẹ nó sốt sắng, đau ốm sao mà không đi học. Nó lí nhí rằng chỉ bị cảm
thôi.
Làng xóm cũng không biết điều gì đang xảy ra với nhà Binh Chột
nữa. Họ thăm dò, nghi hoặc. Kệ cha họ. Binh đi rồi có đồn đoán gì thì tự nghe với
nhau. Mà Binh đi chuyến này sẽ không trở lại nữa đâu. Nhìn cha mẹ già, Binh
khóc rưng rức, vái sống mẹ cha bốn vái rồi lên đường…
Y Manh ở nhà lòng như lửa đốt, chờ đến quá trưa tưởng mọi
chuyện đã suôn sẻ nên vào rừng thăm vợ. H’Ngăm nằm đó mê man lấm láp những máu
tươi đang tuôn ra xối xả. Chứng kiến người vợ đối diện với lằn ranh sinh tử, Y
Manh đã bất chấp cái tục lệ bon làng, băng cắt rừng chạy một mạch về làng cầu cứu
H’Noi. H’Noi hoảng hốt cùng Y Manh vội vàng đi vào lán. Tiếc thay đứa con thì cứu
được nhưng H’Ngăm thì Yàng[1] đã bắt đi. Y Manh chỉ biết bế con về
để nhờ người mang xác vợ đi chôn. Bế con Han còn đỏ hỏn như cục máu trên tay rồi
quay sang nhìn con Rút mới hơn hai tuổi đang bốc cơm nguội nhét vào mồm, Y Manh
quặn thắt lòng. Bon làng có lệ con sinh được bảy ngày phải đem ra suối Kon Hao
tắm nước lạnh để thần suối, thần sông bảo vệ cho đứa trẻ khỏe mạnh. Y Manh
không làm. Y Manh thấy rồi, đã có những trường hợp đứa bé được mẹ đưa ra ngâm
suối trong mùa gió, người tím tái không bao lâu sau thì lên cơn sốt, ho rồi mất.
Bây giờ con Han đã thiếu sữa mẹ, cho con ra tắm không chết thì cũng nhiễm lạnh
mà bệnh tật. Người trong bon nói nọ nói kia nhưng Y Manh mặc kệ. Yàng phạt đâu
không biết nhưng lão không muốn con lão ốm đau. Và rồi con Han lại lớn rất
nhanh, chẳng mấy chốc đã cao bằng con Rút.
Hơi thở lão hắt ra nhè nhẹ như phần nào trút bớt được cái lo
lắng bấy lâu đè nặng. Ý già Ma Rin là nếu vợ con thằng Đại Úy đồng ý thì cứ để
con Han và thằng Đại sống với nhau như vợ chồng. Nhưng sao vợ con nó có thể đồng
ý được. Chồng đi ăn nằm với người đàn bà khác đến nỗi bây giờ có thêm con ngoài
luồng. Không nổi cơn tam bành lên đã là may phúc lắm rồi.
Lão chờ đợi, chờ đợi trong âu lo, thấp thỏm. Liệu có chuyện
gì xảy ra với con Han của lão hay không. Đừng như vợ lão, sinh con Han ra chưa
kịp cho con bú dòng sữa đầu tiên Yàng đã về bắt đi. Để bớt lo lắng, lão lại vào
rừng xem mấy cái bẫy sóc lão đặt hôm trước có dính con nào không. Thịt sóc rất
lành, lão sẽ đưa về làm thịt sạch, ướp kỹ rồi nấu cháo cho con Han, con Han sẽ
có thêm sữa cho cháu ngoại lão bú. Lạ. Mấy cái bẫy vẫn trơ ra đó mà chẳng có
con sóc nào cả. Chuông điện thoại lão reo lên.
– Dạ ông. Hôm rồi con qua gặp vợ con nó. Vợ nó bảo, biết từ
lâu nhưng nó chẳng oán trách gì đâu. Nó có được ngày hôm nay cũng nhờ thằng Đại.
Thằng Đại đã cho nó quá nhiều thứ nên nó không có quyền cấm cản thằng Đại yêu
thương ai cả. Nhưng vẫn đề là ở chỗ mấy đứa nhỏ. Phải làm thế nào chứ không được
bỏ rơi mấy đứa con trên phố.
Chung Tình sụt sùi thút thít. Làm gì lão cũng được nhưng xin
đừng khóc. Lão có thể làm mọi thứ cho người đẹp nhưng hãy lau nước mắt đi. Cho
lão xin đấy.
Lão đang ngất ngây trong sự tưởng tượng những khoái lạc mà
lão sắp được thưởng thức thì thằng Chương, Trưởng phòng Nội vụ đẩy cánh cổng bước
vào. Thằng này lạ, chưa bao giờ nó ghé nhà lão buổi sáng sớm thế này. Chắc lại
chuyện sắp ghế cho giai đoạn hậu Hoàng Văn Bá đây. Tân quan tân chính sách. Nói
là nói vậy nhưng dù có Bí thư huyện ủy mới thì trước mắt cũng chưa xáo trộn gì
về công tác cán bộ đâu. Chả có ông nào dở đến mức chưa hiểu mô tê gì về cái địa
phương mình sắp tiếp quản đã tính chuyện đảo ghế đảo bàn. Mà ở nơi đâu thì
không biết, riêng ở huyện này, có muốn cũng không phải dễ. Mình ông có quyết được
không? Cần phải thống nhất trong Thường trực huyện ủy, trong Ban thường vụ chứ.
Mà trong thường trực, thường vụ quyết việc gì cũng cần xin ý kiến lão, dù lão
đã nghỉ hưu. Tất nhiên ở đây chỉ mang tính chất thậm thà thậm thụt cửa sau
thôi. Thường trực chưa thống nhất, đưa ra thường vụ còn nhiều ý kiến thì đố ông
bí thư nào dám quyết. Tập thể lãnh đạo cơ mà. Vậy thì, chắc cái thằng này đang
muốn thay đổi chỗ ngồi một chút đây. Tháng trước, nó có gặp riêng lão nhờ nhấc
lên cái ghế phó chủ tịch huyện. Nó sợ lão nghỉ rồi chẳng ai thương nó. Khổ,
năng lực, trình độ như thằng Chương thì Trưởng phòng nội vụ là ngon lắm rồi, vậy
mà cứ đòi phải lên nữa cơ. Lòng tham con người ta là vậy. Nhưng nó là thằng đã
từng hoạn nạn có nhau với lão từ hồi cùng đội du kích diệt Fulro, bằng cách nào
đó, lão cũng phải giúp nó, chí ít là lời nói. Lão vỗ vai nó mà động viên, rằng
lão có quyết định nghỉ chế độ rồi. Không quyết cái này được nữa. Nhưng không
lo. Cho nó ổn định chút rồi lão sẽ nói chỗ Chủ tịch và Bí thư mới. Cứ cố gắng
lên. Chắc hôm nay nó cũng lại vào thẽ thọt cái chuyện này.
– Ừ, vậy thì được. Nhờ cháu nói anh em phóng viên thường trú
chỗ này cho chú với. Được không cháu?
– Anh là người dân tộc thiểu số tại chỗ, với kinh nghiệm thực
tiễn trên nhiều vị trí công tác, qua dân vận lại là chuyện tốt cho tỉnh mình đấy.
Được rồi, để tôi có ý kiến với Thường trực tỉnh ủy.
Lão thèm cái đôi bàn tay uyển chuyển mà điệu đà của em Tuyết Nhung nắn bóp lên mặt. lên cổ, lên đầu cho lão. Rồi em sẽ ấp người em lên tấm thân to bè của lão để lão cảm nhận những gò đồi ấm nóng nhấp nhô đầy tinh nghịch như những đợt gió chuyển mùa trườn trên người lão. Là thèm vậy nhưng dạo này lão xuống sức nhanh. Lắm lúc em còn chọc quê lão.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhân Sinh Tỏa Sáng Văn học vị nghệ thuật hay văn học vị nhân sinh? Có một giai đoạn văn học sử Việt, từng xảy ra tranh chấp giữa hai trư...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét