Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

Giải thoát - Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Yến

Giải thoát - Truyện ngắn
Nguyễn Ngọc Yến

“Giữa tôi và các người sau cùng ai mới là người điên?”. Hắn đã nhiều lần tự đặt câu hỏi như vậy. Và hôm qua khi gặp lại đồng nghiệp cũ hắn vẫn không quên điệp khúc: “Cái ngày mọi người trói em rồi đưa em vào viện, em vẫn luôn tự hỏi: em điên hay mọi người điên?”. Ánh mắt hắn, giám đốc một doanh nghiệp làm ăn phát đạt, khẩn thiết và quá đỗi chân thành, khiến người đồng nghiệp ấy nghi hoặc chính ý nghĩ của mình.
Hắn có bảng thành tích học tập không tồi, song điều khiến bố mẹ hắn lo lắng đó là việc cậu con trai duy nhất luôn đóng chặt cửa và ở lì trong phòng trừ những lúc đi học và xuống ăn cơm. Hắn nói không muốn bị làm phiền khi đang học bài. Nhưng nhiều lần ghé sát tai vào cánh cửa, bố mẹ hắn nghe thấy những âm thanh bất thường. Nghi ngờ, hai ông bà ra hiệu nhau quay về phòng lấy ghế rồi bắc thêm một chiếc nữa đứng nhòm qua ô thông gió. Quả thật, hắn không ngồi học mà đang ngồi tháo tung mọi đồ đạc trong phòng ra ngó nghiêng. Từ chiếc đồng hồ treo tường, chiếc quạt để bàn, rồi cả đống bật lửa ga cũng vung vãi bánh răng, lò xo, ốc vít, vỏ nhựa. Nhưng cứ hễ bố mẹ hắn gọi cửa thì chỉ trong tích tắc những thứ đó được đẩy vào gầm giường một cách mau lẹ. Bố mẹ hắn nhìn nhau thở dài chán nản. Mấy hôm sau những tiếng lạch cạnh được thay bằng tiếng uỳnh uỵch rơi xuống nền đất khiến bố mẹ hắn lại phải quan sát từ phía cửa thông gió. Hắn chẳng khác gì một con khỉ đang vắt vẻo đi trên một thanh sắt, hai tay giơ ngang để giữ thăng bằng. Hắn phải hứa không dưới mười lần sẽ không lập lại những việc tương tự bố mẹ hắn mới chịu để hắn ở lại một mình. Nhưng lần khác thấy hắn đang treo ngược trên sàn nhà bằng dải vải buộc ở cổ chân, mẹ hắn đã hét lên thất thanh gọi mọi người tới giúp vì cho rằng hắn có ý định tự tử. Lần cuối cùng khi hắn đang cố gắng nhét con dao vào mũi thì cánh cửa mở toang khiến hắn giật mình. Con dao bất ngờ đâm thẳng vào hốc mũi khiến máu chảy tràn ra khắp mặt. Mẹ hắn khóc lóc ầm ĩ lao vào giữ tay để cho bố hắn trói lại. Rồi các chú, các cậu bên nội, bên ngoại nhà hắn kéo đến trói cả chân hắn lại đưa lên xe cứu thương mặc cho hắn gồng người phản đối. Hắn phải nhập viện tâm thần một cách đầy đột ngột.
Mặc cho hắn giải thích rằng do hắn tò mò muốn tìm hiểu cấu tạo, nguyên lý hoạt động của sự vật xung quanh và rất thích nghệ thuật xiếc, rằng những việc làm của hắn là hết sức bình thường nhưng tất cả người nhà của hắn và ngay cả bác sĩ cũng kết luận rằng hắn không bình thường. Hắn bất lực và sinh cáu kỉnh. Nhất trí. Rất có thể hắn đang có những suy nghĩ, hành động bất bình thường, nhưng cuộc đời này, làm gì có ai luôn luôn sáng suốt? Nếu biết lúc nào mình điên, lúc nào mình tỉnh là người bình thường. Còn không bao giờ biết mình điên thì mới đúng là điên. Vậy thì… Hắn không có cách nào khác ngoài việc nằm và suy nghĩ làm cách nào để có thể thoát khỏi cái bệnh viện chết tiệt này trong khi hắn bị xem là một con bệnh nặng, bị trói cứng hai tay, hai chân. Song hắn không chịu thua, chỉ số IQ của hắn đâu có thấp. Mà đặc biệt hắn đâu có điên, chỉ là mọi người không nghĩ giống như hắn mà thôi.
Việc hắn vào viện chưa nổi ba ngày mà đã hai lần trốn viện khiến gia đình hắn và các bác sĩ trong khoa không khỏi đau đầu, mặc dù sau mỗi lần hắn trốn thoát thì “hình phạt” dành cho hắn lại nặng hơn. Ban đầu hắn chỉ bị trói bằng dây nhựa. Hắn biết không thể chống cự nên miễn cưỡng đưa tay chịu trói. Hắn để  hai tay bắt chéo và hơi gồng lên. Tia sáng ma mãnh ánh lên sau cặp kính cận. Các cơ bắp và gân sẽ khiến bàn tay hắn to hơn bình thường. Khi nào mọi người đi khuất, hắn sẽ thả lỏng tay, và việc cởi trói không khác gì một thứ trò chơi trẻ con. Song bác sĩ đâu có dễ bị lừa đến thế. Hai tay hắn bị thít chặt. Chờ lúc không có ai, hắn mới từ từ ngồi dậy, đưa tay quá đầu rồi dập xuống thật mạnh theo hướng cổ tay mở ra, khuỷu tay đánh về phía sau. Dù rất chắc chắn, nhưng cuối cùng phần khóa kéo của dây kéo nhựa đã bị bẻ gãy. Hắn sung sướng phóng thích hai chân rồi lao thẳng ra đường nhưng chiếc áo bệnh nhân đã tố giác hắn. Chưa đầy mười lăm phút hắn đã bị lôi trở lại, hai cổ tay hắn tím bầm, tứa máu. Xót con, mẹ hắn đề nghị trói hắn bằng băng dính. Hắn vờ như không nghe thấy. Mẹ hắn lo hắn lại bỏ trốn nên đến giờ ăn tối vẫn không dám đi mua cơm mà nhờ những người trong phòng mua giúp. Nhưng khi bà vừa vào nhà vệ sinh thì lập tức hắn giơ tay lên cao quá đầu, khuỷu tay gập về phía sau lưng, sau đó lấy hết sức vung hai tay thật mạnh sang hai bên. Đoạn băng dính trói ở cổ tay lập tức bung ra. Nhờ chút kinh nghiệm từ lần trước, hắn cố nằm im, không nhúc nhích. Nhìn quanh không có ai hắn mới khẽ trườn xuống lục tủ đồ, lấy dao cắt dây ở chân, tìm bộ quần áo hôm trước hắn nhập viện mặc lại rồi mới từ từ đi ra. Quả đúng như hắn nghĩ, không ai để ý đến một người bình thường giữa ánh sáng nhập nhoạng và không gian đông nghẹt của bệnh viện.
Ra khỏi viện, lang thang chán hắn chẳng biết đi đâu ngoài việc trở về nhà và ngay hôm sau hắn bị đưa trở lại viện cho dù hắn sùi bọt mép hét lên rằng hắn không điên, hắn hoàn toàn tỉnh táo. Mặc dù rất thương con nhưng bố mẹ hắn vẫn phải chấp nhận phương án trói hắn bằng dây thừng nếu muốn giữ hắn ở lại điều trị. Nhìn vẻ hốc hác, tiều tụy của mẹ, hắn mất luôn ý định chống đối. Hắn lẳng lặng nắm chặt bàn tay lại, đặt hai bàn tay úp vào nhau đưa về phía y tá. Bề ngoài hắn đầy vẻ hợp tác nhưng rõ ràng việc nắm tay và úp tay vào với nhau đã giúp tạo một khoảng trống giữa hai phần cổ tay của hắn. Đợi lúc thích hợp, hắn sẽ xoay xoay cổ tay nhiều lần. Khi đã đạt được độ giãn mong muốn của sợi dây, hắn sẽ dùng răng kéo một sợi dây vòng qua một cổ tay và tiếp tục làm vậy cho đến khi tay có thể rút ra khỏi sợi dây. Mọi thứ hiện rõ trong đầu hắn. Hắn chẳng sợ trói, chỉ có điều bỗng dưng hắn chẳng muốn bỏ trốn nữa. Bởi với mẹ, hắn thực sự không bình thường, hắn cần phải được điều trị. Việc hắn bỏ trốn chỉ càng làm cho mẹ hắn khổ sở… Hắn ngoan ngoãn nằm im, ngoan ngoãn ăn và ngoan ngoãn uống những vốc thuốc mà mẹ hắn đưa cho. Chỉ có điều những viên thuốc bị hắn đẩy sang một bên lưỡi, và hắn sẽ nhổ đi khi có cơ hội. Cô giáo chủ nhiệm, bạn bè đến thăm nhưng hắn chẳng vui, chẳng muốn biểu lộ cảm xúc, điều đó càng khẳng định rằng hắn thực sự không còn như xưa nữa. Có lẽ đến chết hắn vẫn nhớ kiểu vừa vỗ vừa bấu vào vai đầy an ủi của cô giáo chủ nhiệm dành cho mẹ hắn và những giọt nước mắt chực rớt khỏi khóe mắt mẹ hắn. Hắn quyết định đóng vai một bệnh nhân hiền lành. Sau một tháng, hắn được xuất viện với dáng vẻ hồng hào khỏe mạnh. Khuôn mặt và ánh mắt của hắn lấp lánh niềm vui.
Sự trở về không được như hắn mong đợi. Hắn gào lên khi biết bố mẹ hắn đã đốt giấy bảo lưu học tập. Điều đó có nghĩa là hắn không còn cơ hội quay trở lại ngôi trường mà hắn phải rất vất vả mới thi đỗ. Bố mẹ hắn cho rằng việc học quá sức là nguyên nhân dẫn đến sự bất thường của hắn nên quyết định giải thoát cho hắn. Chỉ còn một tháng nữa là hắn sẽ thi tốt nghiệp cấp ba. Mấy năm miệt mài của hắn thế là thành công cốc. Không thể cứ ngồi ở nhà, sau hai tuần dằn dỗi, hắn nói với bố mẹ ý định muốn đi làm công nhân may cho MELLY, công ty của bạn bố hắn. Bố mẹ hắn không khỏi ngạc nhiên nhưng sau cùng vẫn đồng ý vì cho rằng công việc lao động chân tay đó sẽ không thể kích thích trí não hắn, không thể khiến hắn điên trở lại.
Hắn mày mò vừa làm, vừa học. Vốn khéo tay lại sáng ý nên công việc may vá này không khó với hắn. Hắn liên tục được trưởng ca khen về chất lượng và công suất làm việc. Cầm những đồng tiền hắn mang về, bố mẹ hắn không khỏi rơi nước mắt. Hắn đã chịu sống như một người bình thường.
Song cuộc đời hình như vẫn muốn thử thách hắn. Vừa vào làm việc chưa đầy nửa năm thì công ty hắn có vấn đề. Doanh thu của công ty ngày một chững lại. Đối tác bắt đầu thể hiện sự không hài lòng và theo thông tin bên lề, họ đang có chiều hướng bắt tay với ALEC, đối thủ bao năm nay của MELLY. Ban lãnh đạo công ty như ngồi trên đống lửa. Các cuộc học tập kinh nghiệm, nâng cao hiệu quả dây chuyền sản xuất cũng không làm tình hình tài chính của công ty thêm khả quan. Trong hội nghị cán bộ cuối năm, hắn là người duy nhất của bộ phận công nhân có ý kiến tham gia trong việc đề xuất giải pháp tháo gỡ khó khăn cho công ty. “Phải thay đổi mẫu mã sản phẩm”. Quản đốc trực tiếp của hắn không giấu sự khó chịu. Bao nhiêu năm kinh nghiệm vẫn chưa giúp quản đốc có được những ý tưởng, vậy mà hắn vào công ty chưa đầy một năm đã dõng dạc phát biểu trước Hội đồng quản trị và Ban giám đốc công ty. “Chúng ta phải đưa ra thị trường mẫu quần áo bảo hộ mới nhất của công ty ALEC, trước khi đối tác chuyển sang ký hợp đồng với họ”. “Thay đổi bằng cách nào”.  Ban giám đốc tỏ rõ sự quan tâm trước ý kiến của hắn. “Đưa cho tôi mẫu sản phẩm công ty muốn làm, trong hai ngày, công ty sẽ có dây chuyền cho ra sản phẩm mới”. Hắn nói chắc như đinh đóng cột trong khi những ánh mắt khác không khỏi nghi ngờ pha chút dè bỉu. “Đồ điên”. Hắn đọc rõ những ánh mắt ấy. Và đó như những liều thuốc cực mạnh kích thích lòng tự ái luôn sục sôi trong hắn. Hắn sẽ ném trả tất cả sự coi thường, sự ban ơn dành cho hắn. Sẽ có một ngày những đôi mắt kia sẽ không dám nhìn hắn kiểu đó nữa. Mọi người sẽ phải cúi đầu trước hắn. Vẻ mặt tỉnh bơ của hắn khiến tay quản đốc hậm hực ra mặt và chỉ ngay cuối buổi chiều hôm đó bộ quần áo bảo hộ của ALEC đã được đặt trước mặt hắn, kèm giọng nói khó ưa quen thuộc: “Đây, tôi giao cho anh. Nếu không làm được, anh sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm”.
Hai ngày hắn gần như thức trắng. Đầu tiên hắn tỉ mỉ gỡ tung bộ quần áo ra, là phẳng phiu, sau đó ốp vào bìa cứng cắt mẫu. Hắn làm quên ăn, quên ngủ. Dáng người phờ phạc nhưng ánh mắt hắn tràn đầy sinh khí. Đến ngày thứ ba hắn trở lại công ty cầm theo bộ mẫu và chuyển xuống bộ phận cắt, may thử. Cầm bộ quần áo của công ty vừa may đọ với bộ quần áo lấy về từ ALEC, giám đốc quyết định nâng lương cho hắn và lập tức điều chuyển hắn sang phòng kỹ thuật. Cuộc cạnh tranh ngày thêm gay gắt. Trong khi thị trường tràn ngập các mặt hàng, các kiểu dáng mẫu mã thì công ty hắn vẫn quẩn quanh với những style(1) lỗi mốt. Bộ phận thiết kế thời trang không đủ tinh nhạy để đón đường thị hiếu. Thời trang bây giờ không còn đóng khung trong địa giới hành chính, khả năng tài chính mà nó đòi hỏi sự kết hợp của mọi yếu tố. Khách hàng luôn mong muốn mình là người tiêu dùng thông minh nhất với những lựa chọn tối ưu trong khi sản phẩm của MELLY chỉ đáp ứng được một đến hai tiêu chí và gu thẩm mỹ của một nhóm ít người. Công ty hắn lại muốn thay đổi mẫu mã, nhưng việc lấy mẫu không còn đơn giản. Các công ty khác luôn canh chừng với hắn. Và tuyệt nhiên sau vụ ALEC 2 xuất hiện thì công ty hắn không còn cơ hội cầm mẫu về nữa. Việc đo vẽ thực tế trên mẫu hoàn toàn không khả quan. Trong vòng hai tháng, doanh thu của công ty tuột dốc thảm hại. Nói một cách hoa mỹ thì công ty hắn đang nằm ở đáy đường cong nụ cười. Ý tưởng, thương hiệu, dịch vụ hậu mãi, kỹ năng bán hàng… giờ đây đang nằm trên đỉnh cao chót vót. Hắn được gọi lên phòng giám đốc. Sau một lúc do dự, hắn ngập ngừng đề xuất xin đi học. “Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, cậu không chịu động não tìm cách tháo gỡ, lại còn đề xuất hỗ trợ đi học là sao?”. Giám đốc nói to đến mức hắn cảm tưởng nước bọt bắn cả vào mặt hắn. “Nếu không đem lại hiệu quả tôi sẽ hoàn trả tiền cho công ty”. Hắn quả quyết. “Nói rõ tôi nghe kế hoạch của cậu”. Sau cơn giận dữ, giám đốc hỏi hắn với ngữ điệu không mấy thiện cảm. “Tôi không thể giải thích, chỉ cần biết sau đó, bất cứ sản phẩm nào mới nhất xuất hiện trên thị trường, ngay hôm sau MELLY sẽ cho ra mắt hàng loạt”. “Song tôi có một điều kiện”. “Cậu cứ nói”. “Tôi học gì, học ở đâu xin phép không báo cáo”. Hắn thủng thẳng đáp trả bất kể khuôn mặt đang đỏ dần lên của giám đốc. “Muốn công ty tồn tại, giám đốc phải cho tôi đi học”. Câu nói sau cùng của hắn đã đánh thẳng vào sự do dự của giám đốc. Dù không hài lòng với thái độ kín bưng và có phần thiếu tôn trọng của hắn nhưng nghĩ đến sự tồn tại của công ty và ánh mắt quả quyết của hắn, giám đốc vẫn chau mày hạ bút ký quyết định điều hắn đi học nâng cao nghiệp vụ cho dù một vài ý kiến công khai phản đối. Suốt thời gian báo xin đi học hắn không đến công ty một lần nào. Công ty có thông báo cho hắn về tham dự một hoạt động nào đó, hắn cũng tìm mọi lý do khước từ.
Bẵng thời gian dài, hắn lù lù quay lại công ty với bộ dạng không mấy khác, gầy nhẳng, đầu tóc bù xù, chỉ có ánh mắt và nét mặt hắn như đang âm ỉ một niềm vui ngấm ngầm nào đó. Hắn chào mọi người lấy lệ rồi lên thẳng phòng giám đốc. Khác hẳn lần trước, không cần hỏi, hắn nói không ngừng về ý tưởng, cách thức để MELLY có thể cho ra đời một sản phẩm giống y chang sản phẩm của bất kỳ một thương hiệu nổi tiếng nào mà không cần phải trực tiếp sờ vào sản phẩm. Dù chín phần tin tưởng nhưng giám đốc vẫn không khỏi băn khoăn. Có lẽ nào một anh chàng công nhân chưa học xong cấp ba, chưa qua một trường lớp đào tạo kỹ thuật chính quy lại có thể làm được điều đó, họa chăng hắn là kẻ ngông cuồng, không thực tế? Trước kia đã có lần loáng thoáng nghe kể về sự không bình thường của hắn nhưng có lẽ nào bệnh cũ của hắn chưa khỏi hẳn. Sự hoang tưởng khiến hắn cho rằng hắn có thể làm mọi thứ? Giám đốc nở một nụ cười tươi đầy khích lệ vừa kịp che đi ánh mắt đầy nghi hoặc của mình khi hắn nhìn giám đốc với tất cả sự tin tưởng, chờ đợi. Để cho hắn có cơ hội chứng tỏ những gì đã nói, giám đốc lần đầu tiên cho một cán bộ kỹ thuật là hắn đi cùng ban lãnh đạo tham gia Hội nghị thương mại quảng bá sản phẩm thời trang của khu vực. Nhìn điệu bộ lơ ngơ của hắn nhiều người trong ban lãnh đạo không khỏi dành cho hắn những nụ cười mỉa mai. Tuy nhiên hắn vẫn thế, im lặng, cười cười và đôi khi khoa chân múa tay nếu thực sự quan tâm đến điều gì đó. Từng động tác nhỏ của hắn không nằm ngoài con mắt quan sát kỹ lưỡng của giám đốc. Hắn hầu như không nói chuyện với ai, không hỏi han bất cứ điều gì về các sản phẩm, duy chỉ có một động tác duy nhất lặp lại mỗi khi bắt gặp mẫu mới, đó là việc giơ điện thoại lên chụp lại. Không hiểu hắn sẽ làm được gì với những tấm hình đó? Có lẽ đó chỉ là thú ghi hình thông thường của giới trẻ? Mặc dù thắc mắc nhưng giám đốc vẫn tỏ ra bình thản như không có điều gì phải bận tâm.
Sau chuyến công tác đúng một ngày, mẫu áo rét được giám đốc khen nhiều nhất đã được hắn chuyển thành bản mẫu. Hết ngày thứ hai, chiếc áo đó đã xuất hiện trước mặt giám đốc. Nhìn hắn đang gãi đầu gãi tai bên cạnh chiếc áo, giám đốc không khỏi ngờ vực. Chiếc thứ hai, thứ ba, rồi tất cả năm mẫu áo mà Ban giám đốc biểu quyết nên sản xuất đều nhanh chóng hình thành. Nhìn vẻ mặt hài lòng của giám đốc hắn không giấu nổi sung sướng nhưng hắn cũng cố gắng để mọi người không thể nhận thấy thoáng bối rối lướt qua mặt hắn. Chiêu thức kia sẽ mãi mãi là bí mật của riêng hắn. Hắn nghĩ vậy và phút chốc đầu hắn ngẩng cao hơn thường lệ. Công ty tổ chức ăn mừng. MELLY đã tìm ra lối thoát, doanh thu sẽ tăng vọt và MELLY sẽ không có đối thủ. Công việc duy nhất của công ty lúc này là làm thế nào phải nhân bản thật nhiều những người như hắn. Nhưng tuyệt nhiên không một ai xung phong đi học. Họ sợ không làm được như hắn hoặc lo ngại không có tiền hoàn trả cho công ty nếu thất bại. Từ chỗ là một công nhân quèn của công ty, hắn trở thành con át chủ bài lúc nào cũng kè kè bên cạnh giám đốc. Dường như mỗi lời hắn nói ra đều có sức ảnh hưởng ngoài khả năng tưởng tượng của hắn. Mọi người cười tươi hơn mỗi khi nhìn thấy hắn, e dè hơn trước những phát biểu của hắn và đôi khi trước những phát ngôn, biểu hiện chưa được chuẩn chỉ của hắn mọi người cũng giả tảng lờ, chỉ xì xào khi không có mặt hắn. Hắn tự mãn ra mặt vì nếu trước kia vẫn những hành động ấy, những lời nói ấy rất có thể hắn sẽ bị gán những từ ngữ thiếu thiện cảm như thể kẻ quá quắt, không biết cư xử trên dưới, không có khả năng hợp tác với đồng nghiệp, thậm chí có thể bị cho là kẻ không bình thường thì giờ đây mượn bóng giám đốc hắn có thể thỏa mái bộc lộ tất cả những thói quen mà hắn tự cho là rất xấu ấy. Mọi việc đều có vẻ đang diễn ra theo ý muốn của hắn. Chức trưởng phòng thiết kế đã thuộc về hắn. Ngoài lương chính hắn còn có thưởng, tiền làm thêm giờ và một vài khoản a, b, c mà giám đốc tạo điều kiện cho hắn hòng động viên hắn tiếp tục vắt kiệt trí tuệ và sức lực cho công ty. Phòng tổ chức đưa tên hắn đầu tiên trong danh sách cán bộ được cử đi học hệ vừa học vừa làm. Hắn sẽ hoàn thiện bằng tốt nghiệp phổ thông, rồi tiếp tục đi học đại học tại chức… Và rồi cái ghế Giám đốc makerting sẽ là của hắn. Mấy cô gái trẻ ở công ty đã thôi dành cho hắn vẻ mặt khinh khỉnh hay giễu cợt trước kia mà thay vào đó là vẻ e thẹn pha lẫn ngưỡng mộ. Hắn đã bắt đầu đi thẳng lưng hơn, nói to hơn và thỏa mái thể hiện quan điểm. Song sự nuông chiều, thiên vị dễ giết một con người hơn bất cứ sự độc ác nào. Dần dần hắn hiểu ra điều đó. Bởi lẽ đồng nghiệp hắn không còn giữ thái độ thân tình khi nói chuyện với hắn, không rõ ràng thể hiện sự đồng tình hay khó chịu với hắn. Tất cả có vẻ lịch sự hơn nhưng khác hẳn trước kia hắn không bao giờ biết được mọi người đang nghĩ gì, và không một ai chia sẻ với hắn dù là những câu chuyện mà tất cả mọi người trong công ty đều biết. Rõ ràng hắn không thuộc về phía mọi người nữa. Hắn tự cảm thấy bị cô lập. Những ngày sau đó đầu óc hắn cứ bị chi phối dần, và hắn cứ nghĩ mãi về khoảng cách vô hình giữa hắn với những người đồng nghiệp xung quanh. Và nhiều lúc nghĩ về việc chính hắn chứ không phải ai khác đã cứu MEELY thoát khởi bờ vực thẳm, hắn chẳng khác gì cái xác không hồn. Từ khi doanh thu của công ty có dấu hiệu tăng dần, chứng mất ngủ đột nhiên tìm đến hắn. Hắn ám ảnh bởi quy trình ăn cắp tinh vi mà hắn luôn giấu kín. Quy trình đó công phu, nhiều công đoạn nhưng với hắn thì rõ như trong lòng bàn tay. Thật đơn giản, hình ảnh sản phẩm sẽ được hắn kết nối và thiết kế trên máy tính bằng phần mềm riêng biệt cho đến khi tạo ra được những bộ mẫu ráp hoàn chỉnh, sau đó sẽ chuyển sang bộ phận giác mẫu, ghép các chi tiết lại sao cho tiết kiệm nhất trên một sơ đồ. Mẫu in ra sẽ được chuyển xuống bộ phận cắt. Họ sẽ trải vải theo chiều dài sơ đồ đã giác được làm nhiều lớp vải, số lượng lá vải phù hợp với số lượng cỡ cần cắt theo kế hoạch. Tiếp đó là các chi tiết bán thành phẩm được chuyển lên chuyền may theo hướng dẫn của kỹ thuật chuyền và đưa công nghệ may vào từng công đoạn một cách nhịp nhàng… Cuối cùng hình ảnh biến thành sản phẩm. Hàng loạt sản phẩm fake(2) hoàn hảo sẽ tràn ngập thị trường. Những sự hoang đường nhất cũng dễ dàng trở thành hiện thực nhờ sự hỗ trợ của công nghệ. Và hắn, đâu phải tài giỏi gì chẳng qua chỉ là một kẻ ăn cắp thức thời trong việc nắm bắt công nghệ mà thôi…
Giám đốc ngước lên nhìn hắn không chớp khi hắn khẽ đặt tờ giấy giữa bàn làm việc với câu nói cụt lủn: “Tôi xin nghỉ việc”. Trước những câu hỏi, những lời đề nghị và thuyết phục của giám đốc, hắn chỉ uể oải đáp lại: “Nếu ngay bây giờ giám đốc có cho không tôi 100 triệu thì tôi cũng chẳng thiết làm gì ngoài việc trả lại tiền cho giám đốc”. Hắn đóng cửa đi ra trước ánh mắt đầy ái ngại của giám đốc. Ban giám đốc bất lực chấp nhận quyết định của hắn. Bố mẹ hắn lại trở nên lo lắng hơn bất cứ lúc nào. Còn đồng nghiệp nhìn hắn với một chuỗi câu hỏi không giấu giếm. Trong khi mọi thứ không thể tốt hơn tại sao hắn lại nhất quyết ra đi? Lẽ nào hắn nhận được một lời mời gọi béo bở hơn? Công ty chưa trả công cho hắn một cách thỏa đáng? Hắn mâu thuẫn với đồng nghiệp?… Không, tất cả những lý do đó đều không hẳn. Hay là… chỉ có thể là… bệnh cũ của hắn đã bắt đầu tái phát? Mọi người thì thào sau lưng hắn. Không một lời giải thích, trình bày, cũng không dự liên hoan chia tay, hắn lẳng lặng thu xếp đồ đạc rồi chuyển tất cả về nhà chỉ trong vòng một ngày. Đáp lại chất chồng những câu hỏi là vẻ mặt thản nhiên có phần phơi phới của hắn. Bước chân khỏi công ty, hắn cảm thấy thỏa mái vô cùng. Qua mắt hắn, ánh nắng giữa thu chỉ khiến màu vàng rực của những bông hoa cúc đại đóa trước cửa công ty thêm phần nhức nhối. Trong đầu mọi người lúc này chắc hẳn hắn đang rất không bình thường. Nghĩ vậy bất chợt hắn cười một mình. Không sao. Cứ cho là hắn điên trong mắt mọi người nhưng bản thân hắn cảm thấy ổn mới là điều quan trọng. Hắn không bao giờ, chưa bao giờ muốn mình là một kẻ ăn cắp. Chút lòng tự ái ban đầu đã qua đi, giờ lòng tự trọng, hoài bão trong hắn không cho phép hắn dừng lại ở đó. Hắn phải bắt đầu lại. Và còn làm việc ở công ty, cứ tiếp tục tình trạng này, hắn thực sự sẽ điên thật không biết chừng. Lúc đó sự thương hại của mọi người liệu có ý nghĩa gì với hắn? Mọi người cứ việc nghĩ theo cách của họ. Chỉ có hắn mới có thể tự giải thoát cho chính mình.
“Nhưng thực sự mình điên hay mọi người điên?”
Thong thả đặt từng bước chân trên thảm lá vàng đang cố chạy đua theo gió, vô tình ý nghĩ ấy lại lóe lên trong đầu hắn.
Chú thích:
(1) style: kiểu dáng, phong cách
(2) fake: hàng nhái, sản phẩm nhái.
29/11/2021
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xóm nhà lá

Xóm nhà lá "Xóm Nhà Lá" trong cái lớp học của tôi ngày xưa, không có nghĩa để phân biệt sự giàu nghèo như thế giới của người lớn...