Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

Đêm tân hôn

Đêm tân hôn

Đêm khuya. Khu tập thể chìm trong giấc ngủ mệt nhọc. Bất chợt khung cảnh yên ắng đó bị khua dậy bởi bước chân đuổi nhau thình thịch và tiếng người giật giọng. Không phải tiếng kêu cướp mà là giọng trai gái níu kéo, người thì tức bực, kẻ thì uất ức. Một vài nhà trên tầng cánh cửa mở ra, những cặp mắt ngái ngủ tò mò ngó xuống. Dưới ánh sáng dãy đèn điện khu tập thể, họ nhận ra đôi trẻ chiều nay vừa tổ chức lễ cưới, chiếc xe hoa trắng muốt đưa cô dâu, chú rể về căn hộ trong khu này.
Đám cưới của họ là kết quả một mối tình mối lái, dàn xếp và cũng diễn ra khá chóng vánh. Nàng bước sang tuổi hai lăm, cái tuổi không còn thơ ngây, đã nhiều suy nghĩ và mơ hồ lo lắng cho tương lai, số phận. Song tuổi đó không phải không còn nhiều mộng mơ. Bốn năm đại học, đôi lần hình bóng vài bạn trai thấp thoáng trong ý nghĩ nàng. Rồi nàng gạt đi, hãy tập trung học tập. Hai mươi mốt tuổi cô cử nhân văn chương ăm ắp hoài bão, tự tin bước vào đời bằng những cuộc tìm việc, cả thi tuyển, cả quen biết nhờ vả... Suốt ba năm trời cố gắng, lúc chờ đợi hồi hộp, lúc phấn khởi hy vọng, khi chán nản buồn bực, để cô cử nhân vẫn quẩn quanh ở nhà, ăn bám bố mẹ. Kẻ đó đến trong đêm sinh nhật lần thứ hai tư của nàng. Nàng đâu quen, đâu mời và hắn thì cũng đâu vô tình. Hắn đi cùng người bạn của chị dâu nàng. Chính chị dâu nàng là bà mối, tổ chức cuộc làm quen. Có lẽ chẳng có bà chị dâu nào không tích cực ủng hộ việc lập gia đình của các cô em chồng. Giặc bên Ngô... Mà đây lại là bà cô đang không công ăn việc làm, suốt ngày ở nhà, nhởn nhơ ngắm vuốt. Hắn hơn nàng bảy tuổi, cao, to, đẹp trai, nói năng hóm hỉnh, nghĩa là rất đàn ông, ga lăng... Nàng tiếp nhận cuộc giới thiệu, mối lái không ra thờ ơ, cũng chẳng hẳn là vồn vã - bình thản nàng ngồi nghe chị dâu giới thiệu về tương lai, sự nghiệp của hắn: Tốt nghiệp đại học; đầy triển vọng ở một công ty làm ăn phát đạt; bố mẹ địa vị, kinh tế khá giả, họ vừa tậu cho hắn căn hộ khép kín ba buồng tại khu nhà cao tầng giữa trung tâm thành phố. Đều là các tiêu chuẩn đẹp của một tấm chồng. Đám cưới diễn ra sau chưa đầy nửa năm, kể từ buổi gặp mặt làm quen đêm sinh nhật.
Hôn lễ rất linh đình. Hai họ tổ chức chung tại khách sạn. Khách khứa nhà trai quá đông, nhà gái có phần hơi ít. Tiệc tùng đón tiếp suốt ngày mà tận đến mười giờ đêm, xe hoa mới rời khách sạn, đưa đôi trẻ về căn hộ riêng của họ. Gần mười rưỡi nàng tiễn mấy bạn gái, họ đi cùng nàng theo tục đưa cô dâu về nhà chồng. Lúc đó nhìn vẻ bừng bực, sốt ruột của hắn, nàng thoáng mỉm cười nghĩ bụng, chắc anh chàng nôn nóng vì chuyện ấy... Lần đầu tiên từ khi quen nhau, nàng chợt có cảm giác thương thương hắn. Tiễn khách ra khỏi nhà, chồng nàng vội vàng sập cửa, hấp tấp vào buồng tắm và cằn nhằn gì đó. Tiếng nước xối ào ào. Nàng hình dung cái sự tắm vội của chồng, lại mỉm cười. Một loáng đã nghe tiếng bước chân chồng hấp tấp vào phòng khách... Trong nhà tắm, nàng chầm chậm gỡ từng món đồ trang sức, ngước nhìn trong gương tấm thân trần và mái đầu xịt gôm nom ngồ ngộ của mình. Lúc này nàng cảm thấy thấm mệt. Ngâm mình trong bồn nước ấm thật dễ chịu. Thôi, thế cũng qua một ngày, một sự kiện, một kỷ niệm thiêng liêng giã từ thời con gái. Buồn hay vui? Sao nàng như muốn kéo dài khoảnh khắc này. Chợt tiếng động bên ngoài cắt dòng suy nghĩ của nàng. Bất giác nàng lại mỉm cười: Anh chàng sốt ruột, có ý nhắc mình. Đàn ông gì mà nhát thế. Từ lúc quen nhau, đôi lần đi chơi khuya bên dải lan can ven hồ hay trong một nhà hàng kín đáo, yên tĩnh nào đó, bàn tay hắn rụt rè thăm dò, đôi lúc cũng tham lam đòi hỏi, song thấy vẻ cương quyết của nàng, hắn không dám nữa. Lau khô mình, khoác bộ váy ngủ mỏng manh, nàng nhẹ nhàng rời buồng tắm. Từ hành lang, nàng thoáng nhìn thấy chồng nằm dài trên chiếc sa lông da ở phòng khách, lưng quay về hướng nàng. Lần đầu tiên thấy cảnh đàn ông ngỗn nghện và quá gần như vậy, xấu hổ, không qua phòng khách nàng theo cửa khác vào phòng ngủ. Tiếng bước chân và chăn nệm sột soạt, chắc chồng nàng nghe thấy. Mấy phút qua đi yên ắng. Hay hắn chưa biết? Nàng đành khẽ hắng giọng. Bất chợt tiếng chồng nàng vọng vào:
- Này em, tổng số 89 phong bì, 18 chiếc của em, còn... bảy mươi mốt chiếc của anh.
À, hoá ra chồng nàng đang đếm phong bì. Chắc chờ lâu sốt ruột, giết thời gian, anh chàng mang phong bì, thiếp mừng ra xem. Lại mấy phút yên tĩnh trôi qua, nàng vẫn chưa thấy tiếng bước chân của chồng. Hình như có tiếng xé giấy, tiếng chồng nàng lẩm nhẩm đọc gì đó, rồi tiếng hỏi vọng vào:
- Hoa là cô nào?
- Dạ... con bé xinh xinh, có cái răng khểnh. Lúc chúng mình tới bàn, em trêu... Nó cũng vừa mới xin việc được ở viện...
- Thảo nào, phong bì năm chục!
Nàng hơi sững. Lại tiếng xé phong bì và giọng chồng đều đều, lành lạnh: “Nguyễn Bạch Kim, năm chục... Đỗ Hải Yến, năm chục. À thêm cái thiếp mừng. Phan Huyền Tố Anh... cha cha, thi vị chưa! Không tiền, nhõn chiếc thiếp mừng. Hừ... lời chúc mới tốt đẹp, thướt tha làm sao! Hai bạn mãi mãi hạnh phúc... Hão!" Tiếng chồng nàng dài ra. Đây đâu phải chuyện đùa mà cười cợt! Mặt nàng nóng bừng. Nàng xấu hổ với bạn bè thay cho chồng. Tại sao anh ta cười cợt, mỉa mai trước những tình cảm chân thật của bạn bè nàng? Chồng nàng vẫn tiếp, giọng khô khốc:
- Thôi! Tổng cộng phong bì của em 18 chiếc nhé! Anh cuộn gọn vào rồi đấy. Mấy cái chưa bóc đâu. Hừ,... chắc lại điệp khúc năm chục!
Tiếp tục tiếng xé. Sao lúc này nó thô bạo, cứ xoèn xoẹt, xoèn xoẹt. Nàng rùng mình như nghe phải tiếng cạo tinh nứa. Trong nàng nỗi buồn chợt đến mênh mang... -"Ơ hơ... hên rồi! Thế chứ, một tờ. Thằng này khá! Mà phải thôi, hồi nó cưới, mình đi năm mươi đô.” Lại tiếng xoẹt. “ Năm mươi đô, khá!” Lại xoẹt. -“Hừ, phong bì dày kiểu này, phèo rồi. Trăm nghìn. Bà dì ruột giàu nứt đố, lúc nào cũng dì dì, cháu cháu, thế mà mừng có một lít! Giống giàu, toàn quân kiết". Xoẹt. -"Ba mươi đô”. Xoẹt tiếp. -“Hai mươi đô. Mẹ cha thằng bủn xỉn! Hồi nó cưới, mình phải mò tận lên thị xã Vĩnh Yên...". Tai nàng ù đi trước những tiếng xoèn xoẹt xé phong bì, tiếng cười ha hả, tiếng văng tục thô lỗ. Mắt nàng cay cay. Chẳng biết thời gian trôi đi bao lâu, mười lăm phút, nửa tiếng, một tiếng...? Người chồng đáng kính của nàng vẫn say mê xé, cười, văng tục. Nước mắt nàng chảy dài trên gò má, lăn xuống chiếc gối thêu đôi bông hồng bạch trắng tinh. Giọt nước mắt ấy có khi lăn đến lớp vải ga cũng trắng tinh, xuống đến tận... đệm. Nàng cảm thấy ân hận. Sao mình đồng ý con người kia? Trước đây đôi lúc nàng mơ hồ nhận thấy ở hắn điều gì khó nói, khó diễn tả. Nhưng rồi nàng gạt đi, nghĩ mình khắt khe, kỹ tính quá. Lần hắn tặng nàng bó hồng nhân ngày mồng tám tháng Ba, vẻ như vô tình, hắn để nàng biết hắn đã mua, giá mỗi bông hồng là bao nhiêu và phải mất bao thời gian mặc cả, chọn lựa trong cái ngày cực nhiều người mua hoa - bảy lăm nghìn 5 bông hồng Đà Lạt. Lại một lần đi chơi, vô tình giày hắn bị bùn bắn, hắn gọi, chọn, hỏi giá đến hai ba chú bé đánh giày. Bất ngờ, lúc đó nàng nhớ mình có cuộc hẹn, phải về gấp, thế mà hắn đợi kỳ được, tận khi chú bé đánh giày đi đổi tiền lẻ quay lại, trả tờ một nghìn.
- Em! - chợt tiếng hắn đầy kích động vang vang- Tổng cộng là mười tám vé ba và... chín triệu bảy trăm nghìn! Giá đô hôm qua mười một hai. Thắng con dream rồi. Ờ... mà còn phần phong bì ông bà già nữa, mình "nghía" toàn cỡ phong bì thiên thần. Hai cụ khốt làm gì không viện trợ thêm cho cục cưng này chục tờ nữa... Ha... ha...
Tiếng cười của hắn vô tình như tiếp thêm cho quyết định của nàng. Nàng vùng dậy. Đúng lúc thằng đàn ông nhồng nhỗng bước vào phòng, nàng lao ra. Bất ngờ, không kịp tránh, nàng đẩy mạnh và băng qua mặt hắn. Hơi sững lại, mới đầu hắn tưởng cô vợ đùa, nhưng thấy nàng giật cửa vọt ra ngoài. Sự việc diễn ra quá nhanh làm hắn đứng ớ ra độ mươi giây, rồi như là bản năng, gã vọt theo vợ. Trong đầu hắn sùng sục ý nghĩ: Cô có biết, đám cưới này nhà tôi chi hết bao nhiêu không?.
Trọng Huân
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Cõi mù sương

Cõi mù sương Chương 1 Hôm ấy là một chiều cuối thu, lá vàng đã phủ đầy trên những thảm cỏ khô, gió hiu hiu trên rặng liễu đang xõa tóc trê...