"Thôi chẳng cần anh đi nữa".
Cái tức của nàng cứ theo lời nói mà tăng thêm:
"Anh ngại thì anh ở nhà mà ngủ cho ấm. Em
đi một mình..."
Nước mắt nàng đã trào ra. Nàng không sao giữ
được miệng nữa:
"Việc cân gạo cũng là việc của anh. Nhờ anh
có một tí thế mà anh cũng ngại. Thôi em cũng chẳng cần gì cả. Em hơi đâu vất vả
vào thân. Thôi, chẳng đi đâu nữa... Sao mà khổ thế này, giời đất ơi!"
Nàng chạy đến giường nằm úp mặt trên gối, nức nở
khóc. Việc đã xảy ra đúng như nàng sợ trước mà lại đúng vào hôm bắt đầu cân gạo
mong đợi từ lâu mà đáng lẽ vui biết bao. Tại sao nàng lại hỏi Siêu làm gì để
xẩy ra như vậy. Bây giờ, sau mấy câu nói sau cùng, mọi sự đều hỏng hết. Nàng
cắn vào cái gối, ấn mặt xuống cho tiếng khóc khỏi to sợ ông Lang nghe thấy.
Bỗng nàng nhận thấy hơi nóng ở chiếc chăn bông thấm vào người và mùi tóc của
Siêu trên mặt gối. Mùi thấy mình ngừng khóc một lúc lâu rồi lại bắt đầu nức nở,
ấn mặt xuống gối và áp người vào chiếc khăn bông chặt hơn.
"Thôi chẳng cần thì thôi. Sao đời em khổ
thế này..."
Đợi lâu không thấy Siêu nói gì cả, Mùi cất tiếng
gọi: "Anh Siêu, chốc nữa trả lại anh cả ba trăm, anh muốn làm gì thì làm.
Tôi không cân gạo nữa. Thế là hết chuyện. Rồi nàng giơ tay kéo cả cái chăn áp
mạnh vào ngực và khóc nghẹn ngào như không thở được nữa. Một lúc sau, Mùi nhận
thấy tiếng khóc của mình đã đều đều và nhỏ dần, cơn tức đã nguôi chỉ còn lại
một sự hờn dỗi dìu dịu. Mùi kéo hẳn chăn lên đắp chùm cả đầu và sau mấy tiếng
nức nở còn rớt lại, nàng thở dài một cái thật sâu và nằm yên.
Đợi đến lúc đó, Siêu mới đến ngồi xuống cạnh
giường, khẽ gọi:
"Cô Mùi..."
Mùi thấy dễ chịu là Siêu hỏi đến nhưng nàng cũng
không đáp lại. Siêu phiền hết sức đã vô tình làm Mùi dỗi; nhưng biết tính Mùi
chàng phải cố đợi; để Mùi khóc một lúc cho nguôi giận đã. Chàng tự trách mình
là đối với Mùi, một người đã giúp đỡ, chiều chuộng chàng đủ thứ mà nhờ chàng có
một việc cỏn con chàng cũng để lộ sự khó chịu của mình ra cho Mùi mất lòng.
"Cô Mùi, có phải tôi ngại gì đâu. Cô giúp
đỡ tôi bao nhiêu thứ, dẫu phải vất vả đến đâu đi nữa tôi cũng vui lòng, huống
chi một việc cỏn con mà chính tôi cũng thích lắm. Nhưng cô nghĩ xem".
Chàng không dám nói ra cái cớ đi hai người không
tiện:
"Cô nghĩ xem, tôi đưa cô ra hẳn đến chỗ cân
không được rồi; nếu chỉ đến gần xóm rồi lại lẩn lút trở về, ngộ có ai trông
thấy thì thật là khó coi, mà chắc lâu thì thế nào cũng có người nhận thấy chỗ
lạ lùng đó, họ sẽ rêu rao lên và chẳng bao lâu cả xóm sẽ thì thào về việc đêm
nào tôi cũng đưa cô đến gần xóm rồi lẩn trốn về. Cô nghĩ lại xem. Nếu cô giận,
oan tôi quá. Tôi thề với cô..."
Chàng định nói thêm là "tôi không ngại
gì" nhưng thấy đó là câu nói dối, chàng bỏ lửng câu nói. Mùi nằm nghe,
trong lòng nhẹ hẳn; cái cớ Siêu viện ra đúng lắm, Siêu ngại chỉ vì nghĩ đến chỗ
đó thôi; còn nàng, nàng không nghĩ ra nên giận oan. Dẫu sao, Mùi vẫn thấy khổ
là đã bị một lúc giận uất và đã nói những câu phân bì tôi, anh không bao giờ
nên nói ra với Siêu và cái vui của ngày đầu tiên đi cân gạo nữa, tự nhiên bị
tan vỡ. Nàng lại nức nở khóc và lần này khóc vì ân hận. Siêu thì tưởng Mùi lại
giận mình hơn:
"Xin lỗi cô, tôi đã làm phiền lòng
cô".
Chàng lật chăn kéo tay Mùi:
"Cô dậy thôi để đi cân, cô mà không đi cân
thì cô làm khổ tôi. Dậy đi..."
Chàng kéo mạnh tay Mùi bắt ngồi dậy:
"Tôi lạy cô".
Mùi rút tay mình ra. Lại gục đầu vào trong chăn.
"Tôi chẳng đi đâu. Tôi không cân với kiếc
gì cả".
Siêu đã nói đến thế mà nàng còn giận. Siêu thấy
hai bàn tay mình run run và quả tim đập mạnh. Chàng đã bắt đầu cáu và một khi
cơn tức lên thì chàng không còn biết mình làm gì nữa. Chàng kéo mạnh tay ôm lấy
cổ, lấy vai Mùi kéo mạnh nàng ngồi dậy. Chàng vừa thở mạnh vừa nói:
"Tôi van cô".
Rồi chàng cất tiếng nói to như ra lệnh:
"Cô dậy đi cân!"
Mùi ngoan ngoãn để Siêu ôm mình kéo ngồi dậy.
Nàng đã muốn làm lành, nhưng muốn để Siêu ôm mình lần nữa, nàng lại ngả người
như định tâm nằm xuống, miệng nói:
"Em khổ lắm..."
Bỗng Siêu hất nàng một cái mạnh làm nàng rúc
người vào đống chăn. Nhưng tuy bị Siêu hất một cái mạnh quá nàng lại thấy
choáng váng dễ chịu và sung sướng.
"Phải, tôi làm khổ cô. Ngay ngày hôm nay
tôi sẽ đi khỏi cái nhà này. Không cần nói nhiều".
Ông Lang vừa sực thức và nghe thấy tiếng Siêu
nói to, ông vội hỏi:
"Cái gì thế ?"
Mùi vội vàng ngồi ngay dậy, quấn lại khăn:
"Thưa thầy không ạ".
Ông Lang đoán là hai anh em to tiếng về một câu
chuyện gì đó nhưng ông cũng không hỏi thêm cho biết rõ. Mùi nhìn Siêu ngồi gục
đầu bên thành giường, hai tay nắm chặt; đợi một lúc lâu không thấy ông Lang hỏi
gì nữa nàng hạ giọng và dịu dàng nói với Siêu:
"Em làm anh khổ lắm phải không".
Không thấy Siêu nhúc nhích, nàng tiếp theo:
"Khổ, em động một tí thì hờn dỗi. Xin lỗi
anh..."
Bỗng nàng cảm thấy tất cả cái buồn khổ trong tâm
Siêu lúc đó. Ông Cai trốn tránh, bà Cai điên, Siêu về đây được yên ổn ít lâu, nàng
săn sóc đến gia đình Siêu chưa được mấy tí; thế mà chỉ vì Siêu hơi tỏ cái khó
chịu đưa nàng ra xóm, mới có thế thôi, mà nàng đã vội giận và nói ra những câu
không còn tình nghĩa gì nữa. Nàng chỉ biết đến cái tức của mình, quên hẳn cái
khổ của Siêu. Nghĩ đến đấy, Mùi lại mủi lòng và nước mắt lại trào ra. Nàng vừa
nức nở vừa giơ tay lay vai Siêu:
"Anh tha lỗi cho em. Em lạy anh, anh tha
lỗi cho em. Khổ, anh còn giận em thì em chết mất. Đi, anh".
Thấy Siêu quay lại yên lặng nhìn mình, Mùi đưa
vạt áo lau nước mắt.
"Bây giờ em không khổ vì giận anh nữa nhưng
em lại khổ vì anh giận em. Thành ra bây giờ em lại khổ bằng mấy lúc nãy. Thế có
khổ không".
Bất giác nàng mỉm cười vì câu nói của mình. Siêu
cũng mỉm cười:
"Tôi cũng nóng tính lắm. Từ rầy không nên nóng
tính".
Mùi ngước mặt nhìn Siêu:
"Có phải không anh".
Thế rồi nước mắt nàng lại trào ra và nàng khóc
một cách sung sướng. Siêu nói:
"Thôi cô lau nước mắt rồi đi cân gạo
chứ".
"Thế anh ở nhà nhớ".
"Thôi, tôi đưa cô đi, chắc cũng chẳng ai để
ý".
"Không cần anh ạ, anh đưa em đi một buổi
sáng này thôi. Ngày mai em bảo anh Nhỡ vào đón. Phải, thế mà em không nghĩ
ra".
Nói đến chỗ ấy, Mùi thấy ngượng mồm tệ và mỉm
cười hất cằm một cái để tự chế giễu mình. Siêu nói:
"Nhỡ à? Đi thế không tiện".
"Có gì mà không tiện. Ngày nào cũng đi sợ
phiền anh quá".
Ngưng một lát, rồi Mùi mỉm cười tinh nghịch hỏi
Siêu:
"Hỏi thật anh, có phải thực tình lúc nãy
anh cũng thấy ngại không".
Siêu cũng bật cười và thẳng thắn đáp:
"Kể thì cũng hơi ngại một tí".
Nhưng câu ấy bây giờ lại làm Mùi sung sướng.
"Đấy thế, em có tinh không. Thế là lúc nãy
em giận anh chẳng oan tí nào cả. À, thế ra anh ngại thật à. Việc cân gạo cũng
là việc của anh, mới một tí thế mà sợ vất vả. Thế em đi cân không sợ vất vả à?
Thôi em chẳng đi cân nữa, ở nhà ngủ cho ấm. Ba trăm bạc trả lại cả anh".
Siêu lo lắng nhìn Mùi nhưng thấy ánh mắt nàng
tươi cười, Siêu hiểu và nói:
"Nếu cô còn nói nữa thì nội ngày hôm nay
tôi sẽ đi khỏi cái..."
Mùi ngắt lời:
"Khỏi cái nhà này".
Cả hai người cùng bật cười lên một lúc. Mùi đứng
lên với cái khăn của Siêu lau kỹ nước mắt, sợ chốc nữa ông Lang biết mình đã
khóc. Nàng nhanh nhẹn bước xuống hiên để về buồng đếm tiền. Mùi lại thấy sung
sướng hơn là khi chưa xẩy ra chuyện gì. Nàng vừa đếm tiền vừa tưởng tượng đến
hơi nóng trong tấm chăn của Siêu, mùi tóc của chàng trên áo gối và nhất là lúc
Siêu kéo tay nàng, Siêu ôm lấy cổ vai nàng bế ngồi dậy và nàng cưỡng lại. Nàng
thấy không những chỉ mình nàng để ý đến và đoán mang máng hình như Siêu cũng
không phải hoàn toàn vô tình trong những cử chỉ đó. Bao nhiêu những cái tức đều
biến đâu mất, tan hẳn đi, hình như không từng có song cái thú được nằm trong
chiếc chăn còn ấm hơi người Siêu ôm trong tay thì lạ lắm, còn lại rõ ràng và
làm nàng phiêu phiêu trong người.
Mùi bỗng mỉm cười vì vừa nhận ra rằng nàng đương
ao ước hôm nào lại có cái may xẩy ra một chuyện cãi nhau như thế nữa.
Siêu lúc đó vừa rửa mặt vừa nhìn vào cái áo gối
dưới ánh trăng có mấy chỗ sẫm lại vì nước mắt của Mùi và cái chăn bông bị Mùi
vất lung tung, một góc chăn chạm cả xuống nền gạch. Lúc nãy thật tình chàng đã
cáu lắm khi kéo Mùi ngồi dậy bắt đi cân nhưng ngay trong lúc cáu chàng cũng
nhận thấy được cái may là trong lúc vội vàng tay chàng lại nắm trúng được cổ
Mùi. Chàng vẫn thấy cái cổ của Mùi, nhìn ở đằng sau có một vẻ đẹp rất ý nhị.
Cái cổ không gầy không béo quá, thon thon từ ở vai áo đưa lên, da gáy màu trắng
lẫn trong những làn tóc lơ thơ rũ xuống, có những nét thần diệu và có một thứ
duyên lạ lắm đối với riêng chàng. Có khi chàng ngồi rất lâu chỉ ngắm nghía cái
gáy của Mùi, trong lòng bâng khuâng như thấy trước mắt một thứ gì êm dịu lắm,
thanh thanh, phảng phất có vẻ thần tiên và ngầm ở trong một thứ gì khác nữa.
Chàng cũng không biết tả sao; nhưng cảm thấy như là có một nỗi vui nhẹ lắm thấm
ở trong tóc, trong da thịt đương toả ra, xông ra nhưng xông rất ít gần như
không có nữa.
Trong đời Siêu có hai thứ giống nhau chàng nghĩ
mãi không hiểu: gáy của Mùi và những ngọn lá khoai lang, tuy hai cái không có
gì giống nhau cả. Từ bé đến giờ, hễ có lần nào nhìn những ngọn lá khoai lang
bất cứ là lá xanh hay lá đỏ là chàng thấy như mình nhìn vào một cái gì vui lắm.
Không phải là nhìn những lá ấy chàng thấy vui đâu, chính chàng thấy cái vui nó
ẩn ở ngay trong ngọn lá, chàng thấy lá xanh vui hơn lá đỏ, và khi nào ngọn lá
ướt nước thì lại càng vui hơn. Chàng thấy làm lạ lắm nhưng nghĩ mãi vẫn không
hiểu vì sao, chàng đoán có lẽ khi còn bé lắm, trong một lúc đương vui sướng về
cái gì chàng lại tình cờ đứng nhìn mấy ngọn lá khoai và nhìn lần đầu tiên, lúc
còn bé cảm giác rất mạnh, nên nỗi vui sướng của chàng thấm vào lá khoai và bây
giờ mỗi lần nhìn, chàng lại thấy hiện trong lá khoai nỗi vui của chàng đã cảm
từ ngày nào mà chính chàng đã quên hẳn rồi. Siêu nghĩ đến lắm đêm chàng đã mê
thấy cái gì vui lắm những sáng ngày quên hẳn đi, nghĩ mãi cũng không nhớ ra
nhưng cái vui thì chàng còn cảm thấy rõ trong người chàng và mặc dầu không nhớ
nhưng người chàng vẫn vui. Ngọn lá khoai chắc đã thấm và giữ lấy cái vui xưa
cũng như chàng đã giữ lại cái vui của giấc mơ. Cổ Mùi chàng chắc cũng có một
nguyên do như lá khoai.
Thuở bé trong một lúc vui chắc chàng cũng đương
nhìn vào gáy Mùi và chàng đoán việc ấy xảy ra khi hai người đánh đáo cõng. Lúc
Mùi cõng vì Mùi yếu và thấp nên chàng chỉ để hờ tay lên vai và ruỗi hai chân lê
trên đất cho khỏi nặng. Có lẽ trong một lúc Mùi cõng, chàng đã nhìn vào gáy
Mùi. Siêu bỗng mỉm cười, tự nghĩ:
"Nhìn vào thấy vui thì cứ nhìn việc quái gì
mà nghĩ ngợi tìm tòi như tìm duyên cớ khói pháo tàn vì sao ra thơm, giấy pháo
tàn vì sao tan xác".
Chàng chỉ đoán thế thôi chứ chắc cả đời cũng
không bao giờ tìm được lý nhẽ đích xác tại sao nhìn lá khoai và cổ Mùi lại thấy
vui. Có lần Siêu ao ước được đặt tay vào cổ Mùi thì việc cãi nhau sáng nay lại
vừa cho chàng cơ hội và cái may được ôm lấy cổ Mùi một lúc khá lâu. Chàng cũng
nhớ cả lại cái thú được ôm lấy Mùi trong cái không khí âu yếm toả ra của một
tấm chăn nóng hơi người tưởng như Mùi đã là vợ chàng, thoáng trong một lúc.
Chương XVI
Mùi đi cân gạo
Siêu đặt chén nước chè xuống khay, hỏi Mùi:
"Đã đến giờ đi chưa?"
Mùi nhìn đồng hồ nói:
"Chưa anh ạ".
"Thế sao cô phải dậy sớm thế và đánh thức
tôi dậy sớm thế. Chè tàu sáng nay ngon mà phải uống vội mất cả thú".
Ông Lang cũng chen vào:
"Có phải không. Uống chè tàu mà uống vội
mất cả ngon. Được cái tôi có tính dậy sớm nên tha hồ thong thả uống nước chè.
Người tây họ uống nước chè, họ uống từng cốc to và cho đường vào, thế thì còn
lý thú gì".
Siêu nói tiếp:
"Vâng, cháu cũng thấy thế. Và nhà tây nữa,
họ ở họ ăn, ngồi chơi mà đi ngoài đường ai cũng cứ nhìn thông thống vào, ở như
thế thì khó chịu chết. Có phải không chú?"
Nói xong Siêu mới thấy câu của mình về nhà tây
không ăn nhịp gì lắm với việc uống nước chè đường. Nhưng chàng nói ra vì xưa
nay chàng vẫn ghét lối sống lồ lộ trước mắt mọi người và sáng nay Mùi đi cân
gạo nhắc chàng đến câu chuyện có tiền về quê làm cái nhà lối ta có hiên rộng và
có hàng rào găng ta che khuất.
Mùi rót ít nước sôi vào chén uống, thỉnh thoảng
lại nhìn đồng hồ. Nàng hồi hộp không yên lúc đã sắp đến giờ ra cửa hàng cân lần
đầu. Mùi không muốn ra sớm quá, sợ ngượng với các bà cân khác; vả lại ra sớm mà
ngồi trơ ra với cái cân không có người hàng sáo nào, kể cũng hơi phiền trong
một ngày mở hàng. Ra chậm quá cũng không được vì người khác ra sớm mua tranh
mất nhiều. Thành thử Mùi cứ thấp thỏm, không biết lúc nào ra thì vừa đúng. Sau
cùng nàng cặp tráp tiền đứng lên:
"À, nặng quá".
Siêu cũng đứng lên:
"Cô đưa tôi mang cho".
"Không được, anh phải mang gậy cơ mà. Nó có
đến mà anh vướng tráp bạc thì làm thế nào".
Lúc đi qua gốc cây thị, Mùi bảo Siêu:
"Cây thị này có ma, mọi sáng đi qua em vẫn
sợ lắm. Từ hôm nay giở đi thì hết sợ".
Nghe Mùi nói thế, Siêu lấy cái gậy vụt mấy cái
vào thân cây thị, nhưng mặc dầu lý trí bảo chàng không có ma, lúc vụt chàng
cũng thấy rờn rợn ở tay.
"Làm gì có ma. Cô chỉ được cái thần hồn nát
thần tính".
"Sao anh bảo không có ma. Em đã trông thấy
ma rồi, ba con tất cả".
"Ghê nhỉ, cô tả cho tôi nghe".
"Ba con như ba ngọn lửa nó chạy ở trên bãi
tha ma".
Siêu cười:
"Ma đâu, lửa đấy. Ma ấy thì tôi có thể làm
cho cô xem".
Mùi cũng cười:
"Anh làm được cả ma".
"Làm ra ma không khó gì, nhưng làm được ma
cũng không giầu thêm đồng xu nào. Để hôm nào tôi giảng cho cô tại sao lại có ma
trơi, ma đống. Xương người chết có chất lân tinh, chất lân tinh ở mộ bốc lên
gặp không khí nó cháy, nếu có gió nó đi chơi thì gọi là ma trơi, nếu im gió nó
ngồi yên thì gọi là ma đống. Cô đã hiểu chưa và hết sợ chưa?"
Mùi mỉm cười thấy Siêu nói để hôm nào giảng mà
lại giảng ngay. Nàng hiểu nhưng nàng thấy chất ấy ở trong xương người chết
trong mộ bốc ra rồi tự nhiên lại bùng cháy được, thế thì chất ấy đích thị là ma
rồi còn gì nữa. Trước nàng vẫn còn cho có thể là lửa đóm của những người đi bắt
ếch, nay được biết rõ là có lửa thật ở mả bốc lên không phải là lửa đóm; nàng
lại càng tin là có ma thật.
"Anh nói thế em lại càng sợ thêm".
"Cô sợ chất lân tinh".
"Chất gì không biết. Nhưng anh bảo nó ở
xương người chết nó bốc ra, tự nhiên nó lại cháy bùng lên được rồi lúc nó ngồi
lúc nó đi chơi, ma ấy mới sợ".
Siêu thấy Mùi nói một cách thành thực, không
phải đùa.
"Hôm nào thong thả tôi phải giảng cho cô
nghe về khoa học và nhất là hoá học cho cô hết sợ ma. Hoá học nhiều cái thần
tình lắm cơ".
Rồi chàng bật cười tiếp:
"Vì hoá học thần tình nên tôi chỉ chuyên về
hoá học, thành ra đi thi trượt luôn hai năm. Nhưng không sao, cô cứ cân gạo,
tôi cứ cố tìm tòi, xem người nào giầu trước".
Hai người đã đi vào bóng cây đa cốc. Siêu đứng
lại nhìn cho đến khi Mùi đi khuất rồi chàng vác gậy trở về.
"Nhất định làm gì có ma".
Tuy nghĩ thế và tin chắc là thế, Siêu cũng thấy
rợn cả người lúc đi qua một mình dưới gốc cây thị. Chàng nắm chặt gậy đề phòng
ma báo thù chàng đánh nó ban nãy.
<
Bác Lê gái thấy Mùi đi qua hỏi:
"Hôm nay cô mở cửa hàng cân gạo. Chúc cô
phát tài".
Bác nhìn vào cái tráp có vẻ nặng tiền của Mùi:
"Cô đi một mình từ trong nhà ra đấy
à?"
Mùi không đáp vì không dám nói đi với Siêu và
cũng không dám nói là đi một mình. Lúc đó nàng mới nhận thấy rõ là Siêu đã nói
đúng khi bảo là đi đưa nàng không tiện. Mùi nói:
"À, sáng mai phải bảo anh Nhỡ vào
đón".
Lúc ra đến chỗ các quán cân gạo, Mùi thấy bà
Huyện Thanh, cụ Hai Sinh, bà Đồ Minh đã ra nhưng đương sửa soạn chưa bắt đầu
cân. Bỗng Mùi chớp mắt một cách ngạc nhiên nhìn vui sướng; ở trước cửa hàng bác
Liễn mà nàng đã thuê để đổ gạo, hàng sáo ngồi đợi đông lắm. Bà Ký Ân chưa ra
nhưng chung quanh cân bà ta không có người nào. Mùi cúi đầu chào cụ Hai Sinh và
bà Huyện Thanh một cách rất lễ phép, cung kính hơn mọi lần. Nàng thích lắm khi
nghe thấy sau lưng tiếng bà Huyện Thanh nói với bà Ký Sinh:
"Con gái tôi thật là đảm đang. Cô ấy năm
nay dễ mới mười bảy mười tám".
Hai câu ấy nói liền nhau tỏ ra rằng các bà đương
phục nàng còn ít tuổi thế mà đã thông thạo đi cân được gạo. Đám hàng sáo rẽ ra
để Mùi đi vào:
"Cô để cháu bán mở hàng cho cô".
"Cô để tôi".
Bác Nhiêu Lịch lấy tay gọi Mùi:
"Cháu đợi cô mãi".
Bác đã đến thật sớm và mưu mô với Nhỡ để Nhỡ đặt
hai bị gạo của bác lên trên cái cân và bác đứng chống tay vào đòn gánh canh
không cho ai nhắc xuống. Những lúc túng bấn, bác thường đến vay mượn Mùi nên
nghe tin Mùi sắp đi cân gạo bác vui mừng lắm và dò hỏi Nhỡ xem đích xác hôm nào
và bác nhất quyết mở hàng cho Mùi.
Lúc đó Mùi cũng hồi hộp trong lòng và hơi
ngượng. Nàng móc túi lấy ra quyển sổ con và bút chì vì nàng không quen dùng bàn
tính. Nhỡ đã treo sẵn chiếc đèn ở cạnh cân; chàng tươi cười nói với Mùi:
"Đông quá mà ai cũng chen nhau đòi mở hàng,
cháu không biết làm thế nào. Tuỳ cô muốn để ai thì để".
Mùi ngồi xuống ghế. Thế là sau bao nhiêu lâu,
cái mộng đi cân gạo của nàng đến lúc này đã biến thành sự thực: Nàng cũng được
ngồi sau cái cân, cái tráp tiền đặt nặng ở trên hai đùi. Nàng ngửng nhìn mọi
người và mỉm cười vơ vẩn.
"Nào, ai mở hàng cho tôi bây giờ?"
Những tiếng "cháu, tôi" nhao nhao lên
chung quanh cái cân. Bác Lịch khó chịu vì không thấy Mùi nhìn mình, nhưng bác
không đời nào chịu để cho ai bỏ gạo của bác xuống cho người khác mở hàng. Mùi
đã biết là bác Lịch có gạo để trên cân; vốn biết bác từ lâu và vẫn mến bác vì
tính thẳng thắn nên nàng cũng muốn bác mở hàng mình và cho đó là một sự may
mắn. Giá bác còn đứng ở xa, Mùi cũng gọi đến; nhưng muốn làm được lòng cả mọi
người, nàng vẫn không nhìn bác Lịch, đưa mắt và mỉm cười với tất cả mọi người.
"Ai thì tôi cũng muốn để mở hàng nhưng
không biết chọn ai, vậy người nào đến trước nhất thì mở hàng cho tôi".
Bác Nhiêu Lịch lại chống mạnh vào cái đòn gánh
hơn trước; bác cũng đưa mắt nhìn tất cả mọi người nhưng để lườm họ và tỏ cái
đắc thắng của mình. Mùi giơ tay xê dịch quả cân; tuy chưa quen nhìn gạo mà biết
được đúng số cân nhưng nàng cũng đoán hai bị gạo của bác Lịch độ bốn mươi cân.
Nàng xê quả cân đến năm mươi vẫn thấy cán cân còn bổng lên. Nàng vừa xê quả cân
vừa lẩm bẩm:
"Bác Lịch còn khoẻ nhỉ, gánh nổi hơn năm
mươi cân tây gạo".
Mùi xê quả cân đến nấc năm mươi lăm vẫn thấy cán
cân bổng.
"Lạ nhỉ, hay là cân hỏng?"
Nàng ngửng lên nhìn bác Lịch. Bác Lịch nói:
"Thế nào ấy chứ chỗ gạo của cháu chỉ độ bốn
mươi cân thôi".
Bỗng Mùi bật lên cười:
"Giời đất ơi! Thảo vào mà gần sáu mươi cân.
Tôi có mua đòn gánh và người bác đâu".
Lúc đó bác Lịch mới sực nghĩ đến là mình đương
đứng tựa cả người trên cái đòn gánh mà đầu đòn gánh lại chống lên mặt cân.
"Ồ, thế mà cháu không biết".
Mọi người đều nhao nhao lên, cười nói một lúc.
Có tiếng người bảo là bác Lịch xấu tính, nhân lúc cô Mùi mới đi cân lần đầu
chưa thạo nên định mưu đánh lừa. Bác Lịch giơ đòn gánh lên, đưa mắt tìm xem
người nào nói thế; nếu bác biết chắc là ai thì bác sẽ đập một cái mạnh vào đầu
cho bõ tức, nhưng không chắc hẳn là ai nên bác đành hạ đòn gánh xuống. Mùi bật
cười:
"Bác định sinh sự đánh nhau lúc tôi đi khai
cân?"
"Nhưng mà cháu tức lộn ruột. Nó lại dám bảo
là cháu dám đánh lừa cô. Thế còn giời đất nào nữa không. Thế cô, cô có bảo là cháu
định đánh lừa cô không?"
"Thì chính bác đã nói với tôi là chỉ độ bốn
mươi cân thôi".
"Đấy nhé cô làm chứng nhé... Cha đời vạn mớ
đứa nào vu oan cho bà, nó chết hết đời cha đời ông nhà nó, cả họ xa gần nhà nó,
chết băm chết bầm, chết đâm chết chém, chết ..."
Không đánh được, bác chửi vì bác nghĩ chửi thì
chắc chắn lọt vào tai người nói. Mùi lại can:
"Không đánh nhau thì bác lại xoay ra chửi
nhau thì cũng thế. Thôi bốn mươi tư cân, vào đổ gạo đi".
Hết bác Lịch rồi lại đến hai người khác cãi
nhau; tuy là một người đàn ông và một người đàn bà nhưng cả hai đều khoẻ ngang
nhau và cùng đặt được thúng gạo vào cân đều nhau, nên không ai chịu nhường ai,
miệng thì nói tay thì ấn thúng gạo, cứ giằng co như thế một lúc lâu. Mùi mỉm
cười vì họ tranh nhau để cân sớm một tí mà lại thành chậm gấp mấy không tranh
nhau. Nhưng Mùi cũng không khỏi cắn chặt hàm răng, cứng cả gân người như lấy
hết sức hộ người đàn bà khi thấy người đàn bà đã đẩy được thúng gạo của người
đàn ông ra khỏi mặt cân. Nàng cũng muốn cho người đàn bà thắng và thấy vui
thích khi người đàn bà đẩy được thúng gạo của người đàn ông xuống đất và phủi
tay, sửa lại khăn, mỉm cười với nàng. Cân xong, Mùi lại thấy người đàn bà khác
đặt được thúng gạo của mình lên cân trước người đàn ông. Người đàn ông có vẻ tức
lắm, nhấc thúng gạo của mình đặt lên trên thúng gạo của người kia lấy cớ là đã
lỡ lượt trước thì lượt này phải được cân. Lý người đàn bà cũng cứng: ai đặt
được gạo lên cân là được cân trước. Rồi hai người cãi nhau một hồi, không ai
chịu thua ai. Sau mọi người chung quanh đều nói người đàn ông trái. Mùi cân
xong cho người đàn bà, lại đợi xem lần nầy người đàn ông có cho được gạo mình
lên cân không hay lại bị người khác tranh mất.
Bây giờ Mùi mới biết là họ cần tranh nhau: giá
nàng có gạo đem cân nàng cũng phải tranh, không phải vì sớm được một lúc nhưng
bị như người đàn ông kia thì tức chết.
Thế là Mùi bận rối rít; xê quả cân, tính giá
tiền, bốc gạo xem, đếm tiền trả họ và bận nhất là hồi hộp xem họ tranh nhau,
xem họ cãi nhau đến vui. Được cái hôm nay giá gạo số chẵn nên nàng làm tính
nhân rất nhanh, không sợ lầm. Bà Ký Ân lúc đó cũng bê tráp tiền ra cân, thấy
cửa hàng Mùi đông và cân mình vắng không có một ai, bà rẽ đến chỗ Mùi, cất
tiếng cười to và nói:
"Bà chủ hiệu thuốc Thọ Đường ơi, bà tranh
hết cả khách hàng của con này rồi".
Mùi ngửng lên nhìn bà Ký Ân và thấy mặt bà ta có
vẻ vui một cách thực tình. Mùi ngửng lên cười lại với bà Ký; hôm nay nàng thấy
ai cũng tử tế với mình và cả bà Ký Ân và sáu cô con gái của bà nàng cũng thấy
không có gì đáng ghét nữa:
"Bà cứ nói thế. Hôm nay khai cân ai cũng
muốn đến mở cửa hàng cho cháu".
Nhưng Mùi khó chịu là vì cửa hàng của bà Ký vắng
khách nên bà nói chuyện luôn mồm. Mùi đã bận tíu tít lại phải chú ý lắng tai
nghe và thỉnh thoảng tuy không nghe rõ bà nói khôi hài về chuyện gì, nàng cũng
phải cố gắng cười gượng gạo. Chốc chốc nàng lại phải chen vào những tiếng nói
hưởng ứng bà Ký mà không công phạt:
"Thế à bà?"
"Thế cơ à?"
"À ra thế".
"À thế đấy".
Đến chín giờ sáng thì người đến cân gạo đã vãn.
Mùi lúc đó mới thấy mỏi rừ cả hai vai và cánh tay phải. Hai đùi nàng gần như bị
tê liệt. Nàng đứng lên vươn vai, thấy hơi chóng mặt nặng đầu và cho là tại vì
xem họ tranh nhau, cãi nhau nhiều quá. Nàng định ngày mai cũng phải bắt chước
mấy bà kia, nghĩa là cứ thấy gạo ở trên cân là cân, đừng để ý đến mọi người. Họ
muốn cãi nhau, đánh nhau, đâm chém nhau để được gạo lên cân là việc của họ,
nàng mệt một phần vì hồi hộp xem họ tranh nhau và cứ lấy gân, cứng người như là
chính nàng phải tranh với họ.
Quay nhìn vào trong nhà, nàng thấy hai đống gạo
trắng và đỏ đã lên đến nửa cột nhà và chân hai đống gạo đã gần chạm vào nhau.
Mai có lẽ phải vây cót. Mệt nhưng Mùi cũng phải vào trong nhà, giữ miệng bao để
Nhỡ đổ gạo. Nàng thấy Nhỡ chăm làm, săn sóc công việc từng ly từng tý và lúc
nào cũng vui tươi, làm vừa lòng cả mọi người. Nhỡ nói với Mùi giọng vui vẻ:
"Chưa nhà nào một hôm mà cân được nhiều thế
này cô ạ".
Mùi nói:
"Cân càng nhiều càng mệt vào thân. Này anh
Nhỡ, giữ miệng bao, tôi mỏi tay lắm rồi".
Suốt mấy giờ đồng hồ giơ tay cân nay lại giơ tay
giữ bao, làm những công việc nhẹ ấy, Mùi thấy mỏi cả hai cánh tay nên nàng định
tâm xúc gạo, cử động một cách khác và làm việc nặng nhọc hơn có lẽ không mệt
nữa. Thế là nàng ra xúc gạo; một lúc lâu nàng phải cởi cả áo cánh bông và mồ
hôi ra lấm tấm ở trán. Công việc ấy tuy mệt nhưng nàng thấy trong người nhẹ
nhàng dễ chịu hơn và hết nặng đầu. Nàng lại ra sức xúc gạo không ngừng tay, làm
cho Nhỡ cũng lấy làm lạ về sức khoẻ của nàng. Bà Huyện Thanh và Đồ Minh cũng
chạy sang cửa hàng, Mùi làm như chưa trông thấy hai bà ấy và cứ cặm cụi xúc
gạo.
Bà Huyện nói:
"Kìa anh Nhỡ, sao anh không xúc gạo lại để
cô ấy xúc".
"Bẩm bà lớn, cô con đòi xúc, nói cầm miệng
bao mỏi tay".
Mùi dướn thẳng người lên, lấy tay gạt mồ hôi
trán. Bà Đồ Minh nói:
"Hôm nay cô cân dễ đến gần trăm bạc".
"Vâng thưa bà, cháu chưa tính nhưng cũng
đến gần chín mươi đồng rồi".
Bà Huyện chợt nghĩ đến chỗ Mùi có số tiền lớn
thế, ít ra vốn nàng cũng đến trăm rưỡi. Hiệu Khách có ứng tiền, nhưng nàng có
quen gì hiệu Khách lắm đâu và mới đi cân cũng chẳng bao giờ hiệu ứng một số
tiền lớn thế. Bà Mùi hỏi:
"Hiệu ứng tiền trước cho cô?"
Mùi đáp ngay:
"Thưa bà không, vốn của cháu".
"Thế à?" Con gái tôi giầu nhỉ.
Hai bà đưa mắt nhìn nhau. Mùi thấy nóng ở hai
tai nhưng không phải vì xúc gạo:
"Mấy năm nay, nhờ trời làm ăn cũng khá nên
cháu mới dám nghĩ đến cân gạo. Hiệu thì cháu không quen mà đi vay thì sợ thua
lỗ đâm nợ".
Bà Huyện mỉm cười nhìn Mùi:
"Con gái cụ Lang Hàn, ở khắp đây đã biết
tiếng đảm đang, ai không biết; nhưng tôi không ngờ đâu lại có vốn để dành nhiều
thế. Hay là đã đào được con cóc vàng nào. Thực tình, vốn của cô à, cứ nói thẳng
cho bà con mừng cho".
Bà Huyện thấy Mùi có nhan sắc, lại đảm đang, bây
giờ lại có vốn riêng nhiều thế nên bà định làm mối cho Mùi lấy Luyện, một người
cháu họ của bà mới vào học trường Thuốc.
"Vâng thưa bà, vốn cháu để dành trong ba
năm nay".
Nói thế nhưng nàng thấy bà Huyện như không tin.
Cũng may bà chưa biết bà Cai về xóm. Vả lại dẫu họ đoán bà Cai có tiền đưa nàng
thì cũng là một việc không có gì lạ, còn việc ông Cai ở Hải Phòng xa xôi mấy ai
đã chú ý đến. Ông Năm Bụng người ở đâu đến, đời ông có sự gì uẩn khúc, nào có
ai biết mảy may. Bà Ký Ân nữa, tại sao bà ấy lại có nhiều tiền, cũng không ai
biết. Siêu thì đã cẩn thận tránh sự giao du, như thế càng khó lòng có người
biết hơn. Nhưng sao bà ấy lại nói bóng nói gió đến con cóc vàng.
Bà Huyện lại nhìn bà Đồ Minh nói:
"Con gái tôi thì giỏi thực".
Lời bà Huyện, Mùi thấy nhiễm đầy mỉa mai. Nàng
đã thấy ngứa ran ở gáy và giá nói ra được thì nàng đã nói ngay cho bà Huyện
biết việc đó là việc của nàng không việc gì đến bà ấy mà phải hỏi căn hỏi vặn.
Nhưng bà Huyện, Mùi phải kính nể nên không dám nói gì. Bà Huyện bỗng hỏi Mùi:
"Năm nay cô bao nhiêu tuổi nhỉ?"
Mùi nhìn bà Huyện trong người nhẹ hẳn, nhưng
nàng không đáp lời. Nàng đoán biết bà Huyện định làm mối cho mình lấy người nào
và hỏi căn vặn về số vốn của mình là vì lẽ ấy. Nàng lại nhớ đến câu Siêu nói
lúc sáng: "thần hồn nát thần tính"; chứ ai hơi đâu bới chuyện riêng
nhà mình ra. Có bà Ký Ân hay kiếm chuyện thì lúc nãy sang xem gạo nàng cân, bà
ấy không đả động gì đến tiền vốn cân của nàng và cũng không lấy làm lạ rằng
nàng có nhiều vốn thế. Mùi hú vía vì lúc nãy nếu không giữ được miệng nói xẵng
lại bà Huyện thì một là mình là con gái vô lễ, đáo để - cả đến bà Huyện mà cũng
không kiêng nể - hai là tự nhiên tỏ ra có sự gì khuất tất trong số vốn của
mình. Mùi cúi mặt, ấn đầu guốc vào cột nhà. Bà Huyện thấy Mùi e thẹn, cho là
Mùi tinh ý đã hiểu được ý bà:
"Chắc cô độ mười bảy tuổi chứ gì. Con gái
tôi, thì phải lấy chồng Cao đẳng mới xứng. Nào, có muốn lấy chồng Cao đẳng, học
trường Thuốc, trường Luật thì nói ra. Tôi có vô số".
Rồi bà quay lại bảo bà Đồ:
"Con gái nuôi tôi đấy, bà ạ. Con gái nuôi
mà bây giờ quên cả mẹ. Lúc bà Lang còn sống sang chơi cứ bảo cho cô ấy cho tôi
làm con nuôi".
Mùi thì không biết mẹ nàng có nói thế không, còn
nàng thì hoàn toàn nàng không biết có việc đó. Thảo nào mà nàng cứ thấy bà ấy
gọi mình là "con gái tôi", ba tiếng mà lúc nãy nàng chưa hiểu nghĩa
nên thấy đầy mỉa mai.
"Thế nào, trường Thuốc nhé. Cô thì chắc
thích lấy chồng trường Thuốc vì là con gái ông Lang mà".
Mùi ngửng lên:
"Thưa bà, học trò Cao đẳng thì bao giờ thèm
lấy đến những người như cháu. Với lại, cháu phải ở nhà để trông nom thầy cháu
và em cháu đi học".
Nói vậy nhưng trong lòng Mùi thấy vui sướng vì
đã có người - mà người ấy lại là một bà Huyện - nói đến việc nàng xứng đáng lấy
chồng Cao đẳng. Mùi lại chợt nghĩ đến ông Ninh Ký và mỉm cười.
Bà Huyện rủ bà Đồ đi về. Ra đến ngoài, bà còn
quay lại:
"Thôi, nhất định đi. Học trò trường Thuốc
nhé".
Bà Huyện và bà Đồ đi khỏi, Mùi bất giác mỉm
cười. Nhỡ cũng mỉm cười nhìn Mùi một cái rồi lại cúi mặt cười tủm tỉm một mình.
"Anh Nhỡ cười gì đấy".
"Thưa cô không".
"Rõ ràng anh cười mà lại bảo không".
Mới đầu thấy Mùi mỉm cười thì Nhỡ cũng tự nhiên
mỉm cười theo, sau lại nghĩ đến chỗ Mùi mỉm cười vì sắp được lấy chồng Cao đẳng
chắc là thích lắm nên chàng lại cúi mặt mỉm cười thêm. Nhưng Nhỡ không đáp lại
Mùi, đứng lên mở miệng bao đợi Mùi xúc gạo. Mùi cũng đoán là Nhỡ cười nhạo nàng
nhưng không hỏi gặng, toan cúi người bắt đầu xúc; bỗng nàng ngừng lại vì thấy
Nhỡ mở miệng bao ung dung đứng đợi làm như chính nàng chỉ thuê Nhờ cầm miệng
bao còn xúc gạo nặng nhọc là việc của nàng.
Đóng bao xong hết chỗ gạo thì u già cũng vừa
bưng cơm ra, Nhỡ chạy về nhà ăn cơm. Vì Mùi thuê làm không cơm và sáng sớm đã
phải ra cửa hàng nên Nhỡ phải dặn mẹ để phần cơm.
Bác Lê gái lấy cơm để phần đem ra cho Nhỡ ăn:
"Bây giờ không phải đi kéo xe cũng đỡ vất
vả".
Nhỡ thì cho là làm gạo vất vả hơn. Chốc nữa muốn
kiếm thêm, chàng lại định vác gạo thêm nữa, mà lần đầu vác chắc là mỏi người
lắm. Nhưng Nhỡ cũng mỉm cười với mẹ nói:
"Vâng, bu ạ. Nhất là hôm nào mưa bão lại
được nghỉ mà vẫn có tiền. Nhưng mà cân gạo chỉ có mùa, hết mùa gạo lại phải đi
kéo xe".
Hôm được Mùi thuê làm công, Nhỡ thích lắm. Mùi
đã hoàn toàn là một cô chủ và chàng từ nay được dịp ở luôn cạnh nàng, hầu hạ
nàng và cố sức làm nàng vui lòng. "Hầu hạ Mùi", Nhỡ nghĩ được hầu hạ
Mùi cũng thích như là được yêu Mùi. Nhỡ nhớ lại năm ngoái nước to, kéo xe đưa
Mùi sang bên làng Tiên để mời ông Lang Nghệ vì ông Lang Hàn bị cơn suyễn nguy
hiểm. Cái cầu tre vào nhà ông Lang Nghệ bị trôi mà nước thì sâu và chảy xiết.
Nhưng không lẽ trở về. Chỉ còn một cách là cõng Mùi qua. Mùi thì buồn vì cha ốm
và lo mời cho được ông Lang nên cứ bá lấy cổ Nhỡ nhắm mắt để Nhỡ cõng sang;
không nghĩ gì đến việc ấy. Nhỡ thì khác nào như anh thuyền chài trong truyện cổ
tích được ôm lấy cô công chúa. Và đến lúc về, lại được cõng Mùi lần nữa. Nhỡ
tưởng mình được lên tiên khi hai tay Mùi ôm vòng lấy cổ, đè nặng lên vai và hai
cái đùi chắc nịch, rất êm sau làn lĩnh trơn đè nặng lên hai bàn tay; hai bắp mà
chàng thấy rất cao quý ấy ngờ đâu có ngày chàng lại được đặt tay vào... và
thích nhất là chàng nhận thấy hơi nóng của bụng Mùi truyền sang làm ấm cả lưng
chàng. Một làn gió tình cờ đã đưa nhẹ vào mũi chàng mùi thơm của tóc Mùi, một
mùi thơm lạ lắm. Hương thơm của tóc Mùi chỉ thoảng qua trong một dây như thấm
đọng vào tâm hồn chàng không bao giờ phai. Về sau mỗi lần có dịp, Nhỡ lại cố ý
để mặt mình sát gần tóc Mùi; nếu may hôm nào tóc Mùi ở đầu gió, Nhỡ lại được
ngửi mùi tóc ấy và sung sướng tưởng như còn thấy Mùi đương ôm lấy vai và đùi
nàng đè nặng trên hai bàn tay. Nhỡ vẫn ao ước lại có dịp hầu hạ Mùi như thế
nhưng khó lòng lại xảy ra sự tình cờ thứ hai nữa. Được Mùi ngỏ lời thuê làm
công, Nhỡ không lưu tâm gì đến số tiền công cả nhưng chàng không khỏi lấy làm
lạ là lúc thường Mùi rất rộng rãi nhưng lúc thuê lại tính toán từng ly từng tý
và chỉ trả chàng một số lương vừa đúng, có phần hơi ít. Nhưng Nhỡ cũng nhận,
không suy bì và cũng thấy việc mình nhận rẻ làm Mùi vui lòng.
Ăn xong, Nhỡ lại vội vàng sang bên cửa hàng. Phu
gạo chưa đến. Bỗng Nhỡ vội chạy ra cửa. Mùi đương ngồi uống nước giật mình hỏi:
"Việc gì thế anh Nhỡ".
"Cháu ấy à? Cháu đi ra thăm cô hàng kẹo
vừng. Ăn xong không có gì tráng miệng, nhạt mồm quá".
Những việc tằng tịu với các cô gái quanh vùng,
Nhỡ không thấy ngượng gì cả như là về tình thầm yêu Mùi và đi đâu cũng nói đùa
tung ra như là một việc rất thường. Chàng nói thẳng cả ra với Mùi; làm thế Nhỡ
có ý bảo chàng chỉ nghĩ đến dan díu với những người vào hạng của chàng thôi
nhưng cũng có ngầm cái ý khoe với Mùi rằng mình có số đào hoa, nhiều con gái
mê. Về tiếng xưng hô, mấy năm trước chàng vẫn xưng tôi với Mùi vì lúc đó Mùi
còn trẻ quá. Gần đây chàng đổi ra xưng cháu vì như thế đặt ngay Mùi lên bực
trên và có vẻ thân mật hơn.
Nhỡ đi thẳng ra gốc cây đa chỗ Nguyệt ngồi bán
kẹo. Nguyệt thấy Nhỡ đi lại vội gắt:
"Này lại sắp ra quấy rầy người ta rồi phải
không?"
Nhỡ nhận rõ Nguyệt tuy nét mặt cau có nhưng vẫn
ngầm có vẻ vui được gặp chàng.
"Người ta đến người ta ăn kẹo hộ, thích
chết người lại còn vờ vĩnh".
Nhỡ ngồi xuống mở cái quả định cho tay vào lấy
một chiếc bỏng ngô thì đã bị Nguyệt đập mạnh một cái vào tay và hất ra. Nhỡ kêu
đau và cười:
"Sao hôm nay đằng ấy ác thế?"
"Đằng ấy đằng này gì? Có đi ngay cho người
ta bán hàng không. Đã ế hàng lại còn đến ám. Có muốn một đòn gánh vào lưng thì
bảo".
Thấy nói đến đòn gánh vào lưng, Nhỡ chợt nghĩ
Nguyệt chưa biết mình có công việc mới:
"À này chị Nguyệt ạ, bây giờ tôi không đi
kéo xe nữa. Cô Mùi thuê tôi trông nom cân gạo, nhàn lắm và lại có nhiều tiền,
chị tha hồ bán kẹo".
Nguyệt nói:
"Nhàn. Thảo nào mà ra đây ngồi tán hão. Có
cút ngay đi không".
Nhỡ nghiêng đầu, chống cằm trong lòng bàn tay,
rồi ngồi yên nhìn Nguyệt, ngắm nghía từ cái lông mi, lông mày rồi lẩm bẩm đến
xem có bao nhiêu nốt tàn nhang trên hai gò má: một, hai, ba... Nguyệt thấy Nhỡ
ngắm nét mặt mình lại càng cau nét mặt lại. Ngắm nghía một hồi lâu rồi Nhỡ nói:
"Hừ, người thế mà cũng có duyên".
Nguyệt giơ đòn gánh đập vào lưng Nhỡ một cái:
"Này, có đi không? Người thế là người thế
nào?"
Nhỡ vội né người ra một bên cho đòn nhẹ hơn:
"Thôi, không đùa nữa. Kẹo vừng chị bán một
xu mấy chiếc".
Nguyệt đặt đòn gánh xuống, hơi ngạc nhiên thấy
Nhỡ hỏi giá kẹo như có ý mua thật.
"Một xu năm. Hôm nay kẹo ngon lắm".
"Cho tôi mua hai xu. Hai xu thì bao nhiêu
nhỉ?"
"Hai xu thì mười chiếc. Có thế mà cũng
không tính ra".
Nhỡ lẩm bẩm:
"Hai xu mười chiếc. Nhưng chỗ tôi với chị,
chị cho thêm hai chiếc là mười hai chiếc tất cả. Có được không?"
"Ừ thì cho nhà anh thêm hai chiếc".
"Thế à, chị. Chị cho tôi hai chiếc à".
Nhỡ vừa nói vừa giơ tay bốc hai chiếc kẹo bỏ tọt
vào mồm rồi đứng ngay lên chạy đi. Nguyệt giơ đòn gánh định đập nhưng không
kịp, nàng vội quăng đòn gánh theo Nhỡ:
"Cái nhà anh phải gió".
"Thì chính chị bảo cho tôi hai chiếc
mà".
Hai người cùng bật cười. Bỗng Nhỡ quay mặt nhìn
bác Xuân gái ngồi bán kẹo ở bờ đường bên kia và đương cười, ngừng hẳn lại.
Không biết tại sao Nhỡ lại có ác cảm thậm tệ với bác Xuân gái. Nguyệt cau có
nét mặt mỗi khi chàng đến nhưng chàng biết Nguyệt thích được chàng trêu, còn
bác Xuân gái tuy nét mặt vẫn thản nhiên nhưng chàng thấy rõ bác ghét nói đùa
lắm. Vì thế chàng không nói đùa với bác ta nữa và cũng ghét cả nói chuyện với
bác ta. Như lúc này, trông nét mặt bác Xuân tràn đầy khó chịu phải trông cái
cảnh chàng và Nguyệt đùa rỡn với nhau. Chắc bác ta cho là chướng mắt lắm.
Thấy Nhỡ về, Mùi hỏi:
"Kẹo đâu?"
"Thưa cô, cháu ăn hết rồi".
"Anh mua mấy xu mà ăn hết chóng thế".
"Thưa cô không phải mua. Cháu cướp giật
được có hai cái".
"Tiếc nhỉ. Tôi ở nhà cứ đợi anh về để ăn
kẹo. Anh đi mau quá tôi không kịp đưa tiền".
"Thế à, cô".
Thế rồi Nhỡ lại chạy vụt ra chợ. Chàng rút sẵn
ra ba xu và mới đến gần chỗ Nguyệt ngồi chàng đã chìa sẵn bàn tay để Nguyệt
trông thấy rõ, phòng xa tránh một cái đòn gánh báo thù về hai chiếc kẹo lúc
nãy.
"Chị bán cho tôi ba xu".
Vừa nói, Nhỡ vừa bỏ ba đồng xu rơi xuống mẹt.
Nguyệt ngạc nhiên hết sức vì lần đầu tiên Nhỡ bỏ tiền ra mua kẹo. Sợ Nhỡ mới
nghĩ được mưu mẹo gì để đánh lừa nên Nguyệt vội bỏ ngay tiền vào túi áo. Nàng
đếm kẹo, gói lại đưa cho Nhỡ và khi Nhỡ đi xa rồi Nguyệt mới dám chắc là sáng
nay đã thật bán được kẹo. Nguyệt đưa mắt nhìn theo Nhỡ, mỉm cười. Lúc nãy đáng
lẽ gói mười tám chiếc nàng đã bớt đi hai chiếc Nhỡ ăn lừa nàng và lấy làm lạ
rằng Nhỡ không nghĩ đến đếm lại kẹo. Nguyệt chắc khi Nhỡ về tới nhà sẽ đếm lại,
biết thiếu tất phải quay trở lại và nàng ngồi hồi hộp đợi. Tuy là tốn kẹo nhưng
Nguyệt vẫn mong Nhỡ đến trêu đùa mình, nàng thích nhất là những lúc đánh được
Nhỡ một hai cái đòn gánh. Nàng thấy càng đánh mạnh càng thích tay nhưng nàng
vẫn giữ đà không dám đánh mạnh quá sợ Nhỡ thấy đau đến khó chịu tất sẽ không
dám trêu nàng nữa. Nhưng lần này Nguyệt lại ngạc nhiên hơn nữa là đợi mãi không
thấy Nhỡ quay trở lại.
Nhỡ giơ tay đưa Mùi gói kẹo. Mùi mở tráp lấy
tiền hỏi:
"Chỗ này bao nhiêu".
Nhỡ vội vàng đáp:
"Thưa cô cháu không biết".
"Lại kẹo cướp giật phải không? Nhiều thế
này người ta lại không đánh cho vỡ đầu ra à?"
Nhỡ cười:
"Thưa cô, họ chỉ đánh gẫy lưng thôi".
Mùi đếm kẹo rồi nói:
"Chỗ này dễ đến ba xu, có mười sáu chiếc
tất cả".
Nhỡ nói:
"Mười tám chiếc chứ cô".
"Không chỉ mười sáu chiếc".
Nhỡ buột miệng kêu:
"Thôi, chết tôi rồi! Con ranh nó trừ đi hai
chiếc ăn cướp lúc nãy".
Mùi bật lên cười:
"Anh Nhỡ nói dối nhớ. Anh đã mua ba xu mười
tám chiếc".
Nhỡ vôi đưa tay lên miệng nhưng chậm quá rồi.
Chàng thấy nóng bừng ở hai tai; chàng ngượng không phải vì để lộ ra cái khoe mẽ
có kẹo không phải mất tiền mua; nhưng chỉ vì để lộ cho Mùi biết chàng đã bỏ
tiền ra mua kẹo để được cái thích biếu Mùi, mà lại giấu Mùi. Mùi thì cho là Nhỡ
khó chịu vì nàng đã biết Nhỡ khoe mẽ. Nàng đưa cho Nhỡ ba xu. Nhỡ phải ngoan
ngoãn cầm lấy sợ từ chối thì tỏ rõ quá cái ý định biếu nàng".
Mùi đương ăn kẹo bỗng bảo Nhỡ:
"Bắt đầu từ ngày mai, sáng nào anh cũng vào
trong nhà đón tôi ra. Anh nhớ đem gậy đi theo".
"Để làm gì thế cô?"
"Để nhỡ có kẻ cướp giật. Ăn cướp kẹo như
anh thì không sao nhưng nó mà cướp giật mất cái tráp bạc này thì nguy to".
Nhỡ trong người bàng hoàng; chàng không nghĩ đến
cái thú được mỗi buổi sáng cùng đi với Mùi trên đường tối, chàng thích chỉ vì
có thể xẩy ra việc cướp giật để chàng có dịp cứu Mùi và tiền của Mùi. Chàng
quên cả trả lời. Mùi vội nói:
"Anh sợ kẻ cướp à?"
Nhỡ sực nhớ là chưa trả lời Mùi, vội đáp:
"Thưa cô, vâng..."
"Anh mà cũng sợ kẻ cướp à?"
"Thưa cô, không".
Mùi đưa mắt nhìn Nhỡ:
"Anh còn tức cô hàng kẹo có phải
không?"
Nàng nói chạnh ra thế để giảng giải những câu
đáp đãng trí của Nhỡ. Nàng mang máng thấy Nhỡ cũng đương nghĩ ngợi về việc vào
đón nàng. Chính Mùi cũng đã hơi ngượng khi nói bảo Nhỡ vào đón. Nhỡ bằng trạc
tuổi nàng và nhất là Nhỡ lại đẹp trai nên việc mỗi buổi sáng đi với Nhỡ trên
đường tối, vắng người, Mùi cũng thấy là bất tiện, đúng như lời Siêu nói. Nhưng
nàng cũng mạnh bạo nhìn Nhỡ nói như là sai Nhỡ một việc thường:
"Thế mai anh vào đón tôi. Anh khiêng cân
xong vào đón thì vừa".
Chương XVII
Về thăm làng
Mọi người đã mỏi chân thì vừa tới chợ Keo và may
quá lại vừa đúng ngày phiên chợ. Đi từ sáng sớm chưa ăn gì nên người nào cũng
nghĩ đến ăn quà. Siêu nói với Mùi:
"Ngộ hôm nay ở đây không có phiên chợ thì
cô làm thế nào".
Mùi đáp:
"Ngộ thế nào được. Ở khắp vùng này bất cứ
một cái chợ nhỏ nào có phiên hay không em đều biết cả. Và chợ nào có quà gì
ngon em cũng biết, biết rõ hơn cả anh biết các ngôi sao trên giời".
Mạch nói:
"Chợ này ngon nhất bánh gio".
Mùi nhìn Mạch và thấy không phải Mạch nói đùa.
"Anh cũng đã loăng quăng đến đây rồi cơ
à?"
"Vâng em đến đây hai lần".
Triết nói:
"Chúng em đến bắt bướm".
"Bắt bướm mà cũng phải đi xa thế này cơ
à?"
"Vâng vì chúng em muốn bắt cả bánh gio, bún
riêu".
Siêu rẽ vào hàng bún riêu ở dưới gốc cây đa vì ở
đấy có bún riêu mà chàng thích và có chỗ ngồi dễ chịu nhất. Chàng lật bát nước
chè, bẻ quả chuối rồi ngồi ruỗi thẳng chân, dựa đầu vào cột vừa ăn vừa nhìn
ngang ngửa. Tuy mọi người đều chú ý nhìn, nhưng ở cái chợ nhỏ hẻo lánh này,
Siêu không thấy khó chịu gì cả; những người nhà quê ngồi rải rác dưới mấy cái
lều tranh nát, Siêu thấy họ không có liên can gì đến đời chàng cả và vì thế
chàng không ngại khi họ nhìn mình. Chàng định tâm lúc nào rỗi đi lang thang về
các vùng quê hẻo lánh chơi và ăn quà.
"Cô Mùi này..."
Chàng định hỏi về các chợ và phiên chợ ở quanh
vùng nhưng không thấy Mùi đâu. Đưa mắt tìm chàng thấy Mùi đương đứng nói chuyện
với mấy người đàn bà ở cuối chợ và cười đùa luôn miệng. Một lúc Mùi đã lại sang
ngồi ở cửa hàng của một bà hàng xén và hai người vui vẻ nói chuyện cười ran như
là đã mấy năm không được gặp mặt nhau. Thoáng một cái, Siêu lại thấy Mùi ngồi
trước một người đàn ông chàng không hiểu bán gì và cho tay vào quờ mãi trong
một cái bị. Siêu nghĩ có lẽ Mùi định đi thăm khắp hết mọi người trong chợ.
Chàng cất tiếng gọi to:
"Cô Mùi ơi, cô về ăn quà, ngồi nghỉ cho đỡ
mỏi chân, còn đi chứ?"
Siêu lấy làm lạ nghe tiếng mình nói; ở một đám
đông người chàng cất tiếng thật to nói với Mùi mà thấy tự nhiên như không.
Chàng thấy Mùi ngửng lên nhìn về phía chàng mỉm cười và cũng đáp thật to tiếng:
"Anh đợi em một lát nhé!"
Rồi nàng lại cúi xuống, lấy tay vạch miệng bị và
cúi sát đầu vào miệng nhìn vào trong tìm tòi. Siêu thấy Mùi rất hợp với những
người sống quanh nàng. Sự gặp gỡ giao du với mọi người không có gì đáng vui vẻ
cũng hình như làm nàng vui thích lắm. Mùi nhìn vào trong bị rồi lại ngửng lên giơ
tay và xoè bàn tay như để đo chiều cao; thấy người đàn ông lắc đầu Mùi lại giơ
bàn tay lên cao thêm một chút nữa. Siêu đoán là Mùi hỏi thăm về một đứa con nào
đó của người đàn ông và nếu đứa con đã cao hơn nhiều thế chắc là Mùi lâu chưa
gặp người đó. Siêu mỉm cười vì lâu không gặp nàng mà Mùi cũng nhớ hỏi đến đứa
con họ và tài nhất là nàng lại nghĩ đến đứa con họ mà ân cần hỏi. Chàng thì
chàng đành chịu. Ngay đến ông Lý Đàn người chú họ của Mùi ở nhờ nhà cũ của
chàng ở làng Phướn mà chàng cũng không biết là có mấy đứa con. Siêu lại mỉm
cười nữa vì tự hỏi mình đoán thế có chắc đúng không; hỏi đến con người ta việc
gì nàng phải cúi sát mũi vào miệng cái bị. Chàng thấy từ ngày về Xóm Cầu Mới
chàng đã thấy rất dễ chịu, một phần vì chàng không phải giao thiệp với ai cả
nhưng một phần lớn vì chàng thấy tất cả mọi người ở vùng này chỉ là những người
quen của Mùi thôi, hay có việc gì cũng hoàn toàn là việc của Mùi, đã có nàng
đối phó và nàng lại lấy thế làm thích, chàng không phải quan tâm gì cả. Cho đến
mấy người nhà quê ngồi ở một cái chỗ hẻo lánh này mà Mùi cũng chạy ngay đến tìm
và nói chuyện mừng rỡ quên cả đói cả mỏi chân.
Mùi trở về hàng và ngồi trên cái rễ đa mặt đẽo
phẳng để làm chỗ ngồi. Không thấy Mạch và Triết đâu, nàng nói:
"Hai ông tướng chắc lại đi lùng bánh gio.
Còn anh, anh ăn gì?"
Siêu hỏi lại:
"Thế còn cô, hình như cô không thiết ăn
bằng nói chuyện".
Mùi đáp:
"Lâu lắm em chưa đến chợ này. Em nói chuyện
đâu, em đòi nợ".
"Sao lắm người nợ cô thế?"
"Nợ không là bao, có mấy hào nhưng nợ càng
ít càng cần phải có dịp là đòi ngay. Để lâu thế nào cũng mất. Nhưng chả ai giả
đồng xu nào cả. Đến bực mình".
Siêu cười:
"Cô bực mình mà cô lại cười đùa với họ vui
vẻ như thế?"
"Em đùa đâu, em mắng họ đấy chứ".
"Cô mắng thế thì đến tôi, tôi cũng thích cô
mắng luôn. À này, cô Mùi..."
Chàng đưa mắt nhìn bà cụ bán hàng. Bà cụ bán
hàng chàng thấy chẳng có liên can gì đến việc giữa Mùi và chàng:
"Tôi nghĩ ra được một cách. Muốn tránh
những việc xẩy ra như hôm cô bắt đầu đi cân thì từ rầy tôi có gì không phải cô
cứ mắng tôi như cô vừa mắng họ ban nãy nhé. Thế tốt cho cô và cho tôi hơn là cô
hờn dỗi".
Mùi bật cười:
"Anh thật lắm cách hơn cả ông giáo Đông.
Lúc hờn thì còn mắng thế nào được. Vả lại hôm ấy em có lỗi, người có lỗi đâu
dám mắng người không có lỗi".
"Nghĩa là chung quy chỉ còn một cách hờn.
Hôm nào cô lại hờn lần nữa".
"Vâng, em cũng định thế, nhưng phải có dịp
mới được".
Hai người cùng mỉm cười nhưng người nọ tưởng
người kia chỉ mỉm cười vì câu nói đùa. Siêu nói sang chuyện khác:
"À lúc nãy, cô nhìn vào bị người đàn ông ấy
làm gì thế. Cô tìm đứa con bác ta?"
Mùi hơi ngạc nhiên vì chỗ sao Siêu ngồi ở chỗ xa
thế, không tài nào nghe thấy tiếng nói chuyện mà lại biết được nàng hỏi về đứa
con bác Na. Nàng mỉm cười tinh nghịch rồi hỏi Siêu như không hiểu:
"Đứa con nào?"
"Đứa con nó cao thế này, này".
Chàng giơ tay nhắc lại điệu bộ Mùi làm lúc nãy.
Mùi nói:
"Bác ta không có con. Anh đoán sai
cả".
"Thế à?"
Chàng định hỏi xem Mùi làm gì nhưng lại thôi.
Chàng coi đó như một cái tính đố và phải cố dựa vào những điều biết sẵn mà tìm
ra. Sợ Mùi nói, Siêu vội tiếp:
"Cô đừng nói. Thế nào tôi cũng nghĩ ra. Cô
đòi nợ mà tôi tưởng cô nhớ họ đến thăm, cô mắng họ mà tôi tưởng cô vui mừng gặp
họ, cái gì cũng ngược hẳn lại, vậy bây giờ cô nhìn vào bị rồi giơ tay đo...
đo... như thế là cái gì nhỉ?"
Mùi mỉm cười:
"Sao anh lại hỏi em. Nhưng thôi anh nghĩ
làm gì rức đầu. Anh không bao giờ tìm ra đâu. Ăn gì bây giờ, anh".
Rồi nàng lại nhìn Siêu, vì nàng vừa thấy mắt
Siêu nhìn mình có vẻ khác. Mùi chỉ nhận thấy thế chứ không biết khác như thế
nào và tại sao lại khác. Nàng thấy trong người bâng khuâng và lần đầu tiên nàng
thấy ngượng với Siêu. Nàng quay mặt nhìn đi và nói luôn làm như không chú ý đến
chỗ hai người vừa nhìn nhau một cách khác thường:
"Mời anh làm gì. Anh thì thức gì cũng thích
ăn, mà hình như anh đã ăn đến bốn quả chuối rồi. Ngày sau làm nhà, phải giồng
cho anh một vườn chuối, chuối tiêu, chuối ngự, ngon như chuối ngự ở Nam
Định..."
Mùi nói luôn miệng, nhưng Siêu không để ý nghe
nàng nói gì. Chàng thong thả nói:
"Ở đời có những cái vui con con thích hơn
những cái vui nhớn nhiều".
Siêu vừa nhận thấy trong đời chàng, chàng sẽ
không bao giờ quên cái lúc ngồi với Mùi ở quán hàng trong cái chợ hẻo lánh này.
Bà cụ bán hàng có cái yếm đỏ thắm, cây đa với những cái lều chợ xơ xác, và
tiếng ồn ào lẫn với mùi bèo, mùi mắm tôm, mùi bánh đa khoai nướng thoang thoảng
trong gió và trong nắng với tiếng một con chim chích choè vừa hót đâu đây; tất
cả những thứ đó và trong đó có hai con mắt đen, nét mặt hơi mệt nhưng rất tươi
của Mùi, dáng người thanh thanh của nàng trong bộ áo nâu non in trên gốc đa,
chàng thấy còn mãi trong trí nhớ của chàng không bao giờ phai lạt.
Ít lâu nữa Mùi sẽ đi lấy chồng, có con và chàng
cũng lấy vợ, ai người nấy hai cuộc đời riêng biệt hẳn, Siêu cảm thấy trước cái
buồn của lòng chàng một hôm nào, độ mười năm sau chàng lại sẽ đến cái chợ này
một mình, để có lại được cái tâm hồn chàng hiện nay và để buồn rầu một cách êm
ái nhớ lại một hôm đã xa xôi ở đúng chỗ này lòng chàng đã rung động vì yêu Mùi.
Siêu mỉm cười vì nghĩ đến có lẽ hôm đó chàng cũng không thể nào không nhớ đến
cái cảnh Mùi chúi mũi nhìn vào bị giơ tay đo đo và cái tính đố ấy lúc đó chắc
chàng cũng chưa nghĩ ra.
Lần này là lần thứ hai, Siêu nhìn mặt Mùi ở giữa
nơi toàn người lạ và cũng như lần đứng trên xe lửa, chàng thấy Mùi có vẻ là lạ
khác mọi ngày và giữa đám người nhà quê cục mịch xấu xí, vẻ đẹp thanh nhã của
Mùi lại càng lộ rõ hơn. Nhìn Mùi chàng tưởng tượng như những cô tiên trong
truyện cổ tích giả vờ làm cô bán hàng nước để trêu đùa và an ủi những chàng thư
sinh thi trượt như chàng.
Mùi không quay mặt lại nhưng biết là Siêu đương
nhìn mình.
"Ở đời có những cái vui con con..."
Câu nói của Siêu nàng không biết rõ hẳn là ngầm
chỉ việc gì nhưng nàng thấy rõ là không phải nói về việc ăn chuối. Mùi tự nhiên
thấy sung sướng và mắt nàng luôn luôn chớp như là lúc đương được ai khen cần
chớp mắt cho đỡ ngượng.
Triết và Mạch trở về hàng làm tan sự yên lặng
giữa hai người. Mùi nhìn vào hai cái khăn tay buộc đầy bánh của Mạch và Triết.
"Giời đất ơi, sao mà nhiều thế kia. Ăn thế
nào hết".
Triết nói:
"Ăn không hết thì đem về làng biếu. Em mua
tất cả gần ba hào".
"Tiền đâu ra?"
"Thưa chị, tiền anh Mạch".
"Anh Mạch có tiền à?"
Mạch móc túi đưa cho Mùi xem một nắm hào con:
"Đây chị xem!"
Lại đến lượt Siêu ngạc nhiên:
"Thằng loăng quăng, mày làm gì có tiền. Hay
lại loăng quăng cho tay vào túi ai".
"Anh cứ nói thế. Mợ cho em một đồng bạc hôm
qua..."
Mùi thấy bà Cai mấy hôm nay đã tỉnh, có lúc gần
như người thường nhưng bà Cai làm gì có tiền mà cho Mạch.
"Anh Mạch lại nói dối rồi, nói dối xấu lắm.
Bác làm gì có tiền mà cho anh".
Nói thế nhưng nàng thấy nét mặt Mạch lúc đó
thẳng thắn và rõ ràng không phải Mạch nói dối. Mạch cau mày nhìn Mùi:
"Chị không biết. Mợ có nhiều lắm cơ; mợ chỉ
cho em có một đồng".
Siêu mỉm cười vì thấy mẹ mình mắc bệnh mà vẫn
biết giấu tiền. Số tiền ba trăm, trước kia Siêu đã thử hỏi mẹ trong một lúc hơi
tỉnh nhưng mẹ chàng hoàn toàn không nhớ gì cả, thế mà mẹ chàng vẫn biết giấu
tiền, kể cũng hơi lạ. Chàng hỏi Mạch:
"Mạch thấy mợ có độ bao nhiêu?"
"Em không rõ nhưng thấy có nhiều giấy năm
đồng lắm chỉ có độ hai ba tờ một đồng".
Mùi hỏi:
"Anh có thấy giấy một trăm nào không?"
"Giấy một trăm như thế nào cơ chị?"
"Giấy màu đỏ có vẽ cái đỉnh.
"Em không nhớ rõ nhưng hình như không có
giấy màu đỏ. Hay là mợ để ở túi áo cánh bên kia. Mợ chỉ kéo ra có một nửa rồi
lại đút ngay vào. Mợ để ở túi áo trong".
Siêu đoán là trước khi bị bệnh ngoài việc giấu
tờ ba trăm mẹ chàng có may thêm hai cái túi áo trong để một ít tiền tiêu
thường. Số tiền ấy chắc cũng không quá năm chục bạc. Nhưng năm chục bạc cũng là
một số tiền khá to. Mùi thì cũng đoán số tiền bà Cai có độ dăm chục bạc nhưng
nàng hy vọng vào chỗ tập giấy bạc túi bên kia mới rút ra một nửa, may ra có tờ
giấy một trăm nào không. Số tiền ấy khó lòng đem ra buôn bán được nhưng thế lại
tốt hơn vì cũng như là một số tiền để dành; nếu vạn nhất có buôn bán thua lỗ,
lúc cùng đã có số tiền phòng xa ấy. Thế là từ hôm Siêu về tự nhiên nàng có được
số tiền để buôn bán và có thêm được số tiền để dành. Bất giác nàng nghĩ đến câu
bắt được cóc vàng của bà Huyện Thanh; nàng lại bắt được hai con tất cả.
Cả Mùi và Siêu đều muốn tránh bàn tán nhiều về
số tiền ấy trước mặt Triết, Mạch và mở khăn lấy bánh ăn. Siêu ăn ngon lành còn
Mùi vì mừng mà ăn không thấy ngon. Nàng lẩm nhẩm tính thầm:
"Sáu chục với hai trăm chín mươi đồng là ba
trăm năm mươi với năm mươi nữa là bốn trăm và có thể có tờ giấy một trăm nữa là
năm trăm tất cả. Mình thành ra giầu nhất xóm. Cố buôn bán một hai năm thì có
thể về ở hẳn làng, tậu ruộng làm nhà...
Triết nhìn chị, nói:
"Chị không ăn đi à? Ăn mau còn đi
chứ?"
Mùi chớp mắt, mỉm cười:
"Anh Mạch anh ấy ăn như thế kia, làm chị ăn
mất cả ngon".
Mùi ngồi nhìn Mạch thấy Mạch một tay cầm bánh
gio chấm đầy mật, một tay cầm bánh dầy đỗ xanh bên trong và trước mặt một quả
chuối bóc vỏ sẵn; Mạch cắn xong một miếng bánh gio lại cắn một miếng bánh dầy
rồi đặt bánh dầy cắn một miếng chuối và nuốt lấy nuốt để cả ba thứ một lúc. Mật
dính cả lên má lên thái dương và đậu xanh dính cả ở vành tai và ở tóc nữa. Mạch
ngừng nhai để nói:
"Ăn thế mới ngon chứ chị. Chị thử ăn như
thế xem".
Mặc dầu Mạch và Siêu ăn khoẻ nhưng cũng chỉ hết
một gói. Muốn chiều bà cụ hàng, Siêu lại ăn thêm hai bát bún riêu. Mạch, Triết
cũng ăn thêm một bát, Mùi vì muốn cho Siêu vui lòng, nên nàng cũng ăn một bát
nhỏ. Siêu tính nhẩm và tuy chỉ có bẩy xu tất cả, chàng cũng cho bà cụ cả một
hào. Bà cụ mừng rỡ nhìn Siêu nói:
"Hôm nào các cô cậu lại đến ăn quà".
Siêu đáp:
"Có, hôm nào tôi lại đến đây ngồi đúng ở
đây để ăn quà của bà cụ nhé. Độ mười năm sau bà cụ ạ".
Mọi người đứng lên một cách nặng nề vì bụng no,
chỉ trừ có Mùi. Lúc đi ngang qua hai cái bị của người đàn ông, Siêu cố ngoảnh
mặt nhìn đi chỗ khác để mắt khỏi vô tình đặt vào cái bị làm chàng mất cả cái
thú đoán. Đi ba cây số nữa thì đã đến làng Phướn. Siêu đã bẩy năm chưa về làng
lần nào, nhưng chàng thấy không có gì đổi khác cả. Cây đa và luỹ tre không cao
lên được chút nào và hình dáng vẫn nguyên như cũ. Đi khỏi nhà ông Chánh Hoạt,
Siêu ngừng lại để nhìn vào một cái ngõ; cái ngõ ấy hai bên tre cao rào sát nhau
nên bao giờ cũng tối và đầy lá khô; cuối ngõ lộ ra một quãng cánh đồng sáng và
ở chân trời, hình lờ mờ và tím nhạt của một trái đồi nhỏ. Trước kia đi học về
qua, lần nào chàng cũng không quên nhìn vào cái ngõ ấy và có cái cảm tưởng như
đứng ở một thế giới nhìn qua ngõ tre sang một thế giới khác, vì thế chưa lần
nào chàng đi vào cái ngõ ấy sợ đi biết hết mất cả bí hiểm. Siêu thấy ngõ vẫn
đầy lá tre khô, ánh nắng vẫn đan nhau với lá tre trên vòm cao cũng như ngày nào
và quả đồi cũng vẫn một màu tím nhạt ấy và vẫn hình như ở một thế giới xa xôi
khác.
Đi qua cổng nhà nào, Mùi cũng giục mọi người đi
mau và đừng nói chuyện. Nàng sợ họ biết là mình về làng, không vào thăm thì sợ
họ giận mà nếu vào thăm cho khắp thì không đủ thì giờ.
Đến căn nhà cũ của Siêu thì ông Lý Đàn đã sửa
soạn gà xôi sẵn sàng theo lời Mùi nhờ người về nhắn mấy hôm trước.
Hồi ông Cai đem vợ con đi Hải Phòng, cái nhà
tranh của Siêu để lại cho ông Lý Đàn người chú họ của Mùi ở nhờ. Bên cạnh nhà
ông Lý, cạnh một cái giậu thưa là cái nền gạch còn trơ lại của nhà ông Lang bị
cháy. Cái nhà dưới đã siêu vẹo bây giờ để lại cho một người có họ xa và nghèo
ở.
Sau bẩy năm Siêu mới lại bước vào căn nhà cũ của
mình. Siêu để mặc Mùi sửa soạn và nói chuyện với ông Lý, chàng đi vào cái buồng
ở bên tay trái là chỗ chàng vẫn sống từ lúc sinh ra đời và cho đến khi rời khỏi
làng. Qua cái cửa sổ chấn song nhỏ, ánh sáng ở ngoài đưa vào phơn phớt xanh;
vẫn còn nguyên mấy cành lá cây na rủ sát cạnh cửa sổ và làm cho ánh sáng căn
buồng của chàng lúc nào cũng phơn phớt xanh và cả tuổi thơ của chàng hình như
có nhuộm thứ ánh sáng trong và mát ấy. Siêu nhìn ra ngoài cửa sổ và lúc đó
chàng tưởng thời gian ngừng hẳn lại: ở cạnh cây mít vẫn còn treo cái dây sắt có
móc mà lúc còn bé chàng đã tự tay làm và buộc ở cành cây để treo cái lồng đánh
bẫy chim khuyên; chàng phải buộc dây dài để cho cái lồng thấp, ngồi ở trong
buồng có thể nhìn thấy. Chỉ còn cái dây nhưng Siêu tưởng như còn thấy rõ cái
lồng với con chim khuyên mồi và chung quanh lồng giắt đầy lá cây với hoa dâm bụt,
hoa chuối tây đỏ gắt dưới ánh nắng. Chàng như còn nghe thấy tiếng một đàn chim
khuyên sắp bay sà xuống lồng; cảm thấy lòng mình hồi hộp đợi và bên cạnh chàng
- đến bây giờ chàng mới vụt nhớ lại - Mùi cô con gái bé của chàng cũng đương
nín thở nhìn ra, tay nàng víu chặt lấy vai chàng vì cảm động. Chàng cất tiếng
gọi:
"Cô Mùi ơi. Cô vào đây."
Mùi chạy ngay vào buồng, hỏi:
"Gì thế anh?"
Siêu chỉ tay ra phía cây mít:
"Cô nhìn xem".
Mùi nhìn và nói:
"À cây mít".
"Không phải cây mít. Cái dây để treo lồng
bẫy chim bây giờ hãy còn kia. Thế có tài không?"
"Ờ nhỉ, thế mà lần nào về đây em cũng vào
cái buồng này mà không nhìn thấy nó".
Nhưng Mùi không nói ra cho Siêu biết là nàng
thường vào cái buồng này chỉ để cốt nhớ lại hôm được Siêu ôm nàng trong người.
Mùi cúi đầu nhìn cho rõ và có ý để sát đầu mình vào đầu Siêu.
"Thế này y như là thuở bé chúng mình đợi
chim ấy nhỉ".
Siêu thoáng ngửi thấy mùi tóc thơm, thẫn thờ
nói:
"Thuở bé thích nhỉ. Chẳng có gì phải
lo".
Mùi nói:
"Bây giờ cũng thích chứ, có gì phải lo
đâu".
"Ừ nhỉ, bây giờ cũng thích nhỉ".
"Có phải không anh?"
Trong lúc đó thì Triết và Mạch đứng ở bờ ao.
Mạch rời làng lúc còn bé quá nên chỉ nhớ lại có cái ao, lần đi tắm bị ngã xuống
ao thấy nước vàng khè cả mắt và một lần nữa đi bắt châu chấu bị ngã xuống rồi
tự bò lên được. Mạch kể lại cho Triết nghe, Triết nói:
"Từ thuở bé hình như anh cũng đã loăng
quăng rồi".
"Thế mà hai lần em không chết. Không biết
độ em ngã ở chỗ cầu kia, ai kéo chân em lên?"
Triết nói:
"Tôi kéo chân anh lên đấy. Không có tôi thì
Mạch chết rồi còn đâu sống đến giờ mà loăng quăng".
Rồi Triết đấm một cái mạnh vào lưng Mạch làm
Mạch kêu "ái" lên một tiếng và mỉm cười:
"Không biết thuở bé anh có hay đấm em như
thế này không. Thuở bé mà đấm thế này thì gẫy hết lưng rồi còn gì".
Rồi Mạch cho tay vào sườn áo Triết, lần lần đưa
lên tìm đầu vú Triết và véo mạnh một cái. Triết cứ để yên: giữa hai người đã
thành cái lệ là hễ khi nào Triết đấm một cái thì phải để cho Mạch béo vú một
cái đền.
Ông Lý Đàn lấy làm lạ rằng về viếng mộ bà Lang
mà chẳng ai để ý đến việc dọn mâm cúng cả. Triết thì chạy ra bờ ao còn Mùi thì
chạy vào trong buồng. Ông cất tiếng:
"Cô Mùi ơi. Cơm cúng đã dọn xong rồi".
Siêu và Mùi trở ra. Lúc mở cánh cửa to ra cho
Mùi đi, nghe lưng cửa kêu két, chàng thấy nhói một cái ở tim.
Cái cánh cửa ấy trước kia có một cái tật làm
chàng khó chịu lắm là mỗi lần mở to ra, nó kêu két lên một tiếng chàng nghe
rùng mình như là nghe tiếng mài cưa hay cạo nứa. Chàng nhớ lại đã nhiều lần đâm
cáu và vì thế mà mỗi lần đi ra chàng phải để ý mở nhỏ vừa đi thôi. Chàng đã bảo
bác chủ nhà chữa mấy lần nhưng bác ta cứ lần lữa mãi rồi sau chàng phải đi Hải
Phòng. Thế mà sau sáu bẩy năm, bao nhiêu sự thay đổi, cái cửa vẫn giữ nguyên
cái tật cũ.
Siêu mỉm cười vì lần này nếu có ngày về đây ở,
chàng không bao giờ chữa cái cửa nữa, cứ để cho nó kêu két.
Mộ bà Lang ở cạnh chùa làng; bà rất sùng đạo nên
trước khi chết bà trối trăng lại chồng thế nào cũng an táng ở gần chùa làng.
Mùi đặt mâm xôi gà lên mộ, thắp hương rồi ngồi xệp xuống cỏ lâm râm khấn. Lúc
mới đầu, nàng khấn theo bài khấn mà các cô đã dậy nàng học thuộc lòng và bài ấy
có vần có điệu. Nhưng lần này, Mùi lại có nhiều việc muốn nói với bà Lang mà
trong bài khấn không có; nên khấn xong bài cúng rồi, nàng xoay ra nói như thường.
Nàng lẩm bẩm:
"Thưa đẻ, năm nay bác Cai với các anh Siêu
anh Mạch về ở với con. Bác Cai bị bệnh, xin đẻ phù hộ cho bác ấy chóng mạnh.
Thưa đẻ bây giờ con đi cân gạo, đẻ phù hộ cho con phát tài để con về xây cất mộ
đẻ thật đẹp. Mười đồng bạc đẻ cho vẫn còn nguyên mà bây giờ con đã có cái vốn
năm trăm bạc rồi, đẻ ạ".
Mùi không dám chắc bà Cai có tờ giấy một trăm
nhưng nàng cũng cứ nói cộng vào để cho số vốn to hơn và như thế mẹ nàng ở dưới
suối vàng mừng hơn. Lúc khấn theo bài thì nàng không cảm động gì nhưng đến lúc
xoay ra nói thường thì nàng tưởng như là được nói chuyện với mẹ và nước mắt
trào ra.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét