Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2021
Thơ tình và con người riêng tư trong thơ Xuân Diệu sau 1945
Thơ tình và con người riêng tư
Chữ bình thường vốn có thể hiểu với nhiều nghĩa khác nhau. Thời tiền
chiến, bình thường ở Xuân Diệu có hàm ý thiên về cuộc sống trần tục
mà ai cũng thấy hàng ngày. Ông đã có dịp bộc lộ điều này qua những lời chê
trách Hàn Mặc Tử. Với ông, thơ Hàn nhiều khi như tiếng nói của kẻ trần truồng
đi ngoài phố, đột nhiên mà khóc, đột nhiên mà cười, miệng kêu tôi điên
đây, tôi điên đây. Ông cho Hàn là quá đáng. Và là những gì gì nữa không thể
hiểu được. Dưới cái bề ngoài giống như một bà già lắm lời khó tính, ở đây (cũng
như nhiều lần về sau), Xuân Diệu đã nói thực. Ông không chịu được những gì siêu
việt, tức vượt lên thông thường, hư vô, xa lạ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Cái chi còn lại họa còn văn chương
"Cái chi còn lại họa còn văn chương" Những ranh giới giữa đạo và đời đã không còn nữa, mà quấn quyện vào nhau trong một dòng chả...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét