Mùa nhớ - Tản văn của Nguyễn Thanh Thủy
Mọi người vẫn bảo trong một năm chỉ có bốn mùa xuân hạ
thu đông nhưng với tôi còn có một mùa nữa thật đặc biệt. Tôi gọi là mùa nhớ.
Khi những đàn chim én bay về nơi thật xa, thật xa, hoa bưởi trắng nghiêng mình trong gió rồi bay lả tả hiên thềm nhường chỗ cho quả non nhú lên, khi mà cây gạo già trước nhà đỏ bung cả một góc khoảng trời rồi rụng ngả nghiêng để con đường thân quên bỗng chốc trở thành con đường “ thơ” đẹp lạ lùng cũng là lúc tháng Tư về.
Tháng tư tháng của khúc giao mùa, tháng khởi điểm của một mùa
mới mang tên mùa hạ – “Mùa nhớ”! Tháng tư ông mặt trời đủng đỉnh vén màn mây để
những tia nắng non về làm ấm cỏ cây, hong lại con đường vừa ướt sũng đêm qua,
thổi bùng vào những sinh linh nhỏ bé sức sống.
Tháng tư tháng của những hoa loa kèn trắng tinh khôi, tháng
đem lại cho mỗi người nhiều cảm xúc khác nhau lẫn lộn . Những ngày này, tôi ra
chợ chọn cho mình những bông loa kèn trắng tươi tắn nhất, cắm vào chiếc bình đặt
giữa nhà, hà hít một hơi thật sâu, thật đã. Bất giác đôi mắt tôi cay xè, nước mắt
giàn dụa trên khóe mi. Cả một khung trời kí ức xưa hiện về như mới chỉ xảy ra
ngày hôm qua vậy. Tôi nhớ về Lan – cô bạn thuở thiếu thời.
Từ ngày đấy đến nay cũng qua mười mấy mùa loa kèn nở rộ. Khi
đó, Lan là một nữ sinh cấp ba. Cô bạn tôi gắn cuộc sống của mình với những bông
hoa loa kèn trắng và bươn chải kiếm sống. Lan bán hoa vào những buổi chiều sau
giờ lên lớp để thêm tiền ăn học khi mà chúng tôi còn mải mê những cuộc vui của
tuổi học trò.
Hình ảnh cô gái nhỏ nhắn xinh xinh, giản dị bên chiếc xe đạp
chở hoa loa kèn khiến cả góc chợ ai cũng trở nên thân quen. Lan nâng niu từng
bông hoa kèn trắng tinh khôi đang ngơ ngác giữa phố đông người chỉ chờ người đến
lượm mang về. Cô nhặt cho khách bao giờ cũng chọn những bông hoa ưng ý nhất,
còn dặn dò tỉ mỉ cách cắm hoa thế nào cho đẹp. Nụ cười Lan tươi như những bông
loa kèn đang reo vui trong gió. Bóng hình cô gái nhỏ bé khuất mình trong bóng tối
nhá nhem trở về nhà với nơi đây không còn gì là lạ lẫm.
Tôi từng cùng Lan bán hoa loa kèn, cùng vui sướng khi những
bông hoa được trao đi và có khi đội nắng đội mưa trở về nhà trong những ngày
dông gió.
Tranh của họa sĩ Uyên Thao
Lan đi xa xa mãi cũng vào mùa hoa kèn nở. Mùa hoa năm ấy buồn
hơn hẳn. Những bông kèn trắng buồn thỉu buồn thiu như để tang cho người bạn đồng
hành thân thiết. Cả phố chợ trở nên trống vắng,lặng thinh, người ra vào mặt
trĩu nặng. Người người đi qua không ai quên ngó nơi cô bé bán hoa loa kèn từng
bán năm xưa. Cảm giác trống vắng bao trùm khắp không gian.
Những mùa loa kèn sau không còn em trên dãy phố thân quen. Những
bông kèn trắng vẫn nở đẹp như ngày nào. Tháng tư về là cả khu phố chợ ngâp tràn
hoa kèn trắng. Tiếng rao của người bán hàng trở thành quen thuộc. Người còn nhớ,
người đã quên người cô bạn bán hoa. Nhưng với tôi, hình ảnh về Lan mãi trở
thành một kí ức khó phai mờ. Từ đó, mỗi mùa hoa loa kèn nở tôi gọi đó là mùa nhớ,
mùa mà tôi tìm về với kí ức đã xa.
Năm nay tháng tư lại về mang những giọt nắng non sưởi ấm người
người. Loa kèn lại rôn ràng khắp nơi. Chiều nay, trên lối cũ, tôi đặt trên nấm
mồ cỏ phủ xanh bó hoa loa kèn trắng.
22/4/2023
Nguyễn Thanh Thủy
Theo https://vanvn.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét