Thứ Ba, 19 tháng 11, 2024
Đợi - Truyện ngắn của Ngọc Thuận
Bà bác vẫn đợi. Chẳng còn nước mắt để chảy. Tôi nghĩ,
giá như có một việc gì cần đến nước mắt không biết liệu bác còn giọt nào không?
Chiến tranh đã vắt đi những giọt nước mắt cuối cùng của bác. Hòa bình rồi, cả
hai bác hy vọng tìm kiếm được mộ con để đưa về quê. Bác trai đã nằm xuống mà
không thực hiện được mơ ước đó. Bác gái cứ trông chờ, bà chưa chết, có lẽ chỉ
mong đến một ngày nào đó, bà sẽ thực hiện được mong ước đưa con về quê. Bà vẫn
đợi như bao bà mẹ Việt Nam khác và hy vọng một ngày nào đó…!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tình Tuyệt Vọng Một đêm lễ Noel. Chung quanh chiếc bàn bầu dục phủ khăn trắng trên bày la liệt các món ăn lạnh, năm người ngồi như...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét