Thứ Năm, 26 tháng 12, 2024

Trước mặt trời đang rướm máu

Trước mặt trời đang rướm máu

Tôi chưa hề có ý niệm về sự bao dung/ nhưng cái bóng tôi/ thường cúi hôn những bông hoa chờ hửng nắng/ cái bóng cũng thèm khát muốn được ngã vào vòng tay thân ái của tôi/ trước mặt trời đang rướm máu
bối cảnh ban mai
sự thức tỉnh trên chóp mũ ngày
đô thị sốt lạnh nộ khí cực đoan
điều hòa nhiệt cơ điện mù khái niệm không gian mở
vô hình âm tần chim sẻ nâu lãng thính ngây ngô
đất trời nghễnh ngãng
thoáng qua lời oán than vú ép không mùi
mùa trái xanh oan khuất tội đồ phi lý
vô nhân tính lũy thừa thẫm xám nụ cười đểu cáng
khuấy sắc caro hòa tan màu địa ngục
hỗn độn kế hoạch tồn sinh nhộn nhạo
đắng ngọt ngoan hiền trượt xuống công năng hành thổ
lặng lẽ ban mai khói bay hững hờ
phác họa kết tinh mắt thượng đế
hơi nước trong mây chấp chới bão cuồng
khối não kiến đen hóa lỏng thời tiết
nối nhau trật tự ve vẩy râu bò chậm lên cây
treo lên chút hương rồi nhìn
tôi thấy đó là cái bóng của chính mình
có thể, nó đã già nua và đi lang thang trong một thành phố ở phương bắc
chiều câm xám cùng với lũ cô hồn các đảng thở ra bóng tối
như thế, với trào lưu sự bung tràn ảo tưởng âm mưu xóa nhòa những gương mặt đối kháng
hàng trụ điện vỉa hè không con mắt
chẳng dám nguyền rủa lũ bướm ma đã và đang trườn qua dục tính
chúng đập cánh bức bách muốn được tham gia liên hoan cùng thống khoái
cái bóng tôi hèn mọn như một con gián đen lén lút nhặt nhạnh thời gian rơi rớt ở đâu đó
tôi ngồi, nhìn những nắp cống ven đường đã bị khui lên được dich chuyển sang bên
người thành phố sau bao nhiêu năm nén lòng chờ đợi dòng nước mắt tuôn trào
em cũng ngồi, nhưng đang ngóng chờ con mèo tam thể trong nhà mắc chứng mộng du trở về trước cơn bão rớt
ý niệm về một nhất định không tuyệt đối vì thế luôn xô lệch thi ca
từ chương đã được thụ tinh trong học thuyết lỗi thời hoang tưởng
cho nên tôi thường bị điên chạy tìm để xoa nắn nhiều pho tượng không đầu
cái bóng tôi nhẫn nại bò trên mặt đất
chợt nghĩ tại sao người ta lại thich đi bằng hai đâu gối
chúng tôi dìu nhau đi dưới những tán lá xanh
dường như bước chân không thể tạo sóng thanh âm làm rung động những chiếc lá mất trí nhớ
chỉ cần một chút nhờn nhợt gió để an ủi điều tầm thường trong độ lượng của giấc mơ tiềm ẩn
tôi chưa hề có ý niệm về sự bao dung
nhưng cái bóng tôi thường cúi hôn những bông hoa chờ hửng nắng
cái bóng cũng thèm khát muốn được ngã vào vòng tay thân ái của tôi
trước mặt trời đang rướm máu
thật ra, có lẽ nào tôi cũng là một thằng người vô cảm rồi chăng
cái bóng ơi, hãy choàng ôm lấy nhau rồi hôn nhau như chưa từng được hôn đi nhé
người đời sẽ nhìn chúng ta là hai kẻ khật khùng rơi xuống từ một hành tinh lạ
với đa chiều hình ảnh
gió tự mãn vì đã uốn cong được nắng
nắng sinh động vẻ đẹp mơn trớn mắt lá mướt xanh
bầy sẻ phố hồi tưởng quá khứ và luôn tạo mới hợp âm
hồng ngoại vô hình nhiệt tiêu tán lũ sương mai cô đọng
giọt cà phê đắng tương thích cái chau mày ý nghĩ
thần kinh căng qua mệnh đề nguyên sinh rug động tạo vết trầy xước mặt gương ngày
mặc nhiên cột điện đường đứng nghiêm cúi đầu thở khẽ
có thể, đang ước ao lớp vải khẩu trang che kín mũi miệng như người
thơ ngây dung dưỡng sự thật vẫn hơn chủ quan với quá nhiều khí độc chờn vờn
mù căn số phận chẳng nghĩa lý gì
đêm phải chấp nhận theo quy ước đã sắp sẵn để diễn tuồng phát sáng
ánh nhìn lập dị của vài tiểu thư đài các
di ứng khói cay ghê tởm gánh hàng rong
những tưởng các chị và em môi cười héo úa
ngẩng mặt nỗi đồng cảm rạng ngời chia sẻ niềm vui
ông lão hơi còng lưng chân tình cảm ơn trao tờ vé số cùng lời chúc tràn đầy hy vọng
đẩy xe thồ cọc cạch dàn trải trái cây chín bốn mùa rao bán
nhễ nhại mồ hôi trán hào quang hạnh phúc lấp lánh
thuận lý vòng quay bánh xe quý tộc vụt vù trên trục lộ thiên đường cuộn tròn tơ lụa nắng
“tôi nghĩ rằng mình sẽ bị cuốn bay như một tờ giấy…”
hàng cây phố không cần chùm rễ phát truyền động lệnh
tự nâng trái tim lên theo từng khoảng khắc bóng nghiêng
kiêu hãnh nhận ra giấc mộng an lành còn vương trong vòm lá
tôi chợt biết, trong những thước phim đời thường nhòe nhạt sắc màu
cuối cùng hiện rõ mặt tôi trà trộn cùng với những mặt người tan ra thành hạt trắng đen mất hút vào ánh sáng
với mùa đông nhưng không phải là thơ
1. hão vọng luôn dành cho một thằng người
hít thở mùi nụ cười răn đe thú tính
người đàn bà nhặt gió chướng hanh khô
teo tóp những hạt giống được thụ tinh trong ống nghiệm
chắt chiu lắm nhưng chẳng biết để làm gì
tôi tự cắt cái bìu yêu quý của mình treo trên thập ác đóng đinh
tụng khúc tình độ kinh
đau điếng bảy con quỷ ẩn náu trong tim
người đàn bà trèo lên đỉnh khói sương hai mắt đứng tròng
với tay theo muốn níu giữ khi tôi vừa rơi
2. tôi đã nhìn thấy mình
nằm ngửa mặt trên cánh đồng cỏ ma hoang hoải gió
bầy chim mờ xám trên bầu trời
với đội hình đầu mũi tên bay về phương nam
chúng thả những mật ngữ rơi xuống mắt tôi lạnh buốt
ngươi đàn bà mang cặp kính trắng
mái tóc đen tuyền có thể đã dùng thuốc nhuộm
kéo tay và đỡ tôi đứng dậy dìu đi
tôi chợt nhớ, ngoái cổ lại nhìn cái vỏ chai rỗng không nắp đậy
3. lầm lũi đi trong chiều buông
người đàn bà trên vai quang gánh
những ngọn nắng quái đang trổ mầm bóng tối
mùa đông oặn mình trong chiếc thúng
một lũ bướm đỏ thẫm màu máu thoát thai
có vài con đập cánh trên vạt tóc màu sương muối
một con bướm bà chúa cõng thần hồn tôi bò trên mặt đất
tự lúc nào ngôn ngữ đã trần truồng ói ra bầy rắn độc
má ơi, con vẫn còn thở mà!.
15/12/2021
Khaly Chàm
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sao em không đợi

Sao em không đợi? Chiếc xe hơi ập đỗ trước cổng. Xe phủ trắng bụi đường. Chứng tỏ chặng đường đi xa xa lắm. Người đàn ông đầu hói, mặt cổ ...