Thứ Năm, 26 tháng 12, 2024

Chuyện cười… cưới vợ

Chuyện cười… cưới vợ!

Thấy bọn trẻ cơ quan kháo chuyện em Tưng múa cột, nom thích lắm, mê tơi lắm! Bọn trẻ nghĩ: sếp già như tôi sẽ nặng tai, nhưng thực ra, tôi tinh ra phết, nghe thấy hết, nhất là chi tiết, em Tưng múa cột!
Tối ấy giấu vợ, tôi đến điểm em Tưng biểu diễn. Giá vé là nửa triệu một suất. Ai xem hai, thì mua hai vé, xem ba, thì mua ba suất. Vì tôi già, liệu sức, chỉ xem nổi suất rưỡi, nên hỏi mua vé rưỡi. Cô bán vé bảo, ở đây, không bán nửa suất. Dù tiếc tiền, tôi vẫn bấm bụng, bỏ tiền ra mua hai vé.
Lúc qua cửa, tay nhân viên chặn lại. Nó bảo, quy định, già như tôi, không được phép xem em Tưng múa; già mà xem, nhỡ đột quỵ, ai chịu trách nhiệm. Đôi co mãi, dẫu cam đoan, tôi dù già, nhưng còn khỏe lắm! Tiền sử, áp huyết không cao không thấp, tim đập không nhanh, không chậm; nếu không tin, cứ đến hỏi cô vợ tôi, khắc rõ. Hạ mình thế, chỉ xin vào ngó em Tưng múa một tẹo, thế mà thằng soát vé vẫn nhất quyết không cho vào. Điên tiết quá, tôi vỗ thẳng vào mặt nó:
- Tao đ… thèm vào xem nữa! Một, chứ mười em Tưng, tao cũng chả thiết!
Thằng soát vé không phải tay vừa, nó quát trả liền, quắt thẳng vào mặt tôi:
- Em Tưng ấy, chấp cả mười ông. Mỗi mình ông, chả bõ cho em í!
Chúng tôi – thằng soát vé và tôi - đang dang dở cuộc cãi lộn, thì một em mặt hoa da phấn diễu qua, đi kèm là mấy thằng trai lực lưỡng, đầu húi cua. Lúc đó tôi không hay, ấy là Tưng. Tươi tắn bước qua, chợt em dừng lại:
- Có việc gì thế?
- Ông già này! - Thằng soát vé chỉ vào tôi - Cứ đòi vào xem chị múa đấy!
- Thế á? Thế thì hay quá! Em mời cưng, em rước cưng! À, cưng mua vé chưa?
Lời mời ngọt ngào làm sao! Ngay phút đầu gặp em, tôi đã mê mẩn Tưng rồi - thứ tình yêu sét đánh. Buổi biểu diễn của Tưng - em múa leo cột, xen lẫn mỗi tiết mục là phần khán giả lên sân khấu trao tặng hoa, cứ boa những bông hoa đô la, ấn, dúi vào cặp tuyết lê của em.
Vì ví sẵn mấy tờ đô, găm theo bùa nhà thánh để lấy khước, tôi hào phóng móc ra, tặng em. Sau buổi trình diễn, Tưng nhận lời, đi uống cà phê với tôi, một đại gia, tặng em những mấy vé.
Chỉ hai bố con thì thầm, bố sẽ cưới chị Tưng, thế mà chuyện lộ bem ra, bà xã biết, thị nhảy tưng tưng:
- Này này, gái này bảo cho biết nhá, lành thì làm gáo, vỡ làm muôi. Mà bảo cho cả con trời đánh kia – tay thị chỉ vào con gái – Mày nối giáo cho giặc. Đúng là nuôi ong tay áo…
- Ong muỗi gì mình ơi! Cứ ầm ĩ, hàng phố họ cười cho!
- Cười, cười hở mười cái răng! Trông kìa, cái mặt còn giả đận ra. Già bạc tóc, bạc râu, còn đổ đốn. Con Tưng, chuyện con Tưng ấy!
- Giời ơi! Tưởng gì. Chuyện anh định cưới em Tưng á? Nào đã ai cưới hỏi ai đâu. Mới chỉ là ý định thôi. Mình ơi, anh nói thật nhé, cưới được em Tưng, nhà mình lỡi lắm, cứ gọi là kiếm ngon ơ dăm tỷ.
- Tỷ, gái này cũng thèm vào!
- Mình ơi, không phải dăm tỷ đâu, còn hơn nữa ấy! À, em Tưng em í hứa, tặng riêng cho mình đôi tỷ đấy!
Nghe đến đôi tỷ, mặt bà xã giãn, giãn ra. Thị giả bộ lưỡng lự:
- Có thật là ngoài dăm tỷ, còn thêm đôi tỷ…?
- Ai dối mình làm gì!
- Những tỷ ấy, ai đứng tên?
- Còn ai vào đấy! Tất nhiên là chỉ mỗi mình, mình thôi!
- Ông nói thật nhé. Ông mà nuốt lời,…
- Anh thề!
- Thôi thôi! Thề cá trê chui ống. Nhưng còn việc hệ trọng nữa, tôi hỏi, nếu cưới nó về, ông để ở đâu, tức là cho nó ngủ ở đâu?
- Tất nhiên là em í ngủ riêng rồi!
- Này này, nhà này không có kiểu ấy đâu nhé! Không đội lên đầu đâu. Mình nó một phòng, thì 10 tỷ, chứ 20 tỷ, gái này cũng đếch thèm!
- Ơ hay thật! Thế theo mình, em í nghỉ ở đâu?
- Kia kìa. Cứ cho nó nằm ở dưới sàn, góc phòng kia kìa!
- Ấy, ấy, sao lại thế! Mình không nghĩ đến thể diện của vợ chồng mình sao. Chí ít, mình cũng cho phép em í….
- Em ấy làm sao?
- Em í,.... lên trên giường này này, ngủ chung với chúng mình. Anh đảm bảo, Tưng sẽ rất chiều chuộng mình. Cứ gọi là, bảo dạ, gọi vâng. Đêm đêm, em í còn đấm lưng, rồi thì em í bỏ ra thêm ra cho mình đôi, ba tỷ nữa!
- Đôi ba tỷ, chả bõ bèn!
- Thế thì, thêm tỷ nữa.
- Đây cũng cóc cần!
- Thôi thì,… thêm tỷ nữa nhé! Sướng quá còn gì? Mình ưng ý chưa. Kìa, nhìn cái mặt kìa! Ứ, ứ đi!
Nghe đến tưng ấy tỷ, lại thêm cái ứ ứ của tôi, mặt bà xã giãn ra, thị mặc cả luôn:
- Chỗ dôi ra ấy, cũng phải gửi vào tài khoản của tôi đấy nhá! Kể cả số gốc, gửi luôn, gửi ngay…
- Tất nhiên rồi. Gửi ngay, gửi luôn rồi, sẽ mang mỗi tên mình thôi. À, mà này, nghe nói em Tưng ấy, buổi sáng, rất thích anh rửa mặt cho nhé.
- Này này, tôi là cấm tiệt! Tôi hỏi ông, đến cái bản mặt tôi, từ lúc cưới hỏi nhau đến giờ, đã bao giờ ông rửa mặt cho tôi một bận?
- Ơ hay! Sao mình ngốc đến thế! Rửa mặt cho em í, mỗi sáng, vợ chồng mình vớ thêm ối tiền nữa đấy!
- Bao nhiêu?
- Nếu rửa mặt, rửa toàn bộ phần da mặt thôi, cộng thêm 2 lỗ mắt, mỗi sáng thêm một triệu, còn rửa cả tai, mỗi bên thêm một triệu nữa, thêm chiếc mũi, là hai triệu. Riêng cái mồm, hình như em í bảo: năm triệu. Nếu vừa rửa mồm, vừa thơm, sẽ thưởng nóng chục triệu cơ. Bở quá còn gì!
- Cấm, cấm tiệt, rửa mặt với thơm mồm. Nếu ông thơm, thì chả cưới xin gì sất, kể cả bạc tỷ, gái này cũng vứt.
- Thôi thì, đành vậy thôi, không thơm mồm nữa!
Tối ấy sau khi thuyết phục được vợ, cho phép được cưới em Tưng, tôi ngủ khìn khịt, lại còn mơ giấc mơ đẹp về em. Trong mơ, đang cầm tay Tưng, chợt tay tôi bị hất ra. Choàng tỉnh giấc, hóa ra vợ đang thức. Thị lúi húi ngồi tính toán. Số tiền kiếm được từ việc cưới em Tưng, tổng cộng đến hơn chục tỷ. Tiền cứ xếp thành từng hàng, từng dãy trong cuốn sổ: tiền rửa tai, rửa mắt, ngoáy mũi,…
Đến khiếp! Thế thì tiêu đến bao giờ cho hết!
Lừa vợ, cưới được em Tưng! Công nhận sướng thật! Các thứ của Tưng, thứ gì cũng to, cũng thật. Ti của em, to, to thế! Cầm chắc là thừa tiêu chuẩn sức khoẻ để lái xe hơi, theo như tiêu chí của Bộ Y tế đề ra. Mà đây toàn của thật, không phải giống bơm si li côn, nên sờ vào, cứ nảy tưng tưng; Còn chân cẳng em, dài miên man, không kiểu dạng đập xương cho gãy, để kéo thêm cho dài - tức là chân em rất thật. Tôi biết điều ấy, vì chính mắt kiểm tra, chả thấy chân đùi em có vết vá mổ nào.
Nghĩ lại buổi hôn lễ, giờ tôi vẫn còn tức, tức đám khách đến mừng đám cưới ấy. Khách khứa mà chả lịch sự tẹo nào. Đến mừng cưới vợ chồng người ta, mà tay chân cứ sờ sờ, cọ cọ vào chân cẳng vợ người, tức là cọ vào em Tưng ấy. Có ông khách còn tranh thủ lúc đưa phong bì, véo một nhát vào đùi em. Vì trong hôn trường, chứ phải lúc khác, tôi cho thằng dê cụ kia nhát tát vào chính giữa mặt. Cũng vì còn nể cả phong bì của chúng nữa, toàn phong bì dày và to. Thôi thế cũng bõ! Chúng có véo, có cọ một nhát vào vợ mình, chả mất mát mấy, chả tiếc, chả tức nữa!
Buồn cười nhất là đêm tân hôn. Vì giao kèo với vợ: em Tưng được ngủ chung giường, tức một ông với hai bà, lúc chuẩn bị động phòng, nằm cạnh em, tôi khẽ gọi:
- Tưng ơi!
Chính thất nhà tôi rất vô duyên:
- Ơi!
Thế có điên không. Định thụi cho thị một nhát, nhưng nghĩ đêm tân hôn, ai lại đi thụi nhau. Tôi đành nín thinh, nén giận cho qua. Chắc lúc ấy, Tưng cũng đang hồi hộp chờ đợi. Vì chậm mồm, chậm miệng, nên thưa gửi chậm. Không nhẽ sau đó lại cất tiếng:
- Ơi!
Chờ một chặp khá lâu. Giờ ấy khoảng chín giờ, hay chín rưỡi tối! Do điện đóm tắt, nên tối om! Tôi nghĩ ngợi: Bây giờ Tưng ngủ hay thức nhỉ? Chắc em đang nghĩ đến tôi? Mải nghĩ, nên tôi buột miệng:
- Tưng ơi!
Cô vợ càu nhàu liền:
- Tưng với tửng gì. Ngủ đi! Hôm nay cưới hỏi, gái này quần quật suốt ngày, mệt bỏ thằng cụ lên đây này!
À, hoá ra vợ vẫn thức. Sao mọi đêm, thị ngủ sớm thế; chưa nằm đã ngáy ồ ồ. Tôi đành nín nặng. Nằm yên độ mươi phút, thấy Tưng trở mình, em nhè nhẹ nhỏm dậy, bước ra khỏi giường. Tôi cũng vội vàng bắt chước theo. Đã nhè nhẹ thế, cô vợ vẫn biết, thị nhổm phắt dậy, giọng tỉnh queo:
- Ông có việc gì, mà đêm hôm còn mò mẫm nữa?
- Việc.... đi tè ấy mà!
- Vậy thì, tôi cũng có việc ấy như ông!
Thế có điên không, vợ với con. Lúc tè xong, vào giường, vì Tưng vào giường nằm trước, nên khi trườn qua em, tôi tranh thủ, véo một cái. Mới có vậy, vợ đã gắt:
- Ngủ đi. Mai ông còn dậy sớm đấy! Dậy mà lo thủ tục, chuyển tiền vào tài khoản của tôi. Nhớ là đúng 10 tỷ đấy nhá!
Mới nghe thế, Tưng nhỏm phắt dậy:
- Gửi cả vào tài khoản của tôi nữa nhé! Anh đã hứa: Chuyển ngay! Sao đến chiều nay, tài khoản của tôi, vẫn chưa nhận được đồng nào?
- Ai chuyển, chuyển cho ai (vợ tôi như lò xo, bật luôn dậy). Ông giải thích ngay!
Tôi đã chia tay Tưng rồi. Tính từ khi quen, yêu, rồi thêm cả ngày cưới và đêm động phòng, cộng thêm cả hai tuần chia tay, tính đến nay, tổng cộng tròn chẵn hai chục ngày. Vì chia tay, nên tôi nhung nhớ Tưng quá. Mấy ngày qua, do nhớ nhung em, tôi sáng tác được cả chục bài thơ, tuyền thơ yêu, đọc cứ thấy tưng tưng. Đêm qua nằm với vợ, tôi thì thầm:
- Mình ơi, anh sáng tác được tập thơ hay quá! Tuyền thơ tình yêu thôi!
- Thèm vào đọc. Lạ gì thứ tình yêu lăng quăng của nhà ông. Lại thơ yêu con đĩ Tưng chứ gì. Mất mẹ nó bạc tỷ, vẫn chưa chừa, chưa trót đời, lại còn thơ với thẩn!
Kiểu này, ăn bánh phèo rồi! Định tán nịnh vợ, cốt thị móc hầu bao ra mươi triệu, in tập thơ tình. Vợ như thế, còn nước non gì nữa. Đã vậy, thị còn đay nghiến nỗi đau của tôi. Đấy là còn giấu vợ, chứ đằng thằng ra, cưới và chia tay Tưng, tính toán chi ly, tôi mất toi đôi tỷ.
Chuyện vỡ lở trong đêm tân hôn, cả vợ và Tưng đều rõ, tôi cho chúng ăn bánh phỉnh. Mới đầu tôi tính toán, tổ chức cưới em Tưng, phong bì sẽ thu về đôi mươi tỷ. Mỡ nó rán nó, mình sẽ xẻ ra độ mươi tỷ, chuyển vào tài khoản của Tưng, vì tôi trót khoe với em, mình là đại gia; còn mươi tỷ nữa, chuyển thẳng vào tài khoản của vợ và bảo với thị, ấy là tiền của em Tưng.
Cưới hỏi xong, kiểm đếm phong bì, tôi ngã ngửa, tiền thu về có đôi trăm triệu. Phong bì nhìn thì dày, thì nhiều, bóc ra, chả thấy bõ bèn gì, toàn những lời chúc tốt đẹp: Nào là sống hạnh phúc đến tóc bạc răng long. Nghĩ bụng, sống dài, dai thế, tổ làm con cháu nó ghét; thà chết trẻ cho mả nó đẹp; rồi có lời chúc như sau: anh chị có thằng cu! Úi giời ơi, nhà ông có cả bầy, cả lũ rồi, thêm nữa, để ông đeo kính bón bột và ngồi nghe chúng chia của, tranh giành phần thừa kế. Rồi thì,… toàn hão với sáo thôi! Chả thấy tình cảm ở đâu. Đấy, tình cảm mà sao phong bì mỏng quẹt.
Riêng việc cưới, tôi lõm dăm trăm triệu đồng: nào thuê hội trường, cỗ bàn, xống váy, rồi cả ảnh viện, ô tô trắng muốt đón cô dâu,…
Đau nhất là khi Tưng phát hiện ra, tôi chả giàu có gì; cả cô vợ của tôi nữa, cưới vợ thêm cho chồng, lại chả vớ được khoản nào. Ngay giữa đêm tân hôn, Tưng nằng nặc đòi li dị và mức phạt đưa ra, nghe choáng luôn. Cứ như mức và các khoản Tưng đòi, xin liệt kê như sau:
- Đền cái trinh nguyên của Tưng.
- Bồi thường tổn hại do khách khứa véo đùi em.
- Phạt khoản vỗ vào mông...
Trước tiên là mức tiền đền cái trinh nguyên của Tưng. Tôi đã làm mất của nghìn vàng của em, giá là 750 triệu. Thực ra tôi đã làm gì em đâu, trừ tiếng gọi - Tưng ơi! – tại thời điểm sắp động phòng; thêm nữa là, sau khi tôi đi tè, có véo đùi em một phát, ngay sau đó, chúng tôi cãi vã nhau rồi. Thế thì làm sao tôi làm mất được cái trinh nguyên của Tưng! Em ấy cứ đổ oan, đổ thừa cho tôi thôi!
Tưng dọa, nếu tôi không bồi thường, sẽ đưa ra tòa. Ngoài án phí, thày cãi, lót tay cho quan tòa, rồi trăm thứ nữa, tôi sẽ tốn kém lắm. Nghe kể vậy, ông bạn thân của tôi hành nghề bác sỹ chuyên phụ khoa, tức quá. Lão hứa giúp. Tôi hỏi:
- Bằng cách nào?
- Tao đích thị kiểm tra, kiểm tra bằng mắt và tay. Nếu của nghìn vàng của nó mất, tao sẽ vá đền. Cam đoan, sẽ vá tấm màng dày cộp, dày hơn săm lốp ô tô ấy!
- Thôi thôi, con xin, con lạy bố! Dày thế, lúc Tưng có việc, em í lại đền nữa, thì bỏ bố nhà con!
Thế là tôi đền Tưng đủ 750 triệu. Nhận tiền xong, Tưng quay ra liệt kê tiếp một đống khoản đền bù tiếp:
- Lúc hôn lễ, khách khứa nhà anh véo đùi tôi nhé! Véo tím lịm lên đây này! Giờ vẫn còn đau! Cứ mỗi phát, tôi phạt 50 triệu.
- Họ véo, chứ tôi có véo đ.... đâu, mà cô đền!
- Này này, anh đừng đãi đằng kiểu ma cô, dắt gái kiểu ấy nhé! Con này chỉ ới một tiếng, khối thằng đến xin anh nửa bát tiết!
- Thôi thôi! Anh xin Tưng!
- Vậy thì xùy ra. Hôm đó tôi đếm tổng cộng 72 đứa véo. Tính ra, tròn ba tỷ sáu.
- Này, cô có điên không đấy?
- Ô kìa, gái này đã lơ đi cho, không tính thêm mấy lão già họ hàng nhà anh, lũ chúng lợi dụng, xán vào gần tôi, vỗ mông tôi bì bọp nhá!
- Nói cho mà biết. Mấy lão già đó là cụ kị bên họ hàng nhà cô. Chúng có sờ soạng, thì mặc xác chúng, dính dáng gì đến họ hàng, khách khứa nhà tôi. Mà đây biết tỏng, đám phòng bì của lũ dê già ấy, cô thủ hết rồi còn gì nữa!
- Thôi,.... kiểu gì, ông cũng phải nôn ra đủ ba tỷ sáu cho gái này!
- Đến nước này, ông cũng đ... sợ thằng nào, con nào nữa. Mày cứ gọi tất lũ chúng tới đây, ông ngửa cổ cho chúng cắt. Ông cam đoan: cả lũ nhà chúng nó, thêm cả mày nữa – Tưng ơi, tất cả sẽ vào nhà đá ráo!
Mềm nắn, rắn buông, thế là Tưng chùng xuống ngay. Em nở nụ cười đến là ngây thơ, y như nụ cười lúc em múa cột trên sân khấu:
- Nỡm à! Mới đùa tí ti, đã giận, đã cáu người ta. Thôi thì, một tỷ vậy!
- Một tỷ cũng không có.
- Vậy thì, 500 triệu nhé!
Tôi lộn tất tần tật túi quần, túi áo, móc ra được đúng hai tờ 500 nghìn, Tưng hỏi:
- Có thế thôi à? Thôi cũng được! Đây, Tưng cho cưng thơm thêm cái nữa!
- Thôi thôi, con lạy bà, con xin bà, con vái cả nhà bà! Thơm xong, bà lại phạt thêm dăm tỷ nữa, con bán nhà đi con đền à? Tưng ơi, bà nhanh chân, nhanh tay, phắn khỏi nhà con. Thế là con đội ơn bà lắm rồi!.
Trọng Huân
Theo http://vietnamthuquan.eu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chúa đất miền Khau SưaXXX

Chúa đất miền Khau Sưa Tử Pín giương súng hai nòng, tiến gần khỉ mẹ. Gần như đối diện. Ôi khiếp! Đôi mắt khỉ mẹ đỏ rực. Nhìn thẳng mặt Tử ...