Thứ Năm, 16 tháng 1, 2025
Thành phố đi vắng
Tôi viết truyện ngắn này sau một chuyến đi xa trở về. Bước xuống sân bay bất chợt thấy thời gian, không gian chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi tự hỏi đây có phải nơi chốn của mình không hay của ai khác? Tất cả trôi qua trong nháy mắt. Âm thanh vẫn còn đây mà không phải âm thanh quen thuộc ngày nào. Mùi con người đây mà không phải mùi con người ngày nào. Thực sự sợ hãi, chỉ còn tình yêu của tôi, chỉ còn anh bên cạnh nắm lấy tay tôi bảo đừng xa anh. Nhưng rồi chính trong giờ phút ấy tôi linh cảm thấy chúng tôi rồi sẽ xa nhau. Tình yêu và những cảm xúc như lớp màng mỏng phủ trùm lên mọi vật, nơi chốn thân quen, làm tất cả trở nên lấp lánh. Khi không còn tình yêu nữa con người bỗng thành cận thị bước đi trong màn mưa ướt nhòe vừa gần vừa xa. Sống mà như chết, vô cảm với bản thân, với mọi người, cảnh vật xung quanh. Không ai còn biết ai, không ai quan tâm đến ai và mỉm cười với ai. Tất cả chỉ trong nhắm, mở mắt, một thành phố đã đi vắng từ lúc nào. (Nguyễn Thị Thu Huệ)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đọc thơ Hồ Chí Bửu
Đọc thơ Hồ Chí Bửu MÁY BAY TUỔI THƠ Những năm trước gia đình mình cơ cực Mẹ đi bán chưa về, chiều mưa bụi bay bay Bốn đứa con quây ...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét