Thứ Hai, 27 tháng 1, 2025
Tiểu thuyết vô đề 1 000000
Chương 1
Qua buổi tối hôm đó, Lũy không còn biết hành hạ thứ gì cho đỡ
đói. Những giấc mơ thực phẩm càng làm nó khốn khổ. Ở nhà, Lũy được chiều. Nó là
con một. Mẹ vừa làm ruộng vừa buôn vặt nên rủng rỉnh tiền. Mỗi bữa Lũy ăn tám
chín bát cơm.
Từ đó tới nay đã mười năm. Chẳng ai nhắc lại, nhưng không ai
không nhớ. Càng tiến sâu vào chiến cuộc, kỷ niệm ngày nhập ngũ càng sâu đậm. Những
giọt nước mắt của các bà mẹ mặn thêm với mặc cảm thầm kín về sự vô tình của lũ
con trai đi tìm kiếm vinh quang. Mặc cảm ấy liên kết chúng tôi lại với nhau,
như các kỷ niệm thời chăn trâu, cắt cỏ.
Thốt nhiên, tâm linh tôi bật lên tiếng kêu đồng điệu, tiếng
kêu làm thung lũng chao đảo rung rinh, làn sóng âm vang tới tận chân trời. Mẹ
ơiii... Nơi chân trời lãng đãng khói sương vầng mặt trời bỗng nhòa nước mắt.
Chiêng lại ngủ. Tôi tựa vào anh ta. Hơi ấm truyền từ con người
hoang dã ấy cho tôi thêm sức mạnh. Tôi choáng váng trước cái không gian lộng lẫy
khủng khiếp này. Nơi chúng tôi ngủ là rẻo núi đá cuối cùng, cái hang nhỏ như
hang của con cáo độc. Từ hang đó trở đi là giải đất lởm
- Cũng đúng. Nhưng chỉ là một nửa sự thật thôi. Các đồng chí
ít tuổi mà không chiu học tập chính trị. Tổ tiên chúng ta dũng cảm nhưng không
có may mắn được lịch sử lựa chọn và trao gửi một trọng trách như chúng ta bây
giờ. Đồng ý là nhà Trần, nhà Lê, nhà Nguyễn đã có những chiến thắng oanh liệt,
nhưng đó chỉ là những cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc đơn thuần. Chúng ta khác:
Chiến thắng của chúng ta không chỉ là chiến thắng của một dân tộc nhược tiểu với
lũ đế quốc mà còn là chiến thắng của hệ tư tưởng Mác-xít. Chỉ có hệ tư tưởng
Mác-xít mới thiết lập được chủ nghĩa cộng sản trên toàn trái đất, thực hiện được
giấc mơ...
Tôi ngán những trò vinh thăng, phong thánh. Tôi nhìn đăm đăm
vào khoảng hư không mà chẳng biết mình tìm gì nơi đó. Con châu chấu quay lại,
nhảy thóc vào cổ tôi. Nó bám những móng chân sắc lém vào da, tôi vội lấy tay vuốt
mạnh. Đào Tiền cười:
Đào Tiễn đang lúc lắc tấm thân nặng nề đi tới. Điều tôi dự
đoán không sai. Tôi nói nhỏ, dặn Biền:
- Thôi, bố ăn cơm xong, con sang bên bác Hưởng mượn cây đèn.
Đoạn, cả hai ông bà cùng ngừng lại, chờ ông bí thư xã ăn uống. Tôi thấy ngượng nên nhấc chén lên cùng uống với ông. Chẳng còn chuyện gì để nói. Ông bí thư xã ăn xong cái lườn vịt, quẹt đũa lau miệng đứng lên:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bùi Phan Thảo với khúc ca bi tráng
Bùi Phan Thảo với khúc ca bi tráng Trường ca “Những ngọn khói về trời” của Bùi Phan Thảo là cuốn truyện bằng thơ, kể lại một thảm họa lịch...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét