Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2025
Đối thoại sau bức tường
CHÀNG TRAI TRÊN SÂN THƯỢNG
Vào lúc đó, Thanh bỗng nhận ra cô y sĩ gây mê hồi sức. Cô ta
cũng vậy. Cô ta kêu lên một tiếng thảng thốt, mặt tái đi, rồi hốt hoảng gỡ chiếc
nón đang đội để che cái bụng lùm lùm.
- Tôi xin phép giáo sư để được nói rằng: Đối với các công
trình khoa học, lượng thông tin là giá trị tối ưu và duy nhất. Nhân loại chỉ
đánh giá các công trình dựa vào hiệu quả có thật của nó trong thời đại này, vào
thời điểm lịch sử này. Ngoài giá trị đó ra, nó không tồn tại được dù bất cứ bảo
trợ khả thủ nào. Dẫu chứng ta có đưa cả một bảng thành tích dày đặc vào để làm
chỗ tựa cho công trình khoa học của chúng ta trụ vững. Chỉ có chính lượng thông
tin của công trình đó, hiệu quả cụ thể của nó đối với cuốc sống nhân loại mới
thật là vàng ròng đảm bảo cho nó sống.
Đứa con trai đặt tay lên vai ông một cách âu yếm rồi ra đi.
Mùi Xà-phòng thơm lưu lại trong phòng. Đại tá Quang biết con trai không muốn ngồi
với mình lâu hơn nữa. Mặc dù đứa con gái của ông cố giữ cho căn phòng luôn sạch
sẽ nhưng nó vẫn là nơi trú ngụ của một người bị bại liệt. Ông nhìn đăm đăm vào
khuôn cửa mở, nơi Toàn vừa đi khỏi. Hình dáng chàng trai như còn in trong đó.
Trẻ trung, sang trọng và xa lạ. Lần đầu tiên người cha nhận biết điều ấy. Cũng
lần đầu tiên ông thấy đứa con trai có dáng đi ve vẩy như đàn bà nhưng xử ]ý lại
đích thực như người đàn ông. Nó đã buộc đại tá phải nghe mình một cách ngoan
ngoãn. Làn gió cay xè từ đâu đó lùa vào khiến ông phải nhắm mắt lại. Lúc ông mở
mắt, đứa con gái nuôi đã bưng bát cháo lên:
“Dẫu sao Quắc cũng sẽ là người thân số một của mình trên vùng
đất lạ. Phải biết bỏ qua những điều dị biệt. Và phải biết tin yêu nhau trên cơ
sở lợi ích chung. Biết đâu tính cách của anh chàng lại thích hợp với công việc?...”.
Đứa bé sợ hãi giơ tay lên che đầu theo thói quen. Nó ép vào lồng
ngực tôi run rẩy. Mắt người đàn bà long lên thách thức và kiêu ngạo. Hẳn cô ta
đã nhìn thấu những giây phút bối rối của tôi. Biết mình thất thế, tôi lại khùng
lên. Và lần này không còn sự đắn đo nào ghìm giữ tôi nữa. Nhìn thẳng vào mặt
người đàn bà, tôi quát:
- Nói cho đúng là chú chưa bết ăn. Hồi mới tới nông trường
cháu cũng vậy. Nhưng đụng đũa vào rồi khắc quen. Mà cháu nghe nói trong quân đội
chú đã từng nhậu thịt vích với kỳ đà?
Anh nói dằn lừng tiếng. Trong không trung đột nhiên im lặng chỉ có tiếng nói đó văng lên. Mỗi từ ngừ như một viên đá trên thiên thạch rụng xuống. Tôi tái người. Chắc hẳn ai nấy đều nghe rõ mòn một câu nói của anh. Và họ sẽ thấy vị trí anh sắp đặt họ trong cuộc đời. Những người đàn bà ấy, kẻ đã từng là nữ sinh viên, người từng là cô giáo, những cô gái chất phác của đồng quê, những người đàn bà lăn lóc dọc phố xá, người này rơi vào cái hố rủi ro của số mệnh, người kia bị rượt đuổi vì ngọn lửa của chiến tranh... Tất cả... Tôi chưa thấu hiểu họ… Tôi chưa đọc được những ý nghĩ của họ. Nhưng một linh cảm ghê rợn đã nhập vào tôi từ phút giây ấy...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đỉnh cao chói lọi 5XXXX
Đỉnh cao chói lọi 5 NGƯỜI ANH EM (4) Nói rồi ông nhanh nhảu ra lệnh cho trợ lý. Anh này lục tìm cuốn danh bạ đơn vị, hí hoáy tẩy chữ Nôn...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét