Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

Bài thơ "Con đường" của Phan Thị Thanh Nhàn

Bài thơ "Con đường" 
của Phan Thị Thanh Nhàn
CON ĐƯỜNG
Nếu anh đi với người yêu
Chỉ xin anh nhớ một điều nhỏ thôi
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành lá để êm đềm chạm nhau
Hai ta ai biết vì đâu
Hai con đường rẽ xa nhau xa hoài
Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu.

PHAN THỊ THANH NHÀN
Đã chia xa rồi, yêu ai  đi với ai là quyền của anh, em có quyền gì đâu mà can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác. Chỉ xin anh nhớ cho một điều ’’một điều nhỏ thôi’’. Nhỏ mà không nhỏ một chút nào: ’’Con đường ta đã dạo chơi - Xin đừng đi với một người khác em’’ 
Đâu phải là sự ghen tuông đầy hệ lụy của thói đàn bà? Sao người cũ lại nghiệt đến thế. Van xin mà còn hơn là cấm đoán. Con đường ta đã dạo chơi ấy là cõi riêng của cuộc tình đã mất là thánh địa tình yêu mà em là một tín đồ ngoan đạo. Anh không có quyền ‘’đi với một người khác em’’ để phá vỡ sự thiêng liêng em hằng cát giữ. Con đường, hàng cây - chứng nhân của cuộc tình hai ta ‘’nay đã lớn lên’’ đã ’’vươn cành lá để êm đềm chạm nhau’’. Thế nhưng hai con người ‘’chân bên chân, hồn bên hồn ‘’ấy lại‘’ rẽ xa nhau xa hoài’’. Thật buồn mà không biết vì đâu! Từ con đường trong ký ức tác giả nâng lên thành con đường hình tượng của hai người bắt đầu từ ngã rẽ chia xa.
Lan man trong chiều sâu kỷ niệm song cô gái không quên quay về hiện thực với lời nhắn nhủ ’’Nếu cùng người mời dạo chơi - Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu’’. Vẫn là nẻo đường vui của mối tình đầu vụng dại dù nẻo đường vui ấy rồi cũng dẫn đến sự ly tan. Với em nẻo đường xưa ấy vô cùng quý giá. Xin anh đừng cùng với ai kia dẫm lên trái tim em.
Có thể những lời tán trên đây là một hướng tiếp cận bài thơ “Con đường’’ lâu nay của bạn đọc. Người viết bài này lại nghĩ đến một hướng tiếp cận khác. Cô gái nhỏ nhẻ ‘’xin’’ người tình cũ đến những ba lần. Lần đầu ‘’xin anh nhớ’’, lần thứ hai ’’xin đừng đi’’ và lần thứ ba ‘’xin anh tránh’’. Quả có hơi lạ, thường những cuộc tình đã tan vỡ dù cho vì bất cứ nguyên nhân nào đi nữa người ta cũng tránh chạm mặt nhau hoặc gặp nhau là để mát mẻ, trách móc, chua chát với nhau chứ mấy ai lại hạ mình ‘’xin’’ nhiều lần như vậy. Rõ ràng không phải xin  cho mình, phẩm cách của người phụ nữ không cho phép cô gái làm thế. Lời xin lại có vẻ quyết liệt chứ không chịu nhân nhượng một chút nào? Chỉ có một cách lý giải duy nhất là cô gái không xin cho mình mà cho tha nhân - một cô gái nào đó trong giả thiết là người mới của anh. Anh đã cùng em dạo chơi trên nẻo đường vui dẫn đến sự ‘’xa nhau xa hoài’’ lại còn muốn tái diễn bi kịch với một người con gái khác nữa sao? Con đường ấy chỉ vui ban đầu và khổ về sau và người nhận chịu nhiều nhất vẫn là người phụ nữ. Vì thế van xin anh đừng đi, van xin anh tránh nó để khỏi làm khổ người ta.
Bài thơ thấm một sự cảm thông ’’chút phận đàn bà’’ giữa hai người phụ nữ hoàn toàn xa lạ vì thế mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Nguyễn Văn Chung 
Theo http://www.ttgdtxlaocai.net/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mười bảy và những cơn mưa đầu hạ

Mười bảy và những cơn mưa đầu hạ Tiếng thầy giảng chồng lên tiếng mưa, cứ êm êm và nhạt nhòa. Buổi đầu ở một lớp học thêm mới nên Việt Anh...