Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Hoàng Nhuận Cầm
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại bên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi, bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào- nếu chán- gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...
Lời bình của Vũ Nho
Hẹn hò là đã có tình ý với nhau. Gặp gỡ trong hẹn hò là để khởi
đầu cho một quá trình gắn bó. Cuộc tình nào mà chẳng phải trải qua bước hẹn
hò. Điều khác thường ở đây là cuộc hẹn này cứ lần lữa kéo dài, cứ hoãn đi hoãn
lại. Nó không giống với cuộc hẹn lỡ một lần để mùa xuân cũng cạn ngày như trong Mưa
xuân của Nguyễn Bính. Hò hẹn mãi nghĩa là chí ít cũng dăm bảy bận.
Đến nỗi đã có thể quên, vĩnh viễn quên nếu không có cái lần cuối cùng em cũng đến.
Cái từ cũng ở đây không thể thay thế bằng từ mới, hay đã chẳng
hạn. Bởi vì nó là sự kịp thời đến sau cái giới hạn "cuối cùng" nghiệt
ngã.
Không rõ cuộc hẹn hò bắt đầu từ bao giờ, nhưng thời điểm
"cuối cùng" mà em đến là thời điểm lỡ mùa. Mùa thu vừa mới đi rồi. Sự
đến của em không kịp với sự ra đi của mùa thu. Chỉ còn một chút hình ảnh sót lại
của mùa thu, như một chứng tích về mùa thu đã ở trong căn phòng này, đã cùng
chờ cuộc hò hẹn ấy. Nhưng bông hoa cúc ấy cũng đã úa tàn, héo hon vì chờ đợi:
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi.
Người chủ căn phòng cũng đã cùng với bông hoa chờ đợi nên mới
tẩn mẩn đếm kĩ cánh hoa tàn và biết cả cái trạng thái "sắp sửa rơi".
Mới hò hẹn thôi, đã có gì sâu nặng đâu. Thế nhưng mỏi mòn chờ
đợi đã làm cho chàng trai dằn dỗi:
Ta đã chán lời vu vơ giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi
Thật ra khó mà xác định ai là người nói lời vu vơ, giả dối.
Lời hò hẹn mãi kia nhàm chán thành ra lời vu vơ giả dối chăng? Cô gái
cứ lần lữa hẹn mà không đến thành ra lời thiêng liêng bỗng hóa trò đùa chăng? Sự
vòng vo ngập ngừng mãi qua những lần hẹn không thành của chàng trai chăng? Chỉ
biết là lần này phải dứt khoát, phải là hai năm rõ mười. Có vẻ như không khí
của đôi trai gái xưa trong ca dao: "Có yêu thì nói rằng yêu. Không yêu
thì nói một điều cho xong".
Thế nhưng không thể ngờ tình huống lại đảo ngược như vậy.
Hò hẹn mãi, em cũng đến vào thời điểm cuối cùng. Chần chừ mãi, em cũng nói vào
thời điểm cuối cùng. Mà là một cách nói hình tượng:
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Thế là bao nhiêu dằn dỗi, quyết liệt kia bỗng được hóa giải.
Không những thế, đang từ thế chủ động lại chuyển thành thế bị động, đang mạnh dạn
bỗng thành sợ hãi, dù mới là một dự cảm khi nghe câu nói mà chợt nhớ ra:
Anh sợ hãi, bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Nhưng bão thì cũng chỉ là gió lớn mà thôi. Cho nên không phải
sợ hãi nhiều. Chàng trai đã đủ bình tĩnh để mời mọc:
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào- nếu chán- gió lại ra
Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Em đã vượt qua được quan niệm
bồ câu không chết trẻ để bây giờ Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó. Cơn bão
liệu còn khả năng nổi gió được không khi mùa thu đã đi rồi? Những cơn gió mạnh
liệu có vào căn nhà quả tim bé nhỏ mở rộng cửa đón mời? Và chàng trai, sau bao
nhiêu chờ đợi, cái phút giây gặp gỡ này cũng đã muộn, là quá muộn "Mùa thu
hoa cúc cướp anh rồi"! Có thể cướp lại được anh từ mùa thu và hoa cúc
chăng? Có thể cướp lại. Nhưng có thể chăng cướp lại được mùa thu khi mùa
thu đã ra đi? Có thể chăng cướp lại, làm tươi lại bông hoa cúc" Bốn
cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi"?...Khả năng thật mong manh, nhưng chưa phải
là hết khả năng. Tình thế chưa phải là tuyệt vọng, nhưng cũng gần tuyệt vọng.
Câu hỏi còn để ngỏ cho cả hai người.
Nhưng bài học về sự hò hẹn mãi cuối
cùng...thì trở thành một bài học cho lứa đôi muôn thuở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét