Thứ Tư, 24 tháng 5, 2023
Tập truyện Aziz Nesin 1
GIỚI THIỆU TÁC GIẢ
“Dù thế nào thì thế, sau cơn bực dọc người ta cần phải được
trở về trạng thái bình tĩnh.” Nhưng ông phụ tá làm thế nào để bình tĩnh lại được?
Xin từ chức à? Không được! Vì cớ gì? Ông bèn hỏi ông chánh văn phòng một câu.
Ông chánh văn phòng trả lời. Ông hỏi tiếp câu nữa. Ông chánh văn phòng vẫn trả
lời được. Nhưng được thì được, chứ trong lúc trả lời, ông chánh văn phòng vẫn
không tránh khỏi sơ xuất. Xong rồi! Ông phụ tá cho gọi viên thư ký đến.
– Điều ấy thì tôi có thể bàn với anh được. Thứ nhất là quà tặng.
Phụ nữ bao giờ cũng thích được quà. Đầu tiên có thể hoa, đặc biệt là tử đinh
hương… Sau đó đến một thứ quý hơn… Và nhớ thường xuyên nói với nàng rằng nàng rất
thông minh.
Trên những bàn trải dạ xanh có mười nghìn đồng, những quân
xúc xắc và cỗ bài. Sau khi những con bạc đã được đưa đến công tố viên, cảnh sát
trưởng hỏi Huxây:
– À, chắc là ngài muốn nói phải đi ra khỏi biên giới nước ta.
– Ông luật sư trả lời thay tôi. – Phải, chúng ta phải cho thanh niên đi du học
nước ngoài thật nhiều mới được, vì có nhiều cái chúng ta phải học hỏi ở họ lắm!
Nhớ những cái xóc của ô tô nên tôi lại thấy dễ chịu hơn. Hay
là nói với tài xế cho xe dừng lại? Không biết có nên không nhỉ. Trong xe có đến
năm, sáu chục hành khách, cả đàn bà trẻ con. Mọi người sẽ tập trung nhìn tôi mà
cười mất! Lúc ấy thì biết chui vào đâu? Thôi, tốt nhất là cứ quên đi, đừng nghĩ
đến nữa thì sẽ thấy dễ chịu thôi! Tôi nghĩ thầm như vậy.
Ôi, thật là nhẹ nhõm. Người nào chưa từng phải chịu đựng như tôi,
thì không thể hiểu thế nào là hạnh phúc. Tôi thanh thản bước xuống cầu thang. Tầng
dưới là tiệm cà phê. Tôi khoan khoái ngả người xuống một chiếc ghế và dõng dạc
gọi người hầu bàn:
– Nghĩa là, cậu cho rằng, trong lúc mình đang đứng chờ ở đây,
thì anh ta đang ba hoa tán phét với một người quen nào đó? Nhưng, thứ nhất, anh
ta không có ai quen ở Bộ này cả, thứ hai, anh ấy không phải loại người thích ba
hoa tán phét.
– Xin ông giúp cho,… – Vừa nói được đến đó tôi bắt đầu hắt
hơi một chập như một tràng pháo liên thanh. Mấy bức tường rung lên như sắp đổ.
Hiện nay ở nước ta người ta xây những ngôi nhà như thế này: anh chỉ cần nói nhỏ
một tiếng thôi là âm thanh dội vào mấy bức tường và trần nhà vọng lại thành tiếng
sấm vang khắp căn phòng. Ông Vitgiani quay sang hỏi cô đánh máy:
Xác định cái mũ là của tôi, tôi đã làm được, còn khẳng định
tôi là tôi, tôi không sao chứng minh được. Tôi chạy về nhà mang giấy chứng minh
đến. Rồi anh bạn quen giúp thêm một chút nữa. Thế là cuối cùng cái mũ đã nằm
trong tay tôi. Nhưng cái gì thế này? Trước đây trên mũ chỉ có hai lỗ thoáng
khí, còn bây giờ là hai trăm cái lỗ? Đó là kết quả của việc người ta ghim vào
đó đủ các loại hồ sơ, biên bản. Không còn là mũ nữa, mà là cái rây bột! Không
thể nào đội nó được nữa. Tóm lại, chỉ vì sơ ý tôi đã mất toi… cái mũ.
– Đừng khóc, người anh em… Ông cụ tớ cũng đã mất, mà cũng mới
hai tháng, mà cũng ung thư.
– Có gì đâu… Hà… Hà…! Có điều là chuyện tớ, cũng y hệt như vậy?
Tớ ở công sở cũng tối tăm lắm…
– Sao lại không? Bị một cái tát như thế, chính đảng ấy tất phải
khôn ra, phải ráng sức, còn nếu nó lên cầm quyền lúc này thì nó chỉ bị làm nhục
mà thôi.
Quán rượu nhỏ đã đông người, Trên tường, đối diện với quầy rượu
treo một tấm gương to. Cạnh gương, sau một chiếc bàn nhỏ suốt buổi tối có một
ông khách ngồi một mình. Ông ta nói chuyện với bóng mình rất lâu, những câu nói
lảm nhảm của ông cứ xen kẽ với tiếng cười, tiếng khóc…
– Đâu? Ừ, có khi đúng hắn cũng nên. Cứ hỏi thử xem.
Quận chúng tôi đã bắt giữ được 14 tên Hămđi, cả 14 tên đều mặc
quần áo kẻ sọc, tám tên có răng nanh bịt vàng. Vậy yêu cầu Sở cho biết con số
đó đã đủ chưa, hay còn phải tiếp tục tìm thêm?”
Ôi chao, những giọng người chết tiệt này! Tất cả các khu nhà
lân cận cứ như bị nảy dựng yên, mọi người nhảy hết ra đường, ngó hết ra cửa sổ.
– Thôi, anh đã ngu xuẩn, đần độn rồi. Nhưng sao trưởng phòng
của anh lại ký?
Rồi hai tay chắp sau lưng, lão ta đi đi lại lại trước mặt tôi
với vẻ mặt tỉnh bơ, đầy thỏa mãn trước ấn tượng lão gây cho tôi.
– Việc đó không liên quan đến anh? – Không nhịn được nữa tôi
nói xẵng.
Đấy, lão tổng giám đốc cũ đã ”bảo vệ” và ”củng cố” uy tín của
tôi bằng cách như thế đấy!
Cứ mở hồ sơ chứng từ ra xem là không biết đâu mà lần. Những vụ
việc đơn giản nhất cũng rối tinh hết cả: chuyện biển thủ dễ che đậy nhất khi
nào mọi thứ bị làm cho rối mù lên. Cứ bắt tay vào vụ nào là y như rằng không thể
lần ra được đầu mối và không thể hỏi ai được, bởi vì tôi đánh hơi thấy ở đây chỗ
nào cũng có một đường dây liên kết ngầm. Tất cả mọi người, từ nhân viên loong toong
đến các cán bộ lãnh đạo, người nào cũng đều có mánh khóe gian lận nào đó.
Thế là trong lúc tôi bù đầu vì công việc thì người nhà tôi suốt
ngày phải đi tìm thuê nhà. Có một căn hộ ưng ý, giá sáu trăm lia một tháng,
nhưng chủ nhà đòi trả trước một năm tiền nhà. Vợ tôi bảo: ”Ông chủ nhà làm việc
ở cơ quan anh đấy. Anh hãy nói chuyện với ông ta, may ra ông ta không đặt điều
kiện ấy nữa – ”Ai cơ?” – Tôi hỏi. ”Hình như là một trong các giám đốc của anh.
Tên là Abôtuxêla thì phải”. Tôi điểm lại trong óc tất cả mọi người nhưng không
nhớ ai có tên đó.
– Ông ấy tạm thời vẫn làm. Nhưng tôi nghe nói người ta đã chuẩn
bị người thay ông ấy. Thày có đọc báo nói về cuộc khủng hoảng chính phủ chưa?
– Này, Musa, – tôi hỏi, – anh đã trở thành Tổng giám đốc Cục
thể dục thể thao rồi hay sao vậy? – Tại sao mọi người ai cũng phải tránh đường
cho anh?
Người ta kê riêng cho chúng tôi một cái bàn ngay trước sân khấu. Không hề hỏi chúng tôi cần gì, người ta đã mang đến đủ các thứ đồ nhắm.
Tại một nơi khác tớ cần sang đường. Nhưng ô tô nối đuôi nhau
chạy không lúc nào dứt. Làm thế nào bây giờ? Tớ rút còi ra và thổi một tiếng rõ
to. Bao nhiêu ô tô lập tức dừng cả lại và thế là tớ cứ thản nhiên bước sang đường.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXVăn học miền Nam: Tổng quan 3
Văn học miền Nam: Tổng quan 3 Phần 15 Văn học Từ giai đoạn trước sang giai đoạn sau 1963 người ta có thể ghi nhận nhiều chuyển biến quan...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét