Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2024

Dặm trường hạnh ngôn

Dặm trường hạnh ngôn

Khôn ngoan cũng hóa thành mây,/ Ngu si đần độn cũng bay về trời./ Biết ai khôn dại trên đời,/ Biết ai được mất mà cười chê nhau.
1. Đã biết
cuộc đời là cõi tạm,
Sao còn ham hố đến trăm năm?
2.
Đừng tưởng
lên cao thì vọng trọng,
Một lần sa sẩy đủ ô danh.
3.
Dặn lòng
sau trước ghi khắc cốt,
Một chút từ tâm cũng an lành.
4.
Rao giảng
nghìn câu trong kinh kệ,
Không bằng thức tỉnh chút lương tâm.
5.
Bôn ba
dặm trường giờ đã mỏi,
Dừng chân bếp nhỏ chút cầm hơi.
5.
Vãi lần
tràng hạt qua bao kiếp,
Lỡ kiếp nhân gian cũng khó qua.
6.
Xuống thuyền chưa chắc qua đến bến,
Lên cao nào dễ đụng tầng mây.
Nợ đời vay trả ngay trước mắt,
Chẳng đợi ngày sau mới đọa đày.
7.
Đã qua
thân phận hồng nhan lụy,
Hối tiếc làm chi tuổi xuân thì.
8.
Chuyện buồn quá khứ qua rồi
Nhắc chi nhiều thế cho đời thêm đau.
Tương lai nào biết ra sao
An nhiên tự tại bớt sầu thêm vui.
9.
Đừng đợi
chờ ai mang phúc đến,
Nhân gian vay trả lẽ thường tình.
10.
Chưa tới đích
ngỡ đường xa vạn dặm,
Vượt qua rồi sao ngắn ngủi nhường kia.
11.
Con sóng cứ chao,
con thuyền cứ chạy
Biển nào đâu gầm rít mãi không thôi.
12.
Sông núi rộng dài, kỳ hồ lang bạt
Biết đâu nơi chốn ta về?
Biển tình mênh mông bát ngát,
Nơi nao neo đậu tình mê?
13.
Mặc kẻ
qua cầu rút ván
Dòng sông vẫn mải miết trôi.
14.
Cánh cửa khép
tưởng cuộc đời chấm hết,
Có ngờ đâu sợi nắng cứ vương tơ.
15.
Mong manh như sương dễ vỡ,
Như mây gặp ánh sáng trời.
Như biển sóng ngầm giận dữ,
Như tình mờ mịt chơi vơi.
16.
Mặc ai ước
lầu cao cửa rộng,
Riêng ta thèm khát chút bình yên.
17.
Nếu không biết
nhìn xa trông rộng,
Chẳng cần chi khao khát kiếm tìm?
18.
Gió tựa vào cây,
người tựa vào ý chí
Có vươn xa cũng không sợ yếu mềm.
19.
Bươn bả trời xa cũng quay về quê mẹ,
Lặng thầm nghe tiếng dế thổn thức đêm.
Chầm chậm giọt mưa gõ mềm phiến lá,
Và lắng nghe từng giọt máu về tim.
20.
Khép bớt cửa
cho gió đừng lay nữa,
Đêm vào khuya còn đọng chút hương tình.
21.
Ranh giới
thiên đàng và địa ngục,
Mỏng manh như gió thoảng qua đời.
22.
Ai biết
ngày sau về đâu nhỉ,
Lo nghĩ làm chi phải lụy phiền.
23.
Hãy sống như từng sống,
Hãy yêu như từng yêu.
Nhỡ mai khi nằm xuống
Lòng nhẹ nhàng bao nhiêu.
24.
Xin đừng
quay lưng trước bao số phận,
Đang khát tìm một chốn nương thân.
25.
Mỗi ngày trôi qua dòng đời lại khác,
Cuộc tình vui bỗng chốc tan buồn.
Người đứng bên này trông về kia dốc,
Ngỡ ngàng trôi trong chốn mê cung.
26.
Sau đêm mưa dài ngày mai lại sáng,
Cuộc đời như con vụ quay tròn.
Đêm thắp nến tạ ơn trời đất,
Có một ngày vui nào tính thiệt hơn.
27.
Ân nghĩa dù nhỏ
một đời không trả hết,
Sợ nhất trên đời lòng dạ chóng đổi thay.
28.
Đừng nhớ những điều không nên nhớ
Chớ quên những gì không thể quên.
Hãy tha thứ những gì tha thứ được
Đừng cố chấp, hạnh phúc sẽ nhân lên.
29.
Lóc cóc vó ngựa trên đường lớn,
Gập ghềnh đá núi dưới thung sâu.
Từ trong u tịch bừng phút sáng,
Đất trời mãi mãi bén duyên nhau.
30.
Nhìn xuống
bàn chân mình bé nhỏ,
Nhận ra tia sáng lóe chân trời.
31..
Một lần
lỡ lầm vụng dại,
Nghìn sau dịu bớt phiền ưu.
32.
Cứ tưởng rằng ta là nhất cả,
Kiêu căng ngạo mạn huênh hoang…
Đêm chợt thức thót mình chột dạ,
Hóa ra tất cả đã về không…
33.
Cứ nghĩ
cuộc đời không gì cả
Thì lòng thanh thản biết bao nhiêu.
34.
Cứ xem mọi điều như chẳng có
Mọi điều thua được cũng như không.
Biết thế đời sẽ vui biết mấy,
Giữa trần gian sung sướng vô cùng.
35.
Dọn vườn
nhặt cỏ bắt sâu,
Dọn lòng cho sạch dễ nào được ngay.
36.
Bơ vơ
giữa chốn phồn hoa,
Biết ai tri kỷ, ai là tri âm ?
37.
Gừng cay muối mặn ai ơi,
Trăm năm duyên nợ một đời không vơi.
Nồng nàn một chút trầu vôi,
Mà say hết kiếp con người với nhau.
38.
Thà rằng
cứ bảo không yêu,
Còn hơn gian dối nói điều dối gian.
39.
Nói lời
mà chẳng giữ lời,
Như lươn chui ống, như người mặt trơ.
40.
Lòng người ai biết nông sâu,
Trái tim ai biết về đâu dõi tìm.
Những khi phận kiếp chông chênh,
Mới hay ai thắm duyên tình với ta.
41.
Chuông ngân
đưa tiễn một người,
Câu kinh ở lại với đời thị phi.
42.
Chim ơi
duỗi cánh mà bay,
Biết đâu hơn hẳn chốn này mà yêu?
43.
Người về chốn ấy xa xôi,
Có còn duyên nợ với đời hay không?
Đừng như thuyền ấy ra sông,
Mà quên cái bận lòng vòng quanh ao.
44..
Nhiều tiền chưa hẳn là sang,
Khó khăn chưa hẳn họ hàng cù bơ.
Phận nghèo như gã làm thơ,
Mênh mông con chữ vật vờ sớm hôm.
45.
Sinh ra làm kiếp con người,
Phải yêu cho thỏa, chịu lời cho cam.
Đừng giở dói, chớ tham lam
Sống như đang sống bình an cõi trần.
46.
Gừng cay
muối mặn còn không,
Mà em thân phận long đong giữa đời ?
47.
Giấu cha, giấu mẹ, giấu thầy
Làm sao giấu được phận này cô đơn.
Nỗi buồn dằn vặt từng cơn,
Chút vui cũng chịu oán hờn trăm năm.
48.
Một mai
không ở với đời,
Cũng còn chút gió ngỏ lời cỏ cây.
49.
Phận người
bèo dạt mây trôi,
Biết đâu duyên kiếp mà ngồi thở than.
50.
Sinh ra
là để làm người,
Cớ sao bán rẻ cuộc đời cho ai.
51.
Khôn ngoan cũng hóa thành mây,
Ngu si đần độn cũng bay về trời.
Biết ai khôn dại trên đời,
Biết ai được mất mà cười chê nhau.
52.
Cuộc đời ai biết nông sâu,
Mà mưu lợi lộc, oán sầu làm chi.
Cuộc đời là kiếp vô vi,
Có – không, không – có tức thì đấy thôi.
53.
Lầu cao cửa rộng thênh thang,
Một mai đến với suối vàng bằng không.
Từ bi mở cửa rộng lòng,
Giang tay cứu độ những vòng trầm luân.
54.
Lời nguyền gió núi còn đâu,
Mà em lang bạt nơi nào chưa thôi.
Mẹ cha quá vãng lên trời,
Cỏ cây ở lại ngậm lời thở than.
Một đời em mãi đa đoan,
Lời nguyền ngày ấy hóa vàng không em?
55.
Có đi cuối đất cùng trời
Cũng về với giậu mồng tơi nhà nàng.
Vợ chồng ơn nghĩa tao khang,
Xa xôi chạnh nhớ, ở gần càng thương.
56.
Ánh mắt
nào có lửa đâu,
Mà em thiêu rụi trái sầu trong anh.
57.
Trái tim mà biết ngỏ lời,
Em ngày xưa ấy chắc rồi của anh ?
Bây giờ mơ cũng tan tành,
Em ngày xưa ấy chung tình người ta.
58.
Cả đời mẹ mãi vì con,
Sông sâu biển lớn núi non chẳng chờn.
Con nào thương mẹ nhiều hơn,
Sông sâu biển lớn…chập chùng khó qua.
59.
Chốn xưa
người cũ đâu rồi,
Chỉ còn sóng vỗ bời bời bờ kênh.
60.
Tham chi một chút hư danh,
Suốt đời day dứt tan tành mà thôi.
Đã mang thân kiếp con người,
Phải cho thấu đáo rạch ròi đục trong.
61.
Con sông có khi trong khi đục
Kiếp người có lúc nhục lúc vinh
Sống sao trọn nghĩa ân tình
Mai vào cát bụi hóa thành trời xanh.
62.
Tự đắc,
vênh váo, kiêu căng…
Ngẫm ra hóa kẻ dở giăng, dở đèn…
63.
Một mai
không ở trên đời,
Còn câu thơ cũ đưa người qua sông.
64.
Lỡ sinh làm kiếp con người,
Đừng như chiếc bóng hiện rồi vụt tan.
Một đời rong ruổi lang thang,
Cũng đừng hệ lụy thân tàn lụi rơi.
65.
Gió qua
đồng rộng như không,
Người bao trăm mối trải lòng cho ai.
66.
Lao đao
cũng một phận người,
An nhiên cũng hết một đời phù du.
67.
Trời cao
đất rộng có hay,
Trần gian nhiều kẻ ăn mày thong dong.
68.
Mưu sâu
nham hiểm giăng bày
tự mình chuốt lấy nỗi dày vò thôi
69.
Tính chi cũng chẳng bằng trời
Một cơn cuồng nộ cuốn trôi tức thì.
Mưu toan rồi cũng có khi,
Gậy ông lại đập tức thì lưng ông.
70.
Người ưa
bịa đặt chê bai
Trời cho sống mãi để đầy đọa chơi.
71.
Chốn nào có chén thì khen
Nơi nào không có – đốt đèn săm soi.
Trái tim cằn cỗi mất rồi
Còn đâu hơi thở của người nhiệt tâm.
72.
Đi qua
mấy cổng nhà trời
Mở toang cánh cửa cuộc đời tìm vui.
73.
Xé toang
một mảng chân trời
Để cho nhân thế thấu người đớn đau.
74.
Bao năm
lầm lỡ dại khờ
Những ngày còn lại khát chờ bao năm.
75.
Ăn năn
rồi cũng muộn màng,
Chi bằng hãy sống đàng hoàng với nhau.
76.
Đã không
nghĩ tốt về nhau
Cũng đừng trát trấu gọt đầu bôi vôi.
77.
Rong chơi
cho đã kiếp người,
Mai về với đất tỏ lời ai hay.
5/2/2024
Trần Ngọc Trác
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bóng đổ nhà mồ

Bóng đổ nhà mồ Thìn gói buộc ba lô và súng đạn dặn dò anh em tập hợp để mình sang quán triệt với đội trưởng du kích Rơ Phiu. A phó Thủ nhì...