Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2024
Sóng từ trường 2b000000
Sa mạc Hoàng Cầm
Như dự báo và đề phòng một tương lai sáng cho cách mạng và tối
cho văn học trong đó thơ văn chỉ là những sản phẩm tiền chế vội vàng để phục vụ
những đơn đặt hàng nhất thời về lòng yêu nước, tác phẩm của Nguyễn Huy Tưởng
(phần lớn viết trước 45 và còn được viết đi viết lại nhiều lần trong suốt thời
kỳ kháng chiến) không đi cùng chiều với đảng lệnh văn hóa, mà phản ánh nỗi băn
khoăn, lao lung trường kỳ của một nhà văn có tư tưởng biệt lập và biệt cách, muốn
viết nên những tác phẩm cổ điển, gắn bó với lương thức con người.
Sự "ngộ" này cho thấy ít nhất có hai "mơ"
chùng chập. Một kẻ xé hai: cô đơn nói chuyện với cô đơn, sống nói chuyện với chết.
Tạo nên một cách "vọng" mới: vọng hồn, vọng xác. Một thế đồng thiếp
trong tâm hồn, có thể xẩy ra cho bất cứ ai mà không để lại dấu vết "hiện hữu".
Chỉ một mình mình biết, một mình mình hay. Mai Ninh tạo ra thế giới đó, một thế
giới: Chỉ mình mình biết. Mình mình hay.
Cao Hành Kiện đã cho "nàng", tha nhân, người khác
kia, cái quyền đối thoại "bình đẳng", có một đời sống xác thịt
"bình đẳng", có những fantasme "bình đẳng", như bản thân
tác giả. Tất cả những "bình đẳng" không bình thường ấy xẩy ra trong một
xã hội Trung Hoa rất cộng sản, rất phong kiến mà con người là một phó dân và bản
thân người phụ nữ trở thành một thứ phó-phó dân, phó dân bình phương. Tác phẩm
có những dòng tuyệt vời (chương 19): trong tột đỉnh của cô đơn, của ảo cảm dục
tình, khách du "mây mưa" với nàng, nàng là bóng âm, nàng là con thuyền,
nàng là hồ nước, nàng là xác thịt, nàng là cá, nàng là bóng tối, nàng là ngọn lửa,
nàng là trận hồng thủy đã cuốn tuổi thơ đi...
Phẫn nộ, những chiếc máy bay gầm thét lao xuống. Chớp nhoáng,
những cánh sắt đen rà sát đầu mi. Dưới cây táo dại, mi gục đầu vào ngực mẹ, gai
táo xé rách áo để lộ hai cánh tay tròn trĩnh. Rồi vú mi bế mi, mi thích nép
mình vào vú. Hai đầu vú thây lẩy đong đưa vú rắc thêm tí muối vào mảnh cơm cháy
vàng thơm ngậy đang nướng trên bếp lửa. Mi thích trốn vào bếp với vú. Trong
bóng tối nhấp nhánh cặp mắt đỏ thắm của đôi thỏ trắng mi nuôi. Một con bị lon 6
cắn chết trong lồng, còn con kia biến mất. Ít lâu sau, mi tìm thấy nó với bộ
lông nhơ nhớp, nổi bềnh trong hố xí. Trong sân có một cây xanh mọc lên giữa đám
gạch ngói vụn rêu phủ sau nhà. Mi không bao giờ nhìn được cao hơn cháng ba
cháng tư cành cây mức đỉnh tường. Nếu nhìn được cao hơn, thì không biết mi sẽ
khám phá ra cái gì. Mi chỉ có thể kiễng chân để nhòm vào cái lỗ trên thân cây.
Mi liệng đá vào đấy. Người ta bảo rằng cây cối cũng có hồn phách như người:
Chúng sợ bị cù. Nếu mi thọc gậy vào cái lỗ ấy, cây sẽ phá lên cười, như lúc mi
cù nách vú; vú cụp chặt cánh tay lại và vú cười muốn đứt hơi. Mi lại nhớ vú thiếu
một cái răng. " Ê, ê, vú khuổng! Vú khuổng răng! Vú là ya ya!" Lập tức
vú nổi giận, Vú quay đi. Ðất tung cao như đống khói đen, phủ kín nào đầu, nào
thân, nào mặt. Mẹ đứng dậy phủi bụi cho mi, mi không hề hấn gì. Nhưng mi nghe
thấy tiếng hú dài thê thảm của một người đàn bà khác, gần như man dại. Rồi mi bị
kẹp giữa chân người lớn, cạnh đám va li và hòm xiểng, lúc lắc không ngừng trên
đường núi, trong chiếc xe vận tải phủ vải dầu. Những giọt mưa chẩy trên má mi.
Mẹ kiếp! Tất cả xuống đẩy! Bánh xe xoay trong bùn bắn tung lên người. Mẹ kiếp!
Mi bắt chước người tài xế, tiếng chửi thề đầu tiên của mi. Mi chửi thề bùn đã lột
giầy mi! Ya ya... tiếng trẻ vang trong sân lúa. Chúng cười, hét, chạy đuổi
nhau. Chẳng còn tuổi thơ, đối diện với mi, chỉ còn bóng tối của núi đồi ở lại...
Nguyễn Bình Phương sinh ngày 29/12/1965 tại thị xã Thái
Nguyên. Trong chiến tranh, gia đình sơ tán về xã Linh Nham, thuộc huyện Ðồng
Hưng, tỉnh Thái Nguyên. Ðến năm 79 mới trở về quê quán. Học hết phổ thông trung
học năm 1985 rồi vào bộ đội. Năm 1989 thi vào trường viết văn Nguyễn Du. Ra trường
đi công tác một năm tại đoàn kịch nói Quân Ðội. Sau đó làm biên tập viên nhà xuất
bản Quân Ðội cho đến nay, với cấp bậc đại úy.
Mảnh đất Thái Nguyên này, từ thế kỷ XII đến ngày nay, đã chứng
kiến bao nhiêu cái chết? Bao nhiêu sự vắng bóng? Bao nhiêu chuyến đi về Ðất?
Mỗi hành trình ấy đã diễn ra như thế nào? Ai là tác giả? Ai chủ động? Ai chứng
kiến? - Thời gian và Ðất. Ðó là hai yếu tố chủ chốt của cái chết và của
tác phẩm.
Với tựa đề Trí Nhớ Suy Tàn dường như Nguyễn Bình
Phương muốn xướng lên hai yếu tố: Trí nhớ và sự suy tàn của trí nhớ, như
hai thành tố cấu tạo nên cuốn tiểu thuyết mới nhất của anh. Ðây là một cuốn tiểu
thuyết ngắn. Ðúng hơn là một tạp ghi của trí nhớ, viết vội, kẻo sợ chóng tàn.
Ðây là một chuỗi hồi ức của một người con gái không biết tên gì, ghi lại những ấn
tượng chao đảo giữa hai người tình. Người con gái ấy tự họa bằng bút pháp tự động:
Trong tiểu thuyết Người Xa Lạ, nhân vật Meursault trở thành người phi lý bằng xương bằng thịt, thoát khỏi huyền thoại.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sóng từ trường 3b00000
Sóng từ trường 3b Con nữ của Đỗ Quỳnh Dao Con nữ , giao điểm giữa nhà văn và thầy thuốc, giữa văn chương và y học. Với tác phẩm đầu tay, Đỗ ...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét