Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2021

Bồng bềnh sương núi

Bng bnh sương núi

Có cái gì đó khe kh, rón rén, hn hn nh lướt qua tai Chu, ta như tiếng gi mơ h t chn nào đó xa lc vng ti làm Chu cht thc gic. Mun m mt ra mà hai mí như b dính nha trám. C mãi, gng gượng mãi mi m ra ni. y! Thì ra tiếng hót lnh lót ca con chim đạ sua. Nó s Chu ng quên nên lay Chu dy đấy thôi. Thế mi biết, đêm qua Chu đã nm lăn ra cái phn gia nhà mà ng mt mch đến sáng bnh, con đạ sua không gi thì Chu không biết ng đến bao gi na.
Nhà Chu cui bn Pó Lày. Đứng t đầu hi nhà, th con mt dòm qua nhng dãy núi m địu núi con là ngó ti th trn Pó Ling. Dưới y nhà ca bé xíu, san sát, đứng ngi lm ngm trên lưng con hươu ln, trên đầu hươu là đôi sng tua ta nhng gc ba, gc by bám cht vào vách đá, chen ln trong mu xanh đậm ca rng. M Chu bo, nhng cái gc hươu y là li mòn cho người và nga xung núi. Nhìn thì gn thế thôi, nhưng mun đến th trn thì xa lm. Phi đi t khi gà rng, gà nhà eo óc gáy gi sáng, t cái lúc mt tri đang mê mi ng vùi trong bng núi, cho ti khi nng lùa chéo tán lá mi đến.
Dường như đã thành nếp quen, ngày ni ngày, h ngơi vic là m li mang lanh ra qun dưới gc cây đào già và đưa cái mt bun thăm thm như màu tri lúc gn ti nhìn mãi xung th trn Pó Ling. Chng biết có phi lưng m hay da vào đấy không mà cây đào bén hơi mòn vt mt bên, còn tng đá m ngi ngm m hôi người nhn bóng lên. Chu không biết dưới kia có cái gì mà m như th b hút hn vy? Có ln, Chu tò mò:
- Na à, dưới kia có gì mà bt mt thế?
M thng tht nhìn Chu kh lc đầu:
- Có gì đâu, cái mt mun nhìn thì nhìn thôi. - Ri bt cht m sng ging: Mày hi làm gì? Định hóng ht k chuyn vi ông mày à? Tao ghét cái thói...
M b d câu nói, cái mt nhìn Chu như có la đang cháy. Chu rt s.
Là m không mun nói ra cái điu đang nghĩ nên quát lên để Chu không hi na. Trong bng Chu cn lên nhng cái cn biết, nhưng Chu hiu tính m ri, đã không nói thì không được hi. C c gng, m bc mình, mt đỏ lên thì không hay đâu. Cái tai Chu li phi nghe li bn gt, cn nhn, dài như cơn mưa mà m rít qua k răng ri mi lt ra ngoài. Nhng lúc y, người Chu run lt bt tưởng như tri sp đổ p xung.
Thường thì vào cái lúc m khó chu, Chu nem nép như con mèo, nh nhàng, rón rén li ra cng, chy sang nhà ông ni, Chu vi ông nhiu hơn vi m. Ngày ông dy Chu cái cách làm người. Đêm, ông k chuyn cho Chu nghe. Nhng chuyn ca ông chy như nước dưới lòng thung không biết cn.
Chu nh lm, sáng mùa xuân năm y, ông tri rc mưa lây phây như bi phn. Hoa đào đua nhau dt hng sườn núi, cha Chu lên đường đi b đội. Cha nâng bng Chu, đặt lên cp má phinh phính ca Chu nhng cái hôn nóng bng, da diết, cha dn:
- Con nhà ngoan, dí đi vài mùa con trăng sáng dí v.
Chu hít tht sâu mùi m hôi mn nng ca cha, nước mt Chu đầm đìa, ướt đẫm vt áo tà p. Chu thn thc:    
- Dí à, cái chân đi mau ri v vi con.
Cha bng th dài, nhp th dn nén trong ngc by lâu gi ht ra tưởng như núi đang l. Ging cha xa xót:
- Con thay dí trông nom lúc ông m đau, trông nom m phn ông bà t tiên.
Có cái gì đó nóng ran trào lên nghn đắng trong c Chu, nó áp đầu vào vng ngc n nang ca cha nc lên.
Đúng lúc y, già Seo Say, ông ca Chu cùng người trong h, ngoài bn kéo đến. Ông nm cht cánh tay chc nch ca cha Chu nhn nha:
- Mày đi làm b đội thi bình là đi hc cái hay, cái gii cho tt cái thân thôi! Ông đưa đôi mt nhìn xa xăm mt lúc ri th dài: - Mày đi đi, thng Chu nhà có tao.
Cha đặt Chu xung sân, ri bt cht quì trước mt ông thng tht:
- Dí! Con như con thú ăn qun. Bao năm qua, con có ti vi dí, có ti vi thng Chu.
Như để an i cha và t ra là ông không gin cha na, ông chép ming th dài:
- Mày đứng dy đi! Biết thế là tt ri! Cũng ti con Xúa, cái mt nó b lá rng che khut, không nhìn được xa, không trông được rng. Cũng ti tao na Sìn à...
Mt cha Chu bun rười rượi như cái lá gp nng, cha vi vã chào người bn, cái chân cha si nhng bước dài xung núi. Chu hong ht tc tưởi:
- Dí à... Dí à.
Ông ni ôm Chu trong vòng tay rn chc, nói nh nhàng:
- Git sương bé bng ca ta, nín đi thôi, nước mt thng con trai không biết trào ra ngoài! - Ông bun ru kêu: - Giàng i! Kh thng cháu ri.
Cho mãi đến khi bóng cha mt hút vào trong làn mưa bi thì m không biết chúi đâu mi hơ hoi chy v, người ướt sũng sương. M lí nhí chào mi người ri hi Chu:
- Dí mày đi ri à?
Chu nc lên nghn ngào, mun nói mà cái mm như th cng li không nói ni.
Dân bn xì xm nói vi nhau là m mi vui hi hát vi người trai Pó Ling nên quên li v. Ông Seo Say lc đầu bo m:
- Mày là cái đứa mt khôn. Li quang không chy li rúc vào rng rm mt ri!
Ông đưa đôi mt đựng đầy vết chân chim nhìn hút đằm xung con đường cha Chu đi, th dài trm ngâm:
- Kh cho thng Sìn thôi, cái chân đi xa biết bao gi mi v. - Ri ông nhìn m nói thng thng: - Mày không nuôi thng Chu tt, tao gi nó bên tao đấy.
M lng thinh. Nhưng cái mt thì cht cha s bướng bnh, lnh lùng như mun nói "ông già ri, lo cho cái thân thôi, không phi dy người". Cho mãi đến bây gi, bao mùa cây đào tr hoa ri mà Chu không quên ánh mt y ca m.
Ông Seo Say nhìn thng Sìn, con Xúa đến độ tui ny n, xoè hoa mà trong bng mng thm. Bng y thi gian trôi, đủ để mt đời cây non cm r vào lòng đá thành cái cây to g chc. Đủ để con tr ăn mèn mén, ung nước ngun, đằm sương dãi nng, ln kho vng chc và trưởng thành. Đủ để đời người suy nghĩ chín chn v bao vic đi qua.
Thot cái đã mười by cái tết ri. Mười by mùa mưa, mùa nng, mười by mùa cây trút lá cũ thay lá mi. Ông Seo Say nén tiếng th dài trong lng ngc và bng thy bng dâng lên cái bun tê tái. Ông thm ao ước, giá như m con Xúa còn sng... Nhưng ông biết dy ch là mơ ước trong hoài nim mà thôi. Có gì l đâu, na đời người ca ông trôi qua trong mơ ước. Vì thế mà cuc sng rt đỗi ngt ngào, bi nhng ước mơ đâu có th tr thành hin thc hết được. Ông đưa đôi mt nhìn dãy núi T Sình chìm trong màn sương xám đục. Lâu ri mt tri mi ng không vãi nng, ch có ti gió mang cái rét là lng lên càu cu. Gió túm ti sương ném vào trong nhà thành tng vc to, vc nh. Rét thế con Xúa đi đâu sm vy? Hay là nó lên nương vi thng Sìn? Mà độ này con Xúa có cái gì là l, cái ming nó ít cười, đầu nó mi mê nghĩ điu gì ông không biết. Va mi hôm qua, nó nu cơm quên không cho nước, đặt ni lên bếp đun mãi, đến lúc go cháy khét mi cung cung git mình. Nó có chuyn gì mà không nói được vi ông thế? C cái thng Sìn na, thích lì trên chòi canh nương. Ông bo nó v nhà thì nó nói sp đến lúc hái lúa nương ri, phi trông lũ thú rng. Nó nói cũng có lý. Nhưng sao bng ông vn chn rn ni lo lng mơ h?
Cái phn ông vt v. Khi ông cùng đồng đội đánh thng thng gic tr v bn thì tui đã đứng bóng. Cha m ông không đợi được ông tr v, ln lượt đi theo ông bà t tiên. Ông v, mang theo thng con trai hơn mt tui. H hàng, người bn xôn xao, nhìn ông vi con mt dò hi. Mt ngày, hai ngày, vài đêm trôi qua, mi người cũng hiu ra, thng bé là đứa tr côi cút, ông lượm được nó trên đường tiến vào gii phóng thành ph H Chí Minh. M nó b gic sát hi, người lnh ngt t bao gi, nó bò trên bng m khóc ngn ngt vì khát sa. Ông không n gi nó vào tri tr m côi, ông mang nó v quê núi vi ông, làm l nhp ma vào dòng hđặt tên nó là V A Sìn. ông định bng không ly v, thế nuôi thng bé. Nhưng anh em trong nhà, h hàng gn xa, mi người mi câu, rng ông là con c, là tc trưởng đứng đầu dòng h V, không th không ly v. Ri ông mi, bà mi lo cho ông mt người v kém ông mười my tui. Nhng tưởng, ông tri cho ông được trn vn. Nào ng, cái lúc con Xúa mi được sáu tháng tui, v ông xung sui địu nước, b con lũ p v cun trôi.Ông cn răng, nut tiếng than khóc vào trong bng, người ông tưởng chng như ha đá.
Bây gi, sau bao nhng biến c thăng trm, mi giây, mi gi còn li ca đời ông s bt dn đi cái cay đắng, kh đau. Và trong cái tĩnh lng ca bui sáng, có tiếng gì xa xăm, mơ h vng đến như là tiếng gi thì thm ca m con Xúa..., giá như bà y còn sng thì s hi được con bé có chuyn gì phi nghĩ. Nó s th th mà k ra, ch không âm thm bun ru như thế.
Đêm đầu tháng chín lung linh và k o. Ngàn vì sao nhp nháy trên vòm tri xa xăm mà li như rt gn, rc r đến l. Trăng mnh mai cong như cái n treo lơ lng trên ngn núi, tưởng như ch lát na thôi, s trôi xung nương lúa nếp đang thì ngm sa làm ht. Sìn ngi trên chòi canh nương mê mi thi sáo. Tiếng sáo khi khoan, khi nht, lúc trm lng th th, lúc bay bng như giai điu ca gió núi mây ngàn. Tiếng sáo như mun báo vi thn rng thn núi, như mun nói vi dân bn và vn vt, anh đang đắm say người con gái. Đời này, kiếp này anh nguyn chung lưng gánh vác vic nhà, vic nương, chăm sóc cha già... Tiếng sáo đánh thc c núi rng đang thiu thiu ng. Nó lan xa, lan xa, t trong núi vng li, t trên nương tràn xung, trong rng di ra, chy xung bn Pó Lày,tràn ngp âm thanh quanh nhà Xúa.T trong "trà pư", nghe tiếng đàn môi réo rt ca Sìn, Xúa thy ngc mình căng cng, ngp th. Bng Xúa râm ran như có kiến bò, kiến đốt. Xúa vt chy ra khi cng, băng băng trên con đường rng ngp ánh sao đêm và hi hp nín th leo lên chòi canh nương. Xúa dán mt mình vào mt Sìn tưởng như sp bùng cháy theo bếp la, li tưởng như mun tan theo con nước dưới lòng sui. Cơ th tròn đầy, trinh nguyên ca Xúa ướt đẫm sương nhưng li to ra hơi nóng hm hp mang theo hương thơm thoang thong ca hoa rng.
Sìn ôm chm Xúa, nhc bng cô lên, quay tròn theo vũ điu ca gió. C như thế, đến lúc c hai người ngã lăn ra sàn chòi thì không biết t khi nào, cp môi nng nàn ca Sìn đã mơn man ngm đôi môi trái hng ca Xúa, hơi th ca Xúa trôi vào trong lng ngc Sìn. Hai người qun riết ly nhau trong cơn cung hng, đắm say, đê mê, rp rnh...
Ngoài tri, tng ngôi sao như được bao bc bng sương giá thôi không lp lánh, chúng mi miết dt nhau trn vào trong mây. Gió đột nhiên mnh lên mang theo cơn giông vn vũ ca đất tri.
Chiu. Mt tri rơi xung núi. Sương buông lành lnh mà sao không khí trong nhà ngt ngt, đặc quánh. Ông Seo Say hết đứng lên li ngi xung. Đã my ln ông ra máng nước mài dao. Mài đi ri mài li mà ông vn mun mài. Tiếng "xoèn xot... xoèn xot" sc lnh y như ném vào thinh không s ut c, bc bi đến tt cùng. Mi ln mài xong, ông li chém mt nhát vào ct nhà chính, cái ct không có núm nhau ca thng Sìn. Chém đủ ba nhát cho ba ln mài, mi nhát mt hn sâu thêm. Mt ông vn lên nhng tia máu, mt đỏ phng phng, ông nghiến răng:
- Li tao như dao chém. Chúng mày là anh em, không làm v, làm chng vi nhau được.
Sìn run lp cp, mt xanh như tàu lá, hong ht:
- Dí, con và em Xúa không cùng dòng máu, con... con thương em lm mà.
Ông Seo Say trn mt, ni đoá:
- Tao... Tao cm. H V không có anh em ni rut. - Ri đột nhiên ông h ging:   - Thng Sìn đây trông nom căn nhà này. Tao cùng con Xúa sang nhà th h, nhà ca ông bà để li. Tao phi lo v cho mày ngay thôi Sìn à.
Xúa nc n, nước mt ướt hết vt váy, cô nc nghn ngào:
- Dí, con xin dí, cái hang con nhím không x đôi, cái nhà con người không chia na, cái bng con người không hai lòng, con yêu anh Sìn.
Mt ông Seo Say đang đỏ d bng nht nht, chuyn sang màu tím tái. Ông cm con dao ch vào mt Xúa:
- Mày có mt mà không nhìn, có tai không nghe, có đầu không nghĩ. Mày mun chết hay mun sng? - Ông quát lên: - Thu dn váy áo đi sang nhà th h cùng tao!
Xúa lng l khóc, cô không dám trái li, nhưng cô cũng không th đi vi cha, cô đành đắc ti thôi. Bng Xúa đau nhc nhi như có ai cm dao ct ra ngàn mnh vn v. Người cô t dưng n lnh và có cái gì đó dâng lên nghn đắng chn ngang c, cô chy ra ngoài, nôn thc, nôn tháo, gt nước mt ra đi mà không dám nhìn Sìn. Lúc y, Sìn rũ người xung như cái áo ướt, tóc ri bù, qun qui ni đau không nói nên li. Sìn không gi được Xúa ri.
Khi cái cng có cây đào già li sau lưng thì Xúa không đi theo cha. Cô vt chy xung núi, bàn chân không giày c thế băng trên con đường đá gp ghnh. Đá ca vào lòng bàn chân, đá dt tng mng da ngón chân cô. Xúa c thế mà chy qua ngày sang đêm, chy đến lúc cái chân không dm trên đá, trên si mà lún ngp xung nhng tha rung bng phng thì Xúa biết đây đã là vùng soi bãi ca người kinh, nơi mà Xúa biết qua li k ca cha. Mc! Xúa phi chy tiếp thôi, tai Xúa ù đi trong tiếng gió rít, sương trôi... Đến lúc mt quá, không chy, không đi và không bò ni na thì Xúa ngã vào bc tam cp trước ca ca ngôi nhà nào đó có nhng cái mái màu đỏ thm cong vút, chm tr cu k và mê man thiếp đi. Cô chìm mãi vào cõi mơ h xa xôi, mt m bng lng sương khói... đó, hai bên b con sông nước trong leo lo mà lnh giá, bt ngàn nhng bông hoa m sa trng mut. Cho đến khi, trong mê man Xúa thy nước sông dâng lên tràn ngp cơ th thì cô git mình tnh li, trước mt cô là mt người mc áo nâu sng, trên mái đầu hơi nghiêng kia không có si tóc nào. Xúa m to đôi mt kinh ngc ri kh nhm li vì s. Người bn cô, các vùng trên núi không ai mc thế bao gi. Dường như đoán được nhng suy nghĩ trong đầu Xúa, đọc được s ngc nhiên, sng st, lo ngi trong mt cô, người mc áo nâu mm cười hin t:
- Nam mô a di đà pht, tín ch đã mê man my ngày ri, nhà chùa lo quá thôi. gi thì tt ri.
Mi sáng ra sương giăng kín bn,cách my bước chân sao m vi đi đâu sm thế? Có phi m lên nương không? Hay m xung dưới th trn Pó Ling? Nhng câu hi c xoáy tròn nhn nháo trong đầu Chu. Biết tìm m đâu bây gi?. Mà sao con chim đạ sua hôm nay l thế? Nó đậu vào tay chu, cái m vàng ct lên tiếng hót bun bun, da diết. đôi mt đen như hai ht mn tang già chp chp liên tc. Nó nhìn mãi v phía chái nhà và bay lên đó hót véo von như gi Chu. L thế, có cái gì trên y h đạ sua? Và kìa! Mt Chu sng li trước ng tre ngà vàng óng được cài lên đó t bao gi. Hn là con đạ sua biết ch nhân ca ng tre này. C nhìn vào mt nó thì biết. Nó kh chp và khép h làn mi có v mãn nguyn lm.
Chu hi hp m np. Ây da! Hai viên đá cui đỏ hình trái tim t t lăn ra, chc ch nhân ca nó là người lãng mn. Mà đã hết đâu, có tm th cm đẹp l k na. Tay Chu cht run run. Mt lung khí nóng đâu đó bng di xung đỉnh đầu, lan ra toàn thân khiến người Chu mun bc la. M hôi Chu vã ra như tm. Phi chăng ng tre ngà này liên quan đến Chu?
Ô! Mt tm th cm dt hình người. Chu thng tht nhn ra ông ni vi nét mt đang cau có, gin gi. Mt ông quc lên như ngàn con đuc chy vào. Cánh tay chc nch ca ông cm con dao sáng loáng chĩa v phía người đàn bà tr, váy áo xc xch, tóc x tung rũ rượi nhưng không du ni khuôn mt đẹp như trăng ngày rm. Đứng bên ông ni là cha, cái môi mím cht đang chu đựng ni đau đớn nào đó, v mt cha l rõ bt lc chán chường đến tt độ. Thng tr con bé bng cha bng trên tay là ai? Sao nó có đôi mt to đen lay láy ging Chu quá đi thôi. Mà cái con mt người đàn bà ging mt đứa bé đến thế? Có khác chăng là cái nhìn ca thng bé trong tro, ngây thơ, còn cái nhìn ca thiếu ph khc khoi, hong ht,đựng đầy nhng git nước long đong, giàn gia trên gương mt ăm p ưu phin.
Người Chu run lên, hai tay nâng tm th cm rung bn bt, mt cay xè rưng rưng ngn nước... Sao con chim đạ sua nó biết ng tre ngà này? Chu áp má vào nó nghn ngào:
- Đạ sua à, giá mày biết nói thì tt biết my.
Chu đăm chiêu nghĩ ngi. Phi chăng đây là gc r, ci ngun ca nhng câu chuyn mà ông ni, cha, m thư thong thi vào cái đầu di kh ca Chu. Nhng mu chuyn không đầu, không cui y ging ht mưa hiếm hoi mùa lnh. Tng ht, tng ht tích t to nên nhng git nước quí báu, năm này qua tháng khác, đọng vào trong hc đá thành vng nước tràn đầy.
... Biết bao đêm, bao ngày trôi qua, Sìn lc vn lòng mình bng trăm ngàn câu hi mà không tìm được câu tr li. Đã đành, cái chuyn anh yêu Xúa là chuyn np kín trong lòng không th di bày, không d gì lôi ra. Sìn mun trái li cha mà không đành. Mun ra đi tìm Xúa mà không th ct bước.Cha cm anh đi tìm Xúa. Cha bo đứa con gái b nhà,b bn ra đi là đồ b đi ri, cho nó đi luôn khi bn mt.Sìn thương Xúa, nh Xúa quay qut. Sao Xúa có th b anh, b cha mà đi như thế?Sìn không còn là thng người na ri! Anh đã làm hi đời Xúa,làm kh cha. Cái ti ca anh ln quá.
Li cha nói như dao chém g. Cha vi tìm mt đứa con gái v làm v Sìn. K nó thôi! sao nó xa l vi Sìn dến thế? Gn mt năm trôi qua ri mà Sìn không nh ni mt nó, c cái tên M Nhua ca nó Sìn cũng lúc nh, lúc quên. Nó nhà thì Sìn lên nương, nó lên nương thì Sìn vào rng, v nhà. Sìn gp gì ăn ny, đói thì t khc nu ly ăn. Bng y thi gian, Sìn không nói vi nó câu nào. Sìn cũng không biết như thế thì nó kh hay Sìn kh. Sìn thường li chòi canh nương. Nơi y, đêm đêm hương thơm nng nàn t người Xúa vn bng lng, mơn man vây quanh Sìn, cùng Sìn chìm vào trong gic ng. Sìn nghĩ, Xúa đi đâu đó, ch mt lúc thôi ri li v vi Sìn. Bao gi Xúa v Sìn mi thi đàn môi. T ngày Xúa đi, cái đàn môi l loi, cô độc vn treo trên vách phên na. Sáng. Sương giăng trng ngn cây. Ti chim trn rét trong t chưa ct lên tiếng hót. Ông Seo Say phăm phăm lên chòi canh nương. Sìn git mình! Sao cha biết Sìn đây? Sau giây phút im lng tưởng như thi gian ngưng trôi, ông Seo Say bo:
- Mày có là thng đàn ông na không? Nhà có nóc, có cái ct chính. - Ngng mt lát như nén cái bc xung, ông th dài: - Mày làm mt đứa con gái kh ri, làm kh thêm đứa na là có ti ln đấy.
Sìn làu bàu: - Dí biết cái bng con không th vi nó được mà.
- Ây da! Mày trát đất bùn vào mt tao như thế chưa đủ sao? Mày... mày đã làm b thng tr con ri đấy.
Sìn tròn mt kinh ngc, thng tht:
- Dí, sao thế được? Cái đứa v y con chưa đụng vào người nó mà.
Ông Seo Say trm ngâm:
- Con ca mày vi cái Xúa đấy. Nó không mun gp mày. Nó dt rut để thng bé li.- Ông bun bã nói: - Nó xin tao tha ti cho mày, cho nó. Gi thì nó đi xung dưới xuôi, vào chùa ca người kinh th pht ri.
Bng nhiên, cm giác but nhói di lên ngc sìn. Núi rng, cây ci quay cung, đầu óc anh choáng váng, hng ht như đang rơi xung vc sâu hun hút... Cái tin có thng con chưa kp vui thì ni bun tái tê p v. Xúa đối vi anh thế nào, anh cũng c mà chu. Sao Xúa n để thng bé côi cút, bng đói sa, tai khát li ru? Sao Xúa phi nương nh ca pht, trói lòng mình chay tnh th phng cõi niết bàn? Sao ch hiếu Xúa chưa làm tròn vi cha già đã vi ra đi vùi mình vào tiếng kinh cu? Sìn đốn mt quá, Sìn làm ca nhà tan nát, người bn cười chê. Vào cái lúc Xúa b đi, có ai đó đã quát vào mt Sìn "Thng người hoang ti t" là phi lm. Thế mà, cha không ghét b Sìn, cha dy Sìn biết cách đứng dy sau khi ngã. Phi ging như cái cây b pht ngang thân vn mc chi.
Sìn níu vt áo cha thao thiết:
- Dí, con xin dí cho con được nuôi thng bé, nó là git máu, là tình yêu oan nghit ca con. Dí à, vì nó mà con làm li thng người.
Ông seo Say phy tay, th ht ra:
- Biết thế đã, thng bé, con M Nhua v mày nó đang trông đấy.
Đêm khuya. Trăng sáng vng vc. Gió trượt dài kéo lá cây khô chy lt st. M Nhua kéo chăn trùm kín đầu mà người không m lên. Cái lnh t trong bng thoát ra. T ngoài p vào thì đắp my cái chăn vn thế. Cái "trà pư" cô nm, ngày thì cht chi, đêm li rng mãi ra. Trong nhà này cô như người tha. Phn mng ca cô không bng tng đá ra chân ngoài máng nước. Sìn không để mt ti cô, thng bé Chu nó không cho cô bế, nó bám cht b nó như con tc kè bám vào đá.
M Nhua kh đến my cũng không dám trách ai, ch ti cô thôi. C nghĩ bà mi hi cô cho thng trai, mùa trăng nào cũng đứng ngoài b rào hát gi. Có ln nó còn cy vách, ném cho cô chiếc vòng bc chm hình hai con nai cô đang đeo c tay đây. Cho mãi đến ngày cô bước chân v làm dâu nhà h v, chú r không đón cô mi biết là mình nhm, là t đeo cái kh vào người ri.
M Nhua trn trc không chp mt ni. Trong "trà pư" bên kia, tiếng v v ru con trm bun ca Sìn nghe xót xa, day dt quá đi thôi. M Nhua mun nhào sang ôm ly thng bé mà ru hi nhưng không được, nó s khóc ré lên khi cô chm vào nó. Cô s cái mt ny la ca Sìn, s đôi mt ng ng nước ca thng bé. Cô có phi là rn độc đâu mà b con Sìn xa lánh? Sng trong cùng mái nhà mà không nói được vi nhau, không có tình cm tht kh quá. M Nhua khc t làm. t lo,lm li như người không biết nói thì cô cũng quên luôn mình đang sng thôi.
Bng nhiên, cái tai ca M Nhua nghe tiếng hát nng nàn, vn vít ca người con trai dưới Pó Ling. T cái ngày cô v làm dâu nhà h v, vào nhng mùa trăng, khi con trăng ngi trong mâm vàng, thì người trai y đứng đâu đó trong rng, trên núi mà gi vào tai cô nhng li hát yêu thương mn nng, u un, qun xon:
"... Anh là gió lang thang, là mưa khi không có em. Em ơi sao bước chân em lc li để anh đỏ con mt đi tìm..."
Con tim lng ngc M Nhua nhy lên lon x, cái chân, cái tay cung lên, dòng máu trong người chy rn rt. Dường như bng M Nhua có con gì đang quy đạp, nhào ln, cn xé... Bt giác M Nhua đưa c tay lên hít hà tht sâu cái mùi man mác ca chiếc vòng bc mà cô biết đó là hơi m ca người trai y. Cô bng khát khao được ôm p v v, được da chm da, mt chm mt. M Nhua vùng dy, dán mt qua khe ca nhìn ra ngoài dãy núi T Sình xa xăm ướt đẫm ánh trăng. Cái mt cô căng ra xem người trai y đứng đâu, lnh thế này có mc đủ m không? cái chân cô mun chy ra ngoài mà như đeo đá, không chy ra ni. M Nhua rón rén, kh khàng áp tai vào ca bung b con Sìn, cô nghe có nhng tiếng th dài, cái tr mình lay lt ca Sìn, tiếng nói mê ú ca thng bé. Ui chao, giá như Sìn được như người trai kia thì tt biết my? Nước mt M Nhua bng trào ra, cô lo đảo chy v "trà pư" nm vt ngang vt vã, nc n...
Chu ngi xung tng đá bên gc đào, nơi mà thường ngày m già hay ngi. Mt Chu chm chm nhìn xung nhng li mòn. M già đi đâu mà gi chưa v? Con chim đạ sua dã thôi không ct tiếng hót véo von trên cành đào, nó sà xung,đậu vào vai Chu, cái c rt li kêu khe kh "gù gù". Ông ni bo, con đạ sua nhà này t cái lúc Chu bé tí. Nó ln lên cùng Chu, nó bun khi Chu khóc, vui khi Chu cười. Gi thì Chu ln quá ri, còn nó mãi vn bé to bng cái ng đựng đỗ. Cách đây mt mùa cây lúa cho ht, cha Chu v, con đạ sua đậu trên vai cha, cái m vàng nhm vào my ông sao be bé, sáng lp lánh như bc trên cu vai cha mà m ly, m để. Cha cười rn rng bo nó: "Mày lú ln ri, đây là sao quân hàm, có phi là th ăn được được đâu mà m mãi thế".Nó nhy vào lòng bàn tay cha, gi gi m, mt chp liên hi như biết li. Cha phì cười bo nó gii làm đẹp lòng người.
T ngày cha Chu vào b đội, cái chân ít v nhà.Cha đi Chu chưa nhn được mt cái ch, gi đã hc lp chín ri, Thư thong cha v vài ngày ri vi vã đi. Chu hi bao gi thì cha không b đội na? Cha bo lúc nào già bng ông thì nhà. Ôi dà! Thế thì lâu quá, sang năm Chu đi hc trường ni trú ca huyn nhà vng lm đấy. Chu năn n ông v cùng nhà cho vui, ông lc đầu bo nhà bên này quen ri, không mun thay đổi. Chu hi m sao nhà người bn ai cũng đông người mà nhà mình vng v thế, sao nhà ti bn ca Chu đứa nào cũng có anh, có em mà Chu không có? M th dài nng như tiếng cây đổ ri l con mt bo:
- Mày ch cha mày v mà hi.
K ra cũng l, ln nào cha v cũng ch đảo qua nhà mt lát, ri thì sang hn vi ông. Chu qun ly cha, nhà còn mình m, cái mt lúc nào cũng mng đỏ, ướt dượt nước.
Ti qua, vào cái lúc, tiếng hát mượt mà, bay bng ca ai đó vượt qua b rào, len qua vách phên, lt vào trong nhà thì m cung lên, cái chân chy ra cng ri chy vào, cun lanh vướng chân m ri li thành mt búi to mà m không dng li g ra. Tiếng hát này Chu nghe mãi cũng quen lm ri, nó có v ngt ca ngô non, hương thơm ca hoa trái, tiếng hót ca ngàn chim, men say ca rượu nng, có tiếng sương rơi tí tách và có c li thì thm ca dòng sui dưới thung sâu...
"... Em ơi,mùa ni mùa đi qua, gió thi vào trong khe, anh là ht sương sm tan trong bàn tay em. Gió thi lá cây lt nghiêng bên sui, anh là nước tan dưới bàn chân em, mt tri thc anh r em lên nương vào rng, mt tri ng anh cùng em quây qun bên bếp la..."
M th người ra khi li hát ng xung như có v suy nghĩ lung lm. Bng nhiên, m chy vào "trà pư" ôm ra mt cái bc to, đôi tay lung cung mãi mi m được ra. Mt Chu như hoa lên, sao nhiu th đẹp đến thế? Nào là v chăn, khăn trùm đầu, đôi gi, b váy áo... thêu hoa văn rc r. M tri ra gia nhà, đắm đui nhìn nó như được thy ln đầu, bàn tay khô gy ca m nâng lên ri đặt xung. Nhng bông hoa rc r khoe sc, chim muông tưng bng nhy nhót ct tiếng gi véo von trước ánh la bp bùng. Lúc sau, m chép ming:
- Chu à, đây là nhng th tao làm t thi con gái ri mang v làm dâu h v, mt đời người sao ti quá đi thôi.
Bt cht, mt ca m ánh lên nhng tia sc lnh, m va thn thc khóc, va cm kéo băm vm, ct nát nhng th trong cái bc ra tng mnh, tng mnh vn v. Hai tay m gom nhng mnh vi thành bó tròn, bóp cht ri ném ào ra ngoài sân lênh loang ánh trăng.
Chu s quá, người run lên, m bo:
- Mày s cái gì? tao không đẻ ra mày, nhưng bao năm qua đi, gi mày cũng như máu tht ca tao thôi. - Ngng mt lát, m nói chm chp: - Mày ln ri, t đi bng cái chân ca mày được ri, tao không lo na.

M nói nhiu, nói mãi, cái tính m hay lôi chuyn n kéo sang chuyn kia, Chu biết thế nên nm lng thinh trên phn mà nghe m k l. Cho đến lúc, cái mt Chu díp li như đeo đá ri ng lúc nào không biết.
Đã quá trưa, mt tri vn trn trong mây, c bn chìm trong màu tri đùng đục màu nước go, sương mù lng lơ trôi qun vào người Chu lành lnh. Chu lo quá thôi, sao gi này m chưa v?. M đi đâu mà không nói? Hay là m trôi theo li hát ti qua ri?
Ô kìa! Chu bng m to con mt vì ngc nhiên, dưới con đường đất đỏ dày đặc sương, có con nga bch cõng người đàn bà mc áo nâu sng, trên đầu cũng vn di khăn nâu mà vn không ngăn ni sui tóc đổ dài trên lưng bay theo gió. Dường như, người và nga đang lướt trên bin sương v bn. Bt cht, con đạ sua di di cái đầu vào má Chu, ri si cánh bay tít lên vòm tri, ct tiếng hót dn dp, rn rã.

Thái Nguyên
Bùi Th  Như Lan
Theo http://chimvie3.free.fr/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Một chuyến hoa xuân

Một chuyến hoa xuân Nhà văn trẻ Trác Diễm vừa trở thành hội viên mới Hội Nhà văn Việt Nam năm 2022. Chị sinh năm 1988 ở Quảng Bình, bắt đầ...