Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023

Vạt nắng sau hè 1

Vạt nắng sau hè 1

CHƯƠNG 1
Vừa nhập vào I75 South đi Atlanta An Hóa liền đạp mạnh cần ga. Chiếc Corola 1998 vọt tới trước rồi hai ba phút sau kim đồng hồ tốc độ chỉ gần 80. Điều này trái với lệ thường vì anh ít khi nào chạy nhanh hơn vận tốc luật định. Anh không còn trẻ cũng như không có cái thú say mê tốc độ. Ngoài ra anh nghĩ là dù có chạy nhanh thêm năm mười dặm một giờ cũng chẳng tới nơi sớm hơn được bao nhiêu. Sở dĩ hôm nay anh phải gấp rút vì bị trễ giờ đi dự tiệc cưới con trai của một người bạn ở Atlanta. Tiệc cưới bắt đầu lúc 5 giờ chiều mà bây giờ đã quá 3 giờ rồi. Hôm nay thứ bảy nên đường rộng và vắng vẻ. Xe qua khỏi Battlefield Parkway. Đang chạy ở đường trong cùng anh thấy xa xa một chiếc xe đậu trong lề chớp đèn cấp cứu và một người đứng cạnh chiếc xe. Chạy gần tới anh giảm tốc độ xuống còn 55 dặm một giờ. Xe từ từ ngang qua chỗ chiếc xe đang chớp đèn. Thấy một người đang đứng nói chuyện điện thoại, anh hơi cau mày khi nhận ra đó là một người đàn bà mặc áo dài.
- Áo dài… Chỉ có đàn bà Việt Nam mới mặc áo dài.
An Hóa lẩm bẩm trong lúc qua mặt chiếc xe đậu trong lề. Vừa qua mặt chừng mươi thước anh bật đèn báo hiệu đồng thời giảm tốc độ đoạn từ từ tấp vào lề rồi ngừng lại. Nhìn vào kính chiếu hậu giây lát anh chầm chậm lùi lại gần chiếc xe đang chớp đèn cấp cứu. Mở cửa bước ra anh thong thả đi tới gần.
- Chào cô… Xe cô bị hư hả cô?
An Hóa hỏi bằng tiếng Việt như đoán chắc người đang đứng nói chuyện điện thoại là người đồng hương của mình. Ngưng điện thoại, người đàn bà mặc áo dài màu vàng quay qua cười trả lời cũng bằng tiếng Việt. Giọng nói của cô ta êm và thanh tao.
- Dạ cháu đi Atlanta mà giữa đường xe bị hư. Cháu gọi các tiệm sửa xe mà nhằm ngày cuối tuần nên…
An Hóa gật đầu cười đỡ lời.
- Nhằm ngày cuối tuần nên ít có ai muốn làm việc. Tôi cũng biết chút ít về xe vậy để tôi coi xe của cháu hư cái gì…
Bây giờ anh mới nhận ra người đàn bà bị hư xe còn trẻ, ăn mặc đứng đắn, nét mặt xinh xắn và thông minh.
- Dạ bác làm ơn xem dùm cháu. Cháu đang chạy thời tự nhiên xe lắc qua lắc lại. Cháu sợ quá nên ngừng đại vào lề…
Hơi gật đầu An Hóa đi một vòng rồi vui vẻ cười nói với cô gái.
- Xe của cháu bị xẹp bánh rồi cháu ơi…
An Hóa chỉ vào cái bánh xe sau bên trái. Cô gái bật cười nhìn anh.
- Dạ cháu đâu có biết… Bây giờ mình phải làm sao hả bác?
Không do dự An Hóa cười nói với cô gái.
- Có hai cách. Thứ nhứt là tôi sẽ tháo bánh xe bị xẹp ra rồi thay bánh phụ vào cho cháu chạy tạm xong đem bánh xe đi vá rồi gắn trở lại như cũ. Cách thứ nhì là cháu để xe ở đây. Tôi chở cháu tới trạm săng hoặc kiếm chỗ nào có xe câu để họ câu xe về và vá bánh xe cho cháu…
Thấy cô gái ngần ngừ chưa biết tính sao anh tiếp nhanh.
- Tôi thấy thay bánh xe phụ cho cháu vừa nhanh và tiện lợi hơn vì cháu không phải chờ đợi lâu lắc và mất thời giờ vô ích. Đem bánh xe bị xẹp xuống Atlanta thời có nhiều tiệm sửa xe mở cửa…
Cô gái cười khoe hàm răng trắng và đều đặn.
- Dạ cháu nhờ bác giúp dùm. Cháu cám ơn bác nhiều lắm…
- Có gì đâu cháu. Mình là người đồng hương mà cháu…
Trong lúc đứng nhìn An Hóa thay bánh xe cô gái gợi chuyện bằng một câu hỏi.
- Dạ bác cũng ở gần đây hả bác?
- Tôi ở cũng xa. Tôi cũng đi Atlanta như cháu.
Vặn cứng con ốc cuối cùng An Hóa ngước lên cười tiếp.
- Tôi đi dự tiệc cưới con trai của một người bạn…
- Vậy hả bác… Cháu cũng đi dự đám cưới của một người quen…
An Hóa cười nói trong lúc bỏ bánh xe và đồ phụ tùng vào trong cốp xe.
- Bây giờ cháu có thể chạy được rồi. Đừng chạy nhanh quá. Chừng 55 hoặc 60 dặm một giờ là an toàn nhất. Tôi sẽ chạy sau cháu để coi chừng…
Có lẽ cảm động vì cử chỉ thân thiện và săn sóc cô gái nhìn anh cười.
- Dạ cám ơn bác. Nếu không gặp bác chắc cháu trễ ăn cưới rồi. Tới đó chỉ còn có nước gặm xương thôi…
An Hóa bật cười vì câu nói của cô gái. Giọng nói thanh thanh của cô gái lại vang lên.
- Dạ tự nãy giờ cháu quên hỏi tên của bác. Cháu tên là Hương Điểm.
- Chà nghe đẹp mà ngộ nữa nghen. Bác tên An Hóa. Thôi mình đi để trễ giờ…
Hai người lên hai xe. Hương Điểm chạy trước còn An Hóa theo sau. Một tiếng rưởi đồng hồ sau anh mới thở phào tiếng nhỏ khi thấy chiếc Corola bật đèn báo hiệu quẹo mặt rồi theo exit đi vào đường Chamblee Dunwoody.
- Như vậy cũng tiện đường của mình… Ủa không lẽ cô này lại…
Lẩm bẩm khi thấy chiếc xe của Hương Điểm quẹo vào bãi đậu xe trước cửa nhà hàng Royal China, An Hóa đậu xe kế bên chiếc Corola. Mở cửa ra Hương Điểm tươi cười nói với anh.
- Dạ tới rồi bác. Con của cô bạn gái của cháu có tiệc cưới ở đây…
Gật đầu An Hóa nói nhanh.
- Vậy mình gặp lại sau…
- Dạ… mà bác đi ăn đám cưới của ai vậy bác?
- Tôi đi dự tiệc cưới của con trai một người bạn. Tiệc cũng ở tại nhà hàng này lúc 5 giờ…
Hương Điểm cười thánh thót. Nhìn An Hóa giây lát nàng mới nói.
- Vậy là mình đi chung một chỗ rồi bác ơi. Bác quen bên đàng trai còn cháu quen với đàng gái…
- Vậy thì tốt quá. Cháu mở cốp xe để bác lấy bánh xe xẹp bỏ qua xe của bác. Một lát nữa bác sẽ đem đi vá...
Làm theo lời dặn nhưng Hương Điểm còn nói thêm.
- Chừng nào bác đi vá bánh xe cháu đi theo bác...
Bỏ bánh xe vào cốp xong khóa xe lại cẩn thận rồi An Hóa đưa tay ra trước và hơi nghiêng mình như làm cử chỉ mời mọc.
- Mời cháu Hương Điểm đi trước…
- Dạ... Cám ơn bác…
Tà áo dài màu hoàng yến chuyển động và Hương Điểm uyển chuyển đi trước. Vừa được ba bước không hiểu nghĩ sao nàng lại chậm bước chờ đi song song với An Hóa.
- Bác ở thành phố nào vậy bác?
An Hóa nói chỗ mình ở và Hương Điểm reo nho nhỏ thành tiếng ngạc nhiên lẫn thích thú.
- Dậy là bác ở chung phố với cháu mà cháu không biết… Không chừng mình là hàng xóm với nhau à bác…
An Hóa bật cười. Anh nhận thấy Hương Điểm dù hơi có tuổi mà tính tình lại vui vẻ và trẻ trung.
- Chắc không đâu… Tại vì từ hồi 75 tới giờ tôi ở có một chỗ đó mà đâu có gặp cháu…
- Dạ… Bác không có gặp cháu là vì cháu đi học và đi làm ở xa. Lúc má cháu mất cháu mới về ở gần ba… Vả lại lúc cháu còn nhỏ bác đâu có để ý tới con nít…
Hương Điểm cười thánh thót. Riêng An Hóa cũng bật cười vì câu nói của người mới quen.
- Nếu bác biết tên ba của cháu thời lúc đó bác mới biết mình có phải hàng xóm với nhau không…
- Dạ ba của cháu tên Ánh…
An Hóa quay qua nhìn Hương Điểm.
- Vậy hả… Như vậy mình không phải hàng xóm mà người cùng phố… Phố nhỏ mà đâu có xa xôi gì… Thỉnh thoảng bác có gặp ba cháu...
Ngừng lại giây lát An Hóa thở dài nhè nhẹ.
- Gần năm rồi bác không có gặp ba của cháu...
Hai người vào tới cửa. Hương Điểm gặp bạn cười chào vui vẻ. Còn An Hóa cũng được đại diện bên đàng trai đón tiếp đưa tới chỗ ngồi. Tiệc cưới kéo dài khá lâu vì có thêm màn ca nhạc. Gần tới giờ chấm dứt, kéo bạn là má cô dâu ra chỗ vắng Hương Điểm kể vắn tắt vụ xì bánh xe rồi cười nói.
- Mình nhờ bồ hỏi bên đàng trai về ông tên An Hóa…
Hỏi vòng vòng hồi lâu Phán, ba của chú rể mới trả lời.
- Cháu hỏi An Hóa hả. Ổng nói với tôi là phải đi vá bánh xe. Một lát nữa ổng sẽ trở lại. Cháu đừng có lo. Ổng nói là ổng làm. Tôi biết ổng mấy chục năm rồi nên tôi bảo đảm chuyện đó… Kìa ổng về tới…
Phán chỉ ra cửa. Hương Điểm bước nhanh tới cười nói với An Hóa bằng giọng nhuốm chút nhõng nhẽo.
- Cháu kiếm bác quá trời. Cháu định nói là bác có đi vá bánh xe thời cho cháu đi theo với…
An Hóa cười hiền.
- Có gì đâu mà cháu bận tâm. Một hồi nữa tôi sẽ thay bánh xe cho cháu. Bây giờ hơi khuya nên các tiệm sửa xe đóng cửa rồi…
Bước trờ tới nghe chuyện Phán bèn lên tiếng.
- Anh để đó tôi lo. Để tôi bảo thằng con út của tôi nó thay bánh xe cho cháu đây. Anh ngồi xuống bàn mình nói chuyện cho vui…
9 giờ đêm. Tiệc tan. Mọi người ra về. An Hóa ngạc nhiên khi thấy Hương Điểm còn đứng chờ.
- Ủa cháu chưa đi về à?
- Dạ cháu mới nói chuyện với bạn gái vừa xong. Cháu đợi bác về luôn. Đi có bác cháu đỡ sợ hơn…
An Hóa gật đầu.
- Ừ… Vậy mình đi về… Cháu chạy trước còn bác theo sau…
Vừa ngồi vào ghế lái An Hóa hơi ngạc nhiên khi thấy Hương Điểm mở cửa xe bước qua xe của mình. Quay kính xe xuống An Hóa hỏi.
- Có chuyện gì vậy cháu?
Hương Điểm cười nhẹ.
- Bác có cell hông bác?
Hiểu ý của Hương Điểm An Hóa gật đầu cười.
- Bác có nhưng ít khi xài lắm…
- Một hồi nữa cháu sẽ gọi bác nói chuyện cho đỡ buồn ngủ nghe bác. Còn lâu lắm mình mới về tới nhà…
An Hóa cười vui vẻ.
- Ừ cháu cứ gọi…
An Hóa đọc số điện thoại cho Hương Điểm. Nhìn theo dáng đi thướt tha của Hương Điểm anh chợt thở dài. Tà áo dài màu vàng gợi cho anh nhớ hình bóng của người vợ qua đời đã lâu.
Xe vừa nhập vào I75 North An Hóa nghe điện thoại reo. Có tuổi lại thính giác yếu nên anh phải mang ear phone vừa dễ dàng nói chuyện và không bị phân tâm trong lúc lái xe.
- Alo…
Bên kia đầu dây vang tiếng cười thanh thoát cùng giọng nói êm nhẹ.
- Dạ chào bác… Cháu đây…
- Chào cháu…
- Bác buồn ngủ chưa bác?
- Chưa… Tôi đã uống ly cà phê trước đây chừng tiếng đồng hồ thành ra…
- Dạ… Cháu sợ bác buồn ngủ nên gọi điện thoại nói chuyện với bác…
- Cám ơn cháu… Lâu lâu thức khuya cũng không sao. Cháu quen với ai bên đàng gái. Cô dâu hả?
- Dạ cháu quen với má của cô dâu. Cháu là bạn học với Ánh Hoa, má của Hồng Hoa… Còn bác quen với ba của Minh, chồng của Hồng Hoa lâu chưa bác?
- Tôi quen với ông Phán hồi năm 75. Tôi với Phán ở chung trại tị nạn Fort Chaffee. Tuy ổng lớn hơn tôi vài tuổi nhưng tôi mến ổng vì tính tình hiền lành và vui vẻ. Thỉnh thoảng Phán cũng rủ tôi xuống nhà chơi vài ngày. Mấy đứa con của Phán ngoan ngoãn và dễ thương lắm…
- Dạ cháu cũng nghe chị Ánh Hoa khen con rể của chỉ lắm. Chỉ nói cháu Minh chịu khó học hành, siêng năng và có hiếu lắm…
Hương Điểm nghe đầu dây bên kia ngập ngừng hồi lâu rồi mới lên tiếng.
- Còn cháu Hương Điểm chắc có chồng con rồi hả?
- Dạ sau khi ra trường cháu lấy chồng được một năm rồi ly dị. Cũng may chưa có con…
- Vậy hả. Kể cũng buồn hả cháu… Mà thôi cháu cũng còn trẻ, biết đâu mai mốt lại gặp người hợp ý tứ với mình…
- Dạ cám ơn bác. Cháu cũng chán chuyện chồng con thành ra cũng chẳng để ý. Sống một mình khỏe hơn…
- Vậy bây giờ cháu sống với ai?
- Dạ với ba của cháu. Má cháu mất được hai năm nay rồi thời gian sau ba cháu lại bị stroke thành ra cháu phải dọn về ở chung để săn sóc ba. Tuy không bị tê liệt nhưng ba cháu yếu và đi lại hơi khó khăn…
- Vậy à… Vì lúc này bác cũng không được khỏe thành ra ít có liên lạc với anh em trong phố. Để hôm nào bác tới thăm ba cháu…
- Dạ… Trước khi tới bác gọi cho cháu biết để cháu làm tiệc đãi bác…
- Thôi tiệc tùng làm gì cho mệt. Cháu pha bình trà được rồi…
An Hóa nghe bên kia giọng cười ấm dịu vang lên.
- Không được đâu bác ơi… Cháu phải làm cơm đãi một người đồng hương tốt bụng của cháu…
- Ai đặt tên cho cháu vậy?
- Dạ ông nội…
- Cháu biết Hương Điểm có nghĩa gì không?
- Dạ biết… Ba cháu nói đó là tên cái làng thuộc tỉnh Bến Tre nơi cháu sinh ra…
Hương Điểm nghe tiếng cười vui của ông bác mới quen vang vang trong điện thoại.
- Cháu với bác tuy không cùng làng mà là cùng tỉnh Bến Tre với nhau. An Hóa cũng là một địa danh của Bến Tre…
Hương Điểm cười thánh thót.
- Như vậy là cháu có lý do chính đáng để làm tiệc thật bự, thật lớn để đãi bác. Cháu sẽ nấu mấy món thật ngon cho bác với ba cháu nhậu…
An Hóa bật cười.
- Nhậu gì bác. Uống một chai bia đã sỉn rồi…
- Bác không nhậu thời bác phá mồi cũng được…
An Hóa cười thỏa thuê. Lâu lắm anh mới nghe lại những danh từ hầu như đã chìm vào quên lãng như sỉn hay phá mồi.
- Bác chịu hôn để cháu lo mua sắm… Ba cháu mà có bác ngồi lai rai ổng vui lắm. Bác ừ nghe bác…please…
An Hóa bật cười khi nghe Hương Điểm kéo tiếng please ra thật dài.
- Bác bằng lòng… Chắc cũng phải hai ba tuần nữa để cho bác khỏe khoắn trong người đã…
- Bác bị bịnh à bác?
- Ừ thì cũng bịnh chút chút. Bịnh nhớ nhà, bịnh già, bịnh cô đơn…

An Hóa nghe tiếng cười thánh thót của Hương Điểm vang trong điện thoại. Hai bác cháu dù mới quen nhưng có nhiều chuyện để nói vì không cách biệt tuổi tác nhiều lắm, huống chi Hương Điểm lại là một người ăn nói bặt thiệp, duyên dáng và khéo léo. Nàng kéo từ chuyện ở bên này xong lại gợi tới chuyện quê hương, nhất là về Bến Tre, khiến cho đường dài cũng trở thành ngắn.
An Hóa lên tiếng khi nhìn thấy bảng chỉ đường cho biết sắp tới phố mà mình đang ở.
- Thôi nghe cháu… Sắp tới nhà rồi. Bác đưa cháu về tận nhà rồi mai mốt mình gặp lại…
- Dạ… Bác lái xe theo cháu về nhà để cháu mời bác tách trà…
Gần 11 giờ đêm An Hóa mới đưa Hương Điểm về tới nhà riêng. Đó là một khu subdivision nhỏ và yên tịnh. Dừng xe trước cửa nhà mình xong Hương Điểm bước qua xe của An Hóa.
- Cháu mời bác vào nhà của cháu uống trà…
An Hóa lắc đầu.
- Cám ơn cháu. Giờ này cũng khuya rồi nên bác không muốn làm phiền cháu. Để hôm nào khỏe trong mình bác sẽ tới gặp ba của cháu…
Nghe lời từ chối khéo léo của An Hóa Hương Điểm không mời thêm.
- Dạ bác về nghỉ khỏe. Cháu cám ơn bác đã giúp…
- Không có gì đâu cháu…
Hương Điểm đứng nhìn theo chiếc xe của An Hóa mất nơi cua quẹo mới mở cửa vào nhà.
CHƯƠNG 2
Nắng tháng 6 chói chang. Gió mát từ mặt sông rộng bốc lên làm cho Hương Điểm cảm thấy dễ chịu. Mỗi buổi chiều, bất kể xuân hạ thu đông, trừ những ngày có tuyết rơi nhiều và hai ngày cuối tuần, nàng đều ra River Park đi bộ. Đối với nàng, đi bộ có nhiều cái hay ho và bổ ích. Vừa là môn thể dục lành mạnh, đi bộ còn là một hình thức an dưỡng tinh thần sau một ngày làm việc mệt nhọc. Con đường chạy dọc theo bờ sông được nàng ưa thích nhất vì mát mẻ, phong cảnh đẹp và không có đông người lắm.
Đang nhàn nhã tản bộ Hương Điểm hơi ngừng lại rồi mỉm cười thích thú. Trên cái băng gỗ có một người đang ngồi im lặng nhìn ra dòng sông lặng lờ nước chảy.
- Bác An Hóa…
Hương Điểm gọi nhỏ. An Hóa quay đầu lại. Cô gái hơi ngạc nhiên vì thoáng thấy ánh mắt của ông ta long lanh như muốn khóc.
- Cháu đó à… Cháu làm gì ở đây?
- Dạ cháu đi bộ… Cháu ra đây đi bộ mỗi chiều… Còn bác làm gì ở đây?
An Hóa cười. Hương Điểm thấy nụ cười của ông ta thật buồn.
- Bác ra ngồi đây nhìn dòng sông…
Ngừng lại giây lát ông ta nói như để làm rõ ý câu nói của mình.
- Bác nhớ nhà nên ra đây nhìn dòng sông cho đỡ nhớ nhà…
Hương Điểm tự động ngồi xuống cạnh An Hóa. Nàng cũng nhìn ra dòng sông rồi lát sau mới thở dài nhè nhẹ.
- Cháu qua Mỹ lúc cháu được bảy tuổi. Vì còn nhỏ nên cháu không nhớ được nhiều. Cháu chỉ còn nhớ là nhà bà ngoại cất ở bên cạnh con sông nhỏ. Buổi trưa tắm sông thật mát…
An Hóa quay qua nhìn Hương Điểm. Anh thấy một khuôn mặt thanh thú, ánh mắt long lanh, cái trán rộng hơi gồ lên và nụ cười có pha chút gì tinh nghịch.
- Quê ngoại của cháu ở Giồng Trôm. Bác biết Lương Hòa hôn?
An Hóa gật đầu cười.
- Như vậy con sông mà cháu nói là sông Bến Tre bởi vì làng Lương Hòa nằm cạnh sông Bến Tre. Hồi trước năm 75 bác đi lính hải quân thành ra đi nhiều nơi lắm. Sông Đồng Nai ở Biên Hòa, sông Sài Gòn, sông Lòng Tảo, sông Nhà Bè, sông Vàm Cỏ Đông và Tây, sông Mỹ Tho, Ba Lai, Hàm Luông, Cổ Chiên bác đều có đi qua…Nước mình sông rạch nhiều lắm đi hoài cũng chưa hết…
- Vậy hả bác… Chắc tại vì bác đi nhiều nên bác mới nhớ con sông, mới nhớ nhà hả bác?
An Hóa cười buồn khi nghe câu hỏi của Hương Điểm. Hơi gật đầu anh cười nói.
- Có lẽ như vậy. Ngoài ra còn một lý do khác…
- Lý do gì hả bác?
Trước khi hỏi Hương Điểm thầm đoán đó là lý do cá nhân, nhưng nàng vẫn muốn hỏi để thỏa mãn sự tò mò và cũng để có chuyện để nói với An Hóa, một người mà ngay lần đầu tiên chuyện trò nàng sớm cảm nhận có cái gì khác lạ không giống như những người bình thường mà nàng gặp gỡ hằng ngày.
- Lý do cá nhân…
An Hóa trả lời úp mở như không muốn thố lộ tâm tình.
- Bác nói cho cháu nghe đi rồi cháu mời bác đi ăn kem. Đằng kia có chỗ bán kem ngon lắm bác…
Câu nói của Hương Điểm làm cho An Hóa bật cười một cách vui vẻ.
- Bác có phải con nít đâu mà cháu đem kem ra dụ. Ăn kem không chưa đủ. Ăn cơm tối nữa…
Hương Điểm gật đầu liền.
- Dạ ăn cơm tối. Đây là dịp để cho cháu cám ơn bác vá bánh xe của cháu.
- Hồi tháng 4 năm 75 bác đi có một mình còn vợ bác và hai đứa con bị kẹt ở lại. Mấy năm sau vợ bác và hai đứa nhỏ vượt biên nhưng bị chết trên biển. Từ đó bác sống một mình...
An Hóa ngừng nói có lẽ vì nghẹn lời.
- Cháu xin chia buồn với bác…
Trong lúc nói Hương Điểm nhìn An Hóa. Nàng thấy ánh mắt của người lính thủy già nua như mất hút vào dòng sông. Ánh mắt của ông ta thật buồn.
- Từ đó tới nay bác sống một mình. Cứ mỗi lần nhớ nhà, nhớ vợ con, bác lại ra đây nhìn dòng sông, nói chuyện với dòng sông. Bác có cảm tưởng như bác gái đang chờ đợi…
Hương Điểm chợt đưa tay ra nắm lấy bàn tay của An Hóa và giữ chặt lại như sợ ông ta sẽ nhảy xuống sông để quyên sinh. Ông ta cười buồn nhìn cô gái.
- Cháu đừng có sợ. Bác không tự tử đâu…
Hương Điểm cười rụt bàn tay của mình lại rồi đứng lên.
- Đi bác… Cháu với bác đi ăn kem xong rồi mình đi ăn tối. Cháu đi bộ ba dặm rồi cháu đói bụng muốn xỉu nè bác…
Thấy An Hóa vẫn còn ngồi yên nàng cười hăm he.
- Bác mà không đứng dậy là cháu sẽ bợ đít bác đó… Bác nghe chưa…
Hương Điểm cười hắc hắc như để che đậy ý nghĩ nào đó đã làm cho khuôn mặt trắng xanh của nàng hồng lên. An Hóa chậm chạp đứng dậy. Nhìn cô gái tuổi vào khoảng đứa con đầu lòng của mình ông ta thở hắt hơi dài.
- Đi ăn kem thời cháu trả tiền còn đi ăn tối thời bác trả tiền. Chịu hông?
Hương Điểm chưa kịp nói lời nào An Hóa chắc giọng.
- Chịu thời bác mới đi bằng không bác đi về nhà khò…
- Chịu… Bác nghiêm mà khó tính còn hơn ba của cháu nữa…
- Ba của cháu mạnh?
Hương Điểm nói với giọng buồn buồn.
- Dạ mạnh thời cũng mạnh nhưng yếu lắm…
An Hóa lẩm bẩm. Mặc dù anh lẩm bẩm song cô gái đi bên cạnh cũng nghe được.
- Người quen lần lượt về lại với quê hương chỉ còn trơ lại mình… Biết bao giờ mới tới phiên mình…
Ăn kem xong An Hóa hẹn bảy giờ tối sẽ lại nhà đón Hương Điểm đi ăn.
7 giờ tối. Nghe tiếng chuông reo nàng bước ra mở cửa.
- Bác vào nhà ngồi chờ cháu một chút…
Hơi ngần ngừ giây lát rồi An Hóa cũng chậm rãi bước vào nhà của Hương Điểm. Phòng khách nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ. Cách trang hoàng cũng giản dị.
- Ba cháu đâu?
- Dạ ngủ…
- Cháu có bạn trai hay bồ bịch gì chưa?
Tiếng cười trong trẻo của Hương Điểm từ trong phòng ngủ vọng ra.
- Bác hỏi để làm gì. Bác đâu phải là ba của cháu đâu…
An Hóa cười nhỏ nói như để bào chữa cho thái độ và câu hỏi có hơi đi sâu vào đời tư của cô cháu gái mới quen.
- Bác là bạn với ba của cháu cho nên nghe tin ổng đang bịnh hoạn bác cảm thấy có bổn phận thay thế ổng tạm làm ba của cháu…
- Cám ơn…
Hương Điểm kéo dài hai tiếng cám ơn nhất là tiếng ơn với vẻ gì tinh nghịch và chế diễu.
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ ba mươi lăm… Có phải người ta nói ba mươi lăm là con dê phải hôn bác…?
Tránh trả lời câu hỏi An Hóa lãng sang chuyện khác.
- Vậy à. Cháu lớn hơn đứa con út của bác hai tuổi. Nó sanh năm 77…

Hương Điểm ló đầu ra nhìn. Nàng thấy một ông già tóc lốm đốm bạc, mặc cái áo sơ mi cũ đang cúi đầu nhìn xuống thảm. Tự dưng nàng liên tưởng tới ba của mình. An Hóa cũng giống ba của nàng và nhiều người bạn của ba. Tất cả đều có chung một điểm là sống với kỹ niệm và ôm ấp quá khứ. Đối với họ quá khứ dù đẹp hay không đẹp, như cánh tay cụt hay cái chân cụt hoặc vết thương trên thân thể vẫn còn gây nhức nhối dù thời gian ba mươi mấy năm đã trôi qua. Gặp nhau họ chỉ ôn lại chuyện cũ, trong khi chuyện hiện tại ở đây họ làm lơ hoặc có nói cũng chỉ là những lời bâng quơ trời mưa trời nắng. Họ không muốn hội nhập vào đời sống dù con cái của họ có đứa sinh ra và lớn lên ở đây. Họ không thể hội nhập vào xã hội này dù đôi khi cháu nội ngoại lại là những đứa trẻ mang hai dòng máu Việt-Mỹ. Nàng còn nhớ trong dịp Tết Nguyên Đán lúc nàng còn đang học trung học, ba của nàng đã nói với mấy anh chị một câu: Tụi bây có thương tao thời ráng kiếm người mình mà lấy vợ lấy chồng. Tụi bây mà lấy người ngoại quốc là tao gặp con rể hay ông bà sui chỉ có nói hai tiếng Hello và Good Bye…. Tuy nhiên điều đó cũng không cản được anh của nàng lấy người vợ Mỹ. Dù ông không nói ra song nàng biết ba buồn lắm. Ông không có kỳ thị màu da hoặc chủng tộc. Điều mà ông muốn nói là con rể hoặc ông bà sui không hấp thụ một nền văn hóa như ông, không cùng chung tập quán, phong tục, lễ nghi và suy tư. Nói tóm lại là đôi bên khác biệt quá nhiều để có thể ngồi đấu láo và tâm tình hằng giờ. Ngay cả con cái trong nhà cũng vậy. Anh trai kế nàng, dù sinh ra ở Việt Nam, nhưng sang đây lúc mới có mười tuổi do đó anh chịu ảnh hưởng của Mỹ nhiều hơn Việt. Anh nói tiếng Việt giọng Mỹ mà mỗi khi nghe ba của nàng phang một câu: Mày người Việt mà nói tiếng Việt nghe còn tệ hơn mấy thằng chệt ở Chợ Lớn… Khi con cái lớn lên, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng rộng ra cũng như mối cảm thông cũng nhạt dần. Rồi từ đó tình thân thiết cũng không có nhiều. Thương thời thương mà thân thời không có thân. Chỉ có nàng là con gái, quanh quẩn bên ba má nhiều hơn và may mắn hơn khi nàng học trung học thời lại có bạn Việt Nam nhiều hơn. Các gia đình qua đây theo diện HO nhiều thành ra họ tụ họp và gặp gỡ thường xuyên. Nhờ vậy con cái của họ còn giữ được chất nước mắm trong người nhiều hơn con cái của những gia đình qua đây hồi năm 75.
- Bác…
An Hóa ngước lên cười. Hương Điểm cảm thấy thương nụ cười buồn, ngu ngơ, xa lạ, lạc loài của ông bác già.
- Mình đi chưa bác… Cháu đói bụng muốn xỉu rồi…
An Hóa cười bước ra cửa. Hương Điểm nói trong lúc khép cửa lại.
- Để cháu làm tài xế cho bác. Cháu biết một nhà hàng này yên tịnh. Mình có thể nói chuyện nhiều…
- Việt Nam hả?
Hương Điểm lắc lắc mái tóc huyền thoang thoảng mùi nước hoa.
- Thái… Thành phố này nhỏ như cái lỗ mũi thời làm gì có nhà hàng Việt Nam…
- Lỗ mũi của cháu hay lỗ mũi của bác?
An Hóa nói giỡn. Hơi chun chun cái mũi dọc dừa của mình xong Hương Điểm quay qua nhìn người bên cạnh rồi cũng giỡn một câu.
- Chắc là lỗ mũi của cháu chứ lỗ mũi của bác thời phải lớn hơn nhiều… Ba cháu nói cháu có cái mũi dọc dừa. Mũi dọc dừa là mũi gì dậy bác?
An Hóa cười rồi ấp úng.
- Giảng nghĩa thời hơi dài dòng nhưng bác có thể nói mũi dọc dừa là cái mũi đẹp...
- Đẹp như thế nào hả bác?
- Khi nhìn người ta thích. Ngắm lần thứ nhất người ta muốn ngắm lần thứ nhì rồi ngắm hoài không chán...
Hương Điểm cười hắc hắc. Xe lên cây cầu cao. Nhìn hồ nước xanh An Hóa nói chậm.
- Để mai mốt bác mời cháu lại nhà ăn tối…
- Bác nấu hả?
- Ừ… Bác biết nấu…
Hương Điểm nhấn ga cho chiếc Accord chạy nhanh hơn.
- Cháu làm việc ở đâu?
- Dạ làm ở nhà thương. Bác biết Memorial Hospital không?
An Hóa cười nhẹ.
- Biết… Ở đây ba mươi mấy năm mà không biết nhà thương đó à. Cháu chê bác cù lần hả?
Hương Điểm bật thành tiếng cười. An Hóa cũng cười lớn khi nghe tiếng cười vui vẻ của cô tài xế.
- Cháu làm gì trong nhà thương. Bác sĩ hả?
Hương Điểm lắc đầu lia lịa.
- Cháu không ham làm bác sĩ bác ơi. Học cực mà làm còn cực hơn. Cháu làm phòng điều hành nhân viên, có giờ giấc đàng hoàng. Tuần lễ năm ngày, ngày tám tiếng thôi. Thời giờ còn lại để enjoy cuộc đời bác ơi…
An Hóa cười hắc hắc. Anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi nói chuyện với Hương Điểm. Dường như cũng nhận ra điều đó nên nàng lên tiếng hỏi.
- Nói chuyện với cháu bác vui hôn?
An Hóa trả lời một cách thành thực.
- Vui… Cháu nói chuyện có duyên lắm. Vậy mà hổng có bồ. Hơi lạ à nghen...
Đổi vào đường bên trong cùng Hương Điểm cười nhẹ.
- Tại cháu kén. Trong sở cũng có nhiều anh theo mà cháu không thích. Anh thì mặt búng ra sữa… Anh thì mở miệng ra là tiền bạc. Anh thì quen nhau mới tuần lễ đã đòi lên giường. Chán lắm bác ơi…
- Vậy thì ý trung nhân của cháu phải như thế nào?
Hương Điểm có vẻ đắn đo và suy nghĩ về câu hỏi của ông bác già.
- Cháu không biết… Chỉ biết là lòng mình dửng dưng khi gặp người lạ. Không rung động là không có tình yêu. Bác có như vậy không?
An Hóa chậm chạp gật đầu. Vì quay nhìn ra cửa kính nên anh không thấy được Hương Điểm cười. Sở dĩ nàng cười vì nghĩ mình cũng hơi lạ. Tại sao lại đi hỏi một ông già đầu đã hai thứ tóc về tình yêu của lứa đôi. Hỏi ổng về tình quê hương, tổ quốc thời còn nghe lọt lỗ tai chứ tình trai gái thời ổng lão rồi.
- Mình lẩm cẩm…
Nàng nghĩ thầm. Tiếng của An Hóa vang lên chậm và mệt.
- Bộ cháu nghĩ người già không yêu à?
Hương Điểm cười thánh thót.
- Cháu đâu có nghĩ người già không yêu mà cháu nghĩ…
An Hóa hớt lời cô gái.
- Cháu nghĩ bác già nên không biết yêu à… Bác đã biết yêu từ hồi cháu còn mặc tả lận…
Hương Điểm rũ ra cười khiến cho bánh xe cán lane gây thành tiếng kêu bụp bụp.
- Coi chừng cháu… Coi chừng hun đít người ta…
Hương Điểm cười sằng sặc, cười tới chảy nước mắt. Giảm tốc độ xuống còn 45 nàng từ từ rẽ vào exit chỉ Lee Highway & Brainerd Road. Nhằm ngày thứ tư nên xe cộ thưa thớt. Chừng mười lăm phút sau xe quẹo vào một nhà hàng Thái nằm bên phải.
- Bác có cần cháu mở cửa cho bác hôn?
Hương Điểm nói trong tiếng cười. Hiểu cô gái cố ý chọc mình già lụ khụ cần phải có sự dìu dắt nên An Hóa cũng cười đùa lại.
- Cần chứ… Không những mở cửa mà cháu còn phải nắm tay dẫn đi nữa…
- Ok… Bác đã thay bánh xe cho cháu thời cháu phải giúp lại…
Nói xong Hương Điểm mở cửa đi nhanh qua phía bên kia rồi kéo rộng cửa ra xong ló đầu và khom người vào trong xe. Vì mùa hè nóng nực, lại áo thun hở cổ do đó An Hóa thấy được phần da thịt mịn màng của người đàn bà đã qua một đời chồng. Có lẽ cũng biết điều đó nên Hương Điểm cười nói lảng.
- Để cháu đỡ bác ra xe…
Lắc đầu Anh Hóa nói nhỏ.
- Cháu lí lắc quá bác chịu thua…
- Có gì đâu. Cháu coi bác như ba của cháu mà…
- Như vậy thời được…
An Hóa đưa tay ra cho Hương Điểm nắm rồi nương theo cái kéo tay của nàng anh bước ra xe một cách lẹ làng. Hai người bước song song vào cửa.
- Ông bà có hai người…
Cô host của nhà hàng hiểu lầm khi thấy Hương Điểm cặp kè với An Hóa. Liếc nhanh người bên cạnh nàng cười nói bằng tiếng Anh.
- Đây là ba của tôi…
- Tôi xin lỗi cô… Kính mời ông và cô…
Hai người được đưa vào cái bàn trong góc. Vài phút sau người hầu bàn tới. An Hóa gọi ly trà nóng còn Hương Điểm chọn trà đá.
- Bác có thử thức ăn Thái chưa?
Hương Điểm hỏi nhỏ và An Hóa lắc đầu cười.
- Chưa… Bác ít khi đi ăn ngoài…
Thấy người đối diện ngước lên nhìn mình như chờ nghe tiếp ông ta cười.
- Đi một mình cũng buồn. Hơn nữa thức ăn lại không hợp thành ra…
Hương Điểm gật đầu như thông cảm. Cười chúm chiếm nàng hỏi một câu.
- Như vậy nếu có người rủ bác đi thời bác cũng đi hả?
Hiểu hai tiếng có người của cô cháu gái An Hóa cười ý nhị.
- Bác thích nấu và ăn ở nhà hơn. Nấu ăn nhiều bác nghiệm ra cái thi vị của sự tự mình nấu và tự mình ăn. Đó là triết lý đơn giản của sự sống…
Hương Điểm cười nhẹ khi nghe ông bác già nói về triết lý của nấu ăn và ăn.
- Nấu ăn cho mình hoặc người thân quen là mình đặt cái tâm của mình vào đó thành ra thức ăn nó có cái tình. Nó ngon là nhờ có cái tình…
- Tình gì bác?
Giọng hỏi của Hương Điểm nhuốm chút tinh nghịch.
- Tình cảm giữa người với người. Mình đi ăn tiệm thời họ làm vì tiền thành ra…
Hương Điểm làm thinh không hỏi nữa. Ở góc cạnh nào đó nàng biết ông bác già có nhận xét sâu sắc. Liếc nhanh mấy người ngồi bàn bên cạnh An Hóa nói nhỏ.
- Xã hội mà chúng ta đang sống đây có thể tiến tới mức hoàn hão hơn nếu người ta đừng nghĩ tới tiền nhiều quá…
An Hóa ngừng nói khi cô hầu bàn trở lại. Nhìn Hương Điểm anh cười nhẹ.
- Cháu muốn ăn gì cứ việc gọi. Cháu gọi luôn cho bác cũng được…
Khẽ gật đầu Hương Điểm gọi thức ăn. Đợi cho cô hầu bàn đi xa nàng thì thầm.
- Cháu gọi để mình ăn chung. Như vậy có vẻ gia đình hơn…
An Hóa cười gật đầu đồng ý. Uống ngụm nước trà Hương Điểm hỏi một câu dò đường.
- Bác làm ở đâu hả bác? Bác về hưu rồi hả bác?
- Bác làm ở TVA. Tuy chưa tới tuổi chính thức nhưng bác về hưu non…
- Rồi ở nhà bác làm gì?
- Chẳng có gì đặc biệt hết. Đọc sách, nghe nhạc, làm vườn và ngủ…
Hương Điểm hơi nhăn nhăn mặt.
- Như vậy buồn chết…
- Riết rồi cũng quen. Cũng như hồi vợ bác mới chết bác khổ sở tới độ muốn tự tử nhưng dần dần cũng nguôi ngoai…
- Lúc vợ bác chết bác được bao nhiêu tuổi?
- Ba mươi…
- Còn trẻ mà sao bác không lấy vợ khác?
- Ma nào thèm lấy bác…
Không nhịn được Hương Điểm bật cười thánh thót vì câu nói của An Hóa.
- Ma thời không thèm chứ cháu nghĩ người thời thèm. Ba mươi tuổi bác còn phong lắm mà…
Cười thành tiếng An Hóa nhìn cô cháu gái.
- Ai dạy cháu tiếng đó?
- Ba… Ổng nói hoài thành ra cháu thuộc lòng. Ba hay nói giỡn với má là tuy già nhưng ba còn phong lắm…
An Hóa lắc đầu cười. Ba mươi bốn năm sống nơi đất khách quê người đây là lần đầu tiên anh nói chuyện nhiều và lâu với một người đàn bà nhỏ hơn mình nhiều tuổi. Có lẽ vì Hương Điểm nói chuyện vui vẻ, duyên dáng và có nhiều chất nước mắm hơn các cô cậu trẻ tuổi khác. Một điều nữa là tuy sống ở đây khá lâu song nàng nói tiếng Việt lưu loát, không có giọng trọ trẹ của giới trẻ Việt ở Mỹ nói tiếng mẹ đẻ.
- Bác thích đọc sách lắm hả?
- Thích lắm. Nó là bạn của bác…
- Bác đọc sách gì?
- Gì cũng đọc. Truyện dài, truyện ngắn, tiểu thuyết, nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam, địa lý, sử ký. Gặp cuốn nào đọc cuốn đó…
- Mai mốt bác cho cháu mượn vài cuốn nghe. Cháu muốn biết về văn hóa của nước mình…
An Hóa cười gật đầu nói với giọng sắm nắm.
- Ừ khi nào rảnh cháu lại nhà bác đi. Bác nấu cho cháu ăn rồi bác chỉ cho cháu sách về sử địa. Bác có nhiều lắm…
Thức ăn được mang ra. Gắp thức ăn bỏ vào dĩa của An Hóa trước rồi sau đó mới gắp cho mình, Hương Điểm vui vẻ nói.
- Bác ăn đi bác… Bác vừa ăn bác vừa kể chuyện cho cháu nghe…
- Kể chuyện gì?
- Chuyện gì cũng được. Chuyện đi lính, chuyện gia đình…
An Hóa cười cười nhìn người đàn bà trẻ tuổi đang ngồi ăn trước mặt mình. Mái tóc huyền bóng mượt. Vầng trán rộng thông minh mà bướng bỉnh, đôi mày rậm và cong một cách tự nhiên. Mũi cao và kín. Miệng nhỏ với đôi môi dày. Da mặt mịn màng. Cặp mắt to dài long lanh và tinh anh.
- Bộ bác coi tướng cháu à?
Hương Điểm hỏi và An Hóa cười cười.
- Ừ… Cháu muốn bác kể chuyện thời bác kể chuyện về tướng số cho cháu nghe. Cháu tin tướng số không?
Ngần ngừ giây lát Hương Điểm cười.
- Cháu hổng biết. Có lẽ không tin mà nếu có cũng không nhiều lắm…
Uống một ngụm trà cho thấm giọng An Hóa cười cất tiếng.
- Kể về tướng số thời câu chuyện về ông Mạc Đỉnh Chi là câu chuyện lý thú nhất. Theo lời truyền tụng thời ông ta xuất thân nơi cùng đinh nghèo khổ nhưng thông minh xuất chúng. Có thuyết còn nói là mẹ của ông ta nhà nghèo, ở ven rừng, một bữa đi vào rừng lượm củi bị khỉ đè nên sinh ra ông ta…
Hương Điểm ré lên cười hắc hắc khi nghe ông bác già kể tới chỗ bị khỉ đè nên sinh ra ông ta…
- Sở dĩ người ta đồn cha của Mạc Đỉnh Chi là khỉ vì tướng của ông ta như khỉ. Có lẽ ông ta xấu trai và tướng điệu giống như khỉ. Tuy hình dung xấu xí và tướng tá dị hợm song Mạc Đỉnh Chi lại thông minh, học một biết mười nhờ vậy mới thi đậu trạng nguyên…
- Trạng nguyên là gì hả bác?
Hương Điểm ngắt lời. Nhân đó An Hóa mới gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng rồi mới trả lời.
- Trạng nguyên là tiến sĩ… là ông tiến sĩ đậu hạng nhất...
- Như vậy thời đâu có gì đặc biệt. Cháu…
Nói tới đó Hương Điểm chợt đưa tay lên bụm miệng mình lại không cho nói nữa. An Hóa nhìn cô cháu gái mới quen đăm đăm.
- Bộ cháu là tiến sĩ hả?
- Dạ hông… Cháu muốn nói là cháu cũng có thể học lấy bằng tiến sĩ nếu cháu chịu khó học…
An Hóa cười gật gù.
- Tiến sĩ thời bây giờ học đã khó mà ngày xưa còn khó gấp trăm lần. Mấy ngàn học sinh trong nước đi thi mà người ta chỉ lấy có một người…
- Một người…?
Hương Điểm lập lại với vẻ hoài nghi. An Hóa quả quyết.
- Một người. Người giỏi nhất trong mấy ngàn sĩ tử đó được gọi là trạng nguyên. Để bác nói tiếp chuyện về tướng của ông Mạc Đỉnh Chi. Sau khi đậu trạng nguyên và ra làm quan thời gian, ông ta được lệnh dẫn đầu sứ bộ đi sang Tàu. Qua bên đó bằng trí thông minh tột đỉnh và sức hiểu biết của một ông trạng nguyên, ông ta đã làm cho triều đình nước Tàu nể phục và vua Tàu phong cho ông ta chức lưỡng quốc trạng nguyên. Điều mà từ vua chí quan của Tàu thắc mắc là nếu theo thuật tướng số thời tướng của Mạc Đỉnh Chi không thể nào đậu trạng nguyên được. Cái tướng của ổng, ngày xưa thì có nước ở đợ hay cày ruộng, còn bây giờ thời drop out high school và đi chiên French fried với hamburger mà thôi…
Hương Điểm ré lên cười hắc hắc. Nhờ đưa cái khăn ăn lên che miệng nên tiếng cười của nàng mới không làm phiền những người ngồi bàn bên cạnh. Lau nước mắt nàng nhìn An Hóa.
- Cháu thích nghe bác kể chuyện…
Ăn tiếp miếng thịt gà trong dĩa, uống ngụm nước đá lạnh An Hóa tiếp tục kể.
- Để giải tỏa sự thắc mắc đó vua Tàu triệu các ông thầy tướng số giỏi nhất nước tới coi tướng cho Mạc Đỉnh Chi. Theo tướng số thời con người ta ai cũng có tướng và có tới ba thứ tướng. Thứ nhất là lộ tướng, thứ nhì là ẩn tướng và cuối cùng là tiềm tướng. Lộ tướng của ông tiến sĩ họ Mạc thời không có gì đặc biệt vì ổng có tướng đi như khỉ đột, mặt như khỉ già, tay chân khều khào như khỉ con…
Dù đã lấy khăn che miệng mà tiếng cười của Hương Điểm vẫn phát ra khiến cho ba người ngồi bàn bên cạnh phải quay nhìn.
- Coi lộ tướng không có gì đặc biệt, các ông thầy tướng của Tàu mới xin với Mạc Đỉnh Chi cho phép họ coi ẩn tướng, tức là các dấu vết đặc biệt ẩn trong người. Mạc Đỉnh Chi ưng thuận liền vì chính ổng cũng thắc mắc muốn biết trong người mình có cái gì đặc biệt hoặc khác thường. Trút bỏ quần áo xong, các ông thầy tướng đua nhau xem xét khắp thân thể. Rốt cuộc họ cũng không tìm ra cái gì để dẫn tới kết luận là nhờ lộ tướng, ẩn tướng hay tiềm tướng mà Mạc Đỉnh Chi được phong cho chức trạng nguyên của cả hai nước. Mọi người đều thất vọng và bỏ cuộc. Chỉ riêng có một ông thầy tướng già chưa chịu thua. Qua kinh nghiệm ông ta biết trong người của Mạc Đỉnh Chi phải có một điểm gì khác người thường và vô cùng đặc biệt mới làm cho ông ta trở thành một nhân vật xuất chúng. Nhờ kinh nghiệm và kiên nhẫn nên cuối cùng ông ta mới khám phá ra cái tiềm tướng của Mạc Đỉnh Chi…
An Hóa ngừng nói tủm tỉm cười. Hương Điểm cũng nhìn người kể chuyện một cách chăm chú như chờ nghe mà dù suy nghĩ nàng cũng không đoán ra kết cuộc.
- Đoạn cuối này hơi kỳ kỳ. Cháu làm ở nhà thương chắc quen với cảnh máu me và dơ dáy…
- Bác cứ nói, nói hết. Cháu không ngại chuyện đó đâu dù đang ăn uống…
Khẽ gật đầu An Hóa cười kể tiếp.
- Sau mấy ngày rình rập mọi cử động, theo dõi sinh hoạt thường ngày của Mạc Đỉnh Chi ông thầy coi tướng tìm ra giải đáp. Số là hai ba bữa vị trạng nguyên họ Mạc bị bón, nên khi ổng đi cầu thời phân của ổng còn nguyên hình dáng. Cũng nhờ hình dáng của cục phân mà ông thầy Tàu mới biết cái tiềm tướng quái lạ, trên đời có một không hai của ông Mạc. Thường thường cục phân của chúng ta đều hình tròn còn của ông Mạc Đỉnh Chi lại hình vuông…
Không nhịn được Hương Điểm ré lên cười hắc hắc. Nàng cười nhiều tới chảy nước mắt và mặt đỏ au. Dù biết ông bác già xạo mà nàng vẫn cười vì nhận ra điểm thâm thúy trong câu chuyện kể của ông ta.
- Vậy mai mốt chắc cháu phải nhờ bác coi tướng của cháu để kiếm xem cháu có ẩn tướng hay tiềm tướng…
Nói tới đó nàng kịp dừng lại đúng lúc. Mặt của nàng hồng lên vì mắc cỡ. Muốn xem ẩn tưởng hay tiềm tướng là nàng phải thoát y. Ý tưởng đó làm cho nàng mắc cỡ dù đã gọi An Hóa bằng bác. May mà ông bác già, có lẽ vì lãng tai không nghe nên im lặng ăn hết thức ăn trong dĩa. Ăn xong Hương Điểm đòi trả tiền song An Hóa nhất định không chịu. Cuối cùng nàng giành cho tip. Khi trở về nhà thấy hơn 9 giờ và biết Hương Điểm ngày mai còn phải đi làm nên An Hóa không muốn vào nhà.
- Cháu sẽ gọi và mời bác tới nhà gặp ba cháu. Thỉnh thoảng nếu buồn bác gọi nói chuyện với cháu. Cháu thích nói chuyện với bác…
- Nếu không có gì phiền cho cháu…
An Hóa nói nhỏ. Hương Điểm cười nhẹ.
- Dạ không có gì phiền. Nhà chỉ có cháu với ba mà ba già lẫn thành ra cũng không có nói chuyện nhiều…
- Ừ… Vậy thì bác sẽ gọi rủ cháu đi River Park ăn kem…
Hương Điểm cười vui vẻ. Đứng nhìn theo chiếc xe của An Hóa mất nơi khúc quanh nàng mỉm cười nhớ tới câu chuyện coi tướng của ông bác già.
CHƯƠNG 3
12 giờ trưa. Đang sửa soạn ăn trưa An Hóa nghe điện thoại nhà của mình reo.
- Alo...
An Hóa lên tiếng. Một giọng cười thanh thanh vang lên.
- Dạ chào bác. Bác mạnh hôn bác...
An Hóa hơi mỉm cười vì biết đó là Hương Điểm.
- Dạ bác cũng mạnh, còn cháu?
- Dạ... Cháu mạnh. Bác nói chuyện với cháu mà bác dạ thưa làm cháu tổn thọ...
Dứt câu nói là tiếng cười hắc hắc cùng với âm thanh là lạ vang trong điện thoại.
- Cháu đang làm gì đó?
- Dạ cháu đang ăn trưa. Cháu gọi cho bác biết là tối mai 7 giờ cháu mời bác tới nhà ăn tiệc với ba cháu... Như vậy có gì phiền không bác?
Hương Điểm nghe đầu giây điện thoại bên kia có tiếng cười khẽ vang cùng giọng nói trầm và chậm rãi.
- Không có gì phiền đâu cháu. Bác cũng muốn có dịp tới nhà thăm ba cháu. Có bạn trò chuyện chắc ba cháu sẽ bớt buồn và cô đơn hơn...
- Dạ cháu cám ơn bác…
- Không có gì… Chiều mai bác sẽ tới…
- Dạ... Cháu chào bác và sẽ gặp bác...

Dứt cuộc nói chuyện Hương Điểm ngồi im nhìn ra khung cửa sổ rộng. Nắng vàng hực dọi trên nóc tầng lầu phía bên kia. Hơi lạnh của máy điều hòa không khí toát ra thành âm thanh rì rầm dìu dịu. Bỗng dưng nàng khe khẽ thở dài. Đời sống nhàm chán, vô vị, trống rỗng và hầu như không có một mục đích hay cái gì để cho mình đeo đuổi hoặc cố gắng thực hiện. Nàng cảm thấy như mất hướng đi khiến mình phải lao đao, ngã ngiêng hoặc bối rối. Nàng cảm thấy như đời sống của mình thiếu đi một cái gì không rõ rệt. Một ngày như mọi ngày, được lập đi lập lại như một công thức, riết rồi nàng có cảm tưởng mình là một robot biết suy nghĩ. Sáng. 6 giờ thức dậy. Tắm rửa. Làm vệ sinh. Trang điểm. Ăn điểm tâm bằng một chén cereal, một ly sữa tươi hoặc nước cam. 7 giờ 15 ra khỏi nhà. 7 giờ 45 tới sở làm. Đi thang máy lên tầng lầu ba vào văn phòng làm việc. 5 giờ rưởi chiều ra khỏi sở. Đi bộ nửa giờ xong về nhà. Hỏi thăm sức khỏe của ba. Thay quần áo. Nấu bữa cơm chiều. 7 rưởi giờ ăn tối. 8 giờ đọc sách báo hoặc đàn hát. 9:45 giờ đi tắm. 10 giờ xem tin tức. 10 rưởi đi ngủ. 6 giờ sáng thức dậy. Tất cả được làm đi làm lại. Ngày này sang ngày khác. Một ngày 24 giờ. Một tuần lễ bảy ngày. Một năm 52 tuần lễ. Một năm 365 ngày. Như thế đời sống đều đặn trôi đi trong lặng lẽ và rỗng tuếch. Cũng may là công việc của hãng khá bận rộn khiến cho thời giờ qua mau hơn nếu không chắc tâm hồn của nàng phải lâm vào cơn khủng hoảng càng ngày càng gia tăng tới mức độ trầm trọng. Nàng biết có hai điều giữ thăng bằng cho tâm hồn của mình là lòng thương yêu người cha già và một chút tin tưởng vào một điều gì tốt đẹp sẽ xảy ra trong tương lai. Điều này thật mơ hồ, như là điểm sáng lung linh, nhạt mờ song cũng đủ chiếu rọi để nàng làm điểm tựa mà tin tưởng và tiếp tục sống, dù đời sống trống rổng và vô vị.
An Hóa mở mắt. Sau giấc ngủ trưa ngắn anh cảm thấy khỏe khoắn hơn. Chống tay ngồi dậy anh nhìn đồng hồ trên tường. 2 giờ 37 phút. Không hiểu nghĩ sao anh lại buông mình xuống nệm. Chiếc giường king size rộng thênh thang. Tấm vải trải giường nhầu nát, cũ kỹ và bốc mùi hăng hăng. Anh tự hỏi bao lâu rồi mình chưa giặt tấm vải trải giường, mền và áo gối. Có lẽ từ lâu lắm rồi. Có lẽ hơn một năm. Trần nhà và bốn bức vách màu trắng bây giờ biến thành màu ngà ngà vì lâu ngày không được sơn sửa lại. Sống một mình trong căn nhà nhỏ hai phòng ngủ mấy chục năm anh đâm ra không quan tâm lắm về chuyện sửa chữa hoặc tân trang lại ngôi nhà của mình. Từ khi được tin vợ và hai con chết trong chuyến vượt biên thời mọi việc và mọi sự đối với anh không còn quan trọng nữa. Sống cũng được mà chết cũng được. Sở dĩ anh còn sống tới ngày hôm nay vì anh không thể chết. Anh không thể tự tử hoặc không muốn tự tử. Do đó anh phải kéo lê đời sống của mình. Nhiều khi anh mong ước mình bị bệnh để được chết. Đó như là một lối thoát.
Hơi nghiêng người An Hóa nghe tiếng gió rì rào hàng cây thông sau nhà. Tiếng thông reo gợi anh nhớ Đà Lạt. Tuy thời gian lâu mấy chục năm song trong tâm tưởng của anh tiếng thông reo của Đà Lạt vẫn còn âm hưởng như mới hôm nào. Hè năm học đệ tam chấm dứt. Thằng bạn thân ngồi cạnh rủ anh lên Đà Lạt chơi. Nó có người cậu dạy học trên đó. Được má cho phép anh khăn gói theo thằng bạn thân lên Đà Lạt nghỉ hè ba tháng. Đây là kỹ niệm đẹp nhất mà anh còn nhớ hoài. Thằng bạn thân có một người chị bà con cũng học đệ tam và cùng bằng tuổi của anh. Do đó suốt ba tháng hè cô ta và anh trở thành đôi bạn thân, rong chơi khắp nơi và hình ảnh của cô ta còn lưu lại trong anh cho tới ngày hôm nay.
An Hóa ngồi dậy. Cuối cùng anh cũng phải ngồi dậy vì không thể nằm trên giường lâu hơn nữa. Nằm nhiều quá anh cảm thấy người mỏi mệt và yếu ớt. Huống chi anh cần làm xong cái bồn bông bên hông nhà đã bị bỏ dở dang mấy tuần nay vì mưa và vì mệt nhọc. Ăn tô bún bò xào dằn bụng xong anh thay bộ quần áo cũ rồi mở cửa bước ra sân. Tuy còn mấy ngày nữa mới bắt đầu mùa hè song trời đã nóng nực. Nắng rực rỡ làm chóa mắt khiến cho anh phải nhắm lại rồi lát sau mới mở ra. Mở cửa sau của nhà xe, đội lên đầu cái nón lưỡi trai, anh bước ra sân cỏ rồi đi chậm ra hông nhà bên trái. Hơn nửa tháng trước đây, đứa cháu gọi bằng cậu ở Denver đi nghỉ hè ở Orlando, trên đường về nhà đã ghé thăm anh. Hai cậu cháu trò chuyện nhiều và nó nêu ý kiến với anh trồng bông hồng bên hông. Dù không muốn nhưng để làm vui lòng cháu anh ưng thuận. Hai cậu cháu hì hục đi mua cây về làm bồn bông. Tuy nhiên thằng cháu trai chỉ ở chơi có hai ngày thành ra phần còn lại anh phải làm. Cũng vì vậy mà công việc chậm lại nhiều vả lại anh cũng không có gì phải gấp rút. Làm cỏ cho sạch, xới đất cho nhuyễn xong trộn phân; công việc không có gì nặng nhọc nhưng lại mất thời giờ. Hôm nay anh phải làm nốt phần cuối cùng là đào lỗ để đặt các cây bông hồng xuống. Mới đào có ba cái lỗ mà mồ hôi nhễ nhại vì nhiệt độ hơn 90 độ F. Nghỉ mệt giây lát anh tiếp tục đào tiếp cho tới khi không còn chỗ trống. Tạm hài lòng anh đặt tất cả bụi hồng vào lỗ xong lấp đất lại rồi tưới nước ướt đẫm trên mặt. Nhìn đồng hồ chỉ 5 giờ rưởi anh thu dọn dụng cụ xong trở vào nhà. Không khí trong nhà mát lạnh làm cho anh khỏe khoắn. Uống cạn ly nước anh bắt đầu tắm rửa rồi thay quần áo. 6 giờ rưởi anh rời nhà. Nắng chói chang. Mặt trời còn ở trên đọt cây cao. Chừng mười lăm phút sau anh quẹo vào con đường nhỏ có tên Cherry Wood và sau cùng ngừng trước ngôi nhà gạch mang số 1125. Mở cửa xe anh đứng nhìn quanh quất. Bước lên tam cấp anh dừng lại trước cánh cửa sơn màu xanh nhạt. Cửa mở khi anh định đưa tay bấm chuông. Hương Điểm hiện ra với mái tóc vấn cao bày cái cổ trắng ngần. Đôi mắt long lanh, nụ cười tươi vui, cô chủ nhà chào khách bằng giọng nói thanh thanh.
- Dạ bác… Mời bác vào…
- Chào cháu…
Liếc nhanh ông bác già cô chủ nhà cười nói đùa.
- Bác diện đẹp cháu thấy bác còn phong lắm…
An Hóa cười nhẹ bước vào phòng khách trang hoàng giản dị. Ba cái ghế da cũ. Chiếc bàn hình chữ nhật cũng cũ. Trong góc phòng cái đèn có chụp tỏa ánh sáng mát dịu. Ba bức vách có ba bức tranh, một khảm xa cừ, một bằng lụa và một sơn mài. An Hóa chú ý tới bức tranh lụa vẽ hình một thiếu nữ mặc áo dài.
- Dạ bác ngồi… Để cháu vào đón ba cháu…
Nghe tiếng chân An Hóa ngước nhìn. Ánh chống gậy chậm chạp bước ra. An Hóa đứng lên vui vẻ chào đón.
- Chào anh… Lâu quá tôi mới gặp lại anh…
Ánh run rẩy bắt tay An Hóa.
- Chào anh… Tôi không thấy anh già đi chút nào hết…
An Hóa nói trong tiếng cười vui.
- Già chứ anh. Tóc bạc gần hết. Bởi vậy cháu Hương Điểm mới gọi tôi là ông bác già…
Hương Điểm bật cười. Nhìn An Hóa nàng nói đùa.
- Từ nay cháu không gọi là ông bác già nữa mà gọi là ông chú già được hôn bác?
Ngồi xuống ghế An Hóa trả lời.
- Cháu gọi gì cũng được. Bác không sợ già đâu…
Để cho hai ông già ngồi ôn lại chuyện xưa cũ, Hương Điểm vào trong bếp sửa soạn cho xong bữa ăn tối. Hai ông lính già nhắc từ chuyện hồi còn học tiểu học ở Bến Tre, trung học rồi lan man sang chuyện lính. Người ở hải quân, người thuộc sư đoàn 7, họ vừa uống trà vừa cười nói huyên thiên. Vừa bày chén dĩa lên bàn ăn Hương Điểm thầm cám ơn An Hóa khi nghe tiếng cười sảng khoái của ba. Ít khi nào nàng nghe ba của mình cười vui như vậy. Bước ra phòng khách, đứng sau chiếc ghế da, ôm vai ba nàng cười nói.
- Con xin lỗi ba với bác ngưng câu chuyện một chút. Mời ba và chú…
Nàng cười nhìn An Hóa khi nói tới tiếng chú.
-... vào ăn để thức ăn nguội mất ngon…
Hai ông già đứng lên. Hương Điểm ngồi đầu bàn còn An Hóa ngồi bên trái.
- Cháu có chả giò cho bác lai rai… Bác uống được rượu chát?
An Hóa gật đầu cười.
- Cháu cho bác một ly nhỏ thôi…
Hương Điểm rót cho ba ly nước cam, An Hóa ly nhỏ rượu chát và mình một ly nước lạnh. Vừa ăn nàng vừa chăm sóc cho hai ông già trong lúc lắng nghe câu chuyện lính của hai người. Nàng biết muốn nói chuyện với An Hóa nàng phải tìm hiểu về quá khứ của ông ta. Vì vậy nàng chú tâm vào câu chuyện và cố gắng nhớ những gì ba và An Hóa nói với nhau. Bữa ăn tối kéo dài gần một giờ đồng hồ mới xong. Hai ông già lại kéo nhau ra phòng khách uống trà và tiếp tục chuyện lính đã bị đứt quãng. Dọn dẹp nhà bếp xong thấy đã hơn 8 giờ rưởi Hương Điểm vào phòng riêng thay quần áo rồi trở ra cười nói với ba của mình.
- Tới giờ rồi ba…
Ông Ánh cười với con gái.
- Hôm nay ba gặp bác An Hóa nói chuyện vui quá…
Hương Điểm hướng về chỗ ông bác già đang ngồi.
- Dạ… Con sẽ mời bác An Hóa tới chơi với ba thường xuyên hơn… Bây giờ đã tới giờ ba uống thuốc và đi nghỉ…
Run rẩy đứng lên Ánh bắt tay An Hóa.
- Anh ngồi chơi. Tôi xin phép anh đi nghỉ trước. Con nhỏ này coi vậy mà khó tính lắm anh…
An Hóa cười nhìn Hương Điểm và thấy cô cháu gái cũng đang nhìn mình cười với vẻ tinh nghịch.
- Bác ngồi chơi để cháu cho ba cháu uống thuốc xong sẽ ra đây nói chuyện với bác…
- Cháu cứ thong thả lo cho ba đi… Bác không có trốn đâu mà sợ…
Cười thánh thót Hương Điểm dìu ba đi vào phòng ngủ. Lát sau nàng trở ra phòng khách.
- Bác uống thêm rượu nghen bác…
Hương Điểm hỏi và An Hóa lắc đầu.
- Cám ơn cháu nhưng một ly đủ rồi…
- Bác cứ việc uống có gì cháu đưa bác về cũng được. Cháu cũng muốn uống một ly vậy bác uống một ly với cháu nghen…
Hương Điểm nhõng nhẽo và An Hóa gật đầu ưng thuận. Bỏ vào trong bếp giây lát nàng trở ra với hai ly rượu chát. Hai người im lặng uống rượu. Hương Điểm không hiểu lý do gì mà lần này nàng cảm thấy ngượng ngùng không biết nói chuyện gì. Phần An Hóa cũng vậy. Anh cũng cảm thấy không được tự nhiên và thoải mái khi ngồi đối diện với Hương Điểm.
- Ngày mai cháu không có đi làm?
- Dạ không. Bởi vậy cháu mới dám cụng ly với bác…
Nói xong nàng cất tiếng cười và An Hóa cũng cười theo. Nhờ tiếng cười mà hai bác cháu cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nâng ly rượu lên nàng đưa ra trước mặt ông bác già như tỏ ý mời. Mỉm cười An Hóa đưa cái ly rượu của mình chạm nhẹ vào ly của Hương Điểm.
- Cháu tính nhậu với bác hả. Bác già rồi mà còn gân lắm…
Hương Điểm bật cười thánh thót. Liếc về phòng ngủ của ba thấy đã tắt đèn nàng nói nhỏ với An Hóa.
- Cháu mời bác xuống phòng giải trí. Cháu sợ làm ồn…
- Đúng đó. Mình không nên làm ồn vì ba cháu khó ngủ…
Hương Điểm đi xuống cầu thang trước còn An Hóa theo sau. Chiếc đèn đặt trong góc phòng tỏa ánh sáng mờ mờ. Căn phòng nhỏ ấm cúng, ngăn nắp và sạch sẽ.
- Bác thích nghe nhạc hôn bác?
Hương Điểm hỏi trong lúc ngồi xuống ghế nệm. An Hóa ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
- Thích… Mặc dù nghe nhạc thì buồn nhưng bác vẫn thích…
Đưa ly rượu lên nhấp môi Hương Điểm cười.
- Cháu cũng vậy. Mỗi lần nghe nhạc cháu lại nhớ má cháu…
Khẽ gật đầu An Hóa nhìn quanh quất căn phòng. Thấy cái mike đặt trên đầu tivi anh cười hỏi.
- Chắc cháu hát hay lắm hả?
Hương Điểm cười thánh thót lắc lắc mái tóc huyền.
- Dạ hông… Dở lắm bác ơi…
- Như vậy là cháu biết hát?
An Hóa nhấn mạnh câu nói của mình. Hương Điểm cười nhìn ông bác già.
- Có thể là như dzậy…
An Hóa bật cười vì câu trả lời mơ hồ của người đối thoại.
- Chuyện cháu hát hay hoặc dở để người nghe phê bình. Bác chưa nghe nên không có ý kiến…
Hiểu ý của An Hóa muốn nghe mình hát Hương Điểm nói với giọng buồn buồn.
- Má cháu hát hay lắm. Lúc còn nhỏ má cháu dạy cháu hát thành ra cháu cũng biết chút ít. Sau đó vì ở xa ba má nên cháu bỏ không có hát cho tới khi về lại mái nhà xưa. Khi nào buồn cháu hát để quên buồn, để nhớ má…
Với tay lấy cái remote control Hương Điểm mở tivi và dàn stéreo.
- Cháu xin hát bài Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười của Võ Tá Hân cho bác nghe thử… Dở bác đừng có cười nghen…
An Hóa gật đầu cười thay cho câu trả lời. Hương Điểm bấm nút. Nhạc cất lên buồn chơi vơi trong căn phòng im lặng.
- Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về…
Con đi góp lá ngàn phương
Ðốt lên cho đời tan khói sương
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
An Hóa cúi nhìn xuống thảm màu xanh. Tiếng hát của Hương Điểm mường tượng như tiếng nghẹn ngào và than khóc khiến cho anh phải ngước lên nhìn. Ánh đèn mờ mờ từ trên tường dọi xuống mái tóc huyền buông lơi trên vai áo trắng. Nửa khuôn mặt nhìn nghiêng với sóng mũi cao, làn da mặt trắng và cái miệng mở ra thành tiếng hát ngọt mềm chở chất tình cảm.
- Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào
Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Nghe tiếng mẹ ơi bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười...
An Hóa cảm thấy hụt hẫng khi tiếng hát của Hương Điểm từ từ nhỏ dần rồi mất hẳn. Âm thanh dứt song âm hưởng còn đọng lại trùng trùng trong căn phòng dường như phảng phất mùi nước hoa của người đàn bà ngồi cúi đầu xuống. An Hóa thở dài nhè nhẹ.
- Cháu hát làm bác buồn muốn khóc. Nhớ má bác dù bà mất đã lâu rồi...
- Cháu xin chia buồn với bác...
An Hóa cười hiền.
- Có gì đâu. Sinh, bệnh, lão, tử mà cháu. Chết là thoát được phiền não. Như bác đây...
Nói tới đó An Hóa ngừng lại. Nhìn Hương Điểm anh cười tiếp.
- Bác có người quen có studio nhạc ở Atlanta. Nếu cháu muốn bác đưa cháu tới gặp ông ta để thâu...
Hương Điểm lắc đầu cười.
- Cháu hát dở mà thu dĩa người ta cười chết...
Uống một hớp nhỏ rượu chát An Hóa đùa.
- Cháu có một người ái mộ đủ rồi...
Hương Điểm cười thánh thót vì hiểu ý của An Hóa.
- Bác muốn nghe nữa hôn cháu hát cho bác nghe...
An Hóa gật đầu liền.
- Muốn... Bác có thể ngồi nghe cháu hát suốt đêm...
Hương Điểm cười chúm chiếm cầm lấy cái mike đoạn bấm nút remote control. Nhạc nổi lên buồn nhưng cũng không buồn bằng tiếng hát lất lây sầu của Hương Điểm. An Hóa cảm thấy mắt mình cay cay khi nghe bốn câu đầu.
- Ðêm nay trên lũng hoa vàng
Lấy bình rượu uống cho tan nỗi buồn
Một ly để nhớ quê nhà
Còn ly này nữa tủi hờn tuổi xanh
Trăng soi quán vắng một mình
Sương cài mái tóc mặc tình gió hôn
Rót thêm đi rượu vẫn còn
Chưa tan nỗi nhớ chưa mòn cơn điên
Uống đi rượu với ưu phiền
Ðầy ly ta cạn cho mềm môi nâu
Hỏi ngày mai biết về đâu
Ðố ai biết được vó câu bụi mờ...
Hương Điểm hơi chúm chiếm cười khi thấy An Hóa đưa ly rượu lên tỏ ý mời mình cụng ly. Gật đầu nàng cầm ly rượu đưa lên. An Hóa đọc trong mắt của cô cháu gái một ý nghĩ như hẹn hò, như mời mọc khiến cho anh cũng mỉm cười gật đầu uống một ngụm nhỏ. Tự nhiên anh cảm thấy rượu ngọt và ngon vô cùng.
- Ðêm nay uống rượu với thơ
Ngả nghiêng trời đất vẫn chưa lịm hồn
Ta chìm giữa vũng cô đơn
Bình tan ly nát vẫn buồn rượu ơi!
Ðêm nay dưới ánh sao trời
Riêng mình ta giữa quãng đời quạnh hiu
Uống bao nhiêu, sao vẫn buồn
Rượu vào lệ mãi giọt theo chán chường
Quê hương xa khuất chân trời
Trăng vàng xưa cũ lạnh lùng hiên ngoài
Mênh mông đất khách đoạn trường
Bước chân nẻo lạ dặm về xa xăm...
Tiếng hát dứt làm cho An Hóa nghe như có cái gì mất mát.
- Mời bác...
Hương Điểm đưa ly rượu lên. An Hóa nhẹ lắc đầu.
- Thôi bác còn phải lái xe về...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Nhà cháu có ba phòng. Cháu đã soạn sẵn một phòng rồi nếu bác không chê...
- Chê thời bác không chê... nhưng uống bao nhiêu sao vẫn buồn... bình tan ly nát vẫn buồn rượu ơi...
- Có thể tại bác không có người đối ẩm...
Hương Điểm uống cạn ly sau khi nói. An Hóa nhận thấy làn da mặt của nàng hồng lên dưới ánh đèn. Mắt của nàng long lanh hơn. Nụ cười cũng tươi hơn. An Hóa cạn ly rượu. Đứng lên Hương Điểm đưa tay ra như có ý nói An Hóa đưa ly cho mình lấy thêm. Chần chừ giây lát An Hóa đưa ly rượu cho nàng và cười nói.
- Chắc bác phải ngủ nhờ nhà cháu đêm nay. Ngày mai ba của cháu có hỏi thời bác sẽ nói Hương Điểm phục rượu tôi say không lái xe về được...
Hương Điểm cười. Tiếng cười như tiếng reo vui. Quay lưng đi ra tới cửa nàng nói vọng lại.
- Ba cháu không tin bác đâu bác ơi...
Lát sau Hương Điểm trở lại với hai ly rượu đầy nửa. An Hóa trợn mắt.
- Cháu không sợ say à?
- Sợ chứ nhưng...
Ngừng nói nàng trao ly rượu cho An Hóa xong tới ngồi trên cái ghế đối diện.
- Cháu muốn cụng ly với bác cho bác vui...
An Hóa thở dài. Giọng nói của anh trầm xuống thấp.
- Cám ơn cháu... Mình sống tự do nhưng mà buồn. Có thể đó là cái giá của tự do...
- Tại sao sống ở đây mà bác buồn...
An Hóa cúi nhìn vào ly rượu đang cầm trên tay. Hương Điểm im lặng nhìn người bác già. Ông ta là hình tượng của cô đơn, của nỗi buồn và của tuổi già. Mái tóc điểm sương hơi dài vì không được cắt tỉa thường xuyên. Khuôn mặt xương xương gầy nếu không muốn nói là hốc hác. Ánh mắt u uẩn, thấp thoáng một vẻ gì như băn khoăn, thấp thỏm và cam chịu số phận hẩm hiu của mình. Nó như sự nhẫn nại và một chút buông xuôi.
- Mình buồn vì không có gì vui, không có gì để cho mình vui. Quá khứ đẹp mà xa xăm. Hiện tại thời rỗng trống còn tương lai là nấm mồ. Đối với một người đợi chết, chờ đi hết một đời người thời có gì mà vui...
Hương Điểm ứa nước mắt. Nàng hiểu tâm trạng của An Hóa. Đó cũng là tâm trạng của ba nàng, chú nàng, của những người lính thua trận. Dĩ vãng của họ đẹp. Quá khứ của họ hào hùng. Bởi vậy mà họ không chịu từ bỏ. Có người nói người ta sống cho hiện tại và tương lai. Điều đó có lý. Tuy nhiên đối với An Hóa điều này không thích hợp và không cần thiết. Thứ nhất anh không thể hội nhập vào xã hội mà anh đang sống. Đúng hơn anh không muốn hội nhập vào. Anh từ chối nó. Anh như một kẻ đứng bên lề đường nhìn dòng người lũ lượt đi mà không muốn bước chân vào. Đối với xứ sở này anh là kẻ tạm trú. Rồi một lúc nào đó kẻ tạm trú sẽ trở về nơi chốn mà hắn đã bỏ đi. Tạm trú thời hội nhập làm gì để mình không còn là mình. Hội nhập vào xã hội này dù ít hay nhiều mình cũng mất đi cái của mình, sẽ bị cái guồng máy lôi cuốn và nghiền nát. Điều đó nàng đã thấy ở một số người. Cộng sản dùng súng ống để kiềm chế con người, còn tư bản thời xử dụng nhu cầu để trói buộc con người. Hai đường lối khác nhau song tựu chung cùng nhằm một mục đích. Chỉ có một điều khác biệt là trong xã hội tư bản con người tự do làm nô lệ cho những ước vọng của chính mình. Nhu cầu nhiều quá do đó chúng ta phải làm nhiều để thỏa mãn nhu cầu của mình. Bởi vậy mới có người nói tự do là từ bỏ mọi ước vọng của mình. Hương Điểm không biết An Hóa có nghĩ như vậy không nhưng xuyên qua cách ăn mặc nàng biết ông bác già không chú trọng tới y phục. Cái áo sơ mi không rách nhưng cũ. Chiếc quần xộc xệch. Đôi giày cũng cũ. Cái xe cũng cũ. Bởi vậy người cũng cũ luôn. Hương Điểm mỉm cười vì ý nghĩ của mình.
- Nói đúng ra thời bác cũng có những lúc vui...
- Như lúc nào?
Hương Điểm lên tiếng. An Hóa cười đưa ly rượu lên.
- Như đang ngồi nghe nhạc và uống rượu với cháu đây. Dù không lấp được nỗi buồn nhưng cũng là niềm vui thấp thoáng...
- Vậy hả bác... Vậy thì mỗi tuần cháu mời bác tới nhà...
An Hóa lắc đầu cười.
- Cực cháu thôi. Cháu vừa đi làm, vừa lo cho ba bây giờ lại lo giải trí cho bác nữa...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Chuyện đó bác để cháu lo. Còn nếu bác sợ cháu cực thời bác tới đây nấu cơm mời ba cháu và cháu ăn...
An Hóa cười lớn vì câu nói của cô cháu gái.
- Cháu có ý kiến hay... Để bác tính lại xong cho cháu biết... Bây giờ mình đi ngủ chưa cháu...
Hương Điểm liếc nhanh đồng hồ treo trên tường. 10 giờ. Nàng biết mấy người già như An Hóa thường đi ngủ sớm nhưng không hiểu nghĩ gì mà nàng lại lắc đầu nói với giọng đùa giỡn pha nũng nịu.
- Chưa bác ơi... Bác phải ngồi đây babysit cháu cho tới khi nào cháu buồn ngủ...
An Hóa cười hớp ngụm rượu.
- Hồi nhỏ chắc cháu nhõng nhẽo dữ lắm...
- Dạ... Tới bây giờ vẫn còn nhõng nhẽo mà đôi khi còn nhiều hơn nữa...
Muốn cho An Hóa quên chuyện đi ngủ nên Hương Điểm phải tìm cách gợi chuyện.
- Bác đi lính thủy chắc bác đi nhiều nơi lắm hả bác?
- Nhiều lắm. Từ ngoài trung vào tới trong nam chỗ nào bác cũng có đi, có ghé. Nhất là trong miền nam...
- Bác biết lội hôn bác?
Hương Điểm cười hắc hắc sau khi hỏi.
- Tại sao cháu hỏi vậy?
- Dạ tại cháu nghe nói nhiều người đi lính hải quân mà không biết lội... Họ nói họ đi tàu thời cần gì biết lội...
An Hóa cười hắc hắc.
- Bác lội cũng được...
- Để hôm nào cháu rủ bác đi tắm hồ xem bác lội giỏi hơn cháu không...
Nói tới đây thấy An Hóa đưa tay lên che miệng ngáp Hương Điểm cười đứng dậy.
- Bác buồn ngủ rồi. Thôi cháu tha cho bác không phải babysit cháu nữa. Để cháu chỉ phòng cho bác...
Hương Điểm đi trước. Nàng cảm thấy có chút dao động vì biết có người đàn ông đi sau lưng của mình. Dù đã già, dù được nàng gọi bằng bác, An Hóa vẫn là đàn ông. Đàn ông. Cái sinh vật đực này đối với nàng là thứ đáng thương mà cũng đáng ghét nhưng ghét nhiều hơn thương. Có nhiều đàn bà không may mắn về chồng con và nàng là một trong số những người đàn bà đó. Lấy chồng chỉ được hơn một năm là ly dị bởi vì không thể sống chung với nhau lâu hơn nữa. Cho tới giờ phút này nàng vẫn không hiểu tại sao mình có thể lấy một người mà mình không yêu. Có lẽ lúc đó nàng nghĩ là nàng yêu. Đó là một sai lầm. Tình yêu không là ý nghĩ. Tâm hồn của nàng được chia ra hai phần khác nhau là lý trí và tình cảm. Tình yêu là một rung động của tình cảm. Cũng như âm thanh của nốt nhạc là rung động của tình cảm bởi vì người đàn đã gởi gấm hay ấp ủ tình cảm của mình trong âm thanh đó. Sau khi ly dị xong nàng ở vậy dù mới ngoài 30 tuổi. Sống một mình nàng khám phá ra nhiều điều hay ho. Tự do. Nàng muốn làm gì thời làm. Dĩ nhiên có đôi lúc cũng buồn vì cảm thấy trơ trọi; nhưng so với đôi lúc cũng buồn này nàng cảm thấy tự do đáng giá hơn nhiều. Từ khi về ở chung nhà với ba nàng cảm thấy bớt đơn độc hơn vì ít ra nàng có một người thân yêu kề cận và cần tới sự chăm sóc của mình.
An Hóa im lặng đi sau lưng của Hương Điểm. Anh ngửi được mùi hương dịu dàng toát ra từ mái tóc đen dài của nàng. Tóc của nàng thật đẹp. Đen bóng và mịn màng. Anh không thích màu đen trừ một điểm duy nhất nơi đàn bà. Đó là tóc đen, áo đen và mắt đen. Bây giờ đi sau lưng Hương Điểm nhìn mái tóc huyền mượt mà trong ánh đèn từ trên trần nhà dọi xuống anh nhớ tới người vợ quá cố. Đông cũng có mái tóc gần giống như của Hương Điểm, chỉ dài hơn, có lẽ dài hơn nhiều. Lúc mới yêu nhau anh thường hay thắc mắc về cái tên của nàng. Đông. Cái gì đông. Tại sao lại đông mà không là thu, xuân. Dễ nghe hơn. Hoặc hạ. Tới chừng nàng nói thêm chữ lót là dạ thành ra Dạ Đông thời anh mới hiểu. Nàng còn thêm dạ là đêm chứ không phải dạ là dạ thưa đâu anh đừng hiểu lầm. Sau này thành vợ chồng và có con với nhau anh thường hay chọc vợ và đôi khi làm cho nàng giận vì nói lái hai tiếng Dạ Đông thành dộng đa. An Hóa thở dài nhớ tới vợ con. Họ chết ba mươi năm rồi mà họ vẫn ở trong lòng anh. Người chết không khổ. Chỉ có người sống mới nhớ. Nhớ là khổ.
- Có chuyện gì mà bác thở dài vậy bác?
Hương Điểm lên tiếng hỏi. Dường như nàng cảm thấy được tiếng thở dài thầm lặng của ông bác già.
- Bác đâu có thở dài?
An Hóa chối liền. Có lẽ anh không muốn gợi lòng thương hại của Hương Điểm.
- Có... Cháu nghe bác thở dài...
Anh Hóa cười nhỏ.
- Lạ à nghe... Bác không nghe bác thở dài mà cháu lại nghe... Hay là cháu thở dài mà cháu không biết...
Hương Điểm bật cười. Nàng biết ông bác già ngụy biện.
- Phải hôn đó... Bác thở dài mà bác không dám nhận...
An Hóa cười lên tiếng. Giọng của ông ta trầm và khàn khàn.
- Bác nhớ vợ của bác. Đi sau lưng cháu nhìn mái tóc của cháu bác nhớ vợ của bác...
Hương Điểm quay đầu lại cười. An Hóa cũng nhìn nàng rồi tiếp.
- Mái tóc của cháu và Dạ Đông giống nhau...
- Bác gái tên Dạ Đông hả bác. Tên đẹp và lạ... Cháu thích tên của bác gái...
- Ừ... Bả không đẹp nhưng được cái duyên dáng và hiền...
- Ba cháu nói mấy người hiền hay chết sớm. Má cháu hiền lắm. Có phải vậy hôn bác?
- Có lẽ vậy... Chết là sướng...
- Như vậy sống là khổ hả bác?
- Hẳn là vậy... Có thể không sướng mà cũng không khổ. Tuy nhiên có thể không khổ không sướng mới là khổ...
- Như vậy đang lúc này bác khổ hả bác?
An Hóa cười vì lời bắt bẻ của Hương Điểm. Hai người dừng trước cửa phòng khép hờ. Cô chủ nhà bật đèn lên. Cái giường full size phẳng phiu. Tủ đựng quần áo trong góc. Chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giường. Tất cả giản dị và sạch sẽ. Bước vào phòng Hương Điểm cười thốt.
- Bác ngủ tạm đêm nay. Mai mốt cháu sẽ dọn phòng đầy đủ hơn cho bác...
An Hóa nhìn Hương Điểm. Hiểu ý nàng cười tiếp.
- Bác nghe cháu hát, mình đối ẩm mỗi cuối tuần thời bác đâu có lái xe về được. Bác ngủ lại đây thời bác phải có phòng riêng cho bác...
- Cám ơn cháu... Vậy là bác phải nấu ăn cho cháu mỗi cuối tuần hả...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Chắc là vậy bác ơi...
An Hóa cười.
- Bác hân hạnh lắm. Ít nhất bác cũng có hai người thân biết thưởng thức tài nấu ăn của mình.
Bác thích nghe cháu hát...
Hương Điểm cười lui ra khỏi phòng. An Hóa ngồi xuống giường. Anh có vẻ tư lự.
CHƯƠNG 4
Hương Điểm mở mắt. Nắng buổi sáng của mùa hè xuyên qua màn cửa sổ bằng cây dọi trên nền thảm xanh thành vệt dài. Căn phòng ngủ mờ mờ. Xoay mình nằm nghiêng, mền đắp tận cổ nàng nhắm mắt lại giây lát rồi mở ra nhìn đồng hồ. Bảy giờ rưởi sáng. Thứ bảy nào nàng cũng nằm nướng có khi tới tám giờ mới ra khỏi phòng. Tiếng người nói chuyện loáng thoáng ngoài phòng khách.
- Tôi pha trà có đậm quá không anh? Tôi thức dậy hồi sáu giờ. Lục mãi mới tìm thấy trà... Cũng may cháu Điểm cũng uống trà hoa sen hợp với tôi...
Hương Điểm mỉm cười lẩm bẩm.
- Cháu mua tặng cho bác mà chưa có dịp. Nay bác mở ra uống thời cháu khỏi tặng...
Tiếng ông Ánh, ba của nàng vang lên nhỏ và khàn.
- Anh pha trà vừa ý tôi. Con Điểm nó pha nhiều khi đậm nhiều khi lạt. Dặn nó hoài mà nó quên. Bảo nó một bình trà chỉ ba nhúm tay thôi mà làm lần nào cũng không đúng...
Hương Điểm nghe tiếng An Hóa cười cùng với câu nói vang lên.
- Chắc tại cái nhúm tay của cháu nhỏ hơn. Tụi nhỏ bây giờ quen dùng cân lượng chứ không dùng nhúm tay như tụi mình...
Nghe tới đây Hương Điểm tung mình ngồi bật dậy. Nàng mỉm cười khi nghĩ tới chuyện hai ông già nói xấu mình. Khoác thêm cái áo choàng nàng mở cửa rón rén đi ra phòng khách.
- Ba nói xấu con với bác An Hóa... Con nghe hết rồi...
Hương Điểm ôm cổ ba cười nói trong lúc nhìn An Hóa. Cái nhìn của nàng có ý nghĩa là bác cũng nói xấu cháu nữa. Ánh cười hà hà hôn vào trán con gái.
- Ba chê con pha trà không vừa ý ba. Chắc con phải nhờ bác An Hóa tới pha trà và uống với ba...
Ánh cười hà hà. Còn An Hóa cũng cười vui vẻ.
- Như vậy bác là người sướng nhất. Có kẻ uống rượu, lại có kẻ uống trà nữa...
Hương Điểm cười thánh thót bước vào bếp. Nghĩ sao mà nàng ló đầu ra nói với An Hóa.
- Một trà, một rượu, một đàn bà... Ba cái lăng nhăng nó quấy ta... Bác coi chừng đó...
An Hóa nhìn nơi khoảng trống có khuôn mặt xinh xắn của cô cháu gái. Cao giọng anh ngâm nga.
- Có chăng chừa rượu với chừa trà...
Hương Điểm le lưỡi ra thật dài. Cử chỉ của nàng làm cho An Hóa bật cười thích thú. Lát sau trở ra với ly cà phê nàng tự nhiên tới ngồi cạnh An Hóa.
- Bữa nay ba tính làm gì ba?
Nhìn An Hóa Ánh nói với con gái.
- Bác Hóa của con tính chở ba đi ra Lowe s hoặc Home Depot để mua bông về trồng...
- Ba làm nổi hôn mà ba...
An Hóa lên tiếng.
- Bác sẽ trồng còn ba của cháu đứng góp ý kiến. Tụi này làm cho vui vậy mà. Còn nếu cháu muốn tham gia thời tụi này hoan nghênh...
- Bác tính chừng nào đi?
- Chừng nào đi cũng được... Mình đâu gấp gáp gì...
Thong thả uống cà phê Hương Điểm nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng chùm hoa Myrtle Crap nặng trĩu đong đưa trong gió. Mấy cây hoa dại mà nàng gieo vào mùa thu năm ngoái trổ đầy bông màu vàng tươi. Khóm hoa hồng bông đỏ thắm. Xa thật xa dãy Racoon Mountain mờ mờ nơi cuối đường chân trời bị che lấp một phần bởi khu rừng thông xanh ngắt. Đàn chim gì nàng không biết tên đậu xếp thành hàng dài trên sợi dây điện. Tiếng chim cu gù nghe thật mơ hồ dường như ở cạnh cửa sổ.
- Cháu thích trồng hoa gì?
Hương Điểm cười xoay ly cà phê gần cạn.
- Bác hỏi chi vậy?
- Bác trồng tặng cháu một khóm hoa để khi bác chết đi cháu nhìn hoa mà nhớ tới bác...
Hương Điểm nhăn mặt khi nghe An Hóa nói tới chuyện chết một cách bình thường và thản nhiên.
- Cháu muốn một bụi hoa hồng đặc biệt ngay cửa sổ phòng ngủ của cháu...
- Như vậy mình phải đi chỗ khác... Ở Lowe s không có hoa hồng đẹp...
Uống cạn giọt cà phê cuối cùng Hương Điểm nói nhanh.
- Để cháu đưa ba và bác lên núi. Trên đó có chỗ bán cây cảnh đặc biệt. Họ bán nhiều thứ hoa lạ lắm...
Nói xong Hương Điểm bỏ vào phòng sửa soạn. Khi trở ra phòng khách nàng hơi ngạc nhiên không thấy ai. Mở cửa chính nàng thấy ba của mình và An Hóa đứng nói chuyện ngoài sân. Quần short, áo thun ngắn tay và hở cổ, mang tennis shoes, nàng tươi mát và rực rỡ như nắng mùa hè. An Hóa nhìn sững cô cháu gái. Hương Điểm cười chúm chiếm khi bắt gặp cái nhìn chiêm ngưỡng của ông bác già. Ít nhất An Hóa cũng là đàn ông chưa cằn cỗi tới độ không biết thưởng thức nét đẹp của nàng. Cái nhìn của An Hóa cho nàng biết một điều và nàng cảm thấy tâm hồn của mình giống như con gấu mới vừa thức dậy sau giấc ngủ mùa đông.
- Mình đi chưa anh?
An Hóa lên tiếng hỏi Ánh như muốn không nhìn hoặc không dám nhìn cô con gái của người bạn già. Ba người lên xe. Dĩ nhiên là Hương Điểm lái xe. An Hóa ngồi băng trước với nàng. Suốt đoạn đường từ nhà lên tới đỉnh núi An Hóa nói chuyện rất ít. Mặc dù Hương Điểm gợi chuyện nhưng dường như anh mãi suy nghĩ điều gì nên chỉ trả lời lấy lệ. Liếc kiến chiếu hậu thấy ba của mình ngủ gà ngủ gật Hương Điểm quay nhìn An Hóa.
- Bác mạnh hôn bác?
An Hóa cười gật đầu.
- Mạnh. Có chuyện gì vậy?
- Dạ... Thấy bác trầm tư cháu hỏi thăm...
- Bác có điều khó chịu trong lòng...
- Bác khó chịu với cháu hả. Bác nói ra...
Anh Hóa lắc đầu cười gượng.
- Bác khó chịu với chính mình. Cháu không có làm điều gì bác khó chịu đâu...
Ngừng lại như để tìm lời rồi lát sau An Hóa mới nói tiếp.
- Bác hỏi câu này có hơi đi sâu vào đời tư của cháu. Nếu cháu không muốn thời đừng trả lời...
Hương Điểm gật đầu cười.
- Lý do gì mà cháu không chịu lấy chồng?
Hương Điểm nhìn An Hóa xong mỉm cười.
- Lý do nào thúc đẩy khiến cho bác hỏi cháu câu hỏi đó?
An Hóa bật cười.
- Coi bộ cháu định ăn miếng trả miếng hả. Như vậy là hai bác cháu mình mỗi người có một câu hỏi và một câu trả lời...
Mắt vẫn nhìn ra trước để lái xe Hương Điểm gật đầu cười như đồng ý.
- Sở dĩ cháu chưa muốn lấy chồng một lần nữa vì nhiều lý do. Thứ nhất cháu chưa yêu ai. Thứ nhì giả sử như cháu có yêu ai thời cháu cũng phải xem tình yêu đó có đủ sức mạnh khiến cho cháu từ bỏ đời sống mà mình đang sống. Cháu đang được tự do. Cháu không bị phiền nhiễu về chồng con. Cháu cũng không đến nỗi thiếu thốn tiền bạc để lấy chồng vì lý do tài chánh. Có thể về già cháu sẽ buồn vì cảm thấy đơn độc. Nhưng điều đó chưa xảy ra cho nên chuyện cháu lấy chồng không phải là vấn đề khẩn cấp và vội vàng. Tuy cháu có tuổi nhưng chưa già...
Thật ra Hương Điểm muốn nói chưa già như bác song nàng kịp thời dừng lại.
- Cháu tuổi con gì?
- Dạ tuổi con trâu...
An Hóa quay nhìn Hương Điểm và bắt gặp nàng cũng đang nhìn mình.
- Bác tuổi con gì?
- Cũng tuổi con trâu nhưng bác lớn hơn cháu hai con giáp...
Hương Điểm gật gật đầu a lên tiếng nhỏ. Liếc ra sau thấy ba đang lim dim nàng cười nhỏ.
- Ba má cháu nói cùng tuổi nằm duỗi mà ăn. Đúng vậy hôn bác. Vậy là bác với cháu nằm duỗi mà ăn... Sướng ghê...
An Hóa lắc đầu nhè nhẹ.
- Cháu nghĩ sai rồi. Người ta nói hai vợ chồng cùng tuổi thời nằm duỗi mà ăn. Mình đâu có phải là...
Nói tới đó anh nín lại liền rồi quay mặt qua phía bên kia cười một mình. Hương Điểm cười thánh thót chêm thêm một câu như để chọc ông bác già.
- Nếu bác với cháu là vợ chồng thời mình nằm duỗi mà ăn. Phải bác muốn nói như vậy hôn?
An Hóa làm thinh. Lát sau anh mới nói nhỏ.
- Bác không biết. Bác không nói như vậy...
Hương Điểm cười hắc hắc. An Hóa thở dài lẩm bẩm.
- Mình già rồi...
Tuy anh lẩm bẩm mà dường như Hương Điểm nghe được hay nàng đọc được ý nghĩ của anh.
- Bác mới sáu mươi mà già gì. Ở Mỹ này có người tám chục còn cưới vợ hay lấy chồng kìa...
Biết cô cháu gái chọc mình An Hóa quay lại cười khà.
- Vậy hả...
Hương Điểm gật đầu nói trong tiếng cười.
- Các khoa học gia khám phá ra là tình yêu làm cho người ta tươi trẻ, vui vẻ, mạnh khỏe...
An Hóa bật cười khi nghe Hương Điểm nói có vần có điệu. Anh thêm vào một câu.
- Và đẻ lia lịa...
Ré lên cười hắc hắc xong Hương Điểm nghiêm giọng.
- Bác chưa trả lời câu hỏi của cháu đó nghen...
- Bác thấy cháu trẻ đẹp, vui vẻ, mạnh khỏe, có nghề nghiệp mà không chịu lấy chồng nên tò mò hỏi cho biết...
- Cháu chưa gặp đối tượng mà bác. Nếu gặp đúng đối tượng cháu cũng lấy...
Ngừng lại giây lát nàng cười tiếp.
- Mặc dù người đó già hơn cháu cũng được. Miễn là người đó yêu thương mình...
Hương Điểm thở dài nhè nhẹ. Trong trí của nàng thoáng hiện lên câu hỏi Người nào thương yêu mình đây trong số triệu triệu đàn ông trên trái đất này.... Xe dừng lại nơi bãi đậu xe của tiệm bán bông hoa cây cỏ. Ánh thức dậy hỏi.
- Tới rồi hả con?
- Dạ tới rồi ba. Ba đi bộ hay ba muốn ngồi xe...
- Thôi để ba đi bộ cho khỏe người...
Hương Điểm mở cửa xe và đưa tay cho ba nàng nắm lấy đà bước ra ngoài.
- Ở trên này mát hơn dưới mình...
An Hóa nói bâng quơ. Một tay chống gậy ông Ánh đi chậm theo lối đi bộ tráng xi măng. Dừng lại trước khoảnh đất bày đầy những chậu hoa hồng đủ màu Hương Điểm nói với An Hóa.
- Bác thích hôn bác...
An Hóa gật đầu cười.
- Cháu chọn đi... Màu nào mà cháu thích rồi bác trồng cho cháu... Nói trước với cháu là bác trả tiền nghe chưa...
- Thôi...
Bắt gặp nét mặt nghiêm nghị mà ánh mắt lại van lơn cầu khẩn của An Hóa Hương Điểm dùng dằng.
- Bác kỳ ghê...
An Hóa cười cười im lặng như không muốn đôi co với con gái của bạn. Để mặc hai ông già vừa đi vừa ngắm cây cảnh vừa trò chuyện Hương Điểm cặm cụi chọn lựa. Tuy nhiên nàng loay hoay mãi cũng không biết chọn chậu hoa hồng nào. Cái nào cũng đẹp vì mỗi thứ màu khác nhau. Cuối cùng nàng chọn một chậu Arctic Flame màu đỏ đậm, Helene Hayes màu vàng, Queen O The Lakes màu tím than và một chậu hồng có tên lạ là Almost Black Rose.
Đi một vòng xong trở lại chỗ Hương Điểm đang lựa An Hóa trầm trồ.
- Cháu có con mắt lựa ghê. Bác mê mấy chậu hồng của cháu lựa... Đẹp và màu lạ lắm...
Hương Điểm cười cười chưa kịp nói gì An Hóa tiếp liền.
- Cháu mà lựa chồng thời khỏi chê...
Hương Điểm cười thánh thót. Mặt của nàng hồng lên vì mắc cỡ.
- Bác lầm rồi bác ơi. Cháu chọn hoa hồng thời giỏi chứ lựa chồng dở ẹt...
Ông Ánh đỡ lời cho con gái.
- Con này có cái số hồng nhan đa truân đó anh. Hồi nhỏ tôi nhờ người quen lấy tử vi cho nó thời đúng y chang...
An Hóa và ông Ánh còn đi ngắm và chọn hai chậu hoa cúc và mấy cây vạn thọ. Đi ngang qua khu trồng phong lan, Hương Điểm dừng lại ngắm nghía đoạn đưa tay vẩy An Hóa trong lúc anh đang cùng ông Ánh chọn một bụi hoa lài.
- Bác thích lan hôn bác?
- Thích mà dưòng như nó không thích bác. Bác mua về trồng mà nó cứ chết hoài. Hay là cháu thử đi...
Nghe lời ông bác già Hương Điểm chọn một chậu lan màu vàng đang trổ bông. Khi tính tiền thời Hương Điểm đòi trả song An Hóa nhất định không chịu. Cuối cùng nàng phải cười nói.
- Vậy chiều nay cháu mời bác và ba cháu đi ăn ngoài...
- Quán nào vậy cháu?
An Hóa hỏi và Hương Điểm bật cười cười.
- Dạ quán Cô Điểm... Ăn bánh cuốn chả lụa...
An Hóa bật cười nhìn Ánh.
- Có nhạc yêu cầu nữa nghe...
Ánh cũng cười góp chuyện.
- Nó mê hát còn hơn má nó nữa. Không có ai nó cũng hát...
An Hóa nhìn Hương Điểm. Hiểu ý nàng cười chúm chiếm.
- Cháu hát cho cháu nghe...
- Bây giờ có thêm người nghe rồi thời cháu phải hát nhiều hơn. Hát mệt nghỉ à nghen...
Hương Điểm cười. Gương mặt không son phấn của nàng lấm tấm mồ hôi. An Hóa thấy được làn da trắng mịn, một nốt ruồi đen nơi chót mũi và đôi mắt đen dài long lanh đang nhìn xuống đất như cố tránh không nhìn mình. Tuy nhiên nhìn nụ cười anh biết là cô cháu gái biết mình đang kín đáo quan sát. Lát sau nàng ngước lên nhìn thẳng vào mặt ông bác già. Vành môi hơi mím lại, ánh mắt long lanh như có ý nói bác nhìn mà có thấy được gì không. An Hóa cười trong lúc cúi xuống nhấc chậu hoa hồng lên.
- Trồng hết mấy chậu hoa này chắc phải ăn ít nhất ba dĩa bánh cuốn ở quán Cô Điểm...
Hương Điểm bật cười thánh thót. Giọng của nàng thanh thanh cất lên.
- Vậy là bác lời rồi... Trồng có mấy chậu hoa hồng mà bác được ăn bánh cuốn mà còn được nghe ca sĩ trứ danh hát nữa...
Khom lưng đặt chậu hoa hồng vào trong cốp xe xong An Hóa đưa tay đỡ lấy chậu hoa hồng màu vàng mà Hương Điểm trao cho anh. Hai bàn tay của hai người va chạm nhau. Không biết cảm giác ra sao chỉ thấy họ mỉm cười im lặng.
- Ai bảo cháu hát cho tôi nghe làm chi để bây giờ tôi mê và tôi ghiền tiếng hát của cháu...
Tinh ý Hương Điểm nhận ra An Hóa thay đổi cách xưng hô. Ông ta không xưng bác nữa mà xưng tôi với nàng. Ngay chính An Hóa cũng biết điều đó song đã lỡ rồi nên anh tảng lờ luôn. Hương Điểm lái xe và An Hóa ngồi ôm lấy chậu hoa lan cho nàng vì sợ bỏ vào cốp xe sẽ bị gãy.
- Thơm quá...
Ôm chậu hoa lan trong lòng An Hóa lên tiếng. Liếc ra băng sau thấy ba của mình lim dim ngủ Hương Điểm cười vặn.
- Cái gì thơm hả bác?
Liếc nhanh người ngồi bên cạnh An Hóa lửng lơ.
- Cháu muốn cái gì thơm...
- Cháu hỏi bác mà...
An Hóa cười nhẹ.
- Chỉ có hoa lan và cháu thơm mà thôi. Cháu nghĩ thứ nào?
Hương Điểm ré lên cười vui vẻ.
- Như vậy chắc là hoa lan rồi...
An Hóa cười chúm chiếm không nói nữa. Xe bắt đầu xuống con dốc ngoằn ngoèo do đó Hương Điểm phải chú tâm vào chuyện lái xe nên thỉnh thoảng chỉ liếc chừng người ngồi bên cạnh. Nắng chói chang khu rừng cây xen lẫn những mái nhà khuất lấp sau những tảng đá núi khổng lồ và thân cây khô chết. Vài ngôi nhà cất trơ vơ trên những tảng đá lớn nhô xa ra vực sâu. Hơi lạnh toát ra từ các lỗ thông hơi gậy nên âm thanh xè xè.
- Sống ở đây buồn quá...
Anh Hóa nói sau tiếng thở dài. Giọng của anh khàn, trầm và lạc đi như hết hơi mòn sức.
- Bác bị bịnh hả bác?
Hương Điểm lên tiếng và An Hóa gật đầu.
- Bịnh gì vậy bác?
- Bịnh buồn... Bịnh nhớ...
Hương Điểm mỉm cười quay nhìn ông bác già của mình. Nàng thấy nửa phần khuôn mặt xương xương gầy gò. Thoạt nhìn ông ta trông có vẻ trẻ hơn tuổi với mái tóc chưa có bạc nhiều. Da chưa nhăn trên mặt, trên bàn tay. Nụ cười tuy họa hoằn nhưng vẫn còn tươi. Chỉ có một điều khiến cho nàng nhận ra An Hóa già là nỗi buồn mọc rể. Dù ông ta cố giấu diếm song nỗi buồn rầu và niềm u ẩn vẫn hiện ra để nàng có thể thấy được. Ông bác già của nàng có một đời sống hiu quạnh, đơn độc và buồn rũ. Tự dưng nàng thấy lòng mình dâng lên chút thương cảm cho một người ba mươi mấy năm sống thui thủi, kéo lê sự sống vì không thể chết. Muốn chết mà không dám chết. Chính điều đó làm ông ta buồn.
- Bác...
- Dạ...
An Hóa nói trong vô thức. Điều đó khiến cho Hương Điểm bật cười.
- Tối nay bác ở lại chơi với ba cháu nghe bác. Có bác nói chuyện cháu cảm thấy ba cháu vui hơn...
- Bác cũng vui khi nói chuyện với ba cháu... Mà sau khi ổng đi ngủ thời cháu hát cho bác nghe. Hát nhạc về Sài Gòn...
- Dạ... Bác yêu cầu cháu hát bản gì cháu sẽ hát bản đó...
Cười thành tiếng nhỏ An Hóa chắt lưỡi.
- Hồi còn trẻ có một thời bác mê cô ca sĩ...
Cười thành tiếng thánh thót với chút ngạc nhiên Hương Điểm sắm nắm hỏi.
- Bác mê ca sĩ. Ai vậy bác?
- Chuyện này xảy ra hồi lúc bác mới đi lính được vài năm. Toán văn nghệ hải quân xuống trình diễn có một cô ca sĩ mà bác không biết tên đã hát bản Trăng Mờ Bên Suối. Cô ta tóc xỏa dài, mặc ái dài đen, dưới ánh đèn ban đêm bên bờ sông Tiền trông huyền hoặc và liêu trai khiến cho bác mê man. Từ đó bác nhớ hoài vóc dáng và tiếng hát của cô ta. Bác lẩm cẩm và dị phải không cháu?
Hương Điểm cười cười. Lát sau nàng mới lên tiếng.
- Dạ... Nhưng là cái lẩm cẩm khác thường và cái dị đáng yêu...
An Hóa gật đầu cười.
- Cho tới bây giờ bác vẫn thích tiếng hát của cô ca sĩ mà mình không biết tên, không nhớ được tên của cô ta thời đúng hơn, trong bản Trăng Mờ Bên Suối...
Hương Điểm im lặng nhìn ra trước. Nàng có thái độ trầm ngâm nghĩ ngợi. Xuống hết con dốc xe đi vào con đường lớn và đông đúc. Mùi xăng nhớt bốc ngai ngái. An Hóa dựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại nên không thấy Hương Điểm quay nhìn mình với ánh mắt là lạ.
CHƯƠNG 5
Để cho An Hóa và ba của mình lui cui trồng bông Hương Điểm vào nhà lo làm bánh cuốn như lời nàng đã nói. Làm vừa xong nàng vội vàng đi xuống phòng giải trí để sửa soạn cho buổi hát tối nay như lời hứa với An Hóa. Nàng định làm cho ông bác già ngạc nhiên bằng cách sắp xếp và trang hoàng căn phòng rộng thành một sân khấu nhỏ. Vừa làm nàng vừa mỉm cười khi nhớ lại lúc mẹ nàng còn sống và nàng còn học đại học. Mỗi năm giáng sinh, toàn gia đình đều tụ họp đông đủ để ăn uống, cười đùa, chơi game và ca hát. Ngày vui đã qua rồi. Mất mẹ như mất con chim đầu đàn. Ba nàng buồn rầu đâm ra bịnh hoạn liên miên. Mất người bạn đời đã đầu gối tay ắp với ông mấy chục năm, ông như thân cây thiếu nước, đất và ánh sáng của mặt trời. Nàng biết rồi chẳng bao lâu nữa nàng sẽ mất thêm một người thân yêu. Dù không đồng trang lứa và quan niệm sống nhưng hai cha con có cùng một sở thích là mê nghệ thuật. Ba nàng mê má nàng ở tiếng hát truyền cảm và má mê cái tài làm thơ của ba. Bây giờ sắp tới lúc ba sẽ ra đi bỏ lại một mình nàng bơ vơ. Anh chị em ở xa, vả lại người nào cũng có gia đình con cái phải lo lắng do đó họa hoằn mới gặp nhau hay thăm hỏi nhau. Hương Điểm ứa nước mắt khi nghĩ tới lúc mất cha. Nàng vội lấy tay áo lau nước mắt khi nghe tiếng cửa mở rồi tiếng cười nói loáng thoáng.
- Tháng tới tôi mang cho anh chậu quỳnh hoa. Nó ra nụ rồi anh...
Nghe An Hóa nói Hương Điểm mỉm cười nghĩ thầm hai ông già này hợp nhau tính bày chuyện uống trà ngắm hoa nở. Chỉ sợ ba nàng không thể đợi vì nàng nghe nói hình như quỳnh hoa chỉ nở về đêm. Nhưng nàng không muốn cho hai ông già cụt hứng nên im lặng lo chuyện của mình.
- Ba với bác An Hóa tắm rửa xong rồi ăn bánh cuốn nghe ba...
Ông Ánh gật đầu bỏ vào phòng. Hương Điểm cười nói với An Hóa.
- Cháu có soạn cho bác bộ quần áo để sẵn trong phòng của bác...
An Hóa hỏi với giọng ngạc nhiên.
- Quần áo của bác. Ở đâu mà cháu có?
Hương Điểm cười chúm chiếm trả lời một câu mà nghe xong An Hóa phải cười xòa.
- Bí mật quân sự...
Nhìn theo dáng gầy gầy của ông bác già nàng lẩm bẩm.
- Ông cũng dễ tính. Đỡ mắc công mình phải chiều. Chắc tại ổng ở trong lính...
Nửa giờ sau An Hóa súng sính trong bộ quần áo mới bước ra phòng ăn. Quần kaki màu vàng, áo sơ mi trắng ngắn tay trong ông ta trẻ ra mười tuổi. Hương Điểm cười hắc hắc.
- Cháu nhắm tướng bác mà mua vừa y chang...
An Hóa cười hỏi nhỏ.
- Cháu có cần bác phụ gì không?
Hương Điểm lắc đầu.
- Xong hết rồi bác. Chờ ba cháu ra là mình ăn. Bác uống chút rượu cho tiêu cơm nghe bác...
- Thôi bác uống nước lạnh. Bác để một hồi vừa nghe cháu hát vừa uống rượu...
Ngồi xuống ghế trống Hương Điểm cười vui.
- Bác coi chừng thất vọng đó. Chỉ sợ cháu hát ẹ...
Ông Ánh bước ra ngồi vào ghế dành cho mình. Hương Điểm dọn ba dĩa bánh cuốn chả lụa với nước mắm ớt ra. Vừa ăn An Hóa vừa khen vừa cười nói với Ánh.
- Anh có phước được cháu Điểm hiếu thảo, nấu ăn ngon và hát hay hơn ca sĩ...
Hương Điểm bật cười khi nghe ông bác già nịnh mình, khen mình hát hay hơn ca sĩ. Suốt bữa ăn hai ông già nói về tuổi thơ ấu của họ. Cả hai đều sinh ra ở Bến Tre tuy khác quận với nhau. Ánh quê ở Giồng Trôm còn An Hóa sinh ở quận An Hóa song lại lớn lên ở Sài Gòn. Hương Điểm im lặng ăn và nghe hai ông lính già nói về quê hương mà nàng không biết nhiều lắm. Gia đình di tản lúc nàng mới bảy tuổi vì vậy mà quê hương Việt Nam chỉ là những hình ảnh thấy trên mạng, trên các đài truyền hình Việt Nam bên Cali và nhất là tưởng tượng xuyên qua lời kể của ba má và các anh chị. Sau này các anh chị cũng ít khi nhắc lại Việt Nam mà họ nói về mảnh đất mà họ đang sống nhiều hơn. Chỉ còn ba má vẫn xem và vẫn nhắc nhở về nơi chôn nhau cắt rún. Không đâu đẹp bằng quê hương của mình. Nàng nhớ nằm lòng câu nói này vì ba thường hay nói khi nàng ngồi trong lòng ông lúc còn nhỏ hay ngồi bên cạnh khi nàng học trung học. Chỉ có nàng vì là con út, thích đàn hát nên quanh quẩn bên ba má nhiều hơn do đó hấp thụ một cách trọn vẹn cái khiếu và cái đam mê văn nghệ của ba má. Cũng nhờ thích hát nhạc Việt Nam mà nàng nói tiếng Việt trôi chảy hơn các anh chị. Không những thế nàng còn được ba má dạy đọc và viết tiếng Việt. Nhờ vậy mà nàng trở nên ham đọc sách báo Việt ngữ. Sau khi má mất mà ba lại bị tê liệt nửa người nàng phải trở về nhà săn sóc ông. Có nhiều thời giờ nhàn rỗi nàng lần lượt đọc hết các quyển sách của ba mình đã mua. Truyện Kiều. Chinh Phụ Ngâm. Lục Vân Tiên. Nhị Độ Mai. Cung Oán Ngâm Khúc. Thơ cũ. Thơ mới. Thơ tự do. Tiểu thuyết của Tự Lực Văn Đoàn. Truyện của các nhà văn thơ tiền chiến, hậu chiến. Văn chương của miền nam thời đất nước chia đôi. Văn chương hải ngoại. Nàng mê T.T.Kh, Thâm Tâm, Quang Dũng, Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Bính, Hữu Loan. Nàng làm quen với Doãn Quốc Sỹ, Vũ Trọng Phụng, Nhất Linh và Khái Hưng.... Mỗi ngày một chút. Mỗi tuần một ít. Ban đêm nàng nghiền ngẫm sách báo để làm giàu thêm cái vốn liếng văn chương, Tiếng Việt nghèo nàn của mình.
- Cháu suy nghĩ chuyện gì vậy cháu?
Câu hỏi của An Hóa kéo Hương Điểm ra khỏi dòng suy tư. Ngước lên nhìn ba của mình một cách âu yếm xong nàng quay qua cười nói với An Hóa.
- Dạ cháu nghĩ tới ngày mai. Khi ba cháu mất chắc cháu buồn lắm. Cháu ở một mình buồn...
Ông Ánh cười rưng rưng nước mắt. Ông cũng tự biết mình không còn sống bao lâu nhưng cố gượng mà sống vì thương con thương cháu. Nhìn An Hóa ông cười nói đùa.
- Nếu tôi mất thời tôi gởi nó cho anh. Anh thay tôi...
An Hóa giật mình. Khi nói câu đó ông bạn của anh có ý gì. Ngay cả Hương Điểm cũng quay nhìn ba của mình vì có chút ngạc nhiên. An Hóa cười buồn.
- Anh đi rồi thời chắc cũng tới phiên tôi. Cháu Điểm có anh chị em đông...
Hương Điểm lên tiếng.
- Cháu không thích ở gần các anh chị. Họ không hợp với cháu...
An Hóa nhìn Hương Điểm xong quay qua nhìn ông Ánh như hỏi lý do. Ánh cười nhẹ.
- Con này út. Nó quanh quẩn bên tôi với má của nó thành ra nó có nhiều chất nước mắm hơn mấy anh chị của nó. Nó Việt Nam còn mấy anh chị thời Mỹ quá thành ra không hợp...
An Hóa gật gù tỏ vẻ hiểu.
- Thôi chuyện đó tính sau. Tôi không dám hứa với anh nhưng...
Thấy Hương Điểm nhìn mình An Hóa cười lãng sang chuyện khác.
- Tôi sẽ rán. Bánh cuốn của cháu ngon quá. Nhất là nước mắm... Ăn hoài chắc phải ghiền...
Đẩy dĩa bánh cuốn về phía An Hóa Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Bác ăn thêm đi bác. Cháu làm nhiều lắm... Mai cháu sẽ gói cho bác đem về nhà ăn...
An Hóa lắc đầu nhè nhẹ.
- Thôi cám ơn cháu... Bác không có ăn nhiều... Vả lại gặp gì ăn nấy...
Thấy ba buông đũa xuống Hương Điểm đứng dậy.
- Ba với bác An Hóa ra phòng khách uống trà và xem truyền hình đi ba. Con có bánh gan nữa ba...

Ông Ánh và An Hóa kéo nhau ra phòng khách ngồi xem đài SBTN. Còn Hương Điểm dọn dẹp và rửa chén xong lo thuốc men cho ba rồi về phòng của mình. Tám giờ tối nàng ra phòng khách thấy ba của mình đang chăm chú vào màn ảnh.
- Ba ơi tới giờ ba uống thuốc và đi ngủ...
Ánh đứng lên nói với An Hóa.
- Xin lỗi anh tôi phải đi nghỉ. Anh ngồi chơi với con Điểm...
An Hóa bắt tay ông Ánh. Đi sau lưng ba Hương Điểm quay đầu lại nói với An Hóa.
- Bác chờ cháu ra xem tivi với bác...
Lát sau nàng trở ra phòng khách.
- Bác muốn xem tivi hay nghe cháu hát?
An Hóa trả lời không do dự.
- Nghe cháu hát. Bác chờ từ chiều tới giờ...
- Vậy bác xuống phòng giải trí trước đi. Bác lấy rượu đi bác. Sửa soạn xong cháu sẽ xuống sau...
Đi xuống phòng giải trí rồi bật đèn lên An Hóa hơi ngạc nhiên vì nó không giống như đêm hôm qua. Căn phòng khá rộng được xếp đặt lại. Chiếc sofa được đặt chính giữa phòng đối diện với bức vách. Nơi khoảng trống là dàn stereo. Bên cạnh là cái giá gắn cái mike. Ánh đèn từ trên trần hắt xuống chút ánh sáng mờ mờ. Đứng tựa lưng vào vách An Hóa cảm thấy lòng mình thật bình an và thanh thản. Đâu đây trong vùng ký ức hiện lên hình ảnh của người lính trẻ ngồi im lìm nhìn lên vùng ánh đèn màu có bóng dáng cô ca sĩ và tiếng hát cất lên một lần thôi nhưng lưu lại hoài trong tâm tưởng.
Nghe tiếng ho An Hóa ngước nhìn. Ở trong anh là một ngạc nhiên, thảng thốt, vui mừng và rung cảm. Hương Điểm. Chiếc áo dài đen huyền hoặc. Quần lụa đen thướt tha. Tóc đen dài buông thả trên bờ vai mềm. Mắt nàng đen ngời tình tự. Mùi hương toát ra từ thân thể của nàng khiến cho An Hóa cảm thấy lao đao. Anh say, cái say dịu dàng và trầm nhẹ như thứ phấn hoa thấm từ từ vào trong phổi và ở lại trong đó làm thành thứ bệnh không phải dị ứng mà là bệnh ghiền.
- Bác thích hông bác?
An Hóa gật đầu thay cho câu trả lời. Hương Điểm cất giọng thanh thanh.
- Đêm nay là đêm nhạc cháu dành cho bác. Bác muốn yêu cầu bản gì cháu hát bản đó...
An Hóa rưng rưng nước mắt vì không ngờ mình được chiều đãi một cách đặc biệt như vậy.
- Cám ơn cháu nhiều lắm. Cháu làm bác cảm động...
Mỉm cười Hương Điểm bước đi. An Hóa mường tượng tà áo dài của nàng như tà áo dài của cô học trò trường trung học Bến Tre mà anh quen trên đường nàng đi học về và sau đó trở thành vợ của mình. Kỹ niệm bị quấy động khiến cho anh thờ thẩn buông mình xuống ghế nệm. Ngồi trên chiếc ghế đối diện với anh Hương Điểm cầm lấy cái mike. Ánh đèn mờ nhạt. Tóc huyền phủ buông. An Hóa lặng nhìn hình ảnh của người hiện tại hay của mộng mơ thời trai trẻ.
- Qua bến nước xưa lá hoa về chiều
Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
Khi đến cuối thôn chân bước không hồn
Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ
Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy
Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh
Anh nhớ bước em khi nắng vương thềm
Má em mầu ngà tóc thề nhẹ bay...
Dù Hương Điểm không ngước mặt lên để nhìn mình song An Hóa mường tượng nàng đang cười. Hai mắt hơi nhắm lại lộ ra hàng mi dài. Chiếc mũi dọc dừa. Đôi má bầu bĩnh. Chiếc miệng mủm mỉm. Tự dưng anh ao ước một điều thật kỳ cục là người đang ngồi hát trước mặt mình hóa thân thành người vợ xấu số đã chết trên biển cả cách đây ba chục năm. Anh biết điều đó không bao giờ xảy ra song anh vẫn mơ ước và mơ ước cứ lớn và ở hoài trong đầu của anh.
- Nay anh về qua sân nắng
chạnh nhớ câu thề tim tái tê
chẳng biết bây giờ
người em gửi duyên ghé về đâu
Nay anh về nương dâu úa
giọng hát câu hò thôi hết đưa
hình bóng yêu kiều
kề hoa tím biết đâu mà tìm
Anh nhớ xót xa dưới tre là ngà
Gợn buồn nhìn anh em nói yêu anh
Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi
Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi...
Lời hát dứt. Tiếng nhạc cũng ngừng. Hương Điểm ngước lên nhìn. Mắt đen long lanh như sao trời. Nụ cười của nàng cuốn hút, như có ma lực làm trái tim của người đàn ông quên yêu đã lâu, chỉ trong khoảnh khắc cảm thấy tâm hồn mình run rẩy và bàng hoàng. Giao hòa giữa đã và đang xảy ra làm cho An Hóa choáng ngợp. Anh nhìn người đang ngồi trước mặt của mình bằng nỗi si mê tuổi trẻ. Cuối cùng anh thở hắt hơi dài rồi lên tiếng nói. Giọng của anh run vì xúc động.
- Cháu hát...
An Hóa ngập ngừng rồi sau đó cười nhẹ.
- Hay tới độ bác cảm thấy khen là thừa...
Hương Điểm mỉm cười. Nụ cười huyền hoặc trong ánh đèn mờ tỏa từ trên trần nhà xuống rồi phản chiếu trên làn tóc huyền bóng mượt của nàng làm cho tóc thêm long lanh và lấp lánh như có đính kim cương. An Hóa nghĩ thầm cô ca sĩ trẻ đẹp của mình đang đội chiếc vương miện có đính những hạt kim cương. Cô ta xứng đáng là nữ hoàng dù chỉ có mình anh tôn thờ và ngưỡng mộ.
- Kính thưa ông An Hóa. Sau đây Hương Điểm xin trình bày nhạc phẩm Trăng Mờ Bên Suối của Lê Mộng Nguyên. Hi vọng tiếng hát của tôi sẽ giúp ông gặp lại người ông mê...
Dù người nói không cười song An Hóa có cảm tưởng đôi môi hơi mím lại ẩn ước một nụ cười tinh nghịch và có chút gì âu yếm lẫn thương hại.
Nhạc thoảng đưa. An Hóa nghe như có tiếng nước róc rách len lỏi âm thầm qua khe đá. Tiếng gió rung cây rừng rì rào thành âm thanh êm như mơ.
- Người hẹn cùng ta đến bên bờ suối
Rừng chiều mờ sương únh trăng mờ chiếu
Một đêm thiết tha rồi đây xa cúch
Ðường chia hai ngã biết tới phương nào
Mịt mùng ngàn thâu suối mơ trầm lắng
Lòng buồn tứ ly nhớ nhung chiều vắng
Người ơi nhớ khúc nhạc lòng đêm ấỷ
Ngàn đời vang ngắt bên suối trăng tà...
Suối mơ... lời hẹn ước ven bờ suối xưa
Nhớ chăng... người phương xa trong khói điêu tàn...
Ngày xưa. Không xưa lắm. Chỉ hơn bốn mươi năm thôi. Bóng tối mông lung. Đèn mờ mờ. Mặt sông Tiền mở ra như một vệt sáng dài làm nền tự nhiên cho sân khấu lộ thiên. Người ca sĩ trẻ bước lên. Rụt rè. Khép nép. E Lệ. Tà áo đen huyền hoặc. Tóc xỏa bờ vai. Mắt nàng đen ngời hơn sao trời trên đầu. Tiếng hát cất lên nhỏ nhưng có sức mạnh át tiếng sóng vỗ vào bờ làm trăm người nghe câm nín. Bây giờ ngồi đây, cũng tiếng hát âm thầm, nức nở nhưng An Hóa có cảm giác khác lạ. Một người hát Một người nghe. Chỉ có một mình anh nghe. Người ca sĩ của hiện tại chỉ hát cho riêng mình anh, trong lúc cô ca sĩ của quá khứ hát cho mọi người. Cô ta là của thiên hạ. Còn tiếng hát của Hương Điểm là của mình. An Hóa bỗng nghe tim đập mạnh khi nghĩ tới điều đó.
- Suối ơi.... vờn theo bóng trăng vàng ngày xanh
Nào những lúc trên thuyền say sưa
Nhìn trăng vừa lên, ai hay chia lìa
Sương khói biên thùy hiu hắt người đi sa trường xa
Một ngày xa nhau xóa bao hình bóng
Trời bày chia ly chi cho lòng héo
Giờ đây cúch xa người quên hay nhớ?
Ngày xưa còn đó trăng nước mong chờ...
Tiếng chờ kéo dài làm cho An Hóa tưởng chừng như mình bị đứt hơi. Trăng nước mong chờ. Người cũng chờ, cũng đợi. An Hóa mở mắt. Điều mà anh thấy đầu tiên là đôi mắt. Nó không phải ôi mắt xa xôi ôi mắt dị kỳ. Cũng không phải mắt em là một giòng sông. Cũng không là đôi mắt em lặng buồn.... Những thứ đó là mắt của thơ, của tưởng tượng. Ở đây, trong vùng không gian ấm cúng chỉ có hai người, đôi mắt thật tuyệt vời đang nhìn như thứ ánh sáng xanh chiếu suốt chiều dài thăm thẳm của tâm hồn người bị nhìn để cho người nhìn thấy được điều thầm kín ẩn nấp trong góc cạnh nào đó. Tia nhìn lục lọi, đào xới, lật tung lên để tìm kiếm. Người bị nhìn im lặng chịu đựng cái nhìn dùi dập đó như là một cực hình thống khoái.
Giọng nói khàn trầm như lạc đi của An Hóa vang lên trong không khí nằng nặng mùi hương của áo, của tóc, của nụ cười và tia nhìn đã trở nên dịu dàng và thân ái.
- Cám ơn Hương Điểm...
- Tại sao bác lại cám ơn cháu?
Hương Điểm vặn. An Hóa cười đưa ly rượu lên nhấp ngụm nhỏ. Hương Điểm nói. Giọng của nàng vòi vĩnh.
- Cháu muốn uống chút rượu...
Thấy An Hóa nhỏm dậy định định đưa lấy ly rượu nàng đưa tay ra.
- Cháu uống ly của bác cũng được...
Hơi ngần ngừ rồi An Hóa cũng đưa ly rượu còn phân nửa cho nàng. Giọng nói của ông lính già cất lên run và khàn khàn như lạc đi.
- Sở dĩ bác cám ơn Hương Điểm vì cháu đã làm cho bác hết mê cô ca sĩ của ngày xưa. Hình bóng của cô ta đã bị phai nhòa. Tiếng hát của cô ta đã được thay thế...
Hương Điểm cười sung sướng. Nàng hiểu được An Hóa muốn nói điều gì. Hình bóng, tiếng hát của người năm nào đã bị nàng thay thế. An Hóa bấy lâu nay cứ mãi ôm ấp kỹ niệm, ngủ vùi trong quá khứ đẹp của mình cho nên quên mất đời sống mà ông ta đang sống. Muốn cho ông ta mở mắt nhìn thẳng vào đời, nàng phải bằng cách này hay cách khác, đánh thức ông ta ra khỏi giấc cô miên.
- Như vậy là bác mê tiếng hát của Hương Điểm...
An Hóa nhìn nhận điều đó. Có một điều mà cả hai đều hiểu ngầm là cho tới giờ phút này họ vừa là bác cháu, vừa là bạn với nhau. Thứ bạn có cùng một đam mê. Nó vượt ra khỏi dị biệt cũng như phiền nhiều của cuộc đời.
- Cháu mà gọi bác là ông bạn già chắc ba cháu sẽ cười...
Hương Điểm bật cười thánh thót sau khi nói. An Hóa cũng mỉm cười.
- Cần gì những thứ đó hả cháu. Mình hiểu nhau được rồi. Bác có là ông bác già hay ông bạn già thời cũng vậy thôi...
Hương Điểm định nói điều gì nhưng nghĩ sao nàng lại im lặng.
- Cháu trang hoàng căn phòng này đẹp và lạ lắm... như...
An Hóa ngập ngừng như để tìm lời. Hương Điểm cười đỡ lời.
- Lãng mạn và trữ tình hả bác...
An Hóa gật đầu thừa nhận ý kiến này. Đứng dậy bước tới dàn stereo Hương Điểm vừa nói vừa tìm kiếm nhạc.
- Cháu sẽ hát cho bác nghe bản này. Hy vọng bác sẽ thích...
- Có những niềm riêng làm sao nói hết
Như mây như mưa như cát biển khơi
Có những niềm riêng làm sao ai biết
Như trăng trên cao cách xa vời vợi
Có những niềm riêng lệ vương khóe mắt
Như cây sau mưa long lanh giọt sầu
Có những niềm riêng làm tim thổn thức
Nên đôi môi xinh héo hon nụ cười...

Từ bốn góc nhạc vang nhè nhẹ. An Hóa nhìn vóc dáng mảnh mai buồn đang đứng trước mặt mình trong ánh đèn mờ. Giọng hát chập chùng nghe như tiếng gió lùa xạc xào bên hông nhà vào một sớm mùa thu trăn trở. Như cơn gió từ vùng rừng núi Appalachian xa tít mù kéo về mang theo khí lạnh làm thành chút sương mù lãng đãng trên đỉnh của ngọn Signal Mountain. Cứ mỗi lần nhìn đỉnh núi giăng sương mù anh nhớ tới những ngày còn trẻ ở Phú Bổn. Vùng đất hoang sơ cũng núi bao quanh với mây đen đùn trên đỉnh của chiều âm u mưa bão.
- Này niềm riêng như nước vẫn đầy vơi
Ðâu đây vang vang tiếng buồn gọi mời
Ôi nỗi sầu đong chất ngất
Như một ngày như mọi ngày
Như vạn ngày không thấy đổi thay...
Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ
Nhưng sao tâm tư cứ luôn mộng mơ
Có những niềm riêng gần như hơi thở
Nuôi ta cô đơn nuôi ta đợi chờ.
Có những niềm riêng một đời dấu kín
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi...
An Hóa mở mắt khi tiếng hát dứt. Vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình anh cười nói với giọng thân ái.
- Ngồi nghỉ mệt đi cháu. Để bác rót cho cháu ly rượu...
Dạ tiếng nhỏ Hương Điểm tới ngồi cạnh ông bác già trong lúc ông ta đứng lên lấy cho nàng ly rượu.
- Ngày mai mình làm gì hả bác?
Xoay xoay ly rượu trong tay An Hóa cười nhẹ. Giọng nói của anh chậm và từ tốn.
- Bác về nhà. Hai ngày nay bác đi hoang rồi...
Hương Điểm cười chúm chiếm. Uống ngụm nhỏ rượu nàng quay qua nhìn An Hóa.
- Bác còn nhớ đường về hôn đó. Nếu bác quên cháu đưa bác về...
Biết cô cháu gái nói đùa nên An Hóa cũng giỡn lại.
- Bác tuy già nhưng chưa lẩn đâu nghe cháu. Bác còn nhớ dai lắm...
- Bác nhớ cái gì mà nói là nhớ dai...
- Nhớ người...
Nhấp ngụm rượu anh nhìn người ngồi bên cạnh đoạn ngâm nga.
- Ta nhớ người, người có nhớ ta không...
Hương Điểm cười thánh thót đáp lại bằng một câu.
- Ta nhớ người ta để ở trong lòng... Có những niềm riêng làm sao nói hết...
- Vậy hả cháu... Có những niềm riêng làm sao ai biết cháu ơi...
Nói xong An Hóa đứng lên. Ra tới cửa anh quay đầu lại cười.
- Cháu uống nữa bác lấy cho...
- Dạ uống... Bác uống với cháu à nghen...
Khẽ gật đầu An Hóa bước lên cầu thang đi vào phòng tắm. Rửa mặt cho tỉnh táo xong anh nhìn mình trong gương. Già... Chỉ một tiếng thôi nhưng đủ nói lên những gì mà người ta không tránh được. Sinh bệnh lão tử. Định luật khắt khe đó chi phối anh, ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày. Tuy nhiên điều mà những người già như anh thường lo âu hay sợ sệt không phải là bệnh, già nua hoặc chết mà là sự xấu xí và tệ hại hơn hết mà mất dần đi cái khả năng để làm việc. Da nhăn, tay run, mắt mờ. Đó là điều anh không thích. Nhìn mặt mình trong gương. Da nhăn và nhiều chấm đen hiện lên trên mặt hoặc tay. Đó là triệu chứng của sự già nua. An Hóa thở dài. Tắt đèn, bước ra khỏi phòng tắm, đứng tần ngần giây lát anh tặc lưỡi rồi bước vào nhà bếp. Mở tủ lạnh, lấy chai rượu, bỏ chai rượu vào cái bình, thêm nước đá xong anh theo cầu thang xuống phòng giải trí. Vừa tới cửa anh khựng lại khi nghe tiếng hát của Hương Điểm vang âm thầm. Giọng hát thật buồn, như lời than thở của mình. Như không muốn làm kinh động anh len lén bước vào cửa. Đứng tựa lưng vào vách anh nhìn hình ảnh mà anh biết mình sẽ nhớ lâu, thật lâu. Màu áo đen huyền hoặc, thân vóc mảnh mai gầy, cô ca sĩ của anh đứng nhìn ra màn đêm mông lung mịt mùng. Âm hưởng phát ra từ chiếc mike như tiếng sầu chất chứa và u uất.
- Gặp nhau một đêm nay
Còn được đêm nào nữa
Nhìn nhau cũng đủ say
Buốt giá không cần lửa
Chờ anh từ xa xưa
Từ muôn nghìn năm trước
Chờ phôi pha cuộc đời
Chờ tả tơi nguyền ước...
An Hóa ứa nước mắt khi nghe Chờ anh từ xa xưa. Từ muôn nghìn năm trước. Chờ phôi pha cuộc đời. Chờ tả tơi nguyền ước.... Chúng ta gặp nhau muộn màng rồi. Anh đã già. Đi gần hết một đời người. Bây giờ chỉ là kéo lê quãng thời còn lại mà thôi.
- Hôm nay em có anh
Thời gian sao qua nhanh
Chưa mơ mà đã sáng
Ðêm sao chỉ năm canh
Em để nước mắt tràn
Thay muôn lời thở than
Suốt một đời u uất
Mấy nhịp cầu vỡ tan...
Cha cho em ngọc ngà
Mẹ cho em châu báu
Ðời cho em vinh quang
Trời cho ta hội ngộ
Ai cho em khối óc
Sao chẳng cho thông minh
Ai cho em nhan sắc
Sao còn cho điêu linh...
Đang hát, có cảm giác là An Hóa đang nhìn mình nên Hương Điểm từ từ quay lại. Một già một trẻ nhìn nhau. Không đắm đuối. Không mê man.
Không hứa hẹn. Không mời mọc. Nhưng là tia nhìn dịu dàng chiếu rọi vào tâm hồn để biết và để lắng nghe nhịp thở tình cảm của người đối diện. An Hóa đi tới vì anh biết có người đang chờ đợi mình. Hương Điểm cười và tiếng hát cất lên.
- Làm sao ta có nhau
Làm sao đừng thương đau
Làm sao đêm ngủ trọn
Khỏi chờ đến kiếp nào
Làm sao ta có nhau
Làm sao đừng thương đau
Làm sao đêm ngủ trọn
Khỏi cầu xin kiếp sau...
Nhạc tắt. Tiếng hát ngừng. Hai người nhìn nhau. Hương Điểm mím môi song ẩn ước nụ cười như chút mời mọc, như chút khuyến khích khi thấy thái độ do dự và ngại ngần của An Hóa. Cuối cùng An Hóa cũng bước tới để chạm mặt. Không có hôn nhau. Không có lời. Chỉ là sự im lặng. Hương Điểm úp mặt vào vai An Hóa như tìm chút hơi ấm, một thông cảm và tựa nương. Trong lúc An Hóa nhẹ hôn vào mái tóc huyền thoảng thoảng mùi hương của kỹ niệm hay của hình bóng nào lẩn khuất trong tâm tưởng mà bây giờ anh mới bắt gặp được. Thật lâu hai người rời xa nhau. Không xa lắm. Vừa đủ cho tầm tay với. An Hóa thì thầm.
- Hương Điểm hát bản nhạc này tuyệt...
Gương mặt của Hương Điểm sáng lên dưới ánh đèn mờ nhờ nụ cười. Nàng biết lý do gì mà An Hóa gọi tên của mình mà không gọi bằng cháu như thường lệ. Ông bác già của nàng muốn san bằng sự cách biệt có lẽ để bắt một nhịp cầu không phải cho tình yêu thương của nam nữ mà là nhịp cầu thông cảm của hai người bạn vong niên. Do đó nàng cũng làm giống như vậy. Tuy nhiên nàng còn hơi ngượng ngùng nên phải cười nói.
- Bác... An Hóa thích không?
- Thích... Nhất là tám câu sau cùng. Cám ơn Hương Điểm...
- Dạ Hương Điểm hát cho mình mà...
Nhấc chai rượu được ngâm trong nước đá cho lạnh ra rót một chút vào hai cái ly An Hóa mỉm cười.
- Nhờ vậy mà tôi hiểu...
- Mình nhậu hả bác...

Hương Điểm cười thánh thót. Nàng trở lại trạng thái bình thường. An Hóa cũng cười lên tiếng
- Như vậy là bác không thể lái xe về được....
Sau giây phút biết được tình cảm của nhau rồi họ trở lại trạng thái cũ, xưng hô bác cháu với nhau.
- Cháu đã dành cho bác một phòng rồi...
Hai ly rượu chạm nhau. Hai bàn tay chạm nhau. Nụ cười. Ánh mắt thông cảm.
- Làm sao ta có nhau... Làm sao đừng thương đau... Làm sao đêm ngủ trọn... Khỏi chờ đến kiếp nào... Làm sao ta có nhau... Làm sao đừng thương đau... Làm sao đêm ngủ trọn... Khỏi cầu xin kiếp sau...
Hương Điểm hát nho nhỏ. An Hóa cười vui. Nàng hát cho riêng mình anh nghe. Không phải như tiếng hát của cô ca sĩ ngày xưa, tiếng hát của nàng là của anh, của riêng anh. Như thế mới tuyệt vời và vô cùng ý nghĩa.
An Hóa lẩm bẩm.
- Xin cảm ơn em... Xin cảm ơn người...
Ánh mắt của Hương Điểm long lanh. Dường nghư nàng nghe được An Hóa lẩm bẩm.
CHƯƠNG 6
An Hóa thẩn thờ quên cả đặt điện thoại trở về chỗ cũ sau khi nói chuyện xong với Hương Điểm. Tin Ánh ngất xỉu tại nhà và phải chở vào nhà thương tối hôm qua khiến cho anh buồn rủ ra. Suy nghĩ giây lát anh thay quần áo rồi lái xe tới nhà thương thăm bạn. Đứng trước căn phòng mang số 234 anh tần ngần giây lát mới xô cửa bước vào. Nghe tiếng cửa mở Hương Điểm ngước lên. An Hóa thấy mắt cô cháu gái long lanh nước mắt. Nhìn Ánh nằm thiêm thiếp trên giường với mấy ống cao su lỉnh kỉnh anh thì thầm.
- Bệnh của ba cháu nặng không?
Hương Điểm bối rối. Dường như nàng không biết hoặc không muốn nói ra. Nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị và van lơn của An Hóa nàng thở dài.
- Dạ bác sĩ nói ít hy vọng lắm... Đây là lần thứ ba ba cháu bị stroke...
An Hóa gật đầu trầm ngâm giây lát mới nói nhỏ.
- Tại sao cháu không gọi cho bác hay liền. Cháu biết như vậy...
Hiểu ý ông bác già Hương Điểm cười gượng.
- Dạ tại lu bu nhiều chuyện quá thành ra cháu quên...
An Hóa nhíu mày tỏ ý không bằng lòng. Hương Điểm giải thích thêm.
- Cháu sợ bác nghe tin rồi lo sợ... Cháu tính để từ từ...
An Hóa đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Hương Điểm và nàng để yên tay mình trong tay của ông ta.
- Cháu có gọi các anh chị của cháu chưa?
- Dạ gọi rồi... Họ nói họ sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để về...
An Hóa gật đầu nhìn quanh căn phòng nhỏ của bệnh viện.
- Cháu cần bác phụ việc gì không. Mình...
Hương Điểm gật đầu mỉm cười dù là nụ cười buồn. Nàng hiểu ý An Hóa.
- Dạ cần... Hương Điểm cần bác ở bên cạnh nói chuyện cho đỡ buồn. Cần bác ngồi với ba cho cháu về nhà thay quần áo...
An Hóa cười nói đùa.
- Cháu đâu có hôi thúi gì đâu... Thơm phứt mà...
- Có... Bác ngửi nè...
Hương Điểm lên giọng nhõng nhẽo rồi khom người đưa đầu vào mũi của An Hóa.
- Còn thơm phứt mà...
An Hóa hít hà. Hương Điểm cười nhỏ.
- Vậy mà bác nói thơm... Bây giờ bác ngồi đây cháu chạy về nhà tắm rửa thay quần áo và nấu cơm đem ra đây ăn. Bác muốn ăn gì?
An Hóa nói trong lúc nhìn ông Ánh.
- Cháu nấu cái gì bác ăn cái đó. Đừng quan tâm tới bác...
Hương Điểm mỉm cười cầm lấy cái túi da đi ra cửa. Nhìn theo An Hóa khe khẽ thở dài. Anh cảm thấy thương Hương Điểm như con gái của mình. Nàng cũng như anh, cả hai đều đơn độc. Mất đi người cha già thân yêu nàng sẽ mất nơi nương tựa và sẽ bơ vơ. Cũng như anh. Ba mươi mấy năm sống bơ vơ nên anh hiểu được niềm đau của kẻ mất cha mẹ hay người bạn đời. Sống quạnh hiu, hoang vắng, lặng lẽ và âm thầm. Chỉ có một người quen là cái bóng của mình.
5 giờ chiều Hương Điểm trở lại. Nàng tươi trẻ và xinh xắn qua chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần ka ki màu vàng.
- Bác đói bụng chưa. Cháu có làm bánh mì cho bác nè. Bánh mì chả lụa ngon lắm...
Vừa nói nàng vừa hít hà khiến cho An Hóa cười.
- Cháu ăn chưa?
- Dạ chưa. Cháu tắm rửa, thay quần áo, làm bánh mì xong là trở ra đây liền. Ba cháu có thức dậy không bác?
An Hóa buồn bã lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Bác sợ... Ba cháu mất đi bác buồn lắm...
An Hóa ngước lên nhìn Hương Điểm. Nàng đọc trong mắt ông bác già một ngác ngơ và lạc lõng.
- Ba cháu mất đi là bác không có người nói chuyện...
- Còn cháu mà bác...
An Hóa thở dài.
- Ba của cháu là của quá khứ, của kỹ niệm...
- Còn cháu thời sao?
Hương Điểm phụng phịu. An Hóa cười nắm tay nàng.
- Cháu hả. Cháu là ca sĩ của bác... Cháu là hiện tại...
Cười thánh thót Hương Điểm khép cửa lại xong lấy bánh mì ra. Hai bác cháu vừa gặm bánh mì vừa chuyện trò. Nhờ có An Hóa nên Hương Điểm cảm thấy đỡ đơn độc hơn. Ít ra nàng cũng có người bên cạnh hơn là cái bóng lặng lẽ của mình. Họ gượng vui vì tuy biết rằng một người sẽ mất cha, một người sẽ mất bạn nhưng cũng hiểu đã tới lúc người thân yêu của họ phải ra đi. Ai cũng một lần chết.
- Cháu có đem cho bác quyển sách của ba cháu mua để tặng cho bác...
Hương Điểm đưa cho ông bác già cuốn sách. An Hóa mân mê quyển sách của người bạn già tặng cho mình.
- Quyển sách gì vậy bác?
An Hóa thở dài.
- Quyển sách có tên là Hành Trình Một Người Đi Cứu Nước...
Nhai hết miếng bánh mì cuối cùng, uống ngụm nước lạnh xong Hương Điểm nhõng nhẽo.
- Vậy là tối nay bác đọc truyện ru cháu ngủ à nghen...
An Hóa nhìn cô cháu gái.
- Vậy là cháu có ý đem ra đây để bác đọc ru cháu ngủ...
Hương Điểm cười hắc hắc gật đầu.
- Dạ...
Nàng kéo dài tiếng dạ ra thành tiếng da khiến cho An Hóa bật cười. Cô y tá bước vào. Biết Hương Điểm làm ở phòng điều hành nên cô ta tươi cười gợi chuyện.
- Cô mệt không. Nếu mệt cô cứ về nhà nghỉ. Có gì tôi sẽ gọi cho cô...
Liếc nhanh An Hóa đang đứng ở đầu giường nàng cười trả lời.
- Cám ơn cô... Tôi lấy một tuần nghỉ hè nên cũng không mệt lắm. Với lại có bác của tôi đây...
Cô y tá quay qua cười chào hỏi An Hóa. Làm xong công việc cô ta chào Hương Điểm rồi lui ra khỏi phòng. Cười chúm chiếm An Hóa hỏi.
- Cháu làm gì ở đây?
- Cháu làm ở phòng điều hành...
- Chắc cháu làm sếp bự hả?
Biết An Hóa giỡn cho nên nàng cũng giỡn lại.
- Cháu làm sếp phòng điều hành. Cháu chỉ huy mấy trăm nhân viên mà có một người cháu không chỉ huy và điều hành được...
- Ai vậy. Ba cháu hả?
Hương Điểm cười thánh thót.
- Ai trồng khoai đất này... Bác chứ ai...
An Hóa nhìn người ngồi trước mặt mình.
- Ai nói cháu không chỉ huy bác được. Cháu nói gì bác cũng nghe mà...
Chuyện trò giây lát Hương Điểm ngồi trên ghế đọc báo. An Hóa cũng ngồi trên chiếc đối diện với cửa sổ đọc sách. Đọc được mươi trang An Hóa bỏ sách xuống. Đi tới đứng cạnh cửa sổ anh cười nói với Hương Điểm.
- Phải nhà thương họ cho mình hát hả cháu?
Hương Điểm cười hắc hắc vì câu nói của ông bác già.
- Chi vậy bác?
- Để cháu hát cho bác nghe...
- Bộ bác ghiền nghe cháu hát?
An Hóa chầm chậm gật đầu.
- Từ khi nghe cháu hát bác hết muốn nghe người khác hát...
Hương Điểm giấu nụ cười của mình sau quyển tạp chí đang mở rộng.
- Bác nịnh cháu quá...
- Không phải nịnh mà vì thấy và nghe cháu hát thú hơn. Với lại...

Nói tới đó An Hóa ngừng lại. Vì nhìn ra khung cửa sổ của căn phòng nên anh không biết Hương Điểm đang chờ nghe mình nói. Chờ không nghe ông bác già lên tiếng nàng hơi ngạc nhiên bỏ quyển tạp chí xuống để nhìn. Mái tóc muối tiêu. Khuôn mặt gầy gò hốc hác. Ánh mắt mỏi mệt nhìn đăm đăm ra ngoài trời đêm sáng một góc nhờ ánh đèn. Ánh mắt ngác ngơ như tìm, như kiếm một cái gì đã mất, đã đi qua trong đời một người lính thua trận. Thua trận là sự bi đát của người lính. Nhưng ở An Hóa hay như ba của nàng, những người lính bị bắt buộc phải thua trận, thời lại là một bi đát đến thê thảm. Điều đó khiến cho họ không thể quên. Nó như vết thương đã lành trên thân thể. Dù đã lành nhưng vẫn còn để lại vết sẹo. Ai bảo vết thương đã lành không gây nhức nhối. Chính sự nhức nhối tinh thần mới đáng nói. Chính nó mới khiến cho An Hóa, dù đã sống ở đây hơn ba mươi năm vẫn không chịu trở thành công dân của nước này. Nàng chỉ khám phá ra điều đó tuần trước. Trong bữa ăn tối, nhân nói về An Hóa ba của nàng mới tiết lộ điều đó. Ba nàng hỏi lý do và An Hóa trả lời là không muốn và không cảm thấy vinh hạnh gì trở thành công dân Mỹ. Xuyên qua điều đó nàng biết ông bác già vẫn còn hằn học, chua chát và ngậm ngùi. Điều khiến cho nàng ngạc nhiên và hứng thú nhất khi khám phá ra mấy điều mà nàng chưa biết về An Hóa. Ông bác già của nàng cũng có tâm hồn văn nghệ. Ổng cũng làm thơ. Ổng cũng viết văn. Hương Điểm cười với mình khi nghĩ tới điều đó. Mặc dù thơ của ổng không hay song nàng thích và mừng. Ít ra ổng cũng như nàng. Tuy không là nghệ sĩ nhưng lại có tâm hồn nghệ sĩ. Hai người hợp nhau ở điểm đó.
- Bác...
Không quay lại song An Hóa biết là Hương Điểm đứng sau lưng của mình vì ngửi được cái mùi thân quen toát ra từ thân thể của nàng. Anh cảm thấy dường như hơi thở nồng ấm của nàng phà vào cổ của mình gây nỗi rạo rực và khao khát. Thứ rạo rực và khao khát mà anh chưa từng có trong ba mươi năm qua. Nó hầu như là sự rạo rực của thời mới lớn lần đầu tiên nói chuyện với nàng con gái mà mình thầm thương yêu nhưng không thể nói thành lời.
- Bác...
An Hóa quay lại nhìn. Trên gương mặt thoáng chút mỏi mệt và buồn rầu ánh lên một vẻ gì là lạ. Nụ cười e ấp. Tia nhìn đằm thắm, dịu dàng với một chút âu yếm. Một chút thôi. Vừa đủ để cho đối tượng biết được tình cảm của mình.
- Cháu chưa ngủ à?
Tiếng cười thánh thót vang lên cùng giọng nói tinh nghịch và nũng nịu kèm theo.
- Mới có tám giờ mà bác... Cháu ba mươi sáu chứ đâu phải con nít mà đi ngủ sớm...
An Hóa cười vì cái giọng hờn dỗi của cô gái con của bạn mình.
- Người ta nói đàn bà muốn trẻ đẹp phải đi ngủ sớm, phải ăn ngủ điều độ...
- Ai nói... Bác hả...
Hương Điểm vặn và An Hóa cười xòa.
- Cháu muốn nói chuyện với bác?
- Cháu muốn bác ngâm thơ cho cháu nghe...
An Hóa nhẹ lắc đầu.
- Bác có phải thi sĩ đâu mà làm thơ...
Hương Điểm nhìn ông bác già với nụ cười chúm chiếm.
- Là thi sĩ nghĩa là ru với gió... Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây... Bác có như vậy không?
Hơi do dự rồi cuối cùng An Hóa cũng gật đầu.
- Có... Bác có làm thơ...
- Vậy bác ngâm thơ cho cháu nghe đi...
An Hòa cười nhẹ đọc nhỏ.
- Là thi sĩ nghĩa là ru với gió... Mơ theo trăng và thơ thẩn cùng mây...
Hương Điểm dậm chân theo sau câu nói nũng nịu.
- Không phả. Thơ đó của ông Xuân Diệu. Bác ngâm thơ của bác đó...
- Một bài thôi nghe...
Hương Điểm gật đầu. Giọng đọc thơ của An Hóa nghe thật buồn.
- Ở lưng chừng niềm nhớ
ta nghe như
một giọt máu vừa rơi
từ trái tim đơn côi
Ngày bắt đầu
buồn
buồn tênh
ngày chấm dứt
sầu,
sầu mông mênh
Ở tận cùng nỗi đau
ta nghe như
một lưỡi dao
cắt
trái tim đơn côi
Ngày ngồi im
bóng tối buồn, buồn so
lấy thước đo niềm nhớ
lấy thước vạch nỗi đau
nghe như buồn
buồn tênh
Ta ngồi thân hư không
chỉ còn
bóng tối bao quanh quanh...
An Hóa ngừng đọc để thở dài. Nghe xong Hương Điểm cũng thở dài.
- Bác có đọc thơ cho ai nghe chưa bác?
- Không... Cháu là người thứ nhất và là người cuối cùng...
Hương Điểm mỉm cười sung sướng nhận lãnh sự đãi ngộ đặc biệt của ông bác già.
- Còn nữa phải không bác?
Câu hỏi của nàng như là một xác định. Hỏi cho có lệ mà thôi vì biết sẽ còn nhiều bài thơ.
- Hết rồi...
- Hổng chịu đâu... Cháu biết bác làm nhiều bài thơ lắm...
An Hóa cười lắc đầu. Hương Điểm la nho nhỏ.

- A... Cháu nghĩ ra rồi... Mai mốt mình làm một đêm văn nghệ bỏ túi. Bác ngâm cho cháu nghe một bài thơ thời cháu sẽ hát cho bác nghe một bản nhạc...
Nhìn ông bác già Hương Điểm lên giọng hăm he.
- Bác mà hổng ngâm thơ là cháu khỏi hát cho bác nghe...
Bị cô gái bắt bí An Hóa cười đùa.
- Chà... Đây là một đổi chác văn nghệ hả cháu...
Hương Điểm bật cười vui vẻ dù bị ông bác già nói móc.
- Bài thơ vừa rồi của bác tên gì vậy bác?
- Giữa nỗi nhớ và niềm đau...
- Nhớ gì vậy bác?
- Nhớ người...
- Đau gì vậy bác?
- Đau mình...
Hương Điểm bật cười vì câu trả lời của ông bác già. Chính An Hóa cũng cười vì mẫu đối thoại giữa hai người.
- Cái gì ở giữa nỗi nhớ và niềm đau?

Nhìn ra ngoài trời đêm cô gái hỏi nhỏ. Câu hỏi có thể hỏi mình mà cũng có thể dành cho người đối diện. An Hóa im lặng nhìn. Trước mặt anh là khuôn mặt trẻ. Vầng trán rộng. Mắt tinh anh. Mũi cao. Miệng rộng. Người xưa có nói " Đàn ông miệng rộng thời sang. Đàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà.... Anh nghĩ câu nói này lỗi thời, không thích hợp, nếu không muốn nói là không đúng. Anh đã thấy có những người đàn bà miệng thật rộng mà tề gia nội trợ, là người vợ và người mẹ tuyệt vời. Anh cũng đã thấy có nhiều người đàn ông miệng rộng mà không sang chút nào. Đàn ông miệng rộng nên ăn to nói lớn thời đúng hơn. Điều mà anh nhận thấy là đàn bà hát hay thời miệng phải rộng. Như cô gái đang đứng trước mặt mình. Ý nghĩ kỳ cục này làm cho anh bật cười thành tiếng ngắn. Hương Điểm nhìn anh.
- Bác cười gì vậy bác?
An Hóa nói cho nàng nghe ý nghĩ của mình. Bật cười thánh thót nàng nheo mắt nhìn ông bác già. Ánh mắt của nàng nửa tinh nghịch, nửa âu yếm khiến cho An Hóa hồi hộp. Để tránh bị cuốn hút anh cười hỏi.
- Tới giờ mình đi ngủ chưa cháu?
Không xem đồng hồ Hương Điểm trả lời liền.
- Chưa... Mới 9 giờ mà ngủ gì bác...
- Người già như bác đi ngủ sớm lắm...
- Bác đâu đã già... Bác còn phong lắm...
Hơi mỉm cười An Hóa hướng mắt về nơi chiếc giường của người bạn đang nằm thiêm thiếp. Tác giả của câu nói đó hiện giờ đang chống chọi với tử thần, đang ở ngưỡng cửa của lằn ranh sống chết.
- Cháu nghĩ ba cháu...
Dù An Hóa không hỏi trọn câu nhưng Hương Điểm hiểu. Trầm ngâm giây lát nàng thở dài.
- Cháu nghĩ không. Dường như ba cháu biết trước mình sẽ ra đi nên dặn dò cháu nhiều chuyện lắm...
Tôn trọng chuyện riêng tư của người khác nên An Hóa không hỏi thêm song Hương Điểm lại nói tiếp.
- Ba cháu có dặn là sau khi ông mất hãy thiêu xác rồi đem tro về Hương Điểm. Ông muốn yên nghĩ tại nơi chôn nhau cắt rún của mình...
- Cháu sẽ về Việt Nam?
- Dạ không. Chị hai của cháu sẽ về...
An Hóa nhận xét trong lúc nói chuyện với mình Hương Điểm có chút gì băn khoăn, như có điều gì muốn nói mà như không muốn nói ra với mình. Tuy nhiên vì nghĩ đó là chuyện riêng của cô cháu gái nên anh không hỏi. Thấy ông bác già có chiều mỏi mệt và buồn ngủ nên Hương Điểm cười lên tiếng.
- Thôi mình về nhà ngủ nghe bác...
- Ủa mình không ngủ ở đây à?
Hương Điểm lắc đầu.
- Dạ không. Cháu sẽ nhờ cô y tá nếu có chuyện gì xảy ra cô ta sẽ gọi cho cháu biết. Mình về nhà ngủ cho khỏe...
An Hóa gật đầu theo Hương Điểm ra cửa. Trong lúc chờ nàng tới phòng trực để dặn dò anh nhìn hành lang vắng của bệnh viện. Không khí buồn thảm. Sự chết lảng vãng đâu đây. Anh thở dài, cảm thấy mình già nua, mỏi mệt và đơn chiếc.
16/12/2010
Chu Sa Lan
Theo https://isach.info/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...