Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023

Vạt nắng sau hè 2

Vạt nắng sau hè 2

CHƯƠNG 7
Đám tang của ông Ánh không có nhiều người biết để đưa tiễn. Trừ con cháu chỉ có năm ba người quen hay bạn bè ở xa tới và vội vả ra về. Riêng An Hóa có mặt thường xuyên. Dường như anh muốn ở cạnh và không chịu rời bỏ người bạn của mình. Dù anh không nói ra nhưng Hương Điểm biết anh buồn vì mất bạn và sự trơ trọi của mình. Dù biết sống là khổ não, đau buồn và phiền lụy. Dù biết ai cũng một lần chết. Nhưng không ai muốn ra đi kể cả An Hóa. Có cái gì níu kéo anh lại với đời quanh hiu và trống vắng. Có cái gì làm anh ngần ngại. Nỗi khoắc khoải hiện lên trong từng cử chỉ và lời nói. Dù nấn ná, dù không rời cuối cùng anh cũng phải đưa, phải tiễn, bằng nỗi ngậm ngùi, người bạn thân đi về nơi nào đó khi Hương Điểm cầm lấy chiếc lọ đựng hài cốt của cha già. Đời người thu gọn lại trong chiếc lọ nhỏ. Thân xác cuối cùng là chút tro bụi. Ngồi bên cạnh Hương Điểm trên đường về nhà nàng để lấy xe An Hóa câm nín không nói lời nào. Hương Điểm cũng vậy. Người nào cũng có đau buồn riêng. Về tới nhà Hương Điểm mời ông bác già vào nhà uống nước nhưng An Hóa từ chối viện lẽ không được khỏe. Cô cháu gái cũng không nài ép. Đứng nhìn theo chiếc xe mang đi ông bác già nàng ngậm ngùi thuơng cảm cho ông ta đồng thời thương cho chính mình. An Hóa bơ vơ. Nàng cũng trơ trọi một mình. Hai tiếng một mình lạnh ngắt. Lạnh hơn ngủ một mình trong đêm đông. Nửa đêm trăn trở, co rúm trong đống chăn mền dày cộm mà vẫn cảm thấy lạnh. Cái lạnh phát ra từ cô đơn. Mà cô đơn tự ở tâm hồn cho nên lúc nào cũng lạnh. Mình phải gọi bác ấy để an ủi... Hương Điểm nhủ thầm. Gọi để an ủi bác ấy hay bác ấy an ủi mình. Có thể cả hai. May mà còn có người để an ủi và được an ủi. Hẹn bác ấy tới nhà để hát cho bác ấy nghe đỡ buồn. Và mình cũng đỡ buồn. Phải quên nỗi buồn đi để sống. Nàng còn quá trẻ để phải ôm lấy buồn đau. Tại sao mình không vui mà lại buồn. Ba chết là ba sung sướng. Chỉ có mình, người sống mới khổ. Hương Điểm mỉm cười. Hẹn bác ấy tới nhà bắt bác ấy ngâm, đọc thơ tình cho mình nghe.
Thẩn thờ nhìn theo chiếc xe khuất nơi ngã ba Hương Điểm lặng lẽ mở cửa bước vào nhà. Hiu quạnh hiện lên từng góc cạnh. Chỗ ba ngồi xem đài SBTN. Nơi ba ngồi đọc báo. Chỗ ba đứng nơi cửa sổ nhìn lá mùa thu vàng bay rồi khe khẽ ngâm: Ngọn gió thu phong rụng lá vàng... Lá rơi hàng xóm lá bay sang.... Chỗ ba ngồi ăn cơm. Bên kia là An Hóa ngồi nói chuyện với ba mà ánh mắt nhìn mình. Nơi hai ông bạn già ngồi uống trà, chơi cờ tướng và cười sảng khoái khi ăn được con xe của người kia. Đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ của mình nàng nhìn mấy bụi hoa hồng vừa trồng được hơn tháng và bắt đầu nhú ra mấy cái nụ màu xanh. Trời đầu tháng 9 vẫn còn nóng và nắng chói chang. Mặt trời bốn giờ chiều xuyên qua khu rừng cây lá xanh um thành một vạt nắng dài dọi lên thảm cỏ xanh và nền xi măng rong rêu bám đầy. Vạt nắng lung linh vì cành cây lay động theo cơn gió nhẹ từ miền bắc thổi xuống. Tự nhiên nàng nhớ tới mấy câu trong bản Nắng Chiều Lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa... Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi... Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi.... Nàng nhớ tới đêm hôm đó. Nhớ ánh mắt nhìn và cảm thấy chút xuyến xao dìu dịu dâng lên từ từ trong lòng của mình. Nàng nghĩ tới giọng nói trầm khàn. Nụ cười ít khi thành tiếng. Vóc dáng gầy gò. Nét mặt ưu tư. Mình phải làm gì? Hương Điểm lẩm bẩm trong lúc nhìn vạt nắng sau nhà chầm chậm thay đổi theo ánh mắt trời từ từ ngã về tây
Chiều thứ bảy. Nghe mấy tiếng đing đong phát ra từ nơi cửa cái An Hòa nhíu mày. Từ lâu rồi anh không có hẹn với ai. Cũng không ai đến thăm do đó anh không chờ, không đợi ai. Những người không hẹn xin đừng đến... Hãy để thềm ta xanh sắc rêu... Anh mỉm cười khi sửa hai câu thơ của Nguyễn Bính. Thỉnh thoảng lắm mới có người phát thư gõ cửa để trao bưu kiện sách mà anh đã đặt mua ở nhà sách Tự Lực. Dù không chờ, không đợi anh vẫn phải mở cửa vì tiếng chuông cứ vang lên. Cửa mở và anh hơi sững sờ. Mái tóc đen dài uốn hơi quăn xỏa trên bờ vai. Chiếc áo thun màu trắng. Skirt màu xanh nước biển điểm những bông hoa trắng, Hương Điểm đứng ngay cửa với nụ cười nóng hơn cái nóng gần 100 độ F của mùa hè ngày hôm nay..
- Bấm chuông hoài mà bác chưa mở cửa cháu tính gọi cảnh sát...
Cô gái đưa cái điện thoại đang cầm trong tay lên như để chứng minh mà chắc cũng để hăm he ông bác già của mình.
- Bác cứ tưởng ông phát thư thành ra...
Khẽ gật đầu Hương Điểm cười.
- Bác đang làm gì vậy?
Hơi mở rộng cánh cửa nhường chỗ cho Hương Điểm bước vào An Hóa trả lời chậm.
- Không có làm gì hết... Đang ngồi nhìn mây trắng và trời xanh... Cháu kiếm bác có chuyện gì hông?
- Dạ có... Thứ nhất là xem bác có bịnh hoạn gì hôn. Cháu không muốn mất thêm một người thân nữa...
Hương Điểm ngừng lại. An Hóa nghe giọng nói của nàng nhuốm chút ngậm ngùi và thương cảm. Nắm tay con gái của bạn anh cười buồn.
- Bác chưa chết đâu... Chừng nào chết bác sẽ cho cháu biết...
Hương Điểm bật cười thánh thót vì câu nói của ông bác già. Bước lên cầu thang nàng nói trong tiếng cười.
- Bác hứa cái gì với ba cháu bác có nhớ không?
An Hóa nhíu mày.
- Hứa cái gì. Chắc bác quên rồi...
Ngồi xuống ghế nệm đối diện với cửa sổ nàng nhìn ông bác già.
- Ba cháu có nói là bác hứa mang chậu quỳnh hoa tới nhà để bác và ba cháu xem nó trổ bông...
An Hóa gật gù mỉm cười.
- Bác nhớ rồi... Hôm qua ra vườn bác thấy chậu quỳnh hoa sắp nở rồi...
- Trước khi ba cháu vào nhà thương có dặn cháu là nhắc bác đem chậu quỳnh hoa tới nhà để bác và cháu xem nó nở...
Thấy An Hóa nhìn mình nàng cười giải thích.
- Cháu đại diện cho ba cháu...
- Còn lý do nào khác hơn...
Thấy An Hóa nhìn mình với ánh mắt dò hỏi Hương Điểm cười khúc khích.
- Dạ còn... Tuy nhiên nếu bác thấy lý do mà cháu vừa nói ra chưa đủ thời cháu sẽ...
An Hóa xua tay.
- Đủ rồi... Để bác đi sửa soạn... Chậu quỳnh hoa hơi nặng nên...
Mười lăm phút sau An Hóa trở ra. Thấy ông bác già đi tay không nàng hỏi liền.
- Bác không đem quần áo à?
- Quần áo gì nữa?
- Bác ở chơi tới chúa nhật mới về mà không đem quần áo thay đổi à...
- Bộ cháu tính bắt cóc bác à...
Hương Điểm gật đầu cười đưa bàn tay lên.
- Một tối xem quỳnh hoa nở, một tối bác ngâm thơ và cháu hát...
- Vậy à... Thôi để bác đi lấy thêm quần áo...
Hương Điểm bước ra hiên. Nắng chói chang hắt vào mặt khiến cho nàng phải đeo kiến mát lên. Lát sau tay xách cái túi nhỏ An Hóa bước ra. Thấy ông cầm chìa khóa Hương Điểm nói liền.
- Cháu đón bác đi và đưa bác về...
An Hóa cười nhẹ.
- Cháu nhất định là phải đón được bác tới nhà rồi đưa bác về theo ý của cháu...
Hương Điểm cười thánh thót vì bị An Hóa nói trúng tim đen. Nhờ kính mát nên ông ta không thấy được ánh mắt của nàng long lanh hơn.
- Dạ... Trước khi ba cháu mất có dặn là phải săn sóc bác kỹ. Phải đón bác tận nhà và đưa về tận chỗ...
An Hóa cười lắc đầu. Anh muốn làm cử chỉ thân mật để tỏ lòng cám ơn nhưng ngần ngại rồi cuối cùng chỉ biết cười nói lảng.
- Bác nhờ cháu phụ khiên chậu quỳnh hoa... Nó lớn lắm... Mình phải cẩn thận kẻo mấy chùm bông nó gãy...
Ra tới sân sau Hương Điểm thấy đúng như lời An Hóa nói. Chậu quỳnh hoa có nhiều bông màu trắng dường như sắp nở. Hai bác cháu khệ nệ khiên chậu bông bỏ lên xe cút kít để kéo đi.
- Tối nay có thể hai bác cháu mình sẽ thức khuya để chờ nó nở...
- Tại sao vậy bác?
An Hóa cười nói đùa.
- Tại vì không ai biết hoa quỳnh chừng nào mới nở...
- Bác đừng lo... Cháu chờ được... Cháu quen chờ, quen đợi rồi bác ơi...
Đang kéo xe An Hóa quay đầu nhìn lại khi nghe Hương Điểm nói câu này và anh cũng thấy nàng ngước nhìn mình. Hai người, một già một trẻ nhìn nhau một thoáng nhưng không ai nói lên câu nào. Có lẽ họ không cần phải nói vì tia nhìn đã nói lên điều họ muốn nói. Hương Điểm cúi mặt giấu nụ cười vu vơ còn An Hóa làm bộ ngước nhìn trời. Chậu quỳnh hoa đầy bông khá nặng và um tùm. Cũng may Hương Điểm có chiếc SUV nên họ không phải khó khăn lắm mới đem nó vào trong xe được. An Hóa lãnh phần ngồi phía sau giữ cho chậu bông khỏi ngã. Ngồi lái xe, thỉnh thoảng liếc chừng kính chiếu hậu, Hương Điểm mỉm cười vu vơ. Nàng biết ông bác già đang kín đáo quan sát mình. Sau khi cha mất thời gian, nàng cảm thấy buồn và đơn độc. Trước khi mất ba nàng có tâm sự với nàng một câu: Ba thấy hoàn cảnh của bác Hóa cũng đáng thương. Sau khi ba mất nếu được, con thỉnh thoảng tới thăm ổng cho ổng đỡ buồn... Hôm nay nàng đón An Hóa tới nhà chơi cũng vì câu nói đó. Ngoài ra nàng cũng thấy mình cần có một người thân quen để bớt trơ trọi. Tuy có bạn cùng sở, cũng đồng trang lứa, nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy gần gụi và cảm mến An Hóa hơn mặc dù hai bên không đồng tuổi tác. Dường như nàng tìm thấy ở ông bác già một cái gì mà nàng không tìm thấy ở những người khác. Có thể đó là một tò mò tìm hiểu về Việt Nam, quê hương mà nàng chỉ nghe nói hoặc chỉ thấy hình ảnh. Có thể An Hóa là kẻ đồng điệu hiếm hoi trong cộng đồng Việt Nam nói riêng và xã hội mà nàng đang sống nói chung. Nàng và An Hóa có cùng một đam mê. Có thể An Hóa hiểu được nàng. Hiểu được nỗi khát khao của nàng. An Hóa hiểu nàng và nàng hiểu ông ta. Đó là điều hiếm quý. Nó vượt ra ngoài những ước lệ tầm thường.
Phải mất hơn mười lăm phút hai bác cháu mới đem được chậu hoa quỳnh vào phòng giải trí và trang trọng đặt nó trước mặt chiếc ghế dài. Ngồi đây họ có thể vừa uống trà, uống rượu, nghe nhạc và chờ hoa quỳnh nở.
- Cháu nấu bún riêu. Bác ăn một tô nghe bác?
Hương Điểm hỏi và An Hóa vui vẻ nhận. Hai người đi lên nhà bếp. Đi sau An Hóa được dịp nhìn ngắm thân hình của Hương Điểm. Dù tuổi gần bốn mươi song nàng vẫn còn giữ được dáng dấp khêu gợi và hấp dẫn nhờ không có con và siêng năng tập thể dục. An Hóa khẽ lắc đầu thở dài khi nhìn cái mông tròn trịa ẩn hiện mập mờ sau làn vải mỏng, hai bắp chân rắn chắc và trắng ngần. Tự dưng anh cảm thấy rạo rực đồng thời ham muốn được hôn lên mái tóc bóng mượt thoang thoảng mùi hương của người đàn bà đang đi trước mặt mình. Ngay cả Hương Điểm cũng vậy. Dường như nàng cũng biết An Hóa nhìn ngắm sau lưng của mình. Điều đó khiến cho nàng cũng đâm ra rạo rực và khao khát. Nàng còn trẻ mà. Khát khao yêu và được yêu là chuyện đương nhiên. Điều đó càng được thúc đẩy mạnh mẽ hơn khi gặp kẻ đồng điệu. Tuy nhiên cuối cùng hai kẻ đồng điệu đều cùng thở dài thầm lặng. Dường như có cái gì khúc mắc và chính nó làm dịu đi nỗi khát khao tình cảm đang sôi trong lòng họ.
Hương Điểm thức dậy. Chỉ còn chút nắng chiều của ngày cuối mùa hè và ngày cuối tuần dọi lên tấm màn cửa sổ thành vệt nắng dài lên trên giường chỗ nàng đang nằm. Lật bật mà ba của nàng đã mất gần một tháng. Đời sống của nàng vẫn trôi đi đều đặn mặc dù buồn rầu và trơ trọi một mình. Hương, chị hai của nàng thường gọi điên thoại thăm hỏi và khuyên nàng nên về Richmond để sống gần anh chị hơn là ở một mình trong ngôi nhà của ba má. Tuy nhiên nàng từ chối đề nghị của người chị thương nàng nhất. Thành phố này là nơi nàng lớn lên. Nó chứa nhiều kỹ niệm. Ngôi nhà cũng vậy. Nàng như thấy được hình bóng của ba má thấp thoáng đâu đây. Nàng như nghe được tiếng cười sảng khoái của ba bên gốc hồng trĩu trái. Tấm hình chụp má đứng bên gốc Asian Pear vẫn còn đó. Chiếc võng căng giữa hai thân cây phong mới lớn, nơi mà nàng hay nằm đọc sách hay hát nghêu ngao vẫn còn đó. Có một điều mà nàng không phủ nhận dù không muốn nói ra. Mối liên lạc với An Hóa là một trong nhiều nguyên nhân khiến nàng muốn ở lại thành phố này. Lòng thương hại, sự đồng điệu và một chút tình cảm giữa hai người khác phái là những gì mà nàng dành cho ông bác già. Có thể thêm vào đó là chút vương vấn, nhớ nhung mỗi khi nàng xa An Hóa. Ông ta làm nàng vui, nàng cười và nàng cảm thấy dễ chịu khi có ông ta bên cạnh.
Nghe có tiếng cửa mở nàng biết An Hóa cũng thức dậy. Sau khi ăn cơm chiều xong nàng đề nghị với An Hóa là cả hai đi ngủ sớm để đủ sức thức đêm nay chờ xem hoa quỳnh nở. Ló đầu ra khỏi cửa nàng thấy ông bác già từ trong phòng bước ra.
- Bác ngủ được hôn bác?
- Ngon lắm. Bác nằm xuống là ngủ liền. Bác không hiểu tại sao ở nhà của cháu bác lại ngủ ngon hơn nhà của mình. Kỳ thật...
Cười thánh thót Hương Điểm bước ra nói đùa.
- Bác cứ coi nhà này như nhà của bác...
An Hóa tỏ bày sự cảm động và biết ơn của mình bằng nụ cười kèm theo câu nói.
- Cám ơn cháu... Nhà rộng mà ở một mình cũng buồn hả cháu...
- Dạ... Nhà bác rộng mà bác cũng ở một mình... Nhà cháu cũng rộng và cháu cũng ở một mình... Bác đi tắm cho tỉnh táo đi bác. Cháu để sẵn khăn trong phòng tắm cho bác rồi. Bác phải tỉnh táo để ngâm thơ cho cháu nghe...
Cười vui vẻ An Hóa bước vào phòng tắm đối diện với phòng ngủ của mình. Trong lúc đó Hưong Điểm cũng trở vào phòng riêng. Đứng trước bàn trang điểm nàng ngắm hình ảnh của mình trong gương. Nàng biết mình không đẹp lắm nhưng bù lại nàng có nhiều điều đặc biệt khác làm cho nàng trở nên quyến rũ hơn dưới cái nhìn của đàn ông. Không đẹp nhưng nàng thông minh. Ít có người đàn bà đẹp mà thông minh. Dường như ông trời chỉ cho người ta được một mà không có hai. Không đẹp nhưng bù lại nàng có tài. Không đẹp về nhan sắc nhưng nàng được mọi người ưa thích và yêu mến nhờ tính dịu dàng, lịch sự và tốt bụng. Bất cứ ai cần sự giúp đỡ đều được nàng giúp một cách tận tình và không vụ lợi.
Đứng ngắm mình trong gương giây lát Hương Điểm bắt đầu trang điểm. Nàng muốn An Hóa ngắm nàng thay vì ngắm hoa quỳnh. Nàng muốn đẹp, quyến rũ, tỏa hương thơm nồng nàn hơn thứ hoa mà An Hóa ưa thích. Hoa quỳnh màu trắng do đó nàng không thể mặc áo dài màu trắng. Nàng tần ngần đứng trước tủ áo của mình. Đủ màu. Đủ kiểu. Đủ loại. An Hóa là ông già hoài cổ. Hương Điểm mỉm cười khi nghĩ tới điểm đó. Do đó ổng không thích mình mặc quần áo theo kiểu phương tây. Ngay cả nàng cũng vậy nhưng vì nhập gia tùy tục nên nàng phải ăn mặc giống như người ở đây. Nàng nhớ lại một lần, hình như là ngày Hallowen. Nàng đã mặc áo dài đi làm việc. Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp. Thiên hạ trầm trồ, khen nức nở vì vẻ duyên dáng, thướt tha và quyến rũ của chiếc áo dài. Có một bà mẹ của bệnh nhân đang nằm nhà thương đã níu nàng lại và xin phép được chụp vài tấm hình làm kỹ niệm. Ướm đi ướm lại, thử tới thử lui, cuối cùng nàng chọn chiếc áo dài màu vàng. Tuy nhiên khi đưa tay ra định lấy chiếc áo dài màu vàng nàng tình cờ ngó tới bộ quần áo khác đang nằm lẻ loi trong góc. Với tay lấy chiếc áo bà ba trắng và chiếc quần lụa đen nàng mân mê kỹ vật của đấng sinh thành. Đó là quần áo mà má của nàng hay mặc trong nhà. Nước mắt rưng rưng nàng ôm bộ bà ba vào lòng và thì thầm Má ơi con nhớ Má... Như có điều gì thúc giục nàng thay bộ bà ba vào và đứng ngắm mình trong gương. Hình ảnh của mẹ hiền hiện ra. Cô thôn nữ của làng Hương Điểm mặn mà và tươi thắm với ánh mắt long lanh, mái tóc xỏa bờ vai và nụ cười mát như nước sông Hàm Luông.
- Mình mặc như vầy ổng sẽ xỉu liền...
Hương Điểm bật cười khi nghĩ tới điều đó. Nàng trang điểm sơ sài vì cô gái quê không có trang điểm. Phấn son là sản phẩm của thành thị. Vừa định xỏ chân vào đôi giày cao gót nàng lại lắc đầu. Gái quê cũng không đi giày cao gót. Gái quê phải đi chân trần. Mình mà mang giày cao gót ổng sẽ cười cho thúi mũi. Gái quê cũng không được sơn móng tay móng chân. Đối với gái quê chỉ có sự tự nhiên. Phải mất hơn nữa giờ sửa soạn Hương Điểm mới xong việc biến cô gái sống ở xã hội tây phương thành một cô thôn nữ của làng Hương Điểm.
An Hóa sửng sờ. An Hóa ngạc nhiên. An Hóa mừng rưng rưng nước mắt. An Hóa không giấu được nỗi si mê của mình khi thấy Hương Điểm hiện ra trong ánh đèn mờ mờ. Xa hoa của thị thành. Hào nhoáng của phương tây. Lộng lẫy của xứ người đều lùi bước, đều bị lu mờ trước sự bình dị, mộc mạc, đơn sơ và chân thật của bộ bà ba. Chỉ có hai màu đen với trắng thôi, nhưng là sự tương phản mà cũng hòa hợp tuyệt vời. Tương phản làm cho nổi bật. Hòa hợp làm thành đồng nhất. Tất cả mọi vật trong phòng đều như mờ dần dần đi kể cả mình. An Hóa nghĩ thế. Tất cả đều lu mờ trừ Hương Điểm đang đứng trước mặt anh. Không môi son má phấn. Không kẽ mắt kẽ mày. Không nữ trang vòng vàng. Không nước hoa dầu thơm. Hương Điểm đẹp, cái đẹp của trăng rằm nằm phơi mình trên bóng dừa huyền hoặc. Tự người nàng toát ra mùi hương của hoa cau hoa bưởi, thơm ngan ngát mà càng ngửi càng say và càng mê mẩn tâm thần. Mái tóc đen dài bềnh bồng như nước sông Hàm Luông vào một buổi trưa hè lấp lánh ánh mặt trời.
- Bác thích cháu bận như vầy hôn bác?
An Hóa thở khì ra vì tự nãy giờ anh đã nín thở để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô cháu gái.
- Thích... thích vô cùng... Cháu làm bác nhớ tới vợ của bác...
An Hóa nín lặng vì biết mình lỡ lời. Nhìn Hương Điểm anh ấp úng.
- Bác xin lỗi cháu. Bác nói như vậy cháu có buồn không?
Hương Điểm cười thánh thót.
- Dạ hông... Mai mốt cháu còn muốn hỏi bác về bác gái rồi cháu hóa trang thành bác gái để nhát bác chơi...
An Hóa bật cười gật đầu nắm tay Hương Điểm và nàng để yên tay mình trong tay ông bác già.
- Chắc hoa quỳnh sắp nở... Cháu ngửi được hương thơm của nó...
Buông tay của Hương Điểm ra An Hóa cùng nàng bước tới gần chậu quỳnh hoa. Ba cái bông màu trắng như lớn dần lên và hầu như lay động. Mùi thơm thoang thoảng.
- Thơm quá...
Hương Điểm lên tiếng. An Hóa cười nhìn nàng.
- Không thơm bằng cô gái quê của làng Hương Điểm... Mùi hương của Hương Điểm là mùi của hoa cau hoa bưởi, của bông mù u, của hoa đồng cỏ nội... Không có gì thơm hơn những thứ đó...
Hương Điểm cười. Nàng phải cúi mặt để tránh tia nhìn của An Hóa. Tuy nhiên dù cúi mặt để không thấy nàng vẫn có cảm tưởng như tia nhìn nóng hơn cát mủn Giồng Trôm.
- Mình uống trà hả bác?
Hương Điểm lên tiếng để phá tan sự im lặng nguy hiểm. Như hiểu được ý của nàng An Hóa cười nhẹ.
- Cháu có ý kiến hay. Mình vừa uống trà vừa nghe cháu hát...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Uống trà thời cháu uống với bác chứ hát thời hổng có được đâu. Gái quê Hương Điểm đâu có biết hát tân nhạc...
An Hóa cười gật gù.
- Ờ hớ... Vậy cháu hò đi... Hơi dài và giọng ấm của cháu mà hò thì hay lắm à nghe...
Uống hớp trà Hương Điểm bước tới dàn stereo.
- Để cháu lựa cái cd có cổ nhạc rồi hò cho bác nghe... mà bác đừng cười... Cháu hò không giống như mấy cô gái quê ở Bến Tre...
Lấy ra cái cd, ngắm nghía giây lát Hương Điểm cười tiếp.
- Cái này của má cháu để lại. Cũ mà nghe hay lắm bác ơi...
Phút sau tiếng nhạc cất lên. An Hóa nhận ra tiếng đàn độc huyền, đàn cò, sáo và một vài thứ nhạc cụ mà anh không biết. Tiếng hò cất lên lảnh lót vọng vang trong căn phòng chỉ có một người ngồi cúi mặt và một người đứng nhìn ra cửa sổ. Bóng đêm mịt mùng.
- Hò ơ... Ví dầu cầu ván đóng đinh...
Cầu bao nhiêu nhịp em thương mình bấy nhiêu...
An Hóa như nuốt từng chữ, nhai từng âm hưởng. Giọng của Hương Điểm ngọt như đường mía lau nấu chung với rễ tranh. Thứ nước này trong vắt, uống mát ruột mát lòng. Giọng của nàng ấm như than miểng gáo mà hồi nhỏ anh hay ngồi bên cạnh bếp lửa để nhìn bà ngoại nướng bánh phồng và bánh tráng.
- Hò ơ... hò...
Cầu cao ba mươi sáu nhịp,
Em qua không kịp,
Nhắn lại cùng chàng,
Cái nghĩa tào khang sao chàng vội dứt?
Ðêm nằm thao thức, tưởng đó với đây,
Biết nơi nao cho phụng gặp bầy,
Cho le gặp bạn,
Ruột đau từng đoạn,
Gan thắt chín từng,
Ðôi ta như quế với gừng,
Dầu xa nhau nữa cũng đừng tiếng chi...
Tiếng chi kéo thật dài. An Hóa ngước nhìn.
Cô gái quê Hương Điểm đang nhìn anh mỉm cười cùng giọng hò cất lên cao hơn tầm bay bổng của con cò, con vạc, cao vút tận mấy vì sao đêm lấp lánh.
- Hò... ơ... Thân em như con phụng lạc bầy
Thấy anh lẻ bạn, em muốn vầy duyên loan...
An Hóa nhìn mê man hình ảnh đang đứng cách mình mấy bước. Chiếc áo bà ba trắng mơ hồ lay động trong cơn gió chiều đồng nội. Đó cũng là hình ảnh của cô thôn nữ ở Bình Đại. Hình ảnh của nàng đã khiến cho chàng lính thủy xuôi ngược đó đây phải động lòng mơ tưởng. Trong một ngày dừng chân, nhìn ra sau hè có bóng tà áo bà ba phất phơ, nụ cười tươi tắn và câu hò cất lên như muốn nói dùm nàng tiếng lòng thầm kín.
- Hò...ơ...hò...
Gặp mặt anh đây, em muốn vầy hai họ,
Sợ vợ anh ở nhà tiếng nọ tiếng kia...
An Hóa mỉm cười nghĩ thầm trong trí điều gì thì ngay lúc đó giọng hò ấy buông trầm xuống như hơi gió xao động cả dòng sông và chuyển rung mặt nước.
- Anh nói với em, anh đã có vợ nhà.
Vợ thì mặc vợ, anh xử hoà thì thôi...hò ơ hò...
Tiếng hò dứt mà An Hóa còn ngẩn ngơ như tiếc nuối một cái gì đã mất. Hương Điểm tới ngồi cạnh ông bác già.
- Cháu hò làm bác nhớ nhà muốn khóc...
- Bác thích cháu hát tân nhạc hay thích cháu hò?
Uống ngụm trà hoa lài An Hóa nói mà mắt hướng về chậu hoa quỳnh sắp nở.
- Cái nào bác cũng thích. Tân nhạc hoặc hò miền Nam, mỗi thứ có cái hay riêng của nó. Giống như nước mắm sống và nước mắm pha vậy. Mỗi thứ có cái ngon riêng của nó, cái đặc biệt của chính nó... Hò của dân quê giống như là nước mắm sống. Nó bình dị, chân thành và mộc mạc tương tự như tính tình của người dân quê. Còn tân nhạc thời cầu kỳ, lộng lẫy và cao sang hơn bởi vì nó là nước mắm pha trộn với đường, chanh, tỏi ớt nên ngọt ngào và nhiều hương vị hơn. Tân nhạc và nước mắm pha là sản phẩm của dân thành thị...
Hương Điểm cười chúm chiếm khi nghe ông bác già cổ lổ xỉ đem nước mắm ra làm thí dụ để nhận xét về âm nhạc.
- Theo bác thì nước mắm sống với nước mắm pha cái nào ngon hơn?
An Hóa cười quay nhìn cô cháu gái giây lát mới thong thả giải thích.
- Không có cái nào ngon hơn cái nào. Tùy theo thức ăn mà ta áp dụng vào. Nếu ăn canh chua mà ăn với nước mắm pha thời lảng òm. Nó lạt lẽo làm sao. Trong khi mình ăn bún chả giò, bún bò xào thời phải ăn với nước mắm pha mới ngon... Cháu kho cá kho mà kho với nước mắm pha thời nghe nó lảng xẹt...
An Hóa ngừng nói nhìn chăm chú vào chậu hoa xong cười nói với Hương Điểm.
- Hoa sắp nở. Bác cháu mình tới gần để thấy rõ hơn...
Hai người ngồi cạnh nhau im lặng nhìn cái bông quỳnh hoa đang từ từ hé miệng ra. Hương thơm tiết ra sực nức căn phòng. Hương Điểm có cảm tưởng như thân lá của cây đều lay động đồng thời cuốn hoa dài cũng bắt đầu run rẩy. Người ta nói đàn bà sinh đẻ cũng giống như cây khai hoa nở nhụy. Đó là một khổ nạn. Mùi hương lan tỏa khắp nơi, đọng trên áo, trên tóc và thấm vào hồn. Liếc ông bác già nàng thấy ông ta có thái độ trầm mặc, như để hết tâm hồn vào chuyện thưởng thức hoa quỳnh nở. Những cánh hoa run rẩy nhiều hơn rồi bùng một cái nó uốn mình và toàn thể cái hoa nở ra lớn cho nàng thấy những nhụy hoa trắng trên đầu có một chỏm vàng óng ánh một màu thật đẹp dưới ánh đèn mờ mờ. An Hóa thở khì. Tiếng thở mạnh của anh làm cho Hương Điểm mỉm cười.
- Bác trồng hoa quỳnh lâu lắm rồi mà mãi đêm nay mới chứng kiến nó nở. Lạ và đẹp...
- Ủa chứ hồi nào tới giờ...
Hương Điểm lên tiếng. An Hóa cười cười.
- Mấy lần bác cũng định thức chờ xem nó nở nhưng có một mình buồn thành ra ngủ khò không hay nó nở. May mà có cháu...
- Thấy chưa... Nhờ cháu mà bác mới thấy hoa quỳnh nở...
- Bác cám ơn cháu nhiều lắm... Bây giờ mình đi ngủ...
Liếc đồng hồ trên vách thấy chỉ 10 giờ rưởi Hương Điểm đứng dậy. Ra tới cửa nàng còn ngoái đầu lại nhìn chậu hoa quỳnh.
- Bác sẽ để chậu quỳnh hoa ở đây luôn. Đó là quà tặng của bác cho cháu...
An Hóa lên tiếng. Mặc dù đi trước nhưng dường như anh cảm nhận được ý nghĩ và hành động của cô cháu gái do đó mới lên tiếng. Tắt đèn Hương Điểm cười nói đùa trong lúc bước lên cầu thang.
- Bác mà để ở đây là bác phải tới chăm sóc nó nghen... Rồi bác phải tới xem nó nở nữa...
An Hóa gật đầu cười cười.
- Cháu mà chơi với bác hoài cháu sẽ thành bà cụ non...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Vậy hả bác. Cháu thích Khi chén rượu khi cuộc cờ... Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên...
An Hóa cười lớn. Hương Điểm nghe giọng của ông bác già thật vui.
- Tiếc quá... Ba cháu mất rồi thành ra không có ai chơi cờ tướng với bác. Bác thích được nghe giọng cười hí hí của ổng khi ăn con xe của bác...
Hương Điểm rơm rớm nước mắt. Hình ảnh người cha thân yêu hiện lên trong trí tưởng của nàng.
- Cháu sẽ hầu cờ bác nếu bác muốn...
Đang đi An Hóa dừng lại rồi quay nhìn Hương Điểm. Chắc ông ta ngạc nhiên khi nghe nàng nói tới chuyện đánh cờ tướng.
- Cháu biết chơi cờ tướng à?
Chỉ vào ngực mình Hương Điểm cười hắc hắc.
- Sư cờ nè... Cháu chấp bác con xe đó...
An Hóa lắc đầu quầy quậy như nghi ngờ lời nói của cô bạn nhỏ tuổi hơn mình.
- Con xe... Ba của cháu cao cờ...
- Ậy... Cao nhân tắc hữu cao nhân trị mà bác. Ba của cháu cao cờ mà cháu còn cờ cao hơn nữa...
- Cháu học chơi cờ tướng từ ai?
- Dĩ nhiên là từ ba của cháu...
- Như vậy cháu không thể nào giỏi hơn ba của cháu...
Hương Điểm bật lên tiếng cười thánh thót.
- Sao lại không. Bác đánh cờ chắc bác biết cái mà người ta gọi là sáng nước hôn?
An Hóa chầm chậm gật đầu. Hai người lên tới tầng trên. Bật đèn hành lang lên cho sáng Hương Điểm cười tiếp.
- Dạ chúc bác ngủ ngon cho đầu óc tỉnh táo để mai bác giải thế cờ Vẽ đường cho hươu chạy của cháu...
- Có thế cờ đó à?
An Hóa lại hỏi với giọng nghi ngờ và cô cháu gái cười thánh thót.
- Bác biết chuyện Gia Cát Lượng sai Quan Vân Trường chận bắt Tào Tháo ở Huê Dung lộ không?
- Biết...
Anh Hóa trả lời gọn. Anh thấy cô cháu gái cười phô hàm răng trắng bóng và đều đặn.
- Chận bắt rồi sau cùng lại tha. Đó là thế cờ vẽ đường cho hươu chạy của cháu...
Nhìn thấy thái độ hơi trầm tư của An Hóa nàng cười cười tiếp.
- Chúc bác ngủ ngon...
An Hóa gật đầu nói nhỏ.
- Bác cũng chúc cháu an giấc...
Đợi cho ông bác già đóng cửa lại Hương Điểm bước vào phòng của mình. Đứng nhìn mình trong gương nàng mỉm cười lẩm bẩm.
- Mình hù sơ sơ cho ổng ớn. Chắc ổng ngủ hổng ngon đêm nay...
CHƯƠNG 8
Tuy đã thức dậy từ lâu nhưng Hương Điểm vẫn chưa chịu rời khỏi giường. Nàng lười biếng vả lại thức dậy sớm cũng không có việc gì làm. Từ lúc ba mất nàng không cần phải thức sớm để lo thuốc men và bữa điểm tâm cho ông. Sự vắng bóng của cha già khiến cho nàng cảm thấy thiếu thốn một cái gì thân quen và gần gụi. Nàng không còn được nghe tiếng ho húng hắng, tiếng bước chân đi nhẹ như cố gắng không gây thành tiếng động của ba ở phòng bên cạnh. Tuy nhiên càng cố gắng tiếng động vẫn vang lên mỗi khi ông di chuyển. Riêng sáng hôm nay thời hơi khác. Mặc dù có khách song nàng cũng không muốn dậy sớm. Ông khách già của nàng chưa đến nổi phải cần người hầu cơm nước. Nàng mỉm cười khi nghĩ tới ba tiếng ông khách già. Ổng đâu có già mà sao mình cứ nghĩ ổng già. Chắc tại ổng là bạn của ba. Tuy tuổi tác chênh lệch khá nhiều song ba mình và ổng thân nhau. Có lẽ hai người đều là lính và hợp tính tình. Ổng đâu có già mà tại sao mình cứ gọi là bác và cứ nghĩ ổng già. Ổng chỉ hơn mình có hai con giáp mà. Như vậy đâu có già. Thế nào là một người già? Hương Điểm tự hỏi. Má nói sáu mươi chưa gọi là già. Vậy thời mình không nên gọi ổng là bác. Không gọi là bác thời gọi là gì. Chú... Nghe không có xuôi tai... Hay gọi là anh... Hương Điểm bụm miệng cố không cho tiếng cười phát ra. Nàng nghĩ ông bác già sẽ trợn trắng con mắt ra khi nghe nàng gọi ổng bằng anh. Coi chừng ổng bị heart attack khi mình gọi ổng bằng anh. Trước khi gọi nên hỏi ổng có mua life insurance chưa. Gọi bằng anh không được rồi. Nghe tình quá. Mình đâu có tình ý gì với ổng mà gọi bằng anh. Hay là gọi bằng tên. An Hóa... Hương Điểm lẩm bẩm hai tiếng. Thôi cứ để nguyên như vậy tốt hơn... Đừng nên thúc bách chuyện gì hết. Thuận theo cái lý tự nhiên sẽ làm mình an vui và trẻ trung hơn. Người ở đây mau già vì họ không hiểu và không thuận theo cái tự nhiên của đất trời. Con nít ở đây muốn làm người lớn do đó mới có hai mươi mà nhìn giống ba mươi, mà ba mươi nhìn giống bốn mươi. Còn bốn mươi thời nhìn giống như bà nội, bà ngoại. Bởi vậy mà họ giấu không dám cho người khác biết tuổi của họ bởi vì những con số của năm tháng sẽ chứng minh họ già trước tuổi. Hương Điểm cười một mình khi nhớ tới các nhân viên trong sở đều ngạc nhiên khi biết nàng đã ba mươi sáu tuổi. Họ nghĩ nàng chưa đủ tuổi để mua rượu mạnh.
Nghe tiếng dội cầu Hương Điểm biết An Hóa đã thức dậy. Nhìn đồng hồ thấy tám giờ rưởi nàng biết không thể nướng lâu hơn nữa. Mình mà nướng nữa ổng sẽ nghĩ đàn bà con gái gì hư quá. Ngủ tám chín giờ chưa chịu dậy. Tung mền nàng uể oải ngồi dậy. Khoác thêm cái áo choàng nàng đứng trước gương sửa soạn sơ sài đoạn mở cửa phòng và đụng đầu với An Hóa khi ông ta từ phòng tắm bước ra.
- Bác ngủ ngon hôn bác?
- Cám ơn cháu... Bác thức sớm có làm gì phiền cháu không?
Hương Điểm nghĩ thầm. Ổng nói thật hay ổng xỏ mình. Tám giờ rưởi mà sớm gì.
- Dạ cháu ngủ ngon đâu có nghe gì bác...
An Hóa mỉm cười. Hương Điểm cảm thấy nụ cười của ông ta thật hiền lành và thật thà.
- Bác cũng vậy. Ngủ một giấc luôn. Tới chừng mở mắt mới biết bảy giờ rưởi...
Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Vậy thì cháu mời bác ngủ thêm một đêm thứ bảy nữa...
Thấy thái độ hơi ngập ngừng của An Hóa nàng cười tiếp.
- Khi chén rượu, khi cuộc cờ...
Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên...
An Hóa cười khì khi nghe cô cháu gái đọc hai câu thơ. Ông ta chưa kịp nói nàng tiếp nhanh.
- Mình chưa gầy cuộc cờ mà bác. Một ván cờ tướng phải mất hai ba tiếng đồng hồ...
An Hóa cười cười.
- Cháu biết đánh cờ thiệt hôn hay là cháu hù bác...
Hương Điểm bật cười hăng hắc. Chỉ ngay vào ngực của mình nàng cười chúm chiếm nói nửa như giỡn mà nửa như thật.
- Cháu học đánh cờ lúc mới học lớp 1. Cháu chấp bác con ngựa đó...
An Hóa nhìn cô cháu gái với ánh mắt nghi ngờ. Cuối cùng ông ta cười lên tiếng.
- Thôi mình cứ đánh đồng đi. Thử xem cô cháu gái xinh đẹp và thông minh của bác có phải là kỳ thủ nhất vùng không rồi tính sau...
Hương Điểm bật lên tiếng cười vui vẻ vì được khen thông minh và xinh đẹp.
- Để cám ơn bác đã khen cháu mời bác ăn bánh canh giò heo...
- Ủa cháu nấu hồi nào vậy?
- Dạ cháu làm sẵn hôm qua rồi sau đó mới đi rước khách về ăn...
An Hóa cười khà.
- Khách này là khách quí nghe cháu...
- Dạ... Bây giờ bác pha trà còn cháu sửa soạn xong sẽ hâm nóng bánh canh...
Vâng lời cô chủ nhà An Hóa ra bếp pha trà. Xuyên qua khung cửa sổ nhỏ anh thấy lá cây phong óng ánh phản chiếu ánh mặt trời của những ngày cuối mùa hè. Mấy con sóc rượt đuổi nhau làm cho cành cây rung động. Vài con chim sâu đập cánh giữa không khí là cho anh nhớ Châu Bình. Quê ngoại của anh cũng có nhiều con chim sâu nhỏ xíu nhưng vô cùng đặc biệt này. Đó là loài chim duy nhất có thể đập cánh nhanh tới độ giữ thân hình đứng lơ lửng một chỗ giữa không trung. An Hóa và Châu Bình cách nhau dòng sông Ba Lai nước lặng lờ chảy và đầy lục bình trôi.
- Bác pha trà thơm quá...
An Hóa quay lại khi nghe tiếng nói vang lên sau lưng của mình. Hương Điểm cảm thấy có chút ươn ướt trong mắt của ông bác già.
- Bác thích phía sau vườn nhà của cháu... Chút gì gợi nhớ tới quê làng...
Hương Điểm cười đưa tay đón lấy tách trà nóng An Hóa trao cho mình.
- Ba cháu cũng nói như vậy. Mấy con chim đó ba nói có nhiều ở Bến Tre...
An Hóa gật đầu hớp ngụm nước trà nóng. Hai người không hẹn cùng bước ra phòng ăn đứng nơi cánh cửa sổ rộng nhìn ra sau vườn.
- Cháu biết chim dòng dọc không?
Ngẫm nghĩ giây lát Hương Điểm mới trả lời.
- Phải con chim có cái ổ dài sọc đong đưa trên lá dừa hông bác...
- Ừ nó đó... Nó nhỏ con mà lớn họng lắm...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Cháu thấy hình ba cháu vẽ. Cái cổ của nó có cái cuống dài...
An Hóa chầm chậm gật đầu cười. Quay qua nhìn Hương Điểm ông ta nói chậm.
- Bác có một đề nghị...
Hương Điểm nhìn ông bác cười như khuyến khích ông ta nói tiếp.
- Bác thấy vườn đằng sau nhà của cháu đẹp nhưng hơi tiêu điều vì không có ai săn sóc...
Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Từ hồi ba cháu bị bịnh tới giờ thời không có ai lo hết. Cháu mướn người cắt cỏ nhưng...
Hiểu ý An Hóa gật đầu tiếp.
- Cháu để bác làm cho. Bác thích làm vườn... thích hoạt động... ngồi không một chỗ bịnh lắm...
Hương Điểm hiểu ý ông bác già. Tuy nhiên nàng cười nói đùa.
- Cháu phải trả công cho bác à nghe...
An Hóa lắc đầu quầy quậy.
- Cháu hát cho bác nghe, nấu cho bác ăn; như vậy nhiều lắm rồi. Bác không cám ơn cháu...
- Vậy bây giờ mình ăn bánh canh giò heo xong bác với cháu ra vườn...
Hương Điểm tiếp theo trong tiếng cười vui.
- Cháu thích làm vườn nhưng cháu sợ con trùng...
An Hóa cười ha hả.
- À... Cháu dựa hơi bác để bác bắt trùng cho cháu hả...
Hương Điểm cười hắc hắc vì bị bắt trúng tẩy.
- Bác ngồi chờ cháu hâm bánh canh...
Hai bác cháu vừa ăn bánh canh vừa trò chuyện vui vẻ xong thay quần áo cũ rồi kéo nhau ra vườn. Hương Điểm có vẻ hơi ngượng ngùng sau khi quan sát sơ qua khoảnh vườn đằng sau nhà của mình. Cỏ dại mọc tùm lum trong các bồn bông.
Riêng khoảnh đất mà ba má nàng thường hay trồng các loại rau thơm như húng cây, húng lủi, dóc cá, rau răm, tía tô, kinh giới thời bây giờ không thấy mà chỉ toàn là cỏ dại. Chỉ vào khoảnh vườn nhỏ nàng cười nói với An Hóa.
- Chỗ này ngày xưa má cháu trồng rau nhiều lắm bác...
Khẽ gật đầu An Hóa bức một cọng rau húng lủi đưa lên mũi ngửi rồi cười thốt.
- Mấy thứ rau thơm như dóc cá, húng cây và húng lủi nó còn cái gốc ở dưới đất. Bây giờ mình làm sạch cỏ năm tới nó sẽ mọc trở lại. Cháu đứng chơi để bác làm cho...
Thấy Hương Điểm nhìn mình ông ta cười giải thích.
- Cháu mà làm thời hư hết hai bàn tay đẹp đi... Hai bàn tay của cháu dành để đánh đàn...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Vậy chứ cháu làm gì ở đây...
- Cháu đứng nói chuyện cho vui... À bác quên là nhà cháu có cuốc, xuổng gì hôn?
- Dạ cái đó thời cháu không biết. Bác vào nhà xe may ra tìm được...
An Hóa đi vào nhà xe rồi lát sau trở ra hai tay cầm một cái cuốc cũ và hai cái găng tay bằng da.
- Bác tìm được đôi găng tay. Chắc là của má cháu...
An Hóa đưa đôi găng tay cho cô cháu gái. Hương Điểm cười vui.
- Dạ của má cháu đó... Như vậy là cháu có thể vọc đất phụ bác rồi...
Hai bác cháu vừa làm cỏ dại trong vườn rau vừa cười đùa vui vẻ. An Hóa cười khì khi nghe Hương Điểm ré lên rồi nhay choi choi vì đụng nhằm con trùng mặc dù đã đeo bao tay da dày cộm.
- Bác sợ con trùng hôn bác?
- Không...
- Vậy chứ bác sợ con gì?
- Con gái...
Hương Điểm bật cười hăng hắc vì câu trả lời của ông bác già.
- Con gái làm mình đau, mình khổ suốt đời...
An Hóa nói trong lúc cúi nhìn xuống đất như giấu nước mắt ứa ra. Hương Điểm thầm thở dài. Lát sau nàng mới chầm chậm lên tiếng.
- Con trai cũng làm mình đau vậy bác...
An Hóa gật đầu như thông cảm với cô cháu gái.
- Cháu vẫn chưa quên à?
- Dạ quên thời cũng quên mà đau thời vẫn còn đau. Vết thương dù lành vẫn còn sẹo. Đó là vết thương ngoài da còn vết thương lòng thời cháu nghĩ dù đã lành nhưng cứ âm ỉ đau hoài... Cháu nghĩ bác khổ chứ không đau...
Nghe tới đó An Hóa ngước lên nhìn Hương Điểm. Ông ta thấy mắt của nàng long lanh. Hơi mỉm cười gật đầu ông ta nói nhỏ và chậm.
- Bác khổ chứ không đau. Riêng cháu đau mà khổ nữa. Phải ý cháu muốn nói như vậy?
Hương Điểm cười buồn. An Hóa chợt nắm lấy bàn tay của nàng dặc dặc mấy cái như để an ủi.
- Bác già rồi cho nên sẽ không còn khổ bao lâu nữa. Chỉ có cháu...
Hương Điểm nhìn ông bác già cười như hiểu được cái ý của ông ta. Nàng cảm thấy từ bàn tay gầy gò truyền qua bàn tay mình một thứ tình cảm nhẹ nhàng và dịu dàng. Nó như là sự cảm thông và chia xẻ của hai người đồng cảnh ngộ.
- Bác...
Đang nhổ cỏ An Hóa lên tiếng dạ theo thói quen. Bật cười Hương Điểm hỏi nhỏ.
- Có tình bạn giữa một người già và một người trẻ hôn bác?
Ngước đầu lên nhìn tàng cây phong cao ngất An Hóa im lìm như suy nghĩ giây lát mới trả lời.
- Bác nghĩ là có thể... Đó là bạn vong niên. Bộ cháu muốn mình là bạn với nhau à?
Hương Điểm cười bẽn lẻn vì bị An Hóa nói ra ý nghĩ thầm kín của mình.
- Bác muốn hông?
- Tại sao cháu muốn mình là bạn với nhau?
- Cháu nghĩ bạn dễ nói chuyện hơn vì đồng vai vế với nhau. Nhiều khi cháu muốn bày tỏ nhưng vì nghĩ bác là bạn với ba cháu nên cháu ngại. Nếu bác là bạn của cháu thời cháu được tự nhiên hơn...
Liếc nhanh An Hóa Hương Điểm cười tiếp.
- Cháu không có ý nói là chuyện yêu đương vớ vẩn của con nít...
Gục gặt đầu An Hóa cũng cười. Anh hơi giật mình khi nghe Hương Điểm hỏi một câu.
- Phải bác cũng muốn làm bạn với cháu mà bác ngại...
Quay qua nhìn ông ta thấy Hương Điểm cũng đang nhìn mình mỉm cười. Nụ cười âu yếm thời ít mà diễu cợt thời nhiều hơn.
- Bác nhìn nhận là mình có ý đó...
- Vậy bây giờ bác chịu hôn?
An Hóa gật đầu.
- Chịu...
Ngập ngừng hồi lâu ông ta mới lên tiếng.
- Mình xưng hô như thế nào đây?
Hương Điểm bật cười khi nhớ lại những ý nghĩ của mình lúc còn nằm trên giường hồi sáng. Phải dằn lắm nàng mới không nói ra cho An Hóa biết.
- Cháu nghĩ danh xưng không quan trọng. Mình đối xử với nhau như bạn được rồi. Tuy nhiên bác gọi Hương Điểm cháu cũng không phản đối...
Nói xong Hương Điểm đứng dậy. Phủi phủi găng tay cho đất rơi ra nàng nói trổng.
- Mình nghỉ tay một chút... Cháu lấy nước uống... Bác muốn uống trà đá, cà phê đá hay nước đá chanh?
Sau khi nói xong Hương Điểm tủm tỉm cười. Có lẽ nàng cười về cách nói chuyện của mình.
- Cái gì cũng được. Cháu cho cái gì bác uống cái đó...
Mặc dù bằng lòng làm bạn với nhau nhưng hai người vẩn gọi bác cháu vì còn ngượng ngùng khi phải thay đổi cách xưng hô. Có lẽ họ cũng không cần phải thay đổi cách xưng hô. Ngồi xuống cái băng bằng gỗ An Hóa quan sát và ngắm nghía như để tính toán điều gì rồi gật gù mỉm cười. Ông ta có vẻ thích thú khi nghĩ tới chuyện mình và Hương Điểm làm bạn với nhau. Bạn mà bạn gì mới được chứ. Mình phải hỏi cho ra lẽ. Ông ta đứng lên khi thấy nàng mở cửa phòng giải trí rồi bưng ra cái khay đựng hai ly trà đá chanh đường và một dĩa đựng bánh ngọt. Hai người ngồi cạnh nhau vừa uống trà đá, ăn bánh ngọt và nhìn ra sau khu rừng cây lá xanh um. Gió nhè nhẹ khiến cho họ cảm thấy dễ chịu.
- Hình như sau vườn nhà của cháu có hai cây Dogwood?
- Sao bác biết?
- Bác nhận ra nó...
- Dạ... Chị hai cháu trồng một cây màu trắng còn anh ba trồng một cây màu đỏ. Để làm kỹ niệm nên mọi người trong nhà của cháu đều trồng một cây...
- Cháu trồng cây gì?
- Hoa anh đào nhưng nó chết lâu rồi...
Hớp ngụm trà đá An Hóa cười hỏi trong lúc quay nhìn người ngồi bên cạnh mình.
- Cháu nói mình là bạn với nhau mà là bạn gì?
Hương Điểm cười hăng hắc. Da mặt của nàng hơi hồng lên vì chút e thẹn khi nghe An Hóa nhắc tới chuyện hai người là bạn với nhau.
- Dạ bạn vòng vòng...
Thấy An Hóa trợn mắt nhìn nàng cười cười giải thích.
- Bây giờ mình là bạn làm vườn. Chút nữa là bạn đánh cờ. Tối là bạn văn nghệ rồi bạn nhậu với nhau. Bởi vậy cháu mới gọi là bạn vòng vòng...
An Hóa cười khì vì câu trả lời của Hương Điểm.
- Còn bạn gì nữa hôn?
Hương Điểm cười chúm chiếm vì câu hỏi cắc cớ của ông bạn già.
- Dạ chắc còn nhưng mà cháu chưa nghĩ ra...
Biết cô bạn trẻ của mình cố tính tránh né nên An Hóa hỏi tới.
- Cháu chưa nghĩ ra hay là cháu chưa nói ra?
Hương Điểm cười thánh thót.
- Chưa nghĩ ra hay chưa nói ra đều là chưa ra...
Tới phiên An Hóa bật cười vì câu trả lời của cô bạn trẻ. Đội cái nón lên đầu, uống cạn ly trà đá anh nói chậm.
- Mình làm tới xế chiều rồi nghỉ. Bác không có ăn trưa...
Hương Điểm quay nhìn ông bạn già của mình.
- Bác ăn ít quá nên bác ốm...
An Hóa cười đùa.
- Ốm người ta mới thương... Mập thiên hạ quở...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Ai thương... Ai quở đâu chỉ coi...
Hương Điểm cười một mình. Nàng nhận ra mình đã vô tình hay cố ý bỏ mất tiếng bác quen thuộc. Dường như cũng nhận ra điều đó nên An Hóa cười phụ họa.
- Ai mà biết... Chỉ nghĩ như vậy thôi...
Cười chúm chiếm Hương Điểm đổi đề tài.
- Sắp vào thu rồi... Cháu cảm thấy hơi thu trong gió... Mai mốt cháu rủ bác đi Blue Ridge Parkway xem lá vàng. Đẹp lắm...
An Hóa gật đầu đưa ly lên uống ngụm nước.
- Bác cũng có nghe nói mùa thu trên đó đẹp lắm mà chưa đi lần nào. Cháu có đi chưa...
- Dạ đi rồi... lúc còn ở trung học... chắc cũng mười mấy năm...
- Mình tiếp tục làm đi cháu...
An Hóa vừa nói vừa đội cái nón lên đầu. Hương Điểm nhẹ lắc đầu.
- Nắng quá... Cháu nghĩ mình làm đủ rồi...
- Đừng có làm biếng...
An Hóa lên tiếng. Hương Điểm cười hắc hắc.
- Cháu không có làm biếng mà mệt...
- Đừng có xạo... Cháu đi bộ năm ngày một tuần lễ mà mới làm có chút đã than mệt... Đi...
An Hóa đứng dậy. Thấy Hương Điểm vẫn còn ngồi lì anh đưa tay ra.
- Nắm tay bác để bác kéo cho...
Hương Điểm ngước lên cười xong đưa tay ra. Cầm bàn tay mềm mại và ấm áp An Hóa cảm thấy chút rung động. Dường như lâu lắm rồi tâm hồn anh mới có được một rung động tình cảm với một người khác phái mặc dù người này chỉ đáng tuổi con của mình. Dường như anh xem Hương Điểm là bạn, người bạn trẻ nhưng có nhiều thứ đồng điệu với mình.
Nương theo đà kéo của An Hóa Hương Điểm đứng dậy. Vẫn để yên tay của mình cho An Hóa nắm nàng cười.
- Thôi đừng làm nữa bác ơi...
- Không làm vườn thời mình làm cái gì...
- Ra River Park đi dạo nghe bác...
Nghe cái giọng nhõng nhẽo của cô cháu gái An Hóa gật đầu ưng thuận. Buông tay của Hương Điểm ra ông ta cười cười.
- Đi bộ chắc tối nay ngủ ngon lắm...
- Tối nay bác phải ngâm thơ cho cháu nghe rồi mới được ngủ...
An Hóa cười vui vẻ trong lúc bước đi.
- Ừ... Tối nay bác sẽ ngâm thơ cho cháu nghe. Thơ của bác cũng có mà thơ của người khác cũng có...
- Bác on line thường không?
An Hóa nhìn sang khi nghe câu hỏi dò của Hương Điểm. Bắt gặp cái nhìn đó nàng cười phô hàm răng trắng đều.
- Cháu chỉ tò mò...
- Mình là bạn nên bác đâu có gì để giấu cháu. Bác lên mạng mỗi ngày. Đọc tin tức bên nhà cũng như của đồng bào ở ngoài nước. Đọc sách báo, thơ và nghe nhạc. Đối với bác nó cũng là cách giải trí cho qua thời giờ... Có nhiều người làm thơ hay lắm. Vì vậy mà bác muốn đọc cho cháu nghe tối nay...
- Giọng bác mà ngâm thơ thời não lòng lắm nghe bác...
Ngồi vào ghế lái Hương Điểm cười tán tụng ông bác già một câu. An Hóa cười im lặng. Nắng của buổi xế chiều đong đưa trên tàng cây Magnolia thành màu vàng óng ánh. Nhìn hai con chim cu đậu trên sợi dây điện anh cảm thấy nhớ nhà. Trong trí tưởng già nua anh mơ hồ thấy được ngôi nhà nằm bên bờ sông Thị Nghè ngó qua bên kia sông là trại Tâm Lý Chiến. Hình bóng của mẹ già chợt lung linh nhạt mờ làm anh nhớ tới mấy câu thơ:
- Mẹ đi về phố lạ
Để lại giọt lệ nhoà
Khóc giòng sông vĩnh biệt
Hai ngã đời phân ly...
CHƯƠNG 9
Chiều thứ bảy công viên thật đông người.
Trẻ con cười giỡn chạy nhảy la hét ầm ỉ. Nhiều gia đình tụ tập ở đây vì gần bờ sông mát mẻ và có sân rộng cho con nít chơi đùa. Mùi thịt nướng bay thơm phứt. Con đường chạy dọc theo dòng sông chỉ lác đác người đi bộ.
- Bác muốn đi đường nào hả bác?
Hương Điểm hỏi sau khi xuống xe. Đảo mắt nhìn một vòng An Hóa cười nói.
- Tùy cháu... Bác thời đi đường nào cũng rả giò hết...
Hương Điểm bật lên tiếng cười hắc hắc.
- Vậy thời mình đi tới đập nước xong trở lại nghen bác...
Gật gật đầu An Hóa chậm rãi bước. Bên cạnh Hương Điểm cũng im lặng đi. Hôm nay nàng mặc quần cụt, áo thun ngắn tay và mang đôi giày hiệu Adidas trông rất trẻ trung và vui tươi. Biết ông bác già cứ liếc vì mình mặc short song nàng chỉ cười thầm mà không nói gì hết. Cuối cùng An Hóa lên tiếng.
- Bác đi chậm lắm nên cháu muốn đi nhanh cứ việc đi đừng có chờ bác...
Hương Điểm cười phô hàm răng trắng đều đặn.
- Cháu đi với bác cho vui. Hay là bác không muốn cặp kè với cháu...
An Hóa bật cười.
- Cháu biết hai tiếng cặp kè có nghĩa gì không?
- Dạ cháu nghe ba má nói hoài hồi còn nhỏ mà bây giờ không nhớ rõ lắm...
- Không nhớ rõ lắm mà tại sao cháu lại nói?
- Dạ tại quen miệng...
Hương Điểm quay nhìn ra ngoài sông để cho Anh Hóa không thấy nàng cười. Không phải nàng không biết nghĩa của hai tiếng cặp kè song nàng lại giả vờ để...
- Cặp kè là tiếng dành riêng cho bồ bịch hoặc là đôi trai gái quen biết nhau...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Vậy hả bác. Cháu đâu có biết. Vậy nếu cháu nói mình cặp kè là mình bồ bịch với nhau hả bác?
Nói xong nàng lại cười hắc hắc. Liếc qua và thoáng thấy da mặt của cô bạn trẻ hồng lên An Hóa cười chữa cho nàng.
- Đôi khi bạn cũng cặp kè được... như mình vậy...
Khẽ gật đầu Hương Điểm bước vượt qua mặt của An Hóa để nhường cho một người đi xe đạp ngược chiều với mình. Nhờ đó anh mới có dịp may thưởng thức phía sau lưng của người bạn trẻ. Dù đã gần bốn mươi, nhưng chưa bao giờ có con vả lại siêng năng tập thể dục cho nên Hương Điểm còn giữ lại ít nhiều cái vóc dáng thon gọn và mảnh mai của thời con gái. Mái tóc của nàng đen, dài và bóng ngời xỏa trên bờ vai thon mềm. An Hoá nhớ mình đã đọc sách hoặc trên mạng dường như là mạng Y Học Cổ Truyền Việt Nam có nói là nếu người có trái thận tốt thời tóc dày và bóng mượt. Tóc thưa và khô chứng tỏ hai trái thận bị suy nhược. An Hóa khe khẽ thở dài khi ngắm nghía, phải nói là anh quan sát thời đúng hơn cái mông tròn trịa đang chuyển động nhịp nhàng theo từng bước chân dù nó được che phủ bởi lớp vải ka ki dày cộm. Anh không dám thở dài lớn vì sợ Hương Điểm nghe được. Quen nhau lâu nên anh biết nàng rất thính tai. Sở dĩ anh thở dài vì nghĩ mình già. Mình già chưa? An Hóa tự hỏi. Thế nào là một người già? Người già còn yêu thương? Người già như mình có còn rung động? Già có còn khát khao ái ân? Mong muốn được âu yếm, nâng niu và chiều chuộng bởi đàn bà? Anh tự đặt câu hỏi, loay hoay tìm câu trả lời rồi lại buồn rầu phủ nhận câu trả lời của mình. Tuổi sáu mươi có già chưa? Có thể không già. Có thể là già khi so sánh tới một người đàn bà tuổi gần bốn mươi như Hương Điểm. Tại sao mình lại nghĩ về cô ta hoài. Có phải vì cái hình tượng sống đang chuyển động trước mặt mình. Có phải vì mùi hương theo cơn gió phà vào mũi của mình. Hương gì? Có phải là mùi nước hoa nàng vẫn thường xức hòa trộn với mùi hương da thịt làm thành thứ mùi hương đặc biệt cho riêng mỗi người đàn bà như nàng. Đó là thứ mùi hương chỉ có anh mới ngửi được vì nhận xét này không thuần túy do khứu giác mà do ở cảm nhận của tâm linh. Có thể khi mình có tình cảm với nàng thời ý nghĩ của mình đều thiên vị. Mình nghĩ tốt cũng như thấy cái tốt của nàng mà không thấy cái xấu. Hương Điểm có cái gì xấu, xấu ở chỗ nào. An Hóa lục tìm. Có thể nàng xấu với người khác, một người nào đó nhưng nàng không xấu với mình. Đủ rồi. Nàng đối xử xấu với ai mặc kệ họ và mặc kệ nàng. Chuyện đó không phải chuyện của mình. Nhìn nốt ruồi son khá lớn nơi đùi của Hương Điểm An Hóa chợt nhớ tới Dạ Đông, người vợ xấu xố của mình. Nàng cũng có một nốt ruồi son lớn ở gần bên rốn. Lúc quen rồi sau đó yêu nhau anh chưa thấy bởi vì nàng đâu dám khoe thân thể của mình trước mặt anh dù cả hai yêu nhau và sắp sửa thành vợ chồng. Mặc dù học tới lớp đệ tam trường trung học tỉnh lỵ Bến Tre, ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng của văn minh thành thị song cô gái quê ở Bình Đại này vẫn còn lại nhiều đặc tính quê mùa như mắc cỡ, kín đáo và giữ gìn.
Đang bước đều Hương Điểm quay đầu lại nhìn. Nàng nghĩ là An Hóa đang ngắm nghía phía sau thân thể của mình. Tuy nhiên nàng kinh ngạc vì mình nghĩ không đúng. Hai tay thọc túi quần, đầu hơi cúi xuống, An Hóa bước đi như một kẻ mộng du giữa ban ngày.
- An Hóa...
Hương Điểm gọi nhỏ và kêu tên chứ không kêu bằng bác như thường lệ. An Hóa ngước đầu lên. Hương Điểm thấy trên khuôn mặt có vài nếp nhăn một vẻ gì xa lạ, ngác ngơ, u uẩn và nhuốm chút mỏi mệt. Dường như tuổi chưa già mà người đã già hay tâm hồn đã già hơn tuổi. Già tới mức khô khan và cằn cỗi.
- Cháu kêu bác...
Đang đi Hương Điểm chợt đứng lại. Dĩ nhiên là An Hóa cũng phải đứng lại cạnh bên nàng. Không hẹn hai người cùng nhìn ra dòng sông. Nước sông không xanh lắm, lừ đừ chảy, lấp lánh sáng bởi ánh nắng của một ngày cuối hạ.
- Cháu không có gọi bác mà cháu kêu một người tên An Hóa...
Hương Điểm vừa cười vừa nói. Hơi mỉm cười vì câu nói của người đang đứng bên cạnh An Hóa lên tiếng chậm và nhỏ.
- Như vậy cháu cần phải nói lại là Tôi gọi An Hóa...
Cái miệng hơi mím lại chợt nở ra thành nụ cười Hương Điểm liếc nhanh người bên cạnh nhưng không nói gì hết. Thật lâu An Hóa mới thở dài nhẹ nhẹ.
- Mấy giờ rồi cháu?
- Dạ ba giờ. Mình đi nữa hông bác?
- Đi chứ... Khi đã bắt đầu đi rồi là mình không thể dừng lại nửa chừng. Mình đã bắt đầu thời mình phải kết thúc...
Hương Điểm cười vì câu nói mang ẩn ý của An Hóa. Hơi xoay người nhìn thẳng vào mặt nàng nói trong tiếng cười.
- Bác có chắc không?
An Hóa gật đầu. Khi anh vừa xoay mình định bước đi thời Hương Điểm chợt nắm lấy bàn tay của anh. Quay qua thấy cô cháu gái cũng đang nhìn mình mỉm cười anh nói với giọng vui vui.
- Hai người đi dù sao cũng vui hơn là một người. Cháu đồng ý?
Hương Điểm trả lời bằng cách xiết bàn tay của người đang đi bên cạnh mình chặt hơn. Nàng mỉm cười sung sướng khi biết bàn tay gầy có xương nhiều hơn thịt của người bạn đang đi bên cạnh cũng xiết chặt bàn tay của mình. Quay nhìn dòng sông nàng có cảm tưởng nắng đang nhảy múa trên mặt nước thật đẹp cũng như chút hơi ấm từ bàn tay của An Hóa từ từ truyền sang người của mình cũng ấm dần dần lên.
Trời xâm xẩm tối khi An Hóa thức dậy sau giấc ngủ ngắn. Lúc chiều đi bộ xong trở về nhà Hương Điểm đề nghị tắm rửa và ăn uống rồi nghỉ mệt cho tới tám giờ tối mới bắt đầu chương trình văn nghệ của hai người. An Hóa ưng thuận liền vì anh cũng cảm thấy uể oải sau khi đi bộ hơn ba cây số. Nằm trên chiếc giường nệm êm ái thơm tho anh thầm cám ơn sự săn sóc của cô cháu gái kiêm cô bạn nhỏ của mình. Anh mỉm cười nhớ lại trong lúc đi bộ, cảm thấy vui vui anh mới kể cho Hương Điểm nghe những mẫu chuyện nhỏ là lạ trong đời lính của mình trước năm 1975. Nàng nhăn mặt và bịt mũi lại khi nghe anh kể đắp cái mền ba năm mới giặt một lần. Nàng bật cười hắc hắc vì An Hóa nói cái mền ra nước dơ đục khoảng sông Bình Thủy. Nhìn ông bạn già với cái nhìn hóm hỉnh nàng đùa bởi vậy đi bên cạnh An Hóa tôi nghe mùi thum thủm. Từ rày về sau phải tắm rửa mỗi ngày, phải thay mùng mền chiếu gối mỗi tuần nghe chưa. An Hóa cười khi khi bị cô bạn nhỏ hăm he.
Nghe tiếng động nơi bếp, đoán Hương Điểm đã thức An Hóa ngồi dậy. Giấc ngủ ngắn nhưng cũng đủ cho anh cảm thấy khỏe khoắn.
- Bác ngủ ngon hả bác?
Hương Điểm lên tiếng khi thấy An Hóa từ trong phòng tắm bước vào nhà bếp. Chưa vội trả lời An Hóa bước tới đứng sau lưng của cô bạn trẻ. Nhìn xuyên qua vai nàng anh hỏi nhỏ.
- Cháu nấu món gì vậy?
- Dạ đổ bánh xèo...
Nghe Hương Điểm trả lời một cách trống không An Hóa cười lên tiếng.
- Cháu có cần người khác giúp không?
Không quay lại nhìn Hương Điểm cười nhỏ.
- Người khác là ai vậy. Nếu người lạ thời cháu không cần. Còn nếu người khác là bác thời cháu cần giúp lắm...
Đứng sau lưng cô cháu gái An Hóa ngửi được mùi hương thoang thoảng từ mái tóc huyền tỏa ra nhẹ nhàng.
- Bác pha bột được hông bác?
Gật đầu An Hóa đùa.
- Không những pha bột mà bác còn đổ bánh được nữa. Chà rau thơm này mà ăn bánh xèo là hết sẩy nghe cháu...
Hương Điểm cười cười không nói chăm chú thái thịt gà. Vì sợ mỡ nên nàng dùng thịt của ức gà thế cho thịt heo. Thấy vậy An Hóa cười.
- Cháu sợ lên cân à...
Hiểu ý Hương Điểm lên tiếng.
- Dạ... Mập khó coi lắm bác ơi... Chẳng thà ốm còn dễ chịu hơn là nặng ký lô...
An Hóa mỉm cười buông một câu.
- Người ta nói thương nhau trái ấu cũng tròn mà cháu lo gì...
Hương Điểm cười thánh thót vì câu nói ý nhị của ông bác già.
- Người ta nói như vậy nhưng khi mình mập là bị người ta quở liền...
Trong lúc nói chuyện Hương Điểm kín đáo nhận xét xong mới hỏi dò.
- Cháu đề nghị với bác là sau khi ăn bánh xèo xong cháu sẽ...
Nói tới đó nàng ngừng lại nhìn An Hóa cười.
- Cháu muốn mình làm gì?
- Cháu muốn hớt tóc cho bác. Bác mà hớt tóc chắc đẹp giai lắm...
Nói xong nàng cười hắc hắc rồi nhìn ông bác già đăm đăm. Bắt gặp ánh mắt nửa như vòi vĩnh, nửa như van lơn pha chút âu yếm An Hóa thở khì gật đầu. Nét vui mừng hiện ra Hương Điểm liến thoắng nói.
- Bác yên tâm đừng sợ... Cháu hớt tóc cho ba cháu hoài...
- Ba cháu không đi ra tiệm hớt tóc à?
- Dạ không... Hồi cháu còn nhỏ thời má cháu hớt tóc cho ba cháu. Lý do mà ba cháu không chịu ra tiệm để hớt tóc nghe buồn cười lắm. Ba cháu nói hồi ở Việt Nam ông bị Mỹ đè đầu rồi thành ra bây giờ qua đây ổng không chịu cho Mỹ đè đầu hớt tóc mà còn phải trả tiền nữa...
Hương Điểm cười hắc hắc. An Hóa cũng bật cười.
- Tóc bác dài cũng lý do đó. Bác phải đi xuống Atlanta cho thợ người Việt mình cắt tóc đó cháu. Bác cũng không chịu cho mình đè đầu mà còn phải trả tiền...
- Từ nay bác khỏi cần phải đi xa... Cháu hân hạnh được đè đầu bác... Dù gì mình cũng là dân Bến Tre...
Lắc lắc đầu An Hóa cười vui vẻ. Anh không tỏ vẻ giận hờn hay buồn phiền vì câu nói của cô bạn trẻ. Gục gặt đầu có vẻ ưng ý vì câu nói Dù gì mình cũng là dân Bến Tre An Hóa thốt.
- Được rồi cháu muốn đè đầu thời bác cho cháu đè đầu. Ba mươi mấy năm cháu là người đầu tiên đè đầu bác...
Mặt hồng lên vì sung sướng Hương Điểm cười thánh thót. Như muốn che dấu cảm nghĩ của mình nàng hỏi nhỏ.
- Bác xong chưa?
- Xong rồi...
- Bác đổ hay là cháu...
An Hóa cười cười.
- Nói vậy chứ bác đâu dám múa rìu qua mắt thợ. Cháu đổ đi bác đứng chấm điểm...
Mỉm cười Hương Điểm bắt đầu đổ bánh xèo. Nàng có vẻ hơi luống cuống xuyên qua bàn tay run run trong lúc múc bột đổ vào chảo vì biết có người đàn ông đang đứng bên cạnh quan sát mình.
- Ủa sao tay cháu run run vậy?
Hương Điểm bậm môi vì câu hỏi có vẻ chọc quê của ông bác già.
- Dạ ba cháu nói tại cháu ăn chân gà nhiều quá. Hồi mới qua đây nhà nghèo quá thành ra má cháu cứ mua chân gà cho mấy anh chị em cháu ăn. Hồi 75 nhiều chỗ bán chân gà rẻ lắm...
An Hóa gật gù cười.
- Bác biết... Có nhiều tiệm cho không nữa. Có tiệm lại cho free xương bò...
Hương Điểm bật cười như nhớ lại chuyện gì vui.
- Dạ bác nói cháu mới nhớ. Má thường hay sai anh cháu ra tiệm xin xương bò. Ảnh nói họ nghĩ là ảnh xin xương bò để cho chó ăn. Ảnh mắc cỡ không dám nói mình xin xương bò về để nấu phở...

- Bác cũng vậy. Bác có người bạn hay đi xin xương bò, xương heo về nhậu... Mỹ hỏi nó cứ la dog eats. Nó kể lại tụi này cười lăn ra...
Hương Điểm khom người cười rũ rượi đến nỗi ra nước mắt và mặt đỏ lên.
- Bác ăn mấy cái?
Hơi do dự An Hóa cười trả lời.
- Chắc một...
- Vậy cháu chỉ đổ ba cái. Chắc đủ cho hai đứa mình ăn...
Hỏi xong Hương Điểm mới giật mình vì ba tiếng hai đứa mình mà mình đã vô tình nói ra. Liếc qua bên nàng thấy An Hóa cũng đang nhìn mình mỉm cười. Hơi ngượng nàng vội khỏa lấp.
- Bác chịu không?
An Hóa cười cười.
- Thi hành trước rồi khiếu nại sau. Bác là lính mà...
Bật cười vì thấy An Hóa giơ tay chào mình theo kiểu nhà binh nàng lên tiếng.
- Xong rồi... Bác dọn chén ra đi... Cháu có bia trong tủ lạnh...
An Hóa gật đầu.
- Vậy hai đứa mình cưa đôi chai bia nghen...
Hương Điểm liếc ông bác già bằng ánh mắt là lạ trong lúc nghĩ thầm: Ông chọc mình hay ổng cũng vô tình như mình hoặc ổng cố ý tỏ cho mình biết... Nghĩ tới đó nàng nãy ra ý kiến thăm dò mức độ tình cảm của ông ta dành cho mình.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn rộng và dài. Trên bàn bày một dĩa bánh xèo ba cái, một chén nước mắm tỏi ớt, một dĩa đồ chua gồm có hai thứ là củ cải trắng và cà rốt, một dĩa rau lớn gồm có cải bẹ xanh, húng cây, húng lủi, dóc cá, tía tô, kinh giới và ngò gai. Đó là những thứ mà An Hóa đã hái nơi nhà của mình.
- Mời bác...
Hương Điểm lên tiếng mời trong lúc An Hóa rót bia vào hai cái ly. Đặt ly bia trước mặt nàng anh cười nhẹ.
- Mời cháu... Ăn rồi cháu hớt tóc cho bác xong cháu chở bác về. Ngày mai cháu còn phải đi làm...
Gắp cái bánh xèo bỏ vào dĩa, đặt trước mặt người đối diện Hương Điểm uống một ngụm nhỏ bia rồi cười nói.
- Bác muốn về thời cháu đưa bác về, còn nếu bác muốn ở chơi cháu cũng vui mừng. Dù sao có bác nói chuyện cũng vui hơn...
Ngừng lại giây lát nàng nhìn vào mặt An Hóa.
- Cũng bớt cô quạnh...
Tuy nét mặt không lộ ra vẻ gì song giọng nói của Hương Điểm lại nhuốm nhiều buồn bã. Điều đó khiến cho An Hóa buồn lây.
- Bác cũng vậy... Về nhà thời bác cũng buồn và đơn độc mà cháu ở đây cũng cô quạnh và buồn. Thời tại sao bác lại không ở đây...
Câu nói đó làm cho Hương Điểm cảm động rưng rưng nước mắt. An Hóa cười tiếp.
- Mình là bác cháu, là bạn với nhau thời mình ở bên nhau, nương tựa nhau để bớt buồn là điều tốt, điều nên làm...
- Bác ăn đi để nguội...
Vừa nói nàng vừa bỏ củ cải và cà rốt xắt mỏng vào chén nước mắm.
- Bác nghĩ là bác may mắn...
Đang ăn Hương Điểm ngước lên nhìn khi nghe ông bạn già lên tiếng.
- May mắn cái gì hả bác?
- Nếu mà hôm đó xe của cháu không bị xẹp bánh thời giờ này hai bác cháuu mình không ngồi ăn với nhau...
An Hóa ngừng lại nhìn cô bạn nhỏ giây lát mới cười tiếp.
- Phải thú thật là bác cũng thích nói chuyện với cháu ngay phút gặp mặt đầu tiên... Thích cháu...
Nói tới đó An Hóa cảm thấy hồi hộp, băn khoăn và ngượng ngùng vì đã lâu lắm anh mới nói ra lời tỏ tình với một người khác phái. Ý nghĩ tỏ tình làm cho mặt của anh đỏ lên và người lâng lâng như đã uống mấy chai bia. Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Cháu cũng thích nói chuyện với bác... Thích bác... Coi bác như là bạn...
- Đôi khi bác cũng nghĩ như vậy nhưng bác ngần ngại...
- Tại sao bác lại ngần ngại...?
An Hóa cười hớp ngụm bia xong mới trả lời câu hỏi của Hương Điểm.
- Bác già nên chậm chạp...
Hương Điểm nhăn mặt.
- Bác nên bỏ ý nghĩ mình già. Cái đó nó làm cho bác già hơn, già mau... Sáu mươi chưa gọi là già mà...
Xoay xoay ly bia trong tay An Hóa chậm rãi lên tiếng.
- Sáu mươi chưa gọi là già vậy chừng nào người ta mới già?
An Hóa tủm tỉm cười hỏi. Còn Hương Điểm mặt hồng lên chắc tại vì uống bia. Nhìn vào dĩa bánh xèo trước mặt nàng nói nhỏ và chậm.
- Nếu bác cứ nghĩ mình già thời một tuổi cũng đã già. Còn không nghĩ mình già thời trăm tuổi vẫn trẻ như thường...
Đưa ly bia lên uống ngụm nhỏ nàng cười cười tiếp.
- Cháu nghĩ bác còn phong lắm mà...
Lắc lắc ly bia trong tay An Hóa cười nói.
- Phải thử mới biết được...
- Thì bác cứ thử đi...
Nhìn vào mặt người đối diện An Hóa đùa.
- Đây có phải là thế cờ vẽ đường cho hươu chạy mà cháu đã nói?
Hương Điểm cười thánh thót vì bị hỏi một câu đúng ý của mình. Nàng chống chế bằng cách trả lời vu vơ.
- Chắc là vậy... Bác ăn đi không nguội hết. Ăn xong rồi đưa đầu đây cho cháu đè... cháu cắt tóc cho đẹp giai đặng có người mê...
Hương Điểm vừa nói vừa cười. An Hóa cũng cười theo. Qua những câu đối đáp họ cảm thấy gần gụi và thân mật với nhau hơn. Điều đó làm cho họ cảm thấy dễ dàng bày tỏ những gì mình nghĩ trong đầu một cách tự nhiên và thành thật.
CHƯƠNG 10
Em Sài Gòn đẹp nhất về đêm
Tiếng hoa rơi nhạc lắng mây chìm
Nét môi duyên nụ cười huyền hoặc
Nhạc lắng mây chìm phút chốc trần gian lãng quên
Ta thương em tàn hơi thở cuối
Ta nhớ em trọn kiếp lưu đày
Ngày ta đi bàng hoàng đau thương nhớ
Giã từ nhau ngậm ngùi như trong bóng mây
Đường cũ có còn in bóng
Áo ai còn theo gió bay
Tiếng guốc còn vang phố vắng
Hay đã tàn trong ngõ hẹp chiều nay...
Sài Gòn. Chỉ có hai tiếng nhưng là một vòm trời thân thương tràn kỹ niệm. Sài Gòn của tuổi mới lớn. Sở thú. Thư viện quốc gia. Lá me vàng rụng rơi trên đường Nguyễn Du. Con đường vắng lặng Lê Thánh Tôn nằm dọc theo bờ tường sở Ba Son. Trưng Vương. Võ Trường Toản.
Ta nhớ từng cơn mưa bụi nhỏ
Ta chờ nhau từng cuối phố mưa sa
Từng cơn lạnh mưa giao mùa đến
Mưa sớm thu về én xót xa.
Ôi đời đã vô tình không tiếc thương
Ngõ xưa đã hụt lối thiên đường
Còn đấy hơi thở xanh sao mộng
Em mất tên rồi ta vấn vương...
Còn đấy hơi thở xanh xao mộng
Em mất tên rồi, ta vấn vương...
Âm hưởng câu em mất tên rồi ta vấn vương nghe thật buồn. Mình vấn vương cái gì? An Hóa tự hỏi. Không khí của ngày mưa dầm trong quán cà phê Ngọc Anh. Tên như một âm vang. Bà chủ quán lãng mạn và mơ mộng. Những giọt cà phê rơi như không muốn rơi. Những giọt mưa rơi xiên xiên theo gió ập vào chỗ ngồi.
Chiều Sài Gòn người có đi qua
Nhớ chiều xưa dáng nhỏ mong chờ
Những con đường giờ đây cúi mặt
Mắt nai buồn hồn bỗng bơ vơ
Mưa Sài Gòn người có chờ ta
Nhớ chiều xưa thành phố nhạt nhòa
Mưa chậm buồn, mưa giăng phố nhỏ
Em lặng nhìn người sắp đi xa...
An Hóa mở mắt. Ánh nắng mặt trời của buổi chiều dọi xuống chỗ anh ngồi. Mảnh vườn rau sạch cỏ bắt đầu lún phún xanh. Thì là. Cải bẹ xanh. Húng lủi mọc xanh rì. Cây tía tô lá lóng lánh trong nắng. Gió rì rào khu rừng cây dưới kia.
- Hương Điểm sẽ thích lắm...
An Hóa lẩm bẩm. Hơn tháng nay anh trở thành một người khách đặc biệt của Hương Điểm. Anh ở nhà nàng nhiều hơn nhà của mình. Dù chậm chạp và đôi khi ù lì song tình cảm giữa hai người tiến tới chỗ thân tình hơn. Họ đi ăn với nhau, đi thăm viếng chỗ này chỗ kia. Cũng nhờ bàn tay chăm sóc cua anh mà sân cỏ xanh hơn, các bồn bông không còn cỏ dại và đơm bông nhiều hơn.
Ôi đêm Sài Gòn, thành phố giới nghiêm
Nhớ người yêu xa bước nhỏ tìm về
Gác nghèo năm xưa, khung cửa bỏ ngỏ
Đèn đêm thương nhớ
Ôi đêm Sài Gòn, ngàn kiếp khó phai
Nhớ hàng me nghiêng, nắng chiều chạy dài
Nghĩa địa riêng em âm thầm gục đầu
Khóc biệt ngày vui
Xa thương Sài Gòn giờ đã đổi tên
Nhớ người thân yêu, đã lạc đường tìm
Phố buồn xanh xao em còn một mình
Lạc loài chân chim
Xa thương Sài Gòn, trọn kiếp thủy chung
Trách làm chi ai, xa mặt chạnh lòng
Nỗi buồn cơn đau giết mòn tuổi mộng
Ai buồn gì không?
Chiều Sài Gòn người vẫn hay mơ
Dẫu giờ đây giữa cảnh ngục tù
Vẫn mơ về đường xưa lối cũ
Vẫn thương về... ngày tháng xa xưa...
Từ ngục tù người viết bài ca
Khiến người đi mắt lệ nhạt nhòa
Cung điệu buồn, chừng như nức nở
Ôi Sài Gòn, vĩnh biệt tình ta...
Chiều Sài Gòn người vẫn hay mơ
Dẫu giờ đây giữa cảnh ngục tù
Vẫn mơ về đường xưa lối cũ
Vẫn thương về... ngày tháng xa xưa...
Từ ngục tù người viết bài ca
Khiến người đi mắt lệ nhạt nhòa
Cung điệu buồn, chừng như nức nở
Ôi Sài Gòn, vĩnh biệt... tình... ta...
An Hóa thở dài. Nghe nhạc thời buồn và nhớ mà không nghe thời cảm thấy tâm hồn mình trống vắng như thiếu một cái gì quen thuộc và gần gụi. Tiếng chim cu gáy rời rạc và buồn buồn. Anh chăm chú nhìn hai con sóc đang rượt đuổi nhau trên tàng cây dẽ cao ngất nằm khuất trong góc sân. Phía sau vườn nhà của Hương Điểm có rất nhiều cây cao và rậm rạp. Hàng cây thông ngất ngưỡng. Rừng phong xanh lá lấp lánh trong nắng. Có chút ít lá bắt đầu nhuốm màu vàng. Bây giờ là cuối tháng 9 rồi. Đã vào mùa thu mặc dù trời vẫn còn nóng gắt. Riêng anh ngửi được trong không khí hơi thu thầm lặng về từ miền bắc xa xôi, trên rặng núi Smokey xa tít. Tiếng chuông điện thoại vang tích tích. An Hóa mỉm cười cầm lấy điện thoại. Anh biết ai gọi.
- Bác ơi...
Tiếng Hương Điểm thanh thanh trong điện thoại.
- Cháu sắp sửa đi về rồi...
An Hóa cười nhẹ.
- Vậy hả. Bác nấu cơm rồi...
- Bác nấu món gì dzậy bác?
- Bác nấu canh chua với gà xào xã ớt thật cay cho bác cháu mình ăn lột lưỡi luôn...
An Hóa nghe tiếng Hương Điểm cười hắc hắc trong điện thoại.
- Cháu lột lưỡi cháu hát mùi lắm bác ơi...
- Bác biết... Bởi vậy bác mê tiếng hát của cháu... Nghe riết ghiền cháu ơi...
- Bác mê tiếng hát mà có mê người hôn?
- Mê cả hai...
Hương Điểm nói trong tiếng cười.
- Nghe bác nói nấu canh chua với gà xào xã ớt cháu đói bụng quá. Hay là cháu về nhà ăn cơm trước rồi sau đó mình ra công viên đi bộ...
An Hóa gật đầu như có cô cháu gái đang đứng trước mặt mình.
- Phải đó. Cháu về nhà đi...
- Ok... Cháu về liền bây giờ...
Bỏ cái điện thoại vào trong túi áo, thu dọn sơ dụng cụ làm vườn xong An Hóa đi nhanh vào nhà. 5 giờ rưởi. Cơm vừa chín. Gạo mới bốc mùi thơm ngát. Canh chua âm ấm. Rửa tay xong anh dọn lên bàn ăn hai cái chén, hai đôi đũa, dĩa nước mắm và trái ớt đỏ tươi. Hương Điểm thích ăn cay và ăn thật cay. Dường như có tiếng xe dừng. An Hóa bước xuống cầu thang mở cửa. Trong ánh nắng chiều vàng óng ánh Hương Điểm đứng nhìn với nụ cười tươi mát.
- Vườn nhà mình đẹp ghê...
- Cháu thích hôn?
- Dạ thích...
An Hóa cười gật đầu.
- Bác bứng mấy củ bông huệ và mẫu đơn ở nhà bác tới đây...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Sao cái gì bác cũng đem lại đây hết vậy bác...
An Hóa cười hì hì.
- Nó bắt chước chủ của nó đó... Bác không bứng nó cũng mọc chân đi...
Hương Điểm ngước nhìn ông bác già bằng ánh mắt thật dịu dàng pha chút âu yếm.
- Vậy hả bác... Chắc cháu phải...
An Hóa mở rộng cửa cho Hương Điểm bước vào xong khép lại. Hít hít mũi mấy cái nàng nói nhỏ.
- Thơm quá bác...
Vừa đi An Hóa vừa cười nói đùa.
- Thưởng đi...
Bật cười thánh thót Hương Điểm cũng đùa lại.
- Cháu biết cả tháng nay bác làm cực khổ nên muốn thưởng nhưng hổng biết bác có chịu hôn?
- Cháu thưởng gì?
An Hóa hỏi với ánh mắt tò mò. Leo lên tới bực thang cuối cùng Hương Điểm dừng lại cười chúm chiếm rồi nói lảng sang chuyện khác.
- Mình ăn cơm hả bác?
Hơi gật đầu An Hóa cười lên tiếng.
- Cháu thay quần áo đi trong lúc bác dọn cơm lên...
Hương Điểm cười đi vào phòng riêng của mình. Khi nàng trở ra nhà bếp thời An Hóa đã dọn cơm lên bàn. Vừa ăn nàng vừa hít hà cười nói.
- Chắc mai mốt cháu bắt cóc bác lại đây ở luôn cho rồi....
An Hóa nhìn người ngồi đối diện rồi cũng đùa lại.
- Đâu cần phải bắt cóc. Cháu chỉ cần gật đầu là bác dọn về đây ở liền. Chỉ sợ cháu nuôi cơm không nổi...
- Bác nói thiệt hả bác...
An Hóa cười cười.
- Nếu mà cháu nói thiệt thời bác cũng nói thiệt...
Hương Điểm chưa kịp mở miệng anh tiếp liền.
- Nói vậy chứ bác ở đây hoài thời cần gì dọn tới dọn lui cho mệt...
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Thấy chưa bác lạnh cẳng rồi...
Đưa chén cơm cho Hương Điểm bới thêm An Hóa lắc đầu.
- Bác không có lạnh cẳng đâu. Bác ở đây với cháu cũng được nhưng thỉnh thoảng anh chị của cháu về thăm cháu thời cũng hơi phiền...
Hương Điểm nghĩ ông bác già nói có lý. Anh chị của nàng sẽ không thích nàng giao du với một ông già, nhất là hai người lại ở chung nhà với nhau.
- Mặc dù mình không có gì với nhau nhưng người ta đâu có hiểu. Bởi vậy...
Hương Điểm làm thinh cố giấu tiếng thở dài không cho An Hóa nghe được.
- Cháu có buồn bác hôn?
An Hóa hỏi dò trong lúc cầm lấy ly nước lạnh.
- Dạ hông...
Hương Điểm trả lời gọn lỏn. Điều đó làm cho An Hóa biết nàng buồn vì thế anh tìm cách gợi chuyện.
- Cuối tuần này bác muốn rủ cháu đi chơi xa?
Đang cúi đầu ăn Hương Điểm ngước lên cười.
- Đi đâu hả bác?
- Đi Myrtle Beach... Bác nghe nói chỗ đó đẹp lắm mà chưa đi lần nào...
- Hơi xa đó bác. Cháu sợ hai ngày đi về không kịp. Hay là đợi tuần tới cháu lấy một tuần...
An Hóa gật đầu nói với giọng nghiêm nghị.
- Nói cho cháu biết là bác đài thọ hết chi phí nghe chưa...
Thấy Hương Điểm hơi phụng phịu anh cười tiếp.
- Bác muốn đi chơi xa mà đi một mình không có vui nên rũ cháu đi theo cho có bạn...
Hiểu ý Hương Điểm gật đầu.
- Vậy thì đi xe của cháu. Cháu làm tài xế cho bác... Bác được nữ tài xế...
An Hóa cười khì đặt chén xuống bàn.
- Nữ tài xế này khó kiếm lắm à nghen. Đi nửa vòng trái đất và mất hơn ba mươi năm mới tìm gặp. Tri kỷ gặp nhau tóc đã phai màu...
Nghe tiếng thở dài của ông bác già Hương Điểm cười chúm chiếm.
- Còn hơn là không gặp nhau. Bác còn chẻ mà bác...
An Hóa bật cười xô ghế đứng dậy.
- Để chén dĩa một hồi bác rửa cho. Bây giờ mình đi bộ. Ra River Park hả cháu?
- Dạ hông. Hôm nay mình đi Chester Frost. Xa nhưng mà đẹp hơn...
Hai bác cháu ra xe. Dù hơn 6 giờ chiều mà vẫn còn nóng vì mặt trời chưa chịu lặn và nhất là không có gió.
- Hôm nay bác mặc short cháu thấy bác trẻ như mới 40...
Hương Điểm cười hắc hắc sau khi nói. An Hóa quay qua cười.
- Cám ơn... Ở gần cháu ai mà không trẻ lại và yêu đời và...
Nói tới đó An Hóa nín luôn.
-... và cái gì hả bác?
Hương Điểm cười chúm chiếm hỏi tới. Mặc dù đoán ra An Hóa muốn nói cái gì nhưng nàng cố tình hỏi để dồn ép ông bác già phải nói ra điều mà ong ta cố kềm giữ ở trong lòng. Nín lặng giây lát An Hóa mới thở dài lên tiếng.
- Và thương cháu...
Sau khi trả lời An Hóa quay qua và thấy Hương Điểm cũng đang nhìn mình. Đôi môi của nàng hơi mím lại như cố không cười.
- Vậy là bác thương cháu?
An Hóa lặng lẽ gật đầu. Quẹo xe vào con đường lớn Hương Điểm hỏi nhỏ.
- Thương mà thương làm sao? Nhiều hay ít?
- Chút chút đủ xài... Thuơng như thương con gái của mình. Như một người bạn dù trẻ tuổi nhưng ở góc cạnh nào đó lại có sự đồng cảm với mình...
Hương Điểm bật cười vì câu trả lời của An Hóa. Liếc nhanh cô cháu gái đang lái xe An Hóa nói với giọng chậm và buồn.
- Không có điều gì làm cho mình phấn khởi và vui mừng khi biết mình thương một người. Tuy nhiên...
Hương Điểm quay qua nhìn An Hóa. Bắt gặp cái nhìn dịu dàng, âu yếm, thông cảm và như khuyến khích của nàng anh cảm thấy được an ủi nhiều.
- Chỉ có một điều là bác...
An Hóa ngập ngừng song Hương Điểm hiểu ý.
- Bác nhiều tuổi hơn cháu... Đúng hôn?
An Hóa gật đầu. Hương Điểm cười nhẹ trong lúc nhìn chiếc xe đằng trước mặt vừa bật đèn quẹo phải.
- Nhiều tuổi không có nghĩa là già. Cháu muốn nói là già nua trong vấn đề tình cảm. Ba mươi mấy năm nay bác không có yêu ai cho nên cái bầu tình cảm vẫn còn nguyên như lúc bác hai mươi mấy tuổi... Bác còn phong lắm mà...
Hương Điểm cười hắc hắc như để che đậy ý nghĩ nào đó làm cho nàng ngượng ngùng.
- Phong cái gì?
An Hóa cười vặn mặc dù anh biết Hương Điểm muốn nói cái gì.
- Thôi hông nói đâu. Bác hỏi là bác trả lời được...
Hương Điểm vừa cười vừa lắc đầu không chịu trả lời. Quẹo xe vào con đường nằm bên tay mặt có tấm bảng đề Chester Frost Park nàng cười nhẹ.
- Cháu cũng vậy. Mới đầu cháu thích bác vì bác vui vẻ, tử tế và bác làm cho gia đình của cháu vui hơn. Sau khi ba mất, cháu cảm thấy thương bác... Có thể bác là hình bóng của ba cháu. Rồi tình cảm cứ nhiều hơn tới lúc mình biết mình thương thật...
An Hóa gật đầu đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Hương Điểm đang đặt trên tay lái. Sau khi nói ra được điều mà mình đã giữ trong lòng, cả hai cảm thấy vui mừng và hiểu nhau nhiều hơn.
- Bây giờ mình là bạn với nhau bác chịu hôn?
Hương Điểm cười khúc khích sau khi nói. An Hóa nói chậm.
- Cũng được...
- Bác mừng muốn xỉu mà bác làm bộ...
An Hóa bật cười thích thú. Hương Điểm lườm ông bạn già của mình.
- Bác khôn tổ bà...
Hương Điểm nói trong lúc ngừng nơi bãi đậu xe. Vừa mở cửa An Hóa vừa nói.
- Già tuổi này mà ngu sao được bạn...
Hai người đi song song trên con đường chạy dọc theo bờ hồ nước xanh ngắt. Gió rung khu rừng thông thành âm thanh vi vu như tiếng nhạc. An Hóa nắm tay Hương Điểm và nàng để yên bàn tay của mình trong tay ông bạn già. Mặt trời xuống từ từ nơi đỉnh núi xa đằng kia. Vài vạt nắng chiều đọng trên tàng cây.
CHƯƠNG 11
Mười một giờ rưởi đêm. An Hóa vẫn còn bật đèn nằm đọc sách. Điều này trái với lệ thường vì cứ mỗi đêm anh đi ngủ lúc 11 giờ. Bỏ quyển sách xuống anh ngồi dậy rồi mở cửa bước ra khỏi phòng. Ngôi nhà im vắng làm cho anh thở dài. Phòng ngủ của Hương Điểm tắt đèn tối thui. Đứng nhìn giây lát anh lẳng lặng xô cửa rồi bật đèn. Ánh sáng làm anh nhấp nháy mắt. Đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ của nàng. Mùi hương thoang thoảng mà anh không biết là mùi gì, chỉ biết nó có một thứ mùi là lạ. Bây giờ anh mới nhận ra phòng ngủ của đàn ông khác với phòng ngủ của đàn bà. Nó khác nhiều thứ lắm. Phòng ngủ của Hương Điểm có thứ mùi hương mà phòng của anh không có. Dường như đó là mùi hương hòa hợp bởi mùi nước hoa, son phấn và luôn cả mùi hương tiết ra từ thân thể của nàng. Có lẽ vì vội vàng nên nàng vẫn để nguyên quần áo mặc trong nhà, nữ trang và son phấn bề bộn. Sáng hôm qua, nhận được tin ông anh bị tai nạn xe cộ phải nằm nhà thương nàng tức tốc mua vé máy bay đi Richmond rồi trưa hôm đó anh phải đưa nàng ra phi trường. Bây giờ ở một mình trong căn nhà rộng, im vắng anh mới cảm thấy hiu quạnh, cô đơn và buồn rầu. Bây giờ anh mới biết sự có mặt của Hương Điểm cần thiết cho mình tới mực độ nào. Anh nhớ tiếng cười thánh thót. Giọng nói thanh thanh. Ánh mắt nhìn dịu dàng và âu yếm. Một chút âu yếm thôi nhưng cũng đủ ấm lòng ông bồ già. An Hóa mỉm cười một mình vì Hương Điểm gọi mình bằng ba tiếng ông bồ già. Đổi lại anh gọi nàng là cô bồ trẻ làm cho nàng sung sướng cười hắc hắc. Những lần đầu họ còn ngượng ngùng và bối rối nhưng sau quen dần đi cả hai trở nên thân thuộc và âu yếm trong cử chỉ và chuyện trò.
Chuông điện thoại reo lên đột ngột khiến cho An Hóa giật mình ngơ ngác. Chợt nhớ ra anh chầm chậm nhấc điện thoại lên.
- Alo...
An Hóa nghe có tiếng cười rồi giọng nói quen thuộc vang lên.
- Bác... Ủa... Bác chưa ngủ à?
An Hóa cười nhỏ.
- Chưa... Bác hơi khó ngủ...
- Sao dzậy?
Hương Điểm kéo tiếng dzậy ra thật dài. Giọng của nàng vừa âu yếm vừa tinh nghịch, dường như nàng biết lý do tại sao An Hóa không ngủ được.
- Nhớ cháu quá không ngủ được...
An Hóa nghe có tiếng cười khẽ rồi tiếp theo tiếng thở dài vang nho nhỏ trong điện thoại.
- Hương Điểm cũng dzậy. Nằm mà cứ mở mắt trao tráo. Bởi vậy mới gọi bác xem bác ra sao...
- Chừng nào cháu về?
- Thứ bảy. Anh ba bị gãy chân nên Hương Điểm phải ở lại chơi với cháu...
An Hóa lẩm bẩm.
- Hôm nay mới thứ năm... lâu quá...
- Bác đang ở đâu dzậy?
- Ở trong phòng của cháu...
Hương Điểm kêu lên với ngạc nhiên và chút hốt hoảng.
- Ở trong phòng của cháu. Kỳ dzậy...
Nàng nghe tiếng của An Hóa cười vui trong điện thoại.
- Không ngủ được bác đi lòng vòng trong nhà rồi dô phòng của cháu. Thấy bề bộn nên dọn sơ sơ...
Vì nói chuyện qua điện thoại nên An Hóa không thấy được mặt của Hương Điểm đỏ au.
- Đừng... để đó mai mốt cháu về cháu dọn... Bác đừng...
Hương Điểm nghe An Hóa cười nhỏ.
- Dọn rồi... Có gì đâu mà mắc cỡ... Phòng của cháu thơm quá... Không hôi như phòng của bác...
Không hiểu tại sao mà Hương Điểm nghe mặt mình nóng bừng lên cùng với cảm giác lâng lâng dâng lên trong lòng.
- Đừng đựng tới nghe chưa... Hư là cháu mắc thường đó...
Nghe cái giọng nũng nịu của cô cháu gái An Hóa cười hắc hắc.
- Người ta làm dùm không thưởng mà lại mắc đền...
- Ai biểu làm dùm đâu... Mà lỡ làm rồi thời làm luôn đi...
An Hóa cười khì. Hương Điểm nói nhỏ.
- Thôi bác đi ngủ đi...
- Hương Điểm ngủ ngon nghen...
- Dạ...
Tắt điện thoại xong Hương Điểm nằm co rút trên giường. Nàng nhớ cái giường quen thuộc của mình. Chỗ ngồi nơi phòng ăn có khung cửa sổ bằng kính thật rộng nhìn ra sau vườn. Mỗi buổi sáng thức dậy nàng nghe tiếng ho khẽ của An Hóa cùng với tiếng bước chân di động thật chậm. Trong ánh sáng thật mờ phát ra từ chiếc đèn ngủ nàng hình dung ra khuôn mặt xương xương, chiếc mũi cao và hơi gãy chính giữa, ánh mắt nhìn buồn thấp thoáng cái gì ngơ ngác và khoắc khoải. Nụ cười ít khi trọn. Giọng nói chậm hơi khàn đôi khi ngập ngừng. Tất cả tỏ cho nàng biết một băn khoăn, tự vấn của một người sống với nỗi u hoài đăng đẵng. Nằm suy nghĩ lan man rồi nàng đi dần vào giấc ngủ trong đó nàng thấy mình nắm tay An Hóa đi trên bãi biển nắng chói chang.

Khi thấy thái độ cũng như ánh mắt nhìn của An Hóa lúc đứng chờ mình nơi phi trường Hương Điểm có thể đo lường được tình cảm của ông bác già dành cho mình. Đưa chiếc va ly nhỏ cho An Hóa xách nàng cười hỏi.
- Bác mạnh hôn?
- Cũng mạnh nhưng...
Hương Điểm nói nhỏ.
- Hương Điểm cũng vậy... Ngủ hổng được... Sụt mấy kí lô rồi nè...
An Hóa cười vì cái giọng nhõng nhẽo của cô cháu gái. Không nói anh vòng một tay ôm vai nàng vào rồi hôn nhẹ lên mái tóc thoang thoảng mùi hương.
- Vậy hả. Bởi vậy bác mới làm cơm ngon cho cháu ăn...
- Bác làm món gì dzậy?
- Cá nướng cuốn bánh tráng được hôn?
Hương Điểm nghe nước miếng ứa ra trong miệng của mình. Vừa bước xuống bực thang nàng vừa cười thốt.
- Bởi vậy cháu mới đòi về nhà sớm. Bà chị dâu năn nỉ ở lại mà cháu không chịu... Đi xa mới thấy nhớ...
An Hóa cười đẩy cửa kính rộng ra nhường cho cô cháu gái bước ra trước.
- Ở nhà còn nhớ nhiều hơn...
- Nhớ ai?
- Nhớ cháu chứ nhớ ai.
- Chứ không phải bác nhớ cô bạn gì bên Cali hả?
An Hóa lắc đầu cười nói mà khi nghe Hương Điểm biết là ông bác già thành thật.
- Bác chỉ biết có một mình cháu thôi...
Hai người im lặng đi tới chỗ xe đậu. Ngồi vào ghế Hương Điểm cười rồi nghiêng người hôn lên má của An Hóa. Đây là lần đầu tiên nàng mới có một cử chỉ âu yếm hơn mặc dù hai người đã thành quen gần một năm. Cảm nhận được điều đó nên An Hóa đưa tay nắm lấy bàn tay rồi nghiêng người qua hôn trả lại trên má của nàng một cái.
Trên đường về nhà Hương Điểm liến thoắng kể lại những ngày nơi nhà anh ba ở Richmond. Cuối cùng nàng thở dài nhè nhẹ.
- Ở đâu cũng không bằng ở nhà. Cháu nhớ cái giường của mình...
- Còn gì nữa?
An Hóa hỏi đùa. Hương Điểm cười hắc hắc chỉ tay vào trán ông bác già.
- Nhớ cái mặt này nè... Phải chi bác là ba của cháu...
An Hóa im lìm không nói. Dường như ông ta suy nghĩ về câu nói của cô cháu gái. Xe bỏ đường lớn để quẹo vào con đường nhỏ. Lá vàng rơi lác đác. Gió lạnh lất lây. Hương Điểm co người lại có lẽ vì lạnh.
- Thu về rồi...
An Hóa gật đầu.
- Thu đẹp mà buồn...
Mãi mê ngắm cảnh nên Hương Điểm không nghe An Hóa nói. Xe ngừng nơi nhà. Để mặc cho ông bác già xách va ly nàng đứng ngắm khu vườn của mình. Cây sugar maple lá đỏ hừng hực. Phía bên trái là cây phong vàng tươi. Gió nhẹ lùa từng chiếc lá lìa cành bay dạt qua bên sân hàng xóm.
- Thơm quá...
Vừa bước vào cửa Hương Điểm kêu lớn. Thấy An Hóa lui cui lấy hai con cá rô biển từ trong lò nướng ra nàng cười tiếp.
- Bác cần cháu phụ hôn?
- Cháu thay quần áo đi rồi mình ăn...
Hơi gật đầu Hương Điểm cười dặn.
- Cháu đi thay quần áo. Bác chờ nghe... Bác đừng có ăn hết à nghen...
Đứng nơi nhà bếp nhúng bánh tráng An Hóa nhìn khu vườn trổ màu mùa thu. Hơi thu lan trong gió thốc vào nhà mang theo mùi ngai ngái của cỏ anh vừa mới cắt hồi sáng. Nắng chiều vàng vọt màu ủ rũ. Xe cộ nối đuôi nhau trên xa lộ. Chiều nào cũng thế. Bắt đầu 5 giờ chiều là tình trạng xe cộ nối đuôi nhau lại tái diễn. Hóa ra đời sống là một tái diễn, sự lập đi lập lại hoài hoài. Nghe Hương Điểm hát nghêu ngao trong phòng anh mỉm cười nghĩ ra mấy câu thơ sẽ đọc cho nàng nghe lúc hai người ăn cơm với nhau.
Bước ra phòng ăn Hương Điểm trợn đôi mắt long lanh nhìn vì ngạc nhiên. Trên bàn ăn bày một dĩa rau sống, dĩa bánh tráng, dĩa cá nướng thoa mỡ hành thơm phứt và một tô nước mắm đỏ lừ ớt. Hai ly rượu vang màu vàng ươm. Liếc An Hóa nàng cười chúm chiếm như có điều gì vui vẻ muốn nói nhưng cố gắng kềm hãm.
- Ngon hả cháu?
An Hóa buột miệng hỏi cho nên dùng cách xưng hô cũ mà mình đã quen. Dùng đũa gắp miếng cá nhỏ bỏ vào bánh tráng Hương Điểm cười nhẹ.
- Ngon... Chưa ăn cháu cũng cảm thấy ngon rồi. Ở Richmond ăn hamburger với pizza hoài ớn quá...
- Ủa bộ nhà không nấu ăn à?
- Dạ bà chị dâu lớp con cái ba đứa, lớp đi làm rồi chồng bị gãy chân nên bả cứ rinh về hamburger và pizza. Nhìn đã thấy no rồi...
Uống ngụm rượu vang An Hóa cười đùa.
- Tốt... Không ăn mà no đỡ tốn tiền...
Hương Điểm cười hắc hắc không chịu nói vì đang nhai. Nuốt miếng cá nướng cuốn bánh tráng xong nàng cười nhìn ông bác già.
- Hổng chịu đâu... Phải ăn ngon, ăn no mà không có lên cân mới sướng. Bởi vậy cháu về sớm là vì nhớ nhà và nhớ...
Ngừng lại nhưng thấy An Hóa nhìn mình nàng tiếp liền.
- Nhớ bác nữa...
An Hóa cười khì.
- Ăn xong rồi mình làm gì?
- Hát... Cháu hát rồi bác ngâm thơ cho cháu nghe. Mấy ngày nay ở nhà buồn bác làm thơ...
- Mình sẽ làm đêm văn nghệ đặc biệt...
Hương Điểm nhấn mạnh ở hai tiếng đặc biệt.
- Đặc biệt gì?
An Hóa hỏi và Hương Điểm cười thánh thót.
- Bí mật quốc phòng...
Vừa nhai An Hóa vừa gật đầu. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy lá vàng rơi mỗi lúc một nhiều hơn anh thở dài.
- Thu buồn quá. Nó làm bác nhớ nhà...
- Bác nói cháu mới nhớ. Hay là sáng mai mình đi Blue Ridge đi. Đi coi lá vàng...
An Hóa ngần ngừ giây lát rồi chậm rãi lên tiếng.
- Cháu mới đi về. Sợ cháu mệt...
Hiểu ý Hương Điểm cười vui.
- Về nhà là hết mệt... Tại buồn và nhớ bác ngủ hổng được mới làm cháu mệt... Tối nay ngủ một giấc là khỏe ru bà rù...
Cười hắc hắc sau khi nói Hương Điểm uống cạn ly rượu xong bõ đũa xuống bàn.
- Cháu ăn ít vậy?
- Ăn bốn cuốn mà ít gì. No quá...
Vừa nói nàng vừa vỗ bụng của mình khiến cho An Hóa bật cười. Đứng dậy nàng cười tiếp.
- Để chén dĩa một hồi cháu rửa cho. Bây giờ cháu đi nằm một chút...
Vẫn còn ngồi yên tại chỗ An Hóa nhìn sau lưng co cháu gái xong nhè nhẹ thở dài. Càng quen biết lâu thời cách ăn mặc của Hương Điểm cũng thay đổi khá nhiều. Có thể nói là nàng không còn giữ gìn như trước nữa. Buổi sáng mới thức dậy, nàng không trang điểm, sửa soạn hay đôi khi chỉ mặc áo ngủ và choàng sơ cái áo bên ngoài. Đôi lần anh bắt gặp nàng thay quần áo mà để cửa mở cho anh thấy một phần thân thể của nàng. Có thể nàng biết anh liếc trộm nên vô tình hay cố ý khơi động cái háo hức hoặt cái tò mò muốn biết của anh.
Phải mất vài giây đồng hồ Hương Điểm mới nhớ ra là mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình. Khi đi ngủ vì còn nắng nên nàng không bật đèn do đó lúc thức dậy trong phòng tối om. Cảm thấy lạnh nàng kéo mền lên tận cổ đoạn nằm im nghĩ ngợi lan man. Khuôn mặt của An Hóa chợt hiện ra thấp thoáng. Nụ cười buồn. Tiếng thở dài khe khẽ. Giọng nói ngập ngừng. Cho tới giờ phút này nàng cũng không hiểu lý do gì làm cho mình thương An Hóa. Có lẽ nhiều lý do quá nên không có lý do nào. Nàng chỉ biết gần một tuần lễ xa nhau nàng nghĩ và nhớ về ông ta nhiều hơn. Đêm đầu tiên ở nhà của anh ba ở Richmond nàng trằn trọc ngủ không yên. Đêm thứ nhì mặc dù mệt và đi ngủ sớm song nàng cũng không chợp mắt được và cứ nghĩ ngợi về An Hóa. Không chịu được nàng gọi điện thoại nói chuyện mới biết ông ta cũng nhớ nàng ngủ không yên. Điều đó khiến cho nàng vui mừng song cũng lo âu. Thật sự nàng cũng không biết tình cảm giữa mình với An Hóa kéo dài được bao lâu và nhất là đi về đâu. Mình có thể yêu An Hóa được không? Câu hỏi đó thường xuyên hiện ra trong trí và nàng hầu như chẳng có câu trả lời thỏa đáng. Sau cùng nàng nghĩ cứ để mặc tình cảm đi tới đâu thì tới. Suy nghĩ, lo âu làm chi cho mệt và thêm buồn. Vui được cứ vui. Vui được ngày nào cứ tận hưởng ngày đó. Đời ngắn ngủi lắm. Hương Điểm mỉm cười khi nghĩ tới điều đó. Lắng nghe nàng lấy làm lạ không nghe tiếng động gì hết. Thường thường nàng hay nghe tiếng tằng hắng của An Hóa, tiếng chân giẫm lên sàn nhà thành âm thanh kèn kẹt hay tiếng húng hắng ho. Bây giờ căn nhà rộng im vắng như An Hóa không có ở nhà. Ổng đi đâu? Ngủ? Ở dưới phòng giải trí đọc sách, nghe nhạc. Hay ổng đang online? Dù cảm thấy lạnh và uể oải nhưng nàng muốn ra khỏi phòng để kiếm An Hóa. Mới gần 8 giờ mà tối thui. Bật đèn lên, vuốt sơ lại mái tóc, khoác thêm cái áo choàng bên ngoài nàng bước ra cửa. Phòng khách sáng mờ mờ. Phòng An Hóa cửa khép hờ chứng tỏ ông ta không ở trong đó. Nhờ ánh đèn từ dưới hắt lên nên nàng đoán An Hóa đang ở phòng giải trí.
Đang ngồi đọc sách An Hóa ngước lên cười khi thấy Hương Điểm bước xuống cầu thang. Tới ngồi cạnh nàng nghiêng đầu dựa vào vai người bạn già.
- Mệt hả cháu?
An Hóa hỏi trổng và Hương Điểm gật đầu cười.
- Dạ mệt...
An Hóa cười. Đặt cuốn sách lên bàn anh quay qua khi thấy Hương Điểm tựa đầu lên vai mình.
- Cháu muốn nghe bác ngâm thơ hông?
- Dạ muốn...
Tựa đầu vào vai Hương Điểm nghe giọng ngâm thơ khàn ấm của An Hóa cất lên trong căn phòng im chỉ có hai người.
Nắng chia nửa bãi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây
Lòng anh mở với quạt nầy
Trăm con chim mộng về bay đầu giường
Ngủ đi em mộng bình thường
Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ
Hồn anh đã chín mấy mùa buồn đau
Vai anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu... rụng rơi...
Hương Điểm ứa nước mắt vì giọng ngâm thơ buồn cũng có mà lời thơ buồn cũng có. Như để làm nũng nàng dụi đầu vào vai ông bác già của mình. Bên tai nàng còn như văng vẳng giọng thơ buồn buồn.
Vai anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng... trái sầu... rụng rơi...
Hơi rúc người lại nàng ngước nhìn lên và thấy An Hóa đang cúi xuống nhìn mình với ánh mắt nồng nàn và âu yếm.
Hương Điểm đứng dậy.
- Cháu đi tắm còn bác đi pha dùm cháu ly Courvoiser...
Thấy An Hóa trợn mắt nàng cười hắc hắc.
- Ngà ngà say nghe bác ngâm thơ mới hay... Mai cuối tuần mà bác...
Cười khì An Hóa cầm quyển sách lên đọc tiếp. Anh không cần phải vội vàng vì biết mình còn dư thời giờ. Hương Điểm có thói quen tắm rất lâu. Ít nhất ba mươi phút nàng mới xong. Mắt nhìn vào trang sách song tâm trí anh nghĩ ngợi. Anh biết tình cảm giữa mình với Hương Điểm cuối cùng cũng phải tới dù chậm chạp. Bây giờ thời nó chưa xảy ra nhưng khi điều kiện đủ, khi cơ duyên chín mùi, thì một sự kiện sẽ phải xảy ra bất chấp cả người trong cuộc muốn hay không muốn. Những lúc gần đây anh mới khám phá ra mình cần tình thương. Hương Điểm là một cần thiết trong đời sống tình cảm của mình. Tiếng cười, giọng nói, ánh mắt nhìn và toàn thể những cái gì phát xuất từ nàng làm cho anh vui, làm cho anh có được sự bình an và yên tịnh trong tâm hồn. Ba mươi năm sống cu ky anh quên mình là một người đàn ông có những khát khao tình cảm. Cho tới khi gặp Hương Điểm. Nàng là một cái gì mới mẻ, khác lạ, có sức cuốn hút dịu dàng nhưng lại khó rời xa hay khó mà dứt bỏ. Anh gặp ở người đàn bà trẻ hơn mình hai con giáp một cái gì không có ở người khác. Đó là sự đồng điệu, một cảm thông lặng lẽ và một hiểu biết trong ý nghĩ.
An Hóa bỏ quyển sách đang đọc dở dang khi nghe tiếng hát của cô cháu gái vọng xuống. Anh nhớ phải đi pha rượu. Bước từng bước chậm lên bực thang anh nghĩ thầm không biết tại sao Hương Điểm lại muốn uống rượu tối nay. Mà lại đòi uống rượu mạnh mới lạ. Không lẽ nàng muốn say. Mà say để làm gì. An Hóa lắc đầu. Bước vào bếp anh đứng tần ngần trước tủ lạnh rồi sau đó mới mở cửa. Hơi lạnh hắt ra làm cho anh rùng mình. Chai Courvoiser còn hơn phân nửa. Không biết học từ ai, có lẽ từ ba của nàng mà Hương Điểm hơi cầu kỳ khi uống rượu mạnh. Ly đựng rượu phải được ướp lạnh trước. Bởi vậy trong tủ lúc nào cũng có ly không. Nàng thích pha với nước suối Perrier và phải pha đúng độ. Riêng anh thời không cần như vậy. Chịu ảnh hưởng của đời lính và do tính tình dễ dãi nên anh gặp gì uống nấy. Không có Perrier thời nước lạnh cũng được. Miễn là rượu làm mình ngà ngà, lâng lâng để buông thả cảm nghĩ và gợi chút hứng của mơ mộng và lãng mạn.
An Hóa cẩn thận rót 4ozrượu rồi đổ vào cái ly được ướp lạnh xong đo 6oz nước Perrier rồi hòa với nhau. Đưa ly rượu lên mũi ngửi anh gật gù. Mùi rượu ngan ngát. Bọt sủi lăn tăn. Nhấp ngụm nhỏ anh tặc lưỡi lẩm bẩm tiếng ngon rồi bỏ ly rượu vào tủ lạnh trở lại để giữ độ lạnh vì cô cháu gái không thích uống với nước đá. Nàng muốn giữ nguyên độ của rượu. An Hóa cười một mình. Nghe tiếng bước chân anh nhìn sững sờ. Hương Điểm mới. Hương Điểm lạ. Hương Điểm quyến rũ với mùi hương thoang thoảng.
- Rượu của cháu đâu?
An Hóa mở tủ lạnh. Uống ngụm nhỏ nàng gật đầu cười.
- Bác pha rượu ngon số một. Tối nay bác pha rượu hầu cháu nghen...
- Cháu muốn say để nhõng nghẽo với bác à...
An Hòa cười nói đi sau lưng cô cháu gái xuống thang lầu. Từng bước chân nhanh chậm ngập ngừng, như ở trong anh vẫn còn chút vướng mắc Nhạc êm êm. Rượu ngọt.
- Bác ngâm thơ cho cháu nghe đi... mà thơ của bác làm nghen...
Hương Điểm thì thầm. An Hóa cười gật đầu uống ngụm rượu cho thấm giọng.
- Đêm qua ta ngồi đợi em về áo lụa kiêu sa...
An Hóa ngưng lời. Hương Điểm cười nói nhỏ.
- Cháu thích cách ngắt câu của bác nhưng nếu bác cho phép cháu sửa...
An Hóa cười vì lời nói rào đón của cô cháu gái. Hôn lên trán nàng anh nói bắng giọng cưng chiều.
- Cháu cứ sửa... Bác biết cháu sáng nước lắm...
Hương Điểm bật cười hắc hắc.
- Em về áo lụa kiêu sa hay nhưng nếu sửa là em về áo lụa mềm da. Bác có mặc áo lụa chưa?
An Hóa lắc đầu.
- Bởi vậy bác đâu có cái cảm giác của đàn bà khi mặc áo lụa. Khi mặc vào nó làm cho mình có cảm giác da của mình trở nên mềm mại và mát mẻ hơn...
An Hóa gật đầu ngâm nga.
- Em về áo lụa mềm da
chợt bàng hoàng
nghe sóng vỗ
vỡ con tim
tình xa con nước ròng mới lớn...
Đọc tới đó An Hóa chợt ngừng lại khi thấy cô cháu gái giơ tay lên như muốn nói.
- Tiếng mới lớn hổng có hay bác ơi...
Hương Điểm nhõng nhẽo và An Hóa cười.
- Cháu sửa đi...
- Bác biết tiếng những lớn hôn?
An Hóa tròn mắt vì ngạc nhiên.
- Phải rồi bác quên mất tiếng những lớn. Thấy chưa bác biết cháu sáng nước lắm mà...
Hương Điểm cười hắc hắc nhấm chút rượu rồi im lặng nghe tiếp.
-... mắt đong buồn
em lại đi xa
ta
ngồi
đợi
đêm
qua...
Chờ cho An Hóa dứt tiếng Hương Điểm cười thánh thót hỏi với giọng nửa thực nửa đùa.
- Bác ngồi đợi cháu bao nhiêu đêm rồi?
An Hóa cười cười trả lời cũng bằng cái giọng đùa cợt.
- Hổng biết... Chỉ biết từ lâu lắm rồi. Dường như từ lúc nhìn thấy cháu trên xa lộ...
- Nghĩ cũng kỳ, cũng lạ hả bác. Điều gì làm bác ngừng lại?
Hớp ngụm rượu An Hóa cười khẽ.
- Áo dài... Chiếc áo dài... Chỉ có đàn bà Việt Nam mới mặc áo dài. Đó là lý do bác ngừng xe lại để hỏi xem cháu có chuyện gì...
Hương Điểm nâng ly rượu của mình lên nhưng không uống mà chỉ le lưỡi liếm. Cử chỉ của nàng làm cho An Hóa bật cười.
- Nếu hôm đó bác chạy luôn...
An Hóa cười khì.
- Thì bác đã làm lỡ mất chuyện quen cháu, người mà bác có thể đã chờ ba mươi năm...
Hớp thêm ngụm rượu An Hóa cất giọng trầm buồn đọc chậm một bài thơ của mình.
- Em về mặc áo lá mùa thu
Vàng hương tay mộng hư không chợt hoài
hỏi sao hoa gấm hình hài
cảm thông một cuộc kỳ duyên độ buồn
Ta về đội nón lá tương tư?
vàng hư gối mộng thinh không vọng buồn
thôi như mất hết cội nguồn
bước đi,
lá thu chưa rụng
hương thu tan rồi
Đợi cho tiếng ngâm thơ của ông bác già chìm trong yên lặng xong Hương Điểm mới thở dài khe khẽ.
- Bác buồn hả bác?
An Hóa cười lắc đầu.
- Bác vui. Ít ra trong đời sống buồn, lặng lẽ và nhàm chán bác còn có cháu...
- Bác có yêu cầu cháu hát bản gì hôn?
An Hóa lắc đầu uống ngụm rượu xong cười thú nhận.
- Pha rượu theo cách của cháu ngon hơn. Vừa đúng độ...
Hơi cựa mình Hương Điểm cười thánh thót.
- Thấy chưa... Cháu nói hoài mà bác hỏng chịu nghe...
An Hóa lắc đầu cười.
- Cháu hổng biết là bác nghe lời cháu à...
Hương Điểm uống thêm hớp rượu đoạn ngồi dậy bước tới bấm nút dàn stereo. Cắm cúi lựa hồi lâu nàng bỏ cái cd vào và bấm nút play. Cầm lấy cái mike nàng trở lại chỗ ngồi. Nhạc trổi âm thầm.
- Có em như đấng thiên thần
Xuống miền tục lụy ru ta quên sầu
Mênh mông mười ngón tay ngà
Khâu đời ta lại kết ngàn ngày vui
Tuổi xanh đi giữa vô cùng
Xót ta ngập tội em dang tay bồng
Hồn nhiên hương phấn mộng đầu
Ghé qua địa ngục bắt cầu ta lên
Có em tuổi ngọc diệu kỳ
Hồn ta bụi bặm em chùi trắng tinh
Tình em thơ dại hiển linh
Ðưa ta trở lại lối đi thuở nào
Bay trên cỏ lú lao xao
Thấy đời ta lún em đào ta lên
Tình em thanh thoát sơn khê
Lay ta dứt khỏi chập chùng cơn mê
Từ nay anh đã có nàng
Ơn trời đất khéo ái ân buộc ràng
Và nay anh hết lênh đênh
Cảm ơn yêu dấu xin đền... chung thân...
Khi hát tới câu Cảm ơn yêu dấu xin đền chung thân Hương Điểm thấy ông bác già cười lắc lắc đầu. Đợi cho nàng dứt tiếng hát xong xuôi An Hóa mới đứng lên.
- Thôi đi ngủ...
Đưa ly rượu không cho An Hóa nàng nũng nịu.
- Hông... Cháu muốn uống một ly nữa...
An Hóa nghiêm mặt.
- Hông đủ rồi...
Tuy nói vậy song anh cũng đi lên nhà bếp pha ly rượu. Lúc trở xuống anh thấy Hương Điểm nằm dài trên ghế ngủ. Khẽ lắc đầu anh lấy cái mền đắp cho nàng rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh tiếp tục đọc sách.

CHƯƠNG 12
Mưa.
Nước từ trên trời cao rơi xuống thành nghìn vạn giọt ngắn dài đan kín bầu trời xám đục. Ngồi trên ghế nệm, hai chân rút vào Hương Điểm nhìn xuyên qua khung cửa sổ. Nước mắt nàng ứa ra rồi từ từ chảy thành dòng trên mặt. An Hóa đã chết. Ông bác già đã bỏ nàng ra đi vào vùng miên viễn mù xa. Ông ta chết thật bất ngờ, thật nhanh và cũng giản dị. Trên đường đi đón nàng ở nhà thương, chiếc xe của một người say rượu đã vượt đèn đỏ và đâm thẳng vào ngay chỗ ông ta ngồi.
Ông được đưa vào nhà thương và chính nàng là người chứng kiến giây phút cuối cùng của ông ta. Thế thôi. An Hóa chết để lại cho nàng một số tiền lớn. Tuy nhiên nàng không muốn có tiền bằng cách như vậy. Nàng muốn được nghe tiếng tằng hắng quen thuộc. Tiếng khịt mũi thân quen của ông bác già mỗi buổi sáng. Nàng muốn bàn tay nâng niu. Tiếng thì thầm khàn khàn đặc biệt. Giọng cười ấm áp thứ hạnh phúc muộn. Nàng muốn mỗi đêm được ngồi đối diện với ông bác già, người bạn già cô đơn nơi chiếc ghế quen thuộc. Nàng đã quen rồi hình ảnh của ông ta; đã thèm những món ăn của ông bác già nấu mỗi buổi chiều. Bây giờ trong ngôi nhà rộng vắng, lạnh, ẩm ướt nàng mới cảm thấy sự có mặt của An Hóa cần thiết cho nàng tới mức độ nào. Hôm qua đi ra hông nhà nhìn những cụm hoa hồng đã trổ bông nàng ứa nước mắt.
Mưa tạnh.
Miền cao nguyên này chợt mưa chợt nắng. Nhìn những sợi nắng vàng óng ánh vắt lên đọt cây xanh ngoài cửa sổ nàng gọi thầm tên ông bác già vắn số, đến không lâu song hình bóng sẽ còn mãi trong tâm tưởng nàng.

16/12/2010
Chu Sa Lan
Theo https://isach.info/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh

Chạy trốn - Truyện ngắn của Đào Quốc Vịnh Thực lòng lúc ấy tôi bỗng ứa nước mắt. Nhưng bất giác tôi kịp tỉnh ra là mình đã bắt đầu làm cho...