Thứ Tư, 24 tháng 5, 2023
Tập truyện Aziz Nesin 3
KHÔNG HẲN NHƯ VẬY
– Hay là tôi bị vì sữa. Trước khi ngủ bao giờ tôi cũng uống một
cốc đầy. Mà tối hôm qua tôi lại uống những hai cốc…
Người thiếu nữ lạ mặt đi ngang qua ghế sa lông và ngồi vào
chiếc ghế đẩu cạnh bàn, hai chân bắt chéo lên nhau. Chiếc gấu váy của nàng hất
lên phía trên đầu gối, và chúng tôi ngây ngất trước mùi thơm của loại nước hoa
đắt tiền. Tôi cảm thấy tất cả chúng tôi đều cố hít một hơi thật nhiều không khí
trong phòng.
– Theo tôi, đó là lối thoát duy nhất. Quả tình, muốn làm thế
cần có nhiều lưỡi dao cạo, mỗi ngày hai lần tôi phải cạo từ đầu đến chân. Mỗi
ngày mất hai hộp dao cạo “Matador”. Các anh nhìn đây, tôi ngồi đây chưa được nửa
tiếng mà lông chân đã bắt đầu mọc rồi. – Rồi anh ta lôi trong túi xăm ra con
dao cạo – Tôi còn phải đến vài văn phòng nữa. Hôm nay là ngày tổng diễn tập của
tôi. Tôi xin phép các anh tôi phải cạo lông chân.
Người ta bắt đầu đào lên sân chơi thể thao mà việc xây dựng
còn đang dở dang. Nhưng phải nói thật là công việc không đơn giản chút nào. Cứ
mỗi lần định xây cái gì mới, – bể bơi, sàn nhảy, sân vận động người ta lại phải
đổ nền bê tông cho nó. Người ta thử dùng mìn để phá – kính bay loảng xoảng,
nhưng vẫn không ăn thua. Khi đó người ta phải cho chở đến những chiếc búa máy
điện. Cũng vẫn không được. Việc đào chỗ này hoá ra còn khó hơn cả khoan tìm dầu
mỏ. Cuối cùng người ta đành đổ đất lên mặt bê tông rồi rắc phân lên trên. Sau
đó chở đến các loại cây, cỏ và hoa. Một ngôi vườn tuyệt đẹp mọc lên. Nhưng cũng
không đem lại điều gì. Công việc phải dừng lại vì ngài hiệu trưởng – chuyên gia
xây dựng – được chuyển đi chỗ khác, và thay vào đó là vị hiệu trưởng mới, cũng
là nhà xây dựng. Ông hiệu trưởng mới lập tức trổ tài ngay. Nhìn thấy trên mặt đất
xếp thành dãy những cây thông, cây cọ, từng đống phân, đống đất bùn, ngài quát ầm
lên:
“Phạm tội chỉ vì năm curusơ1! Tên Rukhi đã cầm dao đâm vào bụng
người bán vé xe điện!”
– Không đời nào, để tôi trả.
– Không có gì nặng nề bằng cảnh cô đơn, phải không các anh?
Tôi bước ra khỏi quán bar. Trong lúc chờ đến 4 giờ sáng tôi cứ
lang thang ngoài phố. Bốn giờ rồi! Tôi cầm chìa khoá trong tay đi tìm phố
Xalcưmxachac. Tôi hỏi những người gác cổng nhưng không ai biết. Trời đã sáng.
Tôi còn biết làm gì đây? Tôi trở về nhà và lên giường ngủ. Đến chiều tôi tỉnh dậy.
Nhất định thế nào tôi cũng phải tìm được nàng Alix đáng yêu của tôi! Lại đến
quán bar chăng? Nhưng túi tôi đã rỗng tuếch!
Lạy thánh Ala! Tôi biết thương ai đây: con tôi hay con ông
giám ngục? Thôi được, tôi sẽ thương mấy đứa con ông ấy, nhưng còn mấy đứa con
tôi thì ai thương đây? Phải thú thật rằng tôi vẫn phải thương mấy đứa con tôi
trước, vì thế tôi vẫn tiếp tục viết. Thế là người ta bắt đầu tìm cách ngăn chặn
các mối liên hệ của tôi với bên ngoài. Nhưng ngăn chặn cách mấy thì các bài báo
của tôi vẫn tiếp tục xuất hiện. Các vị xếp toà, tất nhiên, bắt đầu điều tra. Một
vị thẩm phán đến gặp tôi, và với nụ cười dịu dàng, ông ta hỏi tôi làm cách nào
chuyển được bài báo ra ngoài. Tôi bèn hỏi ông ta, thế làm cách nào mà dao găm
và herôin vẫn tuồn được vào trong tù? Bởi nếu đám tù nhân có cách nhận được
hêrôin và vũ khí thì tôi cũng có cách chuyển các bài báo ra ngoài…
– Tớ bị quẳng vào một căn buồng, bị cùm chân… Sau đó người ta
tống thằng cha ấy vào cùng buồng tớ. Có lần người ta mang đến cho hắn một hộp mứt.
Tớ theo dõi, thấy hắn nhét ngay vào gầm giường. Cứ nhìn thấy cảnh ấy là tớ sôi
máu. Có ai đem tiếp tế cái gì phải bỏ ra cho mọi người cùng ăn! Vậy là đêm đến,
lúc hắn ngủ, tớ “thịt” luôn.
Cả đêm hôm trước tôi đã thức ngồi viết báo nên bây giờ mắt
díp lại. Nhưng nếu tôi thiếp đi thằng cha kia sẽ thịt tôi ngay… Nếu hắn tấn
công tôi thì biết làm sao bây giờ đây? Tôi sẽ lấy cái làn chụp vào đầu hắn, sau
đó chùm thêm cái chăn vào… Rồi chúng tôi sẽ quần nhau cho đến sáng… Không, tôi
làm sao đủ sức cầm cự với hắn đến sáng được!…
Và khi tôi nói: “Cái áo sơ mi của anh bẩn quá rồi”, thì vợ tôi đáp: “Anh chịu khó mặc nốt ngày hôm nay, em chưa kịp giặt quần áo”.
Sau đó cô ta để ý đến vợ tôi:
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXVăn học miền Nam: Tổng quan 3
Văn học miền Nam: Tổng quan 3 Phần 15 Văn học Từ giai đoạn trước sang giai đoạn sau 1963 người ta có thể ghi nhận nhiều chuyển biến quan...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét