Thứ Tư, 24 tháng 5, 2023
Tập truyện Aziz Nesin 4
NGƯỜI THAY CẢ DÀN NHẠC
Cuối cùng tôi đã đến khu chợ có mái. Khi đi ngang qua khu bán
các loại đá quý, vũ khí và đồ cổ, tôi thấy một đám đông đang tụ tập. Hoá ra
đang có phiên bán đấu giá. Trời đã về chiều. Sáng sớm mai, tôi nghĩ bụng, mình
sẽ buôn một ít đào, lê đem về đây bán. Lúc này tôi chưa có việc gì. Tất nhiên
có thể rẽ vào quán cà phê, nhưng tốn tiền uống chè với cà phê làm gì! Tốt hơn hết
là vào xem cách thức họ mua bán như thế nào, cũng là giết thời gian nhân thể.
Vì chưa bao giờ tôi bước chân vào khu này.
Tôi ngồi vào bàn và bắt đầu sửa lại tất cả các tên Thổ Nhĩ Kì
thành tên Mĩ. Tôi nghiên cứu kĩ sơ đồ thành phố Nữu Ước. Tất cả mọi địa danh
cũng được chuyển thành địa danh Mĩ. Bây giờ đến lượt tác giả. Đến đây tôi bèn
cho một nhà văn Mĩ là Mark Ô’Braiơn ra mắt.
-Một bữa nọ tôi cũng gặp phải chuyện tương tự đấy. Và bây giờ
thì tôi đã rõ là: người ta không tìm cảnh sát như vậy đâu. Nếu anh cần cảnh sát
thì cứ đứng ra giữa quảng trường này mà ráng gào cho đến hết sức rằng:”Thật là
quá lắm, không còn có thể chịu được nữa!”
Thuở xưa người ta bảo phụ nữ trộn lẫn cúc gai vào thức ăn để
làm chồng mất lưỡi. Vậy thì các bạn hãy coi là người ta cũng đã cho chúng ta ăn
cúc gai rồi. Hãy coi thử xem các bạn còn lưỡi không? Chúng ta đã nuốt mất lưỡi
rồi! Chúng ta có miệng, nhưng lưỡi thì không.
Ðã quyết là làm, tôi bèn đi kiếm một cây bút máy, một xấp giấy
rồi ngồi chéo ngoe trên giường mà viết. Không được lãng phí thời giờ! Phải chấm
dứt chuyện trò ba láp hoặc ngồi không nghĩ vơ nghĩ vẩn!
– Tiếc quá! Thế thì anh phải đi Châu Âu mới được. Sống bên
đó, được tận mắt nhìn thấy mọi vẻ sinh hoạt là điều rất thú vị. Những chuyến đi
ấy làm con người mở rộng được tầm mắt. Tôi đã đi hầu khắp Châu Âu, có lẽ không
nước nào không đặt chân tới. Lâu nhất là thời kỳ tôi ở Ðan Mạch, Hà Lan và Thụy
Ðiển. Ở các nước đó mọi người tôn trọng nhau hết sức. Thậm chí người ta không
nói to để khỏi phiền người bên cạnh. Còn ở nước ta, anh xem! Muốn thủng hai
màng nhĩ! Có lúc tôi muốn chợp mắt một tý, muốn đọc hoặc viết một tý, tôi thiếu
gì việc phải làm hả anh, thế mà cũng không được. Ồn như chợ vỡ thế này anh
không viết tiểu thuyết được đâu. Không thể viết được.
– Tiếc thật! Anh được ở đó vài tháng anh sẽ hiểu ngay vì sao
chúng ta lạc hậu thế này. Người Mỹ đâu có như ta, họ không thích tán gẫu. Bên họ
có câu: “Time is money.” “Thời gian là tiền bạc”. Người Mỹ chỉ đến với anh khi
có việc. Họ nói vài câu cần thiết rồi đi làm việc khác. Còn nước Thổ ta thì
sao? Cứ lấy chúng ta mà xem. Chúng ta đang làm gì? Tán dóc chứ sao. Tán hết
ngày này qua tháng khác! Ở Mỹ như thế thì đừng có hòng. Chính vậy mà họ tân tiến.
Tôi hiểu ra: ban ngày người ta không cho tôi viết tiểu thuyết.
Cố viết, tôi chỉ giết chết thần kinh của mình mà thôi. Bây giờ chỉ còn nước đợi
đến đêm cho mọi người đi ngủ cái đã.
– Anh cứ hình dung như anh đang ở bên ấy và đang đi tàu. Người
cùng phòng với anh suốt nửa ngày không thèm nói câu nào. Bên ta mà thế thì lại
bảo: “Cái thằng kênh kiệu! Mặt lạnh như tiền!” Nhưng đó có phải tại người ta lạnh
lùng và kênh kiệu đâu, đó là người rất có ý thức và rất tế nhị. Biết đâu anh
không thích nói chuyện với người ta thì sao. Cơn cớ gì mà người ta làm phiền đến
anh! Còn bên ta thì sao?… Anh ta có quen anh hay không, anh đang bận hay đang rỗi,
mặc! Anh ta cứ mở miệng tán phét. Chính vì thế mà chúng ta chẳng bao giờ thành
người được cả.
Tất nhiên tôi có thể ngồi ngậm miệng cũng chả sao, nhưng tôi
nghĩ như thế không được lịch sự. Vì con người khác con vật chẳng qua cũng chỗ
biết nói.
– Tôi biết… tôi biết… Tất nhiên… tôi biết… Chà chà… Sao cậu lại đi giao du với tụi đầu đường xó chợ này? – Ngài giám đốc nói với giọng khuyên răn – Người ta đã nói “Gần mực thì đen…” – Ngài nói thêm rồi quay sang lão chủ quán bảo:
– Tất nhiên, tất nhiên, ngài chửi như thế là chỉ chửi tôi
thôi. Tôi có lỗi vì đã không kính trọng mấy vị trẻ tuổi này…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
XXXXVăn học miền Nam: Tổng quan 3
Văn học miền Nam: Tổng quan 3 Phần 15 Văn học Từ giai đoạn trước sang giai đoạn sau 1963 người ta có thể ghi nhận nhiều chuyển biến quan...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét