Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2024
Chất ngọc 2
Con ma học trò
- Tôi đã ghi dấu của tên đại tinh đại yêu tác quái trên nhà
ông Hương Lý Bỉnh, rồi đem dấu của ma quỷ ở đây xáo trộn trên ấy, cốt gây một sự
khiêu khích và dùng ám hiệu dẫn nó xuống đây. Đêm nay thế nào cũng có một trận
quyết liệt.
Đến đâu quan cũng xin Sinh lưu bút để cho khắc vào bia đá, cột
đồng. Sinh phóng bút thao thao bất tuyệt, hết lòng ngợi ca tài đức của quan. Mực
thơm bút quý, lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Trước khi giã từ, Sinh còn
lưu lại bài tán tổng kết công đức của quan để khắc ở chốn công đường và bài
minh ký để ghi tạc vào mấy cỗ hồng chung tại các tháp đền quy mô trong hạt.
Quan ân cần tiễn Sinh ra khỏi nha môn, đưa tặng một cỗ ngựa bạch và mấy nén
vàng nhưng Sinh một mực chối từ để giữ vẹn lòng thanh khiết.
Khi tôi cởi chiếc áo ngoài và chiếc quần dài trao cho người bạn
cầm hộ, tôi thấy Bảy Quý vẫn còn tần ngần, vẻ mặt không vui. Tôi nghĩ y đã thua
cuộc ngay từ lúc đó. Bất cứ cuộc giao đấu nào, cuộc thử thách nào, thái độ tinh
thần tham dự có một ý nghĩa quyết định. Tuy vậy, Bảy Quý không thể chần chờ lâu
hơn. Khi người ta là võ sư, khi đám môn đệ vây quanh đều hướng về mình với sự
tin tưởng và sự chờ đợi, khi cái vị thế của mình ở nơi chốn ấy là phải chứng tỏ,
biểu dương, người ta không còn cách nào khác hơn là phải tiến tới.
Trước khi khiêng đi, Đực Lớn còn lấy thêm hai sợi lạt buộc bó
chiếu vào tấm cửa. Anh Hai Cấn lúi húi cột giúp. Hương Đại đứng chống nạnh, cố
nói một câu để bào chữa sự ở không của mình:
Thủ Tự vụt đứng thẳng lên, bước đi rất nhanh. Những mụ đàn bà
điên loạn không còn nể nang ai nữa. Thủ Tự thấy mình chưa hề có chuyện lăng
nhăng với bà Đầy, thế mà con vợ Hai Trí cứ việc ám xác nói điều bậy bạ thiệt là
xấu hổ quá sức. Đúng ra, không phải Thủ Tự không có ý nghĩ ấy đâu. Nguyên bà Đầy
rất thèm có một đứa con. Lần đầu bà nuôi một đứa con gái, không biết con ai, lạc
loài vào trong động cát. Được đôi ba năm, con bé quảy gánh xuống sông mua muối
rồi lên ngồi luôn trên ghe một gã thuyền chài. Bà Đầy chờ đợi mỏi mòn, dáo dác
đi tìm nhưng không biết chiếc thuyền tình trôi giạt bến nào. Cho rằng con gái
là đồ bội bạc, bà xin một đứa con trai, con út của lão Ba Chỉ. Ba Chỉ nghèo quá
mà người vợ lại cứ đẻ năm một nên khổ tâm lắm. Mỗi lần biết mình có thai là bà
ngồi khóc bù lu bù loa và mỗi lần đẻ không quên réo chửi bằng đủ danh từ tồi tệ
cái “thằng chồng già chết dịch, chết toi”. Đẻ đến thằng Đồ thì bà Ba Chỉ hằm hằm
cầm dao chỉ vào dưới rún ông Ba độ chừng hai tấc, bảo rằng nếu lúc đêm khuya
canh vắng mà còn mon men tính chuyện vợ chồng chung chạ, thì bà... cắt đứt một
phen cho tiệt giống nòi. Ông Ba tỏ vẻ bình tĩnh, xem thường mọi lời dọa nạt
công khai như vậy. Theo ông, khi người ta nói toạc hoạc mọi điều đáng lẽ phải
nên chôn giấu trong ruột, thì nhất định là người ta vô hại. Hơn nữa, dù có phải
bị “cắt đứt” thật sự, thì giống nòi ông với bảy đứa trai và hai đứa gái lúc
nhúc hiện giờ cũng khó mà tiệt cho nổi. Ông còn thách đố trở lại, và hứa sẽ còn
đẻ nữa cho xem. Tuy vậy, kể từ ngày đó thì bà Ba Chỉ đã đình chỉ được công việc
đẻ chửa mà bà chăm chỉ thực hiện trong mấy mươi năm. Gặp mùa đói kém, vợ chồng
ông Ba ưng thuận để cho thằng Đồ về làm con nuôi bà Đầy. Nhưng được ít năm, thằng
Đồ về thăm cha mẹ và được cha nó gửi lên trên làng học nghề thợ mộc. Bà Đầy tuyệt
vọng, bắt đầu hoài nghi những đứa con nuôi. Giữa tình cảnh ấy, Thủ Tự nhiều
phen cũng thấy động lòng thương xót. Trong cuộc gặp gỡ chuyện trò với bà Đầy,
nhiều lần Thủ Tự cũng than thở rằng mình tốt giống quá, “cựa đâu đẻ đó” không
sao mà nuôi cho xiết. Bà Đầy liền cười hô hố, đáp lời:
- Đâu được. Đừng có tưởng dễ. Ở Sài Gòn này sống không có tiền
đã khó mà chết không tiền lại khó hơn. Mụ chở lôi thôi ngoài đường cảnh sát nắm
cổ bỏ bót thì rầy rà lắm. Rồi lại khui xác lão ra, khám lên, khám xuống, còn tội
cho lão thêm nữa.
Mụ Tư như con mèo đói vồ mồi, chợp tô hủ tiếu kéo sát vào
mình rồi cúi đầu xuống ngoáy đũa lia lịa lùa vào trong cái cổ họng mở rộng. Vừa
thổi sì sụp vừa húp, vừa nhai lỏng chỏng, vừa nuốt ừng ực, mụ đẩy một hơi hết
liền nửa tô. Mụ ngẩng đầu lên, trán ửng mồ hôi, nước mắt giàn giụa vì miếng ớt
cay, đưa cái cánh tay dơ hầy quệt ngang dưới mũi vừa hít nước mũi rồn rột, mụ
nói:
Ở Sài Gòn này mang một cái bầu ra giành sự sống thật là khó
khăn, bởi vì cuộc sống chụp giựt đòi hỏi càng nhẹ càng tốt, càng lanh càng hay,
không thể lấy sự bầu ruột làm một giá trị như là ngày xưa để tự sắp xếp vào một
vị trí khả kính sau sự có râu [1]. Do đó, mỗi lần chị Bông đẻ con là mỗi lần chị
có dịp chửi rủa chồng mình nát mồ nát mả. Thằng chồng khốn nạn, thằng chồng trời
đánh, thằng quỷ, thằng chó, một hai đẩy ra nó cứ ủi vào, bà mà phen này có xáp
lại gần thì bà bửa sọ mày ra... Đại khái trong nhà bảo sanh người ta vẫn thường
phát biểu bằng loại văn chương hùng hồn như thế.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chương XIII thuyền-trưởng bất đắc dĩ TÔI yên trí tôi chỉ xuống trình-diện tại một chiếc tàu nào là được tuyển-mộ ngay. Vì thế, sau khi tới...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét