Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2024
Chất ngọc 1
Tâm sự của người cầm bút
Và anh vội vàng đứng lên, tuy trong thâm tâm còn muốn nghỉ
thêm lát nữa. Anh nhìn vẻ mặt của Hiệp, thấy Hiệp vẫn cứ trơ trơ như không có
gì đáng phải bận tâm, Dụng bèn nói thêm:
Rồi anh nhướn cổ và ba người thấy dưới gáy một chỗ sưng to, đỏ
ửng. Hiệp cười:
Dụng phải đi qua nhiều ngọn đồi nhỏ để tiến dần lên đỉnh cao.
Mỗi khi xuống dốc anh lại gặp một dòng suối trong veo và anh dốc nước vào mặt
cho tỉnh người lại. Càng đi, Dụng thấy cảnh trí thay đổi rõ rệt, khí trời mát mẻ
êm dịu mặc dầu ánh nắng vẫn chiếu bao la. “Đây là một ngày cuối năm tươi sáng”,
anh tự nhủ mình như vậy, và có cảm tưởng lạc loài vào chốn Bồng Lai. Lá cây
dài, mướt, loang loáng, chập chờn, theo đà ngọn gió phơ phất nhẹ nhàng. Có những
tiếng chim ríu rít, và anh đoán là những giống chim lạ không thể tìm gặp bất cứ
nơi nào trong chốn rừng rú Trường Sơn. Dụng hơi ngạc nhiên thấy mình tự nhiên
khỏe lại và nỗi nhọc mệt leo dốc không còn nặng nề như lúc ra đi. Anh hái nhiều
hoa ở sát bên mình gài lên khắp người và rất sung sướng thấy trên bước đường
đăng sơn không có những giống dây leo chằng chịt, những bụi gai rậm um tùm, những
lớp lá mục ẩm ướt, oi nồng dồn chất tự biết bao đời, đất sống của loài sên vắt.
Y Meng đưa anh ra khỏi rừng ổi và rẽ sang một lối khác gần
hơn để trở về nhà. Chị hỏi:
Ngay trong cung cách sinh hoạt, các bà cũng chiếm đoạt dần những
gì mà bọn đàn ông xưa nay lầm nghĩ là của riêng mình, và bắt đàn ông học đòi trở
lại những gì chị em đã chán chê rồi. Chẳng hạn, từ thời cổ đại phụ nữ vốn để
tóc dài, cột lại rồi thả lúc lắc theo kiểu đuôi ngựa, còn đàn ông thì độc quyền
“húi cua”, tức cắt tóc ngắn. Nhưng nay thì đã có sự đảo lộn: tóc của các bà hớt
cao vổng lên trên ót, còn nhiều đực rựa lại để tóc dài và cũng cột chùm, thả
đuôi leo ngheo, tỏ ra hí hửng như mới phát minh được cái mốt lạ. Dễ thấy hơn nữa,
là cách ăn mặc. Ngày nào, các bà mặc phủ kín đùi, lỡ để lộ ra một chút da non
là thấy xấu hổ sượng sần cả mặt, và dành quần cụt - còn gọi là quần xà lỏn -
cho giới mày râu. Nay thì đàn ông bám chặt lấy thứ quần dài để cho các bà chiếm
dụng quần cụt, thậm chí rất cụt đến nỗi không thể cụt hơn, lại đi nghênh ngang
giữa chốn phố phường theo đúng kiểu cách chào hàng hiện đại. Còn về chuyện ngồi,
thì xin miễn bàn. Các bà ngày nay không khép đôi chân, cũng không chịu khó tréo
mảy cho nó yên ổn, lại dang cả hai chân ra, kể cả khi ngồi thu hết cặp cẳng lên
trên ghế đá, giữa chốn công viên, có vẻ thách thức bàn dân thiên hạ.
Từ Ly lặng lẽ men theo triền đảo đi tìm quán rượu. Khi đến đầu
dốc, quay lại, thấy thuyền chạy xa biết mình đã bị bỏ lại nơi đảo hoang này.
Không còn cách nào khác hơn, nàng lại tiếp tục tìm vào bên trong, hy vọng gặp
được nhà của ngư dân. Đang cúi đầu bước và nghĩ về thân phận lưu lạc của mình,
bỗng nghe một tiếng rú lên:
Một sự bí mật đã có đến ba con người nắm giữ, cũng giống như
một con chim nhốt trong chiếc lồng có ba cửa mở. Do vậy, một thời gian ngắn, gần
nửa dân đảo đã biết là có một người phụ nữ được giấu trong chiếc buồng nhỏ của
quán Lý Hải. Ban đầu mọi người xem đó như là chuyện lạ, sau thấy ngờ vực, rồi
sinh ghen tị. Bởi anh đàn ông nào cũng nghĩ rằng chỉ mình mới là con người lý
tưởng của các cô gái xinh đẹp, còn những đực rựa nào khác đều là bất xứng. Do
đó, một thời gian sau toàn đảo đều biết sự bí mật này.
Quân đem khối ngọc về trình Tổng trấn. Vốn có máu tham, quan
truyền rửa ngọc rồi đem cất kỹ trong nhà. Tối đến, quan thấy ánh sáng tỏa khắp
gian phòng. Nhìn vào khối ngọc quan bỗng giật mình thấy khuôn mặt Sầm hiện lên,
phừng phừng lửa giận, mắt trợn tròn xoe, nhưng hai vành môi trễ xuống trong một
nỗi niềm thương cảm vô biên. Tổng trấn khiếp sợ, mồ hôi tuôn vã như tắm, vội
vàng nhét ngọc vào rương, khóa kỹ, nhưng ánh sáng vẫn chiếu ngợp cả phòng. Thâu
đêm quan không ngủ được, giật mình thấp thỏm nhiều phen, cứ vừa chợp mắt là thấy
khuôn mặt dị thường của Sầm hiện rõ.
Nhưng hai đối thủ thật là cân sức nên sự thắng bại khó quyết
định được. Họ im lặng tấn công nhau, dùng các ngón nghề thành thạo để giành ưu
thế. Ông Thất tinh thông võ nghệ nhưng các đòn đánh không nhanh, không chắc như
người chủ nhà, ngược lại các thế đánh của chủ nhà đều bị ông Thất ngăn chặn. Cuộc
đấu kéo dài khá lâu, hai đối thủ đã mệt nhoài và đến một lúc họ dừng tay lại để
thở.
Cũng có đôi lần ông Thất áy náy về sự nặng tay của mình,
nhưng lòng tự ái của một kẻ có quyền uy như ông đã sớm xua đuổi ra khỏi tâm hồn
một điều thắc mắc kiểu đó. Ông gào to lên:
Tôi đứng yên, loay hoay lục lọi trong óc tìm những tiếng gì
thích hợp để ghép thành câu nói chuyện cùng nàng. Nhưng một hồi chiêng vang
lên. Đêm vui bắt đầu. Suốt mấy giờ liền tôi vẫn không quên thỉnh thoảng đưa mắt
tìm nàng và thấy nàng vẫn ngồi y một chỗ, vẫn cười hồn nhiên, long lanh cặp mắt
ngời trong ánh lửa. Tôi cố đóng trọn vai trò của mình, lòng không được vui vì
nôn nao sợ những gì toan tính từ lâu đêm nay không thực hiện được. Đến khi mãn
cuộc, ngọn lửa đã tàn chỉ còn trơ lại một đống than hồng to lớn. Thay vội quần
áo, tôi chạy đi tìm Y Sao. Nàng cùng một số chị em xúm xít bên lửa, tíu ta tíu
tít đun nước, nướng bắp. Ánh than hừng hực tỏa sáng lên người các cô gái Thượng
ướt đẫm mồ hôi, trông có vẻ gì cổ quái lạ lùng. Y Sao nhanh nhẹn bỏ bắp trên lớp
than hồng trải rộng và nàng dùng tay thoăn thoắt lật trở nhịp nhàng từng trái,
gan lì thành thạo một cách khác thường. Tôi lại gần nàng, kêu lên:
Từ khi Y Sao nằm xuống bên cạnh thì tôi bàng hoàng nằm yên
giây lâu, không chút cử động. Sau cùng, định thần trở lại, tôi mới thấy rõ cái
vẻ kỳ dị của việc tôi làm. Nhưng các công trình nghiên cứu, tổ chức, vận động của
tôi lâu nay không phải để được nằm yên bên cạnh một cô gái Thượng. Nếu chỉ có
thế thì tôi nên lựa bất cứ một khúc gỗ nào thật tốt ngoài rừng đem về ôm ngủ có
lẽ yên ổn hơn nhiều!
Tôi cứ cho rằng đến nông nỗi này có lẽ mình chỉ yêu được những
cô gái Thượng mà thôi, vì tôi nghe nói phụ nữ miền Thượng bao giờ cũng rất giản
dị và rất chân thành. Do những lẽ đó, ngày lên miền núi tôi vẫn ước ao gặp gỡ một
cô gái Thượng thật đẹp để mà có dịp báo thù gián tiếp các cô miền xuôi, nhưng
hình như tôi lên chốn núi rừng không nhằm mục đích đi tìm đàn bà, cho nên tháng
ngày trôi qua tôi chỉ gặp toàn một thứ đàn ông. Thỉnh thoảng, có gặp một ít thú
dữ.
Nhưng nàng lả người, mềm hẳn cả sức kháng cự. Tôi nới vòng
tay, đặt nàng nằm xuống, vừa toan cúi xuống mình nàng thì nhanh như con sóc rừng,
Y Sao đã lộn người lại, nhào tới phía trước. Tôi thấy nàng đứng thẳng dậy, rút
vội trên sàn chiếc dáo, quỳ xuống chĩa mũi nhọn hoắt về phía ngực tôi, trợn trừng
cặp mắt nói như tiếng rít:
- Chính vậy, ma cũng nói dối như thường. Trong nhiều năm trời tôi đã tiếp xúc ma quỷ, tôi thấy chúng có gần đủ tật xấu như người. Có lẽ chúng còn tệ hơn người nhiều. Nhưng cụ đừng lo, tôi biết phân tích lời thật lẽ dối, ma quỷ không lừa tôi được. Nỗi khổ mà hồi nhỏ cụ đã gây cho người học trò thật là quá sức lớn lao khiến y phải giã từ đời, bỏ cả tương lai hứa hẹn, bỏ cả tình yêu tươi đẹp, bỏ hết, bỏ hết. Ngày nay, y đã vượt được bao nhiêu trở ngại ở dưới cõi âm về đây đòi lại món nợ ngày xưa. Đó là một món nợ máu...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chương XIII thuyền-trưởng bất đắc dĩ TÔI yên trí tôi chỉ xuống trình-diện tại một chiếc tàu nào là được tuyển-mộ ngay. Vì thế, sau khi tới...
-
Vài nét về văn học Đông Nam Á Đặc điểm của văn học Đông Nam Á (ĐNA) Nói đến văn học Đông Nam Á là phải nói đến sức m...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét